Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Sau Tết Nguyên Đán chính là kỳ nghỉ đông.
May mắn là bọn họ còn không phải học bù cái gì, vậy là có đến 40 ngày nghỉ liền.
Nghỉ được hai hôm, ông nội liền hỏi xem Tiễn Ý Ý có muốn về nhà ở một thời gian hay không. "Nhà" ở đây tất nhiên là chỉ nhà của ông.
Hơn nữa, tiểu thúc cũng có thể bớt chút thời gian trở về mấy ngày.
Tiểu thúc bề bộn nhiều việc. Nhất là lúc trước, cơ hồ là bay đi bay lại khắp nơi, rất ít khi có mặt ở nhà. Bởi vì nguyên nhân này cho nên vẫn chưa có thời gian dẫn Lương Quyết Thành tới gặp chú ấy.
Kỳ nghỉ này, tiểu thúc vỗn muốn nói Tiễn Ý Ý đem người mang về nhà cho chú xem một chút, bên kia ông nội đã trực tiếp phân phó, bảo Dương tiên sinh đem Lương Quyết Thành đóng gói mang đi.
Lúc ấy Dương tiên sinh trực tiếp dẫn người tới Kinh thị, bảo là muốn dẫn anh đi học tập.
Lương Quyết Thành tất nhiên không thể từ chối.
Chỉ là anh nghĩ, kỳ nghỉ đông có thể ở bên Tiễn Ý Ý lại bị phá hỏng rồi.
Tiễn Ý Ý lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt.
Cô vừa nghĩ thông một số chuyện, còn cần chút thời gian giảm xóc. Nếu như Lương Quyết Thành cứ ở cạnh cô, sẽ khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Có lẽ không phải xấu hổ, mà là... thẹn thùng?
Tiễn Ý Ý còn chưa nghĩ thông, ông nội đã bảo Dương tiên sinh mang Lương Quyết Thành đi, cô liền giơ hai tay tán thành.
Đây là chuyện tốt!
Tiễn Ý Ý cơ hồ là khẩn cấp thu thập hành lý cho Lương Quyết Thành, đưa anh tới sân bay.
Từ Hải thị đến Kinh thị mất hai giờ bay, Lương Quyết Thành theo Dương tiên sinh chính là ít nhất phải mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể về.
Tiễn Ý Ý chuẩn bị ba cái vali lớn cho Lương Quyết Thành.
Một vali quần áo, một vali đồ dùng tư nhân, mặt khác còn có một vali là tự Lương Quyết Thành chuẩn bị, Tiễn Ý Ý cũng không biết rốt cuộc là cái gì.
Lưu thúc lái xe đến sân bay, còn gọi một trợ lý tới hỗ trợ, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cùng mặc hai cái áo lông giống nhau, trên mặt đều là ý cười.
Anh nhìn lướt qua Tiễn Ý Ý, liền biết cô vì cái gì mà vui vẻ như vậy.
Lương Quyết Thành nghĩ, để cô tự do một chút cũng tốt, như vậy thì sau này cô không thể nói anh không cho cô thời gian được.
Cũng không biết là lần này đi sẽ là đi bao lâu.
Dương tiên sinh cũng ở đó.
Vị tiên sinh chỉ dạy này của Lương Quyết Thành, hiện tại ở trong nước cũng là lão đại thập phần có tiếng. Ở trong kí ức của nguyên chủ thậm chí cũng có chút ấn tượng.
Ngay từ đầu, bên người Tiễn tiểu thúc có một vị Dương tiên sinh, vị Dương tiên sinh này sau cùng triển khai quyết đấu với Lương Quyết Thành, lúc ấy Dương tiên sinh đại biểu cho một đám người đỉnh cấp ở trong nước, vậy mà thiếu chút nữa bại dưới tay thiếu niên thiên tài Lương Quyết Thành.
Vì cái gì mà không thua? Chính là trong nguyên tác, Tiễn Mân Văn linh cảm được gì đó, nói cho Dương tiên sinh nghe, để Dương tiên sinh thắng hiểm một chiêu.
Cái này gọi là hào quang của nữ chính, mà Dương tiên sinh coi như là một hệ nhân mạch của nữ chính.
Hiện tại thì khác, Dương tiên sinh vẫn là người của tiểu thúc với ông nội, nữ chính Tiễn Mân Văn không có bất cứ cơ hội nào nhúng chàm cả. Cô ta thậm chí còn chưa từng đến công ty của cha mẹ Tiễn.
Thân là đại tiểu thư chân chính của Tiễn gia, cô ta cũng cảm thấy không cam lòng, muốn vào ngày nghỉ đi xem công ty của Tiễn gia. Không dám nói tới ông nội hay tiểu thúc, công ty của cha mẹ mình, cô ta cũng có thể đi chứ?
Thế nhưng không.
Tiễn Ý Ý từ người ở đó nghe nói, cha mẹ Tiễn căn bản không dám để Tiễn Mân Văn tới công ty.
Chung quy lại, bây giờ công ty của hai người họ sẽ có người thường xuyên tới đòi nợ.
Trước đó cha Tiễn đã tiêu rất nhiều tài sản đi làm hạng mục, sau đó liền thất bại.
Một lần thua như vậy cũng đủ khiến cho công ty của ông ta mệt thảm.
Cơ hồ là không có vốn lưu động, thu không đủ chi, tất cả đều đang nợ nần chồng chất.
Để ý kỹ thì cái công ty này còn hoạt động được cho tới bây giờ đều dùng tiền từ trên tay Tiễn lão gia tử.
Như vậy thì Tiễn Mân Văn cũng được, Tiễn Ý Ý cũng thế, đều là những công cụ để cha Tiễn moi tiền từ lão gia tử mà thôi.
Bây giờ Tiễn Mân Văn còn chưa biết tình huống của Tiễn gia, cô ta vẫn cho rằng cha Tiễn rất có tiền, dưới loại tình huống này, cha Tiễn căn bản không dám để cho Tiễn Mân Văn biết nhà mình đang mắc nợ.
Nếu Tiễn Mân Văn nghĩ mình vẫn là đại tiểu thư thì cho dù cha mẹ Tiễn có tìm cho cô ta một đối tượng đính hôn có lợi cho Tiễn gia, chỉ sợ cô ta vẫn sẽ nghĩ là cha mẹ đang chiếu cố, trân trọng cô ta, chọn cho cô ta một nhà chồng vô cùng mạnh mẽ, để cuộc sống của cô về sau sẽ không bị đứa em kia áp một đầu.
Tiễn Mân Văn chính là thuần túy đem cha mẹ Tiễn nghĩ đến quá tốt.
Cô ta cũng không nghĩ là một đứa con gái vừa mới được tìm về thì họ sẽ có bao nhiêu tình cảm chứ? Chớ nói chi là loại người như cha mẹ Tiễn, sau khi biết Tiễn Ý Ý là dưỡng nữ, nói bỏ qua một bên chính là sẽ bỏ qua một bên, dứt khoát như thế, cô ta không nghĩ tới vạn nhất sẽ có một ngày mình cũng như thế sao?
Về điểm này, Tiễn Ý Ý cũng không có cái gì muốn nói, dù sao thì Tiễn Mân Văn cũng không có quan hệ gì với cô.
Trước đây ở chỗ của ông nội, cô ta bị hung hăng phê bình một trận, sau đó liền triệt để yên tĩnh lại, thời gian đã mấy tháng rồi cũng không tới gây phiền phức cho Tiễn Ý Ý. Khiến cho cuộc sống của cô trở lại với quỹ đạo bình thường, vô cùng tốt.
Tiễn Ý Ý hi vọng Tiễn Mân Văn có thể bảo trì thái độ như vậy.
Tiễn Mân văn không biết tình huống Tiễn gia, thế nhưng Tiễn Ý Ý lại biết, không đơn thuần là chuyện của cha Tiễn mà còn có ông nội với tiểu thúc ở bên này.
Tiểu thúc thường xuyên sẽ gọi Tiễn Ý Ý tới công ty, nhìn một chút xem cô có cảm thấy hứng thú với ngành gì không.
Tiểu thúc từ sau khi xác nhận Tiễn Ý Ý là dưỡng nữ, liền đối với cô như thể đối với người có tài mà bồi dưỡng.
Cứ như vậy, chỉ cần cô vẫn còn ở lại Tiễn gia, còn có nơi sống yên ổn thì dù là Tiễn Mân Văn hay cha mẹ Tiễn đều phải đối với Tiễn Ý Ý khách khí một chút, không thể một chân đá văng cô được.
Hơn nữa tiểu thúc vô cùng cưng chiều Tiễn Ý Ý, cuộc sống về sau của cô cũng sẽ rất tốt.
So với cha mẹ Tiễn thì tiểu thúc càng xứng đáng làm cha mẹ hơn.
Có đôi khi Tiễn Ý Ý nghĩ, nếu như cô là con gái của chú ấy, nói không chừng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, thực tế lại không phải vậy.
Người chú này, nói đến còn lãnh đạm hơn so với Lương Quyết Thành. Nghe ông nội nói năm đó tiểu thúc đi học có quen biết với mối tình đầu, sau khi cùng cô ấy chia tay liền độc thân mười mấy năm.
Có lẽ tiểu thúc sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với Lương Quyết Thành.
Thời điểm Tiễn Ý Ý tiễn Lương Quyết Thành đi, trong đầu đều có đủ thứ chuyện loạn thất bát tao, nhìn Lương Quyết Thành với Dương tiên sinh vốn phải là kẻ địch của nhau, hiện tại bởi vì cô chen chân vào liền biến thành quan hệ sư đồ, cô cười đến có chút vi diệu.
Dương tiên sinh năm nay cũng gần 40 rồi, biết rõ Tiễn Ý Ý là tiểu bối của sếp mình, nói không chừng về sau cũng là một tiểu chủ nhân, cho nên đối với Tiễn Ý Ý cũng giống như là đối với bạn gái của học trò mình vậy.
Ở trước mặt Dương tiên sinh, Tiễn Ý Ý đầu tiên mang thân phận chất nữ của Tiễn tiểu thúc, sau đó chính là thân phận bạn gái của Lương Quyết Thành.
"Ý Ý, cháu thực sự không muốn đi với nó sao?"
Dương tiên sinh còn hỏi một câu như vậy.
Tiễn Ý Ý ở trước mặt người lớn rất có lễ phép.
"Dương thúc thúc, cháu không đi đâu, ông nội nói muốn cháu về nhà."
Dương tiên sinh sờ cằm.
"Hai đứa cũng là người yêu của nhau đi, vì sao mỗi lần lão gia tử lại cố ý muốn tách hai đứa ra vậy?"
Dương tiên sinh cảm thấy rất có hứng thú.
"Cháu xem, trước đó cũng vậy. Hay là hai đứa yêu nhau khiến ông nội không vui?"
Cũng bởi vì Dương tiên sinh là người dựa vào thực lực nói chuyện mới dám chất vấn như vậy.
Đầu Tiễn Ý Ý đầy hắc tuyến.
"Không phải vậy."
Lương Quyết Thành bước lên một bước ôm bả vai Tiễn Ý Ý.
"Chúng cháu rất tốt." Lương Quyết Thành biết Tiễn Ý Ý xấu hổ, nhất là trên phương diện đó, anh là một người bạn trai... sắp là một người bạn trai, ở trước mặt thầy giáo của mình, tự nhiên là muốn bảo vệ da mặt của tiểu cô nương.
Dương tiên sinh cười nhạo.
"Được được được, cậu nói tốt thì là tốt."
"Tiểu tử này, lại thật sự sẽ bảo vệ người khác ư? Thì ra cũng không phải một người máy a." Dương tiên sinh sờ cằm lầm bầm lầu bầu.
Lương Quyết Thành: "..."
Tiễn Ý Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng, thế nhưng lại cảm thấy không tốt với anh, liền nhanh chóng quay đầu nín cười.
Hóa ra có không ít người cảm thấy anh là người máy nha.
Khả năng cũng có thể lắm chứ, trước kia Lương Quyết Thành chính là một lão đại không có bất cứ tình cảm dư thừa nào.
Tiễn Ý Ý ở phòng chờ cùng Lương Quyết Thành chơi một ván trò chơi, đợi giờ lên máy bay.
Nam sinh cao lớn dừng tầm mắt trên người Tiễn Ý Ý, anh không nói gì, chính là cứ như vậy nhìn cô.
Tiễn Ý Ý bị ánh mắt này nhìn có chút không chịu nổi, cô cố nén xúc động muốn đỏ mặt, đẩy đẩy vai anh.
"Lên máy bay."
Lương Quyết Thành không có động.
Ở sân bay, khắp nơi đều là hình ảnh đưa tiễn người, cách đó không xa còn có một đôi tình nhân trẻ ôm nhau hôn môi.
Dương tiên sinh cách đó rất gần xoa xoa kính mắt, rất hứng thú nhìn chằm chằm hai người.
Cái ánh mắt kia phảng phất như đang nói "Có bản lĩnh liền hôn một cái đi!"
Tiễn Ý Ý thật không dám.
Cô có thể nhìn ra ý tứ trong mắt Lương Quyết Thành, cô thậm chí còn không biết, anh lấy lực lượng ở nơi nào mà có thể ở trước mặt cô lộ ra một thân dục vọng như vậy.
Hôn là không có khả năng, tuyệt đối là không thể.
"... Ôm một cái."
Lương Quyết Thành biết là bây giờ mình không thể hôn, lui một bước cũng được.
Anh mở rộng vòng tay với Tiễn Ý Ý.
Bé trai muốn ôm ôm thật đáng yêu, vừa khả ái cố chấp, vừa nghiêm túc.
Tiễn Ý Ý tự tẩy não, ôm một chút mà thôi, dù sao cũng không phải chưa từng ôm qua.
Trong sân bay thiếu gì người ôm nhau chứ.
Tiễn Ý Ý cẩn thận vươn tay.
Động tác của cô quá nhỏ, Lương Quyết Thành gấp không thể chờ, một phen kéo người vào trong ngực mình.
Thiếu niên mười tám tuổi đã có hình dáng của nam nhân trưởng thành, một cái ôm này cảm giác có chút khác.
Cụ thể là khác chỗ nào, Tiễn Ý Ý cũng không biết.
Thậm chí là không muốn biết.
Tổng cảm thấy là điều gì không thể nói.
Lương Quyết Thành lặng lẽ hôn một cái trên chân tóc rơi xuống của cô.
"Tôi đi đây."
Loại lời nói này, Tiễn Ý Ý nghe thấy liền đỏ mặt.
Giống như là vợ chồng già vậy, chồng cứ ra ngoài là phải báo một câu cho vợ.
Cái liên tưởng này càng làm cho mặt Tiễn Ý Ý đỏ hơn.
Cô nhanh chóng đẩy đẩy Lương Quyết Thành, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đi nhanh đi, cậu đi thì tớ có thể ra ngoài chơi rồi."
Lương Quyết Thành chăm chú nhìn cô nửa ngày, chậm rãi ung dung nói: "Chơi cái gì, có tốt hơn chơi tôi không?"
Mặt Tiễn Ý Ý triệt để đỏ ửng lên.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn nam hài trước mắt.
Cảm thấy, người này càng ngày càng phóng túng rồi.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Nâng đứng lên, tôi còn có thể phóng túng!
Ngày mai có muốn ăn đường không?
Editor: AAAAAAA!! Bạn học Lương, cậu tha hóa rồi!
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Sau Tết Nguyên Đán chính là kỳ nghỉ đông.
May mắn là bọn họ còn không phải học bù cái gì, vậy là có đến 40 ngày nghỉ liền.
Nghỉ được hai hôm, ông nội liền hỏi xem Tiễn Ý Ý có muốn về nhà ở một thời gian hay không. "Nhà" ở đây tất nhiên là chỉ nhà của ông.
Hơn nữa, tiểu thúc cũng có thể bớt chút thời gian trở về mấy ngày.
Tiểu thúc bề bộn nhiều việc. Nhất là lúc trước, cơ hồ là bay đi bay lại khắp nơi, rất ít khi có mặt ở nhà. Bởi vì nguyên nhân này cho nên vẫn chưa có thời gian dẫn Lương Quyết Thành tới gặp chú ấy.
Kỳ nghỉ này, tiểu thúc vỗn muốn nói Tiễn Ý Ý đem người mang về nhà cho chú xem một chút, bên kia ông nội đã trực tiếp phân phó, bảo Dương tiên sinh đem Lương Quyết Thành đóng gói mang đi.
Lúc ấy Dương tiên sinh trực tiếp dẫn người tới Kinh thị, bảo là muốn dẫn anh đi học tập.
Lương Quyết Thành tất nhiên không thể từ chối.
Chỉ là anh nghĩ, kỳ nghỉ đông có thể ở bên Tiễn Ý Ý lại bị phá hỏng rồi.
Tiễn Ý Ý lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt.
Cô vừa nghĩ thông một số chuyện, còn cần chút thời gian giảm xóc. Nếu như Lương Quyết Thành cứ ở cạnh cô, sẽ khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Có lẽ không phải xấu hổ, mà là... thẹn thùng?
Tiễn Ý Ý còn chưa nghĩ thông, ông nội đã bảo Dương tiên sinh mang Lương Quyết Thành đi, cô liền giơ hai tay tán thành.
Đây là chuyện tốt!
Tiễn Ý Ý cơ hồ là khẩn cấp thu thập hành lý cho Lương Quyết Thành, đưa anh tới sân bay.
Từ Hải thị đến Kinh thị mất hai giờ bay, Lương Quyết Thành theo Dương tiên sinh chính là ít nhất phải mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể về.
Tiễn Ý Ý chuẩn bị ba cái vali lớn cho Lương Quyết Thành.
Một vali quần áo, một vali đồ dùng tư nhân, mặt khác còn có một vali là tự Lương Quyết Thành chuẩn bị, Tiễn Ý Ý cũng không biết rốt cuộc là cái gì.
Lưu thúc lái xe đến sân bay, còn gọi một trợ lý tới hỗ trợ, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cùng mặc hai cái áo lông giống nhau, trên mặt đều là ý cười.
Anh nhìn lướt qua Tiễn Ý Ý, liền biết cô vì cái gì mà vui vẻ như vậy.
Lương Quyết Thành nghĩ, để cô tự do một chút cũng tốt, như vậy thì sau này cô không thể nói anh không cho cô thời gian được.
Cũng không biết là lần này đi sẽ là đi bao lâu.
Dương tiên sinh cũng ở đó.
Vị tiên sinh chỉ dạy này của Lương Quyết Thành, hiện tại ở trong nước cũng là lão đại thập phần có tiếng. Ở trong kí ức của nguyên chủ thậm chí cũng có chút ấn tượng.
Ngay từ đầu, bên người Tiễn tiểu thúc có một vị Dương tiên sinh, vị Dương tiên sinh này sau cùng triển khai quyết đấu với Lương Quyết Thành, lúc ấy Dương tiên sinh đại biểu cho một đám người đỉnh cấp ở trong nước, vậy mà thiếu chút nữa bại dưới tay thiếu niên thiên tài Lương Quyết Thành.
Vì cái gì mà không thua? Chính là trong nguyên tác, Tiễn Mân Văn linh cảm được gì đó, nói cho Dương tiên sinh nghe, để Dương tiên sinh thắng hiểm một chiêu.
Cái này gọi là hào quang của nữ chính, mà Dương tiên sinh coi như là một hệ nhân mạch của nữ chính.
Hiện tại thì khác, Dương tiên sinh vẫn là người của tiểu thúc với ông nội, nữ chính Tiễn Mân Văn không có bất cứ cơ hội nào nhúng chàm cả. Cô ta thậm chí còn chưa từng đến công ty của cha mẹ Tiễn.
Thân là đại tiểu thư chân chính của Tiễn gia, cô ta cũng cảm thấy không cam lòng, muốn vào ngày nghỉ đi xem công ty của Tiễn gia. Không dám nói tới ông nội hay tiểu thúc, công ty của cha mẹ mình, cô ta cũng có thể đi chứ?
Thế nhưng không.
Tiễn Ý Ý từ người ở đó nghe nói, cha mẹ Tiễn căn bản không dám để Tiễn Mân Văn tới công ty.
Chung quy lại, bây giờ công ty của hai người họ sẽ có người thường xuyên tới đòi nợ.
Trước đó cha Tiễn đã tiêu rất nhiều tài sản đi làm hạng mục, sau đó liền thất bại.
Một lần thua như vậy cũng đủ khiến cho công ty của ông ta mệt thảm.
Cơ hồ là không có vốn lưu động, thu không đủ chi, tất cả đều đang nợ nần chồng chất.
Để ý kỹ thì cái công ty này còn hoạt động được cho tới bây giờ đều dùng tiền từ trên tay Tiễn lão gia tử.
Như vậy thì Tiễn Mân Văn cũng được, Tiễn Ý Ý cũng thế, đều là những công cụ để cha Tiễn moi tiền từ lão gia tử mà thôi.
Bây giờ Tiễn Mân Văn còn chưa biết tình huống của Tiễn gia, cô ta vẫn cho rằng cha Tiễn rất có tiền, dưới loại tình huống này, cha Tiễn căn bản không dám để cho Tiễn Mân Văn biết nhà mình đang mắc nợ.
Nếu Tiễn Mân Văn nghĩ mình vẫn là đại tiểu thư thì cho dù cha mẹ Tiễn có tìm cho cô ta một đối tượng đính hôn có lợi cho Tiễn gia, chỉ sợ cô ta vẫn sẽ nghĩ là cha mẹ đang chiếu cố, trân trọng cô ta, chọn cho cô ta một nhà chồng vô cùng mạnh mẽ, để cuộc sống của cô về sau sẽ không bị đứa em kia áp một đầu.
Tiễn Mân Văn chính là thuần túy đem cha mẹ Tiễn nghĩ đến quá tốt.
Cô ta cũng không nghĩ là một đứa con gái vừa mới được tìm về thì họ sẽ có bao nhiêu tình cảm chứ? Chớ nói chi là loại người như cha mẹ Tiễn, sau khi biết Tiễn Ý Ý là dưỡng nữ, nói bỏ qua một bên chính là sẽ bỏ qua một bên, dứt khoát như thế, cô ta không nghĩ tới vạn nhất sẽ có một ngày mình cũng như thế sao?
Về điểm này, Tiễn Ý Ý cũng không có cái gì muốn nói, dù sao thì Tiễn Mân Văn cũng không có quan hệ gì với cô.
Trước đây ở chỗ của ông nội, cô ta bị hung hăng phê bình một trận, sau đó liền triệt để yên tĩnh lại, thời gian đã mấy tháng rồi cũng không tới gây phiền phức cho Tiễn Ý Ý. Khiến cho cuộc sống của cô trở lại với quỹ đạo bình thường, vô cùng tốt.
Tiễn Ý Ý hi vọng Tiễn Mân Văn có thể bảo trì thái độ như vậy.
Tiễn Mân văn không biết tình huống Tiễn gia, thế nhưng Tiễn Ý Ý lại biết, không đơn thuần là chuyện của cha Tiễn mà còn có ông nội với tiểu thúc ở bên này.
Tiểu thúc thường xuyên sẽ gọi Tiễn Ý Ý tới công ty, nhìn một chút xem cô có cảm thấy hứng thú với ngành gì không.
Tiểu thúc từ sau khi xác nhận Tiễn Ý Ý là dưỡng nữ, liền đối với cô như thể đối với người có tài mà bồi dưỡng.
Cứ như vậy, chỉ cần cô vẫn còn ở lại Tiễn gia, còn có nơi sống yên ổn thì dù là Tiễn Mân Văn hay cha mẹ Tiễn đều phải đối với Tiễn Ý Ý khách khí một chút, không thể một chân đá văng cô được.
Hơn nữa tiểu thúc vô cùng cưng chiều Tiễn Ý Ý, cuộc sống về sau của cô cũng sẽ rất tốt.
So với cha mẹ Tiễn thì tiểu thúc càng xứng đáng làm cha mẹ hơn.
Có đôi khi Tiễn Ý Ý nghĩ, nếu như cô là con gái của chú ấy, nói không chừng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, thực tế lại không phải vậy.
Người chú này, nói đến còn lãnh đạm hơn so với Lương Quyết Thành. Nghe ông nội nói năm đó tiểu thúc đi học có quen biết với mối tình đầu, sau khi cùng cô ấy chia tay liền độc thân mười mấy năm.
Có lẽ tiểu thúc sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với Lương Quyết Thành.
Thời điểm Tiễn Ý Ý tiễn Lương Quyết Thành đi, trong đầu đều có đủ thứ chuyện loạn thất bát tao, nhìn Lương Quyết Thành với Dương tiên sinh vốn phải là kẻ địch của nhau, hiện tại bởi vì cô chen chân vào liền biến thành quan hệ sư đồ, cô cười đến có chút vi diệu.
Dương tiên sinh năm nay cũng gần 40 rồi, biết rõ Tiễn Ý Ý là tiểu bối của sếp mình, nói không chừng về sau cũng là một tiểu chủ nhân, cho nên đối với Tiễn Ý Ý cũng giống như là đối với bạn gái của học trò mình vậy.
Ở trước mặt Dương tiên sinh, Tiễn Ý Ý đầu tiên mang thân phận chất nữ của Tiễn tiểu thúc, sau đó chính là thân phận bạn gái của Lương Quyết Thành.
"Ý Ý, cháu thực sự không muốn đi với nó sao?"
Dương tiên sinh còn hỏi một câu như vậy.
Tiễn Ý Ý ở trước mặt người lớn rất có lễ phép.
"Dương thúc thúc, cháu không đi đâu, ông nội nói muốn cháu về nhà."
Dương tiên sinh sờ cằm.
"Hai đứa cũng là người yêu của nhau đi, vì sao mỗi lần lão gia tử lại cố ý muốn tách hai đứa ra vậy?"
Dương tiên sinh cảm thấy rất có hứng thú.
"Cháu xem, trước đó cũng vậy. Hay là hai đứa yêu nhau khiến ông nội không vui?"
Cũng bởi vì Dương tiên sinh là người dựa vào thực lực nói chuyện mới dám chất vấn như vậy.
Đầu Tiễn Ý Ý đầy hắc tuyến.
"Không phải vậy."
Lương Quyết Thành bước lên một bước ôm bả vai Tiễn Ý Ý.
"Chúng cháu rất tốt." Lương Quyết Thành biết Tiễn Ý Ý xấu hổ, nhất là trên phương diện đó, anh là một người bạn trai... sắp là một người bạn trai, ở trước mặt thầy giáo của mình, tự nhiên là muốn bảo vệ da mặt của tiểu cô nương.
Dương tiên sinh cười nhạo.
"Được được được, cậu nói tốt thì là tốt."
"Tiểu tử này, lại thật sự sẽ bảo vệ người khác ư? Thì ra cũng không phải một người máy a." Dương tiên sinh sờ cằm lầm bầm lầu bầu.
Lương Quyết Thành: "..."
Tiễn Ý Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng, thế nhưng lại cảm thấy không tốt với anh, liền nhanh chóng quay đầu nín cười.
Hóa ra có không ít người cảm thấy anh là người máy nha.
Khả năng cũng có thể lắm chứ, trước kia Lương Quyết Thành chính là một lão đại không có bất cứ tình cảm dư thừa nào.
Tiễn Ý Ý ở phòng chờ cùng Lương Quyết Thành chơi một ván trò chơi, đợi giờ lên máy bay.
Nam sinh cao lớn dừng tầm mắt trên người Tiễn Ý Ý, anh không nói gì, chính là cứ như vậy nhìn cô.
Tiễn Ý Ý bị ánh mắt này nhìn có chút không chịu nổi, cô cố nén xúc động muốn đỏ mặt, đẩy đẩy vai anh.
"Lên máy bay."
Lương Quyết Thành không có động.
Ở sân bay, khắp nơi đều là hình ảnh đưa tiễn người, cách đó không xa còn có một đôi tình nhân trẻ ôm nhau hôn môi.
Dương tiên sinh cách đó rất gần xoa xoa kính mắt, rất hứng thú nhìn chằm chằm hai người.
Cái ánh mắt kia phảng phất như đang nói "Có bản lĩnh liền hôn một cái đi!"
Tiễn Ý Ý thật không dám.
Cô có thể nhìn ra ý tứ trong mắt Lương Quyết Thành, cô thậm chí còn không biết, anh lấy lực lượng ở nơi nào mà có thể ở trước mặt cô lộ ra một thân dục vọng như vậy.
Hôn là không có khả năng, tuyệt đối là không thể.
"... Ôm một cái."
Lương Quyết Thành biết là bây giờ mình không thể hôn, lui một bước cũng được.
Anh mở rộng vòng tay với Tiễn Ý Ý.
Bé trai muốn ôm ôm thật đáng yêu, vừa khả ái cố chấp, vừa nghiêm túc.
Tiễn Ý Ý tự tẩy não, ôm một chút mà thôi, dù sao cũng không phải chưa từng ôm qua.
Trong sân bay thiếu gì người ôm nhau chứ.
Tiễn Ý Ý cẩn thận vươn tay.
Động tác của cô quá nhỏ, Lương Quyết Thành gấp không thể chờ, một phen kéo người vào trong ngực mình.
Thiếu niên mười tám tuổi đã có hình dáng của nam nhân trưởng thành, một cái ôm này cảm giác có chút khác.
Cụ thể là khác chỗ nào, Tiễn Ý Ý cũng không biết.
Thậm chí là không muốn biết.
Tổng cảm thấy là điều gì không thể nói.
Lương Quyết Thành lặng lẽ hôn một cái trên chân tóc rơi xuống của cô.
"Tôi đi đây."
Loại lời nói này, Tiễn Ý Ý nghe thấy liền đỏ mặt.
Giống như là vợ chồng già vậy, chồng cứ ra ngoài là phải báo một câu cho vợ.
Cái liên tưởng này càng làm cho mặt Tiễn Ý Ý đỏ hơn.
Cô nhanh chóng đẩy đẩy Lương Quyết Thành, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đi nhanh đi, cậu đi thì tớ có thể ra ngoài chơi rồi."
Lương Quyết Thành chăm chú nhìn cô nửa ngày, chậm rãi ung dung nói: "Chơi cái gì, có tốt hơn chơi tôi không?"
Mặt Tiễn Ý Ý triệt để đỏ ửng lên.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn nam hài trước mắt.
Cảm thấy, người này càng ngày càng phóng túng rồi.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Lương: Nâng đứng lên, tôi còn có thể phóng túng!
Ngày mai có muốn ăn đường không?
Editor: AAAAAAA!! Bạn học Lương, cậu tha hóa rồi!