Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 16: Kém thông minh!

Viên Cổn Cổn vừa tỉnh ngủ, phát hiện mình ngủ ở trên giường lớn màu hồng, gãi gãi đầu, làm sao cô có thể ở trong này a. . . . . . Nhìn nhìn đồng hồ báo thức heo nhỏ ở đầu giường, đúng 8 giờ sáng, chỉ thấy người nào đó lập tức bật lên, lấy tốc độ của gió vọt vào phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, lại đi tới phòng bếp, đói quá. . . . . đói quá. . . . . .

 

Đúng 8 giờ 30 sáng, người nào đó xuất hiện ở bên giường Hắc Viêm Triệt, người nào đó ngủ đủ ăn đủ liền hét lớn "Thiếu gia, thức dậy a, a a a a a a. . . . . ."

 

Hắc Viêm Triệt gần như mở mắt ngay, lạnh lùng nhìn cô "Ngậm miệng."

 

Viên Cổn Cổn cười ngây ngô, gãi gãi đầu, vẻ mặt khờ khạo.

 

Hắc Viêm Triệt đứng dậy đi vào phòng tắm, Viên Cổn Cổn đi theo phía sau anh "Thiếu gia, hôm nay anh muốn ăn cái gì?"

 

"Tùy." Hắc Viêm Triệt nặn kem đánh răng.

 

"Bánh rán có được hay không? Anh thích mùi vị gì? Vị hoa quả? Vị hải sản ? Hay là vị thịt bò?" Viên Cổn Cổn lại hỏi.

 

"Mỗi thứ một cái." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói.

 

"Vậy anh muốn uống gì? Sữa không ngán sao? Uống sữa đậu nành có được hay không? Rất tốt với làn da, nhưng làn da anh đã rất tốt rồi, hình như không cần thiết, cà phê thì không tốt cho cơ thể, uống gì mới tốt chứ? Trà sữa sôcôla có được hay không?" Viên Cổn Cổn còn đang líu ra líu ríu.

 

Hắc Viêm Triệt không để ý cô, bắt đầu đánh răng.

 

"Thiếu gia?" Viên Cổn Cỏn chọc chọc eo của anh.

 

Hắc Vêm Triệt quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô.

 

"Ha ha. . . . . . Anh đang đánh răng không tiện a.... . . . . . Cũng đúng, anh đánh răng của anh, không nên phun kem đánh răng ra ngoài a...." Viên Cổn Cổn cười cười lấy lòng, xoay người đi ra ngoài thu dọn giường lớn của anh.

 

Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đánh răng.

 

Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt đi ra, cô đã ở cửa chờ anh, thấy anh lại bắt đầu hỏi "Trà sữa sôcôla có được hay không?"

 

"Nước" Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, đi thẳng ra ngoài.

 

"A..." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, đi theo phía sau của anh.

 

Sau khi ăn bữa sáng xong, Viên Cổn Cổn lại đi vào phòng sách cùng với anh. Đứng cách anh không xa giống như bình thường.

 

Hắc Viêm Triệt nhìn tài liệu trong tay, đột nhiên cảm thấy đau đầu, nhíu mày. . . . . .

 

Nhã Tư lập tức lấy một bình thuốc nhỏ từ trong tủ ra đặt lên trên bàn, thuận tiện rót một ly nước "Chủ nhân."

 

Hắc Viêm Triệt cầm lấy bình thuốc, đổ ra trên tay 2 viên thuốc, chuẩn bị uống lại bị người khác giật lấy 2 viên thuốc trên tay, không cần nghĩ cũng biết là ai, có thể chạm vào anh mà không bị đánh bay cũng chỉ có cô. . . . . .

 

Viên Cổn Cổn giật lấy thuốc của anh, nhìn nhìn đôi mắt tím lạnh lẽo của anh, ngập ngừng nói"Thiếu gia, anh đau đầu sao?"

 

Hắc Viêm Triệt không để ý cô, lại cầm lấy bình thuốc trên bàn đổ ra hai viên thuốc. . . . . . Một đôi móng vuốt trắng noản lại giật lấy thuốc của anh, thuận tiện ‘cuốn’ luôn bình thuốc nhỏ.

 

"Viên Cổn Cổn, em muốn chết sao?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

 

Viên Cổn Cổn dùng sức lắc đầu, bày tỏ cô không muốn.

 

"Lấy ra."

 

"Thiếu gia, đau đầu không thể luôn uống thuốc, sẽ không tốt đối với thân thể, tôi giúp anh có được hay không?" Viên Cổn Cổn lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói.

 

"Tôi nói, lấy ra." Đôi mắt Hắc Viêm Triệt bắt đầu đổi màu. . . . . . Đôi mắt tím nhạt biến thành tím đậm.

 

Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn cảnh tượng quái lạ trước mắt, có chút sợ hãi. . . . . . Nhưng vẫn nắm chặt bình thuốc trong tay, kiên trì không cho anh.

 

Hắc Viêm Triệt đứng dậy, bóp chặt cổ của cô, nhìn cô vùng vẫy trên tay anh. . . . . .

 

"Ân. . . . . ." Hốc mắt Viên Cổn Cổn đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nhưng vẫn quật cường không cho anh.

 

"Chủ nhân. . . . . ." Á Tư và Nhã Tư gọi nhỏ, nhưng lại không dám chạm vào anh.

 

Hắc Viêm Triệt buông Viên Cổn Cổn ra, không nói gì.

 

Viên Cổn Cổn mềm nhũng ngồi dưới đất, ho khan , cố gắng hít thở, một lúc sau ngửa mặt lên lau nước mắt của mình, nhỏ giọng nói "Thuốc đau đầu có tác dụng phụ, để cho tôi giúp anh, tôi bảo đảm nhất định có hiệu quả."

 

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, lạnh giọng nói với hai thuộc hạ trung thành "Các người ra ngoài."

 

Nhã Tư cùng Á Tư liếc nhau, đi ra ngoài.

 

Viên Cổn Cổn hít hít cái mũi đứng lên từ trên mặt đất, thử chạm tay vào tay anh, thấy anh không có từ chối, nắm tay anh đi tới phòng spa trong nhà họ Hắc.

 

Hắc Viêm Triệt nằm ở trên giường gội đầu, Viên Cổn Cổn hòa nhũ dịch chữa bệnh vào nước ấm, lại nhỏ vài giọt tinh dầu cô mang theo bên mình, lấy tay làm ướt tóc của anh, sau đó bắt đầu từ từ mát xa, vừa mát xa vừa nói chuyện với anh "Thiếu gia, tuy tôi không biết nguyên nhân anh đau đầu là gì, nhưng nếu đau đầu, anh cố gắng đừng suy nghĩ đến nó, nghĩ đến chuyện khác sẽ tốt hơn."

 

Hắc Viêm Triệt cảm giác được tay của cô đang xuyên qua trên đỉnh đầu anh, rất thoải mái, vô cùng thoải mái. . . . . . Bởi vì không ai có thể chạm vào anh nên từ nhỏ đến lớn cũng không có ai mát xa cho anh. . . . . .

 

"Thiếu gia, tôi chơi đố chữ với anh được không?" Viên Cổn Cổn cười nói, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn không ngừng mát xa đỉnh đầu của anh.

 

Hắc Viêm Triệt không để ý cô.

 

"‘Người Nhật Bản là người ’, những câu này áp dụng biện pháp tu từ gì?" Viên Cổn Cổn tự mình nói.

 

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, khinh thường phun ra hai chữ "Nhân hoá."

 

"Thiếu gia, anh thật thông minh." Viên Cổn Cổn nhìn anh bằng vẻ mặt sùng bái.

 

"Là em ngu ngốc." Hắc Viêm Triệt nhắm mắt lại, phun ra ba chữ.

 

Viên Cổn Cổn chép miệng, không nói gì.

 

Một lúc sau, người nào đó thiếu kiên nhẫn lại nói tiếp "Thiếu gia, tôi kể chuyện xưa cho anh nghe."

 

Hắc Viêm Triệt không trả lời.

 

"Chuyện xưa này, mở đầu có chút khủng bố, phần giữa có chút hài hước, kết thúc có chút bi thương, anh muốn nghe không?" Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi.

 

Hắc Viêm Triệt mở mắt nhìn cô, vẫn không nói gì.

 

"Anh hãy nghe cho kỹ a..., thật lâu thật lâu trước kia có một con ma quỷ, nó thả một cái rắm, chết mất rồi." Viên Cổn Cổn tự nói xong liền bật cười.

 

Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhìn cô khinh thường.

 

"Thiếu gia, không buồn cười sao?"

 

"Kém thông minh!" Hắc Viêm Triệt hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.

 

Viên Cổn Cổn tự mất mặt mà cúi đầu, không hiểu vì sao muốn chọc cho anh cười lại khó như vậy. . . . . . Trước kia lúc ở nhà, cho dù là anh Duệ, cha mẹ, hay các chị người hầu đều thích nghe cô nói chuyện, nhưng mà vì sao anh lại không thích. . . . . . Vì sao?

back top