Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Hà Ứng Hoan hơi khó hiểu: "Cậu ta nói cái này rất quan trọng. Người của Diêu gia tới đối với cậu rất quan trọng sao?"
Tiễn Ý Ý biến sắc: "Ai tới?"
"Người cầm quyền của Diêu gia hiện nay, Diêu Viễn. Cả vợ con ông ta cũng tới. Có cả Diêu Nhất Nam nữa."
Có thể nói, bởi vì có quan hệ với Tào gia cho nên lần này Diêu gia hầu như đi cả nhà.
Đến nhiều như vậy, vạn nhất bị bắt gặp thì sao. Diêu Nhất Nam mắt mù không có nghĩa mọi người trong Diêu gia mắt đều mù. Nếu như có ai đó nhận ra, chẳng phải là chuyện xấu sao.
Tiễn Ý Ý do dự, nhanh chóng nhắn tin cho Lương Quyết Thành, để anh đi lên sân thượng tầng hai gặp cô.
Chỉ cần có thể tránh đụng mặt với người của Diêu gia thì có thể làm giảm nguy cơ phát triển theo đúng tuyến của kịch bản ban đầu.
Sân thượng ở lầu hai có một cánh cửa, cô chỉ cần khóa trái, đem mình với Lương Quyết Thành cùng nhốt lại ở bên trong, hoặc đem anh giấu ở bên trong liền có thể tránh đụng mặt với Diêu gia rồi.
Thế nhưng như vậy lại có vẻ hơi khó nói với người ta.
Đến Tào gia chính là để chúc phúc cho Tào Khung và Hà Ứng Hoan, nếu như hai người không ra gặp khách thì cũng không tốt lắm.
Lúc xuống lầu Tiễn Ý Ý suy nghĩ hồi lâu, trong khoảng thời gian ngắn, kỳ thật không làm cách nào nghĩ ra được một phương pháp vẹn cả đôi đường.
"Chị Ý Ý."
Tiễn Ý Ý vừa xuống lầu, thiếu niên đứng ở cạnh cầu thang đã cười tươi chào cô.
Đứa trẻ kia của Hà gia đã sớm bị Lệ Tuần cắt đuôi từ lúc nào rồi, cậu ta mặc vest trắng, tuy rằng vẫn là một thằng nhóc con choai choai, thế nhưng nhìn kỹ thì đã có một ít phong thái của Lệ thiếu trong tương lai.
"Chị Ý Ý, nếu không ngại thì có thể nói chuyện với em đôi ba câu không?"
Lệ Tuần trước mặt không ít tân khách, nho nhã lại lễ độ.
Tiễn Ý Ý dừng bước.
"Lệ tiểu thiếu gia có chuyện gì vậy?"
"Chị theo em chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Lệ Tuần vẫn có bộ dáng cười tủm tỉm, thoạt nhìn thì khác biệt hoàn toàn với Lệ Tuần trong nguyên tác.
Tiễn Ý Ý hơi do dự, thế nhưng vẫn nhấc váy đi theo bước chân của Lệ Tuần.
Cậu ta mang Tiễn Ý Ý vòng ra sau hoa viên.
Sau hoa viên bên này đang có mấy cô gái đang chụp ảnh, còn có mấy đứa nhỏ của Tào gia đang chơi đùa.
May mà không có người nào quan trọng, nói chuyện cũng không sợ bị nghe lén.
"Tiễn Ý Ý tiểu thư, cô cũng vậy đúng không?"
Lệ Tuần xoay lưng qua, đột nhiên lên tiếng.
Khả năng cũng chỉ có Tiễn Ý Ý hiểu được ý tứ của Lệ Tuần.
Tiểu tử này không biết từ lúc nào đã trùng sinh trở về, vừa nhìn liền biết hướng đi của hắn bây giờ cùng trong kịch bản gốc hoàn toàn khác biệt, tự nhiên hắn cũng sẽ tìm đến những điểm khác so với kịch bản. Như vậy vấn đề là kịch bản có sự khác biệt ở chỗ nào, xem xét một chút liền có thể xác định ra.
Trước mắt thì Tiễn Ý Ý này, không phải Tiễn Ý Ý trong nguyên tác.
Một Tiễn Ý Ý khác đưa tới toàn bộ kịch bản phát triển theo một hướng khác, tâm điểm tự nhiên cũng sẽ ở trên người của Tiễn Ý Ý.
Lệ Tuần hoài nghi cô, cũng rất bình thường.
Tiễn Ý Ý không tính toán sẽ cùng Lệ Tuần nhận thức lẫn nhau, không nói tới việc cô không phải nguyên chủ, cô với Lệ Tuần bây giờ cũng đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, không đáng để cô phải bắt chuyện làm quen.
"Em nói gì thế?"
Tiễn Ý Ý vẫn là một bộ dáng đại tỷ tỷ ôn nhu: "Có gì không tiện nói thẳng sao?"
Lệ Tuần tươi cười không giảm: "Tiễn tiểu thư không cần giả vờ, cô biết tôi đang nói gì mà."
"Chị thật sự không biết." Vẻ mặt Tiễn Ý Ý ngây thơ, "Đến cùng em muốn nói gì thế?"
Lệ Tuần dừng một chút.
"Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, tôi chỉ đến nói cho cô biết một câu mà thôi, cô không cần để tâm tới những gì tôi đã làm. Hoặc là nói, cô có thể hiểu rằng, tôi sẽ không tiếp tục làm ra những việc kia."
Tiễn Ý Ý nghe có chút thú vị.
Ý tứ của đứa nhóc này chính là, từ nay về sau hắn sẽ không đi trên con đường của Lệ Tuần trước kia? Rốt cuộc là đang gạt cô, hay đang nói sự thật đây?
Ở trong nguyên tác chính, Lệ Tuần vẫn luôn là bạn tri kỉ bên người của Tiễn Mân Văn, cho dù phát sinh ra chuyện gì thì Lệ Tuần đều vì cô ta mà xông pha chiến đấu. Cho dù là trong trận chiến chống lại Lương Quyết Thành, hắn cũng lâm trận đầu tiên.
Người như vậy, trùng sinh một lần nữa trở lại chẳng lẽ không phải nên trù tính sớm thay cho Tiễn Mân Văn sao, tại sao có thể nói ra những lời này?
Hoặc là nói, bên trong nguyên tác chính còn có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?
Tiễn Ý Ý không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên cao hơn mình một cái đầu.
Lệ Tuần cười cười.
"Tôi nói cũng nhiều như vậy rồi, Tiễn tiểu thư, cô có phải nên tin tưởng tôi một chút hay không?"
Lệ Tuần đưa tay ra.
"Không nói cái khác, nếu như cô hợp tác với tôi, sẽ có rất nhiều lợi ích đấy."
Tiễn Ý Ý phục hồi tinh thần, đối diện với cánh tay đưa ra của Lệ Tuần, cô không có đáp lại.
"Tôi cảm thấy, Lệ thiếu có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi. Tại sao tôi phải hợp tác với cậu nhỉ."
Tiễn Ý Ý buông mi.
Lệ Tuần biết tất cả, đây thật sự là một người rất khó giải quyết. Lời hắn nói, khiến cho người đối diện lâm vào cảnh khó xử, không biết rốt cuộc có nên tin tưởng hắn hay không.
Chung quy thì ở trong nguyên tác, hắn cũng là người bên cạnh Tiễn Mân Văn từ đầu tới cuối, người như thế làm sao có thể tin được đây?
"Tiễn tiểu thư, chúng ta tự nhiên cần sự hợp tác, cho dù ở bất cứ phương diện nào, mục tiêu cuối cùng, Tiễn Mân Văn." Lệ Tuần tràn đầy tự tin.
"Lệ thiếu, tôi muốn hỏi cậu một câu."
Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm Lệ Tuần.
"Dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng cậu?"
Lệ Tuần bất đắc dĩ nhún vai: "Cô có thể xem như... tôi muốn trả thù cô ta đi."
Con mắt Tiễn Ý Ý lóe qua một tia u quang.
Cô ta?
Giọng điệu của Lệ Tuần khiến cho người ta có chút đoán không ra.
"Có một số việc, nếu như không biết rõ chân tướng cũng sẽ không có cách nào tin tưởng. Đương nhiên, tôi tỉnh ngộ không tính là sớm, lúc nhận ra mình sai thì ván đã đóng thuyền rồi."
"Tiễn tiểu thư, tôi sẽ tận lực, trả lại tất cả cho cô cùng Lương Quyết Thành."
Giọng điệu của Lệ Tuần rất chân thành.
Tiễn Ý Ý ngước mắt.
Ngay từ ban đầu cô đã cảm thấy Lệ Tuần rất kỳ quái, hiện tại cuối cùng thì cũng hiểu được hắn kỳ quái là vì cái gì rồi.
Hắn không phải là kim thủ chỉ của Tiễn Mân Văn, quan hệ của hắn với Tiễn Mân Văn, xảy ra chút chuyện dẫn tới không còn được như trước nữa.
Cái này thì cô không rõ lắm.
Tiễn Ý Ý không nhìn thấy được kết cục, chỉ có thể thấy được kết cục của nhân vật phản diện, vì em gái mình, vì người thân còn sót lại duy nhất mà nhảy lầu tự sát.
Sau đó phát sinh ra cái gì, Tiễn Ý Ý đều không biết. Có lẽ Lệ Tuần đã xảy ra một số chuyện, nhưng chuyện này lại xảy ra ở mãi về sau.
"Như vậy thì, để tỏ chút thành ý, Tiễn tiểu thư, hôm nay tôi tới giúp cô một việc nhỏ."
"Hôm nay người của Diêu gia cũng tới rồi, tôi nghĩ cô cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra đi."
Lệ Tuần chậm rãi nói ra: "Gương mặt kia của Lương Quyết Thành, nếu chỉ đứng một mình thì sẽ chẳng có ai hoài nghi gì, thế nhưng đứng chung một chỗ với đám người có cùng huyết thống kia, cô cũng biết, gen di truyền ít nhiều vẫn sẽ có chỗ tương tự. Nhất là cả một gia đình đứng chung một chỗ thế kia, cô nghĩ xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
"Nếu Lương Quyết Thành gặp phải người của Diêu gia, sẽ phát sinh chuyện gì cô hẳn là biết. Chắc hẳn cô cũng không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh đúng không." Lệ Tuần nói, "Tôi có thể giúp cô. Tôi có thể làm cho người của Diêu gia cùng Lương Quyết Thành không đụng mặt nhau."
"Đây là một chút tâm ý nhỏ của tôi, hi vọng Tiễn tiểu thư có thể hiểu được, bây giờ tôi không phải kẻ địch của Tiễn tiểu thư, cũng không phải kẻ địch của Lương Quyết Thành."
Lệ Tuần nói.
Hai người nói chuyện ở sau hoa viên cũng không lâu lắm, Lương Quyết Thành bên kia gọi điện thoại tới đây, hỏi xem sao Tiễn Ý Ý còn chưa đi lên. Anh đã đứng ở sân thượng tầng hai đợi cô rồi.
Tiễn Ý Ý đi lên sân thượng.
Lương Quyết Thành mặc một thân áo vest chỉnh trang, quay lưng lại với cửa.
Anh cầm di động dựa vào lan can, tựa hồ như đang ngẩn người, Tiễn Ý Ý làm ra động tĩnh phía sau, anh cũng không nghe thấy.
"Lương ca."
Tiễn Ý Ý đóng cửa, khóa trái, cười tủm tỉm tiến lên.
Lương Quyết Thành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu.
Đáy mắt anh dần dần hiện lên một loại vui sướng.
Một phen kéo cô gái nhỏ trước mặt vào trong lòng.
"Dịch dịch khinh khí cầu sang đây một chút."
"Ai để hoa ở đây thế này, đem về nhà kho phía Tây đi."
Sau sân thượng, chủ sự của Tào gia đang điều chỉnh nốt những bước cuối cùng, trên sân thượng, Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên đón nhận cái hôn nhiệt tình từ anh.
Một nụ hôn qua đi, Tiễn Ý Ý dựa vào trong ngực Lương Quyết Thành bình phục nhịp tim đang đập loạn.
Son môi của cô dính trên môi Lương Quyết Thành, anh vốn sinh ra đã đẹp trai, trên môi bây giờ còn thêm một chút sắc hồng như thế, ngược lại càng có một loại diễm sắc lóa mắt.
"Sắp 10h rồi, không thể không xuống được." Tiễn Ý Ý chống đỡ lồng ngực Lương Quyết Thành, đứng thẳng dậy, cười cười đem son môi ở khóe miệng anh lau đi, "Em xuống trước, anh đứng đây chờ một lát nhé."
Lương Quyết Thành hôn Tiễn Ý Ý xong, trong đầu cái gì cũng không nhớ được, cũng quên mất lý do Tiễn Ý Ý gọi anh tới đây. Nếu Tiễn Ý Ý để anh đứng ở chỗ này chờ thì anh sẽ ở chỗ này chờ, vừa lúc yên tính được một lát.
Tiễn Ý Ý đúng là thật sự không thể không xuống.
Hà Ứng Hoan bên kia đã bắt đầu đi tìm cô rồi.
Mặc dù chỉ là một buổi lễ đính hôn, thế nhưng bên người Hà Ứng Hoan đều là các cô gái chơi thân với cô ấy. Hiện tại Tiễn Ý Ý cũng phải đi theo bên cạnh Hà Ứng Hoan.
Mà Lương Quyết Thành lại không bị sắp xếp ở bên người Tào Khung.
Chủ yếu vẫn bởi vì trong lòng Tào Khung còn có khúc mắc, cùng với việc hắn biết quan hệ giữa anh với Diêu gia cho nên nếu để Lương Quyết Thành ở bên cạnh thì quá dễ gây sự chú ý. Nếu để người khác nhận ra cái gì thì cũng không tốt lắm.
Như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể có lí do để Lương Quyết Thành không cần lộ mặt, thời gian của anh cũng tự do hơn.
Tương tự vậy, tỉ lệ anh đụng phải người của Diêu gia cũng giảm thấp xuống.
Tiễn Ý Ý cũng không quá lo lắng, Lệ Tuần cũng đã nói rồi, nếu như hắn không lừa cô thì nhất định có thể hỗ trợ giúp Lương Quyết Thành tránh đi.
Chỉ cần tránh được lúc này, sau đó cô có thể nghĩ biện pháp đem Diêu gia triệt để tách ra khỏi sinh hoạt của bọn họ, sẽ không để Lương Quyết Thành cùng bọn họ có tiếp xúc.
Hà Ứng Hoan đã chuẩn bị xong bước cuối cùng, đại sảnh ở lầu một đã đông đủ khách mời, mặt cỏ cũng đã được chuẩn bị xong, trên mặt người Tào gia đều treo lên nụ cười vui sướng, đang cùng khách khứa trò chuyện.
Trên mặt Tiễn Ý Ý mang ý cười, cùng mấy cô gái từng bước theo sau Hà Ứng Hoan xuống lầu.
Trong một đám tân khách, cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy một vài người quen mắt.
Đầu tiên chính là Tiễn gia, cha mẹ Tiễn cùng Tiễn Mân Văn đều tới. Tiễn Mân Văn ăn mặc thanh tú, đứng ở bên người mẹ Tiễn, văn văn tĩnh tĩnh, qua nửa năm, cô ta cơ hồ không giống với lúc trước, mới nhìn thấy Tiễn Ý Ý liền dễ dàng tức giận nữa. Thậm chí có thể vào thời điểm cô đi xuống liền đối với cô mỉm cười.
Rơi vào trong mắt người khác, hai người chính là một cặp chị em thân thiết.
Người thứ hai là Diêu gia.
Con gái lớn của Diêu gia năm nay 21 tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất của đời người, giống như một hạt minh châu tỏa sáng lấp lánh, thừa kế tướng mạo xinh đẹp của cả cha lẫn mẹ, chỉ đứng một mình ở nơi đó thôi cũng không có cô gái nào có thể sánh bằng.
Tướng mạo của cô ta tương đối giống với Diêu Viễn, cũng đang đứng ở bên cạnh ông ta.
Đồng dạng, cùng với Diêu Nhất Nam ở bên cạnh cũng có mấy phần tương tự, chẳng qua so với hắn thì ngũ quan của cô ta ôn nhu hơn rất nhiều.
Tiễn Ý Ý buông mắt.
Thật đúng là có một loại cảm giác giống nhau.
Cô ghé mắt, ở trong đám người, Lệ Tuần cũng vô cùng chói mắt.
Thiếu niên 14, 15 tuổi, Lệ Tuần có khí thế bất đồng với các thiếu niên cùng lứa tuổi, cũng khiến cho người ta vô cùng chú ý tới.
Tiễn Ý Ý nắm tay Hà Ứng Hoan, đem người đưa đến gần sân khấu, sau đó cùng hai cô gái khác lui về sau hai bước.
Tào Khung mặc một thân tây trang chỉn chu, mang theo nụ cười khéo léo nắm lấy tay Hà Ứng Hoan. Dưới ánh mắt của các vị trưởng bối ở dưới, cùng nhau đi đến trung tâm sân khấu.
Tiễn Ý Ý không muốn đứng chung một chỗ với ba người Tiễn gia, liền đi tới đúng cạnh mấy cô gái ở phụ cận, đồng thời mắt nhìn vào di động.
Lương Quyết Thành còn chưa có xuất hiện, Lệ Tuần đã ra một thủ thế cho Tiễn Ý Ý ở bên này.
Người chủ trì dông dài một hồi lâu, Lệ Tuần tới gần người của Diêu gia, nói nhỏ hai câu. Cha Diêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt hướng về phía sân khấu, còn thật sự theo Lệ Tuần rời đi.
Không riêng gì cha Diêu, còn có mẹ Diêu cùng cô con gái kia đi cùng. Chỉ để lại một mình Diêu Nhất Nam.
Không thể nào mà cùng một lúc kéo hết người của Diêu gia đi được, có điều người ở lại cũng có quen biết với Lương Quyết Thành, hơn nữa tuổi tác cũng không khác biệt lắm, so với toàn bộ Diêu gia thì tỉ lệ nguy hiểm thấp hơn rất nhiều. Mọi người đều biết Lương Quyết Thành với Diêu Nhất Nam là bạn học cùng lớp, sẽ không ai tiến thêm một bước vặn vẹo hỏi cái gì đó. Như vậy cũng tránh khơi gợi sự chú ý của người khác.
Cùng lúc đó, từ thang máy bên kia, Lương Quyết Thành sửa sang lại ống tay áo đi xuống.
Trên người anh như có cái nhãn dán thuộc sở hữu của Tiễn Ý Ý vậy, ai ai cũng đều biết anh là bạn trai của cô, tự nhiên cũng vô cùng tốt bụng chỉ phương hướng của Tiễn Ý Ý cho Lương Quyết Thành.
"Mới nãy khóa cửa bị hỏng, anh thiếu chút nữa không ra được. Không muộn chứ?"
Lương Quyết Thành đứng ở sau lưng Tiễn Ý Ý.
Khóe miệng cô thoáng nhướn lên.
Khóa cửa hỏng rồi, khóa hỏng đương nhiên là vì ngăn cho anh xuống đây quá sớm đó. Nhỡ đâu có ai tiến tới bắt chuyện với anh thì thật không dễ đối phó.
Hiện tại người của Diêu gia bị Lệ Tuần dẫn đi chỗ khác, không sợ nữa.
Bên người Tiễn Ý Ý nhiều thêm một chàng trai, không ít người đều biết đây là vị hôn phu sang năm sẽ tổ chức lễ đính hôn với cô, đều nguyện ý chủ động bắt chuyện với Lương Quyết Thành.
Không bao lâu sau, Hà Ứng Hoan với Tào Khung ở trên bục trao nhẫn đính hôn, hai người mang theo nụ cười lễ phép, hoàn thành buổi lễ đính hôn này.
Tào gia và Hà gia đặc biệt nhiệt tình chào mời tân khách.
Hơn nữa cả hai nhà cũng biết quan hệ của Tiễn Ý Ý với cha mẹ Tiễn và Tiễn Mân Văn cơ hồ đã tách ra, lúc xếp chỗ cùng đều ý tứ tách bọn họ ra hai bàn khác nhau.
Tiễn Ý Ý đỏ mặt nói nhỏ hai câu với mẹ Tào, mẹ Tào lập tức lĩnh ngộ, cười cười xoa đầu cô, chấp thuận việc cô cùng Lương Quyết Thành rời đi trước.
"Không cần chú ý nhiều lễ tiết như vậy. Cháu với Khung Khung và Hoan Hoan đều là bạn bè lâu năm, có tâm ý là được rồi. Không thoải mái thì cứ về trước đi, lần sau nhớ tới chơi với dì nhé."
Tiễn Ý Ý nhận được sự đồng ý của mẹ Tào, ôm Hà Ứng Hoan một cái, chào hỏi Tào Khung vài câu.
"Không thoải mái thì về sớm một chút, chờ việc trong nhà xong rồi tớ sẽ tìm cậu chơi."
Hà Ứng Hoan cũng không để ý tới việc Tiễn Ý Ý rời đi sớm như vậy.
"Được, hôm nay cậu đính hôn, đừng có chạy lung tung đấy, qua vài ngày nữa đi chơi cũng không muộn."
Tiễn Ý Ý sờ sờ mũi, có chút ngại.
Tào Khung đi bên cạnh Hà Ứng Hoan, nhìn vào ánh mắt của Tiễn Ý Ý, hắn là trong số những người này, hắn hiểu ý tứ của cô nhất.
Người của Diêu gia đang ở đây, Tiễn Ý Ý sớm như vậy đã mang theo Lương Quyết Thành rời đi, cũng là bất đắc dĩ.
Lương Quyết Thành vẫn trầm mặc nhìn Tiễn Ý Ý đang hàn huyên với người của hai nhà, sau khi bọn họ rời đi, lông mày của anh có hơi nhíu lại, tựa hồ như đang tự hỏi chuyện gì đó.
"Em đang tránh cái gì vậy?"
Lương Quyết Thành bất chợt hỏi một câu.
Tiễn Ý Ý còn đang chờ Lưu thúc, nghe vậy hơi sững sờ.
Cô biểu lộ rõ như thế sao, làm sao anh biết được cô đang tránh né cái gì?
"Không phải em nói là thân thể không khỏe sao?" Tiễn Ý Ý khoa tay múa chân một chút, "Anh hiểu mà."
"Kì kinh nguyệt của em không phải mấy ngày này." Lỗ tai Lương Quyết Thành hơi hồng, miệng lưỡi rõ ràng, "Anh nhớ rất rõ, thân thể em hôm nay vẫn còn tốt lắm."
Tiễn Ý Ý sửng sốt, hai má không nhịn được đỏ ửng lên.
Xong rồi.
Cô quên mất việc Lương Quyết Thành nắm rõ chu kì sinh lý của cô trong lòng bàn tay.
Này thật là... Xấu hổ.
"Khụ."
Tiễn Ý Ý ra vẻ bình tĩnh: "Thực ra thì cũng không phải vì cái này, tại tối qua em ngủ không ngon cho nên bây giờ nhức đầu lắm, nhưng nói như vậy có vẻ không hay cho nên mới nói dối."
"Không ngủ đủ?"
Lương Quyết Thành có chút lo lắng.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt Tiễn Ý Ý không chớp một chút nào: "Nghĩ đến hôm nay có thể gặp được anh, thật sự rất vui."
Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi, hai má hơi hơi đỏ lên, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "... Anh cũng vậy."
"Rất nhớ em."
Anh đem người ôm vào trong ngực mình, xoa xoa lên vành tai đỏ ửng của Tiễn Ý Ý.
Cô đỏ mặt, bất động tùy ý để anh ôm.
Cách đó không xa, cô con gái kia của Diêu gia thừa dịp cha mẹ đang nói chuyện với Lệ Tuần liền bước qua bên này, cô ta nghe được động tĩnh, thuận thế ngẩng đầu qua nhìn, thấy hai người đứng ở bên đó. Cô ta ngắm nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau cách đó không xa, vừa đúng lúc đối diện với chàng trai kia. Cô ta cau mày, có chút hoang mang, nhỏ giọng thầm thì.
"Người con trai này sao lại quen mắt như thế nhỉ, có một loại cảm giác rất quen thuộc, rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi..."
- -------------
Lời editor: HUOA~ 100 chương truyện, 73,7K view; 7,8K vote; 767 comment. Cảm ơn sự ủng hộ của các tình iu nha!!!!!!!
Cmt để chủ nhà biết các bạn còn đang theo dõi truyện nào~
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Hà Ứng Hoan hơi khó hiểu: "Cậu ta nói cái này rất quan trọng. Người của Diêu gia tới đối với cậu rất quan trọng sao?"
Tiễn Ý Ý biến sắc: "Ai tới?"
"Người cầm quyền của Diêu gia hiện nay, Diêu Viễn. Cả vợ con ông ta cũng tới. Có cả Diêu Nhất Nam nữa."
Có thể nói, bởi vì có quan hệ với Tào gia cho nên lần này Diêu gia hầu như đi cả nhà.
Đến nhiều như vậy, vạn nhất bị bắt gặp thì sao. Diêu Nhất Nam mắt mù không có nghĩa mọi người trong Diêu gia mắt đều mù. Nếu như có ai đó nhận ra, chẳng phải là chuyện xấu sao.
Tiễn Ý Ý do dự, nhanh chóng nhắn tin cho Lương Quyết Thành, để anh đi lên sân thượng tầng hai gặp cô.
Chỉ cần có thể tránh đụng mặt với người của Diêu gia thì có thể làm giảm nguy cơ phát triển theo đúng tuyến của kịch bản ban đầu.
Sân thượng ở lầu hai có một cánh cửa, cô chỉ cần khóa trái, đem mình với Lương Quyết Thành cùng nhốt lại ở bên trong, hoặc đem anh giấu ở bên trong liền có thể tránh đụng mặt với Diêu gia rồi.
Thế nhưng như vậy lại có vẻ hơi khó nói với người ta.
Đến Tào gia chính là để chúc phúc cho Tào Khung và Hà Ứng Hoan, nếu như hai người không ra gặp khách thì cũng không tốt lắm.
Lúc xuống lầu Tiễn Ý Ý suy nghĩ hồi lâu, trong khoảng thời gian ngắn, kỳ thật không làm cách nào nghĩ ra được một phương pháp vẹn cả đôi đường.
"Chị Ý Ý."
Tiễn Ý Ý vừa xuống lầu, thiếu niên đứng ở cạnh cầu thang đã cười tươi chào cô.
Đứa trẻ kia của Hà gia đã sớm bị Lệ Tuần cắt đuôi từ lúc nào rồi, cậu ta mặc vest trắng, tuy rằng vẫn là một thằng nhóc con choai choai, thế nhưng nhìn kỹ thì đã có một ít phong thái của Lệ thiếu trong tương lai.
"Chị Ý Ý, nếu không ngại thì có thể nói chuyện với em đôi ba câu không?"
Lệ Tuần trước mặt không ít tân khách, nho nhã lại lễ độ.
Tiễn Ý Ý dừng bước.
"Lệ tiểu thiếu gia có chuyện gì vậy?"
"Chị theo em chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Lệ Tuần vẫn có bộ dáng cười tủm tỉm, thoạt nhìn thì khác biệt hoàn toàn với Lệ Tuần trong nguyên tác.
Tiễn Ý Ý hơi do dự, thế nhưng vẫn nhấc váy đi theo bước chân của Lệ Tuần.
Cậu ta mang Tiễn Ý Ý vòng ra sau hoa viên.
Sau hoa viên bên này đang có mấy cô gái đang chụp ảnh, còn có mấy đứa nhỏ của Tào gia đang chơi đùa.
May mà không có người nào quan trọng, nói chuyện cũng không sợ bị nghe lén.
"Tiễn Ý Ý tiểu thư, cô cũng vậy đúng không?"
Lệ Tuần xoay lưng qua, đột nhiên lên tiếng.
Khả năng cũng chỉ có Tiễn Ý Ý hiểu được ý tứ của Lệ Tuần.
Tiểu tử này không biết từ lúc nào đã trùng sinh trở về, vừa nhìn liền biết hướng đi của hắn bây giờ cùng trong kịch bản gốc hoàn toàn khác biệt, tự nhiên hắn cũng sẽ tìm đến những điểm khác so với kịch bản. Như vậy vấn đề là kịch bản có sự khác biệt ở chỗ nào, xem xét một chút liền có thể xác định ra.
Trước mắt thì Tiễn Ý Ý này, không phải Tiễn Ý Ý trong nguyên tác.
Một Tiễn Ý Ý khác đưa tới toàn bộ kịch bản phát triển theo một hướng khác, tâm điểm tự nhiên cũng sẽ ở trên người của Tiễn Ý Ý.
Lệ Tuần hoài nghi cô, cũng rất bình thường.
Tiễn Ý Ý không tính toán sẽ cùng Lệ Tuần nhận thức lẫn nhau, không nói tới việc cô không phải nguyên chủ, cô với Lệ Tuần bây giờ cũng đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, không đáng để cô phải bắt chuyện làm quen.
"Em nói gì thế?"
Tiễn Ý Ý vẫn là một bộ dáng đại tỷ tỷ ôn nhu: "Có gì không tiện nói thẳng sao?"
Lệ Tuần tươi cười không giảm: "Tiễn tiểu thư không cần giả vờ, cô biết tôi đang nói gì mà."
"Chị thật sự không biết." Vẻ mặt Tiễn Ý Ý ngây thơ, "Đến cùng em muốn nói gì thế?"
Lệ Tuần dừng một chút.
"Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, tôi chỉ đến nói cho cô biết một câu mà thôi, cô không cần để tâm tới những gì tôi đã làm. Hoặc là nói, cô có thể hiểu rằng, tôi sẽ không tiếp tục làm ra những việc kia."
Tiễn Ý Ý nghe có chút thú vị.
Ý tứ của đứa nhóc này chính là, từ nay về sau hắn sẽ không đi trên con đường của Lệ Tuần trước kia? Rốt cuộc là đang gạt cô, hay đang nói sự thật đây?
Ở trong nguyên tác chính, Lệ Tuần vẫn luôn là bạn tri kỉ bên người của Tiễn Mân Văn, cho dù phát sinh ra chuyện gì thì Lệ Tuần đều vì cô ta mà xông pha chiến đấu. Cho dù là trong trận chiến chống lại Lương Quyết Thành, hắn cũng lâm trận đầu tiên.
Người như vậy, trùng sinh một lần nữa trở lại chẳng lẽ không phải nên trù tính sớm thay cho Tiễn Mân Văn sao, tại sao có thể nói ra những lời này?
Hoặc là nói, bên trong nguyên tác chính còn có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?
Tiễn Ý Ý không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên cao hơn mình một cái đầu.
Lệ Tuần cười cười.
"Tôi nói cũng nhiều như vậy rồi, Tiễn tiểu thư, cô có phải nên tin tưởng tôi một chút hay không?"
Lệ Tuần đưa tay ra.
"Không nói cái khác, nếu như cô hợp tác với tôi, sẽ có rất nhiều lợi ích đấy."
Tiễn Ý Ý phục hồi tinh thần, đối diện với cánh tay đưa ra của Lệ Tuần, cô không có đáp lại.
"Tôi cảm thấy, Lệ thiếu có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi. Tại sao tôi phải hợp tác với cậu nhỉ."
Tiễn Ý Ý buông mi.
Lệ Tuần biết tất cả, đây thật sự là một người rất khó giải quyết. Lời hắn nói, khiến cho người đối diện lâm vào cảnh khó xử, không biết rốt cuộc có nên tin tưởng hắn hay không.
Chung quy thì ở trong nguyên tác, hắn cũng là người bên cạnh Tiễn Mân Văn từ đầu tới cuối, người như thế làm sao có thể tin được đây?
"Tiễn tiểu thư, chúng ta tự nhiên cần sự hợp tác, cho dù ở bất cứ phương diện nào, mục tiêu cuối cùng, Tiễn Mân Văn." Lệ Tuần tràn đầy tự tin.
"Lệ thiếu, tôi muốn hỏi cậu một câu."
Tiễn Ý Ý nhìn chằm chằm Lệ Tuần.
"Dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng cậu?"
Lệ Tuần bất đắc dĩ nhún vai: "Cô có thể xem như... tôi muốn trả thù cô ta đi."
Con mắt Tiễn Ý Ý lóe qua một tia u quang.
Cô ta?
Giọng điệu của Lệ Tuần khiến cho người ta có chút đoán không ra.
"Có một số việc, nếu như không biết rõ chân tướng cũng sẽ không có cách nào tin tưởng. Đương nhiên, tôi tỉnh ngộ không tính là sớm, lúc nhận ra mình sai thì ván đã đóng thuyền rồi."
"Tiễn tiểu thư, tôi sẽ tận lực, trả lại tất cả cho cô cùng Lương Quyết Thành."
Giọng điệu của Lệ Tuần rất chân thành.
Tiễn Ý Ý ngước mắt.
Ngay từ ban đầu cô đã cảm thấy Lệ Tuần rất kỳ quái, hiện tại cuối cùng thì cũng hiểu được hắn kỳ quái là vì cái gì rồi.
Hắn không phải là kim thủ chỉ của Tiễn Mân Văn, quan hệ của hắn với Tiễn Mân Văn, xảy ra chút chuyện dẫn tới không còn được như trước nữa.
Cái này thì cô không rõ lắm.
Tiễn Ý Ý không nhìn thấy được kết cục, chỉ có thể thấy được kết cục của nhân vật phản diện, vì em gái mình, vì người thân còn sót lại duy nhất mà nhảy lầu tự sát.
Sau đó phát sinh ra cái gì, Tiễn Ý Ý đều không biết. Có lẽ Lệ Tuần đã xảy ra một số chuyện, nhưng chuyện này lại xảy ra ở mãi về sau.
"Như vậy thì, để tỏ chút thành ý, Tiễn tiểu thư, hôm nay tôi tới giúp cô một việc nhỏ."
"Hôm nay người của Diêu gia cũng tới rồi, tôi nghĩ cô cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra đi."
Lệ Tuần chậm rãi nói ra: "Gương mặt kia của Lương Quyết Thành, nếu chỉ đứng một mình thì sẽ chẳng có ai hoài nghi gì, thế nhưng đứng chung một chỗ với đám người có cùng huyết thống kia, cô cũng biết, gen di truyền ít nhiều vẫn sẽ có chỗ tương tự. Nhất là cả một gia đình đứng chung một chỗ thế kia, cô nghĩ xem mọi người sẽ nghĩ như thế nào?"
"Nếu Lương Quyết Thành gặp phải người của Diêu gia, sẽ phát sinh chuyện gì cô hẳn là biết. Chắc hẳn cô cũng không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh đúng không." Lệ Tuần nói, "Tôi có thể giúp cô. Tôi có thể làm cho người của Diêu gia cùng Lương Quyết Thành không đụng mặt nhau."
"Đây là một chút tâm ý nhỏ của tôi, hi vọng Tiễn tiểu thư có thể hiểu được, bây giờ tôi không phải kẻ địch của Tiễn tiểu thư, cũng không phải kẻ địch của Lương Quyết Thành."
Lệ Tuần nói.
Hai người nói chuyện ở sau hoa viên cũng không lâu lắm, Lương Quyết Thành bên kia gọi điện thoại tới đây, hỏi xem sao Tiễn Ý Ý còn chưa đi lên. Anh đã đứng ở sân thượng tầng hai đợi cô rồi.
Tiễn Ý Ý đi lên sân thượng.
Lương Quyết Thành mặc một thân áo vest chỉnh trang, quay lưng lại với cửa.
Anh cầm di động dựa vào lan can, tựa hồ như đang ngẩn người, Tiễn Ý Ý làm ra động tĩnh phía sau, anh cũng không nghe thấy.
"Lương ca."
Tiễn Ý Ý đóng cửa, khóa trái, cười tủm tỉm tiến lên.
Lương Quyết Thành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu.
Đáy mắt anh dần dần hiện lên một loại vui sướng.
Một phen kéo cô gái nhỏ trước mặt vào trong lòng.
"Dịch dịch khinh khí cầu sang đây một chút."
"Ai để hoa ở đây thế này, đem về nhà kho phía Tây đi."
Sau sân thượng, chủ sự của Tào gia đang điều chỉnh nốt những bước cuối cùng, trên sân thượng, Tiễn Ý Ý bị Lương Quyết Thành ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên đón nhận cái hôn nhiệt tình từ anh.
Một nụ hôn qua đi, Tiễn Ý Ý dựa vào trong ngực Lương Quyết Thành bình phục nhịp tim đang đập loạn.
Son môi của cô dính trên môi Lương Quyết Thành, anh vốn sinh ra đã đẹp trai, trên môi bây giờ còn thêm một chút sắc hồng như thế, ngược lại càng có một loại diễm sắc lóa mắt.
"Sắp 10h rồi, không thể không xuống được." Tiễn Ý Ý chống đỡ lồng ngực Lương Quyết Thành, đứng thẳng dậy, cười cười đem son môi ở khóe miệng anh lau đi, "Em xuống trước, anh đứng đây chờ một lát nhé."
Lương Quyết Thành hôn Tiễn Ý Ý xong, trong đầu cái gì cũng không nhớ được, cũng quên mất lý do Tiễn Ý Ý gọi anh tới đây. Nếu Tiễn Ý Ý để anh đứng ở chỗ này chờ thì anh sẽ ở chỗ này chờ, vừa lúc yên tính được một lát.
Tiễn Ý Ý đúng là thật sự không thể không xuống.
Hà Ứng Hoan bên kia đã bắt đầu đi tìm cô rồi.
Mặc dù chỉ là một buổi lễ đính hôn, thế nhưng bên người Hà Ứng Hoan đều là các cô gái chơi thân với cô ấy. Hiện tại Tiễn Ý Ý cũng phải đi theo bên cạnh Hà Ứng Hoan.
Mà Lương Quyết Thành lại không bị sắp xếp ở bên người Tào Khung.
Chủ yếu vẫn bởi vì trong lòng Tào Khung còn có khúc mắc, cùng với việc hắn biết quan hệ giữa anh với Diêu gia cho nên nếu để Lương Quyết Thành ở bên cạnh thì quá dễ gây sự chú ý. Nếu để người khác nhận ra cái gì thì cũng không tốt lắm.
Như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể có lí do để Lương Quyết Thành không cần lộ mặt, thời gian của anh cũng tự do hơn.
Tương tự vậy, tỉ lệ anh đụng phải người của Diêu gia cũng giảm thấp xuống.
Tiễn Ý Ý cũng không quá lo lắng, Lệ Tuần cũng đã nói rồi, nếu như hắn không lừa cô thì nhất định có thể hỗ trợ giúp Lương Quyết Thành tránh đi.
Chỉ cần tránh được lúc này, sau đó cô có thể nghĩ biện pháp đem Diêu gia triệt để tách ra khỏi sinh hoạt của bọn họ, sẽ không để Lương Quyết Thành cùng bọn họ có tiếp xúc.
Hà Ứng Hoan đã chuẩn bị xong bước cuối cùng, đại sảnh ở lầu một đã đông đủ khách mời, mặt cỏ cũng đã được chuẩn bị xong, trên mặt người Tào gia đều treo lên nụ cười vui sướng, đang cùng khách khứa trò chuyện.
Trên mặt Tiễn Ý Ý mang ý cười, cùng mấy cô gái từng bước theo sau Hà Ứng Hoan xuống lầu.
Trong một đám tân khách, cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy một vài người quen mắt.
Đầu tiên chính là Tiễn gia, cha mẹ Tiễn cùng Tiễn Mân Văn đều tới. Tiễn Mân Văn ăn mặc thanh tú, đứng ở bên người mẹ Tiễn, văn văn tĩnh tĩnh, qua nửa năm, cô ta cơ hồ không giống với lúc trước, mới nhìn thấy Tiễn Ý Ý liền dễ dàng tức giận nữa. Thậm chí có thể vào thời điểm cô đi xuống liền đối với cô mỉm cười.
Rơi vào trong mắt người khác, hai người chính là một cặp chị em thân thiết.
Người thứ hai là Diêu gia.
Con gái lớn của Diêu gia năm nay 21 tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất của đời người, giống như một hạt minh châu tỏa sáng lấp lánh, thừa kế tướng mạo xinh đẹp của cả cha lẫn mẹ, chỉ đứng một mình ở nơi đó thôi cũng không có cô gái nào có thể sánh bằng.
Tướng mạo của cô ta tương đối giống với Diêu Viễn, cũng đang đứng ở bên cạnh ông ta.
Đồng dạng, cùng với Diêu Nhất Nam ở bên cạnh cũng có mấy phần tương tự, chẳng qua so với hắn thì ngũ quan của cô ta ôn nhu hơn rất nhiều.
Tiễn Ý Ý buông mắt.
Thật đúng là có một loại cảm giác giống nhau.
Cô ghé mắt, ở trong đám người, Lệ Tuần cũng vô cùng chói mắt.
Thiếu niên 14, 15 tuổi, Lệ Tuần có khí thế bất đồng với các thiếu niên cùng lứa tuổi, cũng khiến cho người ta vô cùng chú ý tới.
Tiễn Ý Ý nắm tay Hà Ứng Hoan, đem người đưa đến gần sân khấu, sau đó cùng hai cô gái khác lui về sau hai bước.
Tào Khung mặc một thân tây trang chỉn chu, mang theo nụ cười khéo léo nắm lấy tay Hà Ứng Hoan. Dưới ánh mắt của các vị trưởng bối ở dưới, cùng nhau đi đến trung tâm sân khấu.
Tiễn Ý Ý không muốn đứng chung một chỗ với ba người Tiễn gia, liền đi tới đúng cạnh mấy cô gái ở phụ cận, đồng thời mắt nhìn vào di động.
Lương Quyết Thành còn chưa có xuất hiện, Lệ Tuần đã ra một thủ thế cho Tiễn Ý Ý ở bên này.
Người chủ trì dông dài một hồi lâu, Lệ Tuần tới gần người của Diêu gia, nói nhỏ hai câu. Cha Diêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt hướng về phía sân khấu, còn thật sự theo Lệ Tuần rời đi.
Không riêng gì cha Diêu, còn có mẹ Diêu cùng cô con gái kia đi cùng. Chỉ để lại một mình Diêu Nhất Nam.
Không thể nào mà cùng một lúc kéo hết người của Diêu gia đi được, có điều người ở lại cũng có quen biết với Lương Quyết Thành, hơn nữa tuổi tác cũng không khác biệt lắm, so với toàn bộ Diêu gia thì tỉ lệ nguy hiểm thấp hơn rất nhiều. Mọi người đều biết Lương Quyết Thành với Diêu Nhất Nam là bạn học cùng lớp, sẽ không ai tiến thêm một bước vặn vẹo hỏi cái gì đó. Như vậy cũng tránh khơi gợi sự chú ý của người khác.
Cùng lúc đó, từ thang máy bên kia, Lương Quyết Thành sửa sang lại ống tay áo đi xuống.
Trên người anh như có cái nhãn dán thuộc sở hữu của Tiễn Ý Ý vậy, ai ai cũng đều biết anh là bạn trai của cô, tự nhiên cũng vô cùng tốt bụng chỉ phương hướng của Tiễn Ý Ý cho Lương Quyết Thành.
"Mới nãy khóa cửa bị hỏng, anh thiếu chút nữa không ra được. Không muộn chứ?"
Lương Quyết Thành đứng ở sau lưng Tiễn Ý Ý.
Khóe miệng cô thoáng nhướn lên.
Khóa cửa hỏng rồi, khóa hỏng đương nhiên là vì ngăn cho anh xuống đây quá sớm đó. Nhỡ đâu có ai tiến tới bắt chuyện với anh thì thật không dễ đối phó.
Hiện tại người của Diêu gia bị Lệ Tuần dẫn đi chỗ khác, không sợ nữa.
Bên người Tiễn Ý Ý nhiều thêm một chàng trai, không ít người đều biết đây là vị hôn phu sang năm sẽ tổ chức lễ đính hôn với cô, đều nguyện ý chủ động bắt chuyện với Lương Quyết Thành.
Không bao lâu sau, Hà Ứng Hoan với Tào Khung ở trên bục trao nhẫn đính hôn, hai người mang theo nụ cười lễ phép, hoàn thành buổi lễ đính hôn này.
Tào gia và Hà gia đặc biệt nhiệt tình chào mời tân khách.
Hơn nữa cả hai nhà cũng biết quan hệ của Tiễn Ý Ý với cha mẹ Tiễn và Tiễn Mân Văn cơ hồ đã tách ra, lúc xếp chỗ cùng đều ý tứ tách bọn họ ra hai bàn khác nhau.
Tiễn Ý Ý đỏ mặt nói nhỏ hai câu với mẹ Tào, mẹ Tào lập tức lĩnh ngộ, cười cười xoa đầu cô, chấp thuận việc cô cùng Lương Quyết Thành rời đi trước.
"Không cần chú ý nhiều lễ tiết như vậy. Cháu với Khung Khung và Hoan Hoan đều là bạn bè lâu năm, có tâm ý là được rồi. Không thoải mái thì cứ về trước đi, lần sau nhớ tới chơi với dì nhé."
Tiễn Ý Ý nhận được sự đồng ý của mẹ Tào, ôm Hà Ứng Hoan một cái, chào hỏi Tào Khung vài câu.
"Không thoải mái thì về sớm một chút, chờ việc trong nhà xong rồi tớ sẽ tìm cậu chơi."
Hà Ứng Hoan cũng không để ý tới việc Tiễn Ý Ý rời đi sớm như vậy.
"Được, hôm nay cậu đính hôn, đừng có chạy lung tung đấy, qua vài ngày nữa đi chơi cũng không muộn."
Tiễn Ý Ý sờ sờ mũi, có chút ngại.
Tào Khung đi bên cạnh Hà Ứng Hoan, nhìn vào ánh mắt của Tiễn Ý Ý, hắn là trong số những người này, hắn hiểu ý tứ của cô nhất.
Người của Diêu gia đang ở đây, Tiễn Ý Ý sớm như vậy đã mang theo Lương Quyết Thành rời đi, cũng là bất đắc dĩ.
Lương Quyết Thành vẫn trầm mặc nhìn Tiễn Ý Ý đang hàn huyên với người của hai nhà, sau khi bọn họ rời đi, lông mày của anh có hơi nhíu lại, tựa hồ như đang tự hỏi chuyện gì đó.
"Em đang tránh cái gì vậy?"
Lương Quyết Thành bất chợt hỏi một câu.
Tiễn Ý Ý còn đang chờ Lưu thúc, nghe vậy hơi sững sờ.
Cô biểu lộ rõ như thế sao, làm sao anh biết được cô đang tránh né cái gì?
"Không phải em nói là thân thể không khỏe sao?" Tiễn Ý Ý khoa tay múa chân một chút, "Anh hiểu mà."
"Kì kinh nguyệt của em không phải mấy ngày này." Lỗ tai Lương Quyết Thành hơi hồng, miệng lưỡi rõ ràng, "Anh nhớ rất rõ, thân thể em hôm nay vẫn còn tốt lắm."
Tiễn Ý Ý sửng sốt, hai má không nhịn được đỏ ửng lên.
Xong rồi.
Cô quên mất việc Lương Quyết Thành nắm rõ chu kì sinh lý của cô trong lòng bàn tay.
Này thật là... Xấu hổ.
"Khụ."
Tiễn Ý Ý ra vẻ bình tĩnh: "Thực ra thì cũng không phải vì cái này, tại tối qua em ngủ không ngon cho nên bây giờ nhức đầu lắm, nhưng nói như vậy có vẻ không hay cho nên mới nói dối."
"Không ngủ đủ?"
Lương Quyết Thành có chút lo lắng.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt Tiễn Ý Ý không chớp một chút nào: "Nghĩ đến hôm nay có thể gặp được anh, thật sự rất vui."
Lương Quyết Thành trầm mặc một hồi, hai má hơi hơi đỏ lên, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "... Anh cũng vậy."
"Rất nhớ em."
Anh đem người ôm vào trong ngực mình, xoa xoa lên vành tai đỏ ửng của Tiễn Ý Ý.
Cô đỏ mặt, bất động tùy ý để anh ôm.
Cách đó không xa, cô con gái kia của Diêu gia thừa dịp cha mẹ đang nói chuyện với Lệ Tuần liền bước qua bên này, cô ta nghe được động tĩnh, thuận thế ngẩng đầu qua nhìn, thấy hai người đứng ở bên đó. Cô ta ngắm nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau cách đó không xa, vừa đúng lúc đối diện với chàng trai kia. Cô ta cau mày, có chút hoang mang, nhỏ giọng thầm thì.
"Người con trai này sao lại quen mắt như thế nhỉ, có một loại cảm giác rất quen thuộc, rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi..."
- -------------
Lời editor: HUOA~ 100 chương truyện, 73,7K view; 7,8K vote; 767 comment. Cảm ơn sự ủng hộ của các tình iu nha!!!!!!!
Cmt để chủ nhà biết các bạn còn đang theo dõi truyện nào~