Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu

Chương 55: Hôn lễ (2)

Chương 55: Hôn lễ (2)
Mạch Thu đấm vào vai Tạ Minh Vĩ, "Người đàn ông đã thành gia lập nghiệp, phải chăm sóc thật tốt cho chị Y Y tỷ đó nha, anh mà dám bắt nạt chị ấy cẩn thận kẻo em tẩn anh đó!"
Sau khi Tạ Minh Vĩ nghe xong liền bật cười, "Ui, khí thế ghê gớm nhỉ, người đàn ông tương lai của em phải xui xẻo rồi, có mệnh thê nô ha!"
Mạch Thu cho anh một ánh mắt ác ý, "Yên tâm đi, anh ấy cam tâm tình nguyện!"
Tạ Minh Vĩ hơi sửng sốt, "Anh chỉ tiện miệng nói bừa thôi, có thật rồi à? Là anh chàng đi cùng em. . . . .Cố Lãng hả?"
"Ồh, anh biết anh ấy?"
"Từng nghe nói qua. . . . " Tạ Minh Vĩ vỗ một cái lên vai Mạch Thu, giả bộ vô cùng đau đớn: "Cố Lãng là một đồng chí tốt, thế mà không ngờ lại bị em cường chiếm mất rồi!"
Mạch Thu lườm anh, "Hừ, như nhau thôi, chị Y Y không rập khuôn theo những cô gái trẻ ngoan ngoãn, không phải đã mang thai con anh à?"
Phương thức ở chung quen thuộc trong quá khứ, Mạch Thu và Tạ Minh Vĩ bèn nhìn nhau cười, gặp mặt đấu võ mồm một chút, cuộc sống tốt đẹp dường nào!
oooooo
Hôn lễ ngày hôm đó, đoàn người Mạch Thu đến khách sạn đã được chỉ định, trong phòng khách lớn đã có không ít người chen lấn, đại đa số còn mặc cả quân trang. Ngẫm ra cũng phải, nhà họ Tạ ở thành phố J cũng coi như danh môn, hôn lễ của công tử nhà họ Tạ tất nhiên có không ít người phía trước đến tham dự.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có một vài người là chiến hữu cũ của Mạch Tử Kiệt, thấy Đinh Ninh và Mạch Thu – đã nhiều năm không gặp - tất nhiên nói chuyện rất nhiệt tình.
Dù sao đã từng sống ở đây vài năm nên Mạch Thu vẫn có chút ấn tượng đối với những người này, gọi bác gọi chú cực kỳ thân thiết, không hề có cảm giác gò bó và xa lạ. Những người đó vừa kinh ngạc trước trí nhớ của Mạch Thu đồng thời không ngừng khen ngợi nhà họ Mạch sinh được một cô con gái tài giỏi, làm cho Đinh Ninh nở mày nở mặt.
Mạch Thu rảnh rỗi lặng lẽ nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Cố Lãng, tìm kiếm một vòng, rốt cuộc tìm thấy anh trong một đám váy hồng. Nhìn cách ăn mặc, chắc hẳn là phù dâu của Y Y. Nhìn tình hình này . . . mấy cô kia nhìn trúng Cố Lãng rồi sao! Thật đáng tiếc . . . . Mạch Thu vừa cảm thán vừa đi về phía bên kia: sao có thể để người đàn ông của mình bị người khác nhúng chàm được.
Mạch Thu dần dần tới gần chỗ anh, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu. Mặc dù có được người đàn ông ưu tú như vậy đúng là một chuyện rất đáng tự hào, nhưng bất cứ lúc nào bên cạnh anh cũng có thể xuất hiện nạn hoa đào, nhìn thật chướng mắt.
Một cô gái đang hoa si hỏi gì đó, Cố Lãng đứng đưa lưng về phía Mạch Thu nên không nhìn thấy biểu cảm lúc này của anh, nhưng lại có thể nghe rõ ràng giọng nói trầm quen thuộc đầy lịch sự và mang theo xa cách. Mạch Thu thầm cảm thấy dễ chịu một chút: bình thường anh chàng nhà cô đều đối xử rất dịu dàng với cô!
Nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, Cố Lãng nghe tiếng quay đầu, lúc thấy Mạch Thu đi tới, gương mặt lạnh lùng nháy mắt trở lên dịu dàng, sau đó đẩy những người xung quanh ra đi đến trước mặt cô.
Mạch Thu tươi cười với Cố Lãng, "Thì ra anh ở đây à, em cứ đi tìm anh mãi!" Trong giọng nói có mấy phần nũng nịu.
Vừa nhìn thấy bạn gái của người ta tìm đến, mấy cô gái kia lần lượt lộ ra vẻ tiếc nuối rồi dần tản đi. Dù sao đây cũng là hôn lễ của bạn tốt, bất quá các cô cũng chỉ thuận tiện bắt chuyện thôi, chứ không phải đến gây náo loạn.
Nhìn họ rời đi hết, Mạch Thu mới chun mũi với Cố Lãng.
Cố Lãng cưng chiều chọt chọt mũi cô, "Sao thế, không vui à?"
"Cái đó hoàn toàn không có. Có người yêu thích chứng tỏ người đàn ông của em rất có sức hấp dẫn. Có điều, người nào đó chỉ cần nhớ ‘tâm như nước lặng’ là được rồi, một giợn sóng nhỏ cũng không được phép có!"
Cố Lãng bật cười, "Sao lại không tin tưởng anh như thế? Yên tâm đi, chỉ khi đối diện với em anh mới sục sôi được thôi. Muốn xác nhận ngay bây giờ không?"
Nói xong liền muốn đặt tay Mạch Thu lên ngực. Mạch Thu hơi đỏ mặt đẩy tay Cố Lãng ra, nhớn nhác nói: "Ở đây có nhiều người vậy mà anh cũng dám dở trò lưu manh, anh không cần mặt mũi nhưng em đây cần giữ gìn hình tượng!"
Dường như sự ngọt ngào của hai người khiến cho những quân nhân - vẫn luôn quan sát hành động của Mạch Thu - kinh ngạc. Họ lại nhìn Đinh Ninh, thấy mẹ Mạch ra vẻ không để ý liền trao cho nhau ánh mắt sáng tỏ: hóa ra người trong nhà đã ngầm cho phép rồi, một cô gái tốt như vậy. . .. vốn còn muốn để con trai nhà mình đến làm quen, không ngờ đã sớm bị người ta nhanh chân đến trước.
Đợi đến lúc cô dâu tung hoa cưới, Mạch Thu và một nhóm các cô gái chưa chồng đều bị dẫn tới bãi cỏ rộng rãi bên ngoài khách sạn, sau đó là Y Y nâng váy đi ra. Thấy bó hoa trong tay cô, rất nhiều cô gái đều lộ ra ánh mắt như lang sói. Mạch Thu nhìn mà cảm thấy buồn cười: hình như tất cả mọi người đều tin tưởng rằng chỉ cần có thể cướp được hoa cưới là có thể nhanh chóng gả đi được. Rất nhanh gả đi được! Liếc nhìn Cố Lãng đang đứng xem, ấy thế mà Mạch Thu cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Mọi người đếm 1,2,3 , sau đó Y Y tung hoa cưới lên trời, cuối cùng rơi xuống chỗ của các phù dâu, xem ra đã sớm có dự tính trước. Mấy cô mặc váy dài ùa lên, cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn: có người bị giẫm lên góc váy, có người bị đá cho rơi giày, có người bi kéo rối tóc, nhất thời, thiếng hét choi tai vang lên bốn phía, hẳn là hùng tráng nhất từ trước đến nay. Mạch Thu ở bên cạnh nhìn mà sợ hết hồn hết vía, may mà cô đứng cách xa họ, nếu không nhất định sẽ gặp nạn.
Cuối cùng, hoa cưới được một cô gái kiên cường cướp được. Mạch Thu vỗ tay theo những người ở đó, từ tận sâu thẳm trong tim chúc mừng cô gái kia: chúc mừng em nha em gái, dựa vào hình thượng ghê gớm này của em, những nam sĩ ở đây chắc chẳng có mấy người dám theo đuổi em. . . . . . .
Từ trên sân cỏ đi xuống, Mạch Thu ép sự mất mát nho nhỏ trong lòng, khẽ mỉm cười với Cố Lãng của cô. Mất mát? Mạch Thu hơi ngẩn người, mình thế mà lại cảm thấy mất mát? Suy nghĩ một chút cũng phải, cô đơn đã nhiều năm, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường vui vẻ với người mình thích, không cần có quá nhiều sự trầm bổng. Mạch Thu vốn không phải là một đứa trẻ ưa ồn ào, huống chi từ tận sâu trong tim, cô đã qua cái tuổi vô tư kiêu ngạo rồi.
Cố Lãng kéo tay Mạch Thu qua, trong lúc vô tình thấy cô thoáng một cái đã buồn bã như mất thứ gì đó, hình như liên tưởng đến cái gì, mắt nhất thời sáng lên, chắc không phải là điều anh đang nghĩ chứ? Từ từ nắm chặt bàn tay mềm mại của Mạch Thu: chỉ mong là đúng!
Nán lại thành phố J hai ngày, dưới sự không ngừng thúc giục của đồng chí Mạch Tử Kiệt, đoàn người liền lên đường trở về thành phố B. Ở sân bay, Mạch Thu lưu luyến chào tạm biệt với Tạ Minh Vĩ và Y Y. Mạch Thu nhìn gương mặt ánh đỏ của Y Y cười trộm: sợ rằng tối qua cua đồng* bay đầy trời. Mà ngẫm lại hình như không đúng, vào giai đoạn này hình như không thể tiến hành vận động được chứ nhỉ? Á á, cô đúng là sắc nữ . . . . Mạch Thu cứ một đường rối rắm như vậy lên máy bay . . . . (*nguyên văn: 河蟹 – héxié. Từ này đọc cùng âm với từ 和谐 – héxié – hòa hợp. Ý chỉ chuyện XXOO giữa vợ và chồng. Vì trên webforum của Baidu k gõ được từ和谐 – do kiểm duyệt mạng – nên dân mạng đã dùng từ này để thay thế)
oooooo
Về đến nơi, Mạch Thu còn chưa kịp vui vẻ bên người yêu của mình thì Cố Lãng đã bị triệu về quân bộ, hoàn toàn nghe cấp trên ra lệnh. Mạch Thu hết nói nổi, cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt cào tường.
Cho đến khi Chu Hiểu Nam tìm đến tìm Mạch Thu để cùng nhau đi ra ngoài, Mạch Thu mới phát hiện ra có chút ngượng ngùng, nói ra thì hình như cô hơi trọng sắc khinh bạn. . . .
Hai người đi thẳng đến một nhà hàng buffett – coi như là sang trọng. Mạch Thu nhìn sự trang hoàng mới tinh, chậc chậc thành tiếng: "Tiểu Nam, hào phóng quá đi nha, cư nhiên lại mời người ta đến một nơi có không khí như vậy để ăn cơm."
Chu Hiểu Nam dừng lại kỳ quái nhìn cô, "Nói cái gì đó, chắc không quên đấy chứ?"
"Quên cái gì?" Mạch Thu nghi ngờ nhìn cô bạn.
"Hôm nay họp mặt lớp trung học đó!"
Sau khi Mạch Thu nghe xong vỗ vỗ trán, "Mẹ nó! Tớ thực sự đã quên!"
Hai người cùng nhau vào phòng ăn, đã có không ít bạn thời trung học đã đến, sáu cái cái bàn ghép tại có vẻ nổi bật, một nhóm người ngồi chung một chỗ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Có người chú ý thấy Chu Hiểu Nam và Mạch Thu đến, vội vàng đứng lên chào đón, ánh mắt của mọi người cũng đều chuyển đến trên người hai cô. Hai năm nay Mạch Thu thay đổi khiến người ta cực kỳ ngạc nhiên, tất nhiên bạn học cùng trường đại học với Mạch Thu bình tĩnh hơn nhiều, dù sao con nhóc này từ lúc khai giảng đến giờ đều rất nổi. Tóm lại cũng được tính là Nhất Minh Kinh Nhân*. (*Sử ký, Hoạt kê liệt truyện": 'thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân'. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc –QT)
Mạch Thu đã sớm nhìn thấy Địch Tinh Thần đứng ở cách đó không xa, hai tay đút túi quần nhìn cô chăm chú. Mạch Thu chợt cảm thấy có chút xấu hổ, mất tự nhiên cười cười với cậu bạn, Địch Tinh Thần thì ngược lại, cười rất tự nhiên. Cuối cùng đã bình thường trở lại? Mạch Thu thầm thở phào một hơi. Thấy vẻ mặt rõ ràng nhẹ nhõm đi rất nhiều của Mạch Thu, Địch Tinh Thần rũ mắt xuống, che kín sự ảm đạm sắp tràn ra bên trong.
Chỗ ngồi của Chu Hiểu Nam được sắp xếp bên cạnh Địch Tinh Thần, dù sao cũng là lớp trưởng hồi cấp 2, ngồi chung một chỗ cũng chẳng có gì không ổn. Mà tất nhiên, Lúa mỳ thì ngồi bên cạnh Chu Hiểu Nam, ai bảo hai cô luôn như hình với bóng chứ.
Một nhóm người vừa ăn vừa nói về những chuyện lý thú trong cuộc sống của mỗi người. Vẫn là những đứa trẻ đang trưởng thành, mặc dù đã bớt vẻ non nớt nhưng vẫn tràn đầy kỳ vọng và kích động đối với tương lai. Mạch Thu gắp một miếng thịt mực bỏ lên miếng lưới sắt, vừa nghe nó phát ra âm thanh hưng phấn vừa quét tương lên. Nói chuyện phiếm gì gì đó đều là mây trôi, ăn mới là quan trọng nhất, thức ăn của tiệm này quả thật rất ngon.
Lúc miếng thịt mực của Mạch Thu sắp chín thì điện thoại của cô không hợp thời reo lên. Mở ra xem, là số điện thoại của Cố Lãng. Liếc nhìn miếng mực đã bắt đầu tỏa mùi thơm rồi lại nhìn vào chiếc điện thoại đang rung, Mạch Thu khẽ cắn răng, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại. Không thể có được cả cá lẫn Cố Lãng, bỏ cá mà lấy Cố Lãng, đúng là sự hy sinh lớn lao!
Mạch Thu đi thẳng đến cái cửa sổ lớn sát đất rồi mới nhận điện thoại, "Alo, Tiểu Thu, đang làm gì vậy?"
Thì ra cuối cùng Cố Lãng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, lúc đến nhà họ Mạch tìm người thì Đinh Ninh nói cho anh biết Mạch Thu đã ra ngoài. Bấy giờ Cố Lãng mới gọi điện cho Mạch Thu.
"Tham dự họp lớp!"
"Vậy à. . . .bao lâu nữa thì kết thúc, anh qua đón em."
"Ừm. . . . vâng, chắc là cũng không lâu nữa đâu." Mạch Thu cũng rất nhớ Cố Lãng, xem ra cô đành phải cúp vụ đi hát rồi.
Nói địa điểm với Cố Lãng xong Mạch Thu mới cúp điện thoại. Vừa xoay người thì suýt chút nữa đụng phải Địch Tinh Thần – đang đứng sau lưng cô. Mạch Thu kìm chế tiếng hét suýt thoát ra khỏi miệng, ổn định lại tinh thần rồi lên tiếng chào Địch Tinh Thần: "Hi, lão đại, cũng cũng ra. . . gọi điện thoại à?"
Nhìn đôi tay trống không của Địch Tinh Thần, Mạch Thu cảm thấy cái cách nói này cực kỳ nhạt nhẽo.
"Tiểu Mạch . . . . . cậu và người kia đã quay lại với nhau?" Địch Tinh Thần nhìn chằm chằm Mạch Thu hồi lâu mới nói ra những lời này.
"Hả. . . . " Mạch Thu rất sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Địch Tinh Thần sẽ hỏi chuyện này. Cô đón nhận ánh mắt phức tạp của Địch Tinh Thần, nói một cách vô cùng khẳng định: "Đúng vậy, chúng tớ lại một lần nữa ở bên nhau!"
Địch Tinh Thần há miệng, hình như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
"À. . . . tớ vào trước đây, có muốn vào cùng nhau không?" Cuối cùng Mạch Thu không chịu nổi loại không khí kỳ quặc này nữa, hai người cứ đứng lúng túng như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.
"Tiểu Mạch, cậu sẽ hạnh phúc chứ?"
Mạch Thu mới vừa đi qua bên cạnh Địch Tinh Thần, liền nghe thấy một câu như vậy. Mạch Thu dừng bước, quay đầu lại, nở một nụ cười thật tươi với cậu bạn. Cô nói, "Ừ, nhất định sẽ hạnh phúc!"
Giọng nói cực kỳ khẳng định, còn có nụ cười xuất phát từ nội tâm nữa, cậu ấy thực sự rất hạnh phúc và vui vẻ. Địch Tinh Thần nhìn dòng xe như nước qua cửa kính, nếu như nói trước còn ôm tia hy vọng mong đợi may mắn thì hiện tại . . . . thật sự đã đến lúc cắt đứt đoạn tình cảm này rồi.

back top