Thấy Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều bước lại gần, Lăng Ngọc Song nói tiếp: “Núi Lung này không hề giống các nơi khác. Nhược Tâm có thể cũng có nghe nói rồi. Ngọn núi này thường xuyên có mãnh thú lui tới, địa thế vô cùng hiểm trở. Nghe đồn, trong ngọn núi này còn có hoàng lăng, rất hay phát sinh những chuyện cổ quái. Tuy võ công của các con không thấp, nhưng làm gì cũng phải thật cẩn thận. Thiên Tâm lan mọc ở cạnh sườn núi, nơi đó cũng là nơi hay phát sinh những chuyện cổ quái nhiều nhất, có thể đó chính là hoàng lăng trong truyền thuyết kia. Khi đến đó, các con nhớ chỉ tập trung hái Thiên Tâm lan, đừng quan tâm đến những chuyện khác, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Thanh Hạm hơi nhíu mày, không kìm được liền hỏi: “Sư phụ, vậy lần trước người đi có xảy ra chuyện gì cổ quái không?”
Lăng Ngọc Song thở dài nói: “Ngày ấy, ta đi cùng với cha Lăng Nhược Tâm, chỉ nhìn thấy Thiên Tâm lan từ xa, chứ không tiến vào gần. Sương mù trên núi rất dày đặc, lại hay có những lời đồn đại kỳ lạ về nó. Lúc đó ta không mấy tin tưởng, nhưng đột nhiên lại có một bóng trắng nhoáng lên, bay qua cạnh người ta, ta rất sợ hãi nên hai người chúng ta vội vàng rời đi ngay. Từ sau ngày đó, cha của Nhược Tâm bệnh không dậy nổi, tìm bao nhiêu thầy lang cũng không trị hết, mạch của ông ấy vẫn bình thường, nhưng người càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng không còn sức lực. Một năm sau thì ông ấy cũng qua đời, bỏ lại mình ta…” Dứt lời, ánh mắt bà ảm đạm hẳn.
Lăng Nhược Tâm cũng có chút ấn tượng với chuyện cha sinh bệnh, hắn nhớ mang máng là sau khi cha mẹ quay về từ núi Lung thì cha bắt đầu ốm, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Cái chết của cha cũng là một điều bí ẩn. Hắn nhẹ nhàng nói: “Mẹ, chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, mẹ đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Đã muộn rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi, sáng mai con và Thanh Hạm còn phải đi núi Lung sớm nữa.”
Lăng Ngọc Song gật gật đầu rồi cùng Đoàn Lạc Trần ra khỏi Miên Dung cư.
Nhìn vẻ mặt của Lăng Ngọc Song, Thanh Hạm cũng hơi buồn bã, lại càng tò mò hơn về ngọn núi Lung kia. Trên đời này, thật sự có nơi kỳ lạ như vậy sao? Nàng nhớ đến nơi nguy hiểm mà lúc sáng Lăng Nhược Tâm nhắc đến, chắc cũng là núi Lung kia rồi.
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm ngồi trầm tư, dung nhan tuyệt mỹ nhiễm chút đau buồn, có lẽ hắn đang nhớ đến cha hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy hắn cũng không đáng ghét như nàng nghĩ, mấy ngày nay ở cạnh nhau, tuy hắn là người nhiều tâm cơ, nhưng cũng không quá xấu xa, nói năng hơi thối chút thôi. Nàng vừa định mở miệng an ủi hắn thì hắn lại nói: “Đã muộn rồi, đi ngủ đi!” sau đó, hắn đứng dậy quay về phòng mình.
Thanh Hạm bĩu môi, đêm qua nàng đã ngủ không ngon giấc, hôm nay lại mệt mỏi cả một ngày, cũng nên đi nghỉ thôi. Nàng cực kỳ bất nhã đứng vặn vẹo thắt lưng, ngáp một cái thật to rồi thả mình xuống giường, ngủ thẳng một giấc tới tận bình minh.
Hai người cưỡi ngựa đi suốt một ngày mới tới trấn nhỏ cạnh núi Lung. Thanh Hạm cảm thấy rất kỳ quái, nói là trấn nhỏ cạnh núi Lung, nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng ngọn núi nào. Cái trấn kia cũng rất nhỏ, rất tiêu điều, cả trấn chỉ có duy nhất một khách điếm.
Sau khi sắp xếp xong, hai người xuống lầu ăn cơm, Thanh Hạm không nhịn được hỏi: “Huynh nói ở đây là bên cạnh núi Lung, nhưng sao ta chẳng thấy bóng dáng ngọn núi nào thế? Nhìn khắp xung quanh cũng chỉ thấy một vùng bằng phẳng thôi. Huynh không đi nhầm đường chứ?!”
Lăng Nhược Tâm vẫn chưa trả lời thì tiểu nhị bên cạnh đã nói xen vào: “Khách quan từ nơi khác tới phải không? Núi Lung tên gọi thì như thế thôi, là vì ở đây không giống núi bình thường khác. Các ngọn núi khác đều cao hơn mặt đất rất nhiều, nhưng núi Lung lại chìm xuống dưới lòng đất. Giống như một cái lồng sắt rất lớn, bị nhốt dưới lòng đất, vĩnh viễn không thể ra được.” (từ Lung có nghĩa là lồng, giam cầm…)
Càng nghe Thanh Hạm càng thấy kỳ quái, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có ngọn núi như vậy: “Lạ thật! Dưới mặt đất… chẳng lẽ không bị ngập nước à?”
Tiểu nhị kia nói: “Nghe đồn là, ngọn núi Lung trước kia vốn cũng giống các ngọn núi khác, đều cao đến lẫn cả vào mây. Lúc đó cũng không gọi là núi Lung, mà là núi Vân. Nhưng, người ta nói rằng, một ngàn năm trước, có một vị Hoàng đế chọn núi Lung làm hoàng lăng, sau khi người chết đã táng nhập núi Lung. Con của ngài sợ bọn trộm mộ đến phá hoàng lăng, nên phái rất nhiều trọng binh canh gác. Cũng không cho dân chúng lên núi săn thú đốn củi nữa. Nhưng dân chúng ở đây, nhiều thế hệ chỉ dựa vào săn thú, đốn củi để sinh sống, không cho bọn họ lên núi có khác gì chặt đứt kế sinh nhai của người ta. Nhiều người bất đắc dĩ phải bỏ đất đi xa xứ, nhưng, có một hộ vẫn luyến tiếc không rời đi. Con trai nhà đó thường xuyên lẻn lên núi săn thú, rốt cuộc, một lần hắn bị thị vệ canh núi bắt được, cho rằng hắn là trộm mộ, nên đánh hắn chết dở sống dở.”
Thanh Hạm nghe rất nhập tâm, không nhịn được liền hỏi: “Mấy người hoàng thất này thật quá coi thường mạng người. Sau đó thế nào?”
Tiểu nhị nói tiếp: “Trong nhà hắn còn một người bà, nghe được tin dữ liền chạy tới muốn đòi lại công bằng. Nhưng người của hoàng thất đâu phải là người mà dân chúng bình thường có thể chạm vào được. Có điều, vị tướng lĩnh ở đó thấy bà đã cao tuổi, lại nhớ mẹ mình ở nhà, nên sinh lòng thương cảm, thả bà ra. Sau khi bà lão về nhà, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng không thể làm ăn gì, ngày ngày chạy tới chân núi Lung than khóc, không ngờ lại vô tình gặp Hoàng thượng đến bái tế, liền sai người kéo bà xuống núi chém đầu. Lúc sắp chết, bà lão ngước lên trời nói: “Người hoàng thất không có nhân tính, dựa vào cái gì mà chặt đứt con đường sống của dân chúng! Ta nguyền rủa Hoàng triều ba năm nữa sẽ diệt vong, núi Vân biến thành lồng giam, tiên Hoàng vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Thanh Hạm trợn trừng mắt nói: “Cái đó có liên quan gì đến núi Vân và núi Lung?”
Tiểu nhị đáp: “Sao lại không liên quan. Bà lão kia vừa nguyền rủa xong, thì trời như sụp xuống, đất nứt ra, núi Vân rơi vào lòng đất, Hoàng thượng cũng chết trong đó, mà hoàng triều kia, cũng thật sự mất nước sau ba năm. Vì thế, người ta đều đồn rằng thần chú của bà lão đó linh nghiệm, núi Vân cũng đổi tên thành núi Lung.”
(*) Lúc trước tên núi là núi Vân: tức là núi mây. Còn núi Lung có nghĩa là lồng giam.
Thanh Hạm nửa tin nửa ngờ: “Đây chắc chỉ là truyền thuyết thôi đúng không?”
Tiểu nhị trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Ai nói là truyền thuyết, ngươi không biết đâu, từ sau khi ngọn núi đó trở thành núi Lung, thì không ai dám xuống nữa. Suốt mấy trăm năm qua, người xuống đó mà còn bình an trở về cực kỳ hiếm. Cho dù còn sống đi ra, thì không lâu sau cũng bệnh chết.” Hắn nhìn nhìn Thanh Hạm rồi lại nhìn sang Lăng Nhược Tâm, nói tiếp: “Không phải hai người đang muốn tới núi Lung chứ? Nếu thật vậy, thì ta khuyên hai người nên nhanh chóng rời khỏi đây là hơn. Ta thấy hai người nam thanh nữ tú thế này, nếu chết vô cớ thì quá đáng tiếc!”
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Lăng Nhược Tâm biến đổi hẳn, chẳng lẽ cái chết của cha thật sự liên quan đến núi Lung này sao?
Lời nói của tiểu nhị lại càng khiến Thanh Hạm hiếu kỳ hơn. Nàng không tin trên đời này có cái gọi là thần là quỷ gì cả, cho dù có thật, thì nàng cũng chẳng oán chẳng thù với bọn họ, càng không có ác ý, nàng sợ gì chứ! Vì thế, nàng bĩu môi nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm! Ta không sợ!”
Tiểu nhị kia vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc!” Vừa đi hắn còn vừa quay lại nhìn Lăng Nhược Tâm, ánh mắt tiếc nuối giống như đang muốn nói: hồng nhan bạc mệnh vậy.
Hết chương 49.
***
Thanh Hạm hơi nhíu mày, không kìm được liền hỏi: “Sư phụ, vậy lần trước người đi có xảy ra chuyện gì cổ quái không?”
Lăng Ngọc Song thở dài nói: “Ngày ấy, ta đi cùng với cha Lăng Nhược Tâm, chỉ nhìn thấy Thiên Tâm lan từ xa, chứ không tiến vào gần. Sương mù trên núi rất dày đặc, lại hay có những lời đồn đại kỳ lạ về nó. Lúc đó ta không mấy tin tưởng, nhưng đột nhiên lại có một bóng trắng nhoáng lên, bay qua cạnh người ta, ta rất sợ hãi nên hai người chúng ta vội vàng rời đi ngay. Từ sau ngày đó, cha của Nhược Tâm bệnh không dậy nổi, tìm bao nhiêu thầy lang cũng không trị hết, mạch của ông ấy vẫn bình thường, nhưng người càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng không còn sức lực. Một năm sau thì ông ấy cũng qua đời, bỏ lại mình ta…” Dứt lời, ánh mắt bà ảm đạm hẳn.
Lăng Nhược Tâm cũng có chút ấn tượng với chuyện cha sinh bệnh, hắn nhớ mang máng là sau khi cha mẹ quay về từ núi Lung thì cha bắt đầu ốm, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Cái chết của cha cũng là một điều bí ẩn. Hắn nhẹ nhàng nói: “Mẹ, chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, mẹ đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Đã muộn rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi, sáng mai con và Thanh Hạm còn phải đi núi Lung sớm nữa.”
Lăng Ngọc Song gật gật đầu rồi cùng Đoàn Lạc Trần ra khỏi Miên Dung cư.
Nhìn vẻ mặt của Lăng Ngọc Song, Thanh Hạm cũng hơi buồn bã, lại càng tò mò hơn về ngọn núi Lung kia. Trên đời này, thật sự có nơi kỳ lạ như vậy sao? Nàng nhớ đến nơi nguy hiểm mà lúc sáng Lăng Nhược Tâm nhắc đến, chắc cũng là núi Lung kia rồi.
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm ngồi trầm tư, dung nhan tuyệt mỹ nhiễm chút đau buồn, có lẽ hắn đang nhớ đến cha hắn. Đột nhiên nàng cảm thấy hắn cũng không đáng ghét như nàng nghĩ, mấy ngày nay ở cạnh nhau, tuy hắn là người nhiều tâm cơ, nhưng cũng không quá xấu xa, nói năng hơi thối chút thôi. Nàng vừa định mở miệng an ủi hắn thì hắn lại nói: “Đã muộn rồi, đi ngủ đi!” sau đó, hắn đứng dậy quay về phòng mình.
Thanh Hạm bĩu môi, đêm qua nàng đã ngủ không ngon giấc, hôm nay lại mệt mỏi cả một ngày, cũng nên đi nghỉ thôi. Nàng cực kỳ bất nhã đứng vặn vẹo thắt lưng, ngáp một cái thật to rồi thả mình xuống giường, ngủ thẳng một giấc tới tận bình minh.
Hai người cưỡi ngựa đi suốt một ngày mới tới trấn nhỏ cạnh núi Lung. Thanh Hạm cảm thấy rất kỳ quái, nói là trấn nhỏ cạnh núi Lung, nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy bóng dáng ngọn núi nào. Cái trấn kia cũng rất nhỏ, rất tiêu điều, cả trấn chỉ có duy nhất một khách điếm.
Sau khi sắp xếp xong, hai người xuống lầu ăn cơm, Thanh Hạm không nhịn được hỏi: “Huynh nói ở đây là bên cạnh núi Lung, nhưng sao ta chẳng thấy bóng dáng ngọn núi nào thế? Nhìn khắp xung quanh cũng chỉ thấy một vùng bằng phẳng thôi. Huynh không đi nhầm đường chứ?!”
Lăng Nhược Tâm vẫn chưa trả lời thì tiểu nhị bên cạnh đã nói xen vào: “Khách quan từ nơi khác tới phải không? Núi Lung tên gọi thì như thế thôi, là vì ở đây không giống núi bình thường khác. Các ngọn núi khác đều cao hơn mặt đất rất nhiều, nhưng núi Lung lại chìm xuống dưới lòng đất. Giống như một cái lồng sắt rất lớn, bị nhốt dưới lòng đất, vĩnh viễn không thể ra được.” (từ Lung có nghĩa là lồng, giam cầm…)
Càng nghe Thanh Hạm càng thấy kỳ quái, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có ngọn núi như vậy: “Lạ thật! Dưới mặt đất… chẳng lẽ không bị ngập nước à?”
Tiểu nhị kia nói: “Nghe đồn là, ngọn núi Lung trước kia vốn cũng giống các ngọn núi khác, đều cao đến lẫn cả vào mây. Lúc đó cũng không gọi là núi Lung, mà là núi Vân. Nhưng, người ta nói rằng, một ngàn năm trước, có một vị Hoàng đế chọn núi Lung làm hoàng lăng, sau khi người chết đã táng nhập núi Lung. Con của ngài sợ bọn trộm mộ đến phá hoàng lăng, nên phái rất nhiều trọng binh canh gác. Cũng không cho dân chúng lên núi săn thú đốn củi nữa. Nhưng dân chúng ở đây, nhiều thế hệ chỉ dựa vào săn thú, đốn củi để sinh sống, không cho bọn họ lên núi có khác gì chặt đứt kế sinh nhai của người ta. Nhiều người bất đắc dĩ phải bỏ đất đi xa xứ, nhưng, có một hộ vẫn luyến tiếc không rời đi. Con trai nhà đó thường xuyên lẻn lên núi săn thú, rốt cuộc, một lần hắn bị thị vệ canh núi bắt được, cho rằng hắn là trộm mộ, nên đánh hắn chết dở sống dở.”
Thanh Hạm nghe rất nhập tâm, không nhịn được liền hỏi: “Mấy người hoàng thất này thật quá coi thường mạng người. Sau đó thế nào?”
Tiểu nhị nói tiếp: “Trong nhà hắn còn một người bà, nghe được tin dữ liền chạy tới muốn đòi lại công bằng. Nhưng người của hoàng thất đâu phải là người mà dân chúng bình thường có thể chạm vào được. Có điều, vị tướng lĩnh ở đó thấy bà đã cao tuổi, lại nhớ mẹ mình ở nhà, nên sinh lòng thương cảm, thả bà ra. Sau khi bà lão về nhà, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng không thể làm ăn gì, ngày ngày chạy tới chân núi Lung than khóc, không ngờ lại vô tình gặp Hoàng thượng đến bái tế, liền sai người kéo bà xuống núi chém đầu. Lúc sắp chết, bà lão ngước lên trời nói: “Người hoàng thất không có nhân tính, dựa vào cái gì mà chặt đứt con đường sống của dân chúng! Ta nguyền rủa Hoàng triều ba năm nữa sẽ diệt vong, núi Vân biến thành lồng giam, tiên Hoàng vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Thanh Hạm trợn trừng mắt nói: “Cái đó có liên quan gì đến núi Vân và núi Lung?”
Tiểu nhị đáp: “Sao lại không liên quan. Bà lão kia vừa nguyền rủa xong, thì trời như sụp xuống, đất nứt ra, núi Vân rơi vào lòng đất, Hoàng thượng cũng chết trong đó, mà hoàng triều kia, cũng thật sự mất nước sau ba năm. Vì thế, người ta đều đồn rằng thần chú của bà lão đó linh nghiệm, núi Vân cũng đổi tên thành núi Lung.”
(*) Lúc trước tên núi là núi Vân: tức là núi mây. Còn núi Lung có nghĩa là lồng giam.
Thanh Hạm nửa tin nửa ngờ: “Đây chắc chỉ là truyền thuyết thôi đúng không?”
Tiểu nhị trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Ai nói là truyền thuyết, ngươi không biết đâu, từ sau khi ngọn núi đó trở thành núi Lung, thì không ai dám xuống nữa. Suốt mấy trăm năm qua, người xuống đó mà còn bình an trở về cực kỳ hiếm. Cho dù còn sống đi ra, thì không lâu sau cũng bệnh chết.” Hắn nhìn nhìn Thanh Hạm rồi lại nhìn sang Lăng Nhược Tâm, nói tiếp: “Không phải hai người đang muốn tới núi Lung chứ? Nếu thật vậy, thì ta khuyên hai người nên nhanh chóng rời khỏi đây là hơn. Ta thấy hai người nam thanh nữ tú thế này, nếu chết vô cớ thì quá đáng tiếc!”
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Lăng Nhược Tâm biến đổi hẳn, chẳng lẽ cái chết của cha thật sự liên quan đến núi Lung này sao?
Lời nói của tiểu nhị lại càng khiến Thanh Hạm hiếu kỳ hơn. Nàng không tin trên đời này có cái gọi là thần là quỷ gì cả, cho dù có thật, thì nàng cũng chẳng oán chẳng thù với bọn họ, càng không có ác ý, nàng sợ gì chứ! Vì thế, nàng bĩu môi nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm! Ta không sợ!”
Tiểu nhị kia vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc!” Vừa đi hắn còn vừa quay lại nhìn Lăng Nhược Tâm, ánh mắt tiếc nuối giống như đang muốn nói: hồng nhan bạc mệnh vậy.
Hết chương 49.
***