Ồn Ào Nhỏ

Chương 20

Theo tôi tính toán chính là, chúng tôi muốn giống như hai vợ chồng bình thường, củi gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, tràn đầy hơi thở khói lửa nhân gian. Đầu tiên chính là đi siêu thị mua thức ăn, hai người đi đến siêu thị mới mở gần đó, dạo quanh. Đầu tiên là xác định thực đơn, hai người, ba món ăn, một món canh, như vậy là đầy đủ. Nhưng món ăn, món ăn như thế nào, canh là muốn ăn canh gì, điều này còn phải động não một phen.

 

“Đậu hủ dồn, cải trắng giấm đường, thịt kho tàu, canh chân gà nấm hương” - Trải qua ba giây tự hỏi, tôi nói ra thực đơn như vậy.

 

“Thật hài lòng, rất rõ ràng, tuyệt không dài dòng dây dưa” – Đường Tống cười

 

“Dài dòng dây dưa là xi măng nha” - tôi nói một câu hài hước.

 

Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt không có động tĩnh gì, chuyện cười này không đủ lực, tôi quyết định không ngừng cố gắng, nhìn đậu hủ trong rổ hỏi:

 

“Anh biết trong ngục giam, nữ phạm nhân ghét nhất món nào không? a/ đậu hũ đồn, b/ thịt luộc c/ cari cá viên, d/ dưa chuột cắt miếng. Đáp án chính là d”

 

Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt có chút không bình tĩnh.

 

Tôi rất đắc ý, tiếp tục nói, gà trống đi công tác một tháng, sau khi trở lại nghe nói chim cút không có chuyện gì tìm đến gà mái trêu đùa! Gà trống liền bắt đầu hoài nghi, nhấc gà mái lên xem. Quả nhiên, không quá hai ngày, gà mái sẽ sinh một cái trứng cút! Gà trống giận dữ! Gà mái cuống quít giải thích:"Cập cập, là sinh non á!"

 

Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt có chút không nhịn được rồi, tôi còn muốn tiếp tục, anh vội vã ngăn tôi lại:

 

“Ở đây nhiều người, chúng ta nhanh đi trả tiền thôi”

 

Nói xong, trực tiếp kéo tôi đến quầy thu tiền, không cho tôi cơ hội tiếp tục nói chuyện cười.

 

Tôi buồn bã, không lấy tình cảm làm điều kiện tiên quyết gắn kết hôn nhân quả nhiên hôn nhân không thể tốt, chuyện cười cũng không bình tĩnh mà nghe.

 

Bởi vì là chủ nhật, trước quầy thu tiền, quả nhiên xếp một hàng dài, tôi đang chuẩn bị hướng Đường Tống tiếp tục kể chuyện cười, liếc mắt một cái, trông thấy quầy chuyên các biện pháp kế hoạch hóa gia đình.

 

Durex, Jissbon, Dulux, Okamoto, cao bang, cảm giác thứ sáu, loại thông thường, mỏng, hạt, xoắn ốc, quả thật bao hàm toàn bộ, cái gì cần đều có.

 

Tôi dùng cánh tay, thọc Đường Tống - “Đi lấy cái đó”

 

“Kẹo cao su” – Đường Tống không biết cố ý hay cố tình.

 

“Cái đó!” - Tôi sử dụng ánh mắt ra hiệu.

 

“Thịt bò hiệu cây gậy?”

 

Được rồi, đây tuyệt đối là cố ý.

 

“Là biện pháp” - Tôi hạ thấp giọng làm rõ.

 

“À,biện pháp, em đi chọn cái em thích đi”

 

Tôi, một người đàn bà con gái, không lẽ không biết xấu hổ? Trước mặt mọi người, Đại Khinh tôi vẫn có chút sợ nha.

 

“Thật ra thì không cần cái đó, anh cũng không cần” - Đường Tống khóe miệng hơi cong.

 

“Anh rốt cuộc có đi hay không” - Tôi trừng anh.

 

“Bà xã, em không phải tự xưng là Nữ Lưu Manh sao? Thì ra là cũng sẽ xấu hổ?”

 

Tôi đây phát hiện, thì ra là Đường Tống trong xương cũng là rất xấu .

 

Sau đó, tôi tố cáo việc này cho Duy Nhất - thì dùng một câu như vầy—— là anh xuất chiêu trước, không thể trách lòng mình ngoan độc rồi.

 

Lúc ấy, tôi hắng giọng, dùng giọng nói trong bán kính một mét đều có thể nghe được, nói, “Jissbon số nhỏ nhất anh mang có chút lỏng, hay là dùng Durex đi, tổng thể nhỏ, đặc biệt thích hợp với anh”

 

Lời này vừa nói ra, lão bà trả tiền trước mặt, người mẹ phía sau ôm đứa con, còn có phía trước nhất, nhân viên thu tiền chăm chỉ làm việc, toàn bộ dùng con mắt tiếc hận nhìn nhìn gương mặt của Đường Tống, dùng con mắt càng tiếc hận hơn nhìn nhìn anh □.

 

Còn một đám đàn ông trung niên hói đầu đứng bên cạnh, toàn bộ dùng ánh mắt thắng lợi ngó ngó lại mình, mà dùng ánh mắt quần lâm thiên hạ nhìn nhìn Đường Tống.

 

Tôi nhớ được, lúc ấy mặt Đường Tống có chút trắng nhợt, tôi còn nhớ, mình khẽ nói với anh một câu.

 

“Ông xã nói đúng, em chính là Nữ Lưu Manh đấy”

 

Chỉ bởi vì một vật, làm cho hai chúng tôi một cuộc ác đấu, thật không chịu nổi, tôi và Đường Tống đều là người thông minh, quyết định tạm thời dừng lại tranh đấu.

 

Chỉ là ‘biện pháp’ nhất định phải mua, còn là hàng du lịch cao cấp, giết người cướp của, mua một tặng một, hộp hai cái.

 

Mua ‘biện pháp’ ở siêu thị thật sự cần dũng khí, dù sao người đến người đi, quá nhiều tai mắt, nếu truyền đến tai bà nội Đường Tống, như vậy chúng tôi liền phạm vào tội lớn, mưu sát nội tôn (*). Trải qua thương lượng tập thể cùng nhất trí quyết định – đi tiệm thuốc mua.

 

*** Nội tôn: cháu nội đích tôn

 

Tôi cố ý khiến cho Đường Tống lái xe đến một tiệm thuốc vắng vẻ hẻo lánh, dùng cái chiêu đê tiện vừa rồi uy hiếp anh.

 

Đường Tống bị buộc xuống xe, nhưng tôi lại có chút không yên tâm, gọi anh lại,

 

“Biết mua loại nào không?”

 

“Biết, hình đinh ốc” - Đường Tống nói lời này, có chút cắn răng nghiến lợi.

 

Hàng này không phải là cho người nha, hàng này quá độc ác đi, tôi dù sao vết thương cũ cũng chưa lành nha, lại muốn dùng nhục hình đối đãi sao.

 

Vì thân mình mà nghĩ, tôi quyết định mang kính mát lớn, đi cùng anh.

 

Bây giờ tiệm thuốc làm ăn cạnh tranh, nhân viên chào hàng vừa thấy khách hàng vào, lập tức giống như khuấy máu gà nghênh đón, vô cùng nhiệt tình hỏi muốn cái gì.

 

“Vui lòng lấy hai hộp Durex, cao cấp siêu mỏng” - Đường Tống không nhăn nhó, trực tiếp nói. Tự nhiên giống như hai ngày trước anh đi Pizza Hut, nói, lấy hai cái pizza hải sản cao cấp.

 

Nhân viên chào hàng dùng ánh mắt mập mờ nhìn tôi một cái, lại dùng khóe miệng mập mờ cười cười, tiếp đó dùng khẩu âm mập mờ nói “vui lòng chờ một chút” Đợi 1 phút mập mờ, cô lão nhân gia cầm đồ nện bước, mập mờ bước đến, tới trước giao vào trong tay chúng tôi.

 

Trả tiền mới phát hiện, Đường Tống và tôi, tiền mặt đều dùng hết sạch, ở đây cũng không cho cà thẻ, ngân hàng gần nhất cũng ngoài ba cây số. Chợt nhớ mình có đem theo phiếu chữa bệnh (NHL: ta nghĩ là thẻ chuyên dùng thanh toán tiền thuốc), bởi vì là nữ Kim Cương, tôi rất ít sinh bệnh, phiếu chữa bệnh chứa không ít tiền, thật vất vả mới có cơ hội dùng, lập tức móc ra chuẩn bị trả.

 

Nhưng trời cũng không đoán được hướng gió, nhân viên thu ngân trong tiệm dùng thanh âm đến toàn tiệm đều có thể nghe được, nói:

 

“Quy định của tiệm chúng tôi là ‘áo mưa’ không thể dùng phiếu chữa bệnh thanh toán, phải dùng tiền mặt”

 

Lời này vừa nói ra, trong tiệm, mấy người khách cùng nhân viên chào hàng, toàn bộ dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn tôi và Đường Tống.

 

Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình mà nói:

 

“Tiệm mấy người thịt bò khô hay kẹo cao su cũng có thể dùng phiếu chữa bệnh thanh toán, tại sao loại đồ dùng y học vì phòng ngừa sự kiện mà sử dụng này ngược lại không thể thanh toán?”

 

“Bởi vì đây là đồ dùng đặc thù” – nhân viên thu ngân dùng giọng rất mập mờ nhìn trên bàn tìm cách nói.

 

Đường Tống và tôi thương lượng trở về lấy tiền, đi một tiệm khác mua, khi đã bị nhiều ánh mắt mập mờ như vậy nhìn, ở lại sẽ rất mệt. Vì vậy tôi bình tĩnh, nghiêm nghị, chính khí mà nói:

 

“Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, căn cứ chính sách quốc gia, hoàn toàn chấp hành kết hôn muộn, sinh đẻ muộn, kết hôn tốt, nuôi dạy tốt, làm ơn dùng ánh mắt trong sạch lành mạnh mà cư xử đối với hành động chúng tôi tìm mua ‘biện pháp’. Nếu như hôm nay bởi vì quy định không hợp lý của tiệm mấy người làm cho chúng tôi không thể thi hành chính sách quốc gia, vậy các người chính là không đạo đức, chính là phản lại xã hội, các người sẽ bị nghiêm nghị khiển trách đấy!”

 

Sau khi nói xong, tôi đứng sừng sững, bất động, cho đến khi phục hồi lại tinh thần, nhân viên thu ngân lặng lẽ đem phiếu chữa bệnh của tôi mà cà, đem ‘biện pháp’ đưa cho chúng tôi.

 

Ra khỏi tiệm, lên xe, tôi gở mắt kính xuống, hỏi Đường Tống

 

“Em không phải là rất mất mặt chứ?”

 

Đường Tống đã có thể thật bình tĩnh mà đối diện tất cả,

 

“Bà xã là Nữ Lưu Manh mà, anh hiểu”

 

Cá nhân tôi cảm thấy, ngày hôm nay, bản tính Nữ Lưu Manh tôi đây ở trước mặt Đường Tống bại lộ không thể nghi ngờ, chỉ là, đây cũng là chuyện tốt, nguyên lý biểu hiện tình cảm thăng hoa đó là, có thể ở trước mặt đối phương tự nhiên phóng túng.

 

Mặt khác, Đường Tống ở trước mặt tôi cũng triển hiện một mặt khác, không còn là mặt lạnh nhỏ, quần áo trắng nhẹ nhàng, mà là thú vị hơn một chút.

 

Tôi cảm thấy gian khổ hai vạn năm nghìn dặm trường chinh bước ra bước đầu tiên.

 

Đáng giá ăn mừng, tôi quyết định tối nay ăn nhiều hơn một chén cơm.

 

Sau khi cơm nước no nê, hai chúng tôi nằm trên ghế sa lon xem phim mỹ, là phim tôi thích nhất 《 dục vọng đô thị 》, từ lúc bắt đầu đại học, cũng đã xem qua ba lần, xem mãi không chán, lúc này đang phát ra hình ảnh nữ chính cùng với Mr. Big đang không ngừng dây dưa. (hix – ta chưa xem cái phim này nên hok biết đoạn này nha)

 

“Em thích nhất người nào?” - Đường Tống hỏi.

 

“Trừ nữ chính, ai cũng thích”

 

Tôi lại nói:

 

“Một người đàn ông, là Big hay là Eden? Trong cuộc đời mỗi người con gái sẽ có một Mr.Big và một Eden, người trước là cô yêu mà không được yêu, cho cô thống khổ cùng biết yêu, trợ giúp cô trưởng thành, tựa như đại di mụ lại tới, máu tanh, nhưng là dấu hiệu cô trở thành thiếu nữ. Người sau yêu cô, cho cô vô hạn bảo vệ cùng thương yêu. Nói như vậy, phụ nữ thông minh sẽ lựa chọn Eden, bởi vì các cô hiểu được phương thức yêu của mình chính là để cho mình hưởng thụ trong tình yêu. Mà phụ nữ cố chấp sẽ chọn Mr.Big, các nàng nhận định, yêu chính là yêu, cả đời đáng giá một lần, nếu như buông tha, sẽ hối tiếc”

 

“Nếu như là em, sẽ chọn Big hay Eden?

 

Không chút do dự lựa chọn - “Big”

 

“Nói như vậy, em là người phụ nữ cố chấp?” - Đường Tống nhìn tôi, ánh mắt có vẻ như nghiêm túc.

 

“Không phải cố chấp, mà bởi vì em là Nữ Lưu Manh”

 

Giải thích:

 

“Hai chữ cái đầu tiên trong Eden là ED - là viết tắt ‘rối loạn khả năng tình dục’, giữa Big cùng ED, dĩ nhiên chọn Big” - tôi không do dự nghiêng về phía trước. Tôi cảm thấy Nữ Lưu Manh này lấy cớ thật là tuyệt, mang tội giết người phóng hỏa đều có thể chạy được.

 

“Vậy, anh là người trước hay là người sau?” - Đường Tống hỏi.

 

“Anh là muốn hỏi mình là Big hay là Eden, hay là hỏi nơi đó của mình là Big hay là ED?” – Ánh mắt của tôi lóe ý cười xấu xa.

 

“Anh muốn hỏi chính là… ý phía trước” - Đường Tống đón nhận ý cười xấu xa của tôi.

 

“Ý đằng trước, em không thể nói cho anh biết, vấn đề phía sau, em phải thử một chút mới có thể nói cho anh biết nha” - Tôi từ tấm kiếng trên hồ cá phòng khách, phát hiện mình hiện tại đặc biệt giống như con mèo, thân thể co rúc, ánh mắt lười biếng, vả lại thật hư hỏng.

 

Đối mặt sự khiêu khích của tôi, Đường Tống chỉ nói mấy chữ —— sự thật thắng hùng biện.

 

Sau đó, ở trên ghế sofa, anh dùng tôi làm thí nghiệm, sử dụng công cụ vừa dùng phiếu chữa bệnh trắng xanh mới mua - ‘biện pháp’.

 

Kết quả chứng minh, là người trước.

 

Vô luận từ sinh lý, hay là tâm lý, anh đều là Mr.Big của tôi.

back top