Chương 61: Chương kết
Bất kể ra sao, cuộc sống sau đó của Mạch Thu vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ một vài chuyện lặt vặt không đáng nói, tỷ như: trước mắt bao người Lý Tuyết bị Tống Dụ kéo vào trong xe, nhất thời đã tạo ra sự oanh động không nhỏ trong trường - Mạch Thu cũng sớm đã thành thói quen.
Cuối cùng đôi oan gia này cũng đến được với nhau. Tuy nói Mạch Thu cực kỳ không tin tưởng vào nhân phẩm của Tống Dụ, nhưng đối mặt với cô gái bá đạo như Lý Tuyết, cô thực sự không dám nói người chị em của mình sẽ bị bắt nạt. Cứ nhìn bạn thụ họ Tống mỗi lần tức giận không làm sao được lại mang theo vẻ mặt cưng chiều vô hạn là biết người anh em này đã lún sâu rồi. Cũng may ngoại hình của anh chàng được, nếu không với cùng nhiều biểu cảm như vậy gương mặt sẽ rất khó coi.
Cố Lãng vẫn bận tối mắt như trước. Kiểu nhân sỹ tinh anh vừa có tiền vừa có địa vị như anh được trọng dụng là điều chắc chắn. Tất nhiên cũng không thể bỏ qua yếu tố ba cô ở giữa gây khó dễ. Phản ứng của Mạch Thu đối với chuyện này là - - - - - hừ, đúng là phụ nam* trung niên hẹp hòi! (*ý chỉ những người đàn ông quán xuyến việc gia đình)
Mạch Thu không biết bình thường Cố Lãng phải thi hành nhiệm vụ gì, nhưng từ những vết sẹo – mới có cũ có - trên người anh là có thể tưởng tượng ra đã phải trải qua sự gian khổ như thế nào. Đau lòng là điều tất yếu nhưng hơn thế nữa là sự tự hào. Người đàn ông của cô đó, luôn phấn đấu vì quốc gia, màu xanh lục vàng đại biểu cho trách nhiệm không thể chối từ của họ. Vì vậy cứ đến khi Cố Lãng được nghỉ ngơi là Mạch Thu sẽ đến tổ ấm nhỏ của hai người trước để chuẩn bị một đống đồ dinh dưỡng bồi bổ, bận trước bận sau chăm sóc anh rất cẩn thận.
Thật ra cho dù lúc Cố Lãng không có ở đây cũng chẳng có gì buồn cả: làm ít bài tập, quậy với Lý Tuyết không tim không phổi, thỉnh thoảng trưng bộ mặt oán phụ để hợp với hoàn cảnh. THời gian cứ trôi đi như vậy, chẳng hề cảm thấy buồn thương sầu khổ hay cô đơn khó khăn linh tinh gì đó. Mạch Thu thật lòng cảm thấy mình trời sinh đã được đoán sẽ trở thành quân tẩu! Yêu đương là phải như vậy, giữ một khoảng cách nhất định mới có cảm giác kích tình, đặc biệt giống như kiểu ‘vợ chồng già’ như cô và Cố Lãng ấy, ngoài chuyện kết hôn sinh con ra thì cả ngày ở cùng nhau gì đó, thương tâm càng ‘thương’ thân hơn*!(ý nói bạn Cố nhu cầu cao, mệt thân bạn Mạch)
Suy nghĩ của Cố Lãng lại hoàn toàn ngược lại: nghĩ tới Mạch Thu của anh đáng yêu ưu tú như thế sẽ không biết có bao nhiêu người theo đuổi, anh lại không thể buộc chặt cô vào người để trông chừng hàng ngày. Đúng là khiến người ta không thể nào yên taam cho được.
oooooo
Thời gian trôi quad:đ:l:q:đ cực nhanh, sau khi bảo vệ luận văn xong, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho cuộc sống đại học. Gần tới ngày tốt nghiệp hôm ấy, đám Mạch Thu mặc áo cử nhân điên cuồng chụp ảnh lưu niệm ở tất cả các góc trên sân trường.
Cách đó không xa, một đám vây quanh mấy đôi nam nữ ồn ào hẳn lên. Đó là một hoạt động tương đối đặc sắc của trường Mạch Thu: sau khi tốt nghiệp không nói chia tay, mỗi một khóa đều trình diễn, phần lớn đều là các học trưởng sắp ra trường quỳ một chân trên đất, đắm đuối đeo nhẫn lên tay cầm điện thoại của đàng gái*, sau đó ôm nhau trong sự chúc phúc của mọi người. Tóm lại là đủ các loại lãng mạn và cảm động. (*cái này k rõ lắm, nhưng tay cầm điện thoại thường là tay phải, trao nhẫn sẽ đeo vào ngón áp út, mà nhẫn đeo ở ngón áp út của tay phải có nghĩa là đang trong giai đoạn hẹn hò/ đeo nhẫn đôi/ đính ước, hẹn thề. Vậy đó, J)
Mạch Thu luôn rất thích cảnh tượng như thế này. Bất kể tình huống tương lai như thế nào, nhưng ít nhất vào giờ khắc này trong suy nghĩ của nhau đều là ‘cùng nắm tay nhau tới già’.
Đúng lúc Mạch Thu đang đứng một bên cảm động vô hạn thì tiếng xôn xao bên cạnh khiến cô tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình. Vừa phục hồi lại tinh thần xong suýt chút nữa lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho đầu óc ngừng hoạt động.
Cố Lãng đã lâu không gặp đang quỳ một chân trên đất như những nam sinh kia, một chiếc nhẫn tinh sảo trong một chiếc hộp nhung màu xanh xanh lóe lên ánh sáng dịu dàng – giống như đôi mắt anh .
"Tiểu Thu, lấy anh nha."
Giọng nói trầm vẫn cực kỳ rõ ràng trong sự huyên náo của đám đông, nhưng không có sự trầm ổn như bình thường mà lộ ra sự lo âu và gấp gáp.
Mặc dù hôm nay Cố Lãng mặc đồ bình thường hàng ngày thế nhưng ngoại hình điển trai cùng khí chất phi phàm khiến anh nổi bật trong đám nam sinh. Các bạn vây xung quanh càng ngày càng nhiều, cổ vũ Mạch Thu mau chấp nhận anh chàng ưu tú trước mắt này. Thậm chí một số người còn huýt sáo nữa.
Từ một người đứng xem biến thành đối tượng được vây xem, ngoài mặt Mạch Thu vẫn còn coi như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại là sóng biển cuộn trào. Từ kinh ngạc lúc bắt đầu đến vui vẻ của hiện tại, rồi thoáng chút xấu hổ, Mạch Thu đã ngượng ngùng đồng ý.
Tiếng vỗ tay vang lên vào thời khắc Mạch Thu gật đầu. Nháy mắt, nét mặt của Cố Lãng thả lỏng rất nhiều. Anh lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, đang chuẩn bị đeo lên tay Mạch Thu thì một tiếng "Hừ" nặng nề cách đó không xa truyền tới, khiến cho động tác của hai người đều dừng lại.
Nhếch môi! Mạch Thu ngẩng đầu lên, chỉ thấy đồng chí Mạch Tử Kiệt đang đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người. Mạch Thu kêu khổ trong lòng không thôi: ấy thế mà bị bắt gặp ngay tại thời điểm này. Nghĩ đến thành kiến của ba cô đối với bạn Cố Lãng là biết ngay chuyện tiếp theo sẽ phát triển đến level không thể nào khống chế nổi. Nhưng cô nhớ rõ ràng hôm nay ba cô không tham gia lễ hội tốt nghiệp của cô mà…
Đang lúc nội tâm Mạch Thu rối như tơ vò, trên tay truyền đến cảm giác bị tiếp xúc. Cô lấy lại tinh thần thì chiếc nhẫn kia đã được đeo lên ngón tay cô. Mồ hôi lạnh chảy xuống trong nháy mắt, nhìn sắc mặt xanh mét và dáng vẻ có thể xông tới bất cứ lúc nào của ba Mạch cũng biết chiêu tiền trảm hậu tấu này của Cố Lãng chính là khiêu khích một - cách - trắng - trợn.
Cũng may Mạch Tử Kiệt vẫn chưa tức đến mất kiểm soát, không bạo phát trong trường hợp này. Có điều nét mặt ‘về rồi tôi tính sổ với cô’ cũng đủ dọa cho chân Mạch Thu mềm nhũn.
Đợi Mạch Tử Kiệt đi rồi, Mạch Thu liền nhìn Cố Lãng bằng ánh mắt vô cùng u oán. Ai ngờ người kia chỉ vỗ vỗ đầu cô, sau khi an ủi cô không cần lo lắng lập tức nôn nóng bước thẳng đi. Thì ra anh tranh thủ thời gian rảnh để đến. Được lắm! Anh thì công thành xong thì rút rồi, chừa lại mình cô trở về đối mặt với sự bùng nổ của đồng chí Mạch Tử Kiệt.
Mạch Thu chưa kịp oán trách mấy câu đã bị Lý Tuyết và mấy em gái mềm mại kéo tới chỗ khác quậy. Mãi cho đến khi liên hoan buổi tối kết thúc, khi nhớ đến vị đại thần khó giải quyết ở nhà, trong nháy mắt Mạch Thu liền có loại kích động muốn ngã xuống đất không dậy nổi.
Lừng chừng đi một hồi lâu, chần chừ trước cửa nhà một lúc, rốt cuộc Mạch Thu mới lấy dũng khí mở cửa chính ra. Không khí bình thản hơn quá nhiều so với cô tưởng tượng. Nhìn một vòng chung quanh cũng không hề nhìn thấy khuôn mặt Diêm Vương đâu, chỉ có một mình Đinh Ninh rửa chén đĩa ở phòng bếp.
Mạch Thu đi lên trước, cầm cái khay Đinh Ninh đã rửa xong, vừa dùng khăn lau khô, sau đó bỏ vào tủ bát ở bên trong, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của mẹ… mặt mang theo tươi cười hình như tâm trạng còn tốt hơn ngày thường chút chút.
“Sao?”
Thấy Mạch Thu vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Đinh Ninh lau khô tay mỉm cười hỏi.
“Không có gì ạ…” Mạch Thu trù trừ chốc lát, vẫn nhẹ nhàng hỏi một tiếng, “Ba con đâu rồi ạ?”
“Ở trong phòng ngủ rồi. Buổi tối Tiểu Lãng đã tới, ba con muốn nói chuyện riêng với người ta, kết quả hai người đều uống say, không còn biết gì hết.”
“Ặc… hai người họ đã nói gì thế ạ?”
“Cái này mẹ không biết, ba con nói đây là chuyện giữa đàn ông với nhau thế là mẹ liền đến bà bác Cố của con…” Đinh Ninh nói đến đây thì liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Mạch Thu, “Vừa hay bàn bạc chút về chuyện hôn lễ, xem chừng không còn lâu nữa đâu.”
Nghe được Đinh Ninh nói như vậy, mặt của Mạch Thu chợt đỏ lên. Đinh Ninh cười xoa xoa đầu Mạch Thu, “Thời gian trôi qua mau thật. Nhóc con nhà chúng ta đã đến tuổi bàn chuyện cưới xin rồi.”
“Ấy… mẹ không phản đối ha. Con còn tưởng rằng mẹ sẽ cảm thấy bây giờ kết hôn còn quá sớm, không thích hợp chứ.”
“Chuyện tình cảm nào có giới hạn nghiêm khắc của thời gian. Có tình cảm, thời cơ chín muồi chính là thời điểm thích hợp nhất. Mặc dù không nỡ xa cô con gái bảo bối của mẹ, nhưng mẹ cũng coi như nhìn Tiểu Lãng lớn lên, mặc dù trước có chút táo bạo và ngang tàng, cơ mà trong đứa trẻ nào trong thời kỳ trưởng thành chẳng như vậy, đàn ông con trai phải có kinh nghiệm mới dần dần trở nên trưởng thành được. Mẹ tin nó của hiện tại sẽ đối xử tốt với con. Huống chi, nó vẫn luôn là người con muốn nhất, như vậy là đủ rồi!”
Đinh Ninh thoáng dừng một chút, tiếp tục nói: “Thật ra thì ba con cũng không nỡ xa con, sợ con sẽ bị thiệt thòi. Ba mẹ nào mà không hy vọng con của mình sẽ sống tốt chứ? Có điều con đừng lo lắng, họ sẽ xử lý tốt thôi.”
Nói xong một hồi Mạch Thu thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng. Người mẹ lớn lao của cô luôn luôn là người thấu tình đạt lý nhất!
Oooooooooo
Hôm sau, Mạch Thu bật dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng ở phòng bếp. Mặc dù tối hôm qua theo ý của mẹ thì hình như chuyện này đã được giải quyết, nhưng lấy lòng đồng chí Mạnh Tử Kiệt vẫn là lẽ đương nhiên, tỷ như nấu một bữa cơm có thể khiến cho ba vui vẻ rất lâu.
Quả nhiên, khi Mạch Tử Kiệt đi vào phòng khách thấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn và Mạch Thu đeo tạp dề khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nhưng lại cưỡng ép bản thân kìm chế.
Mạch Thu cười trộm. Cô vội vàng đứng lên múc cháo và rắc ít thức ăn lên, dọa xong thìa và đũa liền tươi cười chào đón ba.
Mạch Tử Kiệt ngồi xuống bàn ăn, nhìn Mạch Thu cười đến vô cùng rực rỡ nhàn nhạt mở miệng: “Sao hả, muốn hối lộ ba cô hả?”
“Có đâu ba. Con đây muốn hiếu kính, đây không phải là có cơ hội biểu hiện sao!”
Mạch Tử Kiệt không nói gì, chỉ nếm thử một miếng cháo, nói: “Ừ… mùi vị tạm được, thường làm cho thằng nhóc nhà họ Cố kia ăn chứ gì!”
“Anh ấy nào có phúc khí tốt như vậy, ba và mẹ trải qua bao nhiêu khó khăn để nuôi lớn con, cho không anh ấy một người bạn gái đã quá hời cho anh ấy rồi, sao còn có thể được hưởng thụ loại đối xử này nữa chứ? Đây là người ta đặc biệt học vì muốn nấu cho ba ăn đó!”
Hiển nhiên những lời này rất có tác dụng đối với Mạch Tử Kiệt, “Con đó, đừng dùng những lời nịnh nọt này để dụ dỗ ông già như ba vui vẻ. Thằng nhóc kia có gì tốt chứ. Con cực kỳ thích nó?”
“Vâng!!!” Mạch Thu trịnh trọng gật đầu.
“Thôi thôi, con gái lớn không giữ được. Ba cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần con sống tốt là được. Nếu thằng nhóc kia dám ăn hiếp con, ông đây sẽ đánh nó tơi tả!”
“Thật oai!” Mạch Thu đứng dậy lạch bạch chạy đến cạnh Mạch Tử Kiệt, ôm cổ ba Mạch làm nũng: “Oa oa, ba là tốt nhất, cực kỳ tốt luôn!” ( làm nũng đáng xấu hổ…)
Sau đó thì sao… sau đó… trải qua sự bàn bạc, nhiệt tình của trưởng bối hai nhà, hôn lễ cứ như vậy được quyết định.
Oooooooo
Nháy mắt, cuộc sống sau đó trở nên bận rộn. Mặc dù tiệc đính hôn hay phát thiệp cưới gì đó không cần Mạch Thu quan tâm, làm giấy đăng ký kết hôn, hay chụp ảnh cưới gì đó mới cần bản thân ‘ký tên’.
Ảnh cưới được chụp ở studio nổi tiếng nhất thành phố S. Áo cưới Mạch Thu đều do cậu út của cô thiết kế, đẳng cấp tổng thống, bộ nào bộ nấy đều là tinh phẩm xa hoa quý phái. Mạch Thu thích bộ váy dài đuôi cá quây quanh ngực nhất, thậm chí muốn mặc nó xuyên suốt cả tiệc cưới, nhưng cứ nghĩ cảnh miệng khác khứa có thể nhét được quả trứng gà lại quả quyết bóp chết loại ý tưởng này từ trong trứng nước.
Ooooooooooo
Ngày tổ chức hôn lễ hôm ấy, cả trụ sở quân đội có vẻ cực kỳ náo nhiệt, thân thích hai bên trong nhà, bạn bè, cộng thêm chiến hữu của Cố Lãng, bạn học của Mạch Thu nữa. Tóm lại, đó là một đội ngũ vô cùng hùng hậu.
Nửa đầu hôn lễ được tiến hành hết sức thuận lợi, vào lúc lễ tuyên thệ kết thúc, thời điểm quậy người mới bắt đầu thì trong nháy mắt đã không khống chế nổi tình huống. Đặc biệt là chiến hữu của Cố Lạng, không biết rốt cuộc những đứa trẻ này đã phải chịu những loại hành hạ vô nhân tính đến mức nào mới có thể kích động đến nỗi hai mắt phát sáng thế kia.
Bị một đám người như vậy vây vào giữa, Mạch Thu đã không rảnh để ý đến chuyện khác nữa, tỷ như Lý Tuyết - mất tích kể từ sau lễ tốt nghiệp - vào lúc hỗn loạn đã bị Tống Dụ vác đi như vác bao tải.
Một đám người quậy đến tưng bừng, cuối cùng đã có hai chàng lính cãi nhau ỏm tỏi bởi một trò chơi nhỏ. Một trong hai người dùng sợi dây buộc quả táo lên, kêu hai người Cố Lãng cắn từ hai bên, người còn lại cảm thấy không được nên nói: “Cậu đã muốn nhìn người ta hôn nhau thì trực tiếp buộc quả nho khô lên, chẳng phải được rồi ư.”
Người nọ khinh bỉ liếc anh chàng: “Cậu chính là tên không biết tình thú! Buộc quả táo lên vừa có thể nhìn họ ăn vừa có thể nhìn họ hôn nhau, tốt quá còn gì nữa!”
Người nọ mới vừa nói xong, người kia lại trả lại ánh mắt khinh bỉ: “Cậu thích nhìn thế thì treo hẳn quả dưa hấu lên đi, còn có thể xem được bọn họ phun hạt nữa, không phải càng tốt ư!”
Một đám người cãi nhau chỉ vì chuyện nên treo thứ gì lên, Mạch Thu bị kẹp ở giữa cười đến sắp cứng cả mặt. May mà lúc họ thảo luận kịch liệt nhất, Cố Lãng đã dắt tay cô đột phá vòng vây chạy ra ngoài, nếu không thật sự ngay cả ý tưởng muốn chết cũng có luôn rồi.
Cố Lãng dừng xe ở công viên nhỏ lúc trước hai người thường đi dạo. Buổi trưa yên tĩnh, những bóng cây đuổi cái oi bức của mùa hè đi. Một tay Mạch Thu túm váy, một tay được Cố Lãng nắm thật chặt, ánh sáng trên hai chiếc nhẫn kim cương giao hòa với nhau nói lên sự hạnh phúc không dễ gì có được của tình yêu.
Mạch Thu đột nhiên nhớ tới những câu nói cảm động Cố Lãng đã từng nói với cô, hoặc là nói đó là một lời hứa hẹn. Sau ngày Cố Lãng cầu hôn, Mạch Thu hỏi anh tại sao ba cô đồng ý để hai người kết hôn, Cố Lãng cười nói: “Bởi vì anh nói với chú rằng: anh sẽ ye6y thương con gái của chú hơn cả chú. Cùng là đàn ông, chuyện chú có thể làm thì anh cũng có thể. Anh sẽ dùng cả đời để thực hiện lời hứa này!”
Sau đó… nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già….
______Hết trọn bộ________
Bất kể ra sao, cuộc sống sau đó của Mạch Thu vẫn diễn ra bình thường, ngoại trừ một vài chuyện lặt vặt không đáng nói, tỷ như: trước mắt bao người Lý Tuyết bị Tống Dụ kéo vào trong xe, nhất thời đã tạo ra sự oanh động không nhỏ trong trường - Mạch Thu cũng sớm đã thành thói quen.
Cuối cùng đôi oan gia này cũng đến được với nhau. Tuy nói Mạch Thu cực kỳ không tin tưởng vào nhân phẩm của Tống Dụ, nhưng đối mặt với cô gái bá đạo như Lý Tuyết, cô thực sự không dám nói người chị em của mình sẽ bị bắt nạt. Cứ nhìn bạn thụ họ Tống mỗi lần tức giận không làm sao được lại mang theo vẻ mặt cưng chiều vô hạn là biết người anh em này đã lún sâu rồi. Cũng may ngoại hình của anh chàng được, nếu không với cùng nhiều biểu cảm như vậy gương mặt sẽ rất khó coi.
Cố Lãng vẫn bận tối mắt như trước. Kiểu nhân sỹ tinh anh vừa có tiền vừa có địa vị như anh được trọng dụng là điều chắc chắn. Tất nhiên cũng không thể bỏ qua yếu tố ba cô ở giữa gây khó dễ. Phản ứng của Mạch Thu đối với chuyện này là - - - - - hừ, đúng là phụ nam* trung niên hẹp hòi! (*ý chỉ những người đàn ông quán xuyến việc gia đình)
Mạch Thu không biết bình thường Cố Lãng phải thi hành nhiệm vụ gì, nhưng từ những vết sẹo – mới có cũ có - trên người anh là có thể tưởng tượng ra đã phải trải qua sự gian khổ như thế nào. Đau lòng là điều tất yếu nhưng hơn thế nữa là sự tự hào. Người đàn ông của cô đó, luôn phấn đấu vì quốc gia, màu xanh lục vàng đại biểu cho trách nhiệm không thể chối từ của họ. Vì vậy cứ đến khi Cố Lãng được nghỉ ngơi là Mạch Thu sẽ đến tổ ấm nhỏ của hai người trước để chuẩn bị một đống đồ dinh dưỡng bồi bổ, bận trước bận sau chăm sóc anh rất cẩn thận.
Thật ra cho dù lúc Cố Lãng không có ở đây cũng chẳng có gì buồn cả: làm ít bài tập, quậy với Lý Tuyết không tim không phổi, thỉnh thoảng trưng bộ mặt oán phụ để hợp với hoàn cảnh. THời gian cứ trôi đi như vậy, chẳng hề cảm thấy buồn thương sầu khổ hay cô đơn khó khăn linh tinh gì đó. Mạch Thu thật lòng cảm thấy mình trời sinh đã được đoán sẽ trở thành quân tẩu! Yêu đương là phải như vậy, giữ một khoảng cách nhất định mới có cảm giác kích tình, đặc biệt giống như kiểu ‘vợ chồng già’ như cô và Cố Lãng ấy, ngoài chuyện kết hôn sinh con ra thì cả ngày ở cùng nhau gì đó, thương tâm càng ‘thương’ thân hơn*!(ý nói bạn Cố nhu cầu cao, mệt thân bạn Mạch)
Suy nghĩ của Cố Lãng lại hoàn toàn ngược lại: nghĩ tới Mạch Thu của anh đáng yêu ưu tú như thế sẽ không biết có bao nhiêu người theo đuổi, anh lại không thể buộc chặt cô vào người để trông chừng hàng ngày. Đúng là khiến người ta không thể nào yên taam cho được.
oooooo
Thời gian trôi quad:đ:l:q:đ cực nhanh, sau khi bảo vệ luận văn xong, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho cuộc sống đại học. Gần tới ngày tốt nghiệp hôm ấy, đám Mạch Thu mặc áo cử nhân điên cuồng chụp ảnh lưu niệm ở tất cả các góc trên sân trường.
Cách đó không xa, một đám vây quanh mấy đôi nam nữ ồn ào hẳn lên. Đó là một hoạt động tương đối đặc sắc của trường Mạch Thu: sau khi tốt nghiệp không nói chia tay, mỗi một khóa đều trình diễn, phần lớn đều là các học trưởng sắp ra trường quỳ một chân trên đất, đắm đuối đeo nhẫn lên tay cầm điện thoại của đàng gái*, sau đó ôm nhau trong sự chúc phúc của mọi người. Tóm lại là đủ các loại lãng mạn và cảm động. (*cái này k rõ lắm, nhưng tay cầm điện thoại thường là tay phải, trao nhẫn sẽ đeo vào ngón áp út, mà nhẫn đeo ở ngón áp út của tay phải có nghĩa là đang trong giai đoạn hẹn hò/ đeo nhẫn đôi/ đính ước, hẹn thề. Vậy đó, J)
Mạch Thu luôn rất thích cảnh tượng như thế này. Bất kể tình huống tương lai như thế nào, nhưng ít nhất vào giờ khắc này trong suy nghĩ của nhau đều là ‘cùng nắm tay nhau tới già’.
Đúng lúc Mạch Thu đang đứng một bên cảm động vô hạn thì tiếng xôn xao bên cạnh khiến cô tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình. Vừa phục hồi lại tinh thần xong suýt chút nữa lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho đầu óc ngừng hoạt động.
Cố Lãng đã lâu không gặp đang quỳ một chân trên đất như những nam sinh kia, một chiếc nhẫn tinh sảo trong một chiếc hộp nhung màu xanh xanh lóe lên ánh sáng dịu dàng – giống như đôi mắt anh .
"Tiểu Thu, lấy anh nha."
Giọng nói trầm vẫn cực kỳ rõ ràng trong sự huyên náo của đám đông, nhưng không có sự trầm ổn như bình thường mà lộ ra sự lo âu và gấp gáp.
Mặc dù hôm nay Cố Lãng mặc đồ bình thường hàng ngày thế nhưng ngoại hình điển trai cùng khí chất phi phàm khiến anh nổi bật trong đám nam sinh. Các bạn vây xung quanh càng ngày càng nhiều, cổ vũ Mạch Thu mau chấp nhận anh chàng ưu tú trước mắt này. Thậm chí một số người còn huýt sáo nữa.
Từ một người đứng xem biến thành đối tượng được vây xem, ngoài mặt Mạch Thu vẫn còn coi như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại là sóng biển cuộn trào. Từ kinh ngạc lúc bắt đầu đến vui vẻ của hiện tại, rồi thoáng chút xấu hổ, Mạch Thu đã ngượng ngùng đồng ý.
Tiếng vỗ tay vang lên vào thời khắc Mạch Thu gật đầu. Nháy mắt, nét mặt của Cố Lãng thả lỏng rất nhiều. Anh lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, đang chuẩn bị đeo lên tay Mạch Thu thì một tiếng "Hừ" nặng nề cách đó không xa truyền tới, khiến cho động tác của hai người đều dừng lại.
Nhếch môi! Mạch Thu ngẩng đầu lên, chỉ thấy đồng chí Mạch Tử Kiệt đang đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người. Mạch Thu kêu khổ trong lòng không thôi: ấy thế mà bị bắt gặp ngay tại thời điểm này. Nghĩ đến thành kiến của ba cô đối với bạn Cố Lãng là biết ngay chuyện tiếp theo sẽ phát triển đến level không thể nào khống chế nổi. Nhưng cô nhớ rõ ràng hôm nay ba cô không tham gia lễ hội tốt nghiệp của cô mà…
Đang lúc nội tâm Mạch Thu rối như tơ vò, trên tay truyền đến cảm giác bị tiếp xúc. Cô lấy lại tinh thần thì chiếc nhẫn kia đã được đeo lên ngón tay cô. Mồ hôi lạnh chảy xuống trong nháy mắt, nhìn sắc mặt xanh mét và dáng vẻ có thể xông tới bất cứ lúc nào của ba Mạch cũng biết chiêu tiền trảm hậu tấu này của Cố Lãng chính là khiêu khích một - cách - trắng - trợn.
Cũng may Mạch Tử Kiệt vẫn chưa tức đến mất kiểm soát, không bạo phát trong trường hợp này. Có điều nét mặt ‘về rồi tôi tính sổ với cô’ cũng đủ dọa cho chân Mạch Thu mềm nhũn.
Đợi Mạch Tử Kiệt đi rồi, Mạch Thu liền nhìn Cố Lãng bằng ánh mắt vô cùng u oán. Ai ngờ người kia chỉ vỗ vỗ đầu cô, sau khi an ủi cô không cần lo lắng lập tức nôn nóng bước thẳng đi. Thì ra anh tranh thủ thời gian rảnh để đến. Được lắm! Anh thì công thành xong thì rút rồi, chừa lại mình cô trở về đối mặt với sự bùng nổ của đồng chí Mạch Tử Kiệt.
Mạch Thu chưa kịp oán trách mấy câu đã bị Lý Tuyết và mấy em gái mềm mại kéo tới chỗ khác quậy. Mãi cho đến khi liên hoan buổi tối kết thúc, khi nhớ đến vị đại thần khó giải quyết ở nhà, trong nháy mắt Mạch Thu liền có loại kích động muốn ngã xuống đất không dậy nổi.
Lừng chừng đi một hồi lâu, chần chừ trước cửa nhà một lúc, rốt cuộc Mạch Thu mới lấy dũng khí mở cửa chính ra. Không khí bình thản hơn quá nhiều so với cô tưởng tượng. Nhìn một vòng chung quanh cũng không hề nhìn thấy khuôn mặt Diêm Vương đâu, chỉ có một mình Đinh Ninh rửa chén đĩa ở phòng bếp.
Mạch Thu đi lên trước, cầm cái khay Đinh Ninh đã rửa xong, vừa dùng khăn lau khô, sau đó bỏ vào tủ bát ở bên trong, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của mẹ… mặt mang theo tươi cười hình như tâm trạng còn tốt hơn ngày thường chút chút.
“Sao?”
Thấy Mạch Thu vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Đinh Ninh lau khô tay mỉm cười hỏi.
“Không có gì ạ…” Mạch Thu trù trừ chốc lát, vẫn nhẹ nhàng hỏi một tiếng, “Ba con đâu rồi ạ?”
“Ở trong phòng ngủ rồi. Buổi tối Tiểu Lãng đã tới, ba con muốn nói chuyện riêng với người ta, kết quả hai người đều uống say, không còn biết gì hết.”
“Ặc… hai người họ đã nói gì thế ạ?”
“Cái này mẹ không biết, ba con nói đây là chuyện giữa đàn ông với nhau thế là mẹ liền đến bà bác Cố của con…” Đinh Ninh nói đến đây thì liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Mạch Thu, “Vừa hay bàn bạc chút về chuyện hôn lễ, xem chừng không còn lâu nữa đâu.”
Nghe được Đinh Ninh nói như vậy, mặt của Mạch Thu chợt đỏ lên. Đinh Ninh cười xoa xoa đầu Mạch Thu, “Thời gian trôi qua mau thật. Nhóc con nhà chúng ta đã đến tuổi bàn chuyện cưới xin rồi.”
“Ấy… mẹ không phản đối ha. Con còn tưởng rằng mẹ sẽ cảm thấy bây giờ kết hôn còn quá sớm, không thích hợp chứ.”
“Chuyện tình cảm nào có giới hạn nghiêm khắc của thời gian. Có tình cảm, thời cơ chín muồi chính là thời điểm thích hợp nhất. Mặc dù không nỡ xa cô con gái bảo bối của mẹ, nhưng mẹ cũng coi như nhìn Tiểu Lãng lớn lên, mặc dù trước có chút táo bạo và ngang tàng, cơ mà trong đứa trẻ nào trong thời kỳ trưởng thành chẳng như vậy, đàn ông con trai phải có kinh nghiệm mới dần dần trở nên trưởng thành được. Mẹ tin nó của hiện tại sẽ đối xử tốt với con. Huống chi, nó vẫn luôn là người con muốn nhất, như vậy là đủ rồi!”
Đinh Ninh thoáng dừng một chút, tiếp tục nói: “Thật ra thì ba con cũng không nỡ xa con, sợ con sẽ bị thiệt thòi. Ba mẹ nào mà không hy vọng con của mình sẽ sống tốt chứ? Có điều con đừng lo lắng, họ sẽ xử lý tốt thôi.”
Nói xong một hồi Mạch Thu thiếu chút nữa đã lệ nóng doanh tròng. Người mẹ lớn lao của cô luôn luôn là người thấu tình đạt lý nhất!
Oooooooooo
Hôm sau, Mạch Thu bật dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng ở phòng bếp. Mặc dù tối hôm qua theo ý của mẹ thì hình như chuyện này đã được giải quyết, nhưng lấy lòng đồng chí Mạnh Tử Kiệt vẫn là lẽ đương nhiên, tỷ như nấu một bữa cơm có thể khiến cho ba vui vẻ rất lâu.
Quả nhiên, khi Mạch Tử Kiệt đi vào phòng khách thấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn và Mạch Thu đeo tạp dề khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nhưng lại cưỡng ép bản thân kìm chế.
Mạch Thu cười trộm. Cô vội vàng đứng lên múc cháo và rắc ít thức ăn lên, dọa xong thìa và đũa liền tươi cười chào đón ba.
Mạch Tử Kiệt ngồi xuống bàn ăn, nhìn Mạch Thu cười đến vô cùng rực rỡ nhàn nhạt mở miệng: “Sao hả, muốn hối lộ ba cô hả?”
“Có đâu ba. Con đây muốn hiếu kính, đây không phải là có cơ hội biểu hiện sao!”
Mạch Tử Kiệt không nói gì, chỉ nếm thử một miếng cháo, nói: “Ừ… mùi vị tạm được, thường làm cho thằng nhóc nhà họ Cố kia ăn chứ gì!”
“Anh ấy nào có phúc khí tốt như vậy, ba và mẹ trải qua bao nhiêu khó khăn để nuôi lớn con, cho không anh ấy một người bạn gái đã quá hời cho anh ấy rồi, sao còn có thể được hưởng thụ loại đối xử này nữa chứ? Đây là người ta đặc biệt học vì muốn nấu cho ba ăn đó!”
Hiển nhiên những lời này rất có tác dụng đối với Mạch Tử Kiệt, “Con đó, đừng dùng những lời nịnh nọt này để dụ dỗ ông già như ba vui vẻ. Thằng nhóc kia có gì tốt chứ. Con cực kỳ thích nó?”
“Vâng!!!” Mạch Thu trịnh trọng gật đầu.
“Thôi thôi, con gái lớn không giữ được. Ba cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần con sống tốt là được. Nếu thằng nhóc kia dám ăn hiếp con, ông đây sẽ đánh nó tơi tả!”
“Thật oai!” Mạch Thu đứng dậy lạch bạch chạy đến cạnh Mạch Tử Kiệt, ôm cổ ba Mạch làm nũng: “Oa oa, ba là tốt nhất, cực kỳ tốt luôn!” ( làm nũng đáng xấu hổ…)
Sau đó thì sao… sau đó… trải qua sự bàn bạc, nhiệt tình của trưởng bối hai nhà, hôn lễ cứ như vậy được quyết định.
Oooooooo
Nháy mắt, cuộc sống sau đó trở nên bận rộn. Mặc dù tiệc đính hôn hay phát thiệp cưới gì đó không cần Mạch Thu quan tâm, làm giấy đăng ký kết hôn, hay chụp ảnh cưới gì đó mới cần bản thân ‘ký tên’.
Ảnh cưới được chụp ở studio nổi tiếng nhất thành phố S. Áo cưới Mạch Thu đều do cậu út của cô thiết kế, đẳng cấp tổng thống, bộ nào bộ nấy đều là tinh phẩm xa hoa quý phái. Mạch Thu thích bộ váy dài đuôi cá quây quanh ngực nhất, thậm chí muốn mặc nó xuyên suốt cả tiệc cưới, nhưng cứ nghĩ cảnh miệng khác khứa có thể nhét được quả trứng gà lại quả quyết bóp chết loại ý tưởng này từ trong trứng nước.
Ooooooooooo
Ngày tổ chức hôn lễ hôm ấy, cả trụ sở quân đội có vẻ cực kỳ náo nhiệt, thân thích hai bên trong nhà, bạn bè, cộng thêm chiến hữu của Cố Lãng, bạn học của Mạch Thu nữa. Tóm lại, đó là một đội ngũ vô cùng hùng hậu.
Nửa đầu hôn lễ được tiến hành hết sức thuận lợi, vào lúc lễ tuyên thệ kết thúc, thời điểm quậy người mới bắt đầu thì trong nháy mắt đã không khống chế nổi tình huống. Đặc biệt là chiến hữu của Cố Lạng, không biết rốt cuộc những đứa trẻ này đã phải chịu những loại hành hạ vô nhân tính đến mức nào mới có thể kích động đến nỗi hai mắt phát sáng thế kia.
Bị một đám người như vậy vây vào giữa, Mạch Thu đã không rảnh để ý đến chuyện khác nữa, tỷ như Lý Tuyết - mất tích kể từ sau lễ tốt nghiệp - vào lúc hỗn loạn đã bị Tống Dụ vác đi như vác bao tải.
Một đám người quậy đến tưng bừng, cuối cùng đã có hai chàng lính cãi nhau ỏm tỏi bởi một trò chơi nhỏ. Một trong hai người dùng sợi dây buộc quả táo lên, kêu hai người Cố Lãng cắn từ hai bên, người còn lại cảm thấy không được nên nói: “Cậu đã muốn nhìn người ta hôn nhau thì trực tiếp buộc quả nho khô lên, chẳng phải được rồi ư.”
Người nọ khinh bỉ liếc anh chàng: “Cậu chính là tên không biết tình thú! Buộc quả táo lên vừa có thể nhìn họ ăn vừa có thể nhìn họ hôn nhau, tốt quá còn gì nữa!”
Người nọ mới vừa nói xong, người kia lại trả lại ánh mắt khinh bỉ: “Cậu thích nhìn thế thì treo hẳn quả dưa hấu lên đi, còn có thể xem được bọn họ phun hạt nữa, không phải càng tốt ư!”
Một đám người cãi nhau chỉ vì chuyện nên treo thứ gì lên, Mạch Thu bị kẹp ở giữa cười đến sắp cứng cả mặt. May mà lúc họ thảo luận kịch liệt nhất, Cố Lãng đã dắt tay cô đột phá vòng vây chạy ra ngoài, nếu không thật sự ngay cả ý tưởng muốn chết cũng có luôn rồi.
Cố Lãng dừng xe ở công viên nhỏ lúc trước hai người thường đi dạo. Buổi trưa yên tĩnh, những bóng cây đuổi cái oi bức của mùa hè đi. Một tay Mạch Thu túm váy, một tay được Cố Lãng nắm thật chặt, ánh sáng trên hai chiếc nhẫn kim cương giao hòa với nhau nói lên sự hạnh phúc không dễ gì có được của tình yêu.
Mạch Thu đột nhiên nhớ tới những câu nói cảm động Cố Lãng đã từng nói với cô, hoặc là nói đó là một lời hứa hẹn. Sau ngày Cố Lãng cầu hôn, Mạch Thu hỏi anh tại sao ba cô đồng ý để hai người kết hôn, Cố Lãng cười nói: “Bởi vì anh nói với chú rằng: anh sẽ ye6y thương con gái của chú hơn cả chú. Cùng là đàn ông, chuyện chú có thể làm thì anh cũng có thể. Anh sẽ dùng cả đời để thực hiện lời hứa này!”
Sau đó… nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già….
______Hết trọn bộ________