Nhìn Thanh Hạm tức giận đến bốc khói, Lăng Nhược Tâm cũng không muốn làm chuyện xấu nữa, nhẹ nhàng vỗ vai nàng nói: “Ta không muốn chết, nên cha cô cũng không cần phải chết, điều kiện của cô, ta đồng ý rồi.” Trêu nàng là chuyện cực kỳ thú vị. Cứ đáp ứng điều kiện của nàng trước đã, những chuyện khác, để nói sau đi. Hắn có cách để giữ nàng ở bên mình, không cần vội vàng làm ngay bây giờ, tránh để nàng nóng nảy lại làm ra chuyện khác người gì.
Thanh Hạm chỉ cảm thấy bị hắn đùa giỡn như một con khỉ con, cảm xúc của nàng đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, nhưng rồi cũng không biết phải làm sao, đành lạnh lùng hừ một tiếng, quay về phòng. Còn nhìn cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia của hắn, chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà đánh nhau với hắn một trận nữa mất.
Lăng Nhược Tâm nhìn theo bóng nàng, ý cười trên khoé môi càng đậm thêm. Có lẽ, nàng đúng là vị cứu tinh của hắn! Tần Phong Dương tính dọc tính ngang, nhưng chắc cũng không thể ngờ nàng lại dám chui vào phủ tri phủ trộm đồ. Hương trà thơm quanh quẩn khắp phòng, giống như tâm tình vui sướng của hắn lúc này vậy. Mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng, tia nắng nho nhỏ chiếu qua khe cửa, giống như mang theo hy vọng và cơ hội sống sót. Hắn nhấp một ngụm trà nhỏ, vị trà vốn hơi đắng giờ cũng trở nên vô cùng ngọt lành.
Mưa vừa ngừng rơi thì Lăng Ngọc Song cùng hai nha hoàn đi tới Miên Dung cư. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy bà đến, không khỏi hít sâu một hơi. Không cần đoán cũng biết mẹ hắn tới đây làm gì. Khi bà vừa bước vào, Lăng Nhược Tâm đã nói trước: “Mẹ, nếu mẹ đến cầu xin thay cho dì, thì thôi đi. Mấy năm qua con làm đương gia, bà đã âm thầm rút trước rút sau bao nhiêu bạc của Huyến Thải sơn trang, chuyện này mẹ là người hiểu rõ nhất. Những chuyện bằng mặt không bằng lòng ngày nào cũng có rất nhiều, nếu không trừng phạt bà một chút, chỉ sợ là bà sẽ càng ngày càng coi trời bằng vung thôi!”
Lăng Ngọc Song thở dài nói: “Muội muội của ta là dạng người gì, ta hiểu rõ chứ. Con xử phạt muội ấy là hợp tình hợp lý, tuy Nhược Tình cũng tới cầu xin ta, nhưng ta cũng không phải người mù, ta đã cự tuyệt lời cầu xin của Nhược Tình rồi. Nhược Tâm, ta biết mấy năm nay con rất vất vả, cũng biết con rất thông minh, những chuyện bình thường chưa bao giờ ta phải để tâm tới. Mấy năm nay, ta cũng rất ít khi phải quan tâm đến chuyện trong sơn trang. Nhưng lần này, ta không thể không đến hỏi coi, chuyện của Tam hoàng tử, con định xử lý thế nào?”
Nghe bà nói xong, Lăng Nhược Tâm thở phào một hơi, hắn sợ nhất là vì chuyện của Lăng Ngọc Nghiên mà bà chạy đến trước mặt hắn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Hắn khẽ cười nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, chuyện này con đã có cách giải quyết rồi.”
Lăng Ngọc Song nghi hoặc nói: “Đứa ngốc này, con đừng lừa mẹ, nếu có cách thì không thể nào kéo dài đến mười năm cũng không chế ra Lưu Quang Dật Thải được, huống chi, bây giờ Lưu Quang Dật Thải còn đang bị người ta trộm đi mất.”
Lăng Nhược Tâm vẫn cười nhẹ, kể lại cho bà nghe Thanh Hạm trả lại Lưu Quang Dật Thải cho hắn thế nào, đồng ý giúp hắn làm Lưu Quang Dật Thải ra sao. Lăng Ngọc Song nghe xong, mừng rõ nói: “Thật à!!! Xem ra, Thanh Hạm đúng là cứu tinh của Lăng gia ta rồi, cô con dâu này ta chọn quá chính xác mà!”
Lăng Nhược Tâm nghe bà nói vậy, lại hơi đau đầu. Hắn nhất thời kích động nên đã quên mất tính toán của mẹ và Đoàn thúc thúc. Đang định giải thích với Lăng Ngọc Song, thì đột nhiên cửa phía sau bật mở, tiếng Thanh Hạm cũng vang lên: “Phu nhân, con dâu gì ạ?” Nàng nhớ mang máng lần đầu gặp Lăng Ngọc Song, bà cũng từng nói mấy câu thế này. Nàng liếc nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Ban đầu, nàng nghĩ là Lăng Nhược Tâm đã nghe lén nàng và Tô Dịch Hàn nói chuyện, thì nàng cũng muốn nghe lén bọn họ, coi như ăn miếng trả miếng.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng bước ra từ sau cửa, biết ngay vừa rồi nàng đang nghe lén, giờ phải giải thích với nàng thế nào đây?! Hắn cũng không có cách nào, thôi thì cứ giao cho mẹ hắn xử lý đi! Nhưng mà, ở thời điểm nhạy cảm này, hắn còn cần sự hỗ trợ của Thanh Hạm. Nàng giúp Huyến Thải sơn trang và vì cha nàng đang ở đây, nhưng với thái độ của nàng bây giờ, nếu để nàng biết ngay từ đầu cha nàng đã hứa gả nàng cho hắn, thì không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nếu xử lý không tốt, nàng lại vỗ mông chạy lấy người, thì mọi chuyện sẽ phiền to.
Lăng Ngọc Song không ngờ Thanh Hạm lại đứng sau cửa, nghe nàng hỏi vậy, bà chợt nhớ lần đầu gặp mặt, thấy nàng và Lăng Nhược Tâm cãi nhau ầm ĩ, cũng nhớ nét mặt của nàng hôm đó khi bà lỡ miệng gọi ‘con dâu’. Lúc này, nhìn nét mặt nàng vừa sợ hãi lại vừa nghi hoặc, vẻ mặt Lăng Nhược Tâm cũng tràn ngập ý cảnh cáo, bà liền cười ha ha nói: “Thanh Hạm à, đến cho ta nhìn cháu một cái nào, mới mấy ngày không gặp, mà cháu đã xinh đẹp hơn nữa rồi.” Thấy sắc mặt Thanh Hạm cũng không vì câu đánh trống lảng của bà mà giãn ra, bà lại nói tiếp: “Cháu cũng biết thân phận của Nhược Tâm rất đặc biệt, mấy năm gần đây, ta thèm con dâu tới phát điên lên rồi. Mà ta lại vô cùng thích cháu, cháu giúp Huyến Thải sơn trang chuyện lớn như vậy, nên trong lòng ta cũng không coi cháu là người ngoài nữa, thuận miệng nên kêu vậy thôi mà.”
Nghe bà nói vậy, mặt Thanh Hạm cũng hơi đỏ lên, liếc nhìn sang Lăng Nhược Tâm, thì không biết hắn đã ngồi uống trà từ bao giờ, giống như không hề quan tâm đến chuyện này vậy. Trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác khác, nàng cười nói: “Cháu cũng rất thích phu nhân. Từ nhỏ cháu đã không có mẹ, nếu phu nhân thích cháu như vậy, thì nhận cháu làm nghĩa nữ đi. Cái danh phận ‘con dâu’ ấy, cháu nghe không được thoải mái lắm.”
Vừa nói xong, trong lòng Lăng Nhược Tâm không khỏi căng thẳng. Hắn cực kỳ phản đối chuyện nàng trở thành muội muội của hắn. Còn vì sao phản đối, thì chính hắn cũng không biết, lại không kìm được liền xen vào: “Cái bộ dạng của cô thô lỗ thế kia, còn muốn làm muội muội của ta à? Ta thấy cô nên tỉnh táo lại đi!”
Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Lăng Ngọc Song cũng thấy vui vẻ hẳn. Xem ra, Nhược Tâm đã có tình cảm với Thanh Hạm rồi, nếu không, với cái tính tình không nóng không lạnh kia của thằng bé, thì đã không thèm bộc lộ cảm xúc gì. Đây đúng là dấu hiệu tốt. Chuyện lần này, nếu khéo léo thì còn có thể giúp hai đứa nhỏ gia tăng tình cảm nữa. Thấy Thanh Hạm như muốn bốc hoả, bà vội hoà giải: “Ôi ôi, tính cách của cháu và Nhược Tâm thật đúng là quá khác nhau. Nếu ta cứ cố nhận cháu làm nghĩa nữ, chỉ sợ Nhược Tâm sẽ làm ầm lên với ta mất. Nếu cháu không chê, hay là làm đệ tử của ta đi. Ta sẽ dạy cháu cách nhuộm vải, tình cảm thầy trò tuyệt đối cũng không kém tình cảm mẹ con đâu. Cháu thấy sao?”
Dù sao Thanh Hạm cũng đã đồng ý giúp Lăng Nhược Tâm chế Lưu Quang Dật Thải, nếu theo Lăng Nhược Tâm học, chỉ sợ sẽ không chịu nổi tính tình của hắn, chi bằng học cùng Lăng Ngọc Song còn hơn. Thanh Hạm cười hì hì nói: “Được ạ, vậy thì tốt quá, mỗi lần cháu gọi người là phu nhân cũng cảm thấy hơi gượng gạo. Về sau cháu sẽ gọi người là sư phụ là được rồi!” Khi còn ở Thương Tố môn, nàng cũng đã quen với cách xưng hô sư phụ này kia, mà nàng vừa ra đời đã không có mẹ, nên nàng vẫn hơi xa lạ đối với danh xưng ‘mẹ’.
Nghe hai người càng nói càng tâm đắc, Lăng Nhược Tâm lại càng thấy đau đầu hơn. Thuật nhuộm vải của Huyến Thải sơn trang là bí thuật có một không hai trong thiên hạ. Từ trước đến nay, vốn chỉ truyền cho người trong nhà, giờ mẹ muốn truyền thuật nhuộm vải cho Thanh Hạm, đó là gián tiếp nói cho hắn biết, bà đã nhận nàng làm con dâu rồi. Còn người nào đó thì hoàn toàn không biết đã vô tình sa bẫy của mẫu thân, lại vẫn còn đang dương dương tự đắc thế kia. Nếu là mấy ngày trước, hắn nhất định sẽ phản đối đến cùng, nhưng hôm nay, không biết vì sao, hắn cảm thấy như thế cũng không tệ lắm, nhất thời, hắn cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mình.
Thấy Thanh Hạm đồng ý, Lăng Ngọc Song vui vẻ nói: “Vậy tốt rồi, sáng sớm mai các con mau đi hái Thiên Tâm Lan, sau khi quay về, ta sẽ dạy con cách làm Lưu Quang Dật Thải!”
Hết chương 44.
***
Thanh Hạm chỉ cảm thấy bị hắn đùa giỡn như một con khỉ con, cảm xúc của nàng đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, nhưng rồi cũng không biết phải làm sao, đành lạnh lùng hừ một tiếng, quay về phòng. Còn nhìn cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia của hắn, chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà đánh nhau với hắn một trận nữa mất.
Lăng Nhược Tâm nhìn theo bóng nàng, ý cười trên khoé môi càng đậm thêm. Có lẽ, nàng đúng là vị cứu tinh của hắn! Tần Phong Dương tính dọc tính ngang, nhưng chắc cũng không thể ngờ nàng lại dám chui vào phủ tri phủ trộm đồ. Hương trà thơm quanh quẩn khắp phòng, giống như tâm tình vui sướng của hắn lúc này vậy. Mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng, tia nắng nho nhỏ chiếu qua khe cửa, giống như mang theo hy vọng và cơ hội sống sót. Hắn nhấp một ngụm trà nhỏ, vị trà vốn hơi đắng giờ cũng trở nên vô cùng ngọt lành.
Mưa vừa ngừng rơi thì Lăng Ngọc Song cùng hai nha hoàn đi tới Miên Dung cư. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy bà đến, không khỏi hít sâu một hơi. Không cần đoán cũng biết mẹ hắn tới đây làm gì. Khi bà vừa bước vào, Lăng Nhược Tâm đã nói trước: “Mẹ, nếu mẹ đến cầu xin thay cho dì, thì thôi đi. Mấy năm qua con làm đương gia, bà đã âm thầm rút trước rút sau bao nhiêu bạc của Huyến Thải sơn trang, chuyện này mẹ là người hiểu rõ nhất. Những chuyện bằng mặt không bằng lòng ngày nào cũng có rất nhiều, nếu không trừng phạt bà một chút, chỉ sợ là bà sẽ càng ngày càng coi trời bằng vung thôi!”
Lăng Ngọc Song thở dài nói: “Muội muội của ta là dạng người gì, ta hiểu rõ chứ. Con xử phạt muội ấy là hợp tình hợp lý, tuy Nhược Tình cũng tới cầu xin ta, nhưng ta cũng không phải người mù, ta đã cự tuyệt lời cầu xin của Nhược Tình rồi. Nhược Tâm, ta biết mấy năm nay con rất vất vả, cũng biết con rất thông minh, những chuyện bình thường chưa bao giờ ta phải để tâm tới. Mấy năm nay, ta cũng rất ít khi phải quan tâm đến chuyện trong sơn trang. Nhưng lần này, ta không thể không đến hỏi coi, chuyện của Tam hoàng tử, con định xử lý thế nào?”
Nghe bà nói xong, Lăng Nhược Tâm thở phào một hơi, hắn sợ nhất là vì chuyện của Lăng Ngọc Nghiên mà bà chạy đến trước mặt hắn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Hắn khẽ cười nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, chuyện này con đã có cách giải quyết rồi.”
Lăng Ngọc Song nghi hoặc nói: “Đứa ngốc này, con đừng lừa mẹ, nếu có cách thì không thể nào kéo dài đến mười năm cũng không chế ra Lưu Quang Dật Thải được, huống chi, bây giờ Lưu Quang Dật Thải còn đang bị người ta trộm đi mất.”
Lăng Nhược Tâm vẫn cười nhẹ, kể lại cho bà nghe Thanh Hạm trả lại Lưu Quang Dật Thải cho hắn thế nào, đồng ý giúp hắn làm Lưu Quang Dật Thải ra sao. Lăng Ngọc Song nghe xong, mừng rõ nói: “Thật à!!! Xem ra, Thanh Hạm đúng là cứu tinh của Lăng gia ta rồi, cô con dâu này ta chọn quá chính xác mà!”
Lăng Nhược Tâm nghe bà nói vậy, lại hơi đau đầu. Hắn nhất thời kích động nên đã quên mất tính toán của mẹ và Đoàn thúc thúc. Đang định giải thích với Lăng Ngọc Song, thì đột nhiên cửa phía sau bật mở, tiếng Thanh Hạm cũng vang lên: “Phu nhân, con dâu gì ạ?” Nàng nhớ mang máng lần đầu gặp Lăng Ngọc Song, bà cũng từng nói mấy câu thế này. Nàng liếc nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Ban đầu, nàng nghĩ là Lăng Nhược Tâm đã nghe lén nàng và Tô Dịch Hàn nói chuyện, thì nàng cũng muốn nghe lén bọn họ, coi như ăn miếng trả miếng.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng bước ra từ sau cửa, biết ngay vừa rồi nàng đang nghe lén, giờ phải giải thích với nàng thế nào đây?! Hắn cũng không có cách nào, thôi thì cứ giao cho mẹ hắn xử lý đi! Nhưng mà, ở thời điểm nhạy cảm này, hắn còn cần sự hỗ trợ của Thanh Hạm. Nàng giúp Huyến Thải sơn trang và vì cha nàng đang ở đây, nhưng với thái độ của nàng bây giờ, nếu để nàng biết ngay từ đầu cha nàng đã hứa gả nàng cho hắn, thì không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nếu xử lý không tốt, nàng lại vỗ mông chạy lấy người, thì mọi chuyện sẽ phiền to.
Lăng Ngọc Song không ngờ Thanh Hạm lại đứng sau cửa, nghe nàng hỏi vậy, bà chợt nhớ lần đầu gặp mặt, thấy nàng và Lăng Nhược Tâm cãi nhau ầm ĩ, cũng nhớ nét mặt của nàng hôm đó khi bà lỡ miệng gọi ‘con dâu’. Lúc này, nhìn nét mặt nàng vừa sợ hãi lại vừa nghi hoặc, vẻ mặt Lăng Nhược Tâm cũng tràn ngập ý cảnh cáo, bà liền cười ha ha nói: “Thanh Hạm à, đến cho ta nhìn cháu một cái nào, mới mấy ngày không gặp, mà cháu đã xinh đẹp hơn nữa rồi.” Thấy sắc mặt Thanh Hạm cũng không vì câu đánh trống lảng của bà mà giãn ra, bà lại nói tiếp: “Cháu cũng biết thân phận của Nhược Tâm rất đặc biệt, mấy năm gần đây, ta thèm con dâu tới phát điên lên rồi. Mà ta lại vô cùng thích cháu, cháu giúp Huyến Thải sơn trang chuyện lớn như vậy, nên trong lòng ta cũng không coi cháu là người ngoài nữa, thuận miệng nên kêu vậy thôi mà.”
Nghe bà nói vậy, mặt Thanh Hạm cũng hơi đỏ lên, liếc nhìn sang Lăng Nhược Tâm, thì không biết hắn đã ngồi uống trà từ bao giờ, giống như không hề quan tâm đến chuyện này vậy. Trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác khác, nàng cười nói: “Cháu cũng rất thích phu nhân. Từ nhỏ cháu đã không có mẹ, nếu phu nhân thích cháu như vậy, thì nhận cháu làm nghĩa nữ đi. Cái danh phận ‘con dâu’ ấy, cháu nghe không được thoải mái lắm.”
Vừa nói xong, trong lòng Lăng Nhược Tâm không khỏi căng thẳng. Hắn cực kỳ phản đối chuyện nàng trở thành muội muội của hắn. Còn vì sao phản đối, thì chính hắn cũng không biết, lại không kìm được liền xen vào: “Cái bộ dạng của cô thô lỗ thế kia, còn muốn làm muội muội của ta à? Ta thấy cô nên tỉnh táo lại đi!”
Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Lăng Ngọc Song cũng thấy vui vẻ hẳn. Xem ra, Nhược Tâm đã có tình cảm với Thanh Hạm rồi, nếu không, với cái tính tình không nóng không lạnh kia của thằng bé, thì đã không thèm bộc lộ cảm xúc gì. Đây đúng là dấu hiệu tốt. Chuyện lần này, nếu khéo léo thì còn có thể giúp hai đứa nhỏ gia tăng tình cảm nữa. Thấy Thanh Hạm như muốn bốc hoả, bà vội hoà giải: “Ôi ôi, tính cách của cháu và Nhược Tâm thật đúng là quá khác nhau. Nếu ta cứ cố nhận cháu làm nghĩa nữ, chỉ sợ Nhược Tâm sẽ làm ầm lên với ta mất. Nếu cháu không chê, hay là làm đệ tử của ta đi. Ta sẽ dạy cháu cách nhuộm vải, tình cảm thầy trò tuyệt đối cũng không kém tình cảm mẹ con đâu. Cháu thấy sao?”
Dù sao Thanh Hạm cũng đã đồng ý giúp Lăng Nhược Tâm chế Lưu Quang Dật Thải, nếu theo Lăng Nhược Tâm học, chỉ sợ sẽ không chịu nổi tính tình của hắn, chi bằng học cùng Lăng Ngọc Song còn hơn. Thanh Hạm cười hì hì nói: “Được ạ, vậy thì tốt quá, mỗi lần cháu gọi người là phu nhân cũng cảm thấy hơi gượng gạo. Về sau cháu sẽ gọi người là sư phụ là được rồi!” Khi còn ở Thương Tố môn, nàng cũng đã quen với cách xưng hô sư phụ này kia, mà nàng vừa ra đời đã không có mẹ, nên nàng vẫn hơi xa lạ đối với danh xưng ‘mẹ’.
Nghe hai người càng nói càng tâm đắc, Lăng Nhược Tâm lại càng thấy đau đầu hơn. Thuật nhuộm vải của Huyến Thải sơn trang là bí thuật có một không hai trong thiên hạ. Từ trước đến nay, vốn chỉ truyền cho người trong nhà, giờ mẹ muốn truyền thuật nhuộm vải cho Thanh Hạm, đó là gián tiếp nói cho hắn biết, bà đã nhận nàng làm con dâu rồi. Còn người nào đó thì hoàn toàn không biết đã vô tình sa bẫy của mẫu thân, lại vẫn còn đang dương dương tự đắc thế kia. Nếu là mấy ngày trước, hắn nhất định sẽ phản đối đến cùng, nhưng hôm nay, không biết vì sao, hắn cảm thấy như thế cũng không tệ lắm, nhất thời, hắn cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mình.
Thấy Thanh Hạm đồng ý, Lăng Ngọc Song vui vẻ nói: “Vậy tốt rồi, sáng sớm mai các con mau đi hái Thiên Tâm Lan, sau khi quay về, ta sẽ dạy con cách làm Lưu Quang Dật Thải!”
Hết chương 44.
***