Trà lâu thanh nhã, người phẩm trà cũng nhiều. Bên cửa sổ sát đường, một thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt ngồi ở đó, bên người nàng có một nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt đang chải bím tóc.
Thói quen dậy từ lúc trời còn mờ sương, cùng tỳ nữ thân thiết bước ra khỏi nhà, thói quen ngồi ở bên cửa sổ của trà lâu, ngắm tia nắng ban mai, ngửi mùi trà tươi mát thơm tho, ăn những món điểm tâm tinh xảo.
Nuốt xuống bánh đậu xanh, Dương Uyển Nhi nhắm mắt, lộ ra lúm đồng tiền hạnh phúc, tựa như con mèo nhỏ no bụng, cực kì đáng yêu.
Kim Chỉ Nhi giương hai tròng mắt sương mù sùng bái nhìn tiểu chủ tử:
Tiểu thư thật tuyệt! Dung mạo xuất sắc, thơ, từ, ca, phú, cầm, kỳ, thư, họa mọi thứ tinh thông, còn có một thân võ nghệ, tuyệt không giống loại thiên kim tiểu thư hoặc là mảnh mai hoặc là ương ngạnh như bình thường.
Trong con ngươi, lông mi như hồ điệp giương cánh, Dương Uyển Nhi thấy mình tỳ nữ nhìn mình ngơ ngẩn, đã sớm thành thói quen, cười nói:
“Chỉ Nhi, ta biến thành điểm tâm rồi sao?”
“Hả?” Kim Chỉ Nhi mờ mịt, thật lâu mới phản ứng, “Tiểu thư, người giễu cợt Chỉ Nhi.”
Quệt mồm, giả vờ tức giận.
“Ha ha…” Dương Uyển Nhi thú vị nhìn tiểu nha đầu dễ thương này, hài hước như cũ,
“Không phải sao? Nếu không sao mà em lúc nào cũng nhìn ta chăm chăm?”
“Tiểu thư.” Kim Chỉ Nhi không thuận theo dậm chân một cái, “Người còn giễu cợt người ta.” Ô ô, nàng vừa quên không nói tiểu thư nhà nàng còn là một Tiểu ma nữ, thỉnh thoảng đùa người, đặc biệt thích trêu cợt nàng.
“A, được rồi, không cười em nữa.” Dương Uyển Nhi vừa nói, lấy tay che miệng cười trộm.
Nàng chỉ biết có thể như vậy.Không tiếp nhận, nghiêng một cái đầu, nhìn mấy nam tử nhìn lén các nàng, hơn nữa ánh mắt còn lén lút, hỏa khí thoáng cái xông ra, nàng đứng lên, chỉ vào mấy nam tử lớn tiếng chất vấn:
“Ở đâu ra cuồng tặc, lại dám nhìn lén tiểu thư nhà ta như thế, các ngươi ăn tim gấu gan báo rồi sao?”
Kim Chỉ Nhi đột ngột nói, khiến trà lâu vốn đã không tính là náo nhiệt đột nhiên tĩnh lặng không một tiếng động. Một hồi lâu, những trà khách khác mới kịp phản ứng, ngắm nhìn Kim Chỉ Nhi sắc mặt đỏ lên, cuối cùng đưa tầm mắt sang mấy tên nam tử bị giáo huấn, quả thật, mấy người dung mạo bình thường, vẻ mặt đê tiện, không giống người tốt.
Ba gã hắc y nam tử đang tham lam trộm ngắm Dương Uyển Nhi và Kim Chỉ Nhi xinh đẹp, đột nhiên bị Kim Chỉ Nhi mắng, cũng ngây ngẩn cả người. Một lát sau, mọi người bàn tán, ánh mắt khinh bỉ làm hắn thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tía tai giải thích:
“Cô nương nói hưu nói vượn gì đó, bọn ta nhìn lén lúc nào?” Một giọng địa phương nặng nề.
A, hóa ra là người bên ngoài tới, không trách được dám mạo phạm Dương Uyển Nhi. Nàng là thiên kim của huyện quan lão gia, là bảo bối của lão gia và phu nhân. Tưởng tượng kết quả bi thảm của mấy người này, người bên cạnh đã bắt đầu lắc đầu vì bọn họ không hiểu chuyện, vừa gửi mấy ánh mắt thông cảm tới.
Đối với phản ứng của người bên cạnh, ba người không hiểu ra sao. Thông cảm ư? Có ý gì?
Hai cô nương này có lai lịch gì sao? Mang theo ánh mắt hoài nghi đánh giá tiểu cô nương kia, lại chạm phải ánh mắt oán hận của nàng.
Ba người cả kinh, rồi lại tức giận vì mình hơi e ngại ánh mắt của nàng. Hừ, ngoan cố ‘hừ‘ một tiếng, mấy đại nam nhân như họ sao có thể sợ hai cô gái mảnh mai này? Nhìn các nàng vóc người xinh xắn, ra tay là có thể đoạt đi hai cái mạng nhỏ ấy.
Dương Uyển Nhi vẫn lạnh lùng chú ý đến ba nam nhân, ánh mắt tà ác của họ quả thực làm người ta muốn nôn, dáng vẻ thẹn quá hóa giận cãi chày cãi cối càng làm nàng cảm thấy bi ai.
Những tên ngu xuẩn, không hiểu chuyện đã dám rêu rao, thật là chán sống!
Nàng từ từ đứng lên, lạnh lùng quăng cho bọn hắn một ánh mắt thương hại.Hắc, ánh mắt của tiểu cô nương kia là…?
Ba nam nhân nhìn nhau một cái, thương hại ư? Bọn họ không nhìn lầm sao? Cô gái mảnh mai thế nhưng lại thương hại bọn họ? Ha ha…
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, một người trong đó đột nhiên nhìn Dương Uyển Nhi.
“Tiểu cô nương, tên cô là gì? Thật xinh đẹp!”Nam nhân cường tráng cười một tiếng với Dương Uyển Nhi, quay đầu lại cười một tiếng với đồng bạn.
“He he…” Hai người bạn cũng ám muội cười cười.
Ba nam nhân chỉ biết mình, nhưng không có lưu ý đến người bên cạnh mang vẻ mặt sợ hãi lặng lẽ muốn bỏ đi.
“Ta có đẹp không?” Dương Uyển Nhi mang vẻ mặt âm lãnh đột nhiên nở một nụ cười, nũng nịu hỏi nam nhân cường tráng.
“Đẹp, đẹp, rất đẹp!”
Nụ cười của Dương Uyển Nhi chói lọi như hoa, khiến mấy nam nhân trợn tròn mắt. Nhất là nam nhân cường tráng, chỉ thiếu không chảy nước miếng.
“Ha ha…” Loại nam nhân ngu như heo này, khiến Kim Chỉ Nhi đang tức giận cũng nhịn không được bật cười. Hừ, đồ con heo, lát nữa, tiểu thư chắc chắn cho các ngươi nhìn đã. Nàng nhẹ nhàng lui qua một bên, đang đợi cơn “cuồng phong quét lá rụng”.
Dương Uyển Nhi liếc mắt nhìn Kim Chỉ Nhi, bất đắc dĩ cười khẽ ở trong lòng, tiểu nha đầu này chuẩn bị xem kịch vui!
“Tiểu cô nương, cùng đại gia trở về phủ đi? Ta bao nàng ăn uống.”Namtử cao lớn thèm muốn tham lam dung nhan xinh đẹp của Dương Uyển Nhi, bàn tay to như tay hổ đưa về phía nàng.
“Càn rỡ!” Không đợi Dương Uyển Nhi phản kích, Kim Chỉ Nhi đã sớm ném đĩa đựng điểm tâm vào gã.
Bẹp…
Đĩa điểm tâm chảy xuống trên người gã, rơi xuống đất, điểm tâm rơi đầy đất, cái đĩa nát vụn!”Ngươi…” Nam tử nhìn cả người chật vật, oán hận trừng mắt nhìn Kim Chỉ Nhi, đưa tay túm lấy nàng.
Trước khi ngón tay gã đụng phải Kim Chỉ Nhi, Dương Uyển Nhi nhẹ nhàng vung áo kéo Kim Chỉ Nhi sang một bên.
“Cô…?” Dương Uyển Nhi có thân thủ gọn gàng như thế khiến ba nam nhân cả kinh, một tiểu cô nương mảnh mai như thế lại là người luyện võ. Không dám khinh thường, nam tử cao lớn thu hồi cánh tay tấn công Kim Chỉ Nhi, hướng tới Dương Uyển Nhi.
“Quả là ngu ngốc.” Dặn dò Kim Chỉ Nhi xong, Dương Uyển Nhi xoay người, cười cười như cũ nhìn nam tử, “Đại gia không phải muốn dẫn ta về phủ sao? Bây giờ sao lại thô lỗ như vậy?”
Dáng vẻ hờn dỗi của Dương Uyển Nhi khiến nam tử không nhịn được nhộn nhạo trong người, nhưng nghĩ tới thân thủ vừa rồi, liền cảnh giác trong lòng, không dám khinh thường.
Thấy nam tử không cắn câu, Dương Uyển Nhi xóa đi nụ cười, lạnh lùng theo dõi hắn,
“Dám đánh người của bổn cô nương, muốn chết!”
Ánh mắt còn lạnh hơn băng, khiến ba nam tử không nhịn được thầm giật mình. Tiểu cô nương này xem ra không phải nhân vật bình thường, chẳng lẽ bọn họ thật sự trêu chọc trúng người không nên trêu chọc?
Ba người nhìn nhau, truyền lại ý nghĩ. Chờ một chút, nếu không đánh lại sẽ ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Namtử cao lớn quay đầu lại, dò xét nhìn Dương Uyển Nhi:
“Rốt cuộc cô là người phương nào? Môn phái nào?”
“Ha ha…” Dương Uyển Nhi một trận cười duyên, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Ta là Dương Uyển Nhi, không môn không phái.”
Không môn không phái?
Nghe nàng vừa nói như thế, ba nam tử yên tâm không ít. Không môn không phái, xem ra không phải nhân vật ghê gớm gì. Có chút đắc ý cười cười, nam tử cao lớn đột nhiên xuất thủ về phía Dương Uyển Nhi.Hừ…
Dương Uyển Nhi hừ lạnh, bằng công phu mèo ba chân của gã cũng muốn đánh nàng?
Nàng đứng đó, bất động, cho đến lúc một quyền của nam tử tới trước mắt, mới nhẹ nhàng vung tay lên, trong nháy mắt, ai cũng không thấy rõ nàng làm gì, nam tử cao tráng đã bị quăng sang một bên…
Nhan Nhược Thần cẩn thận cầm hộp trang sức Phỉ Thúy, trong đầu tưởng tượng vẻ mặt Tô Tích Nhân khi nhận nó, tưởng tượng cổ tay bạch ngọc mảnh khảnh ấy đeo cái vòng này sẽ mỹ lệ như thế nào, nụ cười khó kìm lòng nổi lên. Đắm chìm trong tâm tưởng, mất đi cảnh giác với gió thổi cỏ lay, y không phát hiện có một bóng dáng như tia chớp đang lao đến.
Rầm…
Một tiếng lớn, hắn bị vật khác đụng vào, lảo đảo một chút lệch người, hộp đồ trên tay văng ra, ngu ngơ chốc lát mới hoàn hồn. Y thấy một nam tử cao lớn chật vật đang rên rỉ thống khổ trên mặt đất, mà hộp trang sức của y thì bị đánh văng lên trên một góc của quầy bán vải.