Nhìn hành động của đám người kia, Thanh Hạm biết ngay võ công của bọn họ không thấp, động tác rất nhẹ nhàng, rõ ràng là đã được huấn luyện nghiêm ngặt. Nói về lý, nếu những người này là người của Huyến Thải sơn trang, thì lẽ ra phải gọi Lăng Nhược Tâm là “trang chủ” hay “đại tiểu thư” chứ không phải là “Môn chủ”. Nàng thật sự hơi ngạc nhiên, hỏi: “Bọn họ không phải là người của Huyến Thải sơn trang à?”
Lăng Nhược Tâm cũng không quay đầu lại nói: “Bọn họ cũng coi như là người của Huyến Thải sơn trang, nhưng cũng không hẳn.” Thấy ánh mắt ngạc nhiên, nghi hoặc của Thanh Hạm, hắn lại nói tiếp: “Không phải nàng vẫn luôn tò mò, không biết võ công của ta là học từ đâu sao?”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Ta vốn tưởng rằng huynh là đệ tử của cha ta, nhưng võ công của huynh khác xa cha ta. Võ công của cha ta theo lối mạnh mẽ, còn của huynh thì hơi âm nhu, rõ ràng là do một nữ tử dạy. Tuy mẹ huynh cũng biết võ công, nhưng cũng chỉ là võ mèo cào. Dù Huyến Thải sơn trang không ít hộ vệ, cũng chỉ là để cho người ta nhìn vào, còn không thiếu các ám tiếu, võ công rõ ràng cao hơn hộ vệ rất nhiều. (ám tiếu cũng giống như kiểu ẩn dạ, ám dạ trong hoàng cung í). Ta cứ nghĩ đây là do huynh sắp xếp, nhưng hôm nay vừa thấy bọn họ, ta mới nhận ra, sự thật còn khác xa với suy đoán của ta.”
Lăng Nhược Tâm sửng sốt quay đầu lại nói: “Thì ra nàng cũng không ngốc như ta nghĩ.” Đôi mắt hắn sáng quắc, hai con ngươi đen như nước hồ sâu. Hắn cứ tưởng rằng nàng không để ý đến mọi người xung quanh, không ngờ nàng lại quan sát kỹ càng như thế. Đúng là hắn quá xem thường nàng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Thanh Hạm biết ngay hắn còn có bí mật riêng. Sư phụ từng nói, đừng tuỳ tiện hỏi thăm bí mật của người khác, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Trước kia nàng không cho là đúng, nhưng gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng liền thấu hiểu đạo lý này sâu sắc: “Ta biết ta là yêu tinh gây rối, nhưng cũng không ngốc đến mức chuyện gì cũng không phân biệt được rõ ràng. Ta không có hứng thú hỏi han bí mật của huynh. Nếu huynh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”
Trên mặt Lăng Nhược Tâm lại thoáng hiện ra ý cười: “Chúng ta sắp thành thân rồi, nói hết mọi chuyện của ta cho nàng biết cũng chẳng sao.” Thấy Thanh Hạm thoạt nhìn có vẻ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của hắn, nhưng lại ngồi ở đằng kia nhìn hắn, rõ ràng là đang chờ hắn nói chuyện, ý cười trên mặt hắn càng đậm thêm: “Sở dĩ mấy năm nay Huyến Thải sơn trang phát triển nhanh như vậy, chính là nhờ vào việc thu thập tin tức.”
Thanh Hạm hỏi: “Chuyện thu thập tin tức thì có liên quan gì đến võ công của huynh?”
Lăng Nhược Tâm cũng không trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Lúc ta khoảng năm tuổi, ta đi theo mẹ đến Vô Quang Tự thắp hương cầu phúc, nửa đường gặp bọn thổ phỉ. Lúc ấy, chỉ có vài hộ vệ đi theo, vì trong trang rất bận rộn, nên cha ta và cha nàng đều ở lại trang xử lý công việc, không đi cùng. Đúng như nàng nói, mẹ ta cũng chỉ biết võ mèo cào. Mà đám thổ phỉ kia, hiển nhiên không phải thổ phỉ bình thường. Võ công của bọn chúng rất cao cường, rõ ràng là được huấn luyện cẩn thận. Võ công của đám hộ vệ cũng chỉ thường thường, căn bản là không địch lại nổi đám thổ phỉ đó. Dưới tình thế cấp bách, mẹ ta liền giấu ta dưới bụi gai, ta còn nhỏ, có thể chui vào mà không bị thương gì, nhưng bà thì không vào được, liền một mình đánh lạc hướng, dẫn bọn thổ phỉ đi.”
Thanh Hạm hỏi: “Vậy sau đó thế nào?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Sau khi mẹ ta dẫn hết bọn thổ phỉ đi, thì một mình ta đứng trong bụi gai đến tận tối. Đường xá trên núi rất hiểm trở, ta vừa đói, vừa sợ, gọi mẹ nhưng không có ai đáp lời. Ta cũng không dám khóc, sợ sẽ kéo bọn thổ phỉ quay lại, nên đành phải một mình đi trong đêm vắng. Nhìn thấy phía trước có ánh đèn, ta tưởng là ánh sáng của đèn dầu, liền liều mạng chạy tới. Ai ngờ, đó là một căn nhà tranh dột nát, trong phòng có một phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi. Thấy ta cực kỳ đáng thương, bà liền cho ta một chén cơm, đợi ta ăn xong thì bà ngồi thêu thùa. Từ nhỏ ta đã học thêu với mẹ ta, lúc ấy, nhìn thấy đồ thêu kia, tuy là thượng thừa, nhưng tay nghề vẫn kém hơn mẹ ta. Ta không kìm được, liền ngồi cạnh nói vài câu. Ban đầu, bà tức giận không nghe, nhưng sau đó, khi ta thêu giúp bà vài đường, bà mới bị thuyết phục, liền hỏi ta có quan hệ gì với Huyến Thải sơn trang. Ta thấy bà ấy không có ác ý, cũng nói cho bà biết thân phận thật của mình, và lý do vì sao hôm nay lại gặp được bà. Bà ấy im lặng một lát, rồi đưa ra điều kiện, ta dạy bà thêu, bà dạy ta tập võ.”
Thanh Hạm nói: “Thì ra trên đời còn có chuyện tốt như vậy, chỉ dạy người ta thêu mà được học võ công cao cường, bà ấy cũng thật kỳ quái.”
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Sau đó ta mới biết, thì ra bà là muội muội của bà nội ta, nhưng tính tình hai tỷ muội rất khác nhau. Bà ta là thiên tài thêu thùa, còn bà ấy là thiên tài võ học. Sau khi thấy bà nội thành công, bà không phục, luôn muốn thêu giỏi hơn bà nội. Ngày đó, nhìn thấy khả năng thêu thùa của ta, bà liền hiểu được, thì ra bà thêu còn kém cả một đứa trẻ năm tuổi. Chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không thắng được bà nội. Trước khi bà qua đời, bà liền giao vị trí môn chủ Phi Phượng môn, niềm tự hào cả đời của bà cho ta. Sau khi mẹ ta giao cho ta vị trí đương gia của Huyến Thải sơn trang, thì ta cũng phát triển Phi Phượng môn thành tổ chức chuyên thu thập tin tức tình báo. Có tin tức, Huyến Thải sơn trang cũng phát triển nhanh hơn trước rất nhiều.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm rồi nói: “Ta cứ cảm thấy, nếu huynh có cách thu thập tin tức, thì thế nào cũng không thể chỉ dùng trong Huyến Thải sơn trang được?” Với sự hiểu biết của nàng, thì dã tâm của hắn không hề nhỏ, làm sao có thể thoả mãn chỉ với Huyến Thải sơn trang được. Hơn nữa, lần trước khi đối mặt với sự uy hiếp của Tần Phong Dương, hắn không hề bối rối chút nào, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước. Lúc ấy, nàng không biết vì sao hắn có thể bình tĩnh như vậy, giờ nghe hắn kể nàng mới biết, chỉ sợ là hắn đã sớm tính tốt đường lùi rồi.
Mắt Lăng Nhược Tâm như loé ra tia sáng, hắn thản nhiên nói: “Đúng là muội không ngốc như ta nghĩ. Thật ra, ta cũng mở một vài tiền trang tư nhân, tính đến hiện tại, thì mỗi một thành thị có quy mô không nhỏ ở Phượng Dẫn quốc, đều có chi nhánh của ta.”
Thanh Hạm mở to mắt nhìn hắn: “Thì ra huynh đã sớm tính toán, cho dù Huyến Thải sơn trang bị tịch thu tài sản, thì tiền bạc của huynh cũng đã dời đi hết rồi. Hơn nữa, huynh có quan hệ với Thái tử, muốn giữ lại mạng cũng không có gì khó.” Mất công nàng còn lo lắng sốt ruột cho an nguy của Huyến Thải sơn trang như vậy, thì ra tên nhóc này đã chuẩn bị hết rồi.
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Trước kia, tiên hoàng hạ thánh chỉ quái gở kia, khiến cho cả đời này ta không được thoải mái. Huyến Thải sơn trang có bị làm sao, thật ra đối với ta cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất ta còn có thể sống bằng chính dáng vẻ vốn có của mình.” Là một đại nam nhân mà mỗi ngày đều bị người ta coi là nữ nhân, cảm giác này, người khác thực sự không thể hiểu được.
Thanh Hạm giận dữ nói: “Huynh cũng đã tính tốt đường lùi rồi, vì sao còn đưa ta đi cái nơi quỷ quái gì kia mà hái Thiên Tâm lan chứ?” Khiến nàng sợ muốn chết, suýt còn mất cả mạng.
Mắt Lăng Nhược Tâm như sáng lên: “Dù sao, Huyến Thải sơn trang cũng là sản nghiệp tổ tiên ta để lại, nếu thật sự bị huỷ trên tay ta, thì có lẽ ta sẽ bị người ta mắng chửi cả đời. Chưa nói đến chuyện mẹ ta vẫn rất coi trọng Huyến Thải sơn trang, làm sao ta có thể khiến bà thất vọng được. Hơn nữa, nếu như không có chuyện trong hoàng lăng ở núi Lung, thì ta làm sao có thể hoàn toàn hiểu được lòng ta, cũng làm sao biết được tâm ý của nàng đối với ta!” Quan trọng nhất là điều sau, tuy hắn chịu khổ, nhưng cũng ăn được một chút đậu hũ của nàng. Hắn không thể quên được, ngày đó hắn gối đầu lên cái gì trên đường quay về Huyến Thải sơn trang.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta thấy huynh muốn sàm sỡ ta thì có!” Nàng không quên được hành động của hắn khi nàng giúp hắn bôi thuốc.
Lăng Nhược Tâm cũng không phủ nhận, cười hì hì nói: “Nương tử, nàng đúng là càng ngày càng hiểu vi phu.”
Nghe hắn xưng hô như vậy, Thanh Hạm rùng mình, trợn trừng mắt quát hắn: “Lăng Nhược Tâm, nếu huynh còn gọi bậy, coi chừng ta phế của huynh đó!”
Lăng Nhược Tâm nhìn bộ dạng của nàng, hắn lại càng cười tươi hơn: “Ba ngày nữa là chúng ta thành thân rồi, gọi trước mấy ngày thì có sao?” Khó có khi nào nàng hiểu hắn như vậy, tâm tình sao có thể không tốt chứ?
Thanh Hạm nhất thời chán nản, không biết nên đáp trả hắn thế nào. Đúng là nàng đã đồng ý gả cho hắn, nhưng khi hắn xưng hô như vậy, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Nàng ghét hắn sao? Hình như không phải. Xấu hổ à? Hình như có chút chút, một nữ tử mà bị một nam tử gọi như thế, không xấu hổ sao được? Nàng không biết nói gì, chỉ có thể quay đầu bước đi.
Lăng Nhược Tâm lại giữ chặt nàng lại nói: “Lưu Quang Dật Thải còn chưa làm xong, giờ nàng không đi được. Hơn nữa, ta vất vả lắm mới nhanh nhanh chóng chóng giải quyết xong chuyện sổ sách để chạy đến đây với nàng. Sao nàng lại tức giận không thèm để ý đến ta? Dứt lời, hắn còn tỏ vẻ rất ấm ức, đau lòng.
Nhìn dáng vẻ vô lại kia của hắn, Thanh Hạm khóc cũng không được, cười cũng chẳng xong, lại thấy hắn chặn cửa ra vào, nàng bực mình, quay người đi chỗ khác, cố gắng hoàn thành công đoạn cuối cùng của Lưu Quang Dật Thải.
***
Ngày mười sáu tháng tám, là một ngày rất đẹp. Lăng đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang xuất giá, khắp trong thành Tầm Ẩn đều tràn ngập không khí vui mừng. Mọi người vừa tán thưởng dung mạo tuyệt thế của Lăng đại tiểu thư, đồng thời cũng rất tò mò thân phận của tân lang. Ai mà có bản lĩnh cưới được Lăng đại tiểu thư như vậy?
Có người nói, tân lang còn nhỏ hơn Lăng Đại tiểu thư mấy tuổi, nhưng cũng là một nhân tài. Trước kia là thị vệ của Lăng Đại tiểu thư, vừa gặp đã yêu, nhất cự ly nhì tốc độ, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.
Cũng có người nói, tân lang chẳng những là một nhân tài, còn cực kỳ giỏi thuật kinh thương. Trong tiệc ngắm hoa lan, không những hoá giải được ân oán giữa Tô gia và Huyến Thải sơn trang, mà còn đưa ra chủ ý tuyệt diệu, khiến cho bất hoà trước đây của Tô gia và Huyến Thải sơn trang cũng đều xoá sạch.
Có người hâm mộ diễm phúc của tân lang, lại cũng có người không ăn được nho thì nói nho còn xanh, nói rằng tân lang nhất định không có chút khí khái nam tử nào, vì người đời đều biết rõ, đương gia Huyến Thải sơn trang chỉ truyền cho nữ, nam tử không có địa vị gì trong nhà. Sau này có sinh con, cũng phải theo họ mẹ.
Vì thế, cũng có người nói, tân lang nhất định là một người hèn nhát, chắc chắn vì hắn coi trọng dung mạo của Lăng Đại tiểu thư và tài phú của Huyến Thải sơn trang nên mới chịu hy sinh như vậy.
Trong thành Tầm Ẩn nhất thời xôn xao các lời đồn khác nhau, chỉ cần bước chân vào một tiệm cơm cũng có thể nghe mọi người nói chuyện phiếm. Mà chủ đề nói chuyện, thì không thể tách rời khỏi hôn sự của Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm. Tống Vấn Chi ngồi trong một tiệm cơm, nghe lời ra tiếng vào, trong lòng cũng cảm thấy bất ổn, khó chịu.
Càng uống rượu, lòng càng thêm buồn! Dùng những lời này để miêu tả tâm trạng của hắn bây giờ thực sự rất chính xác. Chén rượu vào đến miệng cũng nhạt nhẽo như uống nước. Nhớ đến những điều Thanh Hạm nói với hắn, rồi lại nhớ đến buổi nói chuyện của hắn với Lăng Nhược Tâm hôm trước, cảm xúc của hắn vô cùng rối bời. Dù hắn biết, việc Thanh Hạm thành thân với Lăng Nhược Tâm là vì tình thế bắt buộc, nhưng vẫn cảm thấy có nhiều chỗ không ổn lắm. Nhưng chính hắn cũng không thể lý giải được, hắn thấy không ổn chỗ nào.
Lăng Nhược Tâm đẹp thì có đẹp, nhưng hắn luôn cảm nhận được khí chất phát ra từ người ‘nàng’ không hề giống nữ tử. Có điều, dáng người của Lăng Nhược Tâm không thua gì nữ tử, cũng không có yết hầu, hơn nữa, trên đời này làm gì có nam tử nào xinh đẹp như vậy? Có lẽ tất cả đều là do hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Khi Tống Vấn Chi uống hết ba hũ rượu, thì có một người ngồi xuống trước mặt hắn. Tống Vấn Chi nhíu mày, khoé miệng hơi nhếch lên vẻ khinh thường nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tô Dịch Hàn gọi tiểu nhị mang tới một chiếc chén, rồi cầm hũ rượu của hắn, rót một chén, nói xa nói gần: “Tống đại hiệp không đến uống rượu mừng của lệnh sư đệ, mà lại chạy tới đây uống rượu giải sầu, thật kỳ lạ.” Thấy Tống Vấn Chi trợn trừng mắt lườm hắn, hắn lại nói: “Tiểu nhị, bàn rượu hôm nay, tính hết vào khoản của ta.”
Tống Vấn Chi lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ ăn không của ai thứ gì. Là nam tử hán đại trượng phu, muốn gì xin cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như thế. Nếu ngươi nghĩ đến đây để khuyên ta cưới muội muội ngươi, thì ta khuyên ngươi nên chết tâm đi.” Tính tình của Tống Vấn Chi bình thường vốn vô cùng đôn hậu, rất ít khi khiến người khác thấy khó xử, nhưng hôm nay tâm trạng hắn thực sự không tốt, hơn nữa, ấn tượng của hắn với Tô Dịch Hàn cũng chẳng hay ho gì, nên nói ra cũng không thèm khách khí.
Tô Dịch Hàn uống một hơi rồi đặt chén xuống nói: “Ngày đó, tại hạ vì chuyện của xá muội nên cũng đắc tội với Tống đại hiệp, xin hãy thứ lỗi. Nhưng ta cũng biết, duyên phận không thể cưỡng ép. Mấy ngày suy nghĩ, ta cũng rất khâm phục tính cách của Tống đại hiệp, đã yêu ai, là dùng hết tấm lòng để yêu.”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi lại càng khổ sở hơn, hắn uống một hơi hết vò rượu, cười buồn nói: “Yêu bằng cả con tim, thật ra nói dễ hơn làm. Trong lòng ta có nàng, nhưng trong lòng nàng không hề có ta, yêu đơn phương, thật sự còn khổ sở hơn ăn hoàng liên. Có điều, ta đã sớm quyết định, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng. Dù nàng thành thân cũng được, hay sau này còn có biến cố gì lớn hơn nữa, thì cả đời này, ta cũng không bao giờ… yêu một nữ tử nào khác!”
Nghe hắn nói vậy, Tô Dịch Hàn không khỏi có cảm giác muốn cười. Trên đời sao lại có nam tử si tình như vậy, nhưng mặt hắn rất chân thành, kêu lên: “Tiểu nhị, lấy thêm một vò nữa ra đây!” rồi nói với Tống Vấn Chi: “Tống đại hiệp nói rất đúng. Cả đời này có thể tìm được một người thật tình yêu mình, đó là phúc lớn, đương nhiên phải cố gắng giành lấy. Không biết, người trong lòng Tống đại hiệp là ai?” Hắn cũng thầm đoán, nhìn phản ứng của Tống Vấn Chi và Thanh Hạm ngày hôm đó ở Tô gia, chẳng lẽ Tống Vấn Chi cũng yêu Lăng Nhược Tâm?
Tống Vấn Chi đã uống hết mấy vò rượu, hơi ngà ngà say, nên nói năng cũng không câu nệ như trước nữa. Nghe Tô Dịch Hàn nói những câu rất hợp với tâm ý của hắn, hắn liền ném hết những chuyện không hay ngày hôm đó ra sau đầu, vỗ vỗ vai Tô Dịch Hàn nói: “Những lời này của Tô đại đương gia, thật đúng với tâm ý ta. Có điều, không biết, sau khi đại hôn, trong lòng nàng liệu có còn nhớ đến ta không?”
Nghe hắn nói những lời này, Tô Dịch Hàn càng khẳng định người trong lòng hắn là Lăng Nhược Tâm. Hắn ta hơi buồn cười. Hắn ta thực sự không nhìn ra được là Lăng Nhược Tâm có gì tốt, trừ dung mạo cực kỳ xinh đẹp ra, nhưng một nữ tử mà thủ đoạn vô cùng ác độc, tuyệt tình, có cho hắn ta, hắn ta cũng chẳng thèm. Vậy mà lại có nhiều nam tử trong thiên hạ này si mê nàng như vậy. Có điều, như thế cũng tốt, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra cách để đối phó với Lăng Nhược Tâm.
Tô Dịch Hàn lập tức cười nói: “Nếu trong lòng Tống đại hiệp vẫn có ý trung nhân, thì hôm nay cũng coi như là một thời cơ, với thân thủ của Tống đại hiệp, sao không mạnh mẽ bắt nàng đi, để cho nàng cả đời không xa rời ngươi?”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi vỗ bàn, giận tím mặt nói: “Ngươi nói cái thứ vô liêm sỉ gì đó? Ta vốn tưởng ngươi là một người hiểu chữ tình, nên mới nói với ngươi nhiều như vậy. Không ngờ ngươi lại nói ra những điều thế này, đúng là một người chẳng hiểu gì về tình yêu cả. Ta không còn gì để nói với người như ngươi. Cút đi!”
Tô Dịch Hàn không ngờ hắn phản ứng mạnh mẽ thế này, đúng là một tên yêu đến ngu ngốc, hắn ta cười làm lành: “Vì ta đã từng chịu khổ vì tình yêu, nên mới có suy nghĩ như vậy. Nếu Tống đại hiệp thấy không đúng, thì coi như ta nói linh tinh là được. Hôm nay có thể được gặp Tống đại hiệp ở đây, cũng coi như duyên phận của chúng ta. Đừng nói những chuyện khác nữa, hôm nay chỉ uống rượu thôi! Vừa rồi ta nói bậy, xin phạt trước ba chén!” Dứt lời, hắn rót rượu, uống một hơi ba chén.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, Tống Vấn Chi cũng nguôi giận một chút, buồn bã nói: “Yêu một người, là phải toàn tâm toàn ý, dù nàng đúng hay sai, cũng phải bao dung vô điều kiện. Chỉ cần nàng hạnh phúc, nàng muốn làm thế nào cũng được!” Dù cho Thanh Hạm có làm gì sai, chỉ cần nàng thấy vui vẻ, hắn tình nguyện giúp nàng vô điều kiện.
Tô Dịch Hàn nói: “Tống đại hiệp nói rất đúng, ngươi có tấm lòng thế này, ta tin một ngày nào đó, người trong lòng ngươi sẽ hiểu được tâm ý của ngươi, sẽ phát hiện ngươi tốt, và ở lại bên cạnh ngươi.” Trong lòng hắn ta lại thầm mắng, đúng là đồ ngu, người mình thương đã thành thân rồi, còn ngồi ngẩn người ở đây. Hắn ta khinh thường nam tử như vậy.
Tống Vấn Chi thở dài nói: “Chỉ hy vọng có thể có một ngày nàng sẽ nghĩ như vậy!” Hắn sẽ chờ nàng, hắn đã thổ lộ tâm tình với nàng, hắn tin rằng, sẽ có một ngày, nàng hiểu được hắn đối với nàng tốt thế nào. Khoé miệng hắn cuối cùng cũng có thể nở được một nụ cười, dường như đang nhìn thấy ngày đó ngay trước mắt.
Tô Dịch Hàn nói: “Chỉ cần chân thành sẽ đạt được, cố gắng kiên định! Nào, chúng ta uống rượu!” Dứt lời, hắn ta rót một chén, nhưng lúc uống lại lén đổ hết xuống đất.
Tống Vấn Chi ôm luôn lấy vò rượu, uống ừng ực, chưa được vài lần, đầu hắn đã bắt đầu choáng váng, mơ hồ. Rượu này là rượu ủ lâu năm, chẳng những vừa vào miệng đã thấy cay, mà tác dụng cũng không hề nhỏ, dù hắn võ công cái thế, nhưng cũng không chống lại được tác dụng của rượu. Sau bốn năm vò, cuối cùng hắn cũng ngã gục xuống bàn, say đến mơ mơ màng màng: “Sư muội, khi nào muội mới có thể hiểu được tình cảm của ta?”
Có điều, Tống Vấn Chi lơ mơ nói như vậy, lại cũng khiến Tô Dịch Hàn nghe mà thấy mơ hồ, hắn ta không nhịn được, liền hỏi: “Tống đại hiệp, sư muội của ngươi là ai?”
Tống Vấn Chi say khướt, chỉ khẽ ừ một tiếng rồi không trả lời hắn nữa. Dù Tô Dịch Hàn có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi, cũng không hỏi ra được gì. Hắn ta hơi hối hận, sao lại chuốc hắn quá chén sớm như thế, nếu không đã có thể moi thêm vài tin tức từ hắn rồi.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Tô Dịch Hàn thầm nghĩ, dù sao Tống Vấn Chi cũng đã rơi vào tay hắn ta. Sau này hắn ta sẽ tự có biện pháp để hỏi những chuyện khác. Hắn ta vỗ nhẹ tay, mấy gã nam tử đi tới, khiêng Tống Vấn Chi quay về Tô gia.
***
Khi Tô Dịch Hàn trở lại Tô gia, Tô Tích Hàn đang ngồi trong phòng thêu, nhưng dù nàng thêu thế nào, cũng thêu không có linh khí được như mấy cô nương ở xưởng thêu của Huyến Thải sơn trang khiến nàng vô cùng chán nản.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, Tô Dịch Hàn đưa một chén trà cho nàng nói: “Tiểu muội, thêu lâu như vậy cũng mệt rồi, uống chén trà rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện thêu thùa không phải chỉ ngày một ngày hai mà làm tốt được.”
Tô Tích Hàn thở dài nói: “Ca, muội thật sự không hiểu, tài nghệ thêu thùa của muội không sánh bằng Lăng Nhược Tâm thì đã đành, nhưng ngay cả một cô nương bình thường ở Huyến Thải sơn trang mà muội cũng không bằng. Muội thật sự rất tức giận. Cũng có lúc muội thật sự không hiểu, vì sao ông trời lại bất công như thế, đã cho Lăng Nhược Tâm một gia thế tuyệt hảo rồi, còn cố tình ban cho hắn dung mạo tuyệt mỹ nữa. Có dung mạo tuyệt mỹ rồi, lại còn có tài nghệ thêu thùa có một không hai trong thiên hạ, khiến cho người ta ghen ghét nhưng lại cũng không biết phải ghen ghét thế nào. Giờ thì hay rồi, còn được gả cho một lang quân như ý nữa. Dường như mọi chuyện tốt trong thiên hạ đều bị mình ‘nàng ta’ độc chiếm hết vậy!”
Tô Dịch Hàn nói: “Không chỉ có nữ tử như muội ghen tị với ‘nàng ta’, mà ngay cả ta là đại nam nhân còn ghen tị nữa là. Đôi khi ta cũng nghĩ, Huyến Thải sơn trang rốt cuộc là nơi nào, mà mỗi một nữ tử làm đương gia đều lợi hại như vậy, không thể không khiến người ta cảm phục. Có điều, ta không tin ta đấu không lại ‘nàng ta’. Rồi sẽ có một ngày, ta nắm gọn được Huyến Thải sơn trang trong tay.” Đây là mục tiêu của hắn.
Tô Tích Hàn khổ sở nói: “Ca, không phải muội xem thường huynh, nhưng, muốn lấy được Huyến Thải sơn trang thực sự rất khó. Chưa nói đến chuyện Lăng Nhược Tâm rất khó đối phó, mà giờ có Đoàn Thanh Hạm toàn tâm toàn ý giúp ‘nàng’. Chỉ sợ sau này huynh sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn thôi.” Đoàn Thanh Hạm làm cho nàng vừa yêu vừa hận. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, nếu bắt nàng tranh giành Thanh Hạm với Lăng Nhược Tâm, thì nàng thua chắc. Nếu Thanh Hạm cưới nữ tử khác, nàng nhất định sẽ không chịu thua, nhưng người hắn cưới lại là Lăng Nhược Tâm! Nàng làm sao có thể tranh giành với ‘nàng ta’ chứ?
Tô Tích Hàn mỉm cười thầm nghĩ, ca ca nàng đúng là không chịu khuất phục, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng uống hết chén trà. Thấy nàng uống xong, Tô Dịch Hàn cũng đi ra ngoài.
Một lúc sau, Tô Tích Hàn bỗng cảm thấy đầu choáng váng, nàng tưởng vì ngồi thêu quá lâu nên mệt mỏi, bèn đi đến bên giường nghỉ ngơi. Ai ngờ, còn chưa tới giường thì nàng đã ngã xuống đất, ngất lịm.
Tô Dịch Hàn bước vào, bế nàng lên giường, rồi lại sai người đưa Tống Vấn Chi vào, đặt hắn nằm cạnh Tô Tích Hàn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của Tống Vấn Chi, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Tích Hàn, hắn thở dài nói: “Tiểu muội, sau khi tỉnh lại, đừng trách đại ca hành sự quá độc ác. Tuy trong lòng Tống Vấn Chi không có muội, nhưng hắn cũng là một bậc đại trượng phu, không đến mức làm muội bẽ mặt!” Dứt lời, hắn liền ra khỏi khuê phòng của Tô Tích Hàn, lại sợ nửa đêm Tống Vấn Chi tỉnh dậy, nên sai người khoá chặt cửa phòng lại.
Trong Miên Dung cư, Huyến Thải sơn trang, Lăng Nhược Tâm đội khăn hồng tân nương ngồi trong phòng. Trong lòng hắn căm tức đến ngứa ngáy, đến giờ này rồi mà Thanh Hạm còn chưa thèm quay về động phòng. Hắn muốn kéo chiếc khăn voan tân nương này ra lắm rồi, có điều, mỗi khi hắn định làm, thì Ký Phong đều đứng bên cạnh nói: “Đại tiểu thư, nếu tự giật khăn tân nương xuống trong đêm động phòng sẽ rất xui xẻo. Người chờ một chút, cô gia sẽ sớm về thôi.”
Lăng Nhược Tâm thật sự rất muốn hỏi Ký Phong, không phải cô ta rất ghét Thanh Hạm hay sao? Giờ còn nói giúp cho nàng nữa?! Hắn thầm mắng những nghi thức thành thân quỷ quái này tới mấy vạn lần. Nếu có cơ hội, hắn sẽ dẹp bỏ hết mấy thức tập tục thành thân dở hơi như nữ tử phải đội mũ phượng, không phải tướng công thì không thể kéo khăn tân nương, rồi là không được ăn gì từ sáng linh tinh này đi.
Tức giận nhất là, rõ ràng hắn là một đại nam nhân, giờ lại phải giống nữ nhân, ngồi ngay ngắn trong phòng chờ cái người vốn phải là tân nương của hắn kia. Thói đời đảo điên hết cả. Thường ngày hắn phải giả nữ thì cũng coi như xong đi, giờ ngay cả lúc thành thân cũng phải giả gái, đạo trời ở đâu?!!!! Hắn càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể oán hận trong suy nghĩ. Đoàn Thanh Hạm, chờ tối nay, ta sẽ giày vò, giày vò nàng cho thoả mối hận này!
Có điều, chờ mãi chờ mãi, chờ đến trăng lên cao, Đoàn Lạc Trần mới đỡ Thanh Hạm quay về tân phòng. Nàng vừa bước vào đã khiến cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, gió mát đêm trăng thổi vào, khiến người trong phòng càng nổi trận lôi đình.
Ký Phong cảm giác Lăng Nhược Tâm không ổn, liền vội vàng bỏ hết cả cấp bậc lễ nghĩa, trốn nhanh ra khỏi tân phòng. Cô rất hiểu tính tình Lăng Nhược Tâm, đêm nay, chỉ e là Đoàn Thanh Hạm sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi.
Nhìn dáng vẻ đội khăn tân nương của Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm cười thầm, xung quanh người hắn đang phát ra sự giận dữ khó giấu, dù nàng có ngốc đến mấy cũng cảm nhận được. Nhìn Ký Phong vội vã chạy đi, nàng thật sự không khó tưởng tượng được tâm trạng lúc này của Lăng Nhược Tâm. Hắn vội chứ nàng có vội đâu, dù sao người đội khăn tân nương là hắn chứ không phải nàng, cứ để hắn từ từ mà chờ đi.
Nàng cố nén không để mình cười thành tiếng, ngồi xuống bên bàn ăn tạm gì đó, lúc ăn còn cố tình phát ra tiếng “nhóp nhép”, dáng vẻ rõ ràng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lăng Nhược Tâm nghe thấy tiếng nàng bước vào phòng, lại ngửi thấy người nàng đầy mùi rượu, không khỏi nghĩ đến chuyện đêm đó nàng ở lại trong phòng Tống Vấn Chi, nhưng vẫn cố chịu đựng không phát tác ra. Hắn chờ nàng đến kéo khăn voan, nhưng chờ mãi vẫn không thấy khăn voan bị kéo xuống, ngược lại còn nghe thấy tiếng nàng ngồi ăn. Lúc này, hắn làm sao còn quan tâm được cái gì mà điềm xấu, xui xẻo này nọ nữa, liền tự mình kéo khăn xuống, đi đến bên Thanh Hạm nói: “Nàng cũng thoải mái quá nhỉ!”
Hắn thật sự rất tức giận, giật lấy miếng điểm tâm trong tay Thanh Hạm, nhét vào miệng mình. Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, hắn cũng chẳng thèm để ý đến nàng, lập tức không khách khí, vơ hết điểm tâm trên bàn, ăn lấy ăn để không hề giữ hình tượng.
Nhìn bộ dạng của hắn, Thanh Hạm cười ầm lên: “Lăng Nhược Tâm, chàng nhịn đói bao lâu rồi thế hả?”
Lăng Nhược Tâm nuốt đồ ăn xuống, lại uống một ngụm nước lớn rồi mới nói: “Đoàn Thanh Hạm, nếu nàng mà xuất giá giống nữ nhân bình thường, thì sẽ biết vì sao ta đói thế này!” Thấy nàng cười không thèm khách khí, hắn lại không nhịn được nói: “Rồi sẽ có một ngày, ta dùng thân phận nam tử, cưới nàng qua cửa, cho nàng nếm thử mùi vị được làm tân nương!”
Thanh Hạm hừ một tiếng, không đồng ý nói: “Thật sao? Chỉ sợ với thân phận của chàng, thì vĩnh viễn cũng không có ngày đó thôi!”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Chúng ta cùng chờ xem, cùng lắm thì ta không cần Huyến Thải sơn trang nữa. Ta cũng không tin ta phải giả gái cả đời này!”
Hắn càng nói càng tức giận, Thanh Hạm biết hắn đã tức đến cực điểm rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy hắn thật đáng yêu, nhất là nhìn khuôn mặt trang điểm rất đậm kia, di chuyển theo từng cử động của khuôn mặt hắn. Nếu không biết hắn là nam tử thì không sao, nhưng vì nàng biết giới tính thật của hắn, cảm giác muốn cười cứ nghẹn ở ngực rất khó chịu. Cuối cùng, khi Lăng Nhược Tâm ăn hết miếng điểm tâm cuối, thì nàng cũng không nhịn được nữa, bật cười ha hả.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng cười to, lại chăm chú nhìn vào mặt hắn, rốt cuộc hắn cũng hiểu nàng cười cái gì. Sáng nay lúc ngồi trang điểm, hắn cũng không muốn trát lên mặt đống son phấn quỷ quái này, nhưng bà mối lại nói: “Tân nương không trang điểm là điềm xấu!” Hắn muốn nổi cáu thì Lăng Ngọc Song lại đứng bên cạnh nói: “Vẫn nên trang điểm một chút thì hơn. Nếu không, làm sao có không khí vui vẻ được.”
Hắn không lay chuyển được hai người đó, cuối cùng cũng phải chấp nhận trang điểm như nữ tử bình thường xuất giá, nhưng lại xấu hơn so với dung nhan không son phấn của hắn rất nhiều. Trong lòng hắn càng thêm oán hận, nhìn thấy chậu nước rửa mặt bên cạnh, hắn lập tức không thèm nghĩ nhiều, liền tẩy hết son phấn trên mặt đi.
Thanh Hạm bỗng cảm thấy rất vui vẻ, đứng bên cạnh hắn nói: “Ta còn nghĩ Lăng Đại tiểu thư là quốc sắc thiên hương thế nào, thì ra dung mạo cũng chỉ thường thường thôi, phải nhờ vào mấy thứ son phấn tục tằng này để làm cho mình thêm rạng rỡ.”
Lăng Nhược Tâm dùng khăn lau sạch mặt, quay đầu nói với Thanh Hạm: “Nhan sắc của ta thế nào, đối với nàng mà nói, là không hề quan trọng chút nào cả. Quan trọng nhất là… ta có biết yêu thương nàng không, có cho nàng hạnh phúc không.” Trên mặt hắn đậm ý cười, rồi lại thoáng có một chút xấu xa.
Thanh Hạm vừa cảm thấy nguy hiểm, thì đã bị hắn bế ngang người lên, rồi nghe hắn mờ ám nói: “‘Tướng công’, đêm nay để ta hầu hạ nàng cho thật tốt. Bảo đảm sẽ khiến cho nàng ngày mai không xuống giường được. Để cho nàng biết, cái gì gọi là ‘nam nhân’”.
Thanh Hạm vội hét lên: “Lăng Nhược Tâm, chàng muốn làm gì?” Nàng không khỏi phát hoảng.
Lăng Nhược Tâm cười càng xấu xa hơn, cúi đầu hôn nàng một cái rồi nói: “Không làm gì cả, ‘tướng công’, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tối nay là ngày lành của chúng ta, cũng không thể bỏ phí được! Giờ để ta hầu hạ nàng thật chu đáo nào!”
Hắn vừa dứt lời, Thanh Hạm chỉ cảm thấy người nhẹ bỗng, hoá ra, nàng bị hắn ném lên giường. Nàng đang định ngồi dậy, thì Lăng Nhược Tâm đã ngã người đè lên nàng. Trong lòng Thanh Hạm hơi kinh hãi, cúi đầu nói: “Chàng không thể làm thế được!”
Lăng Nhược Tâm cười rất xấu xa: “Ta không thể làm gì?” Dứt lời, hắn liền rút hết trâm ngọc trên đầu ra, tóc đen xoã xuống giường, sau đó lại đưa tay gỡ vòng bạc cài tóc của Thanh Hạm xuống, tóc hai người như giao quấn vào nhau.
Xiêm y mùa hè rất mỏng, tuy trang phục tân nương của Lăng Nhược Tâm cũng nhiều, nhưng lại nhanh chóng bị hắn cởi ra hơn nửa. Bộ ngực gầy của hắn cũng lộ ra. Vừa nhìn dáng vẻ này của hắn, Thanh Hạm chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng dâng lên.
Hết chương 60
Lăng Nhược Tâm cũng không quay đầu lại nói: “Bọn họ cũng coi như là người của Huyến Thải sơn trang, nhưng cũng không hẳn.” Thấy ánh mắt ngạc nhiên, nghi hoặc của Thanh Hạm, hắn lại nói tiếp: “Không phải nàng vẫn luôn tò mò, không biết võ công của ta là học từ đâu sao?”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Ta vốn tưởng rằng huynh là đệ tử của cha ta, nhưng võ công của huynh khác xa cha ta. Võ công của cha ta theo lối mạnh mẽ, còn của huynh thì hơi âm nhu, rõ ràng là do một nữ tử dạy. Tuy mẹ huynh cũng biết võ công, nhưng cũng chỉ là võ mèo cào. Dù Huyến Thải sơn trang không ít hộ vệ, cũng chỉ là để cho người ta nhìn vào, còn không thiếu các ám tiếu, võ công rõ ràng cao hơn hộ vệ rất nhiều. (ám tiếu cũng giống như kiểu ẩn dạ, ám dạ trong hoàng cung í). Ta cứ nghĩ đây là do huynh sắp xếp, nhưng hôm nay vừa thấy bọn họ, ta mới nhận ra, sự thật còn khác xa với suy đoán của ta.”
Lăng Nhược Tâm sửng sốt quay đầu lại nói: “Thì ra nàng cũng không ngốc như ta nghĩ.” Đôi mắt hắn sáng quắc, hai con ngươi đen như nước hồ sâu. Hắn cứ tưởng rằng nàng không để ý đến mọi người xung quanh, không ngờ nàng lại quan sát kỹ càng như thế. Đúng là hắn quá xem thường nàng.
Nhìn ánh mắt của hắn, Thanh Hạm biết ngay hắn còn có bí mật riêng. Sư phụ từng nói, đừng tuỳ tiện hỏi thăm bí mật của người khác, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Trước kia nàng không cho là đúng, nhưng gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng liền thấu hiểu đạo lý này sâu sắc: “Ta biết ta là yêu tinh gây rối, nhưng cũng không ngốc đến mức chuyện gì cũng không phân biệt được rõ ràng. Ta không có hứng thú hỏi han bí mật của huynh. Nếu huynh muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”
Trên mặt Lăng Nhược Tâm lại thoáng hiện ra ý cười: “Chúng ta sắp thành thân rồi, nói hết mọi chuyện của ta cho nàng biết cũng chẳng sao.” Thấy Thanh Hạm thoạt nhìn có vẻ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của hắn, nhưng lại ngồi ở đằng kia nhìn hắn, rõ ràng là đang chờ hắn nói chuyện, ý cười trên mặt hắn càng đậm thêm: “Sở dĩ mấy năm nay Huyến Thải sơn trang phát triển nhanh như vậy, chính là nhờ vào việc thu thập tin tức.”
Thanh Hạm hỏi: “Chuyện thu thập tin tức thì có liên quan gì đến võ công của huynh?”
Lăng Nhược Tâm cũng không trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Lúc ta khoảng năm tuổi, ta đi theo mẹ đến Vô Quang Tự thắp hương cầu phúc, nửa đường gặp bọn thổ phỉ. Lúc ấy, chỉ có vài hộ vệ đi theo, vì trong trang rất bận rộn, nên cha ta và cha nàng đều ở lại trang xử lý công việc, không đi cùng. Đúng như nàng nói, mẹ ta cũng chỉ biết võ mèo cào. Mà đám thổ phỉ kia, hiển nhiên không phải thổ phỉ bình thường. Võ công của bọn chúng rất cao cường, rõ ràng là được huấn luyện cẩn thận. Võ công của đám hộ vệ cũng chỉ thường thường, căn bản là không địch lại nổi đám thổ phỉ đó. Dưới tình thế cấp bách, mẹ ta liền giấu ta dưới bụi gai, ta còn nhỏ, có thể chui vào mà không bị thương gì, nhưng bà thì không vào được, liền một mình đánh lạc hướng, dẫn bọn thổ phỉ đi.”
Thanh Hạm hỏi: “Vậy sau đó thế nào?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Sau khi mẹ ta dẫn hết bọn thổ phỉ đi, thì một mình ta đứng trong bụi gai đến tận tối. Đường xá trên núi rất hiểm trở, ta vừa đói, vừa sợ, gọi mẹ nhưng không có ai đáp lời. Ta cũng không dám khóc, sợ sẽ kéo bọn thổ phỉ quay lại, nên đành phải một mình đi trong đêm vắng. Nhìn thấy phía trước có ánh đèn, ta tưởng là ánh sáng của đèn dầu, liền liều mạng chạy tới. Ai ngờ, đó là một căn nhà tranh dột nát, trong phòng có một phụ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi. Thấy ta cực kỳ đáng thương, bà liền cho ta một chén cơm, đợi ta ăn xong thì bà ngồi thêu thùa. Từ nhỏ ta đã học thêu với mẹ ta, lúc ấy, nhìn thấy đồ thêu kia, tuy là thượng thừa, nhưng tay nghề vẫn kém hơn mẹ ta. Ta không kìm được, liền ngồi cạnh nói vài câu. Ban đầu, bà tức giận không nghe, nhưng sau đó, khi ta thêu giúp bà vài đường, bà mới bị thuyết phục, liền hỏi ta có quan hệ gì với Huyến Thải sơn trang. Ta thấy bà ấy không có ác ý, cũng nói cho bà biết thân phận thật của mình, và lý do vì sao hôm nay lại gặp được bà. Bà ấy im lặng một lát, rồi đưa ra điều kiện, ta dạy bà thêu, bà dạy ta tập võ.”
Thanh Hạm nói: “Thì ra trên đời còn có chuyện tốt như vậy, chỉ dạy người ta thêu mà được học võ công cao cường, bà ấy cũng thật kỳ quái.”
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Sau đó ta mới biết, thì ra bà là muội muội của bà nội ta, nhưng tính tình hai tỷ muội rất khác nhau. Bà ta là thiên tài thêu thùa, còn bà ấy là thiên tài võ học. Sau khi thấy bà nội thành công, bà không phục, luôn muốn thêu giỏi hơn bà nội. Ngày đó, nhìn thấy khả năng thêu thùa của ta, bà liền hiểu được, thì ra bà thêu còn kém cả một đứa trẻ năm tuổi. Chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không thắng được bà nội. Trước khi bà qua đời, bà liền giao vị trí môn chủ Phi Phượng môn, niềm tự hào cả đời của bà cho ta. Sau khi mẹ ta giao cho ta vị trí đương gia của Huyến Thải sơn trang, thì ta cũng phát triển Phi Phượng môn thành tổ chức chuyên thu thập tin tức tình báo. Có tin tức, Huyến Thải sơn trang cũng phát triển nhanh hơn trước rất nhiều.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm rồi nói: “Ta cứ cảm thấy, nếu huynh có cách thu thập tin tức, thì thế nào cũng không thể chỉ dùng trong Huyến Thải sơn trang được?” Với sự hiểu biết của nàng, thì dã tâm của hắn không hề nhỏ, làm sao có thể thoả mãn chỉ với Huyến Thải sơn trang được. Hơn nữa, lần trước khi đối mặt với sự uy hiếp của Tần Phong Dương, hắn không hề bối rối chút nào, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước. Lúc ấy, nàng không biết vì sao hắn có thể bình tĩnh như vậy, giờ nghe hắn kể nàng mới biết, chỉ sợ là hắn đã sớm tính tốt đường lùi rồi.
Mắt Lăng Nhược Tâm như loé ra tia sáng, hắn thản nhiên nói: “Đúng là muội không ngốc như ta nghĩ. Thật ra, ta cũng mở một vài tiền trang tư nhân, tính đến hiện tại, thì mỗi một thành thị có quy mô không nhỏ ở Phượng Dẫn quốc, đều có chi nhánh của ta.”
Thanh Hạm mở to mắt nhìn hắn: “Thì ra huynh đã sớm tính toán, cho dù Huyến Thải sơn trang bị tịch thu tài sản, thì tiền bạc của huynh cũng đã dời đi hết rồi. Hơn nữa, huynh có quan hệ với Thái tử, muốn giữ lại mạng cũng không có gì khó.” Mất công nàng còn lo lắng sốt ruột cho an nguy của Huyến Thải sơn trang như vậy, thì ra tên nhóc này đã chuẩn bị hết rồi.
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Trước kia, tiên hoàng hạ thánh chỉ quái gở kia, khiến cho cả đời này ta không được thoải mái. Huyến Thải sơn trang có bị làm sao, thật ra đối với ta cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất ta còn có thể sống bằng chính dáng vẻ vốn có của mình.” Là một đại nam nhân mà mỗi ngày đều bị người ta coi là nữ nhân, cảm giác này, người khác thực sự không thể hiểu được.
Thanh Hạm giận dữ nói: “Huynh cũng đã tính tốt đường lùi rồi, vì sao còn đưa ta đi cái nơi quỷ quái gì kia mà hái Thiên Tâm lan chứ?” Khiến nàng sợ muốn chết, suýt còn mất cả mạng.
Mắt Lăng Nhược Tâm như sáng lên: “Dù sao, Huyến Thải sơn trang cũng là sản nghiệp tổ tiên ta để lại, nếu thật sự bị huỷ trên tay ta, thì có lẽ ta sẽ bị người ta mắng chửi cả đời. Chưa nói đến chuyện mẹ ta vẫn rất coi trọng Huyến Thải sơn trang, làm sao ta có thể khiến bà thất vọng được. Hơn nữa, nếu như không có chuyện trong hoàng lăng ở núi Lung, thì ta làm sao có thể hoàn toàn hiểu được lòng ta, cũng làm sao biết được tâm ý của nàng đối với ta!” Quan trọng nhất là điều sau, tuy hắn chịu khổ, nhưng cũng ăn được một chút đậu hũ của nàng. Hắn không thể quên được, ngày đó hắn gối đầu lên cái gì trên đường quay về Huyến Thải sơn trang.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta thấy huynh muốn sàm sỡ ta thì có!” Nàng không quên được hành động của hắn khi nàng giúp hắn bôi thuốc.
Lăng Nhược Tâm cũng không phủ nhận, cười hì hì nói: “Nương tử, nàng đúng là càng ngày càng hiểu vi phu.”
Nghe hắn xưng hô như vậy, Thanh Hạm rùng mình, trợn trừng mắt quát hắn: “Lăng Nhược Tâm, nếu huynh còn gọi bậy, coi chừng ta phế của huynh đó!”
Lăng Nhược Tâm nhìn bộ dạng của nàng, hắn lại càng cười tươi hơn: “Ba ngày nữa là chúng ta thành thân rồi, gọi trước mấy ngày thì có sao?” Khó có khi nào nàng hiểu hắn như vậy, tâm tình sao có thể không tốt chứ?
Thanh Hạm nhất thời chán nản, không biết nên đáp trả hắn thế nào. Đúng là nàng đã đồng ý gả cho hắn, nhưng khi hắn xưng hô như vậy, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Nàng ghét hắn sao? Hình như không phải. Xấu hổ à? Hình như có chút chút, một nữ tử mà bị một nam tử gọi như thế, không xấu hổ sao được? Nàng không biết nói gì, chỉ có thể quay đầu bước đi.
Lăng Nhược Tâm lại giữ chặt nàng lại nói: “Lưu Quang Dật Thải còn chưa làm xong, giờ nàng không đi được. Hơn nữa, ta vất vả lắm mới nhanh nhanh chóng chóng giải quyết xong chuyện sổ sách để chạy đến đây với nàng. Sao nàng lại tức giận không thèm để ý đến ta? Dứt lời, hắn còn tỏ vẻ rất ấm ức, đau lòng.
Nhìn dáng vẻ vô lại kia của hắn, Thanh Hạm khóc cũng không được, cười cũng chẳng xong, lại thấy hắn chặn cửa ra vào, nàng bực mình, quay người đi chỗ khác, cố gắng hoàn thành công đoạn cuối cùng của Lưu Quang Dật Thải.
***
Ngày mười sáu tháng tám, là một ngày rất đẹp. Lăng đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang xuất giá, khắp trong thành Tầm Ẩn đều tràn ngập không khí vui mừng. Mọi người vừa tán thưởng dung mạo tuyệt thế của Lăng đại tiểu thư, đồng thời cũng rất tò mò thân phận của tân lang. Ai mà có bản lĩnh cưới được Lăng đại tiểu thư như vậy?
Có người nói, tân lang còn nhỏ hơn Lăng Đại tiểu thư mấy tuổi, nhưng cũng là một nhân tài. Trước kia là thị vệ của Lăng Đại tiểu thư, vừa gặp đã yêu, nhất cự ly nhì tốc độ, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.
Cũng có người nói, tân lang chẳng những là một nhân tài, còn cực kỳ giỏi thuật kinh thương. Trong tiệc ngắm hoa lan, không những hoá giải được ân oán giữa Tô gia và Huyến Thải sơn trang, mà còn đưa ra chủ ý tuyệt diệu, khiến cho bất hoà trước đây của Tô gia và Huyến Thải sơn trang cũng đều xoá sạch.
Có người hâm mộ diễm phúc của tân lang, lại cũng có người không ăn được nho thì nói nho còn xanh, nói rằng tân lang nhất định không có chút khí khái nam tử nào, vì người đời đều biết rõ, đương gia Huyến Thải sơn trang chỉ truyền cho nữ, nam tử không có địa vị gì trong nhà. Sau này có sinh con, cũng phải theo họ mẹ.
Vì thế, cũng có người nói, tân lang nhất định là một người hèn nhát, chắc chắn vì hắn coi trọng dung mạo của Lăng Đại tiểu thư và tài phú của Huyến Thải sơn trang nên mới chịu hy sinh như vậy.
Trong thành Tầm Ẩn nhất thời xôn xao các lời đồn khác nhau, chỉ cần bước chân vào một tiệm cơm cũng có thể nghe mọi người nói chuyện phiếm. Mà chủ đề nói chuyện, thì không thể tách rời khỏi hôn sự của Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm. Tống Vấn Chi ngồi trong một tiệm cơm, nghe lời ra tiếng vào, trong lòng cũng cảm thấy bất ổn, khó chịu.
Càng uống rượu, lòng càng thêm buồn! Dùng những lời này để miêu tả tâm trạng của hắn bây giờ thực sự rất chính xác. Chén rượu vào đến miệng cũng nhạt nhẽo như uống nước. Nhớ đến những điều Thanh Hạm nói với hắn, rồi lại nhớ đến buổi nói chuyện của hắn với Lăng Nhược Tâm hôm trước, cảm xúc của hắn vô cùng rối bời. Dù hắn biết, việc Thanh Hạm thành thân với Lăng Nhược Tâm là vì tình thế bắt buộc, nhưng vẫn cảm thấy có nhiều chỗ không ổn lắm. Nhưng chính hắn cũng không thể lý giải được, hắn thấy không ổn chỗ nào.
Lăng Nhược Tâm đẹp thì có đẹp, nhưng hắn luôn cảm nhận được khí chất phát ra từ người ‘nàng’ không hề giống nữ tử. Có điều, dáng người của Lăng Nhược Tâm không thua gì nữ tử, cũng không có yết hầu, hơn nữa, trên đời này làm gì có nam tử nào xinh đẹp như vậy? Có lẽ tất cả đều là do hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Khi Tống Vấn Chi uống hết ba hũ rượu, thì có một người ngồi xuống trước mặt hắn. Tống Vấn Chi nhíu mày, khoé miệng hơi nhếch lên vẻ khinh thường nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tô Dịch Hàn gọi tiểu nhị mang tới một chiếc chén, rồi cầm hũ rượu của hắn, rót một chén, nói xa nói gần: “Tống đại hiệp không đến uống rượu mừng của lệnh sư đệ, mà lại chạy tới đây uống rượu giải sầu, thật kỳ lạ.” Thấy Tống Vấn Chi trợn trừng mắt lườm hắn, hắn lại nói: “Tiểu nhị, bàn rượu hôm nay, tính hết vào khoản của ta.”
Tống Vấn Chi lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ ăn không của ai thứ gì. Là nam tử hán đại trượng phu, muốn gì xin cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như thế. Nếu ngươi nghĩ đến đây để khuyên ta cưới muội muội ngươi, thì ta khuyên ngươi nên chết tâm đi.” Tính tình của Tống Vấn Chi bình thường vốn vô cùng đôn hậu, rất ít khi khiến người khác thấy khó xử, nhưng hôm nay tâm trạng hắn thực sự không tốt, hơn nữa, ấn tượng của hắn với Tô Dịch Hàn cũng chẳng hay ho gì, nên nói ra cũng không thèm khách khí.
Tô Dịch Hàn uống một hơi rồi đặt chén xuống nói: “Ngày đó, tại hạ vì chuyện của xá muội nên cũng đắc tội với Tống đại hiệp, xin hãy thứ lỗi. Nhưng ta cũng biết, duyên phận không thể cưỡng ép. Mấy ngày suy nghĩ, ta cũng rất khâm phục tính cách của Tống đại hiệp, đã yêu ai, là dùng hết tấm lòng để yêu.”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi lại càng khổ sở hơn, hắn uống một hơi hết vò rượu, cười buồn nói: “Yêu bằng cả con tim, thật ra nói dễ hơn làm. Trong lòng ta có nàng, nhưng trong lòng nàng không hề có ta, yêu đơn phương, thật sự còn khổ sở hơn ăn hoàng liên. Có điều, ta đã sớm quyết định, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng. Dù nàng thành thân cũng được, hay sau này còn có biến cố gì lớn hơn nữa, thì cả đời này, ta cũng không bao giờ… yêu một nữ tử nào khác!”
Nghe hắn nói vậy, Tô Dịch Hàn không khỏi có cảm giác muốn cười. Trên đời sao lại có nam tử si tình như vậy, nhưng mặt hắn rất chân thành, kêu lên: “Tiểu nhị, lấy thêm một vò nữa ra đây!” rồi nói với Tống Vấn Chi: “Tống đại hiệp nói rất đúng. Cả đời này có thể tìm được một người thật tình yêu mình, đó là phúc lớn, đương nhiên phải cố gắng giành lấy. Không biết, người trong lòng Tống đại hiệp là ai?” Hắn cũng thầm đoán, nhìn phản ứng của Tống Vấn Chi và Thanh Hạm ngày hôm đó ở Tô gia, chẳng lẽ Tống Vấn Chi cũng yêu Lăng Nhược Tâm?
Tống Vấn Chi đã uống hết mấy vò rượu, hơi ngà ngà say, nên nói năng cũng không câu nệ như trước nữa. Nghe Tô Dịch Hàn nói những câu rất hợp với tâm ý của hắn, hắn liền ném hết những chuyện không hay ngày hôm đó ra sau đầu, vỗ vỗ vai Tô Dịch Hàn nói: “Những lời này của Tô đại đương gia, thật đúng với tâm ý ta. Có điều, không biết, sau khi đại hôn, trong lòng nàng liệu có còn nhớ đến ta không?”
Nghe hắn nói những lời này, Tô Dịch Hàn càng khẳng định người trong lòng hắn là Lăng Nhược Tâm. Hắn ta hơi buồn cười. Hắn ta thực sự không nhìn ra được là Lăng Nhược Tâm có gì tốt, trừ dung mạo cực kỳ xinh đẹp ra, nhưng một nữ tử mà thủ đoạn vô cùng ác độc, tuyệt tình, có cho hắn ta, hắn ta cũng chẳng thèm. Vậy mà lại có nhiều nam tử trong thiên hạ này si mê nàng như vậy. Có điều, như thế cũng tốt, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra cách để đối phó với Lăng Nhược Tâm.
Tô Dịch Hàn lập tức cười nói: “Nếu trong lòng Tống đại hiệp vẫn có ý trung nhân, thì hôm nay cũng coi như là một thời cơ, với thân thủ của Tống đại hiệp, sao không mạnh mẽ bắt nàng đi, để cho nàng cả đời không xa rời ngươi?”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi vỗ bàn, giận tím mặt nói: “Ngươi nói cái thứ vô liêm sỉ gì đó? Ta vốn tưởng ngươi là một người hiểu chữ tình, nên mới nói với ngươi nhiều như vậy. Không ngờ ngươi lại nói ra những điều thế này, đúng là một người chẳng hiểu gì về tình yêu cả. Ta không còn gì để nói với người như ngươi. Cút đi!”
Tô Dịch Hàn không ngờ hắn phản ứng mạnh mẽ thế này, đúng là một tên yêu đến ngu ngốc, hắn ta cười làm lành: “Vì ta đã từng chịu khổ vì tình yêu, nên mới có suy nghĩ như vậy. Nếu Tống đại hiệp thấy không đúng, thì coi như ta nói linh tinh là được. Hôm nay có thể được gặp Tống đại hiệp ở đây, cũng coi như duyên phận của chúng ta. Đừng nói những chuyện khác nữa, hôm nay chỉ uống rượu thôi! Vừa rồi ta nói bậy, xin phạt trước ba chén!” Dứt lời, hắn rót rượu, uống một hơi ba chén.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, Tống Vấn Chi cũng nguôi giận một chút, buồn bã nói: “Yêu một người, là phải toàn tâm toàn ý, dù nàng đúng hay sai, cũng phải bao dung vô điều kiện. Chỉ cần nàng hạnh phúc, nàng muốn làm thế nào cũng được!” Dù cho Thanh Hạm có làm gì sai, chỉ cần nàng thấy vui vẻ, hắn tình nguyện giúp nàng vô điều kiện.
Tô Dịch Hàn nói: “Tống đại hiệp nói rất đúng, ngươi có tấm lòng thế này, ta tin một ngày nào đó, người trong lòng ngươi sẽ hiểu được tâm ý của ngươi, sẽ phát hiện ngươi tốt, và ở lại bên cạnh ngươi.” Trong lòng hắn ta lại thầm mắng, đúng là đồ ngu, người mình thương đã thành thân rồi, còn ngồi ngẩn người ở đây. Hắn ta khinh thường nam tử như vậy.
Tống Vấn Chi thở dài nói: “Chỉ hy vọng có thể có một ngày nàng sẽ nghĩ như vậy!” Hắn sẽ chờ nàng, hắn đã thổ lộ tâm tình với nàng, hắn tin rằng, sẽ có một ngày, nàng hiểu được hắn đối với nàng tốt thế nào. Khoé miệng hắn cuối cùng cũng có thể nở được một nụ cười, dường như đang nhìn thấy ngày đó ngay trước mắt.
Tô Dịch Hàn nói: “Chỉ cần chân thành sẽ đạt được, cố gắng kiên định! Nào, chúng ta uống rượu!” Dứt lời, hắn ta rót một chén, nhưng lúc uống lại lén đổ hết xuống đất.
Tống Vấn Chi ôm luôn lấy vò rượu, uống ừng ực, chưa được vài lần, đầu hắn đã bắt đầu choáng váng, mơ hồ. Rượu này là rượu ủ lâu năm, chẳng những vừa vào miệng đã thấy cay, mà tác dụng cũng không hề nhỏ, dù hắn võ công cái thế, nhưng cũng không chống lại được tác dụng của rượu. Sau bốn năm vò, cuối cùng hắn cũng ngã gục xuống bàn, say đến mơ mơ màng màng: “Sư muội, khi nào muội mới có thể hiểu được tình cảm của ta?”
Có điều, Tống Vấn Chi lơ mơ nói như vậy, lại cũng khiến Tô Dịch Hàn nghe mà thấy mơ hồ, hắn ta không nhịn được, liền hỏi: “Tống đại hiệp, sư muội của ngươi là ai?”
Tống Vấn Chi say khướt, chỉ khẽ ừ một tiếng rồi không trả lời hắn nữa. Dù Tô Dịch Hàn có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi, cũng không hỏi ra được gì. Hắn ta hơi hối hận, sao lại chuốc hắn quá chén sớm như thế, nếu không đã có thể moi thêm vài tin tức từ hắn rồi.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Tô Dịch Hàn thầm nghĩ, dù sao Tống Vấn Chi cũng đã rơi vào tay hắn ta. Sau này hắn ta sẽ tự có biện pháp để hỏi những chuyện khác. Hắn ta vỗ nhẹ tay, mấy gã nam tử đi tới, khiêng Tống Vấn Chi quay về Tô gia.
***
Khi Tô Dịch Hàn trở lại Tô gia, Tô Tích Hàn đang ngồi trong phòng thêu, nhưng dù nàng thêu thế nào, cũng thêu không có linh khí được như mấy cô nương ở xưởng thêu của Huyến Thải sơn trang khiến nàng vô cùng chán nản.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng, Tô Dịch Hàn đưa một chén trà cho nàng nói: “Tiểu muội, thêu lâu như vậy cũng mệt rồi, uống chén trà rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện thêu thùa không phải chỉ ngày một ngày hai mà làm tốt được.”
Tô Tích Hàn thở dài nói: “Ca, muội thật sự không hiểu, tài nghệ thêu thùa của muội không sánh bằng Lăng Nhược Tâm thì đã đành, nhưng ngay cả một cô nương bình thường ở Huyến Thải sơn trang mà muội cũng không bằng. Muội thật sự rất tức giận. Cũng có lúc muội thật sự không hiểu, vì sao ông trời lại bất công như thế, đã cho Lăng Nhược Tâm một gia thế tuyệt hảo rồi, còn cố tình ban cho hắn dung mạo tuyệt mỹ nữa. Có dung mạo tuyệt mỹ rồi, lại còn có tài nghệ thêu thùa có một không hai trong thiên hạ, khiến cho người ta ghen ghét nhưng lại cũng không biết phải ghen ghét thế nào. Giờ thì hay rồi, còn được gả cho một lang quân như ý nữa. Dường như mọi chuyện tốt trong thiên hạ đều bị mình ‘nàng ta’ độc chiếm hết vậy!”
Tô Dịch Hàn nói: “Không chỉ có nữ tử như muội ghen tị với ‘nàng ta’, mà ngay cả ta là đại nam nhân còn ghen tị nữa là. Đôi khi ta cũng nghĩ, Huyến Thải sơn trang rốt cuộc là nơi nào, mà mỗi một nữ tử làm đương gia đều lợi hại như vậy, không thể không khiến người ta cảm phục. Có điều, ta không tin ta đấu không lại ‘nàng ta’. Rồi sẽ có một ngày, ta nắm gọn được Huyến Thải sơn trang trong tay.” Đây là mục tiêu của hắn.
Tô Tích Hàn khổ sở nói: “Ca, không phải muội xem thường huynh, nhưng, muốn lấy được Huyến Thải sơn trang thực sự rất khó. Chưa nói đến chuyện Lăng Nhược Tâm rất khó đối phó, mà giờ có Đoàn Thanh Hạm toàn tâm toàn ý giúp ‘nàng’. Chỉ sợ sau này huynh sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn thôi.” Đoàn Thanh Hạm làm cho nàng vừa yêu vừa hận. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, nếu bắt nàng tranh giành Thanh Hạm với Lăng Nhược Tâm, thì nàng thua chắc. Nếu Thanh Hạm cưới nữ tử khác, nàng nhất định sẽ không chịu thua, nhưng người hắn cưới lại là Lăng Nhược Tâm! Nàng làm sao có thể tranh giành với ‘nàng ta’ chứ?
Tô Tích Hàn mỉm cười thầm nghĩ, ca ca nàng đúng là không chịu khuất phục, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng uống hết chén trà. Thấy nàng uống xong, Tô Dịch Hàn cũng đi ra ngoài.
Một lúc sau, Tô Tích Hàn bỗng cảm thấy đầu choáng váng, nàng tưởng vì ngồi thêu quá lâu nên mệt mỏi, bèn đi đến bên giường nghỉ ngơi. Ai ngờ, còn chưa tới giường thì nàng đã ngã xuống đất, ngất lịm.
Tô Dịch Hàn bước vào, bế nàng lên giường, rồi lại sai người đưa Tống Vấn Chi vào, đặt hắn nằm cạnh Tô Tích Hàn. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của Tống Vấn Chi, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Tích Hàn, hắn thở dài nói: “Tiểu muội, sau khi tỉnh lại, đừng trách đại ca hành sự quá độc ác. Tuy trong lòng Tống Vấn Chi không có muội, nhưng hắn cũng là một bậc đại trượng phu, không đến mức làm muội bẽ mặt!” Dứt lời, hắn liền ra khỏi khuê phòng của Tô Tích Hàn, lại sợ nửa đêm Tống Vấn Chi tỉnh dậy, nên sai người khoá chặt cửa phòng lại.
Trong Miên Dung cư, Huyến Thải sơn trang, Lăng Nhược Tâm đội khăn hồng tân nương ngồi trong phòng. Trong lòng hắn căm tức đến ngứa ngáy, đến giờ này rồi mà Thanh Hạm còn chưa thèm quay về động phòng. Hắn muốn kéo chiếc khăn voan tân nương này ra lắm rồi, có điều, mỗi khi hắn định làm, thì Ký Phong đều đứng bên cạnh nói: “Đại tiểu thư, nếu tự giật khăn tân nương xuống trong đêm động phòng sẽ rất xui xẻo. Người chờ một chút, cô gia sẽ sớm về thôi.”
Lăng Nhược Tâm thật sự rất muốn hỏi Ký Phong, không phải cô ta rất ghét Thanh Hạm hay sao? Giờ còn nói giúp cho nàng nữa?! Hắn thầm mắng những nghi thức thành thân quỷ quái này tới mấy vạn lần. Nếu có cơ hội, hắn sẽ dẹp bỏ hết mấy thức tập tục thành thân dở hơi như nữ tử phải đội mũ phượng, không phải tướng công thì không thể kéo khăn tân nương, rồi là không được ăn gì từ sáng linh tinh này đi.
Tức giận nhất là, rõ ràng hắn là một đại nam nhân, giờ lại phải giống nữ nhân, ngồi ngay ngắn trong phòng chờ cái người vốn phải là tân nương của hắn kia. Thói đời đảo điên hết cả. Thường ngày hắn phải giả nữ thì cũng coi như xong đi, giờ ngay cả lúc thành thân cũng phải giả gái, đạo trời ở đâu?!!!! Hắn càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể oán hận trong suy nghĩ. Đoàn Thanh Hạm, chờ tối nay, ta sẽ giày vò, giày vò nàng cho thoả mối hận này!
Có điều, chờ mãi chờ mãi, chờ đến trăng lên cao, Đoàn Lạc Trần mới đỡ Thanh Hạm quay về tân phòng. Nàng vừa bước vào đã khiến cả căn phòng nồng nặc mùi rượu, gió mát đêm trăng thổi vào, khiến người trong phòng càng nổi trận lôi đình.
Ký Phong cảm giác Lăng Nhược Tâm không ổn, liền vội vàng bỏ hết cả cấp bậc lễ nghĩa, trốn nhanh ra khỏi tân phòng. Cô rất hiểu tính tình Lăng Nhược Tâm, đêm nay, chỉ e là Đoàn Thanh Hạm sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi.
Nhìn dáng vẻ đội khăn tân nương của Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm cười thầm, xung quanh người hắn đang phát ra sự giận dữ khó giấu, dù nàng có ngốc đến mấy cũng cảm nhận được. Nhìn Ký Phong vội vã chạy đi, nàng thật sự không khó tưởng tượng được tâm trạng lúc này của Lăng Nhược Tâm. Hắn vội chứ nàng có vội đâu, dù sao người đội khăn tân nương là hắn chứ không phải nàng, cứ để hắn từ từ mà chờ đi.
Nàng cố nén không để mình cười thành tiếng, ngồi xuống bên bàn ăn tạm gì đó, lúc ăn còn cố tình phát ra tiếng “nhóp nhép”, dáng vẻ rõ ràng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lăng Nhược Tâm nghe thấy tiếng nàng bước vào phòng, lại ngửi thấy người nàng đầy mùi rượu, không khỏi nghĩ đến chuyện đêm đó nàng ở lại trong phòng Tống Vấn Chi, nhưng vẫn cố chịu đựng không phát tác ra. Hắn chờ nàng đến kéo khăn voan, nhưng chờ mãi vẫn không thấy khăn voan bị kéo xuống, ngược lại còn nghe thấy tiếng nàng ngồi ăn. Lúc này, hắn làm sao còn quan tâm được cái gì mà điềm xấu, xui xẻo này nọ nữa, liền tự mình kéo khăn xuống, đi đến bên Thanh Hạm nói: “Nàng cũng thoải mái quá nhỉ!”
Hắn thật sự rất tức giận, giật lấy miếng điểm tâm trong tay Thanh Hạm, nhét vào miệng mình. Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, hắn cũng chẳng thèm để ý đến nàng, lập tức không khách khí, vơ hết điểm tâm trên bàn, ăn lấy ăn để không hề giữ hình tượng.
Nhìn bộ dạng của hắn, Thanh Hạm cười ầm lên: “Lăng Nhược Tâm, chàng nhịn đói bao lâu rồi thế hả?”
Lăng Nhược Tâm nuốt đồ ăn xuống, lại uống một ngụm nước lớn rồi mới nói: “Đoàn Thanh Hạm, nếu nàng mà xuất giá giống nữ nhân bình thường, thì sẽ biết vì sao ta đói thế này!” Thấy nàng cười không thèm khách khí, hắn lại không nhịn được nói: “Rồi sẽ có một ngày, ta dùng thân phận nam tử, cưới nàng qua cửa, cho nàng nếm thử mùi vị được làm tân nương!”
Thanh Hạm hừ một tiếng, không đồng ý nói: “Thật sao? Chỉ sợ với thân phận của chàng, thì vĩnh viễn cũng không có ngày đó thôi!”
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: “Chúng ta cùng chờ xem, cùng lắm thì ta không cần Huyến Thải sơn trang nữa. Ta cũng không tin ta phải giả gái cả đời này!”
Hắn càng nói càng tức giận, Thanh Hạm biết hắn đã tức đến cực điểm rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy hắn thật đáng yêu, nhất là nhìn khuôn mặt trang điểm rất đậm kia, di chuyển theo từng cử động của khuôn mặt hắn. Nếu không biết hắn là nam tử thì không sao, nhưng vì nàng biết giới tính thật của hắn, cảm giác muốn cười cứ nghẹn ở ngực rất khó chịu. Cuối cùng, khi Lăng Nhược Tâm ăn hết miếng điểm tâm cuối, thì nàng cũng không nhịn được nữa, bật cười ha hả.
Lăng Nhược Tâm thấy nàng cười to, lại chăm chú nhìn vào mặt hắn, rốt cuộc hắn cũng hiểu nàng cười cái gì. Sáng nay lúc ngồi trang điểm, hắn cũng không muốn trát lên mặt đống son phấn quỷ quái này, nhưng bà mối lại nói: “Tân nương không trang điểm là điềm xấu!” Hắn muốn nổi cáu thì Lăng Ngọc Song lại đứng bên cạnh nói: “Vẫn nên trang điểm một chút thì hơn. Nếu không, làm sao có không khí vui vẻ được.”
Hắn không lay chuyển được hai người đó, cuối cùng cũng phải chấp nhận trang điểm như nữ tử bình thường xuất giá, nhưng lại xấu hơn so với dung nhan không son phấn của hắn rất nhiều. Trong lòng hắn càng thêm oán hận, nhìn thấy chậu nước rửa mặt bên cạnh, hắn lập tức không thèm nghĩ nhiều, liền tẩy hết son phấn trên mặt đi.
Thanh Hạm bỗng cảm thấy rất vui vẻ, đứng bên cạnh hắn nói: “Ta còn nghĩ Lăng Đại tiểu thư là quốc sắc thiên hương thế nào, thì ra dung mạo cũng chỉ thường thường thôi, phải nhờ vào mấy thứ son phấn tục tằng này để làm cho mình thêm rạng rỡ.”
Lăng Nhược Tâm dùng khăn lau sạch mặt, quay đầu nói với Thanh Hạm: “Nhan sắc của ta thế nào, đối với nàng mà nói, là không hề quan trọng chút nào cả. Quan trọng nhất là… ta có biết yêu thương nàng không, có cho nàng hạnh phúc không.” Trên mặt hắn đậm ý cười, rồi lại thoáng có một chút xấu xa.
Thanh Hạm vừa cảm thấy nguy hiểm, thì đã bị hắn bế ngang người lên, rồi nghe hắn mờ ám nói: “‘Tướng công’, đêm nay để ta hầu hạ nàng cho thật tốt. Bảo đảm sẽ khiến cho nàng ngày mai không xuống giường được. Để cho nàng biết, cái gì gọi là ‘nam nhân’”.
Thanh Hạm vội hét lên: “Lăng Nhược Tâm, chàng muốn làm gì?” Nàng không khỏi phát hoảng.
Lăng Nhược Tâm cười càng xấu xa hơn, cúi đầu hôn nàng một cái rồi nói: “Không làm gì cả, ‘tướng công’, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tối nay là ngày lành của chúng ta, cũng không thể bỏ phí được! Giờ để ta hầu hạ nàng thật chu đáo nào!”
Hắn vừa dứt lời, Thanh Hạm chỉ cảm thấy người nhẹ bỗng, hoá ra, nàng bị hắn ném lên giường. Nàng đang định ngồi dậy, thì Lăng Nhược Tâm đã ngã người đè lên nàng. Trong lòng Thanh Hạm hơi kinh hãi, cúi đầu nói: “Chàng không thể làm thế được!”
Lăng Nhược Tâm cười rất xấu xa: “Ta không thể làm gì?” Dứt lời, hắn liền rút hết trâm ngọc trên đầu ra, tóc đen xoã xuống giường, sau đó lại đưa tay gỡ vòng bạc cài tóc của Thanh Hạm xuống, tóc hai người như giao quấn vào nhau.
Xiêm y mùa hè rất mỏng, tuy trang phục tân nương của Lăng Nhược Tâm cũng nhiều, nhưng lại nhanh chóng bị hắn cởi ra hơn nửa. Bộ ngực gầy của hắn cũng lộ ra. Vừa nhìn dáng vẻ này của hắn, Thanh Hạm chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng dâng lên.
Hết chương 60