Trong lúc chiến tranh lạnh, ông ngoại Tần Khinh ngã bệnh, cô vội vã về nhà thăm, tôi cũng quyết định đến đó để nhận lỗi với cô, nhưng lại nhìn thấy cô cùng Đàm Vĩ Vĩ ở chung một chỗ. Tôi nhìn ra được, người đàn ông này có tình ý với Tần Khinh. Nhưng đồng thời cũng nhận ra, ngoại trừ sự kính trọng, Tần Khinh không có ý gì đối với hắn.
Tôi từ từ cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, nếu quả thật đúng như phỏng đoán trước đây của mình, Tần Khinh gả cho tôi là bởi vì gia đình tôi cùng gia đình cô môn đăng hộ đối, nhưng gia thế của Đàm Vĩ Vĩ cũng không thua kém, tại sao cô phải từ bỏ người đàn ông yêu mình mà chấp nhận gả cho tôi?
Tôi không đủ tự tin để so sánh với một Đàm Vĩ Vĩ ưu tú như vậy.
Tần Khinh không trả lời tôi, điều này làm tôi càng thêm nghi ngờ phán đoán trước đây của mình.
Tôi bắt đầu muốn tìm hiểu cô, đồng thời cũng muốn cô hiểu rõ về mình hơn.
Sau cùng, tôi cũng hiểu rõ, cô không phải như trong tưởng tưởng của tôi là một cô gái lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, cô không phải là bông hoa trong nhà kính, càng không phải là một người yếu đuối, cô mềm mại nhưng lại vô cùng dẻo dai, tính cách rất ngoan cường.
Cô chưa bao giờ khóc thút thít hay tỏ ra yếu đuối ở trước mặt tôi, nhưng lại làm cho tôi sinh ra ham muốn che chở, bảo vệ cô.
Vào lúc tình cảm của chúng tôi dần dần ấm lên thì Hòa Nhất bắt cóc cô mang tới Anh Quốc.
Từ khi cô mất tích, tôi vận dụng hết tất cả các mối quan hệ quen biết để tìm cô, trong lúc gọi điện thoại, tôi phát hiện tay mình khẽ run, vì hiểu ra một điều, Hòa Nhất là một người đàn ông đa tình trăng hoa, nhưng một khi nghiêm túc thì không ai có thể ngăn cản hắn.
Tôi sợ hắn sẽ tổn thương đến Tần Khinh.
Qua mấy đêm tìm kiếm không ngừng nghỉ, tôi cũng tra ra vị trí của Hòa Nhất. Nhưng tôi vẫn chậm một bước, chuyện tôi không muốn thấy đã xảy ra.
Trong rừng cây, cô co rút thân thể lõa lồ của mình, nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô tôi giống như bị thương, trong nháy mắt tôi mất đi lý trí, tôi thậm chí muốn Hòa Nhất cứ như vậy biến mất.
Tôi hung hăng đánh Hòa Nhất, bắt đầu từ lúc này hắn không còn là anh em của tôi nữa.
Tần Khinh bệnh nặng một trận, sau khi tỉnh lại, hai chúng tôi không nhắc đến chuyện kia, thế nhưng chuyện này, giống như là một câu hỏi không có câu trả lời trong lòng của Tần Khinh, cô không nói, tôi không hỏi. Chỉ âm thầm, chăm sóc cho cô, không Hòa Nhất tiếp cận cô nửa bước.
Nhưng một chút lơ là, Đàm Vĩ Vĩ lại chen vào, tôi nhìn thấy Đàm Vĩ Vĩ ôm cô, mặc dù biết giữa bọn họ không có gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái, tôi vốn không phải là một người đàn ông độ lượng như vậy.
Tôi lại hỏi Tần Khinh một lần nữa, tại sao đồng ý gà cho tôi, lần này, câu trả lời của cô là cô yêu tôi. Nghe đáp án này, trong nháy mắt đầu óc của tôi trở nên trống rỗng. Cô lập tức cười to, nói mình chỉ là muốn trêu chọc tôi.
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, tôi thầm nghĩ, nếu như đây là thật, vậy tôi sẽ làm thế nào?
Sau sự kiện kia, Tần Khinh né tránh chuyện sinh hoạt vợ chồng với tôi, tôi đưa cô đi Hải Nam, hy vọng phong cảnh đẹp và lãng mạn có thể giúp cô thư giãn. Cùng cô đi dạo, tắm nắng, tôi bắt đầu tưởng tượng tương lai của chúng tôi – sẽ có một bé gái đáng yêu, lớn lên nhất định phải giống cô.
Vốn cho là đến địa điểm mới hoàn cảnh mới, sẽ không có Hòa Nhất, không có Đàm Vĩ Vĩ, nào có thể đoán được vào lúc không ngờ nhất một người đàn ông ngoại quốc tên Jeff xuất hiện, tôi không thích hắn – vừa nhìn thì cũng biến hắn chính là kẻ phá rối rồi.
Ở dưới nước biển xanh thẳm, tôi ôm lấy cô, một giây ngắn ngủi kia, tôi cảm thấy sợ – sợ cô sẽ bị người khác cướp đi.
Sau đó, Tần Khinh bị thương, sau khi tỉnh lại, nhìn tôi hỏi một câu: “Anh là ai?”.
Nói thật, trong giây phút đó, trái tim tôi ngừng đập.
Thật may cô chỉ nói giỡn, thế nhưng giây phút đó, tôi biết địa vị Tần khinh ở trong lòng tôi đã không còn như trước.
Giữa lúc bất tri bất giác, tôi đã yêu cô. Tôi bắt đầu muốn Tần Khinh sinh con, không phải là vì duy trì gia đình, mà vì chúng tôi có tình cảm, tuyệt đối có tư cách sinh con, một đứa con chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Nhưng việc đời không phải lúc nào cũng như ý, bởi vì Dương Dương, tôi chọc phải một đám xã hội đen, vào ngày tết nguyên đán, tôi và Tần Khinh bị họ trả đũa. Tình huống nguy cấp, nhưng tôi rất tỉnh táo, trong lòng luôn có một ý nghỉ, không để cho Tần Khinh bị thương.
Tôi lừa cô, để cho cô đi trước, tôi ở lại, một mình đối mặt đám người đó.
Những thước bảng, côn, gậy đánh vào đầu tôi như mưa, trên người không chỗ nào là không đau. Nhưng tôi cắn răng chịu đựng, cố gắng chịu đựng, tôi không thể có chuyện, tôi đã hứa với Tần Khinh, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi còn muốn cùng cô sống đến đầu bạc răng long, tiếp tục sống đến khi nào chết đi..
Tôi rơi vào hôn mê, mơ hồ biết mình được cứu, nhiều lần muốn mở miệng hỏi thăm tình hình của Tần Khinh, nhưng bởi vì quá mức suy yếu mà không thể. Sau khi tỉnh lại, đứng bên cạnh, lại là Phạm Vận.
Đối mặt với Phạm Vận, ngoài sự chua xót trong lòng, nhiều hơn hết chính là áy náy, áy náy vì không thể thực hiện lời hứa ngày xưa với cô, mà còn…… tôi đã thay lòng.
Tôi đã yêu một người phụ nữ khác.
Tần Khinh cùng Phạm Vận chạm mặt nhau, Tần Khinh nói cho tôi biết cô mang thai, tôi đương nhiên là rất vui mừng, nhưng bình tâm lại thì thấy cô cố ý nói chuyện này trước mặt Phạm Vận. Quả nhiên, cảm xúc của Tần Khinh bộc phát, cô làm rơi hộp đựng canh, sau mấy ngày cũng không đến thăm tôi. Tôi biết cô để ý Phạm Vận, tôi cũng nói với bản thân mình nên chú ý. Tôi tự mình ra viện, về nhà ôm cô, bảo đảm với cô, sau này sẽ không gặp mặt Phạm Vận nữa.
Nhưng sau khi Tần Lệ đâm Phạm Vận bị thương, tôi vi phạm lời hứa với Tần Khinh, đi gặp Phạm Vận.
Có lẽ tính cách của tôi thật là dài dòng dây dưa, nhưng dù sao cô ấy cũng từng là người yêu của tôi, tôi không thể không quan tâm cô ấy.
Sau đó, từ a Vane tôi biết được một chuyện, Tần Khinh không có mang thai. Trong lòng tôi rất rố, tôi biết Tần Khinh làm như vậy là bởi vì sự xuất hiện của Phạm Vận, nên ra sức giúp cô giấu giếm cha mẹ, tôi không muốn làm cho hai ông bà già thất vọng, cũng không muốn Tần Khinh để lại ấn tượng không tốt trong lòng bọn họ.
Khi Tần Khinh vô tình nhìn thấy tấm hình của Phạm Vận ở phòng tôi, tôi có thể thề tôi thật sự không cố ý, tấm hình kia nằm ở đó rất lâu rồi, ngay cả tôi cũng không nhớ, nhưng tôi lại không có ý định giải thích với cô. Tôi nghĩ cho dù mọi chuyện có thế nào, thì chuyện Tần Khinh giả mang thai phải cố gắng giử kín không để vạch trần, tôi lo lắng a Vane sẽ nói ra.
Lần cãi vả này, cảm xúc của tôi cùng với Tân Khinh rất kích động, tôi đã không nhớ mình nói gì. Tôi thật không hiểu, chẳng lẽ tôi đối với cô còn chưa đủ tốt? Tại sao cô luôn nghi ngờ?
Sau đó, Tần khinh bỏ đi ra ngoài, tôi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lại phát hiện cô cùng Hòa Nhất ở trong khách sạn.
Tôi cùng cô lại xảy ra cãi vả, sau đó cô nói muốn ở riêng, hơn nữa dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Vào lúc tôi cực kỳ buồn chán, a Vane lại hẹn tôi đến Màu Sắc Phường, khi đó, tôi cũng không biết Phạm Vân đang ở đó. A Vane nói, cô muốn đem chuyện Tần Khinh giả mang thai nói ra, tôi dĩ nhiên hết sức ngăn lại, cũng cùng với cô tranh luận một lúc.
Phạm Vận im lặng nhìn chúng tôi một hồi, rốt cuộc hỏi một câu, “Đường Tống, có phải anh đã yêu Tần Khinh?”
Tôi im lặng.
Phạm Vận xoay người rời đi, ngay cửa ra vào, tôi giữ cô lại.
Trong mắt Phạm Vận đầy nước. “Đường Tống, em chưa bao giờ nghĩ, anh sẽ yêu một người khác”. (Móa nó con này tự tin gớm, xin lỗi các bạn vì mình bức xúc quá)
“Thật xin lỗi”. Tôi nói.
“Em vẫn không quên được anh, dù cho người nhà của anh có làm nhục em thế nào, em cũng vẫn muốn nắm chặt tay của anh. Anh nói chỉ vì mạng sống của cha, chúng ta tạm thời chia tay, em đồng ý, không lâu sau anh liền cưới Tần Khinh, em cũng không hề làm loạn, em tin tưởng anh sẽ không có tình cảm với cô ấy, chỉ là muốn làm cha mẹ vui lòng. Cho dù là bất kể như thế nào, trong lòng anh luôn có em, em là người mà anh yêu nhất, thậm chí là người yêu duy nhất, em nghĩ rằng tình cảm của chúng ta là vô giá, là độc nhất vô nhị. Nhưng hiện tại thế nào? Anh sẽ nói với em, anh cưới Tần Khinh là bởi vì anh yêu cô ấy? Cuối cùng anh nghĩ gì? Anh muốn tổn thương em như thế nào thì anh mới ngừng lại?” Tâm tình Phạm Vận rất kích động.
Tôi cố gắng an ủi cô, trong nội tâm cũng tràn đầy chua xót. Cuộc đời tôi yêu hai người phụ nữ, nhưng đồng thời lại tổn thương đến họ sâu sắc.
Tôi rất thất bại.
Tôi không nghĩ tới, Tần Khinh nhìn thấy hết một màn này, mà Hòa Nhất lại đứng bên cạnh cô, bọn họ lại đang cùng nhau.
Tôi cùng với Tần Khinh tan rã trong không vui, cô là bởi vì Phạm Vận, mà tôi là bởi vì Hòa Nhất.
Lần gặp mặt lại, là ở đám tang của Tần Lệ, Phạm Vận bởi vì biết tôi có tình cảm cùng Tần Khinh nên quyết định buông tay, chấp nhận Dương Dương, Tần Lệ vì không chịu nổi đả kích này, nhảy lầu tự sát.
Tần Khinh cũng giống như mất đi hồn phách, giờ phút này cô rất lệ thuộc vào tôi. Tôi nghĩ, tôi sẽ chăm sóc cho cô, giải thích tất cả với cô, đền bù tổn thương cho cô.
Song vào đêm đó, Tần Khinh thẳng thắn nhìn tôi nói ra tất cả, cô yêu tôi, từ nhiều năm về trước, 8 năm, toàn bộ 8 năm.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra tất cả, tất cả đều có nguyên nhân.
Tại sao cô đồng ý gả cho tôi, tại sao cô từ chối hết những người đàn ông ưu tú theo đuổi, tại sao cô lại để tâm đến Phạm Vận, tại sao cô phải giả mang thai.
Tần Khinh không làm sai bất cứ chuyện gì, trừ yêu tôi.
Tôi thật sự không xứng đáng với tình yêu của cô.
Tôi cho rằng mình đối với cô đã rất tốt, nhưng không ngờ, cô lại có thể âm thầm cho tôi tình cảm mãnh liệt nư vậy.
“Tần Khinh, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa có được hay không, quên quá khứ, quên tất cả, cho anh thêm một cơ hội” Trong giây phút đó, tôi chỉ có một thỉnh cầu duy nhất.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt, kịch liệt làm....... Chuyện yêu.
Sáng sớm hôm sau, cô ra đi, chỉ để lại một quả Belle.
Cô từ bỏ đoạn hôn nhân này, cô đối với tôi hoàn toàn thất vọng.
Tôi một mình ngồi trong phòng đợi cô gần nữa tháng, ở đây, khắp nới đều có dấu vết của cô. Cũng không phải là không muốn đi tìm cô, chỉ là tôi sợ, sợ mình tổn thương cô quá sâu, sợ cô không còn tình cảm gì với tôi, sợ cô sẽ không trở về.
Sau đó, tôi nhìn thấy nhật ký của cô, nhật ký rất dầy đến mấy quyển, trước kia tôi lại không phát hiện. Trong nhật ký, phần lớn cô ghi lại chuyện về tôi, lúc tôi đọc diễn văn ở trên đài, khi tôi cứu cô ở bậc thang, hay chuyện cô nhặt được ví tiền của tôi. . . . . .
Lục lại trí nhớ, tôi trở lại lúc học ở trường cấp 3, nhìn thấy cô bé kia, cô bé đó luôn yên lặng ở một bên nhìn tôi.
Tôi hiểu rõ, mình thật may mắn, vì được cô yêu sâu đậm như vậy
Càng thêm hiểu rõ, mình thật thất bại, bởi vì để cho cô cứ như vậy rời đi.
Phạm Vận tới tìm tôi, cô nói muốn đi Anh Quốc, cô hối hận vì mình đã phá hỏng mọi chuyện, cô nghe nói Tần Khinh đã rời đi, liền tới thăm tôi, hỏi một lần cuối cùng tôi và cô ấy có thể trở về như trước kia không?
Tôi cự tuyệt cô, có thể đời này tôi thiếu Phạm Vận rất nhiều. Quá khứ tốt đẹp, nhưng đã là quá khứ, cũng chỉ là một hồi ức mà thôi.
Phạm Vận đi, cô nói, cả đời này, sẽ không bao giờ gặp lại tôi.
Tôi có lỗi với cô, cho nên tôi không thể để mình tiếp tục phạm sai lầm. Tôi quyết định đi tìm Tần Khinh, tôi không muốn mình hối hận, tôi sẽ không từ bỏ cô.
Tần Khinh đi du lịch, cô đi rất nhiều nơi, không chút phấn son, tinh khiết như nước, lúc này cô đẹp hơn so với bất cứ lúc nào. Nhưng tôi không thể đến gần nhìn cô, chỉ có thể ở phía sau âm thầm bảo vệ cô.
Giúp cô lấy lại ví tiền, vì cô đánh với tên tặc xe, thậm chí thấy Hòa Nhất vào phòng cô liền giả danh báo cảnh sát. Cuối cùng cô ở thôn nhỏ trong núi, tôi cũng vậy đi theo, nhờ những người trong thôn giữ bí mật cho tôi.
Nhưng cuối cùng, cô cũng phát hiện.
Cô muốn tôi đi, chỉ là, tôi làm sao có thề đi được.
Tần Khinh, em đã đi vào trái tim của anh, anh muốn kéo em ra, nhưng trái tim này, bị tàn phế mất rồi.