Oan Gia Tương Phùng

Chương 4

Tay phải xách chiếc túi đựng một lốc bia và rất nhiều loại đồ ăn vặt, sau lưng vác một cái bọc lớn, móc chìa khóa vào ngón trỏ bên tay trái, quay vòng vòng, ngâm nga một khúc hát vu vơ Giả Thược nhởn nha bước đi vẻ vô cùng đắc chí.
Khu nhà ở cao cấp đúng là tốt thật, gấp bao nhiêu lần chỗ ở tồi tàn, rách nát của cô. Ở đây, nửa đêm không có tiếng kêu gào, rên rít, cũng không có tiếng hò hét, chửi mắng ồn ào, trong không khí phảng phất mùi cây cỏ, ánh đèn đủ sáng, không chói mắt, soi rọi con đường lát đá cuội.
Trước khi đến đây cô đã mất công chạy qua bãi đỗ xe xem xét kỹ càng một lượt. Tại vị trí đỗ xe cố định, không nhìn thấy xe của gã đó đâu. Do đó, tâm trạng cô mới vui vẻ như vậy.
Chẳng ai ngờ được ông bố năm xưa chỉ làm ăn nhỏ lẻ của Chân Lãng lại phát đạt nhanh đến thế, tốc độ giàu lên thậm chí không thua gì mức độ tăng giá của nhà đất. Vì thế mới xuất hiện tình trạng đối lập rõ nét hiện giờ, hai người bọn họ một người thì ở trong khu nhà cao cấp, một người thì ở trong khu nhà cao cấp, một người thì ở lại khu ổ chuột dành cho người nghèo.
Có điều, bất kể thế nào cô cũng không chịu thừa nhận điều này. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều học chung một lớp, so kè với nhau từ thời tiểu học, trung học cơ sở rồi trung học phổ thông, sau đó chẳng hiểu sao lại học cùng một trường đại học. Bất hạnh thay, cả hai đều không muốn về quê, quyết phấn đấu ở lại thành phố xa xôi này. Năm đó, để tiện cho cuộc sống của họ, cha của Chân Lãng đã mua căn hộ này, nói là để họ ở cùng nhau, chăm sóc cho nhau, như thế người lớn cũng yên tâm hơn một chút
Chiếc thang máy không ngừng lên cao. Giả Thược thở dài một hơi, buồn bực ngẩng đầu, trợn mắt.
Quen biết gã đó lâu như vậy, hai người chưa từng nói được một câu tốt đẹp về nhau, tại sao cha mẹ hai nhà lại bắt bọn họ phải chăm lo cho nhau chứ? Chẳng lẽ không sợ bọn họ ở cùng nhau chưa đến ba ngày thì một người đã tức đến nổ phổi, người còn lại thì bị đánh cho bẹp gí hay sao?
Đã hơn hai mươi năm rồi, tại sao cha mẹ hai nhà còn chưa chịu hiểu mọi chuyện cơ chứ? Hơn nữa, bọn họ đều đã trưởng thành. Những người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, cho dù thật sự không ghét bỏ gì nhau, nhưng chẳng lẽ mấy ông bố bà mẹ đó lại không có suy nghĩ gì nhau, nhưng chẳng lẽ mấy ông bố bà mẹ đó lại không suy nghĩ gì về chuyện nam nữ ở chung hay sao?
Từ lúc cô còn là một đứa trẻ ngây thơ, cho tới lúc là một thiếu nữ e ấp, sau đó tới tuổi trường thành, trong ký ức đều có bóng dáng của một kẻ phá đám bay qua, đeo bám lấy cô chẳng khác gì ma quỷ. Cô chẳng qua chỉ thơm hắn một cái, bóp hắn một chút, có cần phải đeo bám cô như thế hay không?
Cô căm ghét hắn, coi khinh hắn, thù hận hắn. Mỗi lần tâm trạng không được tốt, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt hắn, cô lại muốn chạy ngay đến tòa nhà phía đối diện tẩn cho hắn một trận. Chỉ có những lúc ở trước mặt cha mẹ mình và cha mẹ Chân Lãng, cô không mới dám nổi điên.
Nghĩ đến mẹ, người có thể cầm theo cây xẻng nấu ăn đuổi theo, chạy vòng quanh khu nhà tập thể hơn mười vòng mà vẫn không chịu bỏ cuộc, Giả Thược không kìm được, khẽ rùng mình, cảm thấy gáy lạnh buốt từng cơn.
Nhưng nếu xét về khả năng đánh bại kẻ địch mà không cần dùng đến vũ lực, mẹ của Chân Lãng vẫn là giỏi nhất. Nghe nói cô Chân bị bệnh tim bẩm sinh, khi sinh Chân Lãng thiếu chút nữa đã không qua khỏi, được cả nhà họ Chân nâng niu như vật báu quốc gia. Ngay đến việc Chân Lãng cố gắng đạt được thành tựu như hiện giờ trong ngành y cũng là do sự chỉ đạoc của cha, mục đích chính là để chăm sóc cho cơ thể của báu vật quốc gia trong nhà.
Với một cơ thể yếu ớt như vậy, cô Chân không thể chịu được những cơn xúc động hay sợ hãi quá mạnh. Giả Thược thà bị mẹ đánh đến toét mông chứ cũng không muốn làm cô Chân giận dữ hay đau lòng chút nào.
Đã thế, cô Chân lại như được tạo ra từ nước vậy, hai mắt chẳng khác gì hai miếng bọt biển, chỉ cần tác động nhẹ một chút thôi là nước mắt sẽ chảy thành hàng. Từ nhỏ, Giả Thược đã hiểu được một chân lý, nếu có ai làm cô Chân đau lòng, nhất định sẽ bị ba người lớn lần lượt dạy dỗ bằng roi vọt, kế đó phải ở trong nhà, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng, còn bị trừ tiền tiêu vặt, được tham gia bất cứ hoạt động vui chơi nào.
Những quá khứ thảm thương hồi nhỏ khiến cô và Chân Lãng dù có ghét nhau thế nào cũng không dám biểu hiện ra mặt, cũng không dám bắt đối phương không được đến gần mình, bởi có ai lại muốn tự hại mình bao giờ. Nhưng cũng vì thế mà quan hệ giữa hai người mới trở nên kỳ lạ như bây giờ.
Giả Thược tra chiếc chìa khóa đã lâu không dùng vào ổ khóa, khẽ vặn một cái, rồi lại nhìn đống đồ trên tay, cuối cùng không do dự đạp mạnh. Trên cánh cửa bóng loáng lập tức in một dấu giày thật to.
Sau khi vào nhà, Giả Thược đá ngược cửa lại một cách nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn sàn nhà sạch sẽ, hất đôi giày qua một bên, đi chân trần vào bếp. Quả nhiên, đúng như dự đoán của cô, trong tủ lạnh thứ gì cũng có, chỉ thiếu mỗi loại bia mà cô thích nhất. Sống với nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cô cũng hiểu một chút về cái gã đáng ghét kia.
Nghiêm túc, cẩn trọng, nề nếp, không động vào bất cứ loại đồ ăn nhanh nào, cũng không uống rượu bia hay hút thuốc, lại ngủ sớm, dậy sớm, không có sở thích hay thói quen xấu. Trong suy nghĩ của cô, cuộc sống của một người như thế thật là quá vô vị.
Bước vào căn phòng dành cho mình, Giả Thược đưa tay miết thử lên mặt bàn, không có một hạt bụi, nhếch mép vẻ hài lòng.
Mình quyết trả cho hắn một nửa tiền phí quản lý tài sản để hắn dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, chờ mình thỉnh thoảng quay lại ở tạm cũng là đúng lẽ rồi, cô nghĩ.
Giả Thược lấy hết quần áo trong bọc ra, nhét vào tủ quần áo. Sau khi trông đã có vẻ như ngày ngày mình đều ở đây, cô mới cười hài lòng, vừa ngâm nga hát vừa cầm theo bộ quần áo sạch, đi vào phòng tắm.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, cơn mệt mỏi trong ngày dần tan đi, tâm trạng vui vẻ. Còn lúc này Chân Lãng đang ngồi trong một quán cà phê vắng vẻ, nói chuyện với người bạn thân.
Đồng hồ đã chỉ tám giờ ba mươi phút, cái thùng thuốc súng ấy chắc đến nhà mình rồi nhỉ? Chỉ hy vọng mấy căn phòng gọn gàng, ngăn nắp của mình không bị cô nàng hủy hoại quá nghiêm trọng, Chân Lãng thầm nghĩ. Trong đầu anh bất giác hiện lên hình ảnh Giả Thược đạp cửa, vứt giày lung tung và nghịch ngợm trong bồn tắm làm nước bắn tung tóe khắp nơi, rồi lại nghĩ xem không biết ngày mai có nên gọi người đến dọn dẹp một chút hay không.
Lâm Tử Thần thấy Chân Lãng cứ cầm cốc cả phê mỉm cười, một hồi lâu không hề động đậy gì cả, bèn tặc lưỡi, lắc đầu: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Vẻ mặt quái dị này đã xuất hiện được gần mười phút rồi, cứ thế này thì dễ bị hiểu lầm lắm đấy.”
Chân Lãng đặt cốc cà phê xuống, khẽ búng ngón tay, điềm nhiên nói: “Chúng ta bị hiểu lầm cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, cho đến giờ vẫn còn đứng đầu bảng xếp hạng cặp đôi đồng tính nam đẹp nhất trong trường, cậu có muốn ôn lại sự vẻ vang ngày đó một chút không?”
Lâm Tử Thần hơi rụt cổ lại, trong ánh mắt lộ rõ vẻ “xin tha cho kẻ hèn đây”: “Cô nàng yêu quái đó rốt cuộc có phải là con gái hay không vậy? Uống nhiều rượu như thế mà vẫn có thể lột sạch bọn mình rồi vứt lên giường chụp ảnh, sau đó tôi muốn báo thù mà lực bất tòng tâm, căn bản không phải là đối thủ…”
Chân Lãng nở một nụ cười đầy ý vị, nhìn cậu bạn chí cốt: “Còn nhớ hồi đó có người tuyên bố là phải theo đuổi bằng được cô ta, nói là đã nhìn trúng cái tính cách ngang bướng của cô ta, cảm thấy so với những đứa con gái õng ẹo chẳng biết làm gì khác thì tốt hơn nhiều, bộ dạng lại không giống con gái lắm nên để ở nhà cũng yên tâm, không sợ bị kẻ khác nhòm ngó là lựa chọn tốt nhất để làm bà xã kiêm tri kỷ luôn đấy.”
Lâm Tử Thần ngượng ngùng ho khan một tiếng, đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán: “Tôi chỉ muốn kiếm một cô gái có khả năng tự lập thôi, đâu muốn cái loại bà xã chỉ cần vung tay một cái là có thể ném tôi ra xa hai mét, như thế thì sau này làm gì còn có chút tự tôn của đàn ông, lỡ sau này cô ấy không vui lại dùng việc đánh chồng để giải sầu thì đời tôi chẳng phải là chấm dứt luôn sao.”
Nói đến đây, Lâm Tử Thần không kìm được, lắc đầu, thở ngắn than dài.
Hồi đó, anh cảm thấy Giả Thược rất đặc biệt, hoàn toàn khác với những cô gái chỉ biết bàn tán về chuyện trang điểm hay mua quần áo bên cạnh mình, do đó cũng có chút rung động. Tiếc là, ngay trong lần gặp mặt đầu tiên, hành trình theo đuổi của anh đã bị đặt một dấu chấm hết.
Lần đó, anh đã lên một kế hoạch kỹ càng, còn kéo cả người bạn chí cốt Chân Lãng tới giúp đỡ. Anh định tặng bánh ga tô sinh nhật cho Giả Thược, sau đó bày tỏ lòng ái mộ, cho là như thế nhất dịnh sẽ thành công.
Chỉ tiếc rằng… Tối hôm đó, Giả Thược nhiệt tình kéo anh đi uống rượu, ban đầu là cạn từng chén một, cuối cùng thì tu cả chai. Để không bị mất mặt trước người trong lòng mình, anh quyết định liều một phen, kết quả là…
Hôm sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình và Chân Lãng đều bị lột sạch và vứt lên giường, còn ôm nhau một cách thân mật. Không chỉ thế, những bức hình “ân ái” của hai người còn bị phát tán lên trang web của trường, chỉ trong một ngày mà có hơn mười ngàn lượt đọc, hơn một ngàn lời bình luận.
Trong những bức hình, anh ôm cổ, liếm vết bơ trên người Chân Lãng, còn hôn lên nụ hồng đỏ tươi trước ngực Chân Lãng nữa. Không sai, đúng là một nụ hồng đỏ tươi, mà nụ hồng đỏ tươi ấy còn rất quen thuộc với Lâm Tử Thần, đó chính là nụ hoa trên chiếc bánh ga tô được anh tự tay lựa chọn kỹ càng.
Thế là cái tin hai chàng đẹp trai có tiếng trong khoa là một cặp đồng tính lan khắp trường, anh thiếu chút nữa đã tháo dây lưng, treo cổ tự tử. Nhưng Chân Lãng thì khác, anh chỉ hờ hững ngó qua một chút, không có phản ứng nào khác.
Lâm Tử Thần tức điên lên, liền đi tìm Giả Thược để hỏi cho rõ nguyên nhân, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một cú ném qua vai của đối phương hạ gục. Sau đó, Giả Thược chỉ bỏ lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi, khiến anh đến bây giờ vẫn không sao quên được: “Ai bảo anh quen Chân Lãng.”
Chỉ bởi vì quen Chân Lãng, lần rung động đầu đời của anh đã đi vào ngõ cụt; chỉ bởi vì quen Chân Lãng, danh tiếng của anh đã bị hủy hoại; chỉ bởi vì quen Chân Lãng, đến giờ anh vẫn là trò cười cho bao người. Mà đó mới chỉ là quen biết thôi, rốt cuộc mối thù không đội trời chung nào đã khiến cô nàng yêu quái đó căm hận Chân Lãng đến mức ấy cơ chứ?
“Còn nhắc đến chuyện hồi đó nữa sao?” Lâm Tử Thần cảm thấy lạnh sống lưng, hậm hực nói. “Cậu còn bị mất cả cô bạn gái hoa khôi nữa kìa, không thấy tiếc sao?”
“Tiếc gì nào?” Chân Lãng không trả lời mà hỏi ngược lại.
Là bạn bè với nhau đã tám năm, Lâm Tử Thần tất nhiên biết rõ Chân Lãng không muốn dây dưa đến vấn đề này nữa, nhưng cơn ấm ức đã chất chứa trong lòng bao năm, nếu không nói ra thì khó mà chịu được.
“Cậu có thể cảm thấy không có bạn gái cũng không có gì là đáng tiếc, cậu có thể cảm thấy mất hết tiếng tăm cũng không có gì là đáng tiếc. Còn tôi thì sao? Bị gán ghép thành một đôi với cậu như vậy, tôi thấy oan ức quá đi!” Giọng của anh bất giác lớn hơn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người bên cạnh, tất cả đều nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái.
Lâm Tử Thần tức tối, trừng mắt nhìn Chân Lãng, nói nhỏ hơn: “Khi đó cậu có thể giải thích rằng đó chỉ là hiểu lầm, thậm chí có thể không giải thích, nhưng cậu đã có phản ứng gì nào? Không ngờ cậu lại nói là “ừ”, là “ừ”!”
“Ừ.” Vẫn là câu trả lời đầy vẻ hờ hững ấy, Chân Lãng hơi cau mày. “Hôm nay cậu đến tìm tôi chỉ để nhắc lại nỗi uất ức tám năm trước đó sao?”
Đột nhiên tỉnh táo trở lại, anh chàng đẹp trai vốn sắp nổi điên sau nháy mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày: “Giáo sư có mở một bệnh viện thẩm mỹ, hy vọng khi rảnh rỗi chúng ta có thể tới đó giúp đỡ, tôi đến để hỏi ý kiến của cậu.”
“Bệnh viện thẩm mỹ?” Chân Lãng cau mày lại, trầm ngâm nói. “Tôi là bác sĩ khoa Phẫu thuật lồng ngực.”
“Nhưng cậu đã lấy được chứng chỉ rồi…” Lâm Tử Thần vạch trần ngay cái cớ của Chân Lãng, không chút nể nang. “Giáo sư là thầy hướng dẫn của chúng ta, về tình về lý đều không tiện từ chối.”
Chân Lãng khẽ mỉm cười: “Không phải cậu đã quyết định rồi sao? Vậy thì còn hỏi tôi làm gì nữa. Việc này cứ gọi điện thông báo là được, sao còn phải hẹn gặp ở đây chứ?”
Lâm Tử Thần bực mình, trợn mắt nói: “Đã hai tháng nay không gặp cậu rồi, cứ coi như là tôi nhớ cậu đi.”
Vô số ánh mắt kỳ quái lại một lần nữa đổ dồn về phía họ. Lâm Tử Thần đột nhiên ngớ ra, đứng bật dậy, cúp đuôi chạy mất, dáng vẻ vô cùng thảm hại.
***
Giả Thược đang vừa lắc mái tóc ướt sũng vừa dùng khăn bông lau người, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở phòng khách. Cô với cái áo, khoác lên người rồi chạy ra ngoài, nằm bò trên sofa, đưa tay với chiếc điện thoại.
Chân Lãng vừa bước vào nhà, trước mặt liền xuất hiện hai cái chân thon dài khỏe khoắn và cặp mông cong vút nhô cao, dưới chiếc áo rộng thùng thình, mọi phong cảnh bên trong đều hiển hiện rõ ràng trước mắt anh.
Giả Thược đang hoàn toàn tập trung nghe điện thoại, giọng nói to đến mức hơi chói tai ở đầu máy bên kia khiến cô mấy lần phải ngó xuống, mở loa ngoài xem có phải nó hỏng rồi không, không chú ý tới việc có người vừa bước vào nhà, đang đứng phía sau và nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
“Này, con gái à, cha con bị đau tay, chắc phải hai ngày nữa mẹ mới đi được.” Phong cách của mẹ Giả Thược luôn là như vậy, thoáng cái đã thông báo xong xuôi mọi vấn đề, chuẩn bị gác máy.
Giả Thược hơi ngẩn người, trước khi mẹ mình kịp gác máy, cô vội lên tiếng hỏi ngay: “Cha con bị đau tay thế nào vậy? Có nặng lắm không? Có cần phải đưa đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không có gì đâu.” Giọng của mẹ Giả Thược chẳng có vẻ gì là căng thẳng. “Hôm qua ông ấy đánh mạt chược với người ta liền mười sáu ván, đánh lâu quá nên thành ra bị chuột rút.”
Đánh mạt chược đến nỗi tay bị chuột rút ư?
Giả Thược đang ăn một quả đào tiện tay vớ được trên chiếc bàn bên cạnh, nghe thấy thế liền không kìm được, hít sâu một hơi khiến cho hột đào bị kẹt lại trong cổ họng, phải loay hoay một lúc lâu mới nhổ ra được.
Sau khi hít thở mấy hơi không khí trong lành, cô cố kìm nén để mình không giận dữ, gào lên: “Cha con đánh mạt chược đến nỗi tay bị chuột rút thì liên quan gì đến việc mẹ đến muộn hai ngày chứ?”
“Bởi vì ngày mai ông ấy còn hẹn người ta đánh nữa, bây giờ mẹ đang đánh, còn ông ấy ngồi nhìn, khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, sao mẹ có thể bỏ lỡ được chứ?” Đầu máy bên kia vang lên tiếng giục ra bài, Giả Thược tay cầm điện thoại, chỉ kịp nghe thấy mấy câu nói lộn xộn: “Ngũ vạn[1], gọi điện thoại đường dài đắt lắm, mẹ gác máy nhé! Ái chà, tôi ăn rồi…”

Tút… Tút… Tút…
Ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại, Giả Thược muốn khóc mà không ra nước mắt.
Cô sớm đã qua cái tuổi suốt ngày làm nũng mẹ, hết lòng mong ngóng mẹ đến thăm nom rồi, có điều, cái lý do này thật đúng là… Chắc cô được nhặt về từ thùng rác thật rồi, làm gì có người mẹ nào lại thích bài mạt chược hơn cả con gái đã nửa năm không gặp cơ chứ?
Cô nhắm chuẩn chiếc thùng rác, dùng một tư thế thật đẹp vứt hột đào đi. Trúng phóc!
Cái gã Chân Lãng này thật biết hưởng thụ cuộc sống, ngay đến đào nhà hắn cũng ngon hơn đào mình mua. Trong lòng Giả Thược thầm rủa xả Chân Lãng, còn tay thì không hề khách sáo, chuẩn bị nhón một quả đào nữa.
Đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy một bóng đen cao lớn. Cô không kịp suy nghĩ, chân đã lập tức đá ra theo phản xạ: “Là ai đó?”
Đối phương dường như đã quen với cái kiểu phản ứng này của cô, ngay trong khoảnh khắc cô xoay người lại đã kịp né sang ngang hai bước, vừa khéo tránh được cú đá đó.
Khi mũi bàn chân lướt qua chóp mũi người ta sát sạt, Giả Thược cũng nhận ra khuôn mặt kia là của ai, cái chân liền dừng lại ngay giữa không trung, cặp giò trắng muốt hợp thành một góc một trăm hai mươi độ: “Anh về sao không gõ cửa?”
Chân Lãng nói, giọng thản nhiên: “Tôi về nhà tôi, tại sao lại phải gõ cửa?”
“Ặc…” Giả Thược ngớ người, lúc này mới nhớ ra là mình đang ở trong nhà người ta. Cô làm điệu bộ chun mũi, hậm hực “hừ” một tiếng: “Vậy anh đứng sau lưng tôi làm gì? Muốn ăn đòn sao?”
Chân Lãng hoàn toàn chẳng để tâm tới cái chân đầy vẻ uy hiếp đang ở ngay trước mặt, uể oải bỏ chiếc túi trong tay xuống, liếc qua chỗ mũi bàn chân cô, khóe miệng bất giác để lộ một nụ cười quái dị: “Cô dám để tôi gặp cô Giả trong bộ dạng mặt mũi bầm dập sao?”
Giả Thược cố gắng hít thở vài hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó hậm hực thu chân về. Rồi cô ngồi đánh phịch một cái xuống chiếc sofa, đưa tay vớ lấy một quả đào trên bàn, ánh mắt lộ rõ vẻ hung dữ, dường như thứ sắp bỏ vào miệng chính là thịt của Chân Lãng vậy.
Cô cảm thấy nụ cười mỉm của Chân Lãng quả thực vô cùng gai mắt, liền dứt khoát ngoảnh đầu sang hướng khác, chăm chú xem ti vi, nhưng toàn thân thì vẫn cứng nhắc, giữ cảnh giác cao độ, đây hoàn toàn là một loại phản ứng bản năng.
Tiếng nước chảy rào rào vang lên trong phòng tắm, tới lúc này cô mới dần thả lỏng người, ngồi dựa lưng vào sofa, nhớ lại lời của mẹ vừa rồi.
Việc mẹ đến muộn hai ngày quả thực khiến cô cảm thấy rất khó xử. Khi ra ngoài, cô đã thông báo cho chủ phòng đến sửa đường nước, bây giờ thì việc phải vác một đống đồ to đồ nhỏ trở về đã không còn là vấn đề mấu chốt nữa rồi, mà khó khăn lớn nhất là nếu cô trở về, rất có thể sẽ không cách nào tắm rửa hay đi vệ sinh được. Do đó, bất kể thế nào cô cũng chỉ có thể nín nhịn, dù sao ban ngày cô và hắn cũng không gặp nhau, buổi tối thì ai làm việc của người nấy, hai ngày chắc sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến việc phải ở chung với gã khốn đó hai ngày, Giả Thược liền cảm thấy mình giống hệt con khỉ, trên người đầy chấy rận, cứ đứng ngồi không yên, liên tục phải vò đầu bứt tai.
Cho dù là mấy hôm trước, khi bị trả thù vì ngăn cản bọn trộm ăn trộm ví của một cô gái, phải đối mặt với ba kẻ lăm lăm con dao sắc trong tay, cô cũng chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười đáng ghét đó của Chân Lãng, cô lập tức đặt bản thân vào trạng thái cảnh giác cao độ, cơ thể hệt như mũi tên đã lên dây cung, bất cứ lúc nào cũng có thể bay vụt đi.
Cô có thể khẳng định, đó là một loại cảm giác nguy hiểm đến cực độ. Đặc biệt là ánh mắt của gã đó. Khi hắn nheo mắt, nhìn cô đăm đăm, cô cảm thấy dường như hắn đang tìm kiếm nhược điểm của mình rồi chuẩn bị tung một đòn trí mạng, khiến cô lần nào cũng chỉ muốn vung nắm đấm lên tẩn cho hắn một trận nhừ đòn.
Nếu không có thói quen chạy trốn, vậy thì hãy dũng cảm đánh gục đối thủ. Đây chính là phương châm sống của cô.
Nhưng huấn luyện viên đã nói rồi, một người từng được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như cô thì không thể tùy tiện ra tay với người khác, bởi vì mỗi cú ra đòn của cô đều có thể gây cho đối thủ sự tổn thương nặng nề.
Xưa nay, cô luôn hết sức kìm nén, duy chỉ có gã đó là có thể dễ dàng khiến cô nổi điên lên, thậm chí còn quên mất hắn chỉ là một người bình thường, một người thuộc loại mà cô tuyệt đối không được tùy tiện ra tay.
Không thể giải tỏa cơn bực dọc bằng tay chân, vậy thì chỉ có thể dùng miệng thôi.
Cô nhổ hạt đào trong miệng, đưa tay về phía trước, khi chạm vào chiếc đĩa lạnh lẽo đó cô mới phát hiện trong đó chỉ còn lại quả đào cuối cùng, những quả khác đã chui vào bụng cô cả rồi.
Màn hình ti vi bị che đi mất một nửa nhỏ, Giả Thược cảm thấy trước mắt tối sầm. Một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt cô, hắn cúi xuống và đưa tay tới, mục tiêu cũng là quả đào duy nhất trong chiếc đĩa.
Ánh sáng lập lòe từ chiếc ti vi chiếu lên một bên khuôn mặt hắn, những đường nét tuấn tú thoáng ẩn thoáng hiện, những giọt nước vương trên mái tóc trở nên long lanh dưới ánh sáng, lẳng lặng chảy, rơi xuống mu bàn tay cô.
Trên người hắn thoang thoảng mùi sữa tắm, giống hệt thứ mùi trên người cô, điều này khiến cô cảm thấy không quen.
Lại còn phải nói, có thể khác nhau được sao? Đều tắm một loại sữa tắm mà!
Chiếc áo tắm rộng thùng thình bọc lấy cơ thể hắn, dường như vẫn còn hơi nước vờn quanh. Bên dưới chiếc cổ đầy gợi cảm là bộ ngực rắn chắc đầy nam tính, ẩn hiện đằng sau chiếc áo tắm kia, toát ra vẻ cám dỗ đến cùng cực.
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua một chút trong đầu Giả Thược, cô nhanh nhẹn rụt tay về, trong tay là quả đào cuối cùng kia, hướng về phía Chân Lãng, nở nụ cười đắc thắng.
Những thứ trên người Chân Lãng có cái gì mà cô chưa từng được thấy đâu, chẳng qua chỉ là to hơn hồi nhỏ một chút thôi chứ gì? Muốn khiến cô phân tâm ư? Đừng hòng nhé!
Chân Lãng thì chẳng hề có ý kiến gì, ngồi xuống chỗ cách cô xa nhất, hỏi với giọng nhã nhặn, điềm tĩnh như thường: “Cô thích hoa quả lần này sao?”
Nhìn chiếc đĩa hoa quả đã bị mình tiêu diệt sạch sẽ, lại thấy thái độ không có gì để chê trách đó của đối phương, Giả Thược quả thực không cách nào nổi giận cho được, đành lầm bầm trả lời vẻ khó khăn: “Cũng không tồi.”
Chân Lãng đã bỏ chiếc kính không độ xuống, đuôi mắt hơi xếch hiện rõ giữa không gian mờ mờ tỏ tỏ, trông anh bớt điềm tĩnh so với ban ngày, có vẻ uể oải của ban đêm: “Cô thích thì tốt.”
Người ta đã tỏ thái độ thiện chí như thế, cô cũng nên khoan dung, độ lượng một chút mới phải.
“Anh mua ở đâu thế? Ngày mai tôi cũng đi mua.” Cô lau lau quả đào, chuẩn bị bỏ vào miệng.
“Mang về thôi.” Anh ngồi dựa lưng vào chiếc sofa.
“Ấy chà!” Cô vứt quả đào lên cao rồi đón lấy. “Làm bác sĩ tốt thật đấy, ngày nào cũng có người tặng quà, phong bì tuy không thể nhận, nhưng mang ít hoa quả về thì cũng hay lắm!”
“Không phải được tặng.” Chân Lãng mở cuốn sách trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu. “Mấy hôm trước trong bệnh viện có người mắc bệnh ung thư, người đến thăm biếu ông ta rất nhiều giỏ hoa quả, cuối cùng ông ta không qua khỏi, đồ nhiều quá nên người nhà cũng không lấy, tôi tiện tay mang về một ít.”
Bàn tay đang cầm quả đào chuẩn bị đưa lên miệng kia đột nhiên dừng lại, khuôn mặt Giả Thược cứng đờ, rồi cô ném thẳng quả đào về phía Chân Lãng: “Sao anh lại tham chút lợi vặt vãnh như thế chứ? Ngay đến… ngay đến đồ của người chết anh cũng dám mang về nhà mà không e ngại gì như vậy sao?”
Chân Lãng đưa tay ra, dễ dàng đón lấy quả đào, thản nhiên đưa lên miệng cắn rộp một miếng: “À, tôi nhớ nhầm, hình như tôi mua ở siêu thị hôm qua.”
“Anh!” Giả Thược tung người, bật dậy khỏi sofa, vung chân đá thẳng tới mặt Chân Lãng. “Rõ ràng là anh cố ý!”
“Đừng đá vào mặt, mẹ cô sẽ nhìn thấy đấy.” Đối diện với cái chân đã đá tới ngay trước mặt, Chân Lãng vẫn tỏ ra bình tĩnh, dửng dưng cất tiếng cảnh báo.
Mũi bàn chân Giả Thược lại một lần nữa dừng lại cách chóp mũi của Chân Lãng chỉ vài centimét.
“Vừa rồi rõ ràng là anh cố ý!” Cô nghiến răng ken két, nhìn Chân Lãng vừa ăn đào vừa đọc sách một cách vui vẻ, khuôn mặt cô trở nên méo mó. “Có quỷ mới tin lời anh!”
Chân Lãng bỏ hột đào đã được gặm sạch sẽ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, bờ môi còn dính ít nước đào trông càng hấp dẫn: “Đừng tự hạ thấp mình như thế. Cô còn đáng sợ hơn quỷ nhiều, quỷ ít ra cũng có thể phân biệt được là quỷ đực hay quỷ cái, nhìn cô thì có biết là giống đực hay giống cái không?”
Chân Lãng nhìn cô từ đầu xuống chân, lướt qua cặp cẳng chân thẳng tắp, nõn nà, cuối cùng mới tặc lưỡi: “Nhìn xa đồi núi trập trùng, tới gần mới tỏ một vùng phẳng phiu.”
Giả Thược: “…”
Bàn tay cô nắm chặt, chặt hơn nữa, những đốt ngón tay phát ra tiếng lách cách như rang lạc.
Dù sao mẹ cũng chưa đến, cùng lắm thì tẩn cho hắn một trận rồi chuồn.
Đúng lúc cô nổi giận đùng đùng, chuẩn bị bất chấp tất cả xông tới, Chân Lãng đột nhiên đứng dậy: “Đúng rồi, hai cái quần lót trong phòng tắm là của cô phải không? Dọn đi!”
Cái đầu nóng máu của Giả Thược còn chưa kịp khôi phục lại tư duy bình thường, cô ngẩn ngơ trả lời: “Tôi vừa ra nghe điện thoại, quên không cất đi…”
Không đúng, hắn ta vừa nói cái gì ấy nhỉ?
Hái cái quần lót?
Một cái bẩn, một cái sạch, đúng là hai cái không sai.
Không đúng!
Thời tiết đang độ cuối xuân, đầu hạ, làn gió đêm mát mẻ len qua cửa sổ thổi vào, khiến chiếc áo cô đang mặc tung bay phất phới, lại còn mơn trớn đôi chân đang tách ra tạo thành một góc vuông chín mươi độ.
Lạnh ngắt…
Cô vội vã hạ chân, cúi đầu, vén áo lên xem. Còn Chân Lãng ở phía đối diện thì đã thản nhiên rời khỏi tầm mắt của cô, đi thẳng về phía phòng mình.
Khi cửa phòng Chân Lãng được đóng lại, từ phía phòng khách vang lên tiếng gào thét điên cuồng: “Chân Lãng, bà đây phải giết ngươi!”

back top