Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 2 - Chương 8: Tuyệt Kỹ Kinh Thế!

Chương 8.1
Thiên Nhan hừ lạnh một tiếng: “Được, một lời đã định!” Trong lòng nàng ta lại nghĩ, có thêu được hay không, cũng không phải do Lăng Nhược Tâm định đoạt. Tuy phi tần trong cung và gia quyến đại thần không phải đều là người của nàng ta, nhưng ít nhất nàng ta cũng có thể chắc chắn rằng tâm bọn họ đều hướng về phía nàng ta.
Phó Vi, phu nhân của hữu tưởng Tả Khinh Ấn đứng bên cạnh nhìn màn kịch này, không khỏi chảy mồ hôi lạnh thay Lăng Nhược Tâm. Tuy bà chỉ là phụ nữ, nhưng bà cũng biết hữu tưởng và Lăng Nhược Tâm đều cùng giúp đỡ Thái tử, chỉ sợ Lăng Nhược Tâm bị bất lợi, liền lên tiếng: “Lời nói miệng cũng rất khó phân định, thêu thế nào là đẹp, thế nào là hỏng? Trong lòng mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng. Ở đây ta có một chiếc khăn tay do Huyến Thải sơn trang thêu. Nếu Lăng Nhược Tâm có thể thêu đẹp hơn chiếc khăn này, thì coi như thắng. Không biết ý của công chúa và Lăng Đại tiểu thư thế nào?”
Nghe Phó Vi nói, Lăng Nhược Tâm biết ngay bà muốn giúp hắn, liền nhận lấy chiếc khăn trong tay bà. Nhìn qua là biết chỉ là sản phẩm thêu của một tú nương bình thường trong Huyến Thải sơn trang, nhưng làm cũng rất tinh xảo. Hắn đưa chiếc khăn cho Thiên Nhan hỏi: “Không biết ý công chúa thế nào?”
Tuy Thiên Nhan không hiểu nhiều, nhưng nhìn cũng biết chiếc khăn kia rất đẹp, cỏ hoa, bươm bướm thêu trên khăn vô cùng sống động. Nàng ta lập tức gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời Tả phu nhân đi.”
Đúng lúc này, tiếng thái giám lanh lảnh truyền đến: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Hoàng hậu mặc một bộ cung trang đỏ tươi đi đến. Bà vừa vào cửa, thì Thiên Nhan liền bước ra đón, nói lại chuyện vừa rồi.
Sau khi nghe xong, Hoàng hậu hơi nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng thầm mắng Thiên Nhan không hiểu chuyện, nhưng Thiên Nhan là công chúa, lời đã nói ra không thể thu lại được. Hơn nữa, bà cũng thường nghe tài thêu thùa của Lăng Nhược Tâm có một không hai trong thiên hạ, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, thầm có quyết định riêng. Nếu Lăng Nhược Tâm thêu hỏng Lưu Quang Dật Thải, thì bà cũng có thể mượn cơ hội này khiến Lăng Nhược Tâm khó xử, để từ nay về sau ‘nàng’ phải một mức giúp đỡ cho Tam hoàng tử. Còn nếu Lăng Nhược Tâm thêu tốt, thì cùng lắm cũng chỉ khiến Thiên Nhan phải nhận lại cửu chuyển lưu quang trục mà thôi.
Đã có quyết định rồi, Hoàng hậu liền cười nói: “Hôm nay bản cung đang lo không biết yến tiệc nên biểu diễn gì cho hay. Lại hiếm khi được Lăng Đại tiểu thư hiến tài nghệ, đúng là ý kiến tuyệt vời. Người đâu, đưa Lưu Quang Dật Thải ra đi!” Tuy mắt bà đầy ý cười, nhưng lại trừng mắt lườm Thiên Nhan một cái.
Thiên Nhan nhìn thấy ánh mắt của bà, biết ngay bà tức giận, lại không khỏi khó chịu, nàng ta bĩu môi ra, cũng chẳng nói thêm gì.
Lưu Quang Dật Thải kia vốn đang được một thái giám ôm trong lòng, Hoàng hậu vừa dứt lời, thì hai cung nữ liền bước tới, nhận Lưu Quang Dật Thải trong tay thái giám. Một cung nữ tắt hết đèn đi, cả đại điện tối om. Một cung nữ mở hộp, nhẹ nhàng lấy vải ra, cả phòng tràn ngập ánh sáng.
Tấm vải vừa được lấy ra, thì mọi người đều hít một hơi thật sâu. Tuy họ đã nghe danh tiếng của Lưu Quang Dật Thải từ lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn tận mắt. Chỉ trong giây lát đó, trong mắt mọi người có vẻ ghen tị, cũng có người đầy vẻ hâm mộ. Nhưng không cần biết họ ghen tị hay hâm mộ, thì ai cũng phải chẹp miệng khen ngợi.
Cũng có người nịnh hót lên tiếng: “Lưu Quang Dật Thải thần kỳ như thế, chỉ có bậc mẫu nghi thiên hạ như Hoàng hậu mới xứng để mặc!”
Hoàng hậu vừa lòng nhìn biểu cảm của mọi người, trong lòng hơi tự đắc nói: “Lưu Quang Dật Thải này xuất xứ từ Huyến Thải sơn trang. Mười năm mới có thể chế được một tấm, cực kỳ hiếm có. Hôm nay, nếu do Lăng Đại tiểu thư tự tay thêu lên, thì đúng là cực phẩm của cực phẩm.”
Dù Thanh Hạm đã nhìn thấy Lưu Quang Dật Thải rồi, nhưng lúc này lấy ra vẫn khiến nàng kinh hãi, không ngờ Lưu Quang Dật Thải hoàn chỉnh lại thu hút sự chú ý của mọi người như vậy. Nếu để chế trang phục mặc hàng ngày, nếu không phải là khí chất cao quý đến kinh người, thì cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Hoàng hậu nương nương thích là tốt rồi! Lần này Huyến Thải sơn trang có thể chế ra được Lưu Quang Dật Thải cũng là nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương.”
Khi mọi người đang nói chuyện, thì đám cung nữ cũng đã đưa tơ cực phẩm đến. Lăng Nhược Tâm khẽ cầm lấy một sợi, bàn tay thon nhỏ trắng nõn hơi tách ra, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhắm hai đầu, ngón út bắn ra, cuộn tơ đang quấn lại, liền tung ra thành mười sáu sợi, hắn khen: “Tơ của Lưu Nguyên tuyến trang quả là độc nhất vô nhị!”
Mọi người nhìn thấy Lăng Nhược Tâm dễ dàng tách sợi tơ thành mười sáu sợi, không khỏi ngẩn người. Sợi tơ kia vốn đã rất nhỏ, bản thân các nàng cũng không ai đủ bản lĩnh để tách ra thành mười sáu sợi. Trong lòng họ âm thầm thán phục, xem ra, tài nghệ thêu thùa của Huyến Thải sơn trang đúng là bất phàm. Chỉ nhìn Lăng Nhược Tâm thi triển tài nghệ linh hoạt như vậy cũng biết, ‘nàng’ có phần thắng lớn hơn trong trận đấu hôm nay rồi.
Lăng Nhược Tâm lấy kim thêu từ cổ tay áo ra, nói với Thiên Nhan: “Hôm nay công chúa chủ yếu chỉ là muốn xem tài nghệ thêu thùa của Lăng Nhược Tâm. Mà cũng không thể nhất thời thêu hết cả tấm vài này. Vậy ta nghĩ, chỉ thêu khoảng ba thước từ mép vải vào, không biết ý công chúa thế nào?”
Tuy Thiên Nhan thêu không giỏi, nhưng cũng biết thêu ra hình ra dạng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhìn bản lĩnh tách chỉ của ‘nàng’, nàng ta vốn cũng hơi lo lắng, giờ lại thấy ‘nàng’ chủ động nói phải thêu ba thước, nàng ta thầm nghĩ, tự ngươi tìm đường chết, đừng oán trách ta, liền lập tức gật đầu nói: “Được!”
Lăng Nhược Tâm đương nhiên hiểu suy nghĩ của Thiên Nhan, ý cười trên mặt càng đậm hơn. Hắn quay sang nói với Thanh Hạm: “Tướng công, bình thường ‘chàng’ cũng hay giúp ta thêu, hôm nay phiền ‘chàng’ nối chỉ giúp ta được không?”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm hơi sửng sốt, nàng giúp hắn thêu khi nào? Bình thường nàng vốn hiếu động, lại dốt đặc cán mai về thêu thùa, bảo nàng nối chỉ, không phải là Lăng Nhược Tâm tự tìm phiền phức hay sao?
Thanh Hạm nghi hoặc nhìn Lăng Nhược Tâm, bên tai lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ của hắn: “Nàng dùng khinh công, treo chỉ lên xà nhà đại sảnh giúp ta, lại dùng kiếm pháp độc môn của Thương Tố môn, chia giúp ta mỗi sợi tơ thành mười sáu sợi.”
Thấy hắn cách mình hơn mười bước, nhưng giọng nói lại sát bên tai, Thanh Hạm biết hắn đang dùng thiên lý truyền âm nói chuyện với nàng. Lăng Nhược Tâm nhìn nàng lo lắng liền nói tiếp: “Nếu nàng muốn thoát khỏi sự dây dưa của Thiên Nhan, thì làm theo lời ta. Có điều, lúc nàng dùng kiếm, phải cố gắng nhẹ nhàng một chút. Đừng có mạnh mẽ như bình thường hung hung hăng hăng chém giết ta. Hơn nữa, sợi tơ cũng rất nhỏ, không cần dùng kiếm thật. Nàng lấy một chiếc kim thêu, dùng kim thay kiếm đi.”
Thanh Hạm cũng dùng thiên lý truyền âm nói với hắn: “Ta chưa từng dùng kim bao giờ, chàng bắt ta hỗ trợ như vậy, chỉ sợ ta làm hỏng chuyện của chàng mất.”
Lăng Nhược Tâm nói: “Chuyện nàng làm hỏng còn ít sao? Có lần nào không phải là ta đi thu dọn hậu quả giúp nàng? Lần này, dù thế nào nàng cũng phải phối hợp với ta. Nếu không, chỉ sợ sẽ phiền to.”
Thanh Hạm giận dữ nói: “Chàng đã biết có phiền phức, sao lúc nói chuyện với Thiên Nhan còn đồng ý thoải mái như vậy?”
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh: “Còn không phải vì nàng à? Nếu nàng không gặp Thiên Nhan thì làm sao nảy sinh ra mấy chuyện này? Tóm lại, đêm nay nàng phải giúp ta, lát nữa ta thêu, nàng cần phải toàn tâm toàn ý giúp ta tách chỉ, nếu không, đêm nay sẽ không thể thêu xong được ba thước Lưu Quang Dật Thải đâu.”
Thanh Hạm thở dài: “Giờ chàng nói gì cũng đúng hết. Muốn ta làm gì cũng được.”
Lăng Nhược Tâm nói: “Nếu chúng ta muốn thắng, thì phải thắng thật đẹp!”
Thanh Hạm giật mình, một câu thắng thật đẹp của hắn đã khiến tim nàng xao động. Đột nhiên nàng hiểu ra, tính cách của Lăng Nhược Tâm là thế, thắng sẽ phải thắng đẹp!
Thanh Hạm đi đến bên cạnh Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nương tử nói gì thế, giữa chúng ta sao lại dùng hai chữ làm phiền? Vả lại, lúc ở nhà, không phải chúng ta cũng thường như thế nào? Nếu nương tử muốn ta nối chỉ giúp ‘nàng’, thì cả đời này ta sẽ kéo chỉ cho ‘nàng’.” Lúc nói chuyện, mắt nàng tràn ngập tình cảm.
Phó Vi đứng bên cạnh nhìn hai người thân mật, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau đúng là một đôi trời sinh, không khỏi hâm mộ nói: “Trước kia, người ta thường nói: “Nguyện làm uyên ương, không làm tiên”, ta chỉ cho rằng đó là những sự ao ước của người không chiếm được tình yêu của người thương, nhưng hôm nay nhìn thấy sự ân ái của phu thê Lăng Đại tiểu thư, ta mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.”
Thiên Nhan nghe Phó Vi nói vậy, lại nhìn dáng vẻ tương thân tương ái của hai người họ, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Nhưng nàng cũng vẫn nghĩ, nếu đêm nay Lăng Nhược Tâm thua, nàng ta nhất định sẽ bảo mẫu hậu nhốt ‘nàng’ vào thiên lao, cả đời cũng không ra được!
Nhìn cảnh hai người liếc mắt đưa tình, cảm giác của Tần Phong Dương không biết nên miêu tả thế nào, chỉ thầm tự nói với mình rằng, thôi đi, thứ tình cảm khác thường này, cũng nên chấm dứt là hơn. Từ nay về sau, hắn sẽ không có suy nghĩ quá phận gì với Thanh Hạm nữa. Có điều, nhớ lại những lời trách móc ngày ấy ‘hắn ta’ nói với hắn ở ngoại ô thành Tầm Ẩn, trong lòng hắn vừa ngọt ngào lại vừa xót xa. Bản thân hắn cũng biết, lần đó chẳng qua là ‘hắn ta’ trêu đùa hắn mà thôi.
Nhìn vào mắt Thanh Hạm, lòng Lăng Nhược Tâm cũng hơi rung động. Đôi mắt nàng bình thường đã vô cùng linh động, lúc này lại đầy thần thái, vì sao sáng nhất trong thiên hạ cũng không đẹp bằng đôi mắt nàng. Trong ánh mắt còn hàm chứa tình cảm, khiến cho hắn bỗng cảm thấy ý loạn tình mê, lúc này chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng, mạnh mẽ hôn lên đôi môi nàng.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Tướng công nói phải giữ lời, ‘chàng’ phải giúp ta kéo chỉ cả đời đấy!” Dứt lời, hắn đưa kim thêu cho nàng.
Thanh Hạm khẽ cười: “Ta có bao giờ nói mà không giữ lời?”
Thanh Hạm nhận kim thêu, cầm một cuộn chỉ trên bàn, nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà, rồi lại đáp xuống đất đứng cạnh Lăng Nhược Tâm, mỉm cười với hắn.
Nụ cười của Thanh Hạm vừa có vẻ nịnh nọt, lại vừa xinh đẹp, nụ cười đó khiến tim Lăng Nhược Tâm như tun lên. Đây là nụ cười đẹp nhất của nàng mà hắn từng nhìn thấy. Bình thường, nàng cười rất ngây thơ, nhưng lúc này lại đầy vẻ quyến rũ của nữ tử. Hắn giật mình một chút rồi cũng vội hồi phục tinh thần, gật nhẹ đầu với nàng, ý bảo nàng làm rất tốt.
Thanh Hạm hơi đắc ý, cầm một cuộn chỉ khác đang định nhảy lên xà nhà, thì Lăng Nhược Tâm giữ chặt tay nàng, mỉm cười lắc đầu nói: “Tướng công, ‘chàng’ quên rồi à, bây giờ phải dùng chỉ màu hồng nhạt.”
Thanh Hạm cười khẽ: “Trí nhớ của ta tệ quá!” Nàng lấy cuộn chỉ trong tay Lăng Nhược Tâm rồi nhảy lên xà nhà.
Lăng Nhược Tâm sợ nàng lại lấy sai chỉ, liền dùng thiên lý truyền âm nói thứ tự lấy chỉ cho nàng, sau đó sai cung nữ đưa một hộp kim thêu đến, cung nữ ngạc nhiên hỏi: “Lăng Đại tiểu thư cần nhiều kim thêu như vậy làm gì?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Ta có dụng ý của ta!”
Cung nữ kia quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu khẽ gật đầu, lúc này cô mới đi lấy kim thêu. Một lát sau, kim đã được đưa lại, mà Thanh Hạm cũng đã treo chỉ lên xà nhà xong. Hàng trăm cuộn chỉ chảy từ trên xà nhà xuống, giống một thác nước rực rỡ sắc màu, lộng lẫy vô cùng.
Thanh Hạm không cố tình khoe khoang khinh công của nàng. Lúc nàng trải chỉ ra, dáng người cực kỳ nhẹ nhàng, phấn khích hơn nhiều so với mấy trò ca hát tạp kỹ trong cung đình mà mọi người thường xem, khiến ai cũng vui như nở hoa.
Lăng Nhược Tâm truyền âm nói: “Lúc nàng tách chỉ, dùng nội lực để chia chỉ ra, đồng thời xuôn mỗi sợi vào một chiếc kim thêu, làm xong thì đưa hết cho ta.”
Thanh Hạm gật gật đầu, có điều, đây là lần đầu nàng tách chỉ, trong lòng cũng rất lo lắng. Nàng quay đầu nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, chỉ thấy trên mặt hắn đầy vẻ cổ vũ, động viên, không hề có chút vẻ đùa cợt, trêu tức như xưa. Nàng quyết tâm, hít sâu một hơi, tay cầm kim thêu đâm vào giữa sợi chỉ tách ra làm hai, sau đó lại chia tiếp thành bốn, có điều, làm thế nào cũng không thể chia thành mười sáu, khiến nàng vô cùng chán nản.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Tướng công quên triền tự quyết rồi à?”
Nghe hắn nói vậy, mắt Thanh Hạm sáng lên. Đúng rồi, sao nàng lại quên mất triền tự quyết chứ. Chỉ cần tay phải tạo thành triền tự quyết, tay trái tách chỉ, chỉ có mảnh đến đâu cũng có thể tách ra được. Nàng tĩnh tâm, vận sức thử, quả nhiên sợi chỉ tách ra đúng như nàng dự đoán. Nàng mừng rỡ, lúc tách chỉ cũng vận lực khéo léo, càng tách càng thuận lợi. Sau đó, nàng lại vận công hút đầu chỉ lên, kim thêu trong hộp cũng nhẹ nhàng bay lên, sợi chỉ dài nhẹ nhàng xuyên qua lỗ kim rất nhỏ.
Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm không khỏi thở phào một hơi. Bảo sao Đoàn thúc thúc nói Thanh Hạm là kỳ tài võ học. Trên phương diện võ thuật, đúng là chỉ nói một chút nàng đã hiểu rồi. Thật ra, lúc hắn đáp ứng Thiên Nhan, hắn đã nghĩ nhờ nàng hỗ trợ, nhưng không ngờ, nàng còn lợi hại hơn hắn tưởng, nói một chút đã làm được rồi. Tuy nàng thiếu kiên nhẫn, nhưng chuyện này nàng lại làm cực kỳ tốt.
Sau khi Thanh Hạm xuyên kim xong, liền khẽ cười với hắn, trong mắt hắn đầy vẻ khen ngợi khiến nàng càng đắc ý hơn, tách chỉ càng hăng hơn. Lăng Nhược Tâm mỉm cười cầm kim thêu đã được nàng xỏ chỉ, đứng trước Lưu Quang Dật Thải, hơi đảo mắt, khẽ cười rồi bắt đầu thêu.
***
Chương 8.2
Mỗi khi Thanh Hạm xuyên kim xong đều đưa tới cho Lăng Nhược Tâm, hai người tâm đầu ý hợp, khẽ cười với nhau.
Đây là lần đầu tiên họ hợp tác làm một việc, không ngờ lại phối hợp cực kỳ ăn ý. Nụ cười tâm đầu ý hợp của họ, trong mắt mọi người nhìn thì giống như đánh mắt đưa tình vậy. Hơn nữa, dáng vẻ của hai người lại rất đẹp, Thanh Hạm mặc một chiếc xiêm y màu ánh trăng, lẫn trong ngàn vạn những sợi chỉ thêu đầy màu sắc, nhìn nàng như một con bướm trắng đang bay múa, nhìn phong lưu vô hạn, mà kỹ thuật cũng rất có phong cách.
Sau khi Lăng Nhược Tâm nhận chỉ của Thanh Hạm đưa tới, hai bàn tay hắn như hoá thành ngàn vạn đôi tay, xuyên qua Lưu Quang Dật Thải. Động tác của hắn cực nhanh, mỗi lần Thanh Hạm đưa cho hắn đều là mười sáu sợi chỉ, mà hắn lại có thể tiếp nhận hết, vẫn thêu như bình thường lên các vị trí khác nhau trên Lưu Quang Dật Thải. Trong tay hắn, kim thêu linh hoạt giống như cá lội dưới nước, thủ pháp thêu viền hay thêu lồng, vào tay hắn cũng chỉ như trò trẻ con. Ngàn vạn sợi chỉ múa lượn trên ba thước vải Lưu Quang Dật Thải, vậy mà không một sợi nào bị rối, bị thắt nút.
Mọi người chưa từng được chứng kiến cảnh tượng này bao gờ, mỗi khi các nàng thêu, đều chỉ cầm một cây kim, chậm rãi thêu, cách thêu thế này, dù nghĩ cũng không dám nghĩ chứ nói gì đến nhìn thấy. Nếu nói là khi Thanh Hạm tách chỉ nhìn thấy phong lưu phóng khoáng, thì lúc Lăng Nhược Tâm ngồi thêu nhìn lại xinh đẹp tuyệt trần. Hơn nữa, hai người phối hợp ăn ý đến mức khiến người ta hâm mộ không ngừng.
Nhìn thủ pháp thêu thùa của Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm biết ngay là phải dùng thiên phật vạn ảnh thủ để xuyên kim, về phần sắp xếp trên vải vóc thì nàng dốt đặc cán mai. Trước khi Lăng Nhược Tâm thêu, nàng luôn cảm thấy một đại nam nhân cầm kim thêu nhìn rất kỳ cục. Vậy mà, lúc này nhìn hắn biểu diễn tài nghệ như vậy, nàng chẳng những không thấy kỳ cục, mà ngược lại, chẳng những động tác của hắn vô cùng trôi chảy, hơn nữa còn rất phóng khoáng. Mặt hắn đầy sự chăm chú, khiến nàng cảm thấy hắn có khí khái nam tử hơn nhiều, khác hẳn cảm giác âm nhu thường ngày. Nàng chưa bao giờ nghĩ trên cùng một người lại có thể vừa có vẻ âm nhu lại vừa có dương cương, lúc này cả hai khí chất khác nhau đều hiển hiện rõ, vô cùng hài hoà, tươi đẹp.
Đứng bên cạnh nhìn hai người hợp tác ăn ý như thế, trong lòng Thiên Nhan bỗng dâng lên một cảm giác xót xa. Lúc đầu nhìn cách phối hợp của hai người, nàng còn hơi khinh thường và ghen tị, nhưng càng nhìn, nàng lại càng đau lòng. Ngoài đau lòng ra, rốt cuộc còn có cảm giác không thể ghen tị nổi, vì nàng cảm thấy, hai người vốn nên ở bên nhau, là một đôi do trời đấy tạo nên, mà nàng, chính là một người thừa chen giữa vào hai người họ.
Nhìn thủ pháp thêu thành thạo của Lăng Nhược Tâm, tài nghệ đó, dù Thiên Nhan có nghĩ cũng không dám nghĩ, lại nhìn phong tư tao nhã, dung mạo tuyệt thế của ‘nàng ta’, nàng đột nhiên hiểu ra rằng, ngoài gia thế hiển hách thì nàng không thể so sánh được với ‘nàng ta’! Nàng cũng hiểu được, Thanh Hạm có yêu thương ‘nàng ta’, toàn tâm toàn ý với ‘nàng ta’ cũng là chuyện thường tình. Mà nếu Thanh Hạm vứt bỏ Lăng Nhược Tâm để ở bên nàng mới thật sự không có đạo lý.
Tần Phong Dương nhìn hai người hợp tác ăn ý, những ý niệm với Thanh Hạm còn sót lại trong đầu cũng biến mất sạch. Hắn không khỏi cười thầm chính mình ngốc nghếch, hai người đều là nam tử, trước kia sao hắn lại có thể sinh ra những suy nghĩ kỳ quái thế này với ‘hắn ta’ có chứ? Nhìn thấy Thanh Hạm bay tới bay lui dùng khinh công tuyệt thế, và động tác tách chỉ xuyên kim vô cùng tinh xảo, rồi lại nhìn thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn của Lăng Nhược Tâm, hắn nhất thời hiểu được hai người nói là biểu diễn tài thêu thùa, chi bằng nên nói là biểu diễn võ công tuyệt thế mới đúng.
Từ thân pháp của hai người, Tần Phong Dương cũng nhận ra Thanh Hạm là đệ tử của Thương Tố môn, còn Lăng Nhược Tâm, tuy dùng võ công của Thương Tố môn, nhưng nội công tâm pháp thì lại không phải, chắc võ học của hắn rất hỗn tạp. Hắn cũng mơ hồ hiểu được, Huyến Thải sơn trang có được sự giúp đỡ của Thương Tố môn, thật sự là một đối thủ đáng sợ. Hắn chỉ hy vọng chuyện lần này có thể giúp họ hoá thù thành bạn, có một ca ca như Thái tử đã là nỗi đau của hắn, hắn cũng không muốn có thêm một đối thủ như Lăng Nhược Tâm, càng không muốn Thanh Hạm đã từng khiến hắn động tâm cũng trở thành đối thủ của hắn.
Hoàng hậu dù không hiểu võ công, nhưng cũng biết với thủ pháp thêu thùa đó của Lăng Nhược Tâm, nếu không có căn cơ võ công cao siêu thì chắc không có cách nào thực hiện được! Trong lòng bà lại càng lo lắng hơn, không khỏi liếc mắt nhìn Tần Phong Dương một cái, thấy trong mắt hắn đầy vẻ đau khổ, nghĩ hắn thích Lăng Nhược Tâm, bà lại thầm thở dài một hơi!
Dưới sự phối hợp ăn ý của Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm, qua hơn nửa canh giờ, Lăng Nhược Tâm có thể thêu xong. Sau khi Thanh Hạm tách chỉ xong, nàng liền đứng cạnh nhìn hắn thêu. Thấy trán hắn rỉ mồ hôi, nàng liền lấy một tấm khăn lụa từ cung nữ bên cạnh, nhẹ nhàng lau cho hắn. Khó có khi nào nàng có hành động dịu dàng như thế, Lăng Nhược Tâm cũng khẽ cười dịu dàng với nàng.
Bình thường nếu Lăng Nhược Tâm cười với Thanh Hạm, thì trong mắt dù có dịu dàng cũng vẫn có chút tính kế. Nhưng nụ cười này thì lại rất trong trẻo, không có tính kế, không có giả tạo, cười khiến Thanh Hạm cảm thấy vô cùng ấm áp.
Một lát sau, Lăng Nhược Tâm vung bàn tay trắng nõn lên, dùng kéo cắt đứt sợi chỉ, rồi đâm kim nhẹ nhàng đè xuống, mấy đầu chỉ được giấu lẫn vào trong vải.
Lăng Nhược Tâm lại rút một cuộn chỉ vàng trong ngực áo ra, xâu kim xỏ chỉ, chỉ vàng giống như con rồng uốn lượn đi trên mặt thêu, tay cầm kéo, cắt đứt chỉ vàng, thêu hơn mười chỗ như vậy, thì hắn khẽ thở phào một hơi, mỉm cười với tấm vải thêu trước mặt, sau đó cao giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, công chúa, ta đã thêu xong rồi, xin mời qua xem.”
Thanh Hạm đứng bên cạnh thấy hắn thêu luôn tay, nhưng mãi không nhìn ra hắn thêu cái gì. Giờ hắn lại nói đã thêu xong, nàng hơi nghi hoặc, đổ mồ hôi lạnh thay hắn.
Hoàng hậu bước tới, vừa nhìn thấy bức tranh thêu kia liền kinh hãi, nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Lăng Đại tiểu thư tuy là nữ tử, nhưng lại khí phách hơn hẳn nam tử bình thường. Không ngờ bức của tiên hoàng lại sống lại dưới tài năng của ngươi. Bản cung thật sự rất thích! Có điều, bức tranh này đã bất cẩn bị hỏng trong một cơn mưa to, bản cung cũng chỉ mới được nhìn thấy một lần, sao Lăng Đại tiểu thư lại biết được?”
là tranh do tiên hoàng vẽ. Ngày đó, phía Nam bị lũ lụt, tiên hoàng vì thương cho chúng sinh, âu lo chuyện quốc sự, nên đã vẽ bức tranh này. Tiên hoàng chọn thủ pháp vẽ chấm phá, cảm xúc mạnh mẽ, bao la, trong bức tranh, nước chảy từ trên núi xuống hơi có vẻ tiêu điều, dưới chân núi, đồng lúa đã đến vụ thu hoạch. Lúc này Thanh Hạm mới phát hiện ra, những cảnh đồng lúa vàng óng kia đều được thêu từ chỉ vàng, phối hợp với ánh sáng phát ra từ Lưu Quang Dật Thải, nhìn còn thật hơn cả cảnh thật.
Lăng Nhược Tâm đáp: “Khi tiên hoàng vẽ bức tranh này, bà ngoại ta có may mắn được ở bên cạnh. Bà vốn nghiên cứu rất kỹ về màu vẽ, lại cảm động với tấm lòng xót thương chúng sinh của tiên hàng, nên sau khi quay về Huyến Thải sơn trang, bà cũng dựa vào trí nhớ, vẽ lại bức này. Từ nhỏ ta đã nhìn thấy bức tranh trong từ đường, nên hôm nay mới có thể thêu lên đây.”
Sở dĩ hắn thêu bức tranh này, là vì muốn thông qua đây, để nói với Hoàng hậu, Lăng gia vẫn rất cảm động và nhớ kỹ hoàng ân. Không cần biết Thái tử và Tam hoàng tử tranh đấu gay gắt đến đâu, thì trong lòng hắn, ai có thể chân chính suy nghĩ cho giang sơn, cho dân chúng, hắn sẽ đứng bên phía đó.
Bức tranh này còn có một ý nghĩa khác, đó là, Tam hoàng tử từng xuống hạ lưu Trường Giang trị thuỷ, tim của hắn cũng liền với muôn dân, vì dân làm không ít việc, không giống như Thái tử cả ngày chỉ ở trong cung hưởng thụ tiếng tốt, mượn sức quần thần. Chuyện trước đây hai người qua lại, cũng giống như nước lũ kia, đã qua đi rồi, sau này không còn quan hệ gì nữa.
Nhìn bức tranh kia, lại nghe Lăng Nhược Tâm nói, Hoàng hậu vô cùng khôn khéo đương nhiên chỉ cần nghĩ một chút là hiểu được ý hắn, không khỏi mừng rỡ nói: “Tâm tư này của Lăng Đại tiểu thư thật khó mà có được. Bản cung rất hài lòng với bức tranh này!”
Tần Phong Dương cũng từng nhìn thấy bức tranh kia, Hoàng thượng cũng từng nhắc đến ý của bức tranh. Thấy Lăng Nhược Tâm mỉm cười đứng đó, Hoàng hậu trước giờ vốn rất lạnh lùng với ‘nàng’, giờ trong mắt cũng đầy cảm giác mừng vui, nhẹ nhõm. Hắn nhanh nhạy cảm giác được, trong chuyện này nhất định còn ẩn ý gì, nên chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Lời Hoàng hậu vừa nói ra, cũng mang hàm ý, tác phẩm của Lăng Nhược Tâm vượt xa chiếc khăn tay kia. Cũng tương đương với việc thừa nhận hắn thắng cuộc trong màn ước định giữa hắn và Thiên Nhan. Mọi người vừa nghe Hoàng hậu nói, tuy không biết bức tranh đó có gì đẹp, nhưng cũng đều lên tiếng phụ hoạ.
Thiên Nhan cũng không hiểu bức tranh kia có ý nghĩa gì, nhưng nghe thấy Hoàng hậu nói vậy là nàng đủ hiểu bà cực kỳ thích. Trong lòng nàng tuy đã bị sự phối hợp ăn ý của Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm thuyết phục, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Sao ta cứ cảm thấy tác phẩm thêu này không hề tinh xảo chút nào, cũng không đẹp như bức tranh trên khăn tay kia!”
Lăng Nhược Tâm dường như cũng liệu trước công chúa sẽ nói thế, chỉ khẽ cười: “Công chúa nói cũng có lý, nhưng bức tranh này dùng thủ pháp chấm phá, không thể tinh xảo như hàng thêu kia. Nếu quá tinh xảo sẽ mất đi khí chất của nó. Nếu không chúa không thích, chi bằng mời công chúa xem mặt sau, có lẽ nó có thể khiến công chúa vừa lòng.”
Dứt lời, hắn lật mặt sau của Lưu Quang Dật Thải lên. Mọi người không khỏi kêu lên sợ hãi. Thanh Hạm cũng bước tới nhìn, chỉ thấy không biết hắn đã thêu lên mặt sau một bức Thanh Hà đồ từ bao giờ. Trên lá sen xanh biếc vẫn còn vương vài giọt sương, có hoa sen hồng nở rộ, cũng có những nụ hoa he hé mở. Nhuỵ hoa màu vàng tươi đẹp nổi bật giữa đoá sen hồng, vừa thanh lệ, vừa kiều diễm. Những đường vân trên cánh hoa cũng được thêu rõ ràng, y như một bông sen dưới hồ vào sáng sớm. Dưới cuống hoa, có mấy chú cá chép đuôi vàng tung tăng bơi lội, làm tăng thêm sinh khí cho bức tranh. Mấy chú chuồn chuồn đỏ, hoặc đậu, hoặc bay quanh bông sen khiến bức tranh cũng mới mẻ hơn nhiều.
Nhìn bức tranh này, Thanh Hạm hơi ngỡ ngàng. Bức tranh này rất quen thuộc với nàng, không phải chính là bức được khắc trên ngọc bội của nàng sao? Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Lăng Nhược Tâm ngầm hỏi, hắn chỉ mỉm cười khẽ gật đầu. Thời khắc này, nàng cảm thấy mũi mình cay xè, vô cùng cảm động. Nếu không phải có mọi người ở đây, chỉ sợ là nàng sẽ bổ nhào vào người hắn mà nũng nịu.
Thanh Hạm biết bức tranh này hắn thêu vì nàng, cái gọi là chẳng qua chỉ để nguỵ trang mà thôi. Cái hắn muốn thêu, thực sự là bức Thanh Hà đồ này! Dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn đang muốn nói cho nàng biết, tình yêu của hắn đối với nàng là đời đời kiếp kiếp mãi không thay đổi sao? Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn hiểu rõ, thì ra hắn đã sớm có tình cảm sâu đậm với nàng. Thành thân cùng nàng không phải vì yêu cầu của cha mẹ, mà là thật sự yêu thương nàng! Nếu không yêu nàng, thì sao có thể nhớ rõ bức tranh trên ngọc bội của nàng như thế?
Thanh Hạm là Thanh Hà (bông sen trong sạch), Hạm là cách gọi khác của hoa sen. Lúc này, nàng bỗng có cảm giác, chỉ hận không thể cướp lại bức tranh kia để tha hồ ngắm nhìn. Có điều, nàng hiểu rõ, nàng không thể làm như vậy.
Bình thường Phó Vi cũng hay thêu thùa, bà tự nhận thấy khả năng của mình không thể nói là cực kỳ tốt, nhưng thế gian cũng không có mấy người sánh bằng. Lúc này nhìn thấy tài nghệ của Lăng Nhược Tâm, bà không khỏi ngẩn ngơ. Nhìn bộ dạng của Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm, bà vốn nghĩ chẳng qua là để loè thiên hạ, không thể thật sự thêu được ra, bởi vì thêu thùa là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ rất cao, làm sao có thể thêu như vậy được.
Nhưng nhìn sự thật hiển hiện trước mắt, không còn phụ thuộc vào việc Phó Vi tin hay không tin nữa. Kỳ diệu nhất là, mặt chính Lăng Nhược Tâm thêu bức , còn mặt trái thì lại là , đời này, bà mới chỉ nhìn thấy đồ thêu hai mặt giống nhau, chứ còn một bức thêu mà hai mặt mỗi mặt lại thêu một bức tranh khác nhau, thì bà chưa từng thấy bao giờ. Hơn nữa, chỉ trong một canh giờ, mà có thể thêu được hai bức tranh phức tạp như vậy, quả thực là tuyệt kỹ kinh thế. Nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Hoàng hậu, bà cũng không khỏi lo lắng, Huyến Thải sơn trang và Hoàng hậu đã cải thiện được quan hệ từ bao giờ đây?
Vừa nhìn bức tranh hoa sen ở mặt trái, Thiên Nhan cũng biết ngay bức tranh này tinh tế hơn chiếc khăn tay kia rất nhiều. Lại nghe tiếng kêu đầy sợ hãi của mọi người, rồi nhìn dáng vẻ tán thưởng của Hoàng hậu, trong lòng nàng như rơi xuống đáy vực, hai mắt ngập nước nói với Lăng Nhược Tâm: “Lăng Đại tiểu thư, ngươi thật sự rất bản lĩnh. Ta thua tâm phục khẩu phục!”
Tuy Thiên Nhan đã quen được sủng ái, nhưng cũng không phải người không biết lý lẽ. Thua là thua, nàng còn có thể nói gì hơn? Ánh mắt mang vẻ bi thương oán hận liếc nhìn Thanh Hạm một cái rồi tự nói với mình: “Đời này chỉ e là ta vô duyên với ‘chàng’!”
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của nàng ta, Thanh Hạm cũng cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng nhớ đến hoàng cung nơi nơi đều ẩn giấu sát khí, nàng vẫn nên rời đi sớm thì hơn. Nàng lập tức lấy cửu chuyển lưu quang trục ra nói: “Công chúa, người đã nhận thua, vậy xin trả lại vòng tay này cho người!”
Mặt Thiên Nhan trắng bệch nói: “Vòng tay này nếu đã tặng ‘chàng’, ta sẽ không nhận lại nữa. Nó chỉ là phần thưởng ta đưa cho ‘chàng’ vì ngày ấy đã cứu ta, không còn mang ý nghĩa gì quá nặng nề. Từ nay về sau, ta cũng đoạn tuyệt ý niệm kia với ‘chàng’.”
Thanh Hạm còn định nói gì thì Lăng Nhược Tâm đã lên tiếng: “Hôm nay biểu diễn trước mặt các vị nương nương và phu nhân, cũng xin các vị làm chứng. Cửu chuyển lưu quang trục này, công chúa đưa cho tướng công nhà ta, hoàn toàn là phần thưởng, không có ý nghĩa gì khác.”
Thanh Hạm thở phào, biết là bây giờ có thể yên tâm nhận vòng tay này, liền kéo tay Lăng Nhược Tâm qua, đeo vòng vào tay hắn. Vòng tay được thiết kế theo kiểu chốt mở, nên tay Lăng Nhược Tâm dù có thô hơn tay nữ tử bình thường một chút, nhưng đeo vào cũng coi như vừa vặn. Mặt nàng đầy tình cảm, nói: “ ‘Nương tử’, vòng tay này, ta tặng ‘nàng’.”
Cuộc đời Lăng Nhược Tâm ghét nhất là mấy thứ trang sức của nữ tử, nhưng lúc này cũng hiểu được ý Thanh Hạm, hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi mặt đầy vẻ vui sướng nói: “Đa tạ ‘tướng công’!”
Nhìn hành động thân mật của hai người, Thiên Nhan cũng tháo một chiếc vòng trên tay xuống nói: “Bộ vòng này vốn có đôi có cặp. Nếu đã là phần thưởng tặng cho Thanh Hạm, thì ta có giữ cũng không có ý nghĩa gì, thôi thì ta tặng cả cho ‘chàng’!” Dứt lời, nàng liền nhét vòng tay vào tay Thanh Hạm rồi che mặt chạy ra ngoài.
Hết chương 8.
***

back top