Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Quyển 1 - Chương 11

CHAP 11: LẠC ĐƯỜNG

 

Hai người kia ngơ ngác 1 hồi rồi lắc đầu, bọn họ là lần đầu vào cung, những lần trước vương gia đều đi một mình đâu có dẫn họ theo đâu mà biết:

 

- Ngươi không biết sao? Chẳng phải trước kia tiên đế từng triệu người vào cung mấy lần hay sao?_ Uyển nhi nghi hoặc hỏi Như Ngọc.

 

Như Ngọc cười khổ, nếu là Như Ngọc của trước kia thì phải, nhưng Như Ngọc của bây giờ ngay cả kinh thành ra sao còn chưa nhìn thấy lấy một lần, huống hồ là hoàng cung, hàng giả chính là hàng già mà! Nhưng không thể để người khác nghi ngờ, nàng vội trấn tỉnh bản thân ra vẻ kho xử ấp úng nói:

 

- Ta …ta …quên đường rồi!

 

- CÁI GÌ!_ Hân nhi vùng Uyển nhi hét lên, xém chút hét bay luôn cả Như Ngọc nàng.

 

Như ngọc hơi cuối đầu không dám nhìn thái độ giận dữ của 2 người này, người ta chẳng phải thường nói “trước kẻ nóng giận im lặng chính là thông minh nhất” hay sao?

 

- Mấy ả nô tỳ kia! Định trốn việc sao mà còn đứng đó vui chơi hả?_ từ đâu một giọng ẻo lả bán nam bán nữ vang lên cực kì khó nghe.

 

Như Ngọc vội ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, tuy rằng nàng không ưa giọng điệu cùng ý tứ câu nói đó, nhưng nàng cũng cảm thấy mừng thầm vì…có người để nàng cầu cứu!

 

- May quá! Vị thái giám này, cho ta hỏi: đường đến cung thái hậu đi thế nào?_ Như Ngọc bước lại gần tên thái giám kia, nở nụ cười hỏi.

 

- Láo xược! Trước mặt bổn công công mà dám ăn nói vô phép như vậy? Ngươi là nô tỳ cung nào? Không có người dạy dỗ phép tắc sao? Có biết ta là ai không hả?_ tên thái giám kia kinh hách nói với Như Ngọc, tay còn không quên chỉ vào mặt của Như Ngọc.

 

Bình sinh Như Ngọc nàng ghét nhất ai chỉ vào mặt nàng, nhất là những người chảnh chụa luôn coi mình là nhất (chắc tỷ hiền thục nhỉ?), Như Ngọc nhìn tên thái giám từ trên xuống, từ dưới lên đánh giá một lượt rồi buông một câu chán ghét:

 

- Ngươi cùng lắm thì cũng chỉ là tổng quản thái giám thôi! Đến cùng cũng là cong cong!_ Như Ngọc cố tình nhấn mạnh 2 từ cuối cùng, mà không mang theo dấu mũ nhằm ám chỉ.

 

- Ngươi!…_thấy thái độ xem thường ra mặt của Như Ngọc, tên thái giám kia lập tức nóng mặt_ Ta chính là tổng quản thái giám cung Vương quý phi! Bất kể là cung nữ cung nào gặp ta đều phải hành lễ cuối đầu, các ngươi không những không hành lễ còn dám đấu khẩu mỉa mai ta, có phải muốn chết?

 

Nghe câu nói kia của tên thái giám, cơn tức của Như Ngọc bỗng nhiên bùng phát lên, nàng chống nạnh hai tay lên hông hất mặt với tên thái giám, so với dân giang hồ chỉ có hơn không kém:

 

- Hừ! Chỉ là một tổng quản thái giám nhỏ nhoi mà cũng lớn tiếng hống hách như vậy! Biết ta là ai không hả?_ Bảo nàng hành lễ? Muốn chết! Ngay cả đương kim thánh thượng ta còn không có hành lễ nữa là huống chi ngươi!( Phải không? Không biết hồi nãy ai mồ hôi đầy người vậy ta? – tác giả, uy! Đừng la lớn, cho ta chút thể diện đi mà!-õng ẹo)

 

Uyển nhi và Hân nhi có chút nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin nổi vào mắt mình, phải lấy tay dụi dụi mắt mấy lần để nhìn cho rõ bộ dạng “giang hồ” của Như Ngọc nàng. Đường đường là một thiên kim tiểu thư lý nào lại xuất ra bộ dáng cùng lời nói như vậy, có phải tại Uyển nhi nàng hôm nay đã đá Như Ngọc 1 cái, cho nên nàng ta bị động não thay đổi nhanh chóng như vậy? Nếu thật sự như vậy thì…Ách! Nguy to rồi!

 

- Là ai?_ vẫn cái giọng the thé đó, nhưng với âm điệu khinh nhờn nhiều hơn.

 

Như Ngọc bước lên thêm một bước gần sát tên thái giám kia, tự tin vỗ ngực nói:

 

- Nói cho nhà ngươi biết! Ta…Thiên kim tể tướng đương triều Nhã Như Ngọc, kiêm tam vương phi của tam vương gia Lãnh Thiên Hàn!

 

- Ha ha! Đúng là chuyện khôi hài hiếm thấy! Ngươi mà là tam vương phi của tam vương gia thì heo nái đúng là biết leo cây a! Không biết tự về lấy gương soi lại bộ dáng của mình đi, bạch y thô thiển, ngay cả phục sức cũng không có, cả phấn trang điểm cũng không, mái tóc rối nhằng, chân lại đi dép lê nha hoàn, đánh giá đi đánh giá lại, ngươi ngay cả một nô tỳ hạ cấp nhất cũng không bằng!_ tên thái giám vừa cười ha hả vừa xỉa xói vào người Như Ngọc.

 

- Gì?_ Như Ngọc trợn mắt nhìn y đánh giá mình, con mắt nhìn theo ngón tay y chỉ chỏ mà muốn rớt ra, nói thật nếu nàng cắn người có thể chạy nọc chết thì người đầu tiên nàng cắn sẽ là hắn!

 

Ngay sau đó, Như Ngọc lập tức thu lại bộ dáng, ngó đông ngó tây dáo giác nhìn như đang tìm kiếm cái gì đó.

 

- Nè! Nè! Ta đang nói chuyện với ngươi đó! Ngươi nhìn đi đâu vậy hả?_ tên thái giam kia nhìn thấy nàng ngó lơ hắn, lập tức hét lên.

 

- Thì ngươi nói heo nái biết leo cây cho nên ta nhìn thử!

 

- Đồ ngu! Heo làm gì biết leo cây, ngươi tưởng ngươi là tam vương phi thật sao? Đúng là một ả điên!

 

“Dám chửi nàng điên! Được rồi! Coi ta như thế nào đối phó ngươi!” Như Ngọc quay sang Uyển nhi thì thầm nhỏ vào tai nàng

 

“ Uyển nhi! Ngươi nói xem cái tên thái giám chết tiệt đó dám nhục mạ danh dự của tam vương phi, ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của vương gia, nên xử thế nào?”

 

Quả nhiên như Như Ngọc đoán, Uyển nhi không nói gì nhưng khuôn mặt đã sớm đen, theo đó là 7 phần sát khí, nàng không tiết lễ nghi kéo vấy tung 1 cước thật mạnh vào mặt tên thái giám kia, khiến hắn té lộn mèo mấy cái, còn Như Ngọc thì đứng 1 bên cười mỉm chi đắc ý.

 

Tên thái giám bị đá sau một hồi vật vã lòm còm bò dậy, mặt mày đỏ tía tức giận toan định dạy cho các nàng một bài học, ai dè vừa mới đứng dậy thì bỗng nhiên có một cỗ lực mạnh từ phía sau đánh tới, nhận đầu y xuống đất một cái bốp, mạnh tới mức phát ra cả âm thanh rạn nức của xương.

 

- Tam vương phi!_ người vừa ra tay lập tức cũng quỳ gối xuống hướng Như Ngọc hành lễ

 

Như Ngọc nhìn người này liền nhận ra được y chính là thái giám đi bên cạnh hoàng đế lúc nãy. Còn tên thái giám đang ôm đầu đau đớn, nghe thấy 3 chữ “Tam vương phi” mặt từ màu đỏ lập tức chuyển sang trắng bệt, không ngừng dập đầu xuống đất:

 

- Tam vương phi tha mạng! Là nô tài đáng chết có mắt như mù, không nhìn ra được người! Mong người khai ân niệm tình nô tài không biết, mới tái phạm lần đầu mà tha cho cái mạng chó này của nô tài!

 

- Hứ!

 

Như Ngọc chán ghét nhìn hắn, tuy rằng có hơi bực tức nhưng nhìn hắn bị đá lại thêm một cú đánh bể đầu cũng đã có chút mát dạ, huống hồ chi nàng cũng không muốn so đo với hạng người này. Chỉ là, nàng không phải loại người dễ tha thứ, nói trắng ra là một kẻ thù dai hơn đỉa!

 

- Vị thái giám này, chẳng phải ngươi đang theo hầu hoàng thượng sao? Vì sao lại có mặt ở nơi này?

 

- Hồi tam vương phi! Là hoàng thượng sợ tam vương phi không nhớ đường đến cung thái hậu, nên phái nô tài đến đây dẫn đường cho người.

 

- Ồ!

 

Như Ngọc hơi tròn mắt, trong lòng có trăm ngàn câu hỏi “vì sao tên hoàng đế đó lại biết nàng không biết đường? Chẳng lẽ hắn biết nàng là giả…chậc chậc không thể nào? Nàng nhớ cư xử rất đúng mực…Không lẽ vì cái việc nàng hành lễ muộn với y mà…” Như Ngọc lắc lắc đầu, xua tan đi mấy ý nghĩ vừa rồi “Mặc kệ là lộ hay không lộ, phóng lao thì phải theo lao thôi, dù sao thân thể này cũng là thật, đâu ai kiểm chứng được, làm sao bị lộ được!”

 

- Vậy phiền công công dẫn đường!

 

Như Ngọc nói đoạn rồi quay sang ngoắc ngoắc tay với tên thái giám đang không ngừng dập đầu kia. Tên thái giám nhìn nàng mà run rẩy đổ mồ hôi, nhưng cũng không dám trái ý nàng,do đó ngoan ngoãn lê thân lại gần chỗ nàng.

 

Không biết Như Ngọc nói nhỏđiều gì vào tai tên thái giám chỉ thấy sau đó nàng cười hí hửng, đôi mắt ánh lên tia gian sảo rồi quay lưng bước đi. Phía sau nàng là 3 người đang có chung 1 ý nghĩ “vị vương phi này rốt cuộc đã nói những gì? Tại sao tên thái giám đó lại mồ hôi đầm đìa, mặt mày nhăn nhúm, sắc diện thay đổi nhanh như con tắc kè hoa”

 

Đi được 1 đoạn khá xa mà Như Ngọc vẫn hết cười khiến Uyển nhi nhịn không nổi mà kéo nàng sang một bên hỏi nhỏ:

 

- Rốt cuộc là ngươi đã nói gì với tên thái giám đó vậy?

 

- … “Ta xưa nay chưa từng thấy heo leo cây, nhưng mà lúc nãy ngươi vừa nói có, vậy thì làm cho ta xem đi!” _ Như Ngọc thản nhiên thật lại câu nói khi nãy cho Uyển nhi nghe.

 

- ???

 

- Không hiểu? Lát nữa quay lại sẽ hiểu!_ tất nhiên là không hiểu rồi, bởi vì nàng còn giữ lại nữa câu không nói cho Uyển nhi nàng nghe kia mà!

 

Lại đi thêm qua mấy con đường quanh co, mấy dãy nhà cao lớn, Như Ngọc vừa đi vừa nhìn cảnh vật không khỏi chép miệng khen “hoàng cung đúng là hoàng cung, không những cảnh vật đẹp mà ngay cả con người cũng đẹp, chỉ là nô tỳ quét sân thôi mà cười một cái cũng đẹp hơn cả hoa nở, 1 tên lính gác tầm thường thôi mà cũng đủ đánh bại mỘt trai đẹp hạng 2 của hiện đại rồi! Quả thật là mở rộng tầm mắt!”

back top