Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 58

Đi một đoạn đường dài, mới có thể tới Ngự Hoa Viên, trên đường đi, Trịnh Tâm Ngữ luôn giúp nàng giới thiệu cảnh sắc đẹp trong hoàng cung, đồng thời nói về những quy củ cũng như những cách đối phó với các tiểu thư con quan luôn coi mình là quyền quý.

 

Khi bọn họ tới nơi, ở đó đã có rất nhiều người, họ chia làm nhiều nhóm, tất cả đều đang trò chuyện với nhau. Khi thái giám hô to “Nghĩa muội của hoàng hậu nương nương Du tiểu thư Du Tử Khâm cùng với tiểu thư nhà Trịnh thái phó Trịnh Tâm Ngữ tới”, mọi người đều nhìn về phía bọn họ, có người còn chỉ chỏ, nói nhỏ, không biết có phải do cảm giác của nàng không, sao nàng cảm thấy, người mà bọn họ đang nhìn, chính là nàng.

 

Vẫn cố tỏ ra bình thường, nàng không phải là người sợ một đám con nít nhìn vào mình, thấy TRịnh Tâm Ngữ đang nhìn nàng đầy lo lắng, Du Tử Khâm cười một cái, sau đó làm như không có chuyện gì, đi lại cây hoa anh đào gần đó ngắm hoa.

 

Trịnh Tâm Ngữ thấy vậy cũng lon ton đi theo, Tứ ca bảo mình phải bảo vệ tứ tẩu, vậy thì mình không được rời tẩu ấy.

 

Cả Trịnh Tâm Ngữ lẫn Du Tử Khâm đều không có ý định giao hảo với đám người này làm gì, dù sao, điều đó là không cần thiết. Nhà họ Sở hiện nay không cần phải kiêng dè bất cứ kẻ nào, cả hai đều chỉ lo ngắm hoa, đàm luận về hoa.

 

Nhưng họ nghĩ như vậy, không có nghĩa là đám người kia cũng cho là như vậy, khi Du Tử Khâm đang giới thiệu cho Trịnh Tâm Ngữ cách làm mứt hoa đào thì một tiếng nói vang lên, đánh gãy bọn họ.

 

-“Trịnh tiểu thư!”

 

Cả hai người quay đầu lại, người đến không chỉ có một, tất cả có 8 người, trong đó, vị tiểu thư vừa kêu tên TRịnh Tâm Ngữ đi đầu tiên, có vẻ như cũng rất có địa vị.

 

Trứ Nhi đứng bên cạnh lập tức ghé vào tai nàng nói nhỏ:”Đây là Triệu Như Bích, là đích nữ của Vĩnh Nhạc Hầu, đứng bên cạnh nàng là Lưu Ái Tình, đích nữ của Binh Bộ thị lang, hai người sau lưng Lưu Ái Tình là hai tỷ muội, cùng là đích nữ nhà Tĩnh quốc công, lần lượt là Tĩnh Nhã, Tĩnh Hoan, còn lại đều là thiếp thân nha hoàn của bọn họ.”

 

Du Tử Khâm nghe xong, chỉ khẽ gật đầu, đều là đích nữ à, vậy thì hẳn sẽ cao ngạo hơn người khác rồi. Nàng vẫn còn đang suy nghĩ, thì bên kia, Trịnh Tâm Ngữ cũng đã chào hỏi bọn họ.

 

Triệu Như Bích mỉm cười hỏi thăm Trịnh Tâm Ngữ:” Trịnh muội muội, bộ quần áo hôm nay muội mặc, thật là xinh đẹp.”

 

Những người bên cạnh thấy vậy cũng vội tiếp lời, Tĩnh Hoan cười cười nói:” Đúng vậy, Trịnh muội muội hôm nay xinh đẹp như thế này, bộ xiêm y này đúng là tôn lên khí chất cao quý của muội đó.”

 

Tĩnh Nhã đưa một tay lên, duyên dáng làm ra động tác che mặt vì xấu hổ, nói:” Phải đó, Trịnh muội muội vốn là người cao quý mà, mặc những bộ xiêm y như thế này, mới hợp, không giống một số người, chim trĩ mà đòi khoác phượng bào.”

 

Lưu Ái Tình như có như không liếc nhìn Du Tử Khâm :” Trịnh muội muội, hôm nay muội mặc bộ quần áo này, lát nữa Xích Lung vương tới, nhất định sẽ mê muội cho mà xem.”

 

Ở đây, các nàng đều biết, tuy nói đầy là yến hội ngắm hoa, nhưng thực chất là để giới thiệu Xích Lung vương phi tương lai. Cái gì mà nghĩa muội của hoàng hậu, chưa bao giờ nghe, chẳng phải là do thân phận quá thấp, cho nên mới khiến cho hoàng hậu phải nhận nàng ta làm nghĩ muội, như vậy có thể trở thành Xích Lung vương phi hay sao.

 

Nếu thật sự là như vậy, thì cô nương này cũng không có hậu đài gì, chỉ dựa vào gương mặt để trở thành vương phi. Nam nhân Sở gia luôn là niềm mong ước của các thiếu nữ trong đây, ba người bọn họ, chính là kẻ có quyển lực nhất Diễm quốc, hơn nữa lại tuấn mĩ hơn người, thử hỏi, ai mà không muốn.

 

Tuy hoàng thượng đã nói là sẽ không nạp thêm ai, nhưng điều này cũng không khiến bọn họ bỏ cuộc, lời hứa của nam nhân, ai tin. Linh Lung vương tuyl à bị què, nhưng những điều kiện mà hắn có được, cho dù là bán thân bất toại cũng không sao. Về phần Xích Lung vương, hầu như mọi người ở đây đều không xem hắn là đối tượng, không ai muốn bản thân bị giết,họ chỉ có thể ôm ấp suy nghĩ trong lòng mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa, bọn họ sẽ chấp nhận người khác trở thành vương phi, có địa vị cao hơn bọn họ, huống chi đó còn là một người không hề có gia thế.

 

Du Tử Khâm bị bài xích, nàng đã thấy rất rõ ràng, ánh mắt bọn họ nhìn nàng không hề có thiện ý, tuy nhiên, nàng không quan tâm, bọn họ không chú ý nàng, vậy thì nàng cũng không cần để ý bạn họ, quay lại chuyên tâm ngắm hoa.

 

Trịnh Tâm Ngữ chỉ mỉm cười, nhưng không đáp lại bọn họ, nhưng khí thấy bọn họ không thèm hỏi thăm Du Tử Khâm, nàng liền lên tiếng:” Giới thiệu với mọi người, đây là tỷ tỷ ta, Du Tử Khâm.” – giới thiệu xong, TRịnh Tâm Ngữ thấy là lạ, nàng nghe đại tỷ nói, hoàng đế tỷ phu còn phải kêu tứ tẩu một tiếng cô cô, như vậy, chẳng phải hoàng đế tỷ phu phải kêu mình là A di sao, vậy, huynh ấy, chẳng phải cũng kêu mình là a đi. Vậy. Mình có thể trở thành thê tử của huynh ấy chứ, nhưng tứ tẩu cũng có thể lấy tứ ca mà.

 

Mặc cho không khí bên kia giương cung bạt kiếm, bên này, Trịnh Tâm Ngữ đang bận tâm về tuổi tác, bối phận của mình và Sở Dực.

back top