Thanh Hạm nhìn thấy Tần Phong Dương đang nằm trên xích đu, gối đầu lên đùi cô gái áo trắng. Nàng kia hỏi: “Công tử quyết định rồi à?”
Tần Phong Dương thở dài nói: “Mấy năm gần đây, Huyến Thải sơn trang đã tốn không ít tâm lực cho đại ca ta. Ta dùng rất nhiều biện pháp cũng không có cách nào làm cho bọn họ quy thuận ta, nếu đã vậy, chỉ còn cách huỷ ‘nàng ta’ thôi.”
Nàng kia chậm rãi nói: “Công tử thật sự bỏ được mỹ nhân tuyệt thế Lăng Nhược Tâm sao?”
Tròng mắt Tần Phong Dương hơi chuyển động, hắn nhìn nàng kia rồi khẽ cười: “Niệm Du ghen à?”
Niệm Du cười nói: “Ta thân là nữ tử, đương nhiên cũng cảm thấy ghen tị với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó, chàng là nam tử chẳng lẽ lại không động lòng?”
Tần Phong Dương ngồi dậy, tay hơi nâng cằm Niệm Du nói: “Tuy nhan sắc của Niệm Du kém ‘nàng’ ta một bậc, nhưng lại dịu dàng hơn ‘nàng’ ta rất nhiều. Ta nghĩ, có lẽ ‘nàng’ ta đã là người của đại ca từ lâu rồi, tuy vô cùng thông minh, nhưng nói năng lại gai góc, hiểm độc, làm sao so được với Niệm Du!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Ngồi trên mái nhà, chứng kiến hết một màn vừa rồi, Thanh Hạm lại cảm thấy hơi mơ hồ, tên Tần Phong Dương này đã không rõ ràng với nam nhân, giờ còn dám đùa giỡn nữ tử, hay là hắn thích cả nam lẫn nữ?! Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Thanh Hạm rùng cả mình. Nếu thực sự như vậy, thì… cũng thật là… quá đáng sợ!!!
Niệm Du đỏ mặt, đẩy Tần Phong Dương ra, nhưng nàng vô cùng mảnh mai, làm sao chống lại được sức lực của hắn. Hắn căn bản không cần tốn chút sức nào đã ôm gọn nàng vào lòng, mà động tác của nàng lại giống như: thích còn giả vờ chối từ vậy. Nàng thẹn thùng nói: “Công tử trêu Niệm Du rồi!”
Tần Phong Dương cúi đầu hôn lên môi Niệm Du, Thanh Hạm nhìn mà còn đỏ mặt, trong lòng thầm mắng, mấy tên nam nhân này thật đúng là đáng ghét, hở chút là muốn sàm sỡ người ta. Nữ tử kia có phải là quá rụt rè rồi không, cứ để cho hắn ôm ấp yêu thương như vậy à. Nàng quay đầu đi, đang nghĩ xem phải đối phó với Tần Phong Dương thế nào, thấy trên mái nhà có mấy hạt gì đó chim chóc ngậm tới, nàng khẽ nhếch môi, nở nụ cười xấu xa, rồi cầm hạt đó trong tay, ném thẳng vào huyệt đạo trên lưng Tần Phong Dương.
Khi hạt gần trúng đích, thì tên Tần Phong Dương kia quá nhạy bén đã kịp phát hiện, lắc người tránh ra, hắn quát to một tiếng: “Ai?”
Thanh Hạm không ngờ hắn lại tinh tường như thế, nàng hơi kinh hãi, liền nhảy xuống, định chạy trốn. Tần Phong Dương cũng đi từ trong phòng ra, vừa vặn nhìn thấy nàng, hắn hơi giật mình nói: “Là ngươi sao?!”
Đùa bỡn người ta còn bị người ta bắt gặp, đúng là xui xẻo. Niệm Du cũng chạy vội từ trong phòng ra, nhìn thấy Thanh Hạm, nàng ta cũng hơi kinh hãi. Vừa thấy Niệm Du, ánh mắt Thanh Hạm khẽ chuyển động, rồi giữ chặt lấy Tần Phong Dương nói: “Hôm qua ngươi còn nói với ta, muốn ta đi theo ngươi, vậy mà ngươi…” Dứt lời, đôi mắt to tròn của nàng nhuốm đầy vẻ bi thương, dáng vẻ vô cùng uất ức…
Nhìn hơi nước dâng lên trong mắt ‘hắn’ ta, không hiểu vì sao Tần Phong Dương lại thấy đau lòng. Hắn biết rõ ‘hắn’ ta là nam tử, nhưng lòng vẫn vô cùng rối loạn, hắn hơi ngẩn người nói: “Ý của ta không phải như thế, ngươi…” Chính hắn cũng không biết hắn có ý gì.
Thanh Hạm nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng lại càng khinh thường hắn hơn, càng tỏ ra uất ức nói: “Uổng công ta còn nghĩ ngươi thật lòng đối xử với ta, không ngờ ngươi lại là người như vậy!”
Nhìn tình hình này, Niệm Du thấy vô cùng kỳ quái, nàng không hiểu hai vị đại nam nhân này đang nói gì đây. Nàng ta không nhịn được, liền hỏi: “Công tử, vị công tử đây là?”
Thanh Hạm giả vờ tức giận nói: “Ta là ai không liên quan gì đến cô! Phong Dương, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?” Bộ dạng của nàng bây giờ thật giống như là bắt gặp người trong lòng mình đang yêu đương vụng trộm vậy. Có điều, vừa thốt ra một từ “Phong Dương” kia, đã khiến nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Lúc này, đến lượt Tần Phong Dương cảm thấy mơ hồ, hắn thừa nhận là hắn có chút nhớ nhung Thanh Hạm, cũng đã từng nghĩ nếu ‘hắn’ ta là nữ tử thì tốt biết bao nhiêu, trong lòng vẫn cảm thấy có thứ tình cảm khó nói rõ ràng, càng không muốn ‘hắn’ ta lạnh nhạt với hắn. Thì ra, trong lòng ‘hắn’ ta cũng nghĩ giống hắn, nhưng mà, hắn phải giải thích với Niệm Du thế nào đây?! Hắn tự nhận hắn là một nam nhân bình thường, nhưng lại không có cách nào lý giải tình cảm của mình đối với Thanh Hạm, chỉ một từ “Phong Dương” kia đã khiến tim hắn đập loạn lên, lòng rối bời, hắn thì thào nói: “Ta…” nhưng lắp bắp mãi vẫn không nói được hết câu.
Dù Niệm Du có ngốc nghếch chậm chạp thế nào, thì cũng có thể hiểu đại khái quan hệ của bọn họ, khuôn mặt vốn rất dịu dàng cũng dần hiện lên vẻ tức giận, nàng hừ một tiếng rồi xoay người đi. Nàng thật sự không thể tưởng tượng được công tử của nàng lại có sở thích này!
Nhìn thấy Niệm Du rời đi, Tần Phong Dương vội kêu: “Niệm Du!”
Lòng Thanh Hạm vui như hoa nở, nhưng vẫn ra vẻ giận dữ nói: “Thì ra, trong lòng ngươi căn bản không hề có ta!” Dứt lời, nàng cũng quay đầu bước đi. Buồn cười thật, bây giờ còn không chạy cho nhanh thì chờ đến bao giờ.
Tần Phong Dương vô cùng căng thẳng, lại gọi: “Khinh Hàn, ngươi nghe ta giải thích!!!” Dứt lời, hắn liền đuổi theo Thanh Hạm.
Thanh Hạm vô cùng kinh hãi khi thấy hắn thật sự đuổi theo mình. Nàng vội thi triển khinh công chạy trốn đi, nhưng mà, nàng càng chạy nhanh, thì Tần Phong Dương cũng đuổi theo càng nhanh. Cảm thấy cứ chạy chạy đuổi đuổi mãi thế này cũng không phải cách hay, nàng vội vàng trốn lên cây đại thụ có tán lá dày đặc trước mặt.
Khi Tần Phong Dương đuổi tới dưới gốc cây, không nhìn thấy bóng dáng ‘hắn’ ta đâu, hắn lại hét to: “Khinh Hàn, ta và Niệm Du không phải như ngươi nghĩ đâu! Ngươi nghe ta giải thích đã!”
Thanh Hạm ngồi trên cây nghe thấy hắn nói mà phì cười, không phải như vậy thì là cái chết tiệt gì? Ta và ngươi mới không phải như vậy ấy! Giải thích à? Giải thích cái gì? Nàng và hắn chẳng có quan hệ gì, tên nam nhân này đúng là có vấn đề!!!
Thấy hắn đừng dưới tán lá cây, ánh mắt của nàng khẽ đảo, chờ hắn quay lưng lại, nàng liền vội nhảy từ trên cây xuống. Nàng hận hắn lộn xộn, không rõ ràng, hận hắn huỷ Thiên Tâm Lan, nên nàng giáng một đòn thật mạnh xuống gáy hắn. Lần này, Tần Phong Dương còn không có cả cơ hội quay đầu lại. Hắn ngã thẳng xuống đất.
Thanh Hạm dạo quanh người hắn một vòng, lạnh lùng hừ vài tiếng. Sáng nay nàng còn vừa nói hắn mà rơi vào tay nàng, nàng sẽ xử lý hắn thế nào. Không ngờ, hắn lại rơi vào tay nàng nhanh như vậy, nhưng hiện giờ, nàng cũng không biết phải làm gì. Dù sao hắn cũng là Hoàng tử, nếu bị giết thì sẽ rất to chuyện, nhưng nếu thả hắn ra thế này thì nàng lại cảm thấy quá lời cho hắn rồi.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy ở gần đó có tổ kiến rất to, nàng khẽ nhếch môi cười nham hiểm, đưa tay điểm vài huyệt đạo lớn trên người hắn, rồi cởi áo ngoài của hắn ra, trùm lên đầu, che mắt hắn lại. Tiếp theo, nàng xé áo trong của hắn thành hai mảnh, dùng nội công bức lũ kiến trong tổ phải bò ra, rồi chia làm hai phần, dùng hai mảnh áo đó gói kỹ lại. Nàng bọc hai mảnh áo đầy kiến vào hai bàn chân hắn, rồi kéo đai lưng, treo hắn lên cây.
Thấy hắn vẫn còn mặc quần, Thanh Hạm khẽ chớp mắt, nàng cười cười rồi nhặt một hòn đá lên, không quay đầu lại, bắn thật mạnh hòn đá về phía hắn. Hòn đá kia làm đai quần của hắn đứt ra, cũng đồng thời điểm luôn huyệt đạo trên lưng hắn. Đai quần đứt, quần cũng rơi xuống đất theo. Tuy nàng không nhìn cảnh tượng đó, nhưng chắc chắn là rất thú vị. Trong lòng vô cùng vui vẻ, nàng vừa khe khẽ hát, vừa hào hứng tìm đường quay về thành Tầm Ẩn. Hỏi qua vài người, rốt cuộc nàng cũng về được Huyến Thải sơn trang khi thái dương sắp xuống núi.
Hết chương 47.
***
Tần Phong Dương thở dài nói: “Mấy năm gần đây, Huyến Thải sơn trang đã tốn không ít tâm lực cho đại ca ta. Ta dùng rất nhiều biện pháp cũng không có cách nào làm cho bọn họ quy thuận ta, nếu đã vậy, chỉ còn cách huỷ ‘nàng ta’ thôi.”
Nàng kia chậm rãi nói: “Công tử thật sự bỏ được mỹ nhân tuyệt thế Lăng Nhược Tâm sao?”
Tròng mắt Tần Phong Dương hơi chuyển động, hắn nhìn nàng kia rồi khẽ cười: “Niệm Du ghen à?”
Niệm Du cười nói: “Ta thân là nữ tử, đương nhiên cũng cảm thấy ghen tị với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó, chàng là nam tử chẳng lẽ lại không động lòng?”
Tần Phong Dương ngồi dậy, tay hơi nâng cằm Niệm Du nói: “Tuy nhan sắc của Niệm Du kém ‘nàng’ ta một bậc, nhưng lại dịu dàng hơn ‘nàng’ ta rất nhiều. Ta nghĩ, có lẽ ‘nàng’ ta đã là người của đại ca từ lâu rồi, tuy vô cùng thông minh, nhưng nói năng lại gai góc, hiểm độc, làm sao so được với Niệm Du!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Ngồi trên mái nhà, chứng kiến hết một màn vừa rồi, Thanh Hạm lại cảm thấy hơi mơ hồ, tên Tần Phong Dương này đã không rõ ràng với nam nhân, giờ còn dám đùa giỡn nữ tử, hay là hắn thích cả nam lẫn nữ?! Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Thanh Hạm rùng cả mình. Nếu thực sự như vậy, thì… cũng thật là… quá đáng sợ!!!
Niệm Du đỏ mặt, đẩy Tần Phong Dương ra, nhưng nàng vô cùng mảnh mai, làm sao chống lại được sức lực của hắn. Hắn căn bản không cần tốn chút sức nào đã ôm gọn nàng vào lòng, mà động tác của nàng lại giống như: thích còn giả vờ chối từ vậy. Nàng thẹn thùng nói: “Công tử trêu Niệm Du rồi!”
Tần Phong Dương cúi đầu hôn lên môi Niệm Du, Thanh Hạm nhìn mà còn đỏ mặt, trong lòng thầm mắng, mấy tên nam nhân này thật đúng là đáng ghét, hở chút là muốn sàm sỡ người ta. Nữ tử kia có phải là quá rụt rè rồi không, cứ để cho hắn ôm ấp yêu thương như vậy à. Nàng quay đầu đi, đang nghĩ xem phải đối phó với Tần Phong Dương thế nào, thấy trên mái nhà có mấy hạt gì đó chim chóc ngậm tới, nàng khẽ nhếch môi, nở nụ cười xấu xa, rồi cầm hạt đó trong tay, ném thẳng vào huyệt đạo trên lưng Tần Phong Dương.
Khi hạt gần trúng đích, thì tên Tần Phong Dương kia quá nhạy bén đã kịp phát hiện, lắc người tránh ra, hắn quát to một tiếng: “Ai?”
Thanh Hạm không ngờ hắn lại tinh tường như thế, nàng hơi kinh hãi, liền nhảy xuống, định chạy trốn. Tần Phong Dương cũng đi từ trong phòng ra, vừa vặn nhìn thấy nàng, hắn hơi giật mình nói: “Là ngươi sao?!”
Đùa bỡn người ta còn bị người ta bắt gặp, đúng là xui xẻo. Niệm Du cũng chạy vội từ trong phòng ra, nhìn thấy Thanh Hạm, nàng ta cũng hơi kinh hãi. Vừa thấy Niệm Du, ánh mắt Thanh Hạm khẽ chuyển động, rồi giữ chặt lấy Tần Phong Dương nói: “Hôm qua ngươi còn nói với ta, muốn ta đi theo ngươi, vậy mà ngươi…” Dứt lời, đôi mắt to tròn của nàng nhuốm đầy vẻ bi thương, dáng vẻ vô cùng uất ức…
Nhìn hơi nước dâng lên trong mắt ‘hắn’ ta, không hiểu vì sao Tần Phong Dương lại thấy đau lòng. Hắn biết rõ ‘hắn’ ta là nam tử, nhưng lòng vẫn vô cùng rối loạn, hắn hơi ngẩn người nói: “Ý của ta không phải như thế, ngươi…” Chính hắn cũng không biết hắn có ý gì.
Thanh Hạm nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng lại càng khinh thường hắn hơn, càng tỏ ra uất ức nói: “Uổng công ta còn nghĩ ngươi thật lòng đối xử với ta, không ngờ ngươi lại là người như vậy!”
Nhìn tình hình này, Niệm Du thấy vô cùng kỳ quái, nàng không hiểu hai vị đại nam nhân này đang nói gì đây. Nàng ta không nhịn được, liền hỏi: “Công tử, vị công tử đây là?”
Thanh Hạm giả vờ tức giận nói: “Ta là ai không liên quan gì đến cô! Phong Dương, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?” Bộ dạng của nàng bây giờ thật giống như là bắt gặp người trong lòng mình đang yêu đương vụng trộm vậy. Có điều, vừa thốt ra một từ “Phong Dương” kia, đã khiến nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Lúc này, đến lượt Tần Phong Dương cảm thấy mơ hồ, hắn thừa nhận là hắn có chút nhớ nhung Thanh Hạm, cũng đã từng nghĩ nếu ‘hắn’ ta là nữ tử thì tốt biết bao nhiêu, trong lòng vẫn cảm thấy có thứ tình cảm khó nói rõ ràng, càng không muốn ‘hắn’ ta lạnh nhạt với hắn. Thì ra, trong lòng ‘hắn’ ta cũng nghĩ giống hắn, nhưng mà, hắn phải giải thích với Niệm Du thế nào đây?! Hắn tự nhận hắn là một nam nhân bình thường, nhưng lại không có cách nào lý giải tình cảm của mình đối với Thanh Hạm, chỉ một từ “Phong Dương” kia đã khiến tim hắn đập loạn lên, lòng rối bời, hắn thì thào nói: “Ta…” nhưng lắp bắp mãi vẫn không nói được hết câu.
Dù Niệm Du có ngốc nghếch chậm chạp thế nào, thì cũng có thể hiểu đại khái quan hệ của bọn họ, khuôn mặt vốn rất dịu dàng cũng dần hiện lên vẻ tức giận, nàng hừ một tiếng rồi xoay người đi. Nàng thật sự không thể tưởng tượng được công tử của nàng lại có sở thích này!
Nhìn thấy Niệm Du rời đi, Tần Phong Dương vội kêu: “Niệm Du!”
Lòng Thanh Hạm vui như hoa nở, nhưng vẫn ra vẻ giận dữ nói: “Thì ra, trong lòng ngươi căn bản không hề có ta!” Dứt lời, nàng cũng quay đầu bước đi. Buồn cười thật, bây giờ còn không chạy cho nhanh thì chờ đến bao giờ.
Tần Phong Dương vô cùng căng thẳng, lại gọi: “Khinh Hàn, ngươi nghe ta giải thích!!!” Dứt lời, hắn liền đuổi theo Thanh Hạm.
Thanh Hạm vô cùng kinh hãi khi thấy hắn thật sự đuổi theo mình. Nàng vội thi triển khinh công chạy trốn đi, nhưng mà, nàng càng chạy nhanh, thì Tần Phong Dương cũng đuổi theo càng nhanh. Cảm thấy cứ chạy chạy đuổi đuổi mãi thế này cũng không phải cách hay, nàng vội vàng trốn lên cây đại thụ có tán lá dày đặc trước mặt.
Khi Tần Phong Dương đuổi tới dưới gốc cây, không nhìn thấy bóng dáng ‘hắn’ ta đâu, hắn lại hét to: “Khinh Hàn, ta và Niệm Du không phải như ngươi nghĩ đâu! Ngươi nghe ta giải thích đã!”
Thanh Hạm ngồi trên cây nghe thấy hắn nói mà phì cười, không phải như vậy thì là cái chết tiệt gì? Ta và ngươi mới không phải như vậy ấy! Giải thích à? Giải thích cái gì? Nàng và hắn chẳng có quan hệ gì, tên nam nhân này đúng là có vấn đề!!!
Thấy hắn đừng dưới tán lá cây, ánh mắt của nàng khẽ đảo, chờ hắn quay lưng lại, nàng liền vội nhảy từ trên cây xuống. Nàng hận hắn lộn xộn, không rõ ràng, hận hắn huỷ Thiên Tâm Lan, nên nàng giáng một đòn thật mạnh xuống gáy hắn. Lần này, Tần Phong Dương còn không có cả cơ hội quay đầu lại. Hắn ngã thẳng xuống đất.
Thanh Hạm dạo quanh người hắn một vòng, lạnh lùng hừ vài tiếng. Sáng nay nàng còn vừa nói hắn mà rơi vào tay nàng, nàng sẽ xử lý hắn thế nào. Không ngờ, hắn lại rơi vào tay nàng nhanh như vậy, nhưng hiện giờ, nàng cũng không biết phải làm gì. Dù sao hắn cũng là Hoàng tử, nếu bị giết thì sẽ rất to chuyện, nhưng nếu thả hắn ra thế này thì nàng lại cảm thấy quá lời cho hắn rồi.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy ở gần đó có tổ kiến rất to, nàng khẽ nhếch môi cười nham hiểm, đưa tay điểm vài huyệt đạo lớn trên người hắn, rồi cởi áo ngoài của hắn ra, trùm lên đầu, che mắt hắn lại. Tiếp theo, nàng xé áo trong của hắn thành hai mảnh, dùng nội công bức lũ kiến trong tổ phải bò ra, rồi chia làm hai phần, dùng hai mảnh áo đó gói kỹ lại. Nàng bọc hai mảnh áo đầy kiến vào hai bàn chân hắn, rồi kéo đai lưng, treo hắn lên cây.
Thấy hắn vẫn còn mặc quần, Thanh Hạm khẽ chớp mắt, nàng cười cười rồi nhặt một hòn đá lên, không quay đầu lại, bắn thật mạnh hòn đá về phía hắn. Hòn đá kia làm đai quần của hắn đứt ra, cũng đồng thời điểm luôn huyệt đạo trên lưng hắn. Đai quần đứt, quần cũng rơi xuống đất theo. Tuy nàng không nhìn cảnh tượng đó, nhưng chắc chắn là rất thú vị. Trong lòng vô cùng vui vẻ, nàng vừa khe khẽ hát, vừa hào hứng tìm đường quay về thành Tầm Ẩn. Hỏi qua vài người, rốt cuộc nàng cũng về được Huyến Thải sơn trang khi thái dương sắp xuống núi.
Hết chương 47.
***