Tiết tử.
Phượng Dẫn quốc có hai thành đô, Hoàng Đô Phượng Tầm và Giang Đô Tầm Ẩn. Hoàng Đô được xem như nơi phồn hoa nhất quốc gia, là trung tâm văn hóa và chính trị của cả nước, phồn hoa cũng có cái lý của nó. Còn Giang Đô, có thể nổi danh cùng Hoàng Đô, thì cũng dễ thấy nó phồn thịnh thế nào.
Phượng Dẫn quốc dùng sông Lưu Giang để phân chia Nam Bắc, Tầm Ẩn thành là cây cầu lớn duy nhất nối liền Nam Bắc, thông qua sông Lưu Giang, ở nơi thương nhân tập hợp này, đâu đâu cũng có thể thấy được sự phồn hoa, phong cảnh lại xinh đẹp tuyệt trần, bước đến đâu cũng thấy thanh nhã, thường thường có rất nhiều văn nhân sĩ tử đến để đề thơ phú từ, từ thuyền hoa trên sông cũng thường truyền đến tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng, khiến lòng người say mê, lưu luyến.
Trong thành Tầm Ẩn có ba cái nhiều. Thứ nhất là nhiều tiền, mỗi tiền trang tư nhân có tiếng đều mở chi nhánh ở đây, theo như ông chủ Kim của tiền trang tư nhân Hô Phong, tiền trang lớn nhất Phượng Dẫn quốc, trong một lần uống rượu tự nói ra, rằng ngân lượng mà bọn họ đang nắm ở Tầm Ẩn thành bằng một nửa số ngân lượng cả Phượng Dẫn quốc. Mà trong Tầm Ẩn thành, thì nơi nhiều tiền nhất chính là Huyến Thải sơn trang được ngự ban. Đương nhiệm trang chủ của Huyến Thải sơn trang là Lăng Nhược Tâm, năm năm trước nàng tiếp nhận quyền trang chủ từ mẫu thân Lăng Ngọc Song. Vì kinh doanh phát triển, nên trừ lúc ban đầu chỉ có vua chúa mới có thể dùng vải vóc ở đây, nhưng bây giờ, mỗi một người dân Phượng Dẫn quốc đều có thể sử dụng vải vóc được chế tác tử Huyến Thải sơn trang, việc làm ăn phát triển đến nhường nào. Mỗi một người Phượng Dẫn quốc khi nhắc đến tên Lăng Nhược Tâm đều không thể kìm chế mà giơ một ngón tay lên khen ngợi. Ai nói nữ tử không bằng nam nhân?
Cái nhiều thứ hai là tài tử. Từ xưa tới nay, những chốn phồn hoa đô hội luôn thu hút rất nhiều văn nhân lữ khách, mà trong Tầm Ẩn thành những năm gần đây thì càng nhiều tài tử hơn. Tài tử của Tầm Ẩn thành tuyên bố với bên ngoài là vì quan phủ rất chú trọng bồi dưỡng văn nhân, nên rất nhiều tài tử bên ngoài cũng tìm đến Tầm Ẩn thành để du ngoạn, thắng cảnh. Thật ra, tự các tài tử đó cũng hiểu rõ, mục đích thật sự khiến bọn họ đến đây, là vì có Lăng Nhược Tâm.
Cái nhiều thứ ba đó là mỹ nữ, tài tử phải có giai nhân, từ xưa đến nay vốn hòa làm một, nơi nào có tài tử, nếu thiếu đi mỹ nhân làm nền, thì cũng giống như bông hoa hồng mà mất đi lá, như cá thoát khỏi nước, như chim rời khỏi cành. Ở trong Tầm Ẩn thành, dễ dàng có thể nhìn thấy được những tiểu mỹ nhân có vòng eo mảnh mai như cành liễu, dung nhan tươi sáng, yêu kiều như đóa hoa, lại càng không nói đến, tiêu hồn là ở chỗ, tùy tiện tìm trong Tầm Ẩn thành, đều có thể tìm thấy một nữ tử vừa có tư sắc, lại vừa có tài năng. Tuy nói rằng mỹ nữ ở đây nhiều không đếm xuể, nhưng đẹp nhất trong đó vẫn là đương gia của Huyến Thải sơn trang Lăng Nhược Tâm. Giang hồ đồn đại, Nhược Tâm kia có dung mạo như tiên giáng trần, dùng cụm từ chim sa cá lặn, hay bế nguyệt tu hoa để hình dung nàng đều là sự sỉ nhục đối với nàng. Tính tình nàng dịu dàng như nước, khiến cho người ta không tự giác mà nảy sinh sự thương xót. Hơn nữa, nàng có gia nghiệp to lớn, lại thông thạo Tứ thư ngũ kinh, tuy nữ nhân Lăng gia chỉ kén rể chứ không gả ra ngoài, nhưng có thể lấy được một tiểu mỹ nhân như thế, đừng nói là kén rể, chỉ cần được nhìn thấy nàng, không ít người đều nguyện ý sẵn sàng hy sinh cả tính mạng mình.
Tiếng thơm bên ngoài của Lăng Nhược Tâm đã sớm bay xa vạn dặm, từ khi nàng mười lăm tuổi tiếp nhận lại vị trí đương gia Huyến Thải sơn trang, đến giờ đã là năm năm. Mặc cho bà mối đạp phá cửa lớn của Lăng gia, nhưng nàng vẫn chưa tìm được người khiến nàng động tâm. Nàng còn chưa gả ra ngoài, không những là tâm bệnh của Lăng Ngọc Song, mà còn là tâm bệnh của cả Tầm Ẩn thành nữa. Có nhà mừng, có nhà lo, mừng là vì nàng còn chưa được gả, nam tử độc thân vẫn còn cơ hội, lo là lo gia tài của nam tử độc thân dù có là bạc triệu, dung mạo còn hơn Phan An cũng không dám nói mình xứng đôi với nàng, chưa nói đến việc nàng có thể để mắt đến hắn. Nói cho chính xác thì, những nam tử trong Tầm Ẩn thành đều đang chờ đợi, rốt cuộc ai có thể cưới được một nữ tử như vậy???
---------------------------------------------------------------------
Thương Tố môn là Thái Sơn bắc đẩu trong giang hồ võ học. Đoàn Lạc Trần là sư đệ của chưởng môn Thương Tố môn, Huyền Cơ Tử sư phụ. Vì lời hứa của cha, nên lúc cô bé Thanh Hạm vừa tròn năm tuổi, đã được đưa vào sư môn học nghệ, cũng đã giao ước sẵn, đến khi Thanh Hạm vừa tròn mười sáu tuổi sẽ xuống núi để hoàn thành lời hứa.
Môn quy của Thương Tố môn vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu tuyển đệ tử cũng cực kỳ cao, đệ tử của Thương Tố môn tuy không nhiều, nhưng rất có danh tiếng trong giới võ lâm. Trong giới võ lâm lưu truyền một câu: Dù đắc tội với Diêm vương, cũng đừng đắc tội với người của Thương Tố môn. Như vậy có thể thấy được, địa vị và sức ảnh hưởng của Thương Tố môn đối với giang hồ. Hơn nữa, tuy đệ tử Thương Tố môn làm việc cổ quái, nhưng hành vi thì rất chính trực, bình thường đệ tử Thương Tố môn rất ít đi lại trong giang hồ, nhưng mỗi một đệ tử muốn hành tẩu giang hồ, thì đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, không những võ công cực kỳ cao, mà phẩm hạnh cũng phải vô cùng tốt, đủ tư cách mới có thể xuống núi.
Đoàn Thanh Hạm là thiên tài võ học, một trong bảy đệ tử cao nhất của Thương Tố môn, nàng là đồ đệ yêu của Huyền Cơ Tử, cũng là đồ đệ khiến ông đau đầu nhất.
Yêu quý là ở chỗ tuy nàng chỉ mới học võ nghệ mười một năm, nhưng công lực cao nhất trong thất đại đệ tử, năng lực lĩnh ngộ ưu việt, kể từ khi sư tổ khai sơn tới nay, nàng là đệ tử rất có khả năng sẽ trở thành người thứ hai luyện thành Huyền Tố kinh.
Đau đầu là ở chỗ, chỉ cần có nàng ở đây, Thương Tố môn sẽ không có một ngày bình yên. Nàng thường thừa dịp Huyền Cơ Tử ngủ say mà cạo sạch râu của ông, cũng từng "bất cẩn" mà đánh đổ hết đan dược ông luyện suốt chín chín tám mươi mốt ngày, cũng từng "nhất thời nổi hứng" suýt nữa đốt cháy cả Thương Tố môn. Làm sư phụ mà bị nàng chỉnh thành như vậy, thì sáu sư huynh đệ đồng môn của nàng còn chịu nhiều đau khổ đến mức nào.
Đại sư huynh đang ngủ say, giường sẽ bị nàng đạp đổ; xiêm y của Nhị sư huynh thường xuyên bị nàng vẽ thành đủ loại hình thù, hoa văn; Tam sư huynh còn thảm hại hơn nhiều, vừa tỉnh dậy mặt đã biến thành con mèo hoa; các mầm cây thuốc Tứ sư huynh vất vả tìm kiếm, thường vô duyên vô cớ mà tự mình "chạy" mất khỏi phòng thuốc; phòng luyện công Ngũ sư huynh và Lục sư huynh vất vả tu sửa cũng không biết vì sao mà bị đạp đổ.
Tất cả đệ tử trong Thương Tố môn đều biết mọi chuyện do ai làm, nhưng không có một ai dám đi gặp nàng đòi lại công bằng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu nói là đánh nhau, đơn độc thi đấu, bọn họ đánh không lại nàng. Nếu liên hợp lại cùng nhau "dạy bảo" nàng, nàng sẽ ngồi xuống đất khóc lớn, nói sáu nam nhân bắt nạt một nữ nhân. Sáu vị sư huynh đệ đều dở khóc dở cười, nàng nghịch ngợm như vậy, có điểm nào giống nữ nhân đâu? Hơn nữa, trên đời này có nữ nhân như vậy sao? Đi nhờ sư phụ phân xử ư? Thôi, đừng tự tìm phiền toái, trên dưới toàn môn đều biết, sư phụ cưng chiều nàng tới cực điểm. Cùng nàng nói đạo lý? Coi như xong, nên tỉnh người lại đi, đạo lý của nàng có thể nói chết thành sống, ba năm trước, thiên hạ đệ nhất Trạng sư Võ Văn Kiệt từng đến Thương Tố môn chơi, sau khi biện luận với Thanh Hạm, hắn liền thề cả đời không làm Trạng sư nữa.
Huyền Cơ Tử cũng không có cách nào quản thúc nàng, theo tính cách của nàng, đến lúc xuống núi ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, sợ nàng gây họa, lại dạy nàng y thuật. Nhưng mà, là thiên tài võ học, nhưng lại là đồ ngốc trong y thuật, suốt mười năm, ngay cả thảo dược thông thường nàng cũng không nhớ rõ. Huyền Cơ Tử hễ cứ nhắc đến nàng thì đi được ba bước liền lắc đầu, đi được năm bước là thở dài tức giận!
Đến năm nàng mười sáu tuổi, Huyền Cơ Tử vốn không muốn để nàng xuống núi, nhưng không thể vi phạm lời hứa năm đó, bấm đốt ngón tay tính xem vận mệnh của nàng, lại thở dài một tiếng, thôi, để nàng đi đi thôi.
Chương 1. Ô Long cướp dâu.
Lăng Nhược Tâm mở lá thư trên tay, chỉ thấy vô cùng đau đầu, không khỏi thở dài một hơi. Mẹ và Đoàn thúc thúc đúng là một đôi dở hơi, chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được. Hắn là nam giả nữ thì cũng thôi đi, vốn đã tính một mình cả đời rồi, giờ thì hay lắm, tự dưng lại bắt hắn phải "gả" cho đứa con gái giả trai của Đoàn thúc thúc. Cái trò đùa gì thế này???!
Hắn chưa từng gặp qua con gái của Đoàn thúc thúc, chỉ nghe đồn là xinh đẹp như hoa, nhưng mà, một đứa nhỏ giả trai từ bé đến lớn, thì đẹp cái khỉ gì chứ! Tám phần là mẹ và Đoàn thúc thúc lừa hắn thôi. Hắn đường đường là một nam tử hán, bị nuôi lớn thành một nữ nhân thì cũng thôi đi, giờ lại còn đem gả hắn cho một nữ nhân, thật là quá sức buồn cười! Hắn liều chết không theo, thì mẹ hắn lại đem tuyệt chiêu của nữ nhân "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" ra dùng hết để đối phó với hắn, vì chữ hiếu, hắn chỉ có thế áp dụng biện pháp trung hòa, kết quả cuối cùng là trước hết để Đoàn Thanh Hạm kia làm thiếp thân thị vệ cho hắn, nói là để cho hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Trong tay hắn bây giờ là thư của Huyền Cơ Tử, sư phụ Đoàn Thanh Hạm gửi đến, nói nàng đã xuống núi rồi, không đến nửa tháng sẽ đến Tầm Ẩn thành. Đường đường là một nam tử hán, lại đi gả cho nữ nhân, vậy mà mẹ và Đoàn thúc thúc cũng nghĩ ra được, thời đại gì thế này không biết! Đoàn Thanh Hạm phải không, hừ hừ, ta sẽ cho cô biết cái gì gọi là ra oai phủ đầu!
**************
Sau khi Lăng Nhược Tâm nhận thư được một tháng, ngoài Tầm Ẩn thành mới xuất hiện hai công tử xinh đẹp đi tới. Đi trước là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng sáng, sạch sẽ, một đôi mắt đen như ngọc sáng long lanh, mái tóc đen dài chỉ dùng một sợi dây màu tím cột lại trên đỉnh đầu, mặc một chiếc trường bào màu tím, trong tay còn cầm thêm một cây quạt. Nếu cặp mắt linh động kia mà khuôn phép một chút, thì bộ dạng đó đúng là một thư sinh tiêu chuẩn, chỉ có điều, chủ nhân của ánh mắt đó, rõ ràng là một người không hề khuôn phép gì cả, dọc đường đi gây chuyện, sinh sự không ngừng, tạo sức ép khiến nam tử đi phía sau hắn kia không biết nên làm thế nào cho phải.
Đi phía sau nam tử áo tím là một nam tử khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặt chữ điền, mắt sâu mày rậm, làn da hơi đen, vẻ mặt chỉ vừa nhìn đã thấy từng trải. Trang phục của hắn cũng rất giống trang phục của nam tử áo tím kia, hắn mặc một chiếc trường bào màu đen, vì trời nóng, mà hở ra nửa ngực, dương khí nam tử hán đều hiện rõ.
Hai người còn chưa vào thành, đã nghe được tiếng diễn tấu sáo và tiếng trống từ trong thành truyền ra, chắc là ai đó cưới vợ. Thiếu niên áo tím vừa nghe thanh âm đó, mặt mày hớn hở đã muốn xông vào giúp vui. Nam tử áo đen vội túm lấy áo thiếu niên áo tím nói: "Sư muội, đừng quậy nữa, sư phụ mà biết muội lại muốn nhảy vào giúp vui, chắc chắn sẽ phạt muội đó!"
Thiếu niên áo tím được gọi là sư muội nói: "Thứ nhất là sư phụ không ở đây, nên người sẽ không biết, thứ hai, Đại sư huynh, nhân phẩm của huynh vô cùng tốt, cho nên, tất nhiên sẽ không mách lẻo chuyện của ta với sư phụ. Còn nữa, quan trọng nhất, lần này trước khi xuống núi, sư phụ có nói, về sau ta chỉ cần bảo vệ cho sự an toàn của Lăng tiểu thư thật tốt, là có thể đơn độc phiêu bạt giang hồ, cho nên là, giờ ta đang bắt đầu bước chân vào giang hồ, mà đã bước chân vào giang hồ,thì đầu tiên là phải xâm nhập giang hồ, phải xâm nhập giang hồ thì tự nhiên sẽ phải quan sát những chuyện phát sinh bên cạnh mình rồi."
Thiếu niên áo tím vừa nói xong câu cuối liền ra vẻ đắc ý vô cùng, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn, thật giống như coi việc người ta thành thân và đại sự trong giang hồ là một vậy. Đi chưa được hai bước, nàng lại quay đầu nói với nam tử áo đen: "Còn nữa, Đại sư huynh, đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài thì hoặc gọi ta là Đoàn công tử, hoặc gọi ta là sư đệ, lần sau còn gọi ta sư muội nữa, coi chừng ta trở mặt với huynh!" Dứt lời, còn lườm Đại sư huynh một cái, trong đôi mắt linh động tràn đầy sự cảnh cáo.
Nam tử được gọi là Đại sư huynh kia tên là Tống Vấn Chi, là bế môn đại đệ tử của Chưởng môn Thương Tố môn Huyền Cơ Tử, mà cô gái được hắn gọi là sư muội kia, chính là đệ tử nhỏ nhất của Huyền Cơ Tử, cũng là người mà Lăng Nhược Tâm phải "gả", Đoàn Thanh Hạm, đệ tử có thiên phú võ học nhất của Thương Tố môn, cũng là đệ tử khiến Huyền Cơ Tử đau đầu nhất.
Thanh Hạm không thèm để ý đến sự ngăn cản của Tống Vấn Chi, nhún chân vài cái đã chen lại phía trước đội ngũ đón dâu, trong lòng nàng thật sự cũng có chút ngạc nhiên, không biết tân nương tử có diện mạo thế nào, có đẹp hay không? Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nhìn thấy tân nương đẹp hay xấu, đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ từ trong kiệu truyền ra. Nàng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nữ tử này xuất giá nhưng không hề vui mừng, hạnh phúc hay sao? Làm gì có ai đang ngồi trong kiệu hoa mà còn khóc?
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Thanh Hạm, hay là tân nương này không muốn gả, mà bị người ta bức hôn? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã khiến nàng không kìm được mà mặt mày hớn hở hẳn, cứ như việc bức hôn là chuyện cực kỳ vui vẻ với nàng vậy. Cơ hội hành hiệp trượng nghĩa thế này, làm sao nàng có thể bỏ qua!
Tống Vấn Chi thấy nụ cười nơi khóe miệng của nàng, liền biết là việc không hay rồi. Nụ cười đó là điềm báo trước mỗi khi nàng có ý đồ xấu, hắn đang định ngăn cản, Thanh Hạm đã cười hì hì một cái rồi phi thân lên chắn phía trước đội ngũ đón dâu, chiếc quạt trong tay khẽ lay động, dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng đến cực điểm.
Bà mối nhìn thấy một công tử đẹp trai chặn phía trước, lại thấy nàng ngũ quan tinh tế, hai mắt đen láy, thần thái phi phàm, trang phục nhìn như một công tử nhà quyền quý, chỉ có điều, những nhà danh tiếng trong Tầm Ẩn thành này, mụ đều biết cả, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta. Tuy không biết nàng định làm gì, nhưng trong ngày đại hỉ mà lại có một nam tử ngăn trước kiệu hoa, thì dù thế nào cũng có chút mất vui. Mụ là bà mối nổi danh nhất Tầm Ẩn thành, chuyện thế này mụ gặp không ít, lập tức khuôn mặt đầy nếp nhăn cười toe toét như hoa cúc nở rộ.
Bà mối đi đến trước mặt Thanh Hạm, nhẹ nhàng thi lễ, lấy trong ngực áo ra hai đồng bạc vụn, cười nói: "Công tử đây đúng là mi thanh mục tú, không biết là con cái nhà ai, để ngày khác, ta cũng làm mai cho công tử. Hôm nay thì xin công tử nhường bước, để trễ giờ bái đường sẽ không hay!" Tục ngữ nói không sai, chìa tay không đánh người mặt cười, lời mụ nói cũng rất khéo léo, chỉ cần không phải là người cố ý đến gây sự, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà, Thanh Hạm lại cố tình là người muốn đến gây sự kia.
Thanh Hạm gập quạt lại, đưa ra nâng cằm bà mối lên, hai mắt chớp chớp, cười hì hì nói: "Ta cũng đang có ý này, mà mụ cũng cùng ý tưởng, như vậy đi, hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mụ giúp ta làm mai luôn đi!"
Bà mối đã luống tuổi, tướng mạo lại thường thường, khi còn trẻ cũng chẳng có người hỏi đến, đương nhiên cũng chưa từng bị người khác có hành động đùa giỡn thế bao giờ, mà người đùa giỡn mụ đây lại còn là một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt già nua của mụ phút chốc đỏ bừng lên, tim đập như sấm, nói năng lộn xộn: "Không biết, à, không biết công tử để ý...... để ý cô nương nhà ai?" Xưa nay, mụ vốn là người dẻo miệng nhất Tầm Ẩn thành, nói chuyện còn chưa bao giờ nói nhịu.
Đôi mắt đẹp của Thanh Hạm nhẹ nhàng lướt qua kiệu hoa, cây quạt xẹt qua cằm bà mối, quay một vòng trong đám người, cuối cùng dừng lại trước kiệu hoa, cằm hơi cúi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu nói: "Là nàng!"
Bà mối kinh hãi, kéo cây quạt của Thanh Hạm qua nói: "Vị công tử này, ngươi nhìn trúng ai mụ cũng có thể làm bà mối cho ngươi, nhưng trăm triệu lần không được nảy sinh suy nghĩ không an phận với cô nương này. Ngươi cũng biết, tân nương tử là Cửu phu nhân mà Tri phủ đại nhân muốn cưới về! Ai mà dám đắc tội với Tri phủ đại nhân chứ!"
Thanh Hạm vừa nghe, thầm nghĩ: "Thảo nào mà tân nương lại khóc nỉ non trong kiệu, thì ra là không muốn làm tiểu thiếp của người ta!" Chuyện như vậy càng khiến nàng bất bình, càng muốn xen vào hơn! Cây quạt lập tức lay động, nàng cười: "Khắp thiên hạ này rất nhiều nữ tử, nhưng chỉ có nàng là ý trung nhân của ta, mụ cũng biết, ta với nàng vốn là thanh mai trúc mã, mà chính Tri phủ đại nhân mới là người hoành đao đoạt ái! Hôm nay, bất luận thế nào, ta cũng phải mang tân nương đi!" Tri phủ đại nhân không ai dám đắc tội, là do chưa gặp nàng đấy thôi.
Bà mối vừa nghe xong, mặt ủ mày chau, bên trong kiệu hoa là hoa khôi thanh lâu mà Tri phủ đại nhân vừa chuộc ra. Nói đến cũng khéo, bà mối cũng biết đại khái, vị hoa khôi này đích thực là có một thanh mai trúc mã thầm thương trộm nhớ, liền nói ngay: "Chuyện tình cảm của công tử và Liên Y cô nương, ta cũng có nghe thấy, nhưng mà, công tử cũng đừng làm khó ta, giờ lành sắp tới rồi, Tri phủ đại nhân vẫn đang chờ bái đường thành thân."
Thanh Hạm cười: "Ta muốn đưa Liên Y đi, Tri phủ đại nhân muốn thành thân với ai, ta không quan tâm." Ánh mắt nàng vừa chuyển, lập tức kéo bà mối qua nói: "Dù sao tri phủ cũng phải đón dâu, phiền mụ làm tân nương một lần vậy!" Dứt lời cũng không cần biết bà mối có đồng ý hay không, liền đưa tay điểm huyệt mụ, nhẹ nhàng xách mụ lên.
Tống Vấn Chi đứng bên cạnh nhìn thấy hành động của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, biết rõ là nàng sẽ không nghe những vẫn giữ chặt nàng nói: "Sư... sư đệ, trên đường đi, đệ đã chín lần cướp dâu rồi, lộ trình lẽ ra chỉ đi mất mười ngày, giờ đã gần một tháng, đừng náo loạn nữa được không, hơn nữa đã đến Tầm Ẩn thành rồi, nếu để người Lăng gia biết được đệ gây chuyện như vậy, chỉ sợ phụ thân đệ cũng không có cách nào mà ăn nói với Lăng đại tiểu thư đâu."
Thanh Hạm nhẹ nhàng gạt tay Tống Vấn Chi ra nói: "Sư huynh, lần này không giống mấy lần trước, chẳng lẽ huynh không nghe thấy tân nương kia đang khóc hay sao? Hơn nữa, nữ tử này là Cửu phu nhân mà tri phủ muốn cưới về, một người nam nhân, cưới nhiều thê thiếp thế để làm gì? Tân nương cũng không nguyện ý gả cho hắn, lại sợ quyền sợ thế nên không dám cự tuyệt, cho nên, đây là ta cứu giúp nàng, nếu huynh còn ngăn cản nữa chính là táng tận lương tâm đấy!"
Tống Vấn Chi vô cùng đau đầu, nếu nói thêm vài câu, theo tính cách của nàng, thế nào cũng gộp hắn với gã tri phủ kia vào chung một loại, chỉ là, chẳng lẽ nàng không biết tri phủ cũng là chức quan không nhỏ, chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái hay sao? Chưa nói, đây đang là trong Tầm Ẩn thành, nàng mà gây sự, chỉ sợ còn có thể làm phiền đến Lăng đại tiểu thư nữa. Bất luận thế nào lần này cũng phải ngăn cản nàng lại.
Thanh Hạm biết thừa trong đầu đại sư huynh đang suy tính gì, nàng búng chân một cái nhảy đến trước kiệu hoa, một tay kéo tân nương ra, một tay nhẹ nhàng ném bà mối vào trong kiệu, cõng tân nương trên lưng, thi triển khinh công bay về hướng Nam. Tống Vấn Chi thấy nàng biến mất cực nhanh, đang muốn cản lại, thì những người trong đội ngũ đón dâu thấy hắn đi cùng Thanh Hạm, nghĩ là hắn cũng muốn nhảy vào quấy rối, liền dàn trận chặn hắn lại. Hắn lại không đành lòng đả thương mọi người, chỉ có thể điểm huyệt bọn họ. Chờ đến khi hắn điểm huyệt bọn họ xong, thì đã không còn thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu nữa, hắn lo lắng, vội thi triển khinh công đi theo.
Thanh Hạm cõng tân nương Liên Y đi một hơi mấy dặm đường, đến một ngôi miếu đổ nát mới thả nàng ta xuống, nàng vừa thở vừa nói: "Tốt rồi, ngươi không sao rồi, giờ thì ngươi được tự do, có thể gả cho người mình muốn gả!" Dứt lời, nàng còn vỗ vỗ tay, trong giọng điệu tràn đầy sự đắc ý, nàng lại làm thêm một chuyện tốt nữa.
Trong lòng Liên Y vốn đang thầm mắng kẻ nào nhàm chán lại chạy đến cướp dâu như vậy, nàng dùng hết tâm cơ mới có thể dụ Tri phủ cưới nàng về. Nhưng vừa vén khăn lên, nàng nhìn thấy Thanh Hạm ngũ quan như ngọc, tuấn tú lịch sự, lại là thanh niên tài giỏi, quần áo trên người cũng không tầm thường, tám chín phần là công tử nhà giàu, không kìm được mà động tâm một chút, không muốn gả cho Tri phủ nữa, chỉ kéo tay Thanh Hạm nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì? Nhà ở đâu?"
Nhìn thấy nàng ta xốc khăn voan lên, Thanh Hạm không khỏi có chút kinh diễm, hai mắt nàng ta yêu kiều mà không lẳng lơ, da thịt nõn nà, mày liễu thanh tú, cặp môi anh đào, tuyệt đối là một mỹ nhân. Chỉ có điều, trên mặt hơi nhiều vẻ phong trần, lúc nàng ta đưa tay kéo tay nàng, bàn tay mềm mại không xương, hai mắt nhìn nàng phong tình vô hạn. Nàng không khỏi có chút căng thẳng, ngượng ngùng nói: "Một chút việc nhỏ thôi, không cần nhắc đến!"
Liên Y thấy nàng căng thẳng, chỉ nghĩ chắc do nàng còn trẻ, chưa trải đời, liền dựa vào người nàng, vô cùng thẹn thùng nói: "Công tử trượng nghĩa như vậy, khiến tiểu nữ cực kỳ cảm động, trong lòng tiểu nữ cũng không có ai, công tử lại ra tay cứu ta từ trong nước sôi lửa bỏng, nếu công tử không chê, thì cưới ta về nhà đi!" Lá gan của một nữ tử thanh lâu đương nhiên rất lớn, Liên Y lại đã từng có kinh nghiệm về hoan lạc, nàng ta biết rõ đây là cơ hội tuyệt hảo để cầu hoan với hắn, sao nàng có thể bỏ qua.
Thanh Hạm vừa nghe xong, nhướng mày trợn mắt lên, cô ta vừa nói cái gì thế? Nếu nàng là nam tử thì không nói, nhưng nàng là nữ tử mà, làm sao mà lấy cô ta được? Hơn nữa, dù nàng có là nam tử, thì cũng chẳng dám cưới một nữ tử chủ động như vậy, vội đẩy Liên Y ra nói: "Là do tại hạ nghe tiếng cô nương khóc nỉ non trong kiệu hoa, cho rằng cô nương không muốn xuất giá, nên mới ra tay cứu giúp, chứ không có một chút suy nghĩ không an phận nào."
Liên Y cười duyên một tiếng, nhẹ nhàng kéo tay Thanh Hạm đặt lên ngực trái của mình nói: "Tân nương khóc nỉ non khi xuất giá là tập tục của Tầm Ẩn thành, tên là khóc gả, là để tương lai có thể có hạnh phúc dài lâu. Ta không có người trong lòng, hôm nay gặp gỡ công tử, đó là duyên phận trời ban, nếu không, sao bao nhiêu kiệu hoa như thế, công tử không cướp, lại đi cướp đúng cỗ kiệu của ta? Vì mối duyên phận này mà trái tim ta mừng rỡ, đập liên hồi, chàng sờ thử mà xem, có phải đập rất mạnh không?"
Thanh Hạm sờ thấy một cảm giác mềm mại, tuy đều là nữ tử, nhưng cũng vì sự bạo dạn của nàng ta mà kinh hoảng, hai tròng mắt mở lớn, nàng hôm nay, đúng là thuyền lật trong mương rồi, trong lòng lại thầm mắng nữ tử Tầm Ẩn thành quá bạo dạn đi. Nàng lập tức gạt tay Liên Y ra nói: "Nếu đã vậy, là ta hiểu lầm rồi, cô nương bảo trọng!" Dứt lời, cũng không quan tâm người ta có phản ứng gì, chẳng quan tâm đó là một nữ tử yếu đuối hay mạnh bạo, chỉ vội vàng thi triển khinh công, nghênh ngang đi mất.
Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn vang lên tiếng Liên Y chửi bới ầm ĩ. Thanh Hạm chỉ nghĩ , đi nhanh chân một chút, sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ mới được ba dặm đường, trước mặt đã nhìn thấy một đội quan binh, tên cầm đầu quát to: "Chính hắn là người cướp dâu đấy."
Phượng Dẫn quốc có hai thành đô, Hoàng Đô Phượng Tầm và Giang Đô Tầm Ẩn. Hoàng Đô được xem như nơi phồn hoa nhất quốc gia, là trung tâm văn hóa và chính trị của cả nước, phồn hoa cũng có cái lý của nó. Còn Giang Đô, có thể nổi danh cùng Hoàng Đô, thì cũng dễ thấy nó phồn thịnh thế nào.
Phượng Dẫn quốc dùng sông Lưu Giang để phân chia Nam Bắc, Tầm Ẩn thành là cây cầu lớn duy nhất nối liền Nam Bắc, thông qua sông Lưu Giang, ở nơi thương nhân tập hợp này, đâu đâu cũng có thể thấy được sự phồn hoa, phong cảnh lại xinh đẹp tuyệt trần, bước đến đâu cũng thấy thanh nhã, thường thường có rất nhiều văn nhân sĩ tử đến để đề thơ phú từ, từ thuyền hoa trên sông cũng thường truyền đến tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng, khiến lòng người say mê, lưu luyến.
Trong thành Tầm Ẩn có ba cái nhiều. Thứ nhất là nhiều tiền, mỗi tiền trang tư nhân có tiếng đều mở chi nhánh ở đây, theo như ông chủ Kim của tiền trang tư nhân Hô Phong, tiền trang lớn nhất Phượng Dẫn quốc, trong một lần uống rượu tự nói ra, rằng ngân lượng mà bọn họ đang nắm ở Tầm Ẩn thành bằng một nửa số ngân lượng cả Phượng Dẫn quốc. Mà trong Tầm Ẩn thành, thì nơi nhiều tiền nhất chính là Huyến Thải sơn trang được ngự ban. Đương nhiệm trang chủ của Huyến Thải sơn trang là Lăng Nhược Tâm, năm năm trước nàng tiếp nhận quyền trang chủ từ mẫu thân Lăng Ngọc Song. Vì kinh doanh phát triển, nên trừ lúc ban đầu chỉ có vua chúa mới có thể dùng vải vóc ở đây, nhưng bây giờ, mỗi một người dân Phượng Dẫn quốc đều có thể sử dụng vải vóc được chế tác tử Huyến Thải sơn trang, việc làm ăn phát triển đến nhường nào. Mỗi một người Phượng Dẫn quốc khi nhắc đến tên Lăng Nhược Tâm đều không thể kìm chế mà giơ một ngón tay lên khen ngợi. Ai nói nữ tử không bằng nam nhân?
Cái nhiều thứ hai là tài tử. Từ xưa tới nay, những chốn phồn hoa đô hội luôn thu hút rất nhiều văn nhân lữ khách, mà trong Tầm Ẩn thành những năm gần đây thì càng nhiều tài tử hơn. Tài tử của Tầm Ẩn thành tuyên bố với bên ngoài là vì quan phủ rất chú trọng bồi dưỡng văn nhân, nên rất nhiều tài tử bên ngoài cũng tìm đến Tầm Ẩn thành để du ngoạn, thắng cảnh. Thật ra, tự các tài tử đó cũng hiểu rõ, mục đích thật sự khiến bọn họ đến đây, là vì có Lăng Nhược Tâm.
Cái nhiều thứ ba đó là mỹ nữ, tài tử phải có giai nhân, từ xưa đến nay vốn hòa làm một, nơi nào có tài tử, nếu thiếu đi mỹ nhân làm nền, thì cũng giống như bông hoa hồng mà mất đi lá, như cá thoát khỏi nước, như chim rời khỏi cành. Ở trong Tầm Ẩn thành, dễ dàng có thể nhìn thấy được những tiểu mỹ nhân có vòng eo mảnh mai như cành liễu, dung nhan tươi sáng, yêu kiều như đóa hoa, lại càng không nói đến, tiêu hồn là ở chỗ, tùy tiện tìm trong Tầm Ẩn thành, đều có thể tìm thấy một nữ tử vừa có tư sắc, lại vừa có tài năng. Tuy nói rằng mỹ nữ ở đây nhiều không đếm xuể, nhưng đẹp nhất trong đó vẫn là đương gia của Huyến Thải sơn trang Lăng Nhược Tâm. Giang hồ đồn đại, Nhược Tâm kia có dung mạo như tiên giáng trần, dùng cụm từ chim sa cá lặn, hay bế nguyệt tu hoa để hình dung nàng đều là sự sỉ nhục đối với nàng. Tính tình nàng dịu dàng như nước, khiến cho người ta không tự giác mà nảy sinh sự thương xót. Hơn nữa, nàng có gia nghiệp to lớn, lại thông thạo Tứ thư ngũ kinh, tuy nữ nhân Lăng gia chỉ kén rể chứ không gả ra ngoài, nhưng có thể lấy được một tiểu mỹ nhân như thế, đừng nói là kén rể, chỉ cần được nhìn thấy nàng, không ít người đều nguyện ý sẵn sàng hy sinh cả tính mạng mình.
Tiếng thơm bên ngoài của Lăng Nhược Tâm đã sớm bay xa vạn dặm, từ khi nàng mười lăm tuổi tiếp nhận lại vị trí đương gia Huyến Thải sơn trang, đến giờ đã là năm năm. Mặc cho bà mối đạp phá cửa lớn của Lăng gia, nhưng nàng vẫn chưa tìm được người khiến nàng động tâm. Nàng còn chưa gả ra ngoài, không những là tâm bệnh của Lăng Ngọc Song, mà còn là tâm bệnh của cả Tầm Ẩn thành nữa. Có nhà mừng, có nhà lo, mừng là vì nàng còn chưa được gả, nam tử độc thân vẫn còn cơ hội, lo là lo gia tài của nam tử độc thân dù có là bạc triệu, dung mạo còn hơn Phan An cũng không dám nói mình xứng đôi với nàng, chưa nói đến việc nàng có thể để mắt đến hắn. Nói cho chính xác thì, những nam tử trong Tầm Ẩn thành đều đang chờ đợi, rốt cuộc ai có thể cưới được một nữ tử như vậy???
---------------------------------------------------------------------
Thương Tố môn là Thái Sơn bắc đẩu trong giang hồ võ học. Đoàn Lạc Trần là sư đệ của chưởng môn Thương Tố môn, Huyền Cơ Tử sư phụ. Vì lời hứa của cha, nên lúc cô bé Thanh Hạm vừa tròn năm tuổi, đã được đưa vào sư môn học nghệ, cũng đã giao ước sẵn, đến khi Thanh Hạm vừa tròn mười sáu tuổi sẽ xuống núi để hoàn thành lời hứa.
Môn quy của Thương Tố môn vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu tuyển đệ tử cũng cực kỳ cao, đệ tử của Thương Tố môn tuy không nhiều, nhưng rất có danh tiếng trong giới võ lâm. Trong giới võ lâm lưu truyền một câu: Dù đắc tội với Diêm vương, cũng đừng đắc tội với người của Thương Tố môn. Như vậy có thể thấy được, địa vị và sức ảnh hưởng của Thương Tố môn đối với giang hồ. Hơn nữa, tuy đệ tử Thương Tố môn làm việc cổ quái, nhưng hành vi thì rất chính trực, bình thường đệ tử Thương Tố môn rất ít đi lại trong giang hồ, nhưng mỗi một đệ tử muốn hành tẩu giang hồ, thì đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, không những võ công cực kỳ cao, mà phẩm hạnh cũng phải vô cùng tốt, đủ tư cách mới có thể xuống núi.
Đoàn Thanh Hạm là thiên tài võ học, một trong bảy đệ tử cao nhất của Thương Tố môn, nàng là đồ đệ yêu của Huyền Cơ Tử, cũng là đồ đệ khiến ông đau đầu nhất.
Yêu quý là ở chỗ tuy nàng chỉ mới học võ nghệ mười một năm, nhưng công lực cao nhất trong thất đại đệ tử, năng lực lĩnh ngộ ưu việt, kể từ khi sư tổ khai sơn tới nay, nàng là đệ tử rất có khả năng sẽ trở thành người thứ hai luyện thành Huyền Tố kinh.
Đau đầu là ở chỗ, chỉ cần có nàng ở đây, Thương Tố môn sẽ không có một ngày bình yên. Nàng thường thừa dịp Huyền Cơ Tử ngủ say mà cạo sạch râu của ông, cũng từng "bất cẩn" mà đánh đổ hết đan dược ông luyện suốt chín chín tám mươi mốt ngày, cũng từng "nhất thời nổi hứng" suýt nữa đốt cháy cả Thương Tố môn. Làm sư phụ mà bị nàng chỉnh thành như vậy, thì sáu sư huynh đệ đồng môn của nàng còn chịu nhiều đau khổ đến mức nào.
Đại sư huynh đang ngủ say, giường sẽ bị nàng đạp đổ; xiêm y của Nhị sư huynh thường xuyên bị nàng vẽ thành đủ loại hình thù, hoa văn; Tam sư huynh còn thảm hại hơn nhiều, vừa tỉnh dậy mặt đã biến thành con mèo hoa; các mầm cây thuốc Tứ sư huynh vất vả tìm kiếm, thường vô duyên vô cớ mà tự mình "chạy" mất khỏi phòng thuốc; phòng luyện công Ngũ sư huynh và Lục sư huynh vất vả tu sửa cũng không biết vì sao mà bị đạp đổ.
Tất cả đệ tử trong Thương Tố môn đều biết mọi chuyện do ai làm, nhưng không có một ai dám đi gặp nàng đòi lại công bằng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu nói là đánh nhau, đơn độc thi đấu, bọn họ đánh không lại nàng. Nếu liên hợp lại cùng nhau "dạy bảo" nàng, nàng sẽ ngồi xuống đất khóc lớn, nói sáu nam nhân bắt nạt một nữ nhân. Sáu vị sư huynh đệ đều dở khóc dở cười, nàng nghịch ngợm như vậy, có điểm nào giống nữ nhân đâu? Hơn nữa, trên đời này có nữ nhân như vậy sao? Đi nhờ sư phụ phân xử ư? Thôi, đừng tự tìm phiền toái, trên dưới toàn môn đều biết, sư phụ cưng chiều nàng tới cực điểm. Cùng nàng nói đạo lý? Coi như xong, nên tỉnh người lại đi, đạo lý của nàng có thể nói chết thành sống, ba năm trước, thiên hạ đệ nhất Trạng sư Võ Văn Kiệt từng đến Thương Tố môn chơi, sau khi biện luận với Thanh Hạm, hắn liền thề cả đời không làm Trạng sư nữa.
Huyền Cơ Tử cũng không có cách nào quản thúc nàng, theo tính cách của nàng, đến lúc xuống núi ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, sợ nàng gây họa, lại dạy nàng y thuật. Nhưng mà, là thiên tài võ học, nhưng lại là đồ ngốc trong y thuật, suốt mười năm, ngay cả thảo dược thông thường nàng cũng không nhớ rõ. Huyền Cơ Tử hễ cứ nhắc đến nàng thì đi được ba bước liền lắc đầu, đi được năm bước là thở dài tức giận!
Đến năm nàng mười sáu tuổi, Huyền Cơ Tử vốn không muốn để nàng xuống núi, nhưng không thể vi phạm lời hứa năm đó, bấm đốt ngón tay tính xem vận mệnh của nàng, lại thở dài một tiếng, thôi, để nàng đi đi thôi.
Chương 1. Ô Long cướp dâu.
Lăng Nhược Tâm mở lá thư trên tay, chỉ thấy vô cùng đau đầu, không khỏi thở dài một hơi. Mẹ và Đoàn thúc thúc đúng là một đôi dở hơi, chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được. Hắn là nam giả nữ thì cũng thôi đi, vốn đã tính một mình cả đời rồi, giờ thì hay lắm, tự dưng lại bắt hắn phải "gả" cho đứa con gái giả trai của Đoàn thúc thúc. Cái trò đùa gì thế này???!
Hắn chưa từng gặp qua con gái của Đoàn thúc thúc, chỉ nghe đồn là xinh đẹp như hoa, nhưng mà, một đứa nhỏ giả trai từ bé đến lớn, thì đẹp cái khỉ gì chứ! Tám phần là mẹ và Đoàn thúc thúc lừa hắn thôi. Hắn đường đường là một nam tử hán, bị nuôi lớn thành một nữ nhân thì cũng thôi đi, giờ lại còn đem gả hắn cho một nữ nhân, thật là quá sức buồn cười! Hắn liều chết không theo, thì mẹ hắn lại đem tuyệt chiêu của nữ nhân "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" ra dùng hết để đối phó với hắn, vì chữ hiếu, hắn chỉ có thế áp dụng biện pháp trung hòa, kết quả cuối cùng là trước hết để Đoàn Thanh Hạm kia làm thiếp thân thị vệ cho hắn, nói là để cho hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Trong tay hắn bây giờ là thư của Huyền Cơ Tử, sư phụ Đoàn Thanh Hạm gửi đến, nói nàng đã xuống núi rồi, không đến nửa tháng sẽ đến Tầm Ẩn thành. Đường đường là một nam tử hán, lại đi gả cho nữ nhân, vậy mà mẹ và Đoàn thúc thúc cũng nghĩ ra được, thời đại gì thế này không biết! Đoàn Thanh Hạm phải không, hừ hừ, ta sẽ cho cô biết cái gì gọi là ra oai phủ đầu!
**************
Sau khi Lăng Nhược Tâm nhận thư được một tháng, ngoài Tầm Ẩn thành mới xuất hiện hai công tử xinh đẹp đi tới. Đi trước là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng sáng, sạch sẽ, một đôi mắt đen như ngọc sáng long lanh, mái tóc đen dài chỉ dùng một sợi dây màu tím cột lại trên đỉnh đầu, mặc một chiếc trường bào màu tím, trong tay còn cầm thêm một cây quạt. Nếu cặp mắt linh động kia mà khuôn phép một chút, thì bộ dạng đó đúng là một thư sinh tiêu chuẩn, chỉ có điều, chủ nhân của ánh mắt đó, rõ ràng là một người không hề khuôn phép gì cả, dọc đường đi gây chuyện, sinh sự không ngừng, tạo sức ép khiến nam tử đi phía sau hắn kia không biết nên làm thế nào cho phải.
Đi phía sau nam tử áo tím là một nam tử khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặt chữ điền, mắt sâu mày rậm, làn da hơi đen, vẻ mặt chỉ vừa nhìn đã thấy từng trải. Trang phục của hắn cũng rất giống trang phục của nam tử áo tím kia, hắn mặc một chiếc trường bào màu đen, vì trời nóng, mà hở ra nửa ngực, dương khí nam tử hán đều hiện rõ.
Hai người còn chưa vào thành, đã nghe được tiếng diễn tấu sáo và tiếng trống từ trong thành truyền ra, chắc là ai đó cưới vợ. Thiếu niên áo tím vừa nghe thanh âm đó, mặt mày hớn hở đã muốn xông vào giúp vui. Nam tử áo đen vội túm lấy áo thiếu niên áo tím nói: "Sư muội, đừng quậy nữa, sư phụ mà biết muội lại muốn nhảy vào giúp vui, chắc chắn sẽ phạt muội đó!"
Thiếu niên áo tím được gọi là sư muội nói: "Thứ nhất là sư phụ không ở đây, nên người sẽ không biết, thứ hai, Đại sư huynh, nhân phẩm của huynh vô cùng tốt, cho nên, tất nhiên sẽ không mách lẻo chuyện của ta với sư phụ. Còn nữa, quan trọng nhất, lần này trước khi xuống núi, sư phụ có nói, về sau ta chỉ cần bảo vệ cho sự an toàn của Lăng tiểu thư thật tốt, là có thể đơn độc phiêu bạt giang hồ, cho nên là, giờ ta đang bắt đầu bước chân vào giang hồ, mà đã bước chân vào giang hồ,thì đầu tiên là phải xâm nhập giang hồ, phải xâm nhập giang hồ thì tự nhiên sẽ phải quan sát những chuyện phát sinh bên cạnh mình rồi."
Thiếu niên áo tím vừa nói xong câu cuối liền ra vẻ đắc ý vô cùng, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn, thật giống như coi việc người ta thành thân và đại sự trong giang hồ là một vậy. Đi chưa được hai bước, nàng lại quay đầu nói với nam tử áo đen: "Còn nữa, Đại sư huynh, đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài thì hoặc gọi ta là Đoàn công tử, hoặc gọi ta là sư đệ, lần sau còn gọi ta sư muội nữa, coi chừng ta trở mặt với huynh!" Dứt lời, còn lườm Đại sư huynh một cái, trong đôi mắt linh động tràn đầy sự cảnh cáo.
Nam tử được gọi là Đại sư huynh kia tên là Tống Vấn Chi, là bế môn đại đệ tử của Chưởng môn Thương Tố môn Huyền Cơ Tử, mà cô gái được hắn gọi là sư muội kia, chính là đệ tử nhỏ nhất của Huyền Cơ Tử, cũng là người mà Lăng Nhược Tâm phải "gả", Đoàn Thanh Hạm, đệ tử có thiên phú võ học nhất của Thương Tố môn, cũng là đệ tử khiến Huyền Cơ Tử đau đầu nhất.
Thanh Hạm không thèm để ý đến sự ngăn cản của Tống Vấn Chi, nhún chân vài cái đã chen lại phía trước đội ngũ đón dâu, trong lòng nàng thật sự cũng có chút ngạc nhiên, không biết tân nương tử có diện mạo thế nào, có đẹp hay không? Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nhìn thấy tân nương đẹp hay xấu, đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ từ trong kiệu truyền ra. Nàng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nữ tử này xuất giá nhưng không hề vui mừng, hạnh phúc hay sao? Làm gì có ai đang ngồi trong kiệu hoa mà còn khóc?
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Thanh Hạm, hay là tân nương này không muốn gả, mà bị người ta bức hôn? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã khiến nàng không kìm được mà mặt mày hớn hở hẳn, cứ như việc bức hôn là chuyện cực kỳ vui vẻ với nàng vậy. Cơ hội hành hiệp trượng nghĩa thế này, làm sao nàng có thể bỏ qua!
Tống Vấn Chi thấy nụ cười nơi khóe miệng của nàng, liền biết là việc không hay rồi. Nụ cười đó là điềm báo trước mỗi khi nàng có ý đồ xấu, hắn đang định ngăn cản, Thanh Hạm đã cười hì hì một cái rồi phi thân lên chắn phía trước đội ngũ đón dâu, chiếc quạt trong tay khẽ lay động, dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng đến cực điểm.
Bà mối nhìn thấy một công tử đẹp trai chặn phía trước, lại thấy nàng ngũ quan tinh tế, hai mắt đen láy, thần thái phi phàm, trang phục nhìn như một công tử nhà quyền quý, chỉ có điều, những nhà danh tiếng trong Tầm Ẩn thành này, mụ đều biết cả, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta. Tuy không biết nàng định làm gì, nhưng trong ngày đại hỉ mà lại có một nam tử ngăn trước kiệu hoa, thì dù thế nào cũng có chút mất vui. Mụ là bà mối nổi danh nhất Tầm Ẩn thành, chuyện thế này mụ gặp không ít, lập tức khuôn mặt đầy nếp nhăn cười toe toét như hoa cúc nở rộ.
Bà mối đi đến trước mặt Thanh Hạm, nhẹ nhàng thi lễ, lấy trong ngực áo ra hai đồng bạc vụn, cười nói: "Công tử đây đúng là mi thanh mục tú, không biết là con cái nhà ai, để ngày khác, ta cũng làm mai cho công tử. Hôm nay thì xin công tử nhường bước, để trễ giờ bái đường sẽ không hay!" Tục ngữ nói không sai, chìa tay không đánh người mặt cười, lời mụ nói cũng rất khéo léo, chỉ cần không phải là người cố ý đến gây sự, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà, Thanh Hạm lại cố tình là người muốn đến gây sự kia.
Thanh Hạm gập quạt lại, đưa ra nâng cằm bà mối lên, hai mắt chớp chớp, cười hì hì nói: "Ta cũng đang có ý này, mà mụ cũng cùng ý tưởng, như vậy đi, hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mụ giúp ta làm mai luôn đi!"
Bà mối đã luống tuổi, tướng mạo lại thường thường, khi còn trẻ cũng chẳng có người hỏi đến, đương nhiên cũng chưa từng bị người khác có hành động đùa giỡn thế bao giờ, mà người đùa giỡn mụ đây lại còn là một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt già nua của mụ phút chốc đỏ bừng lên, tim đập như sấm, nói năng lộn xộn: "Không biết, à, không biết công tử để ý...... để ý cô nương nhà ai?" Xưa nay, mụ vốn là người dẻo miệng nhất Tầm Ẩn thành, nói chuyện còn chưa bao giờ nói nhịu.
Đôi mắt đẹp của Thanh Hạm nhẹ nhàng lướt qua kiệu hoa, cây quạt xẹt qua cằm bà mối, quay một vòng trong đám người, cuối cùng dừng lại trước kiệu hoa, cằm hơi cúi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu nói: "Là nàng!"
Bà mối kinh hãi, kéo cây quạt của Thanh Hạm qua nói: "Vị công tử này, ngươi nhìn trúng ai mụ cũng có thể làm bà mối cho ngươi, nhưng trăm triệu lần không được nảy sinh suy nghĩ không an phận với cô nương này. Ngươi cũng biết, tân nương tử là Cửu phu nhân mà Tri phủ đại nhân muốn cưới về! Ai mà dám đắc tội với Tri phủ đại nhân chứ!"
Thanh Hạm vừa nghe, thầm nghĩ: "Thảo nào mà tân nương lại khóc nỉ non trong kiệu, thì ra là không muốn làm tiểu thiếp của người ta!" Chuyện như vậy càng khiến nàng bất bình, càng muốn xen vào hơn! Cây quạt lập tức lay động, nàng cười: "Khắp thiên hạ này rất nhiều nữ tử, nhưng chỉ có nàng là ý trung nhân của ta, mụ cũng biết, ta với nàng vốn là thanh mai trúc mã, mà chính Tri phủ đại nhân mới là người hoành đao đoạt ái! Hôm nay, bất luận thế nào, ta cũng phải mang tân nương đi!" Tri phủ đại nhân không ai dám đắc tội, là do chưa gặp nàng đấy thôi.
Bà mối vừa nghe xong, mặt ủ mày chau, bên trong kiệu hoa là hoa khôi thanh lâu mà Tri phủ đại nhân vừa chuộc ra. Nói đến cũng khéo, bà mối cũng biết đại khái, vị hoa khôi này đích thực là có một thanh mai trúc mã thầm thương trộm nhớ, liền nói ngay: "Chuyện tình cảm của công tử và Liên Y cô nương, ta cũng có nghe thấy, nhưng mà, công tử cũng đừng làm khó ta, giờ lành sắp tới rồi, Tri phủ đại nhân vẫn đang chờ bái đường thành thân."
Thanh Hạm cười: "Ta muốn đưa Liên Y đi, Tri phủ đại nhân muốn thành thân với ai, ta không quan tâm." Ánh mắt nàng vừa chuyển, lập tức kéo bà mối qua nói: "Dù sao tri phủ cũng phải đón dâu, phiền mụ làm tân nương một lần vậy!" Dứt lời cũng không cần biết bà mối có đồng ý hay không, liền đưa tay điểm huyệt mụ, nhẹ nhàng xách mụ lên.
Tống Vấn Chi đứng bên cạnh nhìn thấy hành động của nàng, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, biết rõ là nàng sẽ không nghe những vẫn giữ chặt nàng nói: "Sư... sư đệ, trên đường đi, đệ đã chín lần cướp dâu rồi, lộ trình lẽ ra chỉ đi mất mười ngày, giờ đã gần một tháng, đừng náo loạn nữa được không, hơn nữa đã đến Tầm Ẩn thành rồi, nếu để người Lăng gia biết được đệ gây chuyện như vậy, chỉ sợ phụ thân đệ cũng không có cách nào mà ăn nói với Lăng đại tiểu thư đâu."
Thanh Hạm nhẹ nhàng gạt tay Tống Vấn Chi ra nói: "Sư huynh, lần này không giống mấy lần trước, chẳng lẽ huynh không nghe thấy tân nương kia đang khóc hay sao? Hơn nữa, nữ tử này là Cửu phu nhân mà tri phủ muốn cưới về, một người nam nhân, cưới nhiều thê thiếp thế để làm gì? Tân nương cũng không nguyện ý gả cho hắn, lại sợ quyền sợ thế nên không dám cự tuyệt, cho nên, đây là ta cứu giúp nàng, nếu huynh còn ngăn cản nữa chính là táng tận lương tâm đấy!"
Tống Vấn Chi vô cùng đau đầu, nếu nói thêm vài câu, theo tính cách của nàng, thế nào cũng gộp hắn với gã tri phủ kia vào chung một loại, chỉ là, chẳng lẽ nàng không biết tri phủ cũng là chức quan không nhỏ, chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái hay sao? Chưa nói, đây đang là trong Tầm Ẩn thành, nàng mà gây sự, chỉ sợ còn có thể làm phiền đến Lăng đại tiểu thư nữa. Bất luận thế nào lần này cũng phải ngăn cản nàng lại.
Thanh Hạm biết thừa trong đầu đại sư huynh đang suy tính gì, nàng búng chân một cái nhảy đến trước kiệu hoa, một tay kéo tân nương ra, một tay nhẹ nhàng ném bà mối vào trong kiệu, cõng tân nương trên lưng, thi triển khinh công bay về hướng Nam. Tống Vấn Chi thấy nàng biến mất cực nhanh, đang muốn cản lại, thì những người trong đội ngũ đón dâu thấy hắn đi cùng Thanh Hạm, nghĩ là hắn cũng muốn nhảy vào quấy rối, liền dàn trận chặn hắn lại. Hắn lại không đành lòng đả thương mọi người, chỉ có thể điểm huyệt bọn họ. Chờ đến khi hắn điểm huyệt bọn họ xong, thì đã không còn thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu nữa, hắn lo lắng, vội thi triển khinh công đi theo.
Thanh Hạm cõng tân nương Liên Y đi một hơi mấy dặm đường, đến một ngôi miếu đổ nát mới thả nàng ta xuống, nàng vừa thở vừa nói: "Tốt rồi, ngươi không sao rồi, giờ thì ngươi được tự do, có thể gả cho người mình muốn gả!" Dứt lời, nàng còn vỗ vỗ tay, trong giọng điệu tràn đầy sự đắc ý, nàng lại làm thêm một chuyện tốt nữa.
Trong lòng Liên Y vốn đang thầm mắng kẻ nào nhàm chán lại chạy đến cướp dâu như vậy, nàng dùng hết tâm cơ mới có thể dụ Tri phủ cưới nàng về. Nhưng vừa vén khăn lên, nàng nhìn thấy Thanh Hạm ngũ quan như ngọc, tuấn tú lịch sự, lại là thanh niên tài giỏi, quần áo trên người cũng không tầm thường, tám chín phần là công tử nhà giàu, không kìm được mà động tâm một chút, không muốn gả cho Tri phủ nữa, chỉ kéo tay Thanh Hạm nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì? Nhà ở đâu?"
Nhìn thấy nàng ta xốc khăn voan lên, Thanh Hạm không khỏi có chút kinh diễm, hai mắt nàng ta yêu kiều mà không lẳng lơ, da thịt nõn nà, mày liễu thanh tú, cặp môi anh đào, tuyệt đối là một mỹ nhân. Chỉ có điều, trên mặt hơi nhiều vẻ phong trần, lúc nàng ta đưa tay kéo tay nàng, bàn tay mềm mại không xương, hai mắt nhìn nàng phong tình vô hạn. Nàng không khỏi có chút căng thẳng, ngượng ngùng nói: "Một chút việc nhỏ thôi, không cần nhắc đến!"
Liên Y thấy nàng căng thẳng, chỉ nghĩ chắc do nàng còn trẻ, chưa trải đời, liền dựa vào người nàng, vô cùng thẹn thùng nói: "Công tử trượng nghĩa như vậy, khiến tiểu nữ cực kỳ cảm động, trong lòng tiểu nữ cũng không có ai, công tử lại ra tay cứu ta từ trong nước sôi lửa bỏng, nếu công tử không chê, thì cưới ta về nhà đi!" Lá gan của một nữ tử thanh lâu đương nhiên rất lớn, Liên Y lại đã từng có kinh nghiệm về hoan lạc, nàng ta biết rõ đây là cơ hội tuyệt hảo để cầu hoan với hắn, sao nàng có thể bỏ qua.
Thanh Hạm vừa nghe xong, nhướng mày trợn mắt lên, cô ta vừa nói cái gì thế? Nếu nàng là nam tử thì không nói, nhưng nàng là nữ tử mà, làm sao mà lấy cô ta được? Hơn nữa, dù nàng có là nam tử, thì cũng chẳng dám cưới một nữ tử chủ động như vậy, vội đẩy Liên Y ra nói: "Là do tại hạ nghe tiếng cô nương khóc nỉ non trong kiệu hoa, cho rằng cô nương không muốn xuất giá, nên mới ra tay cứu giúp, chứ không có một chút suy nghĩ không an phận nào."
Liên Y cười duyên một tiếng, nhẹ nhàng kéo tay Thanh Hạm đặt lên ngực trái của mình nói: "Tân nương khóc nỉ non khi xuất giá là tập tục của Tầm Ẩn thành, tên là khóc gả, là để tương lai có thể có hạnh phúc dài lâu. Ta không có người trong lòng, hôm nay gặp gỡ công tử, đó là duyên phận trời ban, nếu không, sao bao nhiêu kiệu hoa như thế, công tử không cướp, lại đi cướp đúng cỗ kiệu của ta? Vì mối duyên phận này mà trái tim ta mừng rỡ, đập liên hồi, chàng sờ thử mà xem, có phải đập rất mạnh không?"
Thanh Hạm sờ thấy một cảm giác mềm mại, tuy đều là nữ tử, nhưng cũng vì sự bạo dạn của nàng ta mà kinh hoảng, hai tròng mắt mở lớn, nàng hôm nay, đúng là thuyền lật trong mương rồi, trong lòng lại thầm mắng nữ tử Tầm Ẩn thành quá bạo dạn đi. Nàng lập tức gạt tay Liên Y ra nói: "Nếu đã vậy, là ta hiểu lầm rồi, cô nương bảo trọng!" Dứt lời, cũng không quan tâm người ta có phản ứng gì, chẳng quan tâm đó là một nữ tử yếu đuối hay mạnh bạo, chỉ vội vàng thi triển khinh công, nghênh ngang đi mất.
Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn vang lên tiếng Liên Y chửi bới ầm ĩ. Thanh Hạm chỉ nghĩ , đi nhanh chân một chút, sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ mới được ba dặm đường, trước mặt đã nhìn thấy một đội quan binh, tên cầm đầu quát to: "Chính hắn là người cướp dâu đấy."