Editor + Beta: Shmily
- -------------------------------
Lương Quyết Thành nói lời này quả thực là dư thừa.
Diêu Viễn với Diêu Nhất Lâm đói bụng chờ anh hơn một tiếng đồng hồ, thức ăn rốt cuộc cũng được dọn lên, nhưng lại bị Lương Quyết Thành làm cho tức đến nỗi không buồn ăn, vậy nên hai cha con cô ta lại đen mặt ôm cái bụng đói về nhà.
Sự việc này có chút không tốt lắm.
Từ thái độ của Lương Quyết Thành là có thể đoán ra, có lẽ anh đã sớm biết từ lâu rồi, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn kiềm chế bất động chính là vì không muốn dính dáng tới Diêu gia.
Diêu Viễn cảm thấy, nếu không phải là bởi vì có quan hệ với Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành cũng sẽ không có cái tự tin như vậy. Chung quy lại thì cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi phải gồng gánh thêm cả mẹ, cả em gái, nếu như không có tiền thì anh cũng chả là cái thá gì.
Nếu người mà Tiễn Ý Ý thích là Diêu Nhất Nam thì tốt rồi. Hắn được ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn, cái khác không nói nhưng ít nhất là cái đuôi vẫn sẽ hướng về gia đình, so với Lương Quyết Thành tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc.
Thật sự là đáng tiếc.
Diêu Viễn nhịn xuống khẩu khí này.
Nói cho cùng thì Lương Quyết Thành nhiều năm như vậy cũng không có tiếp nhận thêm bất cứ người thân nào, trong khoảng thời gian ngắn sẽ có chút khó có thể chấp nhận, chỉ cần đến cuối cùng anh vẫn là người của Diêu gia là được rồi.
Tháng 11 đã tới, học sinh năm cuối đều thay đổi phong cách thời trang, theo nhiệt độ thời tiết dần hạ thấp xuống, tất cả mọi người đều đổi từ quần áo mùa thu sang quần áo mùa đông.
Thời điểm đi mua đồ mới Tiễn Ý Ý mới phát hiện, Lương Quyết Thành đã cao hơn so với năm ngoái một đoạn, quần dài năm trước anh mặc, năm nay đã để lộ ra mắt cá chân.
Cô đứng ở bên người Lương Quyết Thành cũng không có cảm thấy thay đổi gì, cho nên đối với sự thay đổi chiều cao này của anh cũng không chú ý mấy. Lương Quyết Thành cao lên, vậy thì chỉ có khả năng là Tiễn Ý Ý cũng đã cao lên không ít.
So với năm ngoái, cô lại cao hơn 3cm.
Tiễn Ý Ý với Tô Á Na mang theo Lương Nguyệt Ninh đi dạo phố, Lương Quyết Thành với Nhâm Kha đi sau làm cu ly xách đồ, bây giờ đang ngồi nghỉ ở chỗ đợi.
Ba cô gái đang ở bên trong lựa quần áo.
Trong ba người, thay đổi nhiều nhất có lẽ là Lương Nguyệt Ninh.
Từ lúc vào cấp ba cho tới nay, cô bé đã cao lên không ít, dáng người cũng tiến vào thời kỳ phát dục, so với bộ dáng tiểu loli trước kia thì đã có khác biệt rất lớn.
Đã có hương vị của thiếu nữ mới lớn.
Ở khối 10, hay là nói nam sinh của Nhất Trung, có không ít người muốn theo đuổi Lương Nguyệt Ninh của lớp 10 nhất ban, khổ nỗi ngay cái hôm khai giảng, Lương Quyết Thành của năm cuối tự mình tới đón em gái tan học, từ đó tất cả mọi người đều biết cô bé là em gái của giáo bá Lương Quyết Thành, như vậy bọn họ cũng chỉ đành có tâm mà không dám động thủ, không dám tới gần quấy nhiễu cô bé.
Cũng bởi vì không có nam sinh nào dám tới gần em gái Lương cho nên ở trong trường, cô bé thu được rất nhiều bạn bè là những cô gái cùng tuổi.
Mặc kệ là quan hệ như thế nào, ít nhất cũng có người chủ động chơi cùng cô bé, tan học cũng sẽ nói chuyện cùng, có thể đem Ninh Ninh từ trong thế giới cô độc của một mình cô bé ra ngoài, liền xem như không tệ.
So với trước đây thì Lương Nguyệt Ninh đã cởi mở hơn rất nhiều, thế nhưng ở trong mắt Tiễn Ý Ý, cô bé vẫn khả ái, đáng yêu như trước.
Tiễn Ý Ý cho cô bé tiền tiêu vặt cho tới tiền sinh hoạt phí học tập, mà Lương Nguyệt Ninh cũng dựa vào tài năng hội họa của mình kiếm tiền qua mạng cho Tiễn Ý Ý.
Trên weibo, Lương Nguyệt Ninh có một tài khoản riêng tên "Vẽ cùng A Ninh", hơn nửa năm này cũng đăng tới không ít tác phẩm.
Mà Lương Quyết Thành thì càng không cần phải nói, từ sau khi anh tới Kinh thị học tập xong thì những phương diện chuyên nghiệp đều tăng lên không ít. Tháng trước Tiễn Ý Ý chỉ tùy tiện hỏi thôi cũng biết một hạng mục của anh cũng làm anh kiếm được hơn mười vạn.
Đây chỉ là mới tham gia thôi đó.
Đợi tới sau này Lương Quyết Thành sẽ còn lợi hại hơn nhiều.
Lương Quyết Thành với em gái mình dựa vào bản thân kiếm ra tiền, ít nhất thì khi gặp gỡ người của Tiễn gia cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa. Tuy rằng bọn họ đều biết người Tiễn gia sẽ không để ý mấy cái này, thế nhưng là loại chuyện liên quan đến lòng tự trọng ấy, luôn khiến cho người trong cuộc như bọn họ để ý.
Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể làm cho bọn họ tự tại hơn một chút.
Tiễn Ý Ý mua cho Lương Nguyệt Ninh dụng cụ vẽ tranh, những thứ cô mua đều là những thứ đồ phổ thông mà học sinh bình thường có, đơn giản lại hào phóng, giá cả cũng phải chăng, cho nên một lần mua cô sẽ mua không ít.
Ba cô gái xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ở ngoài cửa chờ hai người kia. Nhâm Kha đang xoát đề trên APP, Lương Quyết Thành thì đang chơi game trên điện thoại.
Kết thúc việc mua đồ cho con gái là đến lượt cái chàng trai này.
Tô Á Na vì muốn cảm ơn Nhâm Kha đã giúp đỡ cô ấy học tập nên chủ động gánh vác trách nhiệm chọn mua quần áo cho hắn. Hai nữ sinh mang theo hai nam sinh tiến vào trong tiệm thời trang nam, Lương Nguyệt Ninh vừa trông túi vừa ngồi ở trên sofa bên ngoài chơi game.
"Chị hàng xóm? Chị gái nhỏ!"
Lương Nguyệt Ninh còn đang lướt weibo thì bỗng chân váy của mình bị người ta giật giật.
Một cô bé tầm sáu bảy tuổi đứng đó, trên mặt tràn đầy kinh hỉ: "Chị gái nhỏ, là em nè!"
Lương Nguyệt Ninh nhìn thấy rõ gương mặt của cô bé thì cũng có chút kinh ngạc: "A!"
Cô bé này, là chất nữ của Diệc Văn.
Lần trước ở rạp chiếu phim đã gặp qua một lần, sau đó Diệc Văn cũng đã từng mang cô bé tới nhà chơi, coi như là có quen biết.
Cô nhóc này có chút tự bế, nhưng lại rất đáng yêu, dáng vẻ luôn luôn ỷ vào tiểu thúc của mình cũng làm cho Lương Nguyệt Ninh cảm thấy hơi tò mò, mỗi lần gặp gỡ với cô bé đều rất tốt.
"Sao em lại ở đây?"
Lương Nguyệt Ninh nhường ra một bên, cô bé con liền tự giác bò lên trên ngồi chung với cô.
"Thúc thúc dẫn em đi mua quần áo."
Phải rồi, một tiểu nha đầu như thế này làm sao tới đây một mình được.
"Chị thì sao ạ?"
"Chị cũng là theo chân mấy anh chị đi mua quần áo."
Tiểu cô nương bưng mặt cười híp mắt với Lương Nguyệt Ninh: "Đã lâu rồi không gặp chị, em hỏi thúc thúc vì sao không đưa em tới chơi với chị, thúc ấy lại nói không thể."
Chính xác là không thể.
Lương Nguyệt Ninh cũng đã được dạy là không thể tùy tiện để một người đàn ông xa lạ vào nhà mình.
Mà Diệc Văn tựa hồ cũng biết cho nên trên cơ bản hắn đều không đến gõ cửa nhà cô bé, chỉ là ngẫu nhiên gặp được ở thang máy, ân cần hỏi thăm một câu mà thôi.
Diệc Văn không phải người nói nhiều, Lương Nguyệt Ninh cũng càng không hay nói chuyện, về cơ bản là mỗi lần gặp nhau là hai người lại trầm mặc.
Nếu như nói có thể có cơ hội nói chuyện với nhau thì lúc ấy chắc chắn là có cô nhóc con kia ở đây.
Lúc nghỉ hè, cô nhóc con ở nhà hắn chơi, cho nên có rất nhiều thời gian gặp gỡ, có đôi khi hắn có chuyện ra ngoài sẽ nhờ Lương Nguyệt Ninh trông cô bé giúp một, hai tiếng.
Bất quá cũng tiếp xúc không nhiều, chỉ có thể nói là cháu gái nhỏ với Lương Nguyệt Ninh có mối quan hệ không tệ mà thôi.
Nói tới Diệc Văn, cũng đã rất lâu rồi Lương Nguyệt Ninh chưa thấy hắn.
Không biết vì sao khi nhắc tới người này, cô bé lại cảm thấy có chút khẩn trương.
"Thúc thúc!"
Tiểu nha đầu nhìn thấy Diệc Văn cầm đồ ăn đi tới, liền giơ tay lên vẫy vẫy.
Nam nhân trưởng thành mặc tây trang, sơ mi chỉn chu, trong tay cầm hai cái bánh Crepes không hợp với hắn chút nào.
Hắn bước tới, ánh mắt nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình trước, sau đó mới chậm rãi rơi trên người Lương Nguyệt Ninh.
Nhìn trông như có hơi kinh ngạc.
"Thật trùng hợp."
Nói xong, hắn thuận tay đem một phần Crepes đưa tới.
"Mua hai cái, bạn học nhỏ không chê chứ."
Lương Nguyệt Ninh không nhận.
Cô bé cúi đầu nói cảm ơn.
"Cảm ơn."
Tay Diệc Văn chuyển một cái, cả hai phần đều đưa cho cháu gái mình.
Cô bé con cầm hai phần bánh trong tay, lắc lắc cánh tay của Lương Nguyệt Ninh: "Chị gái nhỏ, thúc thúc của em nghe nhầm nên mua nhiều hơn một phần, cái này cho chị nè. Chị giúp em ăn có được không?"
Ý tốt của Diệc Văn, Lương Nguyệt Ninh có thể cự tuyệt, thế nhưng cô bé vẫn không nỡ từ chối một cô nhóc con như vậy, cuối cùng cái bánh Crepes kia vẫn đặt ở trong tay mình.
Diệc Văn giống như là sợ cô không được tự nhiên nên cầm điện thoại đi tới cách đó không xa nghe máy, không có đứng gần, để hai người nói chuyện một lát.
Không bao lâu sau, đám người Tiễn Ý Ý chuẩn bị đổi một địa điểm khác, Lương Nguyệt Ninh nói tạm biệt với cô nhóc con, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn khẽ gật đầu với Diệc Văn ở đằng xa, xách túi chạy về phía mấy anh chị.
Diệc Văn đứng ở đằng xa nhìn cô bé.
Cháu gái nhỏ nhào qua ôm lấy bắp đùi hắn.
"Thúc thúc, sao chú không tới nói chuyện với chị gái nhỏ vậy."
"Chưa tới lúc, sẽ dọa tới cô ấy mất."
Diệc Văn nắm tay cô bé, hướng nơi ngược lại đi.
"Không vội, về sau sẽ có nhiều cơ hội."
Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé liền có loại cảm giác, cô bé chính là nửa kia còn thiếu trong lòng hắn.
Một Lương Nguyệt Ninh như vậy, làm sao hắn có thể buông tay.
Cô gái của Tiễn gia kia muốn bảo vệ em ấy, chuyện này là tốt, cũng quả thực là một chị dâu tốt.
Khóe miệng Diệc Văn thoáng nhướn lên.
Về sau cả nhà ở chung, khẳng định sẽ rất hòa hợp.
Trở ngại duy nhất có lẽ chính là người anh vợ vừa mới trưởng thành kia.
Nhưng không sao, chắc chắn hắn có thể làm cho anh phải nhả ra.
Tiểu cô nương nhà hắn rất nhanh sẽ trở thành một đại cô nương, tốt nghiệp cấp ba xong liền có thể mang sính lễ tới nhà bọn họ hỏi cưới rồi.
"Lâm Lâm, cậu đứng lại đây làm gì vậy?"
Cách đó không xa, một nhóm các cô gái khoác tay nhau cùng đi, trong đó có một cô gái áo trắng đứng bất động ở một chỗ.
Mấy cô gái khác khó hiểu.
Diêu Nhất Lâm cau mày nhìn chằm chằm vị trí cách đó không xa nửa ngày, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình.
Trong hình có thể nhìn thấy Lương Nguyệt Ninh đang đứng đối diện với một nam nhân cao lớn.
Nhìn có chút quen, người đàn ông này, cô ta đã gặp ở đâu đó rồi.
Diêu Nhất Lâm cảm thấy, người như vậy không thể nào có quen biết với Lương Nguyệt Ninh được, nhưng tại sao người đàn ông này lại có thái độ như vậy với cô ấy chứ... vừa ôn hòa lại vừa quen thuộc?
Rốt cuộc hắn là ai?
Cô ta nghĩ một lát, đem ảnh chụp cắt lại chỉ còn mặt của người đàn ông, sau đó gửi đi vào trong nhóm chat.
[Trên đường tình cờ gặp một soái ca, nhìn có chút quen quen, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi. Mấy cậu có biết là ai không?]
[...]
[...]
[...]
[Lâm Lâm, cậu không phải đang đùa chứ?]
[Ở chỗ nào mà có thể tình cờ gặp được vậy, tớ cũng muốn tình cờ gặp được quá đi.]
[... Đây là Diệc Văn của Diệc gia đó Diêu đại tiểu thư! Làm sao cậu có thể không nhận ra hắn chứ!]
Diệc Văn!
Gia chủ đương nhiệm của Diệc gia!
Trái tìm Diêu Nhất Lâm bang bang nhảy.
Diệc Văn! Thế mà lại là Diệc Văn! Lương Nguyệt Ninh thế mà có thể quen biết với Diệc Văn!
Diêu Nhất Lâm nắm chặt di động, không biết vì sao, cô ta bỗng nhiên có một loại ý niệm mơ hồ.
Có lẽ, có lẽ Lương Nguyệt Ninh so với Lương Quyết Thành còn hữu dụng hơn.
Tan học ngày hôm sau, năm cuối đều tan muộn hơn so với các em khối dưới nửa tiếng đồng hồ, trừ phi dạy quá giờ, không thì Lương Nguyệt Ninh đều sẽ về cùng bạn bè của mình.
Hôm nay cũng vậy.
Cô bé đeo balo, cùng với hai người bạn cùng lớp đi ra khỏi trường học.
"Ninh Ninh."
Trước cổng trường có một cái xe ô tô đỗ ở đó.
Đứng ở trước cửa xe là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô ta thoải mái hướng về phía Lương Nguyệt Ninh vẫy vẫy tay.
"Ninh Ninh, lại đây."
"Nguyệt Ninh, người quen của cậu hả?"
Lương Nguyệt Ninh lắc đầu: "Không biết."
"Ninh Ninh, em lại đây trước đi, chị là chị gái em."
Diêu Nhất Lâm cười tủm tỉm cầm tay Lương Nguyệt Ninh: "Thật là, chờ em tan học lâu quá đi, chúng ta đi ăn cái gì đó có được không?"
"Không được, mong chị buông em ra."
Lương Nguyệt Ninh giãy dụa mở bàn tay đang nắm lấy tay mình kia.
Cô bé đi theo Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý đã lâu, ít nhiều cũng đều sẽ có tính cảnh giác.
Một cô gái xa lạ tự dưng tới nhận là chị gái của cô, muốn kéo cô đi, gặp gỡ lại tình huống này, tám phần mười chính là lừa đảo bắt cóc.
Lương Nguyệt Ninh ở ngay trước mặt Diêu Nhất Lâm bấm gọi 110.
"Alo, chú cảnh sát phải không ạ? Ở cổng trường Nhất Trung có buôn người muốn bắt cóc nữ sinh ạ."
Cô bé báo cảnh sát.
Thái dương cả Diêu Nhất Lâm nổi gân xanh: "..."
Đây là cái cặp anh em phiền toái gì thế này!!!
- -------------------------------
Lương Quyết Thành nói lời này quả thực là dư thừa.
Diêu Viễn với Diêu Nhất Lâm đói bụng chờ anh hơn một tiếng đồng hồ, thức ăn rốt cuộc cũng được dọn lên, nhưng lại bị Lương Quyết Thành làm cho tức đến nỗi không buồn ăn, vậy nên hai cha con cô ta lại đen mặt ôm cái bụng đói về nhà.
Sự việc này có chút không tốt lắm.
Từ thái độ của Lương Quyết Thành là có thể đoán ra, có lẽ anh đã sớm biết từ lâu rồi, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn kiềm chế bất động chính là vì không muốn dính dáng tới Diêu gia.
Diêu Viễn cảm thấy, nếu không phải là bởi vì có quan hệ với Tiễn Ý Ý, Lương Quyết Thành cũng sẽ không có cái tự tin như vậy. Chung quy lại thì cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi phải gồng gánh thêm cả mẹ, cả em gái, nếu như không có tiền thì anh cũng chả là cái thá gì.
Nếu người mà Tiễn Ý Ý thích là Diêu Nhất Nam thì tốt rồi. Hắn được ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn, cái khác không nói nhưng ít nhất là cái đuôi vẫn sẽ hướng về gia đình, so với Lương Quyết Thành tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc.
Thật sự là đáng tiếc.
Diêu Viễn nhịn xuống khẩu khí này.
Nói cho cùng thì Lương Quyết Thành nhiều năm như vậy cũng không có tiếp nhận thêm bất cứ người thân nào, trong khoảng thời gian ngắn sẽ có chút khó có thể chấp nhận, chỉ cần đến cuối cùng anh vẫn là người của Diêu gia là được rồi.
Tháng 11 đã tới, học sinh năm cuối đều thay đổi phong cách thời trang, theo nhiệt độ thời tiết dần hạ thấp xuống, tất cả mọi người đều đổi từ quần áo mùa thu sang quần áo mùa đông.
Thời điểm đi mua đồ mới Tiễn Ý Ý mới phát hiện, Lương Quyết Thành đã cao hơn so với năm ngoái một đoạn, quần dài năm trước anh mặc, năm nay đã để lộ ra mắt cá chân.
Cô đứng ở bên người Lương Quyết Thành cũng không có cảm thấy thay đổi gì, cho nên đối với sự thay đổi chiều cao này của anh cũng không chú ý mấy. Lương Quyết Thành cao lên, vậy thì chỉ có khả năng là Tiễn Ý Ý cũng đã cao lên không ít.
So với năm ngoái, cô lại cao hơn 3cm.
Tiễn Ý Ý với Tô Á Na mang theo Lương Nguyệt Ninh đi dạo phố, Lương Quyết Thành với Nhâm Kha đi sau làm cu ly xách đồ, bây giờ đang ngồi nghỉ ở chỗ đợi.
Ba cô gái đang ở bên trong lựa quần áo.
Trong ba người, thay đổi nhiều nhất có lẽ là Lương Nguyệt Ninh.
Từ lúc vào cấp ba cho tới nay, cô bé đã cao lên không ít, dáng người cũng tiến vào thời kỳ phát dục, so với bộ dáng tiểu loli trước kia thì đã có khác biệt rất lớn.
Đã có hương vị của thiếu nữ mới lớn.
Ở khối 10, hay là nói nam sinh của Nhất Trung, có không ít người muốn theo đuổi Lương Nguyệt Ninh của lớp 10 nhất ban, khổ nỗi ngay cái hôm khai giảng, Lương Quyết Thành của năm cuối tự mình tới đón em gái tan học, từ đó tất cả mọi người đều biết cô bé là em gái của giáo bá Lương Quyết Thành, như vậy bọn họ cũng chỉ đành có tâm mà không dám động thủ, không dám tới gần quấy nhiễu cô bé.
Cũng bởi vì không có nam sinh nào dám tới gần em gái Lương cho nên ở trong trường, cô bé thu được rất nhiều bạn bè là những cô gái cùng tuổi.
Mặc kệ là quan hệ như thế nào, ít nhất cũng có người chủ động chơi cùng cô bé, tan học cũng sẽ nói chuyện cùng, có thể đem Ninh Ninh từ trong thế giới cô độc của một mình cô bé ra ngoài, liền xem như không tệ.
So với trước đây thì Lương Nguyệt Ninh đã cởi mở hơn rất nhiều, thế nhưng ở trong mắt Tiễn Ý Ý, cô bé vẫn khả ái, đáng yêu như trước.
Tiễn Ý Ý cho cô bé tiền tiêu vặt cho tới tiền sinh hoạt phí học tập, mà Lương Nguyệt Ninh cũng dựa vào tài năng hội họa của mình kiếm tiền qua mạng cho Tiễn Ý Ý.
Trên weibo, Lương Nguyệt Ninh có một tài khoản riêng tên "Vẽ cùng A Ninh", hơn nửa năm này cũng đăng tới không ít tác phẩm.
Mà Lương Quyết Thành thì càng không cần phải nói, từ sau khi anh tới Kinh thị học tập xong thì những phương diện chuyên nghiệp đều tăng lên không ít. Tháng trước Tiễn Ý Ý chỉ tùy tiện hỏi thôi cũng biết một hạng mục của anh cũng làm anh kiếm được hơn mười vạn.
Đây chỉ là mới tham gia thôi đó.
Đợi tới sau này Lương Quyết Thành sẽ còn lợi hại hơn nhiều.
Lương Quyết Thành với em gái mình dựa vào bản thân kiếm ra tiền, ít nhất thì khi gặp gỡ người của Tiễn gia cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa. Tuy rằng bọn họ đều biết người Tiễn gia sẽ không để ý mấy cái này, thế nhưng là loại chuyện liên quan đến lòng tự trọng ấy, luôn khiến cho người trong cuộc như bọn họ để ý.
Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể làm cho bọn họ tự tại hơn một chút.
Tiễn Ý Ý mua cho Lương Nguyệt Ninh dụng cụ vẽ tranh, những thứ cô mua đều là những thứ đồ phổ thông mà học sinh bình thường có, đơn giản lại hào phóng, giá cả cũng phải chăng, cho nên một lần mua cô sẽ mua không ít.
Ba cô gái xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ở ngoài cửa chờ hai người kia. Nhâm Kha đang xoát đề trên APP, Lương Quyết Thành thì đang chơi game trên điện thoại.
Kết thúc việc mua đồ cho con gái là đến lượt cái chàng trai này.
Tô Á Na vì muốn cảm ơn Nhâm Kha đã giúp đỡ cô ấy học tập nên chủ động gánh vác trách nhiệm chọn mua quần áo cho hắn. Hai nữ sinh mang theo hai nam sinh tiến vào trong tiệm thời trang nam, Lương Nguyệt Ninh vừa trông túi vừa ngồi ở trên sofa bên ngoài chơi game.
"Chị hàng xóm? Chị gái nhỏ!"
Lương Nguyệt Ninh còn đang lướt weibo thì bỗng chân váy của mình bị người ta giật giật.
Một cô bé tầm sáu bảy tuổi đứng đó, trên mặt tràn đầy kinh hỉ: "Chị gái nhỏ, là em nè!"
Lương Nguyệt Ninh nhìn thấy rõ gương mặt của cô bé thì cũng có chút kinh ngạc: "A!"
Cô bé này, là chất nữ của Diệc Văn.
Lần trước ở rạp chiếu phim đã gặp qua một lần, sau đó Diệc Văn cũng đã từng mang cô bé tới nhà chơi, coi như là có quen biết.
Cô nhóc này có chút tự bế, nhưng lại rất đáng yêu, dáng vẻ luôn luôn ỷ vào tiểu thúc của mình cũng làm cho Lương Nguyệt Ninh cảm thấy hơi tò mò, mỗi lần gặp gỡ với cô bé đều rất tốt.
"Sao em lại ở đây?"
Lương Nguyệt Ninh nhường ra một bên, cô bé con liền tự giác bò lên trên ngồi chung với cô.
"Thúc thúc dẫn em đi mua quần áo."
Phải rồi, một tiểu nha đầu như thế này làm sao tới đây một mình được.
"Chị thì sao ạ?"
"Chị cũng là theo chân mấy anh chị đi mua quần áo."
Tiểu cô nương bưng mặt cười híp mắt với Lương Nguyệt Ninh: "Đã lâu rồi không gặp chị, em hỏi thúc thúc vì sao không đưa em tới chơi với chị, thúc ấy lại nói không thể."
Chính xác là không thể.
Lương Nguyệt Ninh cũng đã được dạy là không thể tùy tiện để một người đàn ông xa lạ vào nhà mình.
Mà Diệc Văn tựa hồ cũng biết cho nên trên cơ bản hắn đều không đến gõ cửa nhà cô bé, chỉ là ngẫu nhiên gặp được ở thang máy, ân cần hỏi thăm một câu mà thôi.
Diệc Văn không phải người nói nhiều, Lương Nguyệt Ninh cũng càng không hay nói chuyện, về cơ bản là mỗi lần gặp nhau là hai người lại trầm mặc.
Nếu như nói có thể có cơ hội nói chuyện với nhau thì lúc ấy chắc chắn là có cô nhóc con kia ở đây.
Lúc nghỉ hè, cô nhóc con ở nhà hắn chơi, cho nên có rất nhiều thời gian gặp gỡ, có đôi khi hắn có chuyện ra ngoài sẽ nhờ Lương Nguyệt Ninh trông cô bé giúp một, hai tiếng.
Bất quá cũng tiếp xúc không nhiều, chỉ có thể nói là cháu gái nhỏ với Lương Nguyệt Ninh có mối quan hệ không tệ mà thôi.
Nói tới Diệc Văn, cũng đã rất lâu rồi Lương Nguyệt Ninh chưa thấy hắn.
Không biết vì sao khi nhắc tới người này, cô bé lại cảm thấy có chút khẩn trương.
"Thúc thúc!"
Tiểu nha đầu nhìn thấy Diệc Văn cầm đồ ăn đi tới, liền giơ tay lên vẫy vẫy.
Nam nhân trưởng thành mặc tây trang, sơ mi chỉn chu, trong tay cầm hai cái bánh Crepes không hợp với hắn chút nào.
Hắn bước tới, ánh mắt nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình trước, sau đó mới chậm rãi rơi trên người Lương Nguyệt Ninh.
Nhìn trông như có hơi kinh ngạc.
"Thật trùng hợp."
Nói xong, hắn thuận tay đem một phần Crepes đưa tới.
"Mua hai cái, bạn học nhỏ không chê chứ."
Lương Nguyệt Ninh không nhận.
Cô bé cúi đầu nói cảm ơn.
"Cảm ơn."
Tay Diệc Văn chuyển một cái, cả hai phần đều đưa cho cháu gái mình.
Cô bé con cầm hai phần bánh trong tay, lắc lắc cánh tay của Lương Nguyệt Ninh: "Chị gái nhỏ, thúc thúc của em nghe nhầm nên mua nhiều hơn một phần, cái này cho chị nè. Chị giúp em ăn có được không?"
Ý tốt của Diệc Văn, Lương Nguyệt Ninh có thể cự tuyệt, thế nhưng cô bé vẫn không nỡ từ chối một cô nhóc con như vậy, cuối cùng cái bánh Crepes kia vẫn đặt ở trong tay mình.
Diệc Văn giống như là sợ cô không được tự nhiên nên cầm điện thoại đi tới cách đó không xa nghe máy, không có đứng gần, để hai người nói chuyện một lát.
Không bao lâu sau, đám người Tiễn Ý Ý chuẩn bị đổi một địa điểm khác, Lương Nguyệt Ninh nói tạm biệt với cô nhóc con, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn khẽ gật đầu với Diệc Văn ở đằng xa, xách túi chạy về phía mấy anh chị.
Diệc Văn đứng ở đằng xa nhìn cô bé.
Cháu gái nhỏ nhào qua ôm lấy bắp đùi hắn.
"Thúc thúc, sao chú không tới nói chuyện với chị gái nhỏ vậy."
"Chưa tới lúc, sẽ dọa tới cô ấy mất."
Diệc Văn nắm tay cô bé, hướng nơi ngược lại đi.
"Không vội, về sau sẽ có nhiều cơ hội."
Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô bé liền có loại cảm giác, cô bé chính là nửa kia còn thiếu trong lòng hắn.
Một Lương Nguyệt Ninh như vậy, làm sao hắn có thể buông tay.
Cô gái của Tiễn gia kia muốn bảo vệ em ấy, chuyện này là tốt, cũng quả thực là một chị dâu tốt.
Khóe miệng Diệc Văn thoáng nhướn lên.
Về sau cả nhà ở chung, khẳng định sẽ rất hòa hợp.
Trở ngại duy nhất có lẽ chính là người anh vợ vừa mới trưởng thành kia.
Nhưng không sao, chắc chắn hắn có thể làm cho anh phải nhả ra.
Tiểu cô nương nhà hắn rất nhanh sẽ trở thành một đại cô nương, tốt nghiệp cấp ba xong liền có thể mang sính lễ tới nhà bọn họ hỏi cưới rồi.
"Lâm Lâm, cậu đứng lại đây làm gì vậy?"
Cách đó không xa, một nhóm các cô gái khoác tay nhau cùng đi, trong đó có một cô gái áo trắng đứng bất động ở một chỗ.
Mấy cô gái khác khó hiểu.
Diêu Nhất Lâm cau mày nhìn chằm chằm vị trí cách đó không xa nửa ngày, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình.
Trong hình có thể nhìn thấy Lương Nguyệt Ninh đang đứng đối diện với một nam nhân cao lớn.
Nhìn có chút quen, người đàn ông này, cô ta đã gặp ở đâu đó rồi.
Diêu Nhất Lâm cảm thấy, người như vậy không thể nào có quen biết với Lương Nguyệt Ninh được, nhưng tại sao người đàn ông này lại có thái độ như vậy với cô ấy chứ... vừa ôn hòa lại vừa quen thuộc?
Rốt cuộc hắn là ai?
Cô ta nghĩ một lát, đem ảnh chụp cắt lại chỉ còn mặt của người đàn ông, sau đó gửi đi vào trong nhóm chat.
[Trên đường tình cờ gặp một soái ca, nhìn có chút quen quen, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi. Mấy cậu có biết là ai không?]
[...]
[...]
[...]
[Lâm Lâm, cậu không phải đang đùa chứ?]
[Ở chỗ nào mà có thể tình cờ gặp được vậy, tớ cũng muốn tình cờ gặp được quá đi.]
[... Đây là Diệc Văn của Diệc gia đó Diêu đại tiểu thư! Làm sao cậu có thể không nhận ra hắn chứ!]
Diệc Văn!
Gia chủ đương nhiệm của Diệc gia!
Trái tìm Diêu Nhất Lâm bang bang nhảy.
Diệc Văn! Thế mà lại là Diệc Văn! Lương Nguyệt Ninh thế mà có thể quen biết với Diệc Văn!
Diêu Nhất Lâm nắm chặt di động, không biết vì sao, cô ta bỗng nhiên có một loại ý niệm mơ hồ.
Có lẽ, có lẽ Lương Nguyệt Ninh so với Lương Quyết Thành còn hữu dụng hơn.
Tan học ngày hôm sau, năm cuối đều tan muộn hơn so với các em khối dưới nửa tiếng đồng hồ, trừ phi dạy quá giờ, không thì Lương Nguyệt Ninh đều sẽ về cùng bạn bè của mình.
Hôm nay cũng vậy.
Cô bé đeo balo, cùng với hai người bạn cùng lớp đi ra khỏi trường học.
"Ninh Ninh."
Trước cổng trường có một cái xe ô tô đỗ ở đó.
Đứng ở trước cửa xe là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô ta thoải mái hướng về phía Lương Nguyệt Ninh vẫy vẫy tay.
"Ninh Ninh, lại đây."
"Nguyệt Ninh, người quen của cậu hả?"
Lương Nguyệt Ninh lắc đầu: "Không biết."
"Ninh Ninh, em lại đây trước đi, chị là chị gái em."
Diêu Nhất Lâm cười tủm tỉm cầm tay Lương Nguyệt Ninh: "Thật là, chờ em tan học lâu quá đi, chúng ta đi ăn cái gì đó có được không?"
"Không được, mong chị buông em ra."
Lương Nguyệt Ninh giãy dụa mở bàn tay đang nắm lấy tay mình kia.
Cô bé đi theo Lương Quyết Thành với Tiễn Ý Ý đã lâu, ít nhiều cũng đều sẽ có tính cảnh giác.
Một cô gái xa lạ tự dưng tới nhận là chị gái của cô, muốn kéo cô đi, gặp gỡ lại tình huống này, tám phần mười chính là lừa đảo bắt cóc.
Lương Nguyệt Ninh ở ngay trước mặt Diêu Nhất Lâm bấm gọi 110.
"Alo, chú cảnh sát phải không ạ? Ở cổng trường Nhất Trung có buôn người muốn bắt cóc nữ sinh ạ."
Cô bé báo cảnh sát.
Thái dương cả Diêu Nhất Lâm nổi gân xanh: "..."
Đây là cái cặp anh em phiền toái gì thế này!!!