Ồn Ào Nhỏ

Chương 13

 

Má phải đau rát, giống như lần nào đó ăn lẩu, bị dầu bắn vào gây ra vết thương đỏ ửng, đau rát, sờ sờ, chắc là đã sưng lên rồi.

 

Móc ra một điếu thuốc trong túi xách, rút ra, hai tay kẹp lấy điếu thuốc, đốt lửa, dựa lưng vào băng ghế, hướng về phía xa, nhả ra làn khói.

 

Tôi nghĩ bộ dáng tôi bây giờ rất thất bại, bởi vì vừa có một cậu bé bệnh nhân đi đến phía sau vườn hoa, sau khi nhìn thấy tôi, kêu to: “mẹ ơi con gặp nữ lưu manh”, sau đó, rút hai chân mập mạp bỏ chạy.

 

Có khi tôi nghĩ, tôi cùng Tần Lệ thật sự tương khắc, khi còn nhỏ, cô ấy cùng tôi đi ra ngoài, cô ấy xém chút bị bọn buôn người lừa bán, đây là tôi khắc cô ấy. Sau khi về nhà, bởi vì chuyện này mà mẹ một tay đẩy tôi xuống cầu thang, đây là cô ấy khắc tôi. Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, thế giới này chính là món cá thập cẩm khắc nhau.

 

Đang ngồi ngắm những vì sao, xem trăng sáng, suy tư cuộc sống triết học, một người đến bên cạnh tôi ngồi xuống.

 

Nhị oa Hồ lô đến.

 

Không biến sắc, dập tắt thuốc lá, hành động này làm cho tôi hiểu, mình quả nhiên là thương hắn —— tôi sợ hắn ghét bỏ mình là Nữ Lưu Manh, giống như tiểu bệnh nhi, dạng chân mạp mạp nhanh nhanh chạy đi.

 

“Không sao chứ” - Đường Tống hỏi.

 

Tôi hiểu được, hắn nhất định biết vừa rồi xảy ra sự kiện dữ dội, lặng kẽ móc kẹo cao su ra, nhét vào trong miệng thanh trừ mùi thuốc lá, động tác này làm cho tôi càng thêm ý thức được tình cảm mình đối với hắn, hoặc là cảm giác – tồn tại

 

Ở vào thời khắc này, còn muốn chú trọng hình tượng.

 

“Cô có biết quá trình chế tạo cát vò thành không?” – Hắn đột nhiên hỏi đến vấn đề này. Làm cho tôi có cảm giác giống như là Harry Potter nhảy đến Transformer làm khách mời một phen.

 

“Cát vò thành là một quá trình cần mười vị Lạt Ma nghiêm chỉnh huấn luyện tôn giáo nghệ thuật mới có thể hoàn thành, cả quá trình, sử dụng màu nhuộm thành là sáu loại màu: đỏ, lam, vàng, lục, trắng, đen, sau khi làm xong, vò thành tinh xảo, nhưng nó đặc biệt là ở bước cuối cùng----- hủy diệt. Lạt Ma đem lấy quá trình chính mình khổ cực mới hoàn thành biến trở về hư không. Hủy diệt phải vô cùng tinh tế, thể hiện sắc tức là không. Thật ra thì, quá trình này cũng như hình ảnh thu nhỏ của đời người, hoàn thành, tồn tại, phá hoại, hư không” – Đường Tống chậm rãi hướng tôi tự thuật, ánh trăng trên người hắn mạ một tầng quang ảnh tĩnh mịch.

 

“Bất kể chúng ta sống là tràn đầy niềm vui hay là ngấm ngầm chịu đựng, tất cả yêu hận tình thù cuối cùng cũng hóa thành cát vụn, là ý này sao?” – Tôi hỏi. Tôi nghĩ là hắn đang an ủi tôi.

 

“Không có cách nào khống chế người khác, chỉ có thể học khắc chế tim mình” – Hắn nói

 

Tôi an tĩnh nhìn gò má hắn, hình dáng Đường Tống là một loại nhu hòa tươi sáng, tính tình hắn, như thế đạm tĩnh, đạm tĩnh đến lạnh nhạt, là bởi vì trái tim đã chết sao?

 

Cát vò thành của hắn, mấy thập niên sau, thành tro tàn, tôi trong ý nghĩ của hắn bất quá cũng chỉ là một hạt cát.

 

Cát vò thành của tôi, mấy thập niên sau, thành tro tàn, hắn trong tôi có thể là toàn bộ.

 

Hướng nhìn về một bên mặt của hắn, trong lòng tôi nhẹ nhàng nói ra – Đường Tống, anh có biết, cũng có người yêu anh hay không.

 

Ở bệnh viện đợi một đêm, sáng ngày kế tiếp, sau khi tan việc, tôi không chịu được nữa, cơm cũng không ăn, trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi. Đang ngủ mơ màng, nhật nguyệt vô quang, Nam mô a di Đà Phật, Tiểu thánh Maria, lại có người gọi di động tới như đoạt mệnh.

 

Là một số lạ, tôi bắt máy, bên này còn chưa có lên tiếng, bên kia đã truyền tới giọng nói của Tô Gia Minh: “Tần Khinh, cô lại dám ‘thả chim bồ câu” tôi a”

 

****thả chim bồ câu: đại khái là sai hẹn hoặc là hứa lèo á

 

Đúng rồi, mới đáp ứng cùng hắn ăn cơm kia mà, là tôi thất ước. Nhưng đang ngủ thoải mái, sao có khả năng rời chăn đây? Vì vậy liền ôn tồn cùng hắn thương lượng hôm khác.

 

Nhưng Tô Gia Minh cũng hung tợn trong điện thoại, uy hiếp nói, hắn không quản được miệng mình, nếu là hôm nào đó, nói không chừng liền ‘Không cẩn thận’ tiết lộ điều gì đó mà tôi không muốn cho ai đó biết.

 

Cho nên phương pháp xử lí trung lập chính là hắn tới nhà của tôi, thuận tiện mang theo một ít đồ ăn mua bên ngoài.

 

Cúp điện thoại tôi lại ngủ, hấp lại cảm giác, trong mơ mơ màng màng nghe chuông cửa vang, còn buồn ngủ chạy đi mở cửa.

 

Tô Gia Minh vừa thấy tôi, liền kêu mở cửa ra:

 

“Tần Khinh, nhân phẩm của cô thật là có vấn đề nghiêm trọng, thân thể tôi là đại bác sĩ vô cùng hiển hách, cũng có thể đem công việc bỏ xuống để đến nơi hẹn, cô ngược lại sâu gạo quốc gia lại dám 'thả chim bồ câu' tôi”

 

“Ai nói tôi là sâu gạo, trách nhiệm giáo dục mầm non tương lai của quốc gia nặng nề liền đè ở trên người tôi đấy” - Tôi phản bác.

 

Cẩn thận tính ra tôi cùng Tô Gia Minh cũng coi như biết nhau hơn mười năm, không cần phải khách sáo. Tôi để cho hắn tùy tiện ngồi trên ghế sofa, đem đồ ăn mua ngoài xếp lên mâm, từ trong tủ lạnh lấy ra rượu bia ướp lạnh, một người một chai, mở tivi, ăn.

 

Tô Gia Minh mang tới là bún xào, bánh trẻo rán, nem rán, miến chua cay, cánh gà nướng, bánh trứng, cũng không biết là ở đâu, nhưng mùi vị đúng là tuyệt đỉnh.

 

Đang ăn đến sung sướng, Tô Gia Minh chợt toát ra một câu – “Tần Khinh, cô gả cho Đường Tống là bị mẹ ép à?”

 

Ngôn ngữ Trung Quốc thật là ‘Bác Đại Tinh Thâm’, tôi thiếu chút nữa nghe thành hắn đang nói thô tục rồi.

 

“Người nào bị mẹ ép? Là tôi thích” Tôi nói.

 

Ngôn ngữ Trung Quốc thật là ‘bác đại tình thâm’, tôi thiếu chút nữa nghe thành mình nói thô tục rồi

 

“Vậy sao cô gả cho hắn?” - Tô Gia Minh hỏi.

 

“Hắn điểm nào không xứng với tôi sao? Hay là tôi có điểm nào không xứng với hắn?” - Trong miệng tôi nhai nem rán, ừ, thật đúng là có hương vị.

 

“Vấn đề không phải là xứng hay không, tôi là nói, các người không có tình cảm, làm sao có thể kết hôn?” - Tô Gia Minh miệng cắn cánh gà mật ong, dầu vừng kéo ken két liền chảy ra.

 

“Làm sao cậu biết chúng tôi không có tình cảm?” - Tôi liếc nhìn hắn một cái.

 

“Tôi nghe bạn hắn nói” - Tô Gia Minh để xuống xương gà đã gặm rất sạch sẽ, bổ sung thêm một câu – “nghe lén”

 

“Bệnh viên kia của mấy người, từ hộ sinh đến bác sĩ toàn bộ đều thích Bát Quái sao” – tôi hồng hộc hút bún xào.

 

“Dân chúng hứng thú với Bát Quái biểu hiện là xã hội có một bước tiến bộ quan trọng” – Tô Gia Minh bắt đầu cho tôi đạo lý méo mó – “Tần Khinh, cô cũng không giống người phụ nữ hiền thục cam nguyện vườn không nhà trống chờ đức ông chồng từ nhà tình nhân trở về đi”

 

“Vậy tôi giống cái gì?” - Tôi tò mò.

 

“Cô trong lòng tôi, chính là người phụ nữ lòng dạ ác độc, trái tim tàn nhẫn, địch không đánh ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tru di cửu tộc người a” – Tô Gia Minh nói

 

“Chẳng lẽ ta trờ thành cái gì hoa thược dược Lý Mạc Sầu sao?” – bất quá cẩn thận ngẫm lại, hai ngự tà kia đều là loại hình tôi thích.

 

“Nghe cái cô gọi là A Vane nói, lần này là Đường Tống vì đến bờ sông thường hẹn hò với người bạn gái trước kia mà xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn qua đẹp vô cùng, củng rất tình thâm ý trọng, nếu thật không may có chuyện xảy ra, thật đúng là chết vì tình rồi” – nhiều năm không gặp, trình độ độc miệng của Tô Gia Minh có chút gia tăng.

 

“Chuyện tình nhà người ta, cậu trông nom làm gì” – Tôi giáo dục hắn một chút, thuận tiện đem đồ ăn còn lại cho hắn ăn sạch.

 

“Tần Khinh, nhân phẩm cô thật sự có vấn đề” – Tô Gia Minh rất nghiêm túc - “Tôi còn tưởng rằng cô đối với ai cũng thờ ơ, hờ hững, lãnh đạm, nguyên lai cô giống như một quả hồng bị bóp mềm, chồng cô đối với cô như vậy, còn không nói tiếng nào, có bản lãnh cô cũng lấy mấy chiêu chỉnh tôi lúc trước ra chỉnh hắn đi”

 

“Tôi chỉnh cậu như thế nào?” – không phải giả ngu, mà chuyện cách nhiều năm như vậy, thật có chút quên mất.

 

“Cô cầm cây kim tiêm nước biển ghim tôi, cầm sách ném tôi, còn gạt tôi ăn hộp thức ăn quá hạn, hại tôi bị đau bụng ba ngày, mọi người cũng mệt lả!” – nhắc tới chuyện cũ, trên mặt Tô Gia Minh, vẻ mặt giống như là xúc động phẫn nộ.

 

Nhớ ra rồi, tôi xác nhận đã làm những chuyện này, nhưng điều kiện tiên quyết là tiểu yêu tinh này lúc ấy không mời mà tới phòng bệnh của tôi, ăn trộm đồ ăn vặt, kéo đuôi tóc của tôi, còn cười nhạo tôi không dứt. Chán ghét đứa nhỏ như vậy, không chỉnh sẽ làm thất vọng lương tâm của mình nha.

 

Thì ra, Tô Gia Minh này tới tìm tôi hưng sư vấn tội đi, ngó ngó cũng đã qua chừng mười năm, hắn còn chưa chịu quên, đo lường, so với bộ ngực chén của Duy Nhất kia coi bộ còn nhỏ hơn đấy.

 

Tô Gia Minh cũng không chịu thừa nhận điểm này, cứng rắn nói mình có lòng tốt.

 

Tôi nhìn Tô Gia Minh, trong ấn tượng, đứa nhỏ này so với tôi nhỏ hơn một tuổi, nhưng bây giờ lại cao hơn tôi nửa cái đầu, mắt to mày rậm, anh khí bức người, trong đôi mắt cũng thấy đơn thuần, không có tâm kế.

 

“Vì sao năm đó ra viện cô cũng không nói một tiếng? Sách của tôi còn ở chỗ của cô đấy” – Tô Gia Minh lại bắt đầu lật nợ cũ.

 

“Hết, tự nhiên muốn xuất viện, hơn nữa, cuốn sách Tiểu Vương Tử tôi cũng đặt lại trên giường bệnh, không có mang đi”

 

“Nếu lúc đó cô mang đi luôn có phải hay hơn không” – Tô Gia Minh nhìn tôi một cái, xem tivi một chút, nói, “Tôi đến, thì quyển sách kia để lại trên giường, giường bệnh trống rỗng, cô như vậy biến mất, không có ở đó, cảm giác…….Ai, nói không ra được có cảm giác gì…”

 

“Nói nhiều như vậy, xem như tôi đối với cậu trước đây không đúng, sau này muốn ăn thức ăn ngon gì, gọi điện thoại cho tôi, tháp tùng theo cậu, được chưa” – Duy Nhất không ở đây, có thể có người bạn để ăn hàng, ít nhất cũng an ủi dạ dày cô đơn.

 

Tô Gia Minh tựa hồ đối với đề nghị này rất hài lòng. Đang thời khắc khách chủ đều vui vẻ, chuông cửa bình thường không thấy bận rộn, lại vang lên.

 

Tôi nghi hoặc, mở cửa, vừa nhìn, tiểu thánh Maria, hừm, thằng nhãi Hoa Nhất này tìm tới cửa.

back top