Edit: Thương Thù.
Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Trong văn phòng trầm mặc lại.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Nửa ngày sau, hiệu trưởng mới chậm rì rì hỏi thầy giám thị: "Thầy vừa mới nói hai đứa nó làm gì trong lúc thi?"
Thầy giám thị nhấn mạnh một lần nữa: "Truyền tờ giấy nhỏ nói chuyện yêu đương."
Nói xong thì dừng một chút, sau đó thở dài: "Kỳ thật mấy đứa nó lớn cả rồi, nói chuyện yêu đương cũng không phải là không được. Không phải là sớm một chút thôi sao, người trẻ tuổi mà, thanh xuân có lúc phản nghịch một tý cũng là chuyện tốt."
Tiễn Ý Ý muốn hoan hô, vỗ tay cho thầy giám thị.
Lúc thầy ấy thu tờ giấy nhỏ của cô, Tiễn Ý Ý suýt chút nữa nghĩ rằng hai người sẽ bị đuổi ra khỏi phòng thi. Không nghĩ đến là thầy chỉ lấy tờ giấy đó đi, cũng không trách móc gì bọn họ.
Ánh mắt hiệu trưởng có chút phức tạp, đảo qua đảo lại giữa hai người Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành. Khả năng là chưa bao giờ thấy qua loại thao tác này, mất một lúc cũng không biết nên nói cái gì.
"Không thể nào!" Cô Đường cả giận nói: "Làm gì có học sinh nào đang thi lại truyền giấy mà trong giấy không phải đáp án!? Thầy Chu, thầy không cần bao che cho hai đứa nó!"
"Tôi không bao che hai đứa nó." Thầy Chu vẻ mặt chân thành: "Tôi nói thật đấy, hơn nữa hai đứa này cũng không phải học sinh lớp tôi, tôi cần gì phải đi bao che chúng nó chứ?"
Cô Đường lại nhất quyết cắn chặt không thả: "Bọn chúng nhất định là truyền đáp án!"
"Không có mà."
Thầy Chu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra: "Lúc hai đứa truyền giấy tôi cảm thấy khá thú vị nên đã chụp lại, cô có muốn xem không?"
Thầy ấy mở album ảnh chụp ra, tìm đến cái ảnh chụp tờ giấy nhỏ đó.
Tiễn Ý Ý ho một tiếng, quay đầy qua chỗ khác. Cảm thấy hơi xấu hổ.
Những lời Lương Quyết Thành viết trong tờ giấy đó... Thật sự rất mờ ám a.
Ảnh chụp vừa được mở ra, mọi người đều vây lại nhìn, sau đó ánh mắt liền chuyển qua trên người Tiễn Ý Ý.
Cô lúc ấy rốt cuộc đã dùng loại ánh mắt gì nhìn Lương Quyết Thành để một giáo bá như anh phải cảm thấy sợ hãi?
Tiễn Ý Ý xấu hổ trốn sau lưng Lương Quyết Thành.
"Khụ..." Hiệu trưởng cùng thầy Trương liếc nhau, đều không nói nên lời.
Bọn họ đang nghiêm túc bàn chuyện gian lận, kết quả chưa bắt được hai người gian lận đã bắt được bọn họ yêu sớm.
"À, bài thi của hai em này tôi cũng đã nhìn qua rồi, đều là tự mình viết." Thầy giám thị còn nói, "Phải rồi nha, bài thi của cô bé này, đáp án rất xinh đẹp."
Thầy còn khen Tiễn Ý Ý một câu.
Tiễn Ý Ý gật gật đầu: "Cảm ơn thầy đã khích lệ."
Vẻ mặt cô Đường xanh mét.
"Nhưng chị gái của Tiễn Ý Ý có thể làm chứng, kết quả thi lần trước của em ấy chỉ có hơn 200 điểm. Đây là sự thật."
"Nhưng em được bạn học Lương dạy kèm nên tiến bộ lên cũng là sự thật." Tiễn Ý Ý đúng mức nói, "Cô giáo, cô không thể không thừa nhận bạn học Lương học rất giỏi, cũng có thể dạy ra một học sinh thi được ngang bằng với học sinh của ban 1 nha."
Ngang bằng cái rắm!
Cô Đường khó chịu thở hổn hển.
"Tiến bộ thì tiến bộ, nhưng có thể tiến bộ đến mức trong một đêm thi được max điểm Tiếng Anh sao!? Không chừng là em đi trộm đáp án đi!"
"Nếu cô nhất định nói em đã trộm đáp án thì chuyện là như vậy..." Vẻ mặt Tiễn Ý Ý thẹn thùng: "Thực ra là buổi tối trước khi thi em có nằm mơ. Trong mơ em gặp một ông lão râu trắng cho em một cái đề thi cùng câu trả lời. Lúc đó em rất nhanh liền đem nó học thuộc, không nghĩ đến ngày thứ hai thi lại vào trúng đề này. Hiện tại suy nghĩ kĩ một chút, ông lão đó hẳn là Văn Xương Đế Quân* đi ạ."
*Văn Xương Đế Quân: vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.
"Khục...haha." Chủ nhiệm giáo dục với thầy Trương không hẹn mà cùng quay đầu cười trộm.
Cô Đường cắn răng: "Em là đang lừa đứa ngốc hả!? Loại chuyện hư cấu vớ vẩn này cũng có thể nói ra được!?"
"Cái này thì phải hỏi cô rồi. Nếu cô thực sự cảm thấy em trộm đáp án thì em chỉ có thể là nằm mơ có được đáp án thôi, không phải sao? Không thì cô nói cho em biết, lần thi này là đột xuất, bọn em đều chẳng biết gì, cũng chẳng kịp chuẩn bị gì. Người ra đề là ai, câu trả lời ở nơi nào, các thầy các cô có nói qua sao?"
Tiễn Ý Ý chậm rãi nói: "Cũng không cần nghĩ thầy Trương của bọn em tiết lộ ra. Nếu em nhớ không nhầm thì sau khi thi xong có người nói thầy Trương không có ra đề thi lần này, trước đó thầy ấy cũng không thấy qua đề bài bài thi, càng miễn bàn đến đáp án của nó. Cho nên cô giáo Đường, cô có thể nói cho em biết là em trộm đáp án ở chỗ nào không?"
Cô ta không còn lời nào để nói.
Đúng như Tiễn Ý Ý nói, lần thi này chính là đột nhiên tập kích học sinh, các thầy cô bên tổ giáo án kích động ra đề, tất cả đề thi đều được hoàn thành trong lúc nghỉ lễ, ở trường đến một bóng của học sinh cũng không thấy. Cứ cho là có người biết một chút thì cũng phải phản ứng rất nhanh mới đi lấy được đáp án a.
Đột nhiên thông báo kì thi vào lúc tự học, Tiễn Ý Ý sợ là có ba đầu sáu tay cũng không thể làm được.
Cô ta vẫn không tin, đề này là do chính tay cô làm.
Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
"Cái thành tích max điểm Tiếng Anh này vốn không tương xứng với thực lực của em."
Tiễn Ý Ý lại bắt đầu bịa chuyện: "À, cái này hả, chắc cô không biết là trước khi thi em có nằm mơ, nằm mơ thấy một ông lão râu tóc trắng xóa..."
"Em câm miệng cho tôi!!" Cô Đường tức giận để đỏ cả mặt
Tiễn Ý Ý nhún nhún vai.
"Cô không nghe được nữa sao? Cảm thấy hoang đường đúng không? Đây chính là tâm trạng của em khi nghe cô nói em gian lận, trộm đáp án đấy." Tiễn Ý Ý cười gằn từng chữ, "Thực, hoang, đường."
Cô Đường trong nháy mắt, sắc mặt đều tái xanh.
"Khụ khụ khụ, bạn học này, không cho nói chuyện không có lễ phép với cô giáo như thế. Phải có dáng vẻ của học sinh biết chưa?" Hiệu trưởng ho khan.
Tiễn Ý Ý nhún vai.
"Học sinh phải có bộ dáng của học sinh, như vậy thì có phải cô giáo cũng nên có bộ dáng của một giáo viên hay không? Tùy tiện vu oan cho học sinh, nói học sinh gian lận, trộm đáp án thi là tấm gương sáng hay sao?"
Tiễn Ý Ý đúng lý hợp tình oán trở về.
Cô Đường có lẽ là hết chịu nổi, quay đầu nói với thầy Trương: "Đây chính là học sinh thầy dạy ra sao? Một chút lễ phép đều không có! Biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo hay không?"
"Bớt giận, bớt giận, đứa nhỏ bị vu oan khẳng định sẽ rất khó chịu. Cô lớn như vậy, đừng cùng một đứa bé chưa thành niên so đo qua lại."
Thầy Trương híp mắt cười nói.
Cô Đường càng tức giận.
"Thực ra thì chuyện này đơn giản mà, mỗi lớp học đều có camera, thay vì ở đây tranh luận, không bằng đi xem camera không phải tốt hơn sao?"
Tiễn Ý Ý một mặt đều là vẻ không quan trọng nói: "Cuối cùng có gian lận hay không, xem một chút là biết rồi."
Cái này là sự thật.
Gian lận cũng được, có đáp án trước cũng được, đi kiểm tra một chút là biết ngay thôi.
Ngay từ đầu bọn họ đều khăng khăng xác nhận Tiễn Ý Ý gian lận, cái phương thức đợn giản này ngược lại cũng không có ai nhớ tới.
Nhắc tới camera thì lúc thi tất cả đều được mở, đi xem một chút cũng rất dễ dàng. Đương sự đề nghị, những người khác cũng không từ chối.
Camera rất nhanh được bật lên, trong phòng thi Tiếng Anh có thể thấy Tiễn Ý Ý từ lúc nhận đề chỉ chăm chú làm, sau đó làm xong rồi thì nằm ngủ, lúc nằm còn nhìn chằm chằm vào lưng Lương Quyết Thành. Lương Quyết Thành quay người nhét tờ giấy cho cô, bị giám thị bắt tại trận, sau đó cả hai người đều bị đuổi ra khỏi phòng thi. Tất cả đều thấy rất rõ ràng.
Toàn bộ quá trình, cô Đường nhìn chằm chằm đến mù cả mắt cũng không thấy Tiễn Ý Ý có trao đổi gì khác với Lương Quyết Thành.
Hơn nữa lúc thi, cô cũng không châu đầu ghé tai, cũng không có làm bất kì động tác dư thừa nào. Nhìn bài thi, làm bài, toàn bộ đều là tất quả những gì học sinh bình thường làm.
Duy có một chỗ không thích hợp là cô làm rất nhanh, cơ hồ là cùng lúc đặt bút xuống với Lương Quyết Thành.
Cô ta liên tục nhìn vài lần, cuối cùng không cam lòng nói: "Mấy người nhìn tốc độ em ấy làm xem, cơ bản đều không dừng lại. Cái này khoa học sao?"
Tiễn Ý Ý thanh âm nhỏ nhẹ nói: "Chỉ cần hiểu toàn bộ thì việc này cũng rất khoa học a."
Cô Đường nghẹn.
Đã xem rõ ràng rồi, Tiễn Ý Ý không hề gian dối.
Về việc toàn trường đều lưu truyền thông tin Tiễn Ý Ý gian lận, hoàn toàn bị gỡ bỏ.
Lưu Nhã từ nãy tới giờ đứng ở đằng sau phó hiệu trưởng vẫn im ắng không dám lên tiếng.
Tiễn Ý Ý không gian lận, điều đó đại biểu cho việc Lưu Nhã phải xin lỗi cô trước toàn trường, từ chức và mang theo sự sỉ nhục rời khỏi trường.
Mặt mũi cô ta trắng bệch, nhưng hiện tại lại không có chỗ cho cô ta nói chuyện.
"Xác nhận được chưa ạ?"
Tiễn Ý Ý chậm rãi nói: "Nếu em nhớ không nhầm; trước đó cô Lưu với thầy hiệu phó nói nếu em có thể thi qua một học sinh của ban 1 thì cô Lưu sẽ xin lỗi em trước toàn trường và tự từ chức. Nói nhiều không bằng làm nhiều, hẹn cô ở trước toàn trường ngày mai."
"Còn có cô Đường." Tiễn Ý Ý nhắc đến từng tên một, "Lúc đấy cô bảo nếu em thi được thì sẽ cho em 5000 tiền học bổng phải không?"
Vẻ mặt Đường lão sư cứng ngắc.
Vốn dĩ lúc đó cá cược là cô ta biết thành tích của Tiễn Ý Ý không tốt cho nên mới hùa theo.
Hơn nữa lúc ấy quan hệ giữa ban 1 với ban 11 lại vô cùng căng thẳng, bất luận như thế nào, với tư cách là chủ nhiệm lớp thì đều muốn lớp của mình giành phần thắng. Cho nên mới lấy phương thức khi dễ học sinh cưỡng ép người ta.
Lúc đánh cược, cô Đường căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện mình sẽ thua.
Giáo viên của một trường công lập, một lúc muốn cầm ra 5000 thực sự là muốn người ta nôn ra máu mà.
"Em cùng bạn học Vương lớp tôi kết quả ngang nhau, không gọi là thắng, không tính."
Cô Đường lập tức vãn hồi cục diện.
Tiễn Ý Ý cùng bạn học Vương đứng thứ 30 kia thi ngang điểm nhau, nói là thắng thì không phải, nói là thua thì cũng không đúng.
Nói như thế nào cũng được.
Cô Đường nhất quyết không nhận thua, cắn chết cũng không nhận.
Hiệu trưởng bắt đầu ba phải: "Nhìn kìa, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì. Nếu là hòa thì xem như là không có chuyện này đi."
"Không được."
Tiễn Ý Ý cười nói: "Không có loại cách nói này đâu ạ."
"Quả thật là bọn em ngang nhau, nhưng nếu tính theo thứ tự bảng chữ cái thì tên của em sẽ đứng trước tên của bạn học Vương kia. Dựa theo bảng thành tích nhà trường công khai thì chính là em thắng."
Dưới tình huống xuất hiện điểm số ngang nhau thì sẽ xếp hạng theo chữ cái đầu của tên mình.
Chữ đầu chính là chỗ dựa khá chắc để học sinh dành thắng lợi. Tuy rằng kết quả vẫn như nhau nhưng tất cả nhìn vào, nhìn thấy ai đứng trước thì chính là người đó thắng.
Tuy rằng thủ đoạn này có chút bỉ ổi.
Tiễn Ý Ý không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Về chuyện khoảng thời gian này trong trường không ngừng có người làm tổn hại đến danh dự của em, em yêu cầu trường học phải tra rõ chuyện này. Tùy tiện vu oan cho nhân phẩm của người khác, em cho rằng cái này cũng được coi là bạo lực học đường. Nếu trường học không làm được thì em sẽ gọi cho người nhà của em, tất cả chuyện này chúng ta sẽ giải quyết công khai, thầy xem thế nào?"
Hiệu trưởng lập tức luống cuống: "Ơ kìa, chuyện này có bao lớn đâu chứ, sao phải làm to lên như vậy? Em xem, chỉ là mấy học sinh không hiểu chuyện nên nói nhầm mà thôi. Em đừng so đo với bọn chúng có được không?"
"Hiệu trưởng, thầy sẽ bị song quy*." Tiễn Ý Ý mỉm cười, "Thầy cảm thấy vui vẻ không?"
* Song quy: được hiểu như là một biện pháp tổ chức và một thủ đoạn điều tra đặc biệt khiến các quan tham phải khai thật mọi tội lỗi trong thời gian bị áp dụng biện pháp này. _ Google
Hiệu trưởng tức đến môi đều run run lên.
Đâu là học sinh ma quỷ gì!? Có thể không tôn trọng hiệu trưởng như thế sao!?
Nhưng thực sự không thể phủ nhận được, lúc nghe thấy Tiễn Ý Ý nói những lời này, trong lòng hiệu trưởng đều là lửa giận!
Đừng đùa, song quy có thể tùy tiện nói ra miệng chơi đùa sao!?
Hiệu trưởng tỉnh táo lại một chút, nếu đặt mình vào trong tình huống của em ấy, Tiễn Ý Ý chỉ là một nữ sinh trung học, bị truyền đi tội danh gian lận trong thi cử chắc chắn sẽ có đả kích rất lớn.
Chỉ là báo chuyện này lên cho người nhà thì không cần thiết a.
"Nói cho cùng thì đều là chuyện trong trường, em cũng là một phần tử của Nhất Trung, không cần nháo lớn như vậy. Tra ra được học sinh loan tin bậy bạ để hắn xin lỗi em, thế đã được chưa?"
Thanh âm Tiễn Ý Ý mềm mềm: "Cô giáo Đường đâu? Cô ấy cũng bức người vô tội, nói em gian lận cơ mà?"
Hiệu trưởng khó xử. Cô Đường cũng là cô giáo lâu năm ở trường, trên thân còn mang ban trọng điểm của trường cho nên đối với học sinh đứng ở cuối bảng chướng mắt cũng là chuyện bình thường. Trước đó cũng không phải là chưa từng có, phần lớn thì học sinh đều nén giận, nào có nghĩ đến lại có một học sinh thi được có 200 điểm chơi ngược lại mình đâu.
Nhưng đã nói ra, vậy là phải xử lý theo quy củ.
"Cô ấy không phải đã nói sẽ cho em 5000 tiền học bổng nếu thua sao?"
Tiễn Ý Ý bất vi sở động: "Thầy cảm thấy em là người cần 5000 tiền đó?"
"Em yêu cầu cô Đường và cô Lưu cùng nhau xin lỗi em trước toàn trường, đương nhiên còn có cả mấy học sinh lan truyền tin đồn kia nữa."
Cô Đường đen mặt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Cô Đường không muốn nói xin lỗi cũng được, không bằng bây giờ chúng ta báo lên trên đi."
Tiễn Ý Ý cười cười: "Học sinh trong trường bị bạo lực ngôn từ, cô giáo là đồng lõa, thật là một tin tức xã hội giật gân."
Hiệu trưởng nhanh chóng ngăn cản.
"Được được được, nói xin lỗi là được rồi, ngày mai hai người phát loa xin lỗi em ấy đi."
"Còn có mấy học sinh khởi xướng lên nữa." Tiễn Ý Ý bổ sung.
"Không thành vấn đề!"
Hiệu trưởng một lúc đáp ứng hết: "Đều đáp ứng em! Bây giờ chúng ta nói chuyện khác."
Tiễn Ý Ý nhướn mày.
"Bạn học Tiễn, em không tuân thủ nội quy trường học, công khai yêu sớm ngay cả trong giờ thi, truyền tờ giấy nhỏ với bạn nam khác, đây là chuyện cần phải làm rõ. Chúng ta phải xử lý chuyện này thật nghiêm túc!"
Hiệu trưởng không thể để cho cả hai giáo viên đi xin lỗi một học sinh dễ như thế nữa, đi xin lỗi mà không có biện pháp vãn hồi lại, như thế quá mất mặt. Vừa lúc Tiễn Ý Ý lại yêu sớm, chuyện này đối với học sinh chính là cái thóp lớn nhất.
"Hiện tại gọi điện cho người nhà của em, làm cho người nhà em đến xử lí chuyện này." Hiệu trưởng nhăn mặt, một bộ dáng nghiêm túc, chuyên chú.
Tiễn Ý Ý quét mắt nhìn Lương Quyết Thành.
Xem ra hiệu trưởng vẫn còn tốt, dưới tình huống như vậy cũng chỉ gọi người nhà của cô, coi như là đang bảo vệ Lương Quyết Thành.
Bất quá...
Tiễn Ý Ý chậm rãi báo ra một dãy số.
Hiệu trưởng nhập số gọi, dừng một chút lại đưa cho thầy hiệu phó.
Phó hiệu trưởng nhận lấy di động, trực tiếp ấn mở loa ngoài.
Lúc trước ông ta bị Tiễn Ý Ý làm mất mặt, bây giờ nhất định phải đòi lại.
Tiễn Ý Ý không tuân thủ nội quy nhà trường, trước hết phải để cho người nhà của cô đem cô về phê bình một trận, nói không chừng lúc sau còn có thể mơ hồ quên đi chuyện của cô Lưu với cô Đường cũng nên.
Điện thoại được tiếp thông.
"Alo, chào ngài. Ngài là phụ huynh của em Tiễn Ý Ý phải không ạ?"
Phó hiệu trưởng hỏi.
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông: "Phải."
"Là như vậy, đứa nhỏ của ngài ở trong trường không tuân thủ nội quy, cùng nam sinh yêu sớm. Lúc thi lại truyền tờ giấy nhỏ cho nhau, được xem như là hành vi gian lận. Loại hành vi này đối với học sinh trung học mà nói thật sự là sai lầm rất lớn. Hy vọng ngài là gia trưởng của em ấy sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn."
"Học sinh Tiễn Ý Ý này từ lúc nhập học tớ nay vẫn cùng nam sinh khác quan hệ không minh bạch, cùng mấy em đó dây dưa với nhau, loại hành vi này thực đáng xấu hổ."
Phó hiệu trưởng mở miệng nói liên tục: "Tuổi còn nhỏ mà đã yêu sớm thì còn ra thể thống gì, đây không phải là chuyện mà một người học sinh nên làm. Con gái phải có lòng tự trọng của mình, em ấy yêu sớm thì còn có bộ dáng gì nữa? Tôi còn cảm thấy xấu hổ thay, em ấy không quy củ, không hiểu lễ phép, còn làm ra chuyện lớn như vậy. Gia trưởng của em Tiễn Ý Ý, ngài có thể phê bình đứa nhỏ này một chút có được không, nội quy trường học không cho phép em ấy làm hồ nháo như thế."
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó có thanh âm ngắn gọn hữu lực của nam nhân vang lên:
"Tôi cho phép là đủ rồi."
"Còn nữa." Giọng người đàn ông đó mang theo uy nghiêm của người đứng đầu, gằn từng chữ, "Ai cho phép thầy nhục nhã, phê bình đứa nhỏ nhà tôi?"
- --------
Tác giả có lời muốn nói: Đây đích xác là một ông bố bao che cho con mình đến vô điều kiện nha!
Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Trong văn phòng trầm mặc lại.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Nửa ngày sau, hiệu trưởng mới chậm rì rì hỏi thầy giám thị: "Thầy vừa mới nói hai đứa nó làm gì trong lúc thi?"
Thầy giám thị nhấn mạnh một lần nữa: "Truyền tờ giấy nhỏ nói chuyện yêu đương."
Nói xong thì dừng một chút, sau đó thở dài: "Kỳ thật mấy đứa nó lớn cả rồi, nói chuyện yêu đương cũng không phải là không được. Không phải là sớm một chút thôi sao, người trẻ tuổi mà, thanh xuân có lúc phản nghịch một tý cũng là chuyện tốt."
Tiễn Ý Ý muốn hoan hô, vỗ tay cho thầy giám thị.
Lúc thầy ấy thu tờ giấy nhỏ của cô, Tiễn Ý Ý suýt chút nữa nghĩ rằng hai người sẽ bị đuổi ra khỏi phòng thi. Không nghĩ đến là thầy chỉ lấy tờ giấy đó đi, cũng không trách móc gì bọn họ.
Ánh mắt hiệu trưởng có chút phức tạp, đảo qua đảo lại giữa hai người Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành. Khả năng là chưa bao giờ thấy qua loại thao tác này, mất một lúc cũng không biết nên nói cái gì.
"Không thể nào!" Cô Đường cả giận nói: "Làm gì có học sinh nào đang thi lại truyền giấy mà trong giấy không phải đáp án!? Thầy Chu, thầy không cần bao che cho hai đứa nó!"
"Tôi không bao che hai đứa nó." Thầy Chu vẻ mặt chân thành: "Tôi nói thật đấy, hơn nữa hai đứa này cũng không phải học sinh lớp tôi, tôi cần gì phải đi bao che chúng nó chứ?"
Cô Đường lại nhất quyết cắn chặt không thả: "Bọn chúng nhất định là truyền đáp án!"
"Không có mà."
Thầy Chu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra: "Lúc hai đứa truyền giấy tôi cảm thấy khá thú vị nên đã chụp lại, cô có muốn xem không?"
Thầy ấy mở album ảnh chụp ra, tìm đến cái ảnh chụp tờ giấy nhỏ đó.
Tiễn Ý Ý ho một tiếng, quay đầy qua chỗ khác. Cảm thấy hơi xấu hổ.
Những lời Lương Quyết Thành viết trong tờ giấy đó... Thật sự rất mờ ám a.
Ảnh chụp vừa được mở ra, mọi người đều vây lại nhìn, sau đó ánh mắt liền chuyển qua trên người Tiễn Ý Ý.
Cô lúc ấy rốt cuộc đã dùng loại ánh mắt gì nhìn Lương Quyết Thành để một giáo bá như anh phải cảm thấy sợ hãi?
Tiễn Ý Ý xấu hổ trốn sau lưng Lương Quyết Thành.
"Khụ..." Hiệu trưởng cùng thầy Trương liếc nhau, đều không nói nên lời.
Bọn họ đang nghiêm túc bàn chuyện gian lận, kết quả chưa bắt được hai người gian lận đã bắt được bọn họ yêu sớm.
"À, bài thi của hai em này tôi cũng đã nhìn qua rồi, đều là tự mình viết." Thầy giám thị còn nói, "Phải rồi nha, bài thi của cô bé này, đáp án rất xinh đẹp."
Thầy còn khen Tiễn Ý Ý một câu.
Tiễn Ý Ý gật gật đầu: "Cảm ơn thầy đã khích lệ."
Vẻ mặt cô Đường xanh mét.
"Nhưng chị gái của Tiễn Ý Ý có thể làm chứng, kết quả thi lần trước của em ấy chỉ có hơn 200 điểm. Đây là sự thật."
"Nhưng em được bạn học Lương dạy kèm nên tiến bộ lên cũng là sự thật." Tiễn Ý Ý đúng mức nói, "Cô giáo, cô không thể không thừa nhận bạn học Lương học rất giỏi, cũng có thể dạy ra một học sinh thi được ngang bằng với học sinh của ban 1 nha."
Ngang bằng cái rắm!
Cô Đường khó chịu thở hổn hển.
"Tiến bộ thì tiến bộ, nhưng có thể tiến bộ đến mức trong một đêm thi được max điểm Tiếng Anh sao!? Không chừng là em đi trộm đáp án đi!"
"Nếu cô nhất định nói em đã trộm đáp án thì chuyện là như vậy..." Vẻ mặt Tiễn Ý Ý thẹn thùng: "Thực ra là buổi tối trước khi thi em có nằm mơ. Trong mơ em gặp một ông lão râu trắng cho em một cái đề thi cùng câu trả lời. Lúc đó em rất nhanh liền đem nó học thuộc, không nghĩ đến ngày thứ hai thi lại vào trúng đề này. Hiện tại suy nghĩ kĩ một chút, ông lão đó hẳn là Văn Xương Đế Quân* đi ạ."
*Văn Xương Đế Quân: vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.
"Khục...haha." Chủ nhiệm giáo dục với thầy Trương không hẹn mà cùng quay đầu cười trộm.
Cô Đường cắn răng: "Em là đang lừa đứa ngốc hả!? Loại chuyện hư cấu vớ vẩn này cũng có thể nói ra được!?"
"Cái này thì phải hỏi cô rồi. Nếu cô thực sự cảm thấy em trộm đáp án thì em chỉ có thể là nằm mơ có được đáp án thôi, không phải sao? Không thì cô nói cho em biết, lần thi này là đột xuất, bọn em đều chẳng biết gì, cũng chẳng kịp chuẩn bị gì. Người ra đề là ai, câu trả lời ở nơi nào, các thầy các cô có nói qua sao?"
Tiễn Ý Ý chậm rãi nói: "Cũng không cần nghĩ thầy Trương của bọn em tiết lộ ra. Nếu em nhớ không nhầm thì sau khi thi xong có người nói thầy Trương không có ra đề thi lần này, trước đó thầy ấy cũng không thấy qua đề bài bài thi, càng miễn bàn đến đáp án của nó. Cho nên cô giáo Đường, cô có thể nói cho em biết là em trộm đáp án ở chỗ nào không?"
Cô ta không còn lời nào để nói.
Đúng như Tiễn Ý Ý nói, lần thi này chính là đột nhiên tập kích học sinh, các thầy cô bên tổ giáo án kích động ra đề, tất cả đề thi đều được hoàn thành trong lúc nghỉ lễ, ở trường đến một bóng của học sinh cũng không thấy. Cứ cho là có người biết một chút thì cũng phải phản ứng rất nhanh mới đi lấy được đáp án a.
Đột nhiên thông báo kì thi vào lúc tự học, Tiễn Ý Ý sợ là có ba đầu sáu tay cũng không thể làm được.
Cô ta vẫn không tin, đề này là do chính tay cô làm.
Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
"Cái thành tích max điểm Tiếng Anh này vốn không tương xứng với thực lực của em."
Tiễn Ý Ý lại bắt đầu bịa chuyện: "À, cái này hả, chắc cô không biết là trước khi thi em có nằm mơ, nằm mơ thấy một ông lão râu tóc trắng xóa..."
"Em câm miệng cho tôi!!" Cô Đường tức giận để đỏ cả mặt
Tiễn Ý Ý nhún nhún vai.
"Cô không nghe được nữa sao? Cảm thấy hoang đường đúng không? Đây chính là tâm trạng của em khi nghe cô nói em gian lận, trộm đáp án đấy." Tiễn Ý Ý cười gằn từng chữ, "Thực, hoang, đường."
Cô Đường trong nháy mắt, sắc mặt đều tái xanh.
"Khụ khụ khụ, bạn học này, không cho nói chuyện không có lễ phép với cô giáo như thế. Phải có dáng vẻ của học sinh biết chưa?" Hiệu trưởng ho khan.
Tiễn Ý Ý nhún vai.
"Học sinh phải có bộ dáng của học sinh, như vậy thì có phải cô giáo cũng nên có bộ dáng của một giáo viên hay không? Tùy tiện vu oan cho học sinh, nói học sinh gian lận, trộm đáp án thi là tấm gương sáng hay sao?"
Tiễn Ý Ý đúng lý hợp tình oán trở về.
Cô Đường có lẽ là hết chịu nổi, quay đầu nói với thầy Trương: "Đây chính là học sinh thầy dạy ra sao? Một chút lễ phép đều không có! Biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo hay không?"
"Bớt giận, bớt giận, đứa nhỏ bị vu oan khẳng định sẽ rất khó chịu. Cô lớn như vậy, đừng cùng một đứa bé chưa thành niên so đo qua lại."
Thầy Trương híp mắt cười nói.
Cô Đường càng tức giận.
"Thực ra thì chuyện này đơn giản mà, mỗi lớp học đều có camera, thay vì ở đây tranh luận, không bằng đi xem camera không phải tốt hơn sao?"
Tiễn Ý Ý một mặt đều là vẻ không quan trọng nói: "Cuối cùng có gian lận hay không, xem một chút là biết rồi."
Cái này là sự thật.
Gian lận cũng được, có đáp án trước cũng được, đi kiểm tra một chút là biết ngay thôi.
Ngay từ đầu bọn họ đều khăng khăng xác nhận Tiễn Ý Ý gian lận, cái phương thức đợn giản này ngược lại cũng không có ai nhớ tới.
Nhắc tới camera thì lúc thi tất cả đều được mở, đi xem một chút cũng rất dễ dàng. Đương sự đề nghị, những người khác cũng không từ chối.
Camera rất nhanh được bật lên, trong phòng thi Tiếng Anh có thể thấy Tiễn Ý Ý từ lúc nhận đề chỉ chăm chú làm, sau đó làm xong rồi thì nằm ngủ, lúc nằm còn nhìn chằm chằm vào lưng Lương Quyết Thành. Lương Quyết Thành quay người nhét tờ giấy cho cô, bị giám thị bắt tại trận, sau đó cả hai người đều bị đuổi ra khỏi phòng thi. Tất cả đều thấy rất rõ ràng.
Toàn bộ quá trình, cô Đường nhìn chằm chằm đến mù cả mắt cũng không thấy Tiễn Ý Ý có trao đổi gì khác với Lương Quyết Thành.
Hơn nữa lúc thi, cô cũng không châu đầu ghé tai, cũng không có làm bất kì động tác dư thừa nào. Nhìn bài thi, làm bài, toàn bộ đều là tất quả những gì học sinh bình thường làm.
Duy có một chỗ không thích hợp là cô làm rất nhanh, cơ hồ là cùng lúc đặt bút xuống với Lương Quyết Thành.
Cô ta liên tục nhìn vài lần, cuối cùng không cam lòng nói: "Mấy người nhìn tốc độ em ấy làm xem, cơ bản đều không dừng lại. Cái này khoa học sao?"
Tiễn Ý Ý thanh âm nhỏ nhẹ nói: "Chỉ cần hiểu toàn bộ thì việc này cũng rất khoa học a."
Cô Đường nghẹn.
Đã xem rõ ràng rồi, Tiễn Ý Ý không hề gian dối.
Về việc toàn trường đều lưu truyền thông tin Tiễn Ý Ý gian lận, hoàn toàn bị gỡ bỏ.
Lưu Nhã từ nãy tới giờ đứng ở đằng sau phó hiệu trưởng vẫn im ắng không dám lên tiếng.
Tiễn Ý Ý không gian lận, điều đó đại biểu cho việc Lưu Nhã phải xin lỗi cô trước toàn trường, từ chức và mang theo sự sỉ nhục rời khỏi trường.
Mặt mũi cô ta trắng bệch, nhưng hiện tại lại không có chỗ cho cô ta nói chuyện.
"Xác nhận được chưa ạ?"
Tiễn Ý Ý chậm rãi nói: "Nếu em nhớ không nhầm; trước đó cô Lưu với thầy hiệu phó nói nếu em có thể thi qua một học sinh của ban 1 thì cô Lưu sẽ xin lỗi em trước toàn trường và tự từ chức. Nói nhiều không bằng làm nhiều, hẹn cô ở trước toàn trường ngày mai."
"Còn có cô Đường." Tiễn Ý Ý nhắc đến từng tên một, "Lúc đấy cô bảo nếu em thi được thì sẽ cho em 5000 tiền học bổng phải không?"
Vẻ mặt Đường lão sư cứng ngắc.
Vốn dĩ lúc đó cá cược là cô ta biết thành tích của Tiễn Ý Ý không tốt cho nên mới hùa theo.
Hơn nữa lúc ấy quan hệ giữa ban 1 với ban 11 lại vô cùng căng thẳng, bất luận như thế nào, với tư cách là chủ nhiệm lớp thì đều muốn lớp của mình giành phần thắng. Cho nên mới lấy phương thức khi dễ học sinh cưỡng ép người ta.
Lúc đánh cược, cô Đường căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện mình sẽ thua.
Giáo viên của một trường công lập, một lúc muốn cầm ra 5000 thực sự là muốn người ta nôn ra máu mà.
"Em cùng bạn học Vương lớp tôi kết quả ngang nhau, không gọi là thắng, không tính."
Cô Đường lập tức vãn hồi cục diện.
Tiễn Ý Ý cùng bạn học Vương đứng thứ 30 kia thi ngang điểm nhau, nói là thắng thì không phải, nói là thua thì cũng không đúng.
Nói như thế nào cũng được.
Cô Đường nhất quyết không nhận thua, cắn chết cũng không nhận.
Hiệu trưởng bắt đầu ba phải: "Nhìn kìa, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì. Nếu là hòa thì xem như là không có chuyện này đi."
"Không được."
Tiễn Ý Ý cười nói: "Không có loại cách nói này đâu ạ."
"Quả thật là bọn em ngang nhau, nhưng nếu tính theo thứ tự bảng chữ cái thì tên của em sẽ đứng trước tên của bạn học Vương kia. Dựa theo bảng thành tích nhà trường công khai thì chính là em thắng."
Dưới tình huống xuất hiện điểm số ngang nhau thì sẽ xếp hạng theo chữ cái đầu của tên mình.
Chữ đầu chính là chỗ dựa khá chắc để học sinh dành thắng lợi. Tuy rằng kết quả vẫn như nhau nhưng tất cả nhìn vào, nhìn thấy ai đứng trước thì chính là người đó thắng.
Tuy rằng thủ đoạn này có chút bỉ ổi.
Tiễn Ý Ý không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Về chuyện khoảng thời gian này trong trường không ngừng có người làm tổn hại đến danh dự của em, em yêu cầu trường học phải tra rõ chuyện này. Tùy tiện vu oan cho nhân phẩm của người khác, em cho rằng cái này cũng được coi là bạo lực học đường. Nếu trường học không làm được thì em sẽ gọi cho người nhà của em, tất cả chuyện này chúng ta sẽ giải quyết công khai, thầy xem thế nào?"
Hiệu trưởng lập tức luống cuống: "Ơ kìa, chuyện này có bao lớn đâu chứ, sao phải làm to lên như vậy? Em xem, chỉ là mấy học sinh không hiểu chuyện nên nói nhầm mà thôi. Em đừng so đo với bọn chúng có được không?"
"Hiệu trưởng, thầy sẽ bị song quy*." Tiễn Ý Ý mỉm cười, "Thầy cảm thấy vui vẻ không?"
* Song quy: được hiểu như là một biện pháp tổ chức và một thủ đoạn điều tra đặc biệt khiến các quan tham phải khai thật mọi tội lỗi trong thời gian bị áp dụng biện pháp này. _ Google
Hiệu trưởng tức đến môi đều run run lên.
Đâu là học sinh ma quỷ gì!? Có thể không tôn trọng hiệu trưởng như thế sao!?
Nhưng thực sự không thể phủ nhận được, lúc nghe thấy Tiễn Ý Ý nói những lời này, trong lòng hiệu trưởng đều là lửa giận!
Đừng đùa, song quy có thể tùy tiện nói ra miệng chơi đùa sao!?
Hiệu trưởng tỉnh táo lại một chút, nếu đặt mình vào trong tình huống của em ấy, Tiễn Ý Ý chỉ là một nữ sinh trung học, bị truyền đi tội danh gian lận trong thi cử chắc chắn sẽ có đả kích rất lớn.
Chỉ là báo chuyện này lên cho người nhà thì không cần thiết a.
"Nói cho cùng thì đều là chuyện trong trường, em cũng là một phần tử của Nhất Trung, không cần nháo lớn như vậy. Tra ra được học sinh loan tin bậy bạ để hắn xin lỗi em, thế đã được chưa?"
Thanh âm Tiễn Ý Ý mềm mềm: "Cô giáo Đường đâu? Cô ấy cũng bức người vô tội, nói em gian lận cơ mà?"
Hiệu trưởng khó xử. Cô Đường cũng là cô giáo lâu năm ở trường, trên thân còn mang ban trọng điểm của trường cho nên đối với học sinh đứng ở cuối bảng chướng mắt cũng là chuyện bình thường. Trước đó cũng không phải là chưa từng có, phần lớn thì học sinh đều nén giận, nào có nghĩ đến lại có một học sinh thi được có 200 điểm chơi ngược lại mình đâu.
Nhưng đã nói ra, vậy là phải xử lý theo quy củ.
"Cô ấy không phải đã nói sẽ cho em 5000 tiền học bổng nếu thua sao?"
Tiễn Ý Ý bất vi sở động: "Thầy cảm thấy em là người cần 5000 tiền đó?"
"Em yêu cầu cô Đường và cô Lưu cùng nhau xin lỗi em trước toàn trường, đương nhiên còn có cả mấy học sinh lan truyền tin đồn kia nữa."
Cô Đường đen mặt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Cô Đường không muốn nói xin lỗi cũng được, không bằng bây giờ chúng ta báo lên trên đi."
Tiễn Ý Ý cười cười: "Học sinh trong trường bị bạo lực ngôn từ, cô giáo là đồng lõa, thật là một tin tức xã hội giật gân."
Hiệu trưởng nhanh chóng ngăn cản.
"Được được được, nói xin lỗi là được rồi, ngày mai hai người phát loa xin lỗi em ấy đi."
"Còn có mấy học sinh khởi xướng lên nữa." Tiễn Ý Ý bổ sung.
"Không thành vấn đề!"
Hiệu trưởng một lúc đáp ứng hết: "Đều đáp ứng em! Bây giờ chúng ta nói chuyện khác."
Tiễn Ý Ý nhướn mày.
"Bạn học Tiễn, em không tuân thủ nội quy trường học, công khai yêu sớm ngay cả trong giờ thi, truyền tờ giấy nhỏ với bạn nam khác, đây là chuyện cần phải làm rõ. Chúng ta phải xử lý chuyện này thật nghiêm túc!"
Hiệu trưởng không thể để cho cả hai giáo viên đi xin lỗi một học sinh dễ như thế nữa, đi xin lỗi mà không có biện pháp vãn hồi lại, như thế quá mất mặt. Vừa lúc Tiễn Ý Ý lại yêu sớm, chuyện này đối với học sinh chính là cái thóp lớn nhất.
"Hiện tại gọi điện cho người nhà của em, làm cho người nhà em đến xử lí chuyện này." Hiệu trưởng nhăn mặt, một bộ dáng nghiêm túc, chuyên chú.
Tiễn Ý Ý quét mắt nhìn Lương Quyết Thành.
Xem ra hiệu trưởng vẫn còn tốt, dưới tình huống như vậy cũng chỉ gọi người nhà của cô, coi như là đang bảo vệ Lương Quyết Thành.
Bất quá...
Tiễn Ý Ý chậm rãi báo ra một dãy số.
Hiệu trưởng nhập số gọi, dừng một chút lại đưa cho thầy hiệu phó.
Phó hiệu trưởng nhận lấy di động, trực tiếp ấn mở loa ngoài.
Lúc trước ông ta bị Tiễn Ý Ý làm mất mặt, bây giờ nhất định phải đòi lại.
Tiễn Ý Ý không tuân thủ nội quy nhà trường, trước hết phải để cho người nhà của cô đem cô về phê bình một trận, nói không chừng lúc sau còn có thể mơ hồ quên đi chuyện của cô Lưu với cô Đường cũng nên.
Điện thoại được tiếp thông.
"Alo, chào ngài. Ngài là phụ huynh của em Tiễn Ý Ý phải không ạ?"
Phó hiệu trưởng hỏi.
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông: "Phải."
"Là như vậy, đứa nhỏ của ngài ở trong trường không tuân thủ nội quy, cùng nam sinh yêu sớm. Lúc thi lại truyền tờ giấy nhỏ cho nhau, được xem như là hành vi gian lận. Loại hành vi này đối với học sinh trung học mà nói thật sự là sai lầm rất lớn. Hy vọng ngài là gia trưởng của em ấy sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn."
"Học sinh Tiễn Ý Ý này từ lúc nhập học tớ nay vẫn cùng nam sinh khác quan hệ không minh bạch, cùng mấy em đó dây dưa với nhau, loại hành vi này thực đáng xấu hổ."
Phó hiệu trưởng mở miệng nói liên tục: "Tuổi còn nhỏ mà đã yêu sớm thì còn ra thể thống gì, đây không phải là chuyện mà một người học sinh nên làm. Con gái phải có lòng tự trọng của mình, em ấy yêu sớm thì còn có bộ dáng gì nữa? Tôi còn cảm thấy xấu hổ thay, em ấy không quy củ, không hiểu lễ phép, còn làm ra chuyện lớn như vậy. Gia trưởng của em Tiễn Ý Ý, ngài có thể phê bình đứa nhỏ này một chút có được không, nội quy trường học không cho phép em ấy làm hồ nháo như thế."
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó có thanh âm ngắn gọn hữu lực của nam nhân vang lên:
"Tôi cho phép là đủ rồi."
"Còn nữa." Giọng người đàn ông đó mang theo uy nghiêm của người đứng đầu, gằn từng chữ, "Ai cho phép thầy nhục nhã, phê bình đứa nhỏ nhà tôi?"
- --------
Tác giả có lời muốn nói: Đây đích xác là một ông bố bao che cho con mình đến vô điều kiện nha!