Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Quyển 2 - Chương 8: Con gái của Bạch quản gia!

Viên Cổn Cổn sắp xếp hành lý của mình, lại phát hiện càng làm càng lộn xộn, đang lúc cô muốn vứt bỏ thì vang lên tiếng đập cửa.

 

"Mời vào." Viên Cổn Cổn nhẹ giọng nói.

 

Giọng nói của cô vừa kết thúc, cửa được mở ra, hai cô nữ giúp việc mặc quần áo xinh đẹp, trong đó một người cầm quần áo gấp xếp ngay ngắn, một người khác cầm một đôi giày mới.

 

"Chào Viên tiểu thư." Hai cô gái xinh đẹp lễ phép khom lưng, tiếng nói như chim hoàng oanh làm cho người ta thích từ trong đáy lòng.

 

"Hai người không cần gọi em là tiểu thư, gọi em là Cổn Cổn là được, xưng hô với hai người như thế nào a?" Viên Cổn Cổn đứng dậy nói với các cô.

 

"Tôi họ bạch, Bach Nhã Tĩnh, cô gọi tôi là Nhã Tĩnh là được rồi." Cô gái có vẻ nhã nhặn khẽ cười nói.

 

"Tôi cũng họ Bạch, Bạch Nhã Văn, cô gọi tôi là Nhã Văn là được rồi." Cô gái có vẻ hoạt bát phất phất tay nói với cô.

 

"Tên của hai người giống như a..., là chị em sao?" Viên Cổn Cổn kéo các cô ngồi trên giường.

 

"Đúng vậy a, tôi là em, chị ấy là chị." Bạch Nhã Văn không chút khách khí ngồi ở trên giường lớn đáng yêu, còn dùng mông nhúng nhúng.

 

"Chúng tôi là con gái Bạch quản gia, tôi 20 tuổi, Nhã Văn 19 tuổi, đều đã lớn hơn em, sau này em có thể gọi chúng tôi là chị." Bạch Nhã Tĩnh cười cười dịu dàng nói với cô, nụ cười này liền hoàn toàn chinh phục Viên Cổn Cổn rồi.

 

"Chị Tĩnh, chị Văn ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gọi.

 

"Oa. . . . . . Em thật sự rất đáng yêu a..., mặt của em mềm mại, trắng mịn, véo vào co dãn rất tốt a...." Bạch Nhã Văn đưa tay véo mặt cô, cảm thán nói.

 

"Nhã Văn, dừng tay." Bạch Nhã Tĩnh gạt tay cô, đau lòng nhìn khuôn mặt Viên Cổn Cổn bị véo đến hồng hồng.

 

Bạch Nhã Văn uất ức nhìn cô một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

 

"Không sao a, người nhà của em cũng rất thích véo thịt của em." Viên Cổn Cổn cười hề hề nói.

 

"Cổn Cổn tới đây thay quần áo đi, bọn chị đưa em đến phòng thiếu gia." Bạch Nhã Tĩnh dịu dàng đưa quần áo cho cô.

 

"Được." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn nhận lấy quần áo đi vào phòng tắm.

 

Bạch Nhã Tĩnh nhìn nhìn một đống đồ bày ra trên mặt đất, không khỏi cười cười, xem ra cô nhóc kia cũng không hẳn là một cô bé biết chăm sóc bản thân.

 

Qua một lúc lâu sau, Viên Cổn Cổn mở cửa đi ra.

 

Bạch Nhã Văn vui vẻ nhào tới ôm cô điên cuồng véo véo, miệng còn hưng phấn nói "Cổn Cổn, thật dễ thương a..., thật đáng yêu a..., rất muốn khi dễ em a..., làm sao bây giờ? Em rất hợp với đồ nữ giúp việc a..., nếu thêm một cái băng đô viền tơ ở trên đầu nửa thì em có thể đóng vai nhân vật, chính là loại nhân vật nữ giúp việc đáng yêu bị chủ nhân ngược đãi."

 

"Vì sao sẽ bị ngược đãi . . . . . ." Viên Cổn Cổn nghe vậy không khỏi hoảng sợ.

 

"Bởi vì khuôn mặt của em làm người ta rất muốn khi dễ em a." Bạch Nhã Văn ôm cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.

 

"Thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn cẩn thận nhìn cô.

 

"Đừng nghe nó nói bậy, tới đây mang giày, bọn chị đưa em đến phòng thiếu gia." Bạch Nhã Tĩnh đặt giày ở cạnh chân cô, vỗ về sờ sờ đầu cô nhẹ nhàng nói.

 

Viên Cổn Cổn mang giày xong, đi theo phía sau các cô.

 

"Cổn Cổn a, buổi tối chị sẽ tới giúp em sắp xếp đồ đạc." Bạch Nhã Tĩnh nhẹ cười nói.

 

"Có thể sao? Chị Tĩnh, chị có bận nhiều việc hay không?" Viên Cổn Cổn xấu hổ nhìn cô.

 

"Sẽ không, yên tâm đi." Bạch Nhã Tĩnh cũng không nhịn được đưa tay véo khuôn mặt của cô, ừ. . . . . . Cảm giác thật sự rất tốt.

 

"Cám ơn chị Tĩnh." Viên Cổn Cổn vui vẻ khoác cánh tay của cô.

 

15 phút sau, các cô đi tới trước cánh cửa lớn màu tím lộng lẫy, cánh cửa cao hơn 2 thước, trên cánh cửa lộng lẫy điêu khắc một động vật không biết tên.

 

"Cổn Cổn đi thôi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được chạm vào người của thiếu gia." Bạch Nhã Tĩnh nhỏ giọng nói.

 

Viên Cổn Cổn gật gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa đi vào. . . . . .

 

Căn phòng thật lớn a..., Một mình anh không sợ sao? Viên Cổn Cổn nhìn quanh bốn phía, khó hiểu gãi gãi đầu, đi tới đi lui, rốt cục nhìn thấy thiếu gia trong truyền thuyết đang nằm trên chiếc giường siêu lớn. . . . . .

 

Anh lặng lẽ nằm ở trên giường, chăn mỏng nhẹ nhàng che lại bên hông gầy gò của anh, khuôn mặt anh vô cùng cân xứng, chính xác mà nói là cực kỳ hoàn mỹ, đôi mày kiếm xem ra rất ngang ngược, lông mi còn dài hơn so với cô, cái mũi rất cao, môi cực kỳ gợi cảm, tóc của anh là màu bạc, thật xinh đẹp, rất muốn đến sờ vào, da anh rất trắng rất mịn, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, anh đẹp quá a..., So với mấy nữ minh tinh kia anh còn đẹp hơn rất nhiều. . . . . . Thậm chí anh còn đẹp hơn cả anh Duệ. . . . .

 

Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn người đàn ông xinh đẹp nằm trên giường không khỏi mất hồn, một lúc sau mới phản ứng kịp, nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia thức dậy, mặt trời đã chiếu xuống mông rồi.

 

Không phản ứng. . . . . .

 

"Thiếu gia ăn cơm, nếu không thì tôi liền ăn sạch sẽ, không để lại cho anh a...." Viên Cổn Cổn nói tiếp, bình thường chỉ cần anh Duệ dùng chiêu này thì cô liền tỉnh lại, thử vạn lần được vạn lần.

 

Vẫn không phản ứng. . . . . .

 

"Thiếu gia, mông bị lộ ra ngoài rồi!" Viên Cổn Cổn hô to.

 

Vẫn không phản ứng như cũ. . . . . .

 

Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ, muốn đưa tay đẩy anh nhưng liền nhớ đến lời dặn của Bạch quản gia và Bạch Nhã Tĩnh, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn dừng giữa không trung, sau đó nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có cái gậy dài nào có thể dùng được, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, tìm được. . . . . .

 

Viên Cổn Cổn cầm dụng cụ thông bồn cầu, đến gần bên cạnh người đàn ông đang ngủ say, vừa định chạm vào anh chỉ nghe thấy từ môi mỏng khêu gởi của anh phát ra một câu: "Em dám lấy nó chạm vào tôi, tôi sẽ biến em thành người gậy."

 

Viên Cổn Cổn sửng sốt, cầm cây thông bồn cầu, ngơ ngác mở to mắt nhìn người đàn ông xinh đẹp . . . . . . Anh. . . . . . đã thức dậy a. . . . .

back top