Edit: Thương Thù.
Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Không khí trong phòng trở nên mập mờ hơn.
Tiễn Ý Ý nâng ly nước chanh nghiêng đầu nhìn về cảnh phố phường sáng đèn neon ở ngoài cửa sổ sát đất, đợi Lương Quyết Thành mặc quần áo chỉnh tề.
Qua một hồi lâu, nhiệt độ nóng bỏng ở hai má cô mới dần dần biến mất.
Cô không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy Lương Quyết Thành ở trần, may mà mình quay đầu nhanh. Có điều, những gì không nên thấy lại nhìn thấy không ít...
Rõ ràng chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi, tại sao dáng người Lương Quyết Thành...lại có thể đẹp như vậy.
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ hai má của mình, ho khan để lấy lại bình tĩnh. Quay sang thiếu niên đã mặc đầy đủ quần áo đứng bên cạnh, cô đem đổng thẻ ở trên bàn đẩy qua chỗ anh.
"Bạn học Lương, đây là thẻ của tớ, bên trong đều có một số tiền không nhỏ. Cũng tầm... một trăm vạn đi, cái này hình như là ba trăm vạn, còn cái này là năm trăm vạn. Cậu tùy tiện chọn một cái, tớ cho cậu. Hay không thì tớ cho cậu hết cũng được."
Tiễn Ý Ý cố gắng nhớ lại, nhưng thẻ của cô có rất nhiều, ở trên người chỉ tùy tiện mang theo một chút tiền mặt.
Lương Quyết Thành đứng cạnh cửa sổ, tay đút túi. Tóc anh còn có chút ẩm ướt, một sợi tóc rũ xuống trên trán.
Việc anh ở trần lúc nãy đứng trước mặt cô hình như anh cũng không để ý lắm. Trừ lỗ tai thoáng hồng hồng ra thì về cơ bản, toàn thân đều hết sức bình tĩnh.
Nam sinh tắm rửa xong còn mang theo khí tức hơi ẩm ướt, lỗ tai mềm mại đỏ ửng kia dường như là phản xạ tự nhiên của anh. Nhưng lúc anh ngẩng đầu nhìn Tiễn Ý Ý thì ánh mắt kia lại giống như rất lạnh nhạt.
"... Cậu muốn bao nuôi tôi?"
Trong mắt Lương Quyết Thành có tia cười nhạo.
Đại tiểu thư không được thương yêu này tuy không thể đứng trên đỉnh cao nhưng trên người tùy tiện cũng có thể có đến vài cái thẻ ngân hàng. Một cái của cô cũng có thể thay đổi cả vận mệnh của một con người. Bộ dáng cô rút mấy tấm thẻ ra đẩy tới chỉ giống như đẩy tới một ly trà sữa hay một túi gà chiên rẻ tiền vậy.
Ngụm nước Tiễn Ý Ý vừa uống vào suýt chút nữa thì phun ra.
"Ý tớ không phải vậy!?" Tiễn Ý Ý bình tĩnh lại, "Không đúng, nếu cậu vẫn muốn hỏi tớ có ý gì thì... Ai da, được rồi tớ nói với cậu vậy."
Tiễn Ý Ý không định đem hết chuyện nói ra, chỉ thuận miệng bịa một chút: "Tớ biết cậu học rất giỏi, làm gì đó cũng rất tốt, tứ ca còn phải coi trọng cậu cơ mà. Điều đó chứng tỏ cậu rất có tiềm năng. Cậu cứ coi như tớ là nhà đầu tư, hiện tại tớ đầu tư trên người cậu rồi sau này cậu báo đáp tớ là được."
Trước tiên cứ dùng tiền kéo gần quan hệ, sau đó lại nói muốn nhờ Lương Quyết Thành giả làm bạn trai của mình, cái này hợp lý hơn rồi.
Lương Quyết Thành mắt không chớp nhìn thiếu nữ trước mặt.
Cô đang nói dối.
Ý của cô không phải vậy.
Lúc trước cô không biết anh làm cái gì đã muốn đưa tiền cho anh rồi.
Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?
Lương Quyết Thành buông mi.
Mặc kệ cô muốn gì, anh cũng không rảnh mà chơi với cô.
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành đem quần áo bỏ vào trong túi, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu giúp tôi, tôi sẽ dạy học trả cho cậu. Về những cái khác, không cần nghĩ nữa."
Không thể được.
Tiễn Ý Ý vẻ mặt vô tội: "Tớ có nói gì đâu, làm sao cậu biết tớ đang nghĩ gì?"
Lương Quyết Thành nhìn cô một chút. Anh nhìn thấu được suy nghĩ của cô nên hơi có cảm giác chột dạ.
"Mặc kệ cậu nghĩ gì, tôi vẫn không đồng ý."
Lương Quyết Thành kéo cửa phòng ra, không hề ngoái đầu lại đi ra khỏi phòng.
Anh hiện tại không thể có ý nghĩ như trước kia được nữa. Anh không xứng.
"Bạn học Lương!?"
Cuối cùng, Tiễn Ý Ý vẫn không đuổi theo. Ba tấm thẻ ngân hàng ở trước mặt đã bị cự tuyệt phũ phàng rồi.
Haizz, cô nhìn chằm chằm nó, sầu mi khổ kiểm. Sao chỉ có mỗi đưa tiền thôi cũng khó khăn vậy nè. Cô phải làm thế nào để đưa ra cái yêu cầu làm bạn trai kia đây?
Lão đại lạnh lùng quá khó chinh phục!! Cô có nên tìm người khác không?
Bạn trai giả mạo yêu đương giả với cô nhỡ đâu lại biến giả thành thật thì sao? Nếu như đổi một người khác, cô thực sự có chút không yên tâm. Cũng chỉ có boss phản diện chỉ coi việc báo thù là đại sự, không phân biệt nam hay nữ, không gần nữ sắc, lạnh lùng tàn khốc mới là an toàn nhất đối với cô.
Anh nhìn qua rất có sức thuyết phục. Là loại nam sinh soái khí bức người mà mấy cô gái trẻ hay thích. Hơn nữa anh còn học giỏi như vậy nữa, tuy có hơi nghèo một chút nhưng cô có thể cho anh mà. Tiễn Ý Ý đột nhiên thấy đau khổ một trận, thí sinh tuyển chọn cũng quá khó rồi.
Sau khi Lương Quyết Thành từ chối thẳng thừng, Tiễn Ý Ý liền đau đầu tìm đối tượng thứ hai.
Cô cất mất tấm thẻ vào túi, nhíu mày, vẫn là phải nghĩ cách cho hắn nhận lấy mới được.
*
Tiết thể dục hôm nay, ban một và ban mười một học chung với nhau. Hai lớp phân nhau ra nửa cái sân thể dục, nữ sinh ở bên ngoài, nam sinh ở bên trong chơi bóng rổ.
Không thấy Lương Quyết Thành đâu, có lẽ lão đại lại trốn học rồi.
Tô Á Na kéo tay Tiễn Ý Ý ra dưới bóng cây cho đỡ nóng. Bây giờ còn chưa đến tháng mười mà mặt trời chiếu xuống đã nóng bỏng rát, nắng chiếu một lúc mà đỏ hết cả mặt.
Không chỉ có hai người bọn họ mà nữ sinh cả hai lớp đều hoạt động dưới bóng cây.
"Chị cậu kia phải không?"
Hà Ứng Hoan khoác tay Tiễn Ý Ý, không chút để ý đảo mắt, quay sao cô bĩu môi nói, "Xem cậu ta nhìn cậu kìa, cái ánh mắt kia đúng là không giấu được gì hết nhỉ."
Ban một cùng ban mười một luôn cùng nhau học thể dục; buổi trước là do Tiễn Ý Ý trốn không tới, cho nên đây là lần đầu tiên cô đụng mặt Tiễn Mân Văn trong giờ học ở trường.
Theo lời Hà Ứng Hoan, Tiễn Mân Văn đang nhìn cô, cái ánh mắt kia nói thế nào nhỉ... chỉ thiếu điều phóng ra dao thôi.
Cơn tức của cô ta cũng lớn nha.
Mấy ngảy trước mẹ cô ta nói cho cô ta một chiếc xe, Tiễn Mân Văn hoan hô nhảy nhót, trái trông phải chờ để xem chiếc xe đó như thế nào. Cuối cùng phát hiện ra đó lại là xe của Tiễn Ý Ý, là do cô sai người mang đến cho cô ta chơi.
Xe ở trên tay rồi nhưng vốn dĩ nó cũng không phải của cô ta. Tiễn Mân Văn nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột, tại sao lại như thể biến thành một đứa ăn xin vậy? Đối diện với Lưu thúc đưa xe đến, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhục nhã, một hơi cũng không thở ra được.
"Văn Văn, mọi người đều đồn là em gái cậu với Tào Khung yêu đương, cái này là thật à? Nữ sinh ban một vây quanh Tiễn Mân Văn, "Nghe nói trong nhà Tào Khung rất có quyền, là thật sao?"
Nhắc tới cái này Tiễn Mân Văn lại càng không bình tĩnh.
Cô ta biết Tào Khung. Tiễn mẹ dặn dò cô ta phải làm thân được với hắn, nhưng cô ta tự đưa đến cửa hai lần đều bị hắn hung hăng quát trở về, nhất định Tiễn Ý Ý đang muốn chê cười cô ta cho nên mới bảo Tào Khung làm như vậy.
Tào Khung đối với cô ta đều không phải là kí ức đẹp gì, chỉ cần Tiễn Mân Văn nghe thấy cái tên này liền nghĩ ngay đến Tiễn Ý Ý, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
"Không biết." Tiễn Mân Văn nghiêm mặt.
Cô ta hiện tại chỉ có một suy nghĩ, đó là không muốn để Tiễn Ý Ý xuất hiện trước mặt mình nữa. Nói cho cùng thì cô ta mới là nữ nhi của Tiễn gia, bảo ông nội đem Tiễn Ý Ý ra ngoài Hải Thị, không để cô ta phiền lòng là được.
Như thế cũng tránh cho Tiễn Ý Ý làm cô ta tức chết.
"Ý Ý."
Tiễn Mân Văn đứng lên đi tới bên cạnh Tiễn Ý Ý, trong tươi cười đều là thập phần ôn nhu: "Chị em chúng ta lâu rồi không nói chuyện với nhau, em theo chị ra sân thể dục đi một vòng có được không?"
Trên danh nghĩa, Tiễn Mân Văn vẫn là chị gái của cô. Cô ta nói chuyện còn rất ôn nhu, khách khí, Tiễn Ý Ý nâng mí mắt lên nhìn một cái, lười biếng đứng dậy.
Vẫn nên cho cô ta một chút mặt mũi.
"Mẹ đem xe của em cho chị, chị đã nhận được rồi, rất thích." Tiễn Mân Văn cùng sóng vai với Tiễn Ý Ý, cô ta kiếc một cái cũng có thể thấy được hai má của cô. Học sinh cấp ba không được trang điểm, Tiễn Ý Ý luôn để mặt mộc, thậm chí còn không bôi kem chống nắng mà da dẻ vẫn trắng nõn giống trứng gà bóc, dưới ánh nắng mặt trời còn giống như đang phản quang.
"Chị thích thì tốt."
Tiễn Ý Ý cùng cô ta kì thật cũng chẳng có gì để nói với nhau, cô thả chậm bước chân, tính đợi cô ta nói xong sẽ rời đi.
"Ý Ý, em hẳn là phải xin lỗi chị đi." Lúc tới trên khán đài, Tiễn Mân Văn tươi cười nói, "Xe kia của em nói đúng ra phải thuộc về chị."
Tiễn Ý Ý đột nhiên dừng bước.
Cô khó tin nhìn Tiễn Mân Văn.
Chiếc xe kia là ông nội cho cô, lúc trước khi Tiễn Mân Văn trở về, ông ấy đã nói chỉ cần là đồ của ông và tiểu thúc mua cho cô, toàn bộ đều sẽ là tài sản riêng của cô, bao gồm cả chiếc xe này.
Tiễn Ý Ý chỉ là cảm thấy nói gì thì nói Tiễn Mân Văn mới là người mang dòng máu Tiễn gia, nếu như không bị ôm nhầm thì mấy cái này toàn bộ đều sẽ là của cô ta. Cho nên cô ta muốn, Tiễn Ý Ý ngay lập tức cho đi.
Nhưng cái này không không đại biểu cho việc cô nợ Tiễn Mân Văn.
Nói cho cùng ở trong chuyện này, hai cô đều là người bị hại, không ai phải xin lỗi ai cả.
Lời nói này của Tiễn Mân Văn chính là con dao đâm vào tim người khác.
"Chị muốn nói gì?" Tiễn Ý Ý trầm mặt.
"Tao chỉ muốn nói cho mày biết rằng, những thứ gì là của mày thì nó đều là của tao." Tiễn Mân Văn thanh âm nhẹ nhàng: "Tao sẽ lấy lại từng thứ một."
"Mày đoán xem, giữa tao và mày, ông nội sẽ che chở cho ai?"
Tiễn Mân Văn đột nhiên nắm lấy tay Tiễn Ý Ý kéo về phía mình. Thân thể cô ta ngửa ra đằng sau, vẻ mặt hoảng sợ.
"Chị kéo tôi làm gì!?"
Tiễn Ý Ý vừa bị kéo, lập tức liền cảm thấy không đúng; ở lúc bị cô ta kéo liền lớn tiếng kêu.
Vẻ mặt Tiễn Mân Văn khiếp sợ.
Trong nửa giây ngắn ngủi, cả hai người đều ngã sấp xuống trên bậc thang.
Tiễn Mân Văn rơi xuống bậc cuối cùng, Tiễn Ý Ý lại ngã ở trên người cô ta, thiếu chút nữa đem cô ta hồn lìa khỏi xác.
Sự việc này xảy ra trong một giây, Hà Ứng Hoan và Tô Á Na đều thấy rõ ràng. Hai người biến sắc vội vàng chạy tới.
"Tiễn Mân Văn, cô bị điên à?"
Hà Ứng Hoan cùng Tô Á Na nâng Tiễn Ý Ý dậy, Tiễn Ý Ý vừa động mặt liền biến sắc.
Chân cô...giống như là lắc lư được vậy.
Tiễn Mân Văn được nữ sinh ban một đỡ dậy, ánh mắt đỏ lên.
"Ý Ý, sao em có thể đẩy..." Cô ta muốn nói lại thôi.
Tiễn Ý Ý lười nói chuyện tỷ muội tình thâm với cô ta.
"Chị gái, chị vừa mới nói chuyện thì tự nhiên kéo tôi ngã. Là muốn tôi ngã hay muốn tôi đẩy chị ngã?"
Tiễn Ý Ý dành trước cơ hội, chiếm tiên cơ nói ra câu kia, người trên sân thể dục đều có chút hoài nghi.
Tiễn Mân Văn cắn chặt môi: "Em là em gái chị, chuyện này chị nhường em. Nhưng em cũng thật quá đáng."
"Không làm chuyện khuất tất thì sẽ không chột dạ."
Tiễn Ý Ý chống vào bả vai Hà Ứng Hoan đứng lên, lạnh lùng nói: "Ở trên khán đài có camera, không nghe được tiếng, nhưng hẳn cũng xem được hình đi."
Sắc mặt cô ta hơi đổi.
Ban một và ban mười một sớm đã lật mặt với nhau sau chuyện của Lưu Nhã. Hai chị em này một người ban một, một người ban mười một, lại ầm ĩ ra chuyện này, nam sinh trên sân đều ngươi một tiếng ta một tiếng, không khí ngày càng căng thẳng.
Tiễn Ý Ý khập khiễng đi tìm thầy giáo xin nghỉ. Cô nghi ngờ mình bị trật khớp nên cần phải đi bệnh viện
Tiễn Mân Văn cũng như thế.
Thầy thể dục gặp phải loại chuyện này cũng vô cùng đau đầu, nhanh chóng thả người đi.
Lúc này chưa tan học, Lưu thúc cũng không có ở cồng trường chờ cô. Tiễn Ý Ý cùng Hà Ứng Hoan bắt xe tới bệnh viện.
Cô ấy đi lấy phiếu đưa cho Tiễn Ý Ý, điện thoại chợt đổ chuông, cô ấy liền chân trước chân sau đi nhận điện thoại.
Tiễn Ý Ý đứng ở cửa thang máy chờ nửa ngày, Hà Ứng Hoan vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.
Thang máy dừng ở lầu một.
Một đám người từ trong thang máy nối đuôi ra.
Một nam sinh xách hộp giữ nhiệt chợt dừng lại.
Là cô ấy.
Mắt Tiễn Ý Ý sáng lên, vẫy vẫy tay: "Ơ, Bạn học Lương."
Lương Quyết Thành hơi mím môi.
Bây giờ là giờ học, Tiễn Ý Ý xuất hiện ở bệnh viện nhất định là có gì không đúng.
Anh há miệng thở dốc: "...Cậu, đi đâu đây?" Không có cách nào nhìn thẳng cô. Mà thôi, rốt cuộc cũng là bạn cùng bàn, anh chỉ quan tâm bạn cùng bàn thôi.
"Khoa chỉnh hình ở tầng ba."
Tiễn Ý Ý hoạt động chân một chút, đau đến tái mặt.
Một đường tới đây cô đều dựa vào Hà Ứng Hoan, mình thì cà nhắc đi từ bước một, giống như mỹ nhân ngư đạp trên mũi đao vậy. Đi một bước mà đau gần chết.
"Bạn học Lương, phiền cậu chút được không..." Đỡ tớ với?
Tiễn Ý Ý chưa nói xong, Lương Quyết Thành đã đen mặt đánh gãy lời cô: "Được."
Anh nhét hộp giữ nhiệt vào ngực Tiễn Ý Ý.
Thiếu niên người hơi cúi xuống, đem thiếu nữ ở trên ghế ôm ngang lên.
Anh nghĩ cô hiện tại đang bị thương ở kia, cho nên mới ôm ngang theo kiểu công chúa thôi.
Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Không khí trong phòng trở nên mập mờ hơn.
Tiễn Ý Ý nâng ly nước chanh nghiêng đầu nhìn về cảnh phố phường sáng đèn neon ở ngoài cửa sổ sát đất, đợi Lương Quyết Thành mặc quần áo chỉnh tề.
Qua một hồi lâu, nhiệt độ nóng bỏng ở hai má cô mới dần dần biến mất.
Cô không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy Lương Quyết Thành ở trần, may mà mình quay đầu nhanh. Có điều, những gì không nên thấy lại nhìn thấy không ít...
Rõ ràng chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi, tại sao dáng người Lương Quyết Thành...lại có thể đẹp như vậy.
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ hai má của mình, ho khan để lấy lại bình tĩnh. Quay sang thiếu niên đã mặc đầy đủ quần áo đứng bên cạnh, cô đem đổng thẻ ở trên bàn đẩy qua chỗ anh.
"Bạn học Lương, đây là thẻ của tớ, bên trong đều có một số tiền không nhỏ. Cũng tầm... một trăm vạn đi, cái này hình như là ba trăm vạn, còn cái này là năm trăm vạn. Cậu tùy tiện chọn một cái, tớ cho cậu. Hay không thì tớ cho cậu hết cũng được."
Tiễn Ý Ý cố gắng nhớ lại, nhưng thẻ của cô có rất nhiều, ở trên người chỉ tùy tiện mang theo một chút tiền mặt.
Lương Quyết Thành đứng cạnh cửa sổ, tay đút túi. Tóc anh còn có chút ẩm ướt, một sợi tóc rũ xuống trên trán.
Việc anh ở trần lúc nãy đứng trước mặt cô hình như anh cũng không để ý lắm. Trừ lỗ tai thoáng hồng hồng ra thì về cơ bản, toàn thân đều hết sức bình tĩnh.
Nam sinh tắm rửa xong còn mang theo khí tức hơi ẩm ướt, lỗ tai mềm mại đỏ ửng kia dường như là phản xạ tự nhiên của anh. Nhưng lúc anh ngẩng đầu nhìn Tiễn Ý Ý thì ánh mắt kia lại giống như rất lạnh nhạt.
"... Cậu muốn bao nuôi tôi?"
Trong mắt Lương Quyết Thành có tia cười nhạo.
Đại tiểu thư không được thương yêu này tuy không thể đứng trên đỉnh cao nhưng trên người tùy tiện cũng có thể có đến vài cái thẻ ngân hàng. Một cái của cô cũng có thể thay đổi cả vận mệnh của một con người. Bộ dáng cô rút mấy tấm thẻ ra đẩy tới chỉ giống như đẩy tới một ly trà sữa hay một túi gà chiên rẻ tiền vậy.
Ngụm nước Tiễn Ý Ý vừa uống vào suýt chút nữa thì phun ra.
"Ý tớ không phải vậy!?" Tiễn Ý Ý bình tĩnh lại, "Không đúng, nếu cậu vẫn muốn hỏi tớ có ý gì thì... Ai da, được rồi tớ nói với cậu vậy."
Tiễn Ý Ý không định đem hết chuyện nói ra, chỉ thuận miệng bịa một chút: "Tớ biết cậu học rất giỏi, làm gì đó cũng rất tốt, tứ ca còn phải coi trọng cậu cơ mà. Điều đó chứng tỏ cậu rất có tiềm năng. Cậu cứ coi như tớ là nhà đầu tư, hiện tại tớ đầu tư trên người cậu rồi sau này cậu báo đáp tớ là được."
Trước tiên cứ dùng tiền kéo gần quan hệ, sau đó lại nói muốn nhờ Lương Quyết Thành giả làm bạn trai của mình, cái này hợp lý hơn rồi.
Lương Quyết Thành mắt không chớp nhìn thiếu nữ trước mặt.
Cô đang nói dối.
Ý của cô không phải vậy.
Lúc trước cô không biết anh làm cái gì đã muốn đưa tiền cho anh rồi.
Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?
Lương Quyết Thành buông mi.
Mặc kệ cô muốn gì, anh cũng không rảnh mà chơi với cô.
"Tôi từ chối."
Lương Quyết Thành đem quần áo bỏ vào trong túi, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu giúp tôi, tôi sẽ dạy học trả cho cậu. Về những cái khác, không cần nghĩ nữa."
Không thể được.
Tiễn Ý Ý vẻ mặt vô tội: "Tớ có nói gì đâu, làm sao cậu biết tớ đang nghĩ gì?"
Lương Quyết Thành nhìn cô một chút. Anh nhìn thấu được suy nghĩ của cô nên hơi có cảm giác chột dạ.
"Mặc kệ cậu nghĩ gì, tôi vẫn không đồng ý."
Lương Quyết Thành kéo cửa phòng ra, không hề ngoái đầu lại đi ra khỏi phòng.
Anh hiện tại không thể có ý nghĩ như trước kia được nữa. Anh không xứng.
"Bạn học Lương!?"
Cuối cùng, Tiễn Ý Ý vẫn không đuổi theo. Ba tấm thẻ ngân hàng ở trước mặt đã bị cự tuyệt phũ phàng rồi.
Haizz, cô nhìn chằm chằm nó, sầu mi khổ kiểm. Sao chỉ có mỗi đưa tiền thôi cũng khó khăn vậy nè. Cô phải làm thế nào để đưa ra cái yêu cầu làm bạn trai kia đây?
Lão đại lạnh lùng quá khó chinh phục!! Cô có nên tìm người khác không?
Bạn trai giả mạo yêu đương giả với cô nhỡ đâu lại biến giả thành thật thì sao? Nếu như đổi một người khác, cô thực sự có chút không yên tâm. Cũng chỉ có boss phản diện chỉ coi việc báo thù là đại sự, không phân biệt nam hay nữ, không gần nữ sắc, lạnh lùng tàn khốc mới là an toàn nhất đối với cô.
Anh nhìn qua rất có sức thuyết phục. Là loại nam sinh soái khí bức người mà mấy cô gái trẻ hay thích. Hơn nữa anh còn học giỏi như vậy nữa, tuy có hơi nghèo một chút nhưng cô có thể cho anh mà. Tiễn Ý Ý đột nhiên thấy đau khổ một trận, thí sinh tuyển chọn cũng quá khó rồi.
Sau khi Lương Quyết Thành từ chối thẳng thừng, Tiễn Ý Ý liền đau đầu tìm đối tượng thứ hai.
Cô cất mất tấm thẻ vào túi, nhíu mày, vẫn là phải nghĩ cách cho hắn nhận lấy mới được.
*
Tiết thể dục hôm nay, ban một và ban mười một học chung với nhau. Hai lớp phân nhau ra nửa cái sân thể dục, nữ sinh ở bên ngoài, nam sinh ở bên trong chơi bóng rổ.
Không thấy Lương Quyết Thành đâu, có lẽ lão đại lại trốn học rồi.
Tô Á Na kéo tay Tiễn Ý Ý ra dưới bóng cây cho đỡ nóng. Bây giờ còn chưa đến tháng mười mà mặt trời chiếu xuống đã nóng bỏng rát, nắng chiếu một lúc mà đỏ hết cả mặt.
Không chỉ có hai người bọn họ mà nữ sinh cả hai lớp đều hoạt động dưới bóng cây.
"Chị cậu kia phải không?"
Hà Ứng Hoan khoác tay Tiễn Ý Ý, không chút để ý đảo mắt, quay sao cô bĩu môi nói, "Xem cậu ta nhìn cậu kìa, cái ánh mắt kia đúng là không giấu được gì hết nhỉ."
Ban một cùng ban mười một luôn cùng nhau học thể dục; buổi trước là do Tiễn Ý Ý trốn không tới, cho nên đây là lần đầu tiên cô đụng mặt Tiễn Mân Văn trong giờ học ở trường.
Theo lời Hà Ứng Hoan, Tiễn Mân Văn đang nhìn cô, cái ánh mắt kia nói thế nào nhỉ... chỉ thiếu điều phóng ra dao thôi.
Cơn tức của cô ta cũng lớn nha.
Mấy ngảy trước mẹ cô ta nói cho cô ta một chiếc xe, Tiễn Mân Văn hoan hô nhảy nhót, trái trông phải chờ để xem chiếc xe đó như thế nào. Cuối cùng phát hiện ra đó lại là xe của Tiễn Ý Ý, là do cô sai người mang đến cho cô ta chơi.
Xe ở trên tay rồi nhưng vốn dĩ nó cũng không phải của cô ta. Tiễn Mân Văn nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Rõ ràng cô ta mới là con gái ruột, tại sao lại như thể biến thành một đứa ăn xin vậy? Đối diện với Lưu thúc đưa xe đến, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhục nhã, một hơi cũng không thở ra được.
"Văn Văn, mọi người đều đồn là em gái cậu với Tào Khung yêu đương, cái này là thật à? Nữ sinh ban một vây quanh Tiễn Mân Văn, "Nghe nói trong nhà Tào Khung rất có quyền, là thật sao?"
Nhắc tới cái này Tiễn Mân Văn lại càng không bình tĩnh.
Cô ta biết Tào Khung. Tiễn mẹ dặn dò cô ta phải làm thân được với hắn, nhưng cô ta tự đưa đến cửa hai lần đều bị hắn hung hăng quát trở về, nhất định Tiễn Ý Ý đang muốn chê cười cô ta cho nên mới bảo Tào Khung làm như vậy.
Tào Khung đối với cô ta đều không phải là kí ức đẹp gì, chỉ cần Tiễn Mân Văn nghe thấy cái tên này liền nghĩ ngay đến Tiễn Ý Ý, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
"Không biết." Tiễn Mân Văn nghiêm mặt.
Cô ta hiện tại chỉ có một suy nghĩ, đó là không muốn để Tiễn Ý Ý xuất hiện trước mặt mình nữa. Nói cho cùng thì cô ta mới là nữ nhi của Tiễn gia, bảo ông nội đem Tiễn Ý Ý ra ngoài Hải Thị, không để cô ta phiền lòng là được.
Như thế cũng tránh cho Tiễn Ý Ý làm cô ta tức chết.
"Ý Ý."
Tiễn Mân Văn đứng lên đi tới bên cạnh Tiễn Ý Ý, trong tươi cười đều là thập phần ôn nhu: "Chị em chúng ta lâu rồi không nói chuyện với nhau, em theo chị ra sân thể dục đi một vòng có được không?"
Trên danh nghĩa, Tiễn Mân Văn vẫn là chị gái của cô. Cô ta nói chuyện còn rất ôn nhu, khách khí, Tiễn Ý Ý nâng mí mắt lên nhìn một cái, lười biếng đứng dậy.
Vẫn nên cho cô ta một chút mặt mũi.
"Mẹ đem xe của em cho chị, chị đã nhận được rồi, rất thích." Tiễn Mân Văn cùng sóng vai với Tiễn Ý Ý, cô ta kiếc một cái cũng có thể thấy được hai má của cô. Học sinh cấp ba không được trang điểm, Tiễn Ý Ý luôn để mặt mộc, thậm chí còn không bôi kem chống nắng mà da dẻ vẫn trắng nõn giống trứng gà bóc, dưới ánh nắng mặt trời còn giống như đang phản quang.
"Chị thích thì tốt."
Tiễn Ý Ý cùng cô ta kì thật cũng chẳng có gì để nói với nhau, cô thả chậm bước chân, tính đợi cô ta nói xong sẽ rời đi.
"Ý Ý, em hẳn là phải xin lỗi chị đi." Lúc tới trên khán đài, Tiễn Mân Văn tươi cười nói, "Xe kia của em nói đúng ra phải thuộc về chị."
Tiễn Ý Ý đột nhiên dừng bước.
Cô khó tin nhìn Tiễn Mân Văn.
Chiếc xe kia là ông nội cho cô, lúc trước khi Tiễn Mân Văn trở về, ông ấy đã nói chỉ cần là đồ của ông và tiểu thúc mua cho cô, toàn bộ đều sẽ là tài sản riêng của cô, bao gồm cả chiếc xe này.
Tiễn Ý Ý chỉ là cảm thấy nói gì thì nói Tiễn Mân Văn mới là người mang dòng máu Tiễn gia, nếu như không bị ôm nhầm thì mấy cái này toàn bộ đều sẽ là của cô ta. Cho nên cô ta muốn, Tiễn Ý Ý ngay lập tức cho đi.
Nhưng cái này không không đại biểu cho việc cô nợ Tiễn Mân Văn.
Nói cho cùng ở trong chuyện này, hai cô đều là người bị hại, không ai phải xin lỗi ai cả.
Lời nói này của Tiễn Mân Văn chính là con dao đâm vào tim người khác.
"Chị muốn nói gì?" Tiễn Ý Ý trầm mặt.
"Tao chỉ muốn nói cho mày biết rằng, những thứ gì là của mày thì nó đều là của tao." Tiễn Mân Văn thanh âm nhẹ nhàng: "Tao sẽ lấy lại từng thứ một."
"Mày đoán xem, giữa tao và mày, ông nội sẽ che chở cho ai?"
Tiễn Mân Văn đột nhiên nắm lấy tay Tiễn Ý Ý kéo về phía mình. Thân thể cô ta ngửa ra đằng sau, vẻ mặt hoảng sợ.
"Chị kéo tôi làm gì!?"
Tiễn Ý Ý vừa bị kéo, lập tức liền cảm thấy không đúng; ở lúc bị cô ta kéo liền lớn tiếng kêu.
Vẻ mặt Tiễn Mân Văn khiếp sợ.
Trong nửa giây ngắn ngủi, cả hai người đều ngã sấp xuống trên bậc thang.
Tiễn Mân Văn rơi xuống bậc cuối cùng, Tiễn Ý Ý lại ngã ở trên người cô ta, thiếu chút nữa đem cô ta hồn lìa khỏi xác.
Sự việc này xảy ra trong một giây, Hà Ứng Hoan và Tô Á Na đều thấy rõ ràng. Hai người biến sắc vội vàng chạy tới.
"Tiễn Mân Văn, cô bị điên à?"
Hà Ứng Hoan cùng Tô Á Na nâng Tiễn Ý Ý dậy, Tiễn Ý Ý vừa động mặt liền biến sắc.
Chân cô...giống như là lắc lư được vậy.
Tiễn Mân Văn được nữ sinh ban một đỡ dậy, ánh mắt đỏ lên.
"Ý Ý, sao em có thể đẩy..." Cô ta muốn nói lại thôi.
Tiễn Ý Ý lười nói chuyện tỷ muội tình thâm với cô ta.
"Chị gái, chị vừa mới nói chuyện thì tự nhiên kéo tôi ngã. Là muốn tôi ngã hay muốn tôi đẩy chị ngã?"
Tiễn Ý Ý dành trước cơ hội, chiếm tiên cơ nói ra câu kia, người trên sân thể dục đều có chút hoài nghi.
Tiễn Mân Văn cắn chặt môi: "Em là em gái chị, chuyện này chị nhường em. Nhưng em cũng thật quá đáng."
"Không làm chuyện khuất tất thì sẽ không chột dạ."
Tiễn Ý Ý chống vào bả vai Hà Ứng Hoan đứng lên, lạnh lùng nói: "Ở trên khán đài có camera, không nghe được tiếng, nhưng hẳn cũng xem được hình đi."
Sắc mặt cô ta hơi đổi.
Ban một và ban mười một sớm đã lật mặt với nhau sau chuyện của Lưu Nhã. Hai chị em này một người ban một, một người ban mười một, lại ầm ĩ ra chuyện này, nam sinh trên sân đều ngươi một tiếng ta một tiếng, không khí ngày càng căng thẳng.
Tiễn Ý Ý khập khiễng đi tìm thầy giáo xin nghỉ. Cô nghi ngờ mình bị trật khớp nên cần phải đi bệnh viện
Tiễn Mân Văn cũng như thế.
Thầy thể dục gặp phải loại chuyện này cũng vô cùng đau đầu, nhanh chóng thả người đi.
Lúc này chưa tan học, Lưu thúc cũng không có ở cồng trường chờ cô. Tiễn Ý Ý cùng Hà Ứng Hoan bắt xe tới bệnh viện.
Cô ấy đi lấy phiếu đưa cho Tiễn Ý Ý, điện thoại chợt đổ chuông, cô ấy liền chân trước chân sau đi nhận điện thoại.
Tiễn Ý Ý đứng ở cửa thang máy chờ nửa ngày, Hà Ứng Hoan vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.
Thang máy dừng ở lầu một.
Một đám người từ trong thang máy nối đuôi ra.
Một nam sinh xách hộp giữ nhiệt chợt dừng lại.
Là cô ấy.
Mắt Tiễn Ý Ý sáng lên, vẫy vẫy tay: "Ơ, Bạn học Lương."
Lương Quyết Thành hơi mím môi.
Bây giờ là giờ học, Tiễn Ý Ý xuất hiện ở bệnh viện nhất định là có gì không đúng.
Anh há miệng thở dốc: "...Cậu, đi đâu đây?" Không có cách nào nhìn thẳng cô. Mà thôi, rốt cuộc cũng là bạn cùng bàn, anh chỉ quan tâm bạn cùng bàn thôi.
"Khoa chỉnh hình ở tầng ba."
Tiễn Ý Ý hoạt động chân một chút, đau đến tái mặt.
Một đường tới đây cô đều dựa vào Hà Ứng Hoan, mình thì cà nhắc đi từ bước một, giống như mỹ nhân ngư đạp trên mũi đao vậy. Đi một bước mà đau gần chết.
"Bạn học Lương, phiền cậu chút được không..." Đỡ tớ với?
Tiễn Ý Ý chưa nói xong, Lương Quyết Thành đã đen mặt đánh gãy lời cô: "Được."
Anh nhét hộp giữ nhiệt vào ngực Tiễn Ý Ý.
Thiếu niên người hơi cúi xuống, đem thiếu nữ ở trên ghế ôm ngang lên.
Anh nghĩ cô hiện tại đang bị thương ở kia, cho nên mới ôm ngang theo kiểu công chúa thôi.