Nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Dịch Hàn biết là hôm nay cũng không tiện ở lại Huyến Thải sơn trang thêm nữa, liền chắp tay nói với Lăng Nhược Tâm: “Đại tiểu thư, Dịch Hàn còn có chuyện nhà, xin cáo từ!” Lăng Nhược Tâm mỉm cười gật gật đầu, Tô Dịch Hàn lại nói tiếp với Thanh Hạm: “Hiền đệ, nếu rảnh thì cũng tới Tô gia chơi một chuyến đi.” Dứt lời hắn còn nháy mắt với nàng.
Thanh Hạm mỉm cười, nhưng trong lòng thầm mắng Tô Dịch Hàn, những lời này cứ nói riêng với nhau là được, giờ còn để Lăng Nhược Tâm nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ lại nói này nói nọ cho mà xem. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng đâu sợ Lăng Nhược Tâm, cãi nhau thì cãi nhau, ai sợ ai chứ! Hơn nữa, chờ nàng mang được Lưu Quang Dật Thải về đổi lại ngọc bội di vật của mẹ, thì nàng cũng không cần phải ở lại Huyến Thải sơn trang này nữa, cũng không cần phải tức giận với hắn nữa.
Sau khi Tô Dịch Hàn rời đi, Lăng Nhược Tâm liền hỏi: “Tô đại ca, hiền đệ, quan hệ của hai người phát triển cũng nhanh thật đấy nhỉ!” Câu nói này của hắn cũng hơi có vị chua. Không biết vì sao, nhưng cứ nhìn thấy nàng đứng gần một nam tử nào khác, là trong lòng hắn lại thấy tức giận khó mà giải thích nổi.
Thanh Hạm hừ lạnh: “Đó là vì hắn ta là kim chủ của ta ! Tô gia tuy kém Lăng gia, nhưng cũng là nhà có tiền, cái chính là hắn ta hào phóng hơn huynh, vừa ra tay đã cho ta một ngàn lượng. Đâu giống ai đó, vắt cổ chày ra nước.” Nàng vừa mới nhớ ra, Lăng Nhược Tâm còn chưa từng nói đến chuyện một tháng nàng sẽ được trả bao nhiêu, thì nàng có phải cũng nên lên tiếng vì quyền lợi của mình không? Nghĩ đến chuyện phải tới khách điếm lấy Lưu Quang Dật Thải về, nàng lại nói tiếp: “Hôm nay huynh không đi đâu chứ?”
Lăng Nhược Tâm còn đang tức giận khi nghe câu trước của nàng, nhưng nàng vừa hỏi xong, hắn lại thấy kỳ quái: “Hôm nay không đi đâu, thì sao?”
Thanh Hạm vui vẻ nói: “Huynh ngồi trong nhà thì chắc cũng không có nguy hiểm gì, dù sao huynh cũng chưa trả công cho ta, hôm nay ta tự cho mình một ngày nghỉ.” Dứt lời, cũng không chờ hắn đồng ý, nàng nghênh ngang đi ra ngoài. Nàng cứ tưởng Lăng Nhược Tâm nhất định sẽ ngăn cản, không thể tránh được một trận đấu võ mồm, hay động tay động chân, thì nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi.
Nhưng ai ngờ Lăng Nhược Tâm lại thản nhiên nói: “Được, cô đi sớm về sớm. Nhớ chú ý an toàn.” Dứt lời, hắn xoay người quay về Miên Dung cư. Hắn dặn nàng đi sớm về sớm, chỉ sợ nàng sẽ chơi đến tối mịt cũng còn chưa thèm về nữa.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à? Hay là Lăng Nhược Tâm này vì vừa cãi nhau với Lăng Ngọc Nghiên nên hồ đồ mất rồi mà lại dễ nói chuyện như vậy? Thanh Hạm cảm thấy không thể tin nổi, nhưng trong lòng cũng lại thấy hơi mất mát. Nàng đã quen ầm ĩ với hắn, giờ hắn lại đột nhiên im lặng như vậy, nàng hơi khó thích ứng. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại thì như thế này cũng rất tốt, ít ra nàng có thể tiết kiệm được tinh lực, Thanh Hạm lập tức cười to, vui vẻ đi ra khỏi sơn trang.
Quay lại khách điếm nhỏ kia, Thanh Hạm đi lên phòng của mình, lấy Lưu Quang Dật Thải hôm đó nàng giấu trên xà nhà, mở hòm ra, thấy Lưu Quang Dật Thải vẫn nằm yên ổn bên trong, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng được hạ xuống. Hiện giờ đây chính là vật tượng trưng cho sự tự do của nàng. Thanh Hạm đặt tấm vải lại vào trong hộp, nhét sâu trong bao quần áo, rồi nhảy xuống khỏi xà ngang. Trong nháy mắt nàng vừa nhảy xuống, một mũi tên xé gió lao đến.
Thanh Hạm kinh hãi, xoay người trên không vài vòng mới khó khăn tránh được mũi tên kia. Nhưng khi nàng vừa chạm đất, một mũi tên nữa lại lao tới. Lần này nàng đã sớm phòng bị, đưa tay bắt lấy mũi tên đang phi vùn vụt, lật tay phóng lại về hướng mũi tên vừa bay ra. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, rồi những tiếng bước chân nho nhỏ vang lên. Thanh Hạm vội đuổi theo, vừa mở cửa sổ, một loạt mũi tên lại ào ào bắn về phía nàng. Nàng vội trốn sau tường, tới khi không thấy mũi tên bắn vào nữa, nàng mới nhô đầu ra xem xét thì đã không còn thấy bóng người nào.
Thanh Hạm thấy rất kỳ quặc, nàng thừa nhận là nàng hơi thích gây chuyện thị phi một chút, nhưng mà nàng chỉ mới tới Tầm Ẩn thành được vài ngày, trước kia, dù nàng thường hay đùa ác, trêu chọc các sư huynh ở Thương Tố môn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn làm nàng bị thương. Hơn nữa, mấy hôm nay nàng đều ở trong Huyến Thải sơn trang, nàng thật sự không thể nghĩ ra được là mình đã đắc tội ai! Nàng nhìn Lưu Quang Dật Thải trong tay, lại thầm nghĩ, chẳng lẽ là do Lăng Nhược Tâm, liệu có phải kẻ thù của hắn không? Nhưng mà, nàng chỉ là một thị vệ nhỏ bé, dù người ta có thù hận Lăng Nhược Tâm, thì cũng không thể nào trút hết lên người nàng chứ, huống chi hôm nay nàng còn một thân một mình ra khỏi Huyến Thải sơn trang, như vậy chắc chắn là họ cố tình có ý muốn hại nàng. Nhưng nàng không thể nào nghĩ ra ai làm chuyện này!
Thanh Hạm thấy võ công của người vừa chạy trốn kia cũng thường thường, không phải là cao thủ giang hồ gì, nên nàng lại càng trở nên mơ hồ hơn. Người kia rõ ràng là muốn lấy mạng nàng, nhưng nàng đâu có đắc tội ai đến mức người ta phải đòi mạng nàng đâu?! Mấy mũi tên bắn loạn lúc sau, cũng chỉ vì muốn cứu mạng người kia, chứ không có ý làm nàng bị thương. Nàng nghĩ không ra…
Nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa, có điều, sau này ra đường phải cẩn thận hơn một chút thôi. Tầm Ẩn thành này có vẻ không yên bình như nàng nghĩ.
Thanh Hạm vốn định đi ngao du Tầm Ẩn thành sau khi lấy Lưu Quang Dật Thải về, nhưng sau khi bị người ta ám sát, nàng cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, một mình quay về Huyến Thải sơn trang. Lúc này cũng vừa tới chính ngọ, nàng hơi đói bụng, liền thi triển khinh công trở lại Miên Dung cư, nhưng không ngờ lại không gặp được Lăng Nhược Tâm. Nàng vội hỏi Ký Phong: “Đại tiểu thư đi đâu rồi?”
Ký Phong vẫn hơi có thành kiến với ‘hắn’, giờ nhìn thấy cũng không thèm liếc ‘hắn’ lấy một cái, nói: “Ngươi là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, ngươi không biết thì ta biết làm sao được.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm cô ta một cái, rồi cũng không để ý đến cô ấy nữa, quay về phòng mình. Sau khi giấu kỹ Lưu Quang Dật Thải, nàng quyết định đi vào bếp tìm chút đồ ăn. Vừa vào bếp mới thấy mọi người đang bận túi bụi, nàng liền hỏi bếp trưởng hôm nay là ngày bao nhiêu, sao lại vội vàng như vậy.
Bếp trưởng nhận ra ‘hắn’ là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, nên hơi kỳ quái nhìn ‘hắn’ một cái rồi nói: “Hôm nay Đại tiểu thư có khách quý tới, ngươi là thiếp thân thị vệ của người sao lại không biết?” Dứt lời, ông cũng không để ý đến ‘hắn’ nữa, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Thanh Hạm hơi buồn bực, giờ nàng đi tới đâu cũng giống như treo biển hiệu lên mặt ấy, trên đó viết: “Thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư”. Nàng thật sự rất chán ghét những chuyện có liên quan đến Lăng Nhược Tâm. Nghe thấy bếp trưởng nói có khách quý tới chơi, nàng lại thầm mắng Lăng Nhược Tâm thêm vài câu, thảo nào hắn lại dễ nói chuyện như vậy, để nàng đi ra ngoài. Thì ra là muốn ăn lén đồ ăn ngon sau lưng nàng, còn cố tình tránh mặt nàng nữa! Hừ, hắn không cho nàng ăn thì nàng càng muốn ăn!
Nàng lập tức đưa tay bẻ một đùi gà của con gà vừa được nấu chín bày trên bàn kia, vừa cắn vừa lắc lư đi về phòng đãi tiệc. Đến cửa phòng, nàng đạp một cước đá bay cửa phòng ra, vừa gặm đùi gà, vừa cười chào hỏi: “Chào mọi người!” Nhưng vừa nói xong câu đó, thì ánh mắt mọi người đều dồn về phía nàng. Ánh mắt của Lăng Nhược Tâm kia, dường như là chỉ hận không thể giết chết nàng vậy!!!
Hết chương 38
Thanh Hạm mỉm cười, nhưng trong lòng thầm mắng Tô Dịch Hàn, những lời này cứ nói riêng với nhau là được, giờ còn để Lăng Nhược Tâm nghe thấy, chắc chắn hắn sẽ lại nói này nói nọ cho mà xem. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng đâu sợ Lăng Nhược Tâm, cãi nhau thì cãi nhau, ai sợ ai chứ! Hơn nữa, chờ nàng mang được Lưu Quang Dật Thải về đổi lại ngọc bội di vật của mẹ, thì nàng cũng không cần phải ở lại Huyến Thải sơn trang này nữa, cũng không cần phải tức giận với hắn nữa.
Sau khi Tô Dịch Hàn rời đi, Lăng Nhược Tâm liền hỏi: “Tô đại ca, hiền đệ, quan hệ của hai người phát triển cũng nhanh thật đấy nhỉ!” Câu nói này của hắn cũng hơi có vị chua. Không biết vì sao, nhưng cứ nhìn thấy nàng đứng gần một nam tử nào khác, là trong lòng hắn lại thấy tức giận khó mà giải thích nổi.
Thanh Hạm hừ lạnh: “Đó là vì hắn ta là kim chủ của ta ! Tô gia tuy kém Lăng gia, nhưng cũng là nhà có tiền, cái chính là hắn ta hào phóng hơn huynh, vừa ra tay đã cho ta một ngàn lượng. Đâu giống ai đó, vắt cổ chày ra nước.” Nàng vừa mới nhớ ra, Lăng Nhược Tâm còn chưa từng nói đến chuyện một tháng nàng sẽ được trả bao nhiêu, thì nàng có phải cũng nên lên tiếng vì quyền lợi của mình không? Nghĩ đến chuyện phải tới khách điếm lấy Lưu Quang Dật Thải về, nàng lại nói tiếp: “Hôm nay huynh không đi đâu chứ?”
Lăng Nhược Tâm còn đang tức giận khi nghe câu trước của nàng, nhưng nàng vừa hỏi xong, hắn lại thấy kỳ quái: “Hôm nay không đi đâu, thì sao?”
Thanh Hạm vui vẻ nói: “Huynh ngồi trong nhà thì chắc cũng không có nguy hiểm gì, dù sao huynh cũng chưa trả công cho ta, hôm nay ta tự cho mình một ngày nghỉ.” Dứt lời, cũng không chờ hắn đồng ý, nàng nghênh ngang đi ra ngoài. Nàng cứ tưởng Lăng Nhược Tâm nhất định sẽ ngăn cản, không thể tránh được một trận đấu võ mồm, hay động tay động chân, thì nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi.
Nhưng ai ngờ Lăng Nhược Tâm lại thản nhiên nói: “Được, cô đi sớm về sớm. Nhớ chú ý an toàn.” Dứt lời, hắn xoay người quay về Miên Dung cư. Hắn dặn nàng đi sớm về sớm, chỉ sợ nàng sẽ chơi đến tối mịt cũng còn chưa thèm về nữa.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à? Hay là Lăng Nhược Tâm này vì vừa cãi nhau với Lăng Ngọc Nghiên nên hồ đồ mất rồi mà lại dễ nói chuyện như vậy? Thanh Hạm cảm thấy không thể tin nổi, nhưng trong lòng cũng lại thấy hơi mất mát. Nàng đã quen ầm ĩ với hắn, giờ hắn lại đột nhiên im lặng như vậy, nàng hơi khó thích ứng. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại thì như thế này cũng rất tốt, ít ra nàng có thể tiết kiệm được tinh lực, Thanh Hạm lập tức cười to, vui vẻ đi ra khỏi sơn trang.
Quay lại khách điếm nhỏ kia, Thanh Hạm đi lên phòng của mình, lấy Lưu Quang Dật Thải hôm đó nàng giấu trên xà nhà, mở hòm ra, thấy Lưu Quang Dật Thải vẫn nằm yên ổn bên trong, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng được hạ xuống. Hiện giờ đây chính là vật tượng trưng cho sự tự do của nàng. Thanh Hạm đặt tấm vải lại vào trong hộp, nhét sâu trong bao quần áo, rồi nhảy xuống khỏi xà ngang. Trong nháy mắt nàng vừa nhảy xuống, một mũi tên xé gió lao đến.
Thanh Hạm kinh hãi, xoay người trên không vài vòng mới khó khăn tránh được mũi tên kia. Nhưng khi nàng vừa chạm đất, một mũi tên nữa lại lao tới. Lần này nàng đã sớm phòng bị, đưa tay bắt lấy mũi tên đang phi vùn vụt, lật tay phóng lại về hướng mũi tên vừa bay ra. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, rồi những tiếng bước chân nho nhỏ vang lên. Thanh Hạm vội đuổi theo, vừa mở cửa sổ, một loạt mũi tên lại ào ào bắn về phía nàng. Nàng vội trốn sau tường, tới khi không thấy mũi tên bắn vào nữa, nàng mới nhô đầu ra xem xét thì đã không còn thấy bóng người nào.
Thanh Hạm thấy rất kỳ quặc, nàng thừa nhận là nàng hơi thích gây chuyện thị phi một chút, nhưng mà nàng chỉ mới tới Tầm Ẩn thành được vài ngày, trước kia, dù nàng thường hay đùa ác, trêu chọc các sư huynh ở Thương Tố môn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn làm nàng bị thương. Hơn nữa, mấy hôm nay nàng đều ở trong Huyến Thải sơn trang, nàng thật sự không thể nghĩ ra được là mình đã đắc tội ai! Nàng nhìn Lưu Quang Dật Thải trong tay, lại thầm nghĩ, chẳng lẽ là do Lăng Nhược Tâm, liệu có phải kẻ thù của hắn không? Nhưng mà, nàng chỉ là một thị vệ nhỏ bé, dù người ta có thù hận Lăng Nhược Tâm, thì cũng không thể nào trút hết lên người nàng chứ, huống chi hôm nay nàng còn một thân một mình ra khỏi Huyến Thải sơn trang, như vậy chắc chắn là họ cố tình có ý muốn hại nàng. Nhưng nàng không thể nào nghĩ ra ai làm chuyện này!
Thanh Hạm thấy võ công của người vừa chạy trốn kia cũng thường thường, không phải là cao thủ giang hồ gì, nên nàng lại càng trở nên mơ hồ hơn. Người kia rõ ràng là muốn lấy mạng nàng, nhưng nàng đâu có đắc tội ai đến mức người ta phải đòi mạng nàng đâu?! Mấy mũi tên bắn loạn lúc sau, cũng chỉ vì muốn cứu mạng người kia, chứ không có ý làm nàng bị thương. Nàng nghĩ không ra…
Nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa, có điều, sau này ra đường phải cẩn thận hơn một chút thôi. Tầm Ẩn thành này có vẻ không yên bình như nàng nghĩ.
Thanh Hạm vốn định đi ngao du Tầm Ẩn thành sau khi lấy Lưu Quang Dật Thải về, nhưng sau khi bị người ta ám sát, nàng cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, một mình quay về Huyến Thải sơn trang. Lúc này cũng vừa tới chính ngọ, nàng hơi đói bụng, liền thi triển khinh công trở lại Miên Dung cư, nhưng không ngờ lại không gặp được Lăng Nhược Tâm. Nàng vội hỏi Ký Phong: “Đại tiểu thư đi đâu rồi?”
Ký Phong vẫn hơi có thành kiến với ‘hắn’, giờ nhìn thấy cũng không thèm liếc ‘hắn’ lấy một cái, nói: “Ngươi là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, ngươi không biết thì ta biết làm sao được.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm cô ta một cái, rồi cũng không để ý đến cô ấy nữa, quay về phòng mình. Sau khi giấu kỹ Lưu Quang Dật Thải, nàng quyết định đi vào bếp tìm chút đồ ăn. Vừa vào bếp mới thấy mọi người đang bận túi bụi, nàng liền hỏi bếp trưởng hôm nay là ngày bao nhiêu, sao lại vội vàng như vậy.
Bếp trưởng nhận ra ‘hắn’ là thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư, nên hơi kỳ quái nhìn ‘hắn’ một cái rồi nói: “Hôm nay Đại tiểu thư có khách quý tới, ngươi là thiếp thân thị vệ của người sao lại không biết?” Dứt lời, ông cũng không để ý đến ‘hắn’ nữa, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn.
Thanh Hạm hơi buồn bực, giờ nàng đi tới đâu cũng giống như treo biển hiệu lên mặt ấy, trên đó viết: “Thiếp thân thị vệ của Đại tiểu thư”. Nàng thật sự rất chán ghét những chuyện có liên quan đến Lăng Nhược Tâm. Nghe thấy bếp trưởng nói có khách quý tới chơi, nàng lại thầm mắng Lăng Nhược Tâm thêm vài câu, thảo nào hắn lại dễ nói chuyện như vậy, để nàng đi ra ngoài. Thì ra là muốn ăn lén đồ ăn ngon sau lưng nàng, còn cố tình tránh mặt nàng nữa! Hừ, hắn không cho nàng ăn thì nàng càng muốn ăn!
Nàng lập tức đưa tay bẻ một đùi gà của con gà vừa được nấu chín bày trên bàn kia, vừa cắn vừa lắc lư đi về phòng đãi tiệc. Đến cửa phòng, nàng đạp một cước đá bay cửa phòng ra, vừa gặm đùi gà, vừa cười chào hỏi: “Chào mọi người!” Nhưng vừa nói xong câu đó, thì ánh mắt mọi người đều dồn về phía nàng. Ánh mắt của Lăng Nhược Tâm kia, dường như là chỉ hận không thể giết chết nàng vậy!!!
Hết chương 38