Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
"... Được."
Ông nội Tiễn cười khẽ: "Đã lâu không gặp qua đứa nhỏ nào như vậy, dũng khí của cháu cùng ý chí khiến ông thấy được một chút hi vọng."
"Vào đi."
Ông nội Tiễn đứng dậy, liếc mắt nhìn bàn cờ còn đang dang dở, cười lắc đầu.
"Người trẻ tuổi a, vẫn có chút mạnh mẽ, cần hảo hảo điều giáo."
Lương Quyết Thành sửng sốt, sau đó là vui mừng.
Ý tứ của ông nội là...
Bên trong, ông nội Tiễn đã sớm chuẩn bị tốt hai người đứng đó chờ.
Một người là trợ lý của ông, một người là trợ lý của tiểu thúc.
"Đến kiểm tra đứa nhỏ này một chút."
Ông nội Tiễn chắp tay sau lưng, chậm rãi ung dung lắc lư ra ngoài.
"Ông muốn tìm cháu gái của ông chơi cờ."
Lương Quyết Thành lưu lại bên trong.
Trong phòng chuẩn bị mấy cái máy tính, hai trợ lý đều không nói nhiều thêm một câu, cắm USB vào, lấy ra mấy phần tư liệu, đối với Lương Quyết Thành tiến hành kiểm tra đồng bộ.
Một phương diện phải trả lời vấn đáp với trợ lý, một phương diện phải từ số hiệu tìm ra sai lầm, còn về phương diện khác thì phải thuyết trình cho trợ lý về tác phẩm của mình.
Lương Quyết Thành chuyên tâm làm, cơ hồ đem khả năng phóng đến cực hạn.
Bên này Lương Quyết Thành đang học hỏi, bên kia Tiễn Ý Ý đang ăn bánh ngọt, đầy rẫy lo lắng lặng lẽ ngồi đó.
Cũng không biết Lương Quyết Thành bây giờ thế nào rồi.
"Ý Ý tiểu thư, tiên sinh cho gọi cháu đến thư phòng."
Bảo mẫu tới gọi Tiễn Ý Ý.
"Dạ."
Tiễn Ý Ý sửa lại làn váy, thở ra một hơi.
Đến lượt cô rồi.
Mở cửa thư phòng ra, Tiễn Ý Ý còn tưởng rằng Lương Quyết Thành cũng ở đó, cẩn thận quan sát một vòng, trong thư phòng cũng chỉ có lão gia tử ngồi trên ghế sofa, không có nhìn thấy Lương Quyết Thành.
"Ông nội."
Tiễn Ý Ý có chút thấp thỏm.
"Ngồi đi."
Ông nội Tiễn đối với cháu gái mình thái độ cùng với Lương Quyết Thành là không giống nhau.
"Nha đầu này, thật sự là hồ nháo."
Ông nội Tiễn lắc đầu thở dài.
Trong lòng Tiễn Ý Ý nhảy dựng.
Cô có loại ảo giáo, ông nội cái gì cũng đều biết.
"Ông nói gì vậy ạ, con đã làm gì rồi?"
Tiễn Ý Ý tự nhiên là không thể chủ động thừa nhận. Chuyện này xử lí không tốt, ông nội có khả năng sẽ cảm thấy mình trong mắt tiểu hài tử quá ngây thơ, thật sự là ảnh hưởng tới hình tượng của cô trong lòng ông nội.
Tròng mắt chuyển động một cái, Tiễn Ý Ý nói ra đến đúng tình hợp lý: "Con gần đây rất ngoan mà."
Gần đây đích xác là rất ngoan, thế nhưng là một tháng trước thì chưa chắc.
Tiễn Ý Ý lại không gạt người, cùng ông nội chơi chữ, nghe vào còn đặc biệt chân thật.
Ông nội lắc đầu thở dài: "Con nha."
"Trước lại đây ngồi." Ông nội để Tiễn Ý Ý lại gần ngồi ở trên sofa, đưa cho cô một tấm ảnh chụp, "Nhìn xem."
Tiễn Ý Ý cầm lấy ảnh chụp. Trong đó là một nam hài tử.
Ước chừng khoảng hai mươi tuổi, cả người tỏa ra ánh nắng của thanh xuân, nam sinh cao lớn ở trên sân bóng rổ soái khí ôm bóng, hướng về phía màn ảnh cười đến không khép được miệng, ánh mắt cong lên, soái khí còn có điểm ngốc ngốc.
"Ông nội?"
Tiễn Ý Ý nhìn ảnh chụp có chút mộng, nghĩ tới điều gì, thật cẩn thận hỏi: "Đây là ông... con trai riêng của ông sao?"
Tiễn Ý Ý uyển chuyển nói ra: "Tiễn gia cũng không có nhiều người, nếu ông muốn thì cũng có thể tiếp nhận a."
Ông nội Tiễn đô khí cười: "Hỗn nha đầu! Nói bậy cái gì đấy! Ông nếu mà có đứa con riêng này thì cái tên phụ thân khốn kiếp kia của con, ông đã sớm không để ý tới!"
"Ông hiện tại cũng đâu có quản a, dù sao còn có tiểu thúc mà." Tiễn Ý Ý nhún nhún vai.
Dù sao cha Tiễn, làm người ở công ty hay làm cha đều thất bại đến rối tinh rối mù.
"May mắn là còn có tiểu thúc của con, nói cách khác, thành quả cả đời này của ông đều thua sạch sẽ trong tay cha con rồi, thật đúng là chết cũng không nhắm được mắt mà."
Ông nội Tiễn thở dài.
"Phi phi phi, ông nội, không cho phép nói loại lời này." Tiễn Ý Ý nhanh chóng nghiêm trang phi phi mấy lần.
Ông nội bị chọc cười.
"Sao tự dưng lại nói đến tiểu thúc của con rồi, nha đầu này, lại đem đề tài đẩy đến tận đâu rồi." Ông nội kịp phản ứng, lắc đầu: "Con a, ông đưa ảnh chụp cho con nhìn, một chút suy nghĩ cũng không có sao?"
Tiễn Ý Ý đem ảnh chụp trả lại cho ông.
"Không phải con riêng của ông nội, chắc không đến mức là anh em của con a?"
"Nha đầu này, hiểu cũng không được giả bộ hồ đồ." Ông nội Tiễn lười cùng cô lòng vòng, "Đây là đối tượng ông chọn cho con, con xem có hợp hay không?"
"Ông nội." Tiễn Ý Ý vẻ mặt nghiêm túc, "Con có bạn trai rồi."
"Phải, nhưng cũng chỉ là bạn trai của thời trung học mà thôi." Ông nội ôn hòa nói, "Con thật sự không tính toán tới đối tượng tương lai của mình?"
Tiễn Ý Ý cũng không dám cam đoan loại lời này.
Nếu bây giờ cô nói hai người sẽ không bao giờ chia tay, tốt nghiệp xong lại chia tay há chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Nhưng là hiện tại, ông nội còn muốn giới thiệu thêm đối tượng cho cô, khẳng định chắc chắn cô với Lương Quyết Thành không thể dài lâu được a.
"Ông nội, con rất thích anh ấy, con muốn ở cùng với anh ấy cả đời."
Tiễn Ý Ý cân nhắc trước sau, vẻ mặt thản nhiên nói: "Ông có giới thiệu ai đi nữa thì cũng không hữu dụng với con đâu, ai cũng không được. Con chỉ muốn anh ấy."
Đơn giản trực tiếp đem Lương Quyết Thành cột trên người mình, làm bộ một mặt vô cùng si tình.
Đem cửa ải khó khăn trước mắt vượt qua cái đã, bất luận thế nào thì một năm nay cô đều sẽ không nghĩ tiếp xúc với bất kì ai, cái gì liên quan đến yêu đương cũng đều không cần.
Dù sao ông nội cũng vừa mới nói, chỉ là một người bạn trai thời trung học mà thôi.
Hiện tại có thể thích đến chết đi sống lại, nhưng lúc tốt nghiệp cũng có thể dùng cái cớ đã trưởng thành, thành thục để chia tay được cơ mà. Nên chia tay thì chia tay, ông nội cũng không đến mức bởi vì lời nói một năm trước mà không cho cô chia tay a.
Cho đến lúc cô thành niên, lên đại học rồi, ông nội lại muốn đề cử đối tượng hẹn hò nào cho cô, cùng lắm thì cô lại tìm một người khác, tiếp tục lừa dối cho qua là được.
Đợi đến lúc cô thực sự muốn yêu đương, cô sẽ đem hết việc trong nhà cùng mấy cá nhân kia giải quyết luôn một thể.
Quan hệ của hai người, càng đơn thuẩn càng tốt.
Không có chuyện gì khác có thể can thiệp đến tương lai, có lẽ sẽ khiến người ta an tâm hơn.
Cô có thể làm một người tùy tâm sở dục, yêu người mà mình thực sự yêu.
Người mình thực sự yêu a...
Trong đầu Tiễn Ý Ý bỗng dưng hiện lên khuôn mặt của Lương Quyết Thành.
Cô sửng sốt.
Điên cuồng lắc đầu.
Không không không, làm sao có thể là Lương Quyết Thành được!
Làm sao có thể là lão đại phản diện!
Cô nếu là cùng Lương Quyết Thành tiếp tục nữa, đời này đều sẽ không thoát khỏi kịch tình!
Hơn nữa, làm sao cô có thể thích Lương Quyết Thành được.
Chắc chắn sẽ không! Phải, tuyệt đối không!
"Ý Ý, ông nội nói với con một vấn đề thực tế."
Tiễn lão gia tử rất lãnh tĩnh: "Con bây giờ thích nó, nguyện ý tiêu tiền nuôi nó, thậm chí là nuôi cả người nhà nó, vậy con có suy xét đến vấn đề về sau không? Chẳng lẽ con tính cứ như vậy tiếp tục nuôi nó? Đem nó từ một nam sinh nuôi dưỡng thành một nam nhân? Con có biết lòng tự trong của một nam nhân hoặc là không cam lòng có bao nhiêu nghiêm trọng hay không? Bọn họ đặt lòng tự trọng của mình lên, tình yêu đều sẽ bị ma diệt."
Tiễn Ý Ý nghe đến đó, yên lặng gật đầu.
Đây là sự thật.
Nhưng là quan hệ giữa cô với Lương Quyết Thành sẽ không như thế.
Chẳng qua chỉ là thời gian một năm ngắn ngủi mà thôi.
Dùng thời gian một năm bao dưỡng tương lai của lão đại phản diện, nói không chừng có có thể kết thiện duyên, về sau cô lăn lộn không nổi nữa, nói không chừng anh có thể nể tình chiếu cố cô.
Tiễn Ý Ý gật đầu rất nghiêm túc, nhưng là trong mắt cũng không để ý một chút nào.
Ông nội Tiễn nghĩ ngợi: "Nếu như con thực sự thích nó, thật sự muốn ở cùng với nó, ông sẽ thu hồi tiền tiêu vặt của con, để cho kinh tế của con với nó bảo trì ở cùng một mức độ. Như vậy về sau con với nó trôi qua như thế nào, ít nhất cũng sẽ không sinh ra cái vấn đề như ông vừa nói."
"Không thành vấn đề." Tiễn Ý Ý đáp ứng đặc biệt sảng khoái.
Chờ cô tốt nghiệp cũng có thể tự mình vẽ bản thiết kế để kiếm tiền. Thế giới của người trưởng thành, chỉ cần có kỹ thuật, muốn kiếm bao nhiêu tiền đều là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa ông nội không có nghĩa vụ sẽ nuôi cô cả đời. Nhiều năm nuôi dưỡng cháu gái như vậy, hiện tại vẫn tiếp tục nuôi cô, Tiễn Ý Ý không nói gì khác, khi lớn lên cô nhất định sẽ kiếm đủ tiền nuôi sống chính mình, còn có thể mua lễ vật cho ông nội và tiểu thúc nữa.
Ông nội Tiễn nhắc nhở: "Nói như vậy, hai đứa sẽ trôi qua vô cùng vất vả đấy. Không có tiền, muốn gánh cả phần của một trưởng bối còn đang nằm viện, còn có một cô em gái nhỏ hay ngại ngùng kia nữa. Con biết như vậy tính ra, một năm chi phí cần bao nhiêu không?"
"Con hẳn là không biết, cháu đang đi học, nó cũng là học sinh, lợi hại hơn nữa thì cũng phải vì sự nghiệp học hành mà suy xét, hai đứa có thể kiếm ra bao nhiêu tiền? Tương đương với việc một mình nó nuôi ba người, con cảm thấy nó thật sự sẽ không oán giận sao? Như vậy, hai đứa có thể trôi qua bao lâu?"
"Ý Ý, con từ nhỏ đã được ông nuông chiều, con thật sự có thể chịu khổ được sao?"
Ông nội Tiễn phân tích trên các phương diện đều đánh vào đúng chỗ.
Tiễn Ý Ý học được, nhưng đối với cô mà nói, những kiến thức này lại không thể dùng được.
Cô cùng Lương Quyết Thành, cũng không phải quan hệ tình nhân chân chính a.
"Con có thể."
Chuyện cho tới nước này, Tiễn Ý Ý cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cô kiên trì.
"Được ở cùng anh ấy, con đều không sợ phải chịu khổ. Như thế nào cũng được, con có thể tự mình kiếm tiền để học, còn có thể giúp anh ấy chiếu cô mẹ với em gái."
Nghĩ một lúc, TIễn Ý Ý còn bỏ thêm một câu buồn nôn tới cực điểm.
"Chỉ cần được ở bên anh ấy, tất cả đều là ngọt ngào."
Sau khi nói xong, Tiễn Ý Ý yên lặng nổi da gà.
Lời nói này thực sự xấu hổ a! Làm sao lão đại trước kia có thể bình tĩnh nói ra loại lời này chứ.
Ông nội Tiễn trong nháy mắt có chút không thích ứng được, trầm mặc thật lâu sau: "... Ừm, tình cảm tốt, vô cùng tốt."
Khô cằn nói xong câu đó, ánh mắt ông phức tạp nhìn cháu gái nhỏ của mình.
"Chắc chắn chứ?"
Tiễn Ý Ý còn có thể thế nào, chỉ có thể kiên trì: "Chắc chắn ạ."
"Không đổi?" Ngữ điệu ông chậm ung dung.
"Không đổi!"
Tiễn Ý Ý nhất định phải cho ông nội lưu lại một ấn tượng về việc cô thích anh không khống chế. Có như vậy ông nội mới đứng ở phía của cô, tin tưởng tình cảm của hai người là thật.
Ông nội Tiễn cười khẽ.
"Hai đứa a, thật là giống nhau như đúc."
Trong lòng Tiễn Ý Ý động một cái: "Lương... Lương Quyết Thành?"
"Con có biết đứa nhỏ đó ở chỗ của ông nói cái gì không?"
Ông cố ý treo lên khẩu vị của cô, nửa ngày cũng không có nói tiếp câu sau.
Tiễn Ý Ý gấp đến độ khó chịu, căn bản không kiềm chế được, nửa ngày chờ không nổi nữa, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Ông nội..."
Cháu gái nhỏ khó có thể kiên nhẫn, nũng nịu, ông nội Tiễn ha ha cười.
"Các con a..."
"Đứa nhỏ kia đối với con rất có lòng, nó nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cũng làm ra hành động thực tế, đang vì tương lai của con mà tính toán."
Ông nội Tiễn nói xong, tận sâu trong đáy lòng Tiễn Ý Ý gõ một cái chấn động.
"... Anh ấy nói cái gì? Không, anh ấy đã làm cái gì?"
Thanh âm của Tiễn Ý Ý có điểm khô sáp.
Ông nội Tiễn quan sát cháu gái nhỏ.
Tiễn Ý Ý giống như là điểm số, còn giống như là mờ mịt, còn có điểm chờ mong, lại còn có chút sợ hãi.
Loại cảm xúc kỳ quái phức tạp này, không nên xuất hiện trên người của cô mới đúng.
Nếu hai người là tình nhân, đối phương có thể làm ra việc này, chắc chắn người kia sẽ có cảm xúc kích động, thậm chí là vui sướng, không khống chế được hưng phấn.
Thế nhưng Tiễn Ý Ý lại có cảm xúc mờ mịt?
Ông nội Tiễn thu lại hết, ghi ở trong lòng.
"Đứa bé kia nói, muốn để con có một tương lai không thua kém gì so với bây giờ." Ông nội lắc đầu cười, "Tuổi trẻ mà, luôn muốn đem tương lai của mình nghĩ đến hoàn mỹ nhất."
"Không phải nghĩ đến hoàn mỹ nhất, anh ấy có thể làm được."
Tiễn Ý Ý không quản miệng mình: "Lời anh ấy nói, nhất định sẽ làm được."
Lương Quyết Thành cam đoan, làm sao có thể không thực hiện được.
Anh có thể dùng ngắn ngủi vài năm đem Diêu gia đánh đến suýt nữa đổ xuống, so với Tiễn gia lúc ấy mất đi Tiễn Thiếu Trầm, ông nội Tiễn nằm viện phải nói là lợi hại hơn nhiều.
Tương lai của Lương Quyết Thành, bất luận kẻ nào cũng không hung được a.
Anh dùng vài năm hóa thân thành mãnh thú, cắn nuốt tất cả, không ngừng trưởng thành, không ngừng tiến bộ, làm cho khi người ta ở sau lưng nhắc tới ba chữ Lương Quyết Thành đều không khỏi run rẩy.
"Ông nội, ông nhất định phải tin anh ấy, anh ấy nói được thì nhất định là làm được."
Tiễn Ý Ý nghiêm túc nói.
Ông nội vừa mới dâng lên nghi ngờ ở trong lòng, vào giờ khắc này lại bị Tiễn Ý Ý tự tay đánh tan.
Tình cảm hai đứa nhỏ này rất tốt a.
Dựa vào bộ dáng tín nhiệm lẫn nhau như vậy... làm cho ông nghĩ tới mười mấy năm trước, tiểu nhi tử đến chết mà vấn không quên được mối tình đầu.
Có lẽ, ban đầu chính là ông đã sai rồi...
Ông nội Tiễn trầm mặc một lát, sờ sờ đầu của Tiễn Ý Ý: "Ừ, ông nội biết rồi, sẽ không làm khó bạn trai nhỏ của con."
Tiễn Ý Ý yên lòng.
"Ý Ý, nếu con đã quyết định rồi, ông nội sẽ thay hai đứa xử lý chuyện đính hôn." Ông nội Tiễn ôn hòa nói.
"Đính hôn?"
Tiễn Ý Ý hoảng hoảng.
Vậy làm sao được!
"Không phải, ông nội, bọn con mới đang nói chuyện yêu đương, lập tức liền đính hôn có hơi gấp không."
Tiễn Ý Ý cố gắng muốn đánh tan chủ ý của ông.
"Coi như là ông nội cho con một tấm lá chắn." Ông nội Tiễn thở dài, "Cha mẹ con đều không thể dựa được vào, tiểu thúc của con sau này nếu kết hôn cũng có vợ con của chính mình. Con chỉ là cháu gái, nó cũng không thể bao hộ con cả một đời."
"Ông nội tuổi tác cũng lớn rồi, về sau cũng không chiếu cố con được nhiều năm nữa, Ý Ý à."
"Người có thể bảo hộ con cả đời, vĩnh viễn cũng chỉ có chính con và chồng của con mà thôi."
"Vô luận là tương lai nó có ra sao, hiện tại nó đều không có gì cả. Hiện tại con cùng nó đính hôn, bất luận về sau phát sinh ra điều gì, điểm này sẽ làm cho nó nhớ kỹ."
Ông nội Tiễn nói.
Đây là một loại thi ân.
Ý nghĩ của ông không sai, cái phương thức này cũng sẽ được đại đa số người chọn lựa.
Thế nhưng là Tiễn Ý Ý có chút không được tự nhiên.
Thứ nhất, cô cùng Lương Quyết Thành không phải tình nhân thực sự, thứ hai, nói yêu đương là chuyện của hai người, thế nhưng đính hôn là chuyện của hai gia đình, áp lực rất lớn.
Không phải cô không nguyện ý tiếp thu mẹ Lương với Nguyệt Ninh, mà là sau khi đính hôn, người Lương gia sẽ thực sự coi cô là người nhà. Tới lúc đó cô nói chia tay, thực sự có chút tàn nhẫn.
Tiễn Ý Ý cúi đầu không nói lời nào.
Nửa ngày sau, cô chậm rì nói: "Quá sớm, ông nội, bọn con vẫn còn nhỏ, đính hôn ít nhất cũng chờ sau khi thi đại học xong rồi nói sau không được sao."
Trước cứ trì hoãn đã.
Kéo dài được một năm, đợi tốt nghiệp xong, cô với Lương Quyết Thành cũng kết thúc cái quan hệ thương nghiệp này rồi.
Chia tay trong hòa bình.
Ông nội muốn để bọn họ đính hôn cũng không ai đính hôn cùng cô a.
Nghĩ thông suốt cá này, Tiễn Ý Ý liền thản nhiên hơn.
Như vậy, chuyện này cứ để một năm sau tính. Việc bây giờ là trì hoãn càng lâu càng tốt.
Ông nội cảm thấy việc này cũng không quan trong. Một năm sau hai đứa nhỏ cũng đã tốt nghiệp cấp ba, lên đại học rồi đính hôn cũng là một chuyện tốt.
Thời gian nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, chẳng qua chỉ là một năm trung học mà thôi.
Ông gật đầu đồng ý.
"Ông nội, Lương Quyết Thành đâu ạ?"
Ông nội chủ động nhắc tới việc đính hôn của hai người, như vậy ít nhất là ông với anh đã đàm phán ổn thỏa. Nhưng kỳ quái là, thời gian dài như vậy, cô vẫn không nhìn thấy Lương Quyết Thành.
Anh ở đâu?
Tiễn Ý Ý nhìn trước ngó sau, thậm chí là cảm thấy ông nội đem Lương Quyết Thành giấu ở phía dưới sofa.
Không phải nói có một loại phương thức chính là đem người giấu đi, sau đó nghe người kia thổ lộ tiếng lòng hay sao?
Chẳng lẽ, ông nội muốn dùng chiêu này?
Tiễn Ý Ý nhớ lại những gì mình vừa nói, đột nhiên nghĩ lại hai câu buồn nôn kia, khuôn mặt đều bị đốt cho đỏ bừng lên.
Ông nội Tiễn thấy cháu gái nhỏ nhìn trước ngó sau một hồi, sau đó lại đỏ mặt cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Suy nghĩ của người trẻ tuổi quá nhanh, lão nhân gia hoàn toàn xem không hiểu.
Tiễn Ý Ý đều không yên tâm, khắp nơi trong thư phòng đều tìm qua một lượt, không tìm được Lương Quyết Thành, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Còn tốt, còn tốt, cô vẫn có lưu lại mặt mũi của kim chủ.
Nếu để cho anh nghe thấy được, tám phần mười chắc chắn là cho rằng cô yêu thích anh, đang thổ lộ tiếng lòng a.
Cũng không thể để lão đại suy nghĩ nhiều được, vạn nhất lại đem một nhân vật phản diện đang êm đẹp đi chệch hướng thì biết làm sao.
Ông nội Tiễn cũng không làm loại chuyện này. Thấy Tiễn Ý Ý sốt ruột liền nói nơi mà anh đang ở cho cô.
Tiễn Ý Ý chạy đi, đứng ở ngoài cửa, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ thấy bóng dáng của Lương Quyết Thành.
Trước mặt anh đứng hai người, Tiễn Ý Ý đều biết, đó là trợ lý của ông nội và tiểu thúc.
Hai vị trợ lý này đang nói gì đó với Lương Quyết Thành, anh thì đang gõ bàn phóm, không khí giữa ba người mười phần nghiêm túc.
Tiễn Ý Ý đứng đó nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra được cái gì.
Trên máy tính là từng hàng số hiệu nhanh chóng xẹt qua, ở trong mắt cô chính là một loạn mã, căn bản là không nhận thức được.
Nhưng Tiễn Ý Ý cũng biết, đây là đang làm chính sự.
Cô cũng không có quấy rầy, trở về bồi ông nội chơi cờ.
Bảo mẫu đã làm xong cơm chiều, bây giờ đã là năm giờ. Từ lúc Lương Quyết thành bị mang đến cái phòng này đã là hơn ba giờ rồi. Tới lúc ăn cơm, hai trợ lý cuối cùng mới đem Lương Quyết Thành thả ra.
Cùng lúc đó, đưa cho ông nội Tiễn một phần tư liệu đã chỉnh sửa.
Ông nội Tiễn ăn cơm, Lương Quyết Thành theo Tiễn Ý Ý cùng nhau bồi ông.
Quy củ trên bàn ăn của ông nội là không được nói chuyện khi đang ăn, sau khi ăn nửa giờ, Lương Quyết Thành lại bị hai trợ lý xách vào phòng.
Tiễn Ý Ý bồi ông nội đi tản bộ tiêu thực sau bữa cơm.
"Mân Văn về nhà, tới nay đã được hai tháng a."
Lá ngân hạnh đã rụng xuống một ít, hai bên đường đều là một tầng lá dày.
Trên cổ ông nội là khăn quàng cổ mà mẹ Lương đan.
Mẹ Lương chọn len lông cừu rất nhỏ, thân da, tính giữ ấm rất tốt.
Ông nội quàng vào cũng thực ấm áp, vô cùng thoải mái.
Ông híp mắt, như một lão gia tử bình thường tản bộ trong công viên, cùng vãn bối bên cạnh nói chuyện thường ngày.
Nhắc tới Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý có chút đau đầu.
Ở trước mặt ông, cô không nghĩ giả bộ có tình cảm tốt với cô ta, nhưng là cũng không thể để cho ông nội cảm thấy cô với Tiễn Mân Văn ở chung rất không hòa hợp.
"Chắc là vậy ạ, con cũng không có chú ý, không nhớ rõ lắm."
Lấy cớ tốt nhất chính là cô không để ý đến Tiễn Mân Văn.
Về phần chuyện phát sinh ở trong trường, cũng không cần thiết phải nói cho ông nội.
Ông nội Tiễn thở dài.
"Con a, gặp chuyện gì cũng đều không nói."
Tiễn Ý Ý xác thực là không nghĩ nói cho ông nội.
Loại chuyện này cần gì nói cho ông chứ. Dù sao cô cũng có Lương Quyết Thành, chuyện này cơ bản là đã giải quyết xong rồi.
Mấy người nghe theo Tiễn Mân Văn đều đã ở trước trường nhận tội, bài viết về Tiễn Ý Ý kia căn bản không còn ảnh hưởng gì đến cô nữa, hiện tại trong trường, bát quái lớn nhất chính là Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý đối với sự thật cũng không muốn nói nhiều thêm, không hề muốn phản ứng.
Dù sao không lâu sau, bát quái khác sẽ đè lên trên chuyện đó thôi.
Cô không quan trọng.
Ông nội Tiễn nói ra: "Gần đây nếu con có thời gian thì chuẩn bị một chút. Ông nội vừa chiếm được một kiện vòng ngọc cổ, đến lúc muốn mời người đến xem, con là cháu gái ông, là tiểu bối ở trong nhà, nhất định cũng phải lộ diện."
"Nếu một người quá nhàm chán, có thể đem bạn trai nhỏ của con theo cùng."
Xem vòng ngọc?
Ông nội là thích mấy chuyện như vậy, Tiễn Ý Ý tự nhiên là cũng đáp ứng theo.
Thời gian bồi trưởng bối, nhất định là phải có.
Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành ở nhà ông nội cả một buổi chiều đều không chạm mặt.
Lương Quyết thành bị hai trợ lý mang teo, trừ lúc ăn cơm đi ra ngoài ra thì toàn bộ thời gian đều ở cạnh cái máy tính.
Trời tối, ông nội sợ Tiễn Ý Ý nghỉ ngơi quá muộn không tốt, bây giờ mới thả người đi.
Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành chân trước vừa đi, hai trợ lý ở phía sau đã đem tư liệu về thành tích mà Lương Quyết Thành đạt được trong mấy tiếng qua giao cho ông nội Tiễn.
Sau khi xem xong phần tài liệu này, ông nội Tiễn thở dài.
Ánh mắt của cháu gái nhỏ quả không sai, hậu sinh khả úy a.
Ông bấm một số điện thoại.
"... Đưa một người tới chỗ của cậu... hảo hảo mang cho tốt."
"Ai ư? Cháu rể của tôi!"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Cảm tạ ông nội! Cảm tạ mẹ tác giả!
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
"... Được."
Ông nội Tiễn cười khẽ: "Đã lâu không gặp qua đứa nhỏ nào như vậy, dũng khí của cháu cùng ý chí khiến ông thấy được một chút hi vọng."
"Vào đi."
Ông nội Tiễn đứng dậy, liếc mắt nhìn bàn cờ còn đang dang dở, cười lắc đầu.
"Người trẻ tuổi a, vẫn có chút mạnh mẽ, cần hảo hảo điều giáo."
Lương Quyết Thành sửng sốt, sau đó là vui mừng.
Ý tứ của ông nội là...
Bên trong, ông nội Tiễn đã sớm chuẩn bị tốt hai người đứng đó chờ.
Một người là trợ lý của ông, một người là trợ lý của tiểu thúc.
"Đến kiểm tra đứa nhỏ này một chút."
Ông nội Tiễn chắp tay sau lưng, chậm rãi ung dung lắc lư ra ngoài.
"Ông muốn tìm cháu gái của ông chơi cờ."
Lương Quyết Thành lưu lại bên trong.
Trong phòng chuẩn bị mấy cái máy tính, hai trợ lý đều không nói nhiều thêm một câu, cắm USB vào, lấy ra mấy phần tư liệu, đối với Lương Quyết Thành tiến hành kiểm tra đồng bộ.
Một phương diện phải trả lời vấn đáp với trợ lý, một phương diện phải từ số hiệu tìm ra sai lầm, còn về phương diện khác thì phải thuyết trình cho trợ lý về tác phẩm của mình.
Lương Quyết Thành chuyên tâm làm, cơ hồ đem khả năng phóng đến cực hạn.
Bên này Lương Quyết Thành đang học hỏi, bên kia Tiễn Ý Ý đang ăn bánh ngọt, đầy rẫy lo lắng lặng lẽ ngồi đó.
Cũng không biết Lương Quyết Thành bây giờ thế nào rồi.
"Ý Ý tiểu thư, tiên sinh cho gọi cháu đến thư phòng."
Bảo mẫu tới gọi Tiễn Ý Ý.
"Dạ."
Tiễn Ý Ý sửa lại làn váy, thở ra một hơi.
Đến lượt cô rồi.
Mở cửa thư phòng ra, Tiễn Ý Ý còn tưởng rằng Lương Quyết Thành cũng ở đó, cẩn thận quan sát một vòng, trong thư phòng cũng chỉ có lão gia tử ngồi trên ghế sofa, không có nhìn thấy Lương Quyết Thành.
"Ông nội."
Tiễn Ý Ý có chút thấp thỏm.
"Ngồi đi."
Ông nội Tiễn đối với cháu gái mình thái độ cùng với Lương Quyết Thành là không giống nhau.
"Nha đầu này, thật sự là hồ nháo."
Ông nội Tiễn lắc đầu thở dài.
Trong lòng Tiễn Ý Ý nhảy dựng.
Cô có loại ảo giáo, ông nội cái gì cũng đều biết.
"Ông nói gì vậy ạ, con đã làm gì rồi?"
Tiễn Ý Ý tự nhiên là không thể chủ động thừa nhận. Chuyện này xử lí không tốt, ông nội có khả năng sẽ cảm thấy mình trong mắt tiểu hài tử quá ngây thơ, thật sự là ảnh hưởng tới hình tượng của cô trong lòng ông nội.
Tròng mắt chuyển động một cái, Tiễn Ý Ý nói ra đến đúng tình hợp lý: "Con gần đây rất ngoan mà."
Gần đây đích xác là rất ngoan, thế nhưng là một tháng trước thì chưa chắc.
Tiễn Ý Ý lại không gạt người, cùng ông nội chơi chữ, nghe vào còn đặc biệt chân thật.
Ông nội lắc đầu thở dài: "Con nha."
"Trước lại đây ngồi." Ông nội để Tiễn Ý Ý lại gần ngồi ở trên sofa, đưa cho cô một tấm ảnh chụp, "Nhìn xem."
Tiễn Ý Ý cầm lấy ảnh chụp. Trong đó là một nam hài tử.
Ước chừng khoảng hai mươi tuổi, cả người tỏa ra ánh nắng của thanh xuân, nam sinh cao lớn ở trên sân bóng rổ soái khí ôm bóng, hướng về phía màn ảnh cười đến không khép được miệng, ánh mắt cong lên, soái khí còn có điểm ngốc ngốc.
"Ông nội?"
Tiễn Ý Ý nhìn ảnh chụp có chút mộng, nghĩ tới điều gì, thật cẩn thận hỏi: "Đây là ông... con trai riêng của ông sao?"
Tiễn Ý Ý uyển chuyển nói ra: "Tiễn gia cũng không có nhiều người, nếu ông muốn thì cũng có thể tiếp nhận a."
Ông nội Tiễn đô khí cười: "Hỗn nha đầu! Nói bậy cái gì đấy! Ông nếu mà có đứa con riêng này thì cái tên phụ thân khốn kiếp kia của con, ông đã sớm không để ý tới!"
"Ông hiện tại cũng đâu có quản a, dù sao còn có tiểu thúc mà." Tiễn Ý Ý nhún nhún vai.
Dù sao cha Tiễn, làm người ở công ty hay làm cha đều thất bại đến rối tinh rối mù.
"May mắn là còn có tiểu thúc của con, nói cách khác, thành quả cả đời này của ông đều thua sạch sẽ trong tay cha con rồi, thật đúng là chết cũng không nhắm được mắt mà."
Ông nội Tiễn thở dài.
"Phi phi phi, ông nội, không cho phép nói loại lời này." Tiễn Ý Ý nhanh chóng nghiêm trang phi phi mấy lần.
Ông nội bị chọc cười.
"Sao tự dưng lại nói đến tiểu thúc của con rồi, nha đầu này, lại đem đề tài đẩy đến tận đâu rồi." Ông nội kịp phản ứng, lắc đầu: "Con a, ông đưa ảnh chụp cho con nhìn, một chút suy nghĩ cũng không có sao?"
Tiễn Ý Ý đem ảnh chụp trả lại cho ông.
"Không phải con riêng của ông nội, chắc không đến mức là anh em của con a?"
"Nha đầu này, hiểu cũng không được giả bộ hồ đồ." Ông nội Tiễn lười cùng cô lòng vòng, "Đây là đối tượng ông chọn cho con, con xem có hợp hay không?"
"Ông nội." Tiễn Ý Ý vẻ mặt nghiêm túc, "Con có bạn trai rồi."
"Phải, nhưng cũng chỉ là bạn trai của thời trung học mà thôi." Ông nội ôn hòa nói, "Con thật sự không tính toán tới đối tượng tương lai của mình?"
Tiễn Ý Ý cũng không dám cam đoan loại lời này.
Nếu bây giờ cô nói hai người sẽ không bao giờ chia tay, tốt nghiệp xong lại chia tay há chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Nhưng là hiện tại, ông nội còn muốn giới thiệu thêm đối tượng cho cô, khẳng định chắc chắn cô với Lương Quyết Thành không thể dài lâu được a.
"Ông nội, con rất thích anh ấy, con muốn ở cùng với anh ấy cả đời."
Tiễn Ý Ý cân nhắc trước sau, vẻ mặt thản nhiên nói: "Ông có giới thiệu ai đi nữa thì cũng không hữu dụng với con đâu, ai cũng không được. Con chỉ muốn anh ấy."
Đơn giản trực tiếp đem Lương Quyết Thành cột trên người mình, làm bộ một mặt vô cùng si tình.
Đem cửa ải khó khăn trước mắt vượt qua cái đã, bất luận thế nào thì một năm nay cô đều sẽ không nghĩ tiếp xúc với bất kì ai, cái gì liên quan đến yêu đương cũng đều không cần.
Dù sao ông nội cũng vừa mới nói, chỉ là một người bạn trai thời trung học mà thôi.
Hiện tại có thể thích đến chết đi sống lại, nhưng lúc tốt nghiệp cũng có thể dùng cái cớ đã trưởng thành, thành thục để chia tay được cơ mà. Nên chia tay thì chia tay, ông nội cũng không đến mức bởi vì lời nói một năm trước mà không cho cô chia tay a.
Cho đến lúc cô thành niên, lên đại học rồi, ông nội lại muốn đề cử đối tượng hẹn hò nào cho cô, cùng lắm thì cô lại tìm một người khác, tiếp tục lừa dối cho qua là được.
Đợi đến lúc cô thực sự muốn yêu đương, cô sẽ đem hết việc trong nhà cùng mấy cá nhân kia giải quyết luôn một thể.
Quan hệ của hai người, càng đơn thuẩn càng tốt.
Không có chuyện gì khác có thể can thiệp đến tương lai, có lẽ sẽ khiến người ta an tâm hơn.
Cô có thể làm một người tùy tâm sở dục, yêu người mà mình thực sự yêu.
Người mình thực sự yêu a...
Trong đầu Tiễn Ý Ý bỗng dưng hiện lên khuôn mặt của Lương Quyết Thành.
Cô sửng sốt.
Điên cuồng lắc đầu.
Không không không, làm sao có thể là Lương Quyết Thành được!
Làm sao có thể là lão đại phản diện!
Cô nếu là cùng Lương Quyết Thành tiếp tục nữa, đời này đều sẽ không thoát khỏi kịch tình!
Hơn nữa, làm sao cô có thể thích Lương Quyết Thành được.
Chắc chắn sẽ không! Phải, tuyệt đối không!
"Ý Ý, ông nội nói với con một vấn đề thực tế."
Tiễn lão gia tử rất lãnh tĩnh: "Con bây giờ thích nó, nguyện ý tiêu tiền nuôi nó, thậm chí là nuôi cả người nhà nó, vậy con có suy xét đến vấn đề về sau không? Chẳng lẽ con tính cứ như vậy tiếp tục nuôi nó? Đem nó từ một nam sinh nuôi dưỡng thành một nam nhân? Con có biết lòng tự trong của một nam nhân hoặc là không cam lòng có bao nhiêu nghiêm trọng hay không? Bọn họ đặt lòng tự trọng của mình lên, tình yêu đều sẽ bị ma diệt."
Tiễn Ý Ý nghe đến đó, yên lặng gật đầu.
Đây là sự thật.
Nhưng là quan hệ giữa cô với Lương Quyết Thành sẽ không như thế.
Chẳng qua chỉ là thời gian một năm ngắn ngủi mà thôi.
Dùng thời gian một năm bao dưỡng tương lai của lão đại phản diện, nói không chừng có có thể kết thiện duyên, về sau cô lăn lộn không nổi nữa, nói không chừng anh có thể nể tình chiếu cố cô.
Tiễn Ý Ý gật đầu rất nghiêm túc, nhưng là trong mắt cũng không để ý một chút nào.
Ông nội Tiễn nghĩ ngợi: "Nếu như con thực sự thích nó, thật sự muốn ở cùng với nó, ông sẽ thu hồi tiền tiêu vặt của con, để cho kinh tế của con với nó bảo trì ở cùng một mức độ. Như vậy về sau con với nó trôi qua như thế nào, ít nhất cũng sẽ không sinh ra cái vấn đề như ông vừa nói."
"Không thành vấn đề." Tiễn Ý Ý đáp ứng đặc biệt sảng khoái.
Chờ cô tốt nghiệp cũng có thể tự mình vẽ bản thiết kế để kiếm tiền. Thế giới của người trưởng thành, chỉ cần có kỹ thuật, muốn kiếm bao nhiêu tiền đều là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa ông nội không có nghĩa vụ sẽ nuôi cô cả đời. Nhiều năm nuôi dưỡng cháu gái như vậy, hiện tại vẫn tiếp tục nuôi cô, Tiễn Ý Ý không nói gì khác, khi lớn lên cô nhất định sẽ kiếm đủ tiền nuôi sống chính mình, còn có thể mua lễ vật cho ông nội và tiểu thúc nữa.
Ông nội Tiễn nhắc nhở: "Nói như vậy, hai đứa sẽ trôi qua vô cùng vất vả đấy. Không có tiền, muốn gánh cả phần của một trưởng bối còn đang nằm viện, còn có một cô em gái nhỏ hay ngại ngùng kia nữa. Con biết như vậy tính ra, một năm chi phí cần bao nhiêu không?"
"Con hẳn là không biết, cháu đang đi học, nó cũng là học sinh, lợi hại hơn nữa thì cũng phải vì sự nghiệp học hành mà suy xét, hai đứa có thể kiếm ra bao nhiêu tiền? Tương đương với việc một mình nó nuôi ba người, con cảm thấy nó thật sự sẽ không oán giận sao? Như vậy, hai đứa có thể trôi qua bao lâu?"
"Ý Ý, con từ nhỏ đã được ông nuông chiều, con thật sự có thể chịu khổ được sao?"
Ông nội Tiễn phân tích trên các phương diện đều đánh vào đúng chỗ.
Tiễn Ý Ý học được, nhưng đối với cô mà nói, những kiến thức này lại không thể dùng được.
Cô cùng Lương Quyết Thành, cũng không phải quan hệ tình nhân chân chính a.
"Con có thể."
Chuyện cho tới nước này, Tiễn Ý Ý cũng không còn lựa chọn nào khác.
Cô kiên trì.
"Được ở cùng anh ấy, con đều không sợ phải chịu khổ. Như thế nào cũng được, con có thể tự mình kiếm tiền để học, còn có thể giúp anh ấy chiếu cô mẹ với em gái."
Nghĩ một lúc, TIễn Ý Ý còn bỏ thêm một câu buồn nôn tới cực điểm.
"Chỉ cần được ở bên anh ấy, tất cả đều là ngọt ngào."
Sau khi nói xong, Tiễn Ý Ý yên lặng nổi da gà.
Lời nói này thực sự xấu hổ a! Làm sao lão đại trước kia có thể bình tĩnh nói ra loại lời này chứ.
Ông nội Tiễn trong nháy mắt có chút không thích ứng được, trầm mặc thật lâu sau: "... Ừm, tình cảm tốt, vô cùng tốt."
Khô cằn nói xong câu đó, ánh mắt ông phức tạp nhìn cháu gái nhỏ của mình.
"Chắc chắn chứ?"
Tiễn Ý Ý còn có thể thế nào, chỉ có thể kiên trì: "Chắc chắn ạ."
"Không đổi?" Ngữ điệu ông chậm ung dung.
"Không đổi!"
Tiễn Ý Ý nhất định phải cho ông nội lưu lại một ấn tượng về việc cô thích anh không khống chế. Có như vậy ông nội mới đứng ở phía của cô, tin tưởng tình cảm của hai người là thật.
Ông nội Tiễn cười khẽ.
"Hai đứa a, thật là giống nhau như đúc."
Trong lòng Tiễn Ý Ý động một cái: "Lương... Lương Quyết Thành?"
"Con có biết đứa nhỏ đó ở chỗ của ông nói cái gì không?"
Ông cố ý treo lên khẩu vị của cô, nửa ngày cũng không có nói tiếp câu sau.
Tiễn Ý Ý gấp đến độ khó chịu, căn bản không kiềm chế được, nửa ngày chờ không nổi nữa, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Ông nội..."
Cháu gái nhỏ khó có thể kiên nhẫn, nũng nịu, ông nội Tiễn ha ha cười.
"Các con a..."
"Đứa nhỏ kia đối với con rất có lòng, nó nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cũng làm ra hành động thực tế, đang vì tương lai của con mà tính toán."
Ông nội Tiễn nói xong, tận sâu trong đáy lòng Tiễn Ý Ý gõ một cái chấn động.
"... Anh ấy nói cái gì? Không, anh ấy đã làm cái gì?"
Thanh âm của Tiễn Ý Ý có điểm khô sáp.
Ông nội Tiễn quan sát cháu gái nhỏ.
Tiễn Ý Ý giống như là điểm số, còn giống như là mờ mịt, còn có điểm chờ mong, lại còn có chút sợ hãi.
Loại cảm xúc kỳ quái phức tạp này, không nên xuất hiện trên người của cô mới đúng.
Nếu hai người là tình nhân, đối phương có thể làm ra việc này, chắc chắn người kia sẽ có cảm xúc kích động, thậm chí là vui sướng, không khống chế được hưng phấn.
Thế nhưng Tiễn Ý Ý lại có cảm xúc mờ mịt?
Ông nội Tiễn thu lại hết, ghi ở trong lòng.
"Đứa bé kia nói, muốn để con có một tương lai không thua kém gì so với bây giờ." Ông nội lắc đầu cười, "Tuổi trẻ mà, luôn muốn đem tương lai của mình nghĩ đến hoàn mỹ nhất."
"Không phải nghĩ đến hoàn mỹ nhất, anh ấy có thể làm được."
Tiễn Ý Ý không quản miệng mình: "Lời anh ấy nói, nhất định sẽ làm được."
Lương Quyết Thành cam đoan, làm sao có thể không thực hiện được.
Anh có thể dùng ngắn ngủi vài năm đem Diêu gia đánh đến suýt nữa đổ xuống, so với Tiễn gia lúc ấy mất đi Tiễn Thiếu Trầm, ông nội Tiễn nằm viện phải nói là lợi hại hơn nhiều.
Tương lai của Lương Quyết Thành, bất luận kẻ nào cũng không hung được a.
Anh dùng vài năm hóa thân thành mãnh thú, cắn nuốt tất cả, không ngừng trưởng thành, không ngừng tiến bộ, làm cho khi người ta ở sau lưng nhắc tới ba chữ Lương Quyết Thành đều không khỏi run rẩy.
"Ông nội, ông nhất định phải tin anh ấy, anh ấy nói được thì nhất định là làm được."
Tiễn Ý Ý nghiêm túc nói.
Ông nội vừa mới dâng lên nghi ngờ ở trong lòng, vào giờ khắc này lại bị Tiễn Ý Ý tự tay đánh tan.
Tình cảm hai đứa nhỏ này rất tốt a.
Dựa vào bộ dáng tín nhiệm lẫn nhau như vậy... làm cho ông nghĩ tới mười mấy năm trước, tiểu nhi tử đến chết mà vấn không quên được mối tình đầu.
Có lẽ, ban đầu chính là ông đã sai rồi...
Ông nội Tiễn trầm mặc một lát, sờ sờ đầu của Tiễn Ý Ý: "Ừ, ông nội biết rồi, sẽ không làm khó bạn trai nhỏ của con."
Tiễn Ý Ý yên lòng.
"Ý Ý, nếu con đã quyết định rồi, ông nội sẽ thay hai đứa xử lý chuyện đính hôn." Ông nội Tiễn ôn hòa nói.
"Đính hôn?"
Tiễn Ý Ý hoảng hoảng.
Vậy làm sao được!
"Không phải, ông nội, bọn con mới đang nói chuyện yêu đương, lập tức liền đính hôn có hơi gấp không."
Tiễn Ý Ý cố gắng muốn đánh tan chủ ý của ông.
"Coi như là ông nội cho con một tấm lá chắn." Ông nội Tiễn thở dài, "Cha mẹ con đều không thể dựa được vào, tiểu thúc của con sau này nếu kết hôn cũng có vợ con của chính mình. Con chỉ là cháu gái, nó cũng không thể bao hộ con cả một đời."
"Ông nội tuổi tác cũng lớn rồi, về sau cũng không chiếu cố con được nhiều năm nữa, Ý Ý à."
"Người có thể bảo hộ con cả đời, vĩnh viễn cũng chỉ có chính con và chồng của con mà thôi."
"Vô luận là tương lai nó có ra sao, hiện tại nó đều không có gì cả. Hiện tại con cùng nó đính hôn, bất luận về sau phát sinh ra điều gì, điểm này sẽ làm cho nó nhớ kỹ."
Ông nội Tiễn nói.
Đây là một loại thi ân.
Ý nghĩ của ông không sai, cái phương thức này cũng sẽ được đại đa số người chọn lựa.
Thế nhưng là Tiễn Ý Ý có chút không được tự nhiên.
Thứ nhất, cô cùng Lương Quyết Thành không phải tình nhân thực sự, thứ hai, nói yêu đương là chuyện của hai người, thế nhưng đính hôn là chuyện của hai gia đình, áp lực rất lớn.
Không phải cô không nguyện ý tiếp thu mẹ Lương với Nguyệt Ninh, mà là sau khi đính hôn, người Lương gia sẽ thực sự coi cô là người nhà. Tới lúc đó cô nói chia tay, thực sự có chút tàn nhẫn.
Tiễn Ý Ý cúi đầu không nói lời nào.
Nửa ngày sau, cô chậm rì nói: "Quá sớm, ông nội, bọn con vẫn còn nhỏ, đính hôn ít nhất cũng chờ sau khi thi đại học xong rồi nói sau không được sao."
Trước cứ trì hoãn đã.
Kéo dài được một năm, đợi tốt nghiệp xong, cô với Lương Quyết Thành cũng kết thúc cái quan hệ thương nghiệp này rồi.
Chia tay trong hòa bình.
Ông nội muốn để bọn họ đính hôn cũng không ai đính hôn cùng cô a.
Nghĩ thông suốt cá này, Tiễn Ý Ý liền thản nhiên hơn.
Như vậy, chuyện này cứ để một năm sau tính. Việc bây giờ là trì hoãn càng lâu càng tốt.
Ông nội cảm thấy việc này cũng không quan trong. Một năm sau hai đứa nhỏ cũng đã tốt nghiệp cấp ba, lên đại học rồi đính hôn cũng là một chuyện tốt.
Thời gian nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, chẳng qua chỉ là một năm trung học mà thôi.
Ông gật đầu đồng ý.
"Ông nội, Lương Quyết Thành đâu ạ?"
Ông nội chủ động nhắc tới việc đính hôn của hai người, như vậy ít nhất là ông với anh đã đàm phán ổn thỏa. Nhưng kỳ quái là, thời gian dài như vậy, cô vẫn không nhìn thấy Lương Quyết Thành.
Anh ở đâu?
Tiễn Ý Ý nhìn trước ngó sau, thậm chí là cảm thấy ông nội đem Lương Quyết Thành giấu ở phía dưới sofa.
Không phải nói có một loại phương thức chính là đem người giấu đi, sau đó nghe người kia thổ lộ tiếng lòng hay sao?
Chẳng lẽ, ông nội muốn dùng chiêu này?
Tiễn Ý Ý nhớ lại những gì mình vừa nói, đột nhiên nghĩ lại hai câu buồn nôn kia, khuôn mặt đều bị đốt cho đỏ bừng lên.
Ông nội Tiễn thấy cháu gái nhỏ nhìn trước ngó sau một hồi, sau đó lại đỏ mặt cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Suy nghĩ của người trẻ tuổi quá nhanh, lão nhân gia hoàn toàn xem không hiểu.
Tiễn Ý Ý đều không yên tâm, khắp nơi trong thư phòng đều tìm qua một lượt, không tìm được Lương Quyết Thành, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Còn tốt, còn tốt, cô vẫn có lưu lại mặt mũi của kim chủ.
Nếu để cho anh nghe thấy được, tám phần mười chắc chắn là cho rằng cô yêu thích anh, đang thổ lộ tiếng lòng a.
Cũng không thể để lão đại suy nghĩ nhiều được, vạn nhất lại đem một nhân vật phản diện đang êm đẹp đi chệch hướng thì biết làm sao.
Ông nội Tiễn cũng không làm loại chuyện này. Thấy Tiễn Ý Ý sốt ruột liền nói nơi mà anh đang ở cho cô.
Tiễn Ý Ý chạy đi, đứng ở ngoài cửa, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ thấy bóng dáng của Lương Quyết Thành.
Trước mặt anh đứng hai người, Tiễn Ý Ý đều biết, đó là trợ lý của ông nội và tiểu thúc.
Hai vị trợ lý này đang nói gì đó với Lương Quyết Thành, anh thì đang gõ bàn phóm, không khí giữa ba người mười phần nghiêm túc.
Tiễn Ý Ý đứng đó nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra được cái gì.
Trên máy tính là từng hàng số hiệu nhanh chóng xẹt qua, ở trong mắt cô chính là một loạn mã, căn bản là không nhận thức được.
Nhưng Tiễn Ý Ý cũng biết, đây là đang làm chính sự.
Cô cũng không có quấy rầy, trở về bồi ông nội chơi cờ.
Bảo mẫu đã làm xong cơm chiều, bây giờ đã là năm giờ. Từ lúc Lương Quyết thành bị mang đến cái phòng này đã là hơn ba giờ rồi. Tới lúc ăn cơm, hai trợ lý cuối cùng mới đem Lương Quyết Thành thả ra.
Cùng lúc đó, đưa cho ông nội Tiễn một phần tư liệu đã chỉnh sửa.
Ông nội Tiễn ăn cơm, Lương Quyết Thành theo Tiễn Ý Ý cùng nhau bồi ông.
Quy củ trên bàn ăn của ông nội là không được nói chuyện khi đang ăn, sau khi ăn nửa giờ, Lương Quyết Thành lại bị hai trợ lý xách vào phòng.
Tiễn Ý Ý bồi ông nội đi tản bộ tiêu thực sau bữa cơm.
"Mân Văn về nhà, tới nay đã được hai tháng a."
Lá ngân hạnh đã rụng xuống một ít, hai bên đường đều là một tầng lá dày.
Trên cổ ông nội là khăn quàng cổ mà mẹ Lương đan.
Mẹ Lương chọn len lông cừu rất nhỏ, thân da, tính giữ ấm rất tốt.
Ông nội quàng vào cũng thực ấm áp, vô cùng thoải mái.
Ông híp mắt, như một lão gia tử bình thường tản bộ trong công viên, cùng vãn bối bên cạnh nói chuyện thường ngày.
Nhắc tới Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý có chút đau đầu.
Ở trước mặt ông, cô không nghĩ giả bộ có tình cảm tốt với cô ta, nhưng là cũng không thể để cho ông nội cảm thấy cô với Tiễn Mân Văn ở chung rất không hòa hợp.
"Chắc là vậy ạ, con cũng không có chú ý, không nhớ rõ lắm."
Lấy cớ tốt nhất chính là cô không để ý đến Tiễn Mân Văn.
Về phần chuyện phát sinh ở trong trường, cũng không cần thiết phải nói cho ông nội.
Ông nội Tiễn thở dài.
"Con a, gặp chuyện gì cũng đều không nói."
Tiễn Ý Ý xác thực là không nghĩ nói cho ông nội.
Loại chuyện này cần gì nói cho ông chứ. Dù sao cô cũng có Lương Quyết Thành, chuyện này cơ bản là đã giải quyết xong rồi.
Mấy người nghe theo Tiễn Mân Văn đều đã ở trước trường nhận tội, bài viết về Tiễn Ý Ý kia căn bản không còn ảnh hưởng gì đến cô nữa, hiện tại trong trường, bát quái lớn nhất chính là Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý đối với sự thật cũng không muốn nói nhiều thêm, không hề muốn phản ứng.
Dù sao không lâu sau, bát quái khác sẽ đè lên trên chuyện đó thôi.
Cô không quan trọng.
Ông nội Tiễn nói ra: "Gần đây nếu con có thời gian thì chuẩn bị một chút. Ông nội vừa chiếm được một kiện vòng ngọc cổ, đến lúc muốn mời người đến xem, con là cháu gái ông, là tiểu bối ở trong nhà, nhất định cũng phải lộ diện."
"Nếu một người quá nhàm chán, có thể đem bạn trai nhỏ của con theo cùng."
Xem vòng ngọc?
Ông nội là thích mấy chuyện như vậy, Tiễn Ý Ý tự nhiên là cũng đáp ứng theo.
Thời gian bồi trưởng bối, nhất định là phải có.
Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành ở nhà ông nội cả một buổi chiều đều không chạm mặt.
Lương Quyết thành bị hai trợ lý mang teo, trừ lúc ăn cơm đi ra ngoài ra thì toàn bộ thời gian đều ở cạnh cái máy tính.
Trời tối, ông nội sợ Tiễn Ý Ý nghỉ ngơi quá muộn không tốt, bây giờ mới thả người đi.
Tiễn Ý Ý cùng Lương Quyết Thành chân trước vừa đi, hai trợ lý ở phía sau đã đem tư liệu về thành tích mà Lương Quyết Thành đạt được trong mấy tiếng qua giao cho ông nội Tiễn.
Sau khi xem xong phần tài liệu này, ông nội Tiễn thở dài.
Ánh mắt của cháu gái nhỏ quả không sai, hậu sinh khả úy a.
Ông bấm một số điện thoại.
"... Đưa một người tới chỗ của cậu... hảo hảo mang cho tốt."
"Ai ư? Cháu rể của tôi!"
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Cảm tạ ông nội! Cảm tạ mẹ tác giả!