Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 128: Có cần anh tìm giúp em không?

Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, có chút ai oán nói "Ông trời vì mình mà rơi nước mắt..."

 

Long Tịch Bảo cười ra tiếng, nói lớn "Làm ơn, trời mưa không phải là ông trời khóc, mà là đi tiểu."

 

Viên Cổn Cổn quay đầu cho cô ấy một ánh mắt bạn rất quá trớn, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau, lại hơi bi thương nói "Bạn xem, sét đánh là vì tức giận cho mình."

 

Long Tịch Bảo lại không nhịn được cười ra tiếng, nghịch ngợm nói "Làm ơn lần nửa, đó là ông trời không cẩn thận thả một cái rắm."

 

Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn nhìn cô ấy, không vui bẹt bẹt miệng, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ... Một lát sau, hơi vui mừng nói đến "Rơi mưa đá là vì ông trời muốn giúp mình dọa người đàn ông đáng giận kia."

 

Long Tịch Bảo vẫn không nhịn được cười nói "Làm ơn thứ N+1, rơi mưa đá là vì ông trời đang đại tiện."

 

Cuối cùng Viên Cổn Cổn không nhịn được quay đầu hung dữ nhìn người nào đó đang cười vui vẻ "Bạn cho là ông trời không thể khống chế đại tiểu tiện sao?"

 

Long Tịch Bảo vội vàng trịnh trọng nhìn Viên Cổn Cổn tức giận, "Cổn Cổn, mọi người có 3 cái gấp, đương nhiên là ông trời cũng sẽ có, sao bạn có thể kỳ thị chủng tộc chứ!"

 

Viên Cổn Cổn vểnh môi nhìn cô ấy "Bạn thật đáng ghét, không phối hợp mình chút nào."

 

"Ôi, như thế nào thì nhiều lắm cũng chỉ bị đánh hai cái, sao anh ấy nở làm bạn bị thương, giống như mình, gần như là từ nhỏ liền bị đánh tới lớn" Long Tịch Bảo meo meo nói.

 

Viên Cổn Cổn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, phản bác đến "Bọn họ có bắt bạn quỳ ván giặt đồ không?"

 

"Cắt, ván giặt đồ thì tính là cái gì, miếng ván máy móc trong máy tính mình cũng đã từng quỳ." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn bằng vẻ mặt bạn thật lạc hậu.

 

Viên Cổn Cổn run lên một cái đồng tình nhìn Long Tịch Vảo, song bào thai thật đáng sợ...

 

Long Tịch Bảo cũng mở miệng hỏ "Anh ấy có uy hiếp bạn, nếu bạn không thỏa hiệp liền mạnh mẽ chiếm đoạt bạn không?"

 

"Bình thường thì anh ấy không uy hiếp mà là trực tiếp mạnh mẽ chiếm đoạt, sau đó chờ mình cầu xin tha thứ cũng không buông tha." Viên Cổn Cổn nghĩ một chút thành thật trả lời.

 

Long Tịch Bảo run một cái, chậc chậc, Hắc ác ma thật khủng bố...

 

"Vậy bọn họ có đánh bạn...ở chỗ đó không?" Viên Cổn Cổn tiếp tục hỏi, hơi hơi đỏ mắt.

 

"Chỗ nào?"

 

"Chính là... Cái chỗ tròn tròn ở giữa có khe hở."

 

"Hiểu, cái mông, bọn họ không chỉ từng đánh mà còn từng đánh trước mặt tất cả người hầu." Bộ dáng Long Tịch Bảo tức giận, nhỏ giọng nói.

 

Choáng váng, rất tuyệt tình, một chút mặt mũi cũng không cho, song bào thai hơi quá đáng. Viên Cổn Cổn đồng tình nhìn Long Tịch Bảo.

 

"Anh ấy có hở một tí liền dùng ngón tay gõ đầu bạn không?" Long Tịch Bảo hỏi.

 

"Không." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

 

"Vậy tốt lắm a, cũng không phải là quá bạo lực." Long Tịch Bảo hâm mộ nhìn cô.

 

"Anh ấy sẽ trực tiếp lấy tay đánh."

 

"... ..."

 

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng thở dài, người tám lạng kẻ nửa cân, bọn họ quả nhiên là bạn tốt, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, là kẻ cướp cùng thuyền.

 

"Nhưng không phải anh Hiên rất dịu dàng sao? Nói như vậy, nếu anh Bác phát giận thì anh Hiên nhất định sẽ che chở cho bạn, nhưng Triệt..." Viên Cổn Cổn cúi đầu vì bản thân mà mặc niệm, tính cách của hai người nhà người ta một người là dịu dàng quan tâm, một người nóng nảy hung tàn, như vậy ít nhất còn có lúc dịu dàng... Nhưng Hắc Viêm Triệt thì một là nóng nảy hung tàn, một là âm trầm lạnh lùng, vì sao...

 

"Ha ha, bạn cảm thấy anh Hiên rất dịu dàng sao?" Long Tịch Bảo cười nhẹ hỏi.

 

"Đúng vậy, vừa dịu dàng vừa nho nhã." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cực kỳ hâm mộ, lúc trước giấc mộng của cô chính là gả cho người đàn ông như vậy, nhưng cuối cùng...

 

"Đúng, không sai, vừa dịu dàng vừa nho nhã, nhưng điều kiện quyết định đầu tiên là lúc anh ấy không nổi cáu, nếu anh ấy nổi giận lên, nhất định là đáng sợ hơn anh Bác." Long Tịch Bảo lấy một viên kẹo sữa từ trên bàn lên ném vào trong miệng.

 

"Nhưng cũng có lúc anh ấy dịu dàng, không phải sao?" Viên Cổn Cổn uống một ngụm chocolate nóng, nhỏ giọng nói.

 

"Đúng, nhưng bạn có nghĩ tới không, nếu hai người đàn ông cùng nổi giận thì mình phải làm sao bây giờ, tuy tính tình anh Triệt không tốt, con người cũng lập dị, ham muốn chiếm hữu cao, nham hiểm lại nóng nảy, nhưng mặc kệ như thế nào, bạn chỉ cần ứng phó một mình anh ấy, còn mình, anh Bác tàn nhẫn lạnh lùng anh Hiên phúc hắc âm trầm, lúc anh Hiên không bùng nổ thì hoàn hảo, một khi anh ấy phát nổ, mình chết nhanh hơn ai khác." Long Tịch Bảo meo meo nói.

 

"Nghe qua dường như là bạn tương đối nguy hiểm hơn." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ sau đó kết luận.

 

"Cổn Cổn, chẳng lẽ bạn không cảm thấy mình và bọn họ như vậy là không đúng sao?" Long Tịch Bảo nhẹ giọng hỏi.

 

"Không đúng? Có cái gì không đúng?" Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, không hiểu nhìn cô ấy.

 

"Hai người đàn ông, một cô gái, bạn cho rằng đây là bình thường?" Long Tịch Bảo cười khẽ, uống một ngụm cappuccino.

 

"Chỉ cần bạn thích liền không có gì không thể, mình cảm thấy mọi chuyện trên thế giới không có gì là đúng hay không, chỉ là xem chính bạn nghĩ như thế nào, cho rằng có đáng giá hay không, mình cảm thấy bạn và anh Hiên anh Bác đều rất xứng đôi, tốt lắm mà." Viên Cổn Cổn nghiêm túc phát biểu ý nghĩ của mình.

 

Long Tịch Bảo nghĩ nghĩ, cười nói "Cảm ơn bạn, Cổn Cổn."

 

"Cảm ơn cái gì?" Người nào đó còn ở trong trạng thái 'hỗn độn'

 

Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, véo véo gò má trắng nõn phúng phính của cô, nhẹ giọng nói "Không có gì."

 

"Thật ra mình cũng rất muốn có một người đàn ông dịu dàng dàng giống như anh Hiên." Viên Cổn Cổn hâm mộ nhìn Long Tịch Bảo.

 

"Có cần anh tìm giúp em không?" Một giọng nam dễ nghe truyền đến, Viên Cổn Cổn sợ tới mức ôm lấy Long Tịch Bảo bên cạnh, vì sao... Vì sao mỗi lần đều đúng lúc như vậy... Trời ạ, con và ông có thù oán gì?

back top