Ôn Thôn Nương Tử

Chương 41: Tô gia

Tô lão gia ngồi trong khuê phòng của nữ nhi Tích Nhân, mắt nhìn gương đồng trên bàn trang điểm của nữ nhi, lược gỗ, hộp phấn… nỗi nhớ càng sâu. Nước mắt, cũng bất tri bất giác đọng ở trong mắt.

Lách tách…

Từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ trên bàn trang điểm màu trà, trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt già nua đã trải qua bao tung hoành, nhưng không xấu xí, ngược lại, nó thoạt nhìn rất dịu dàng.

“Lão gia…”

Tân quản gia của Tô phủ, bước những bước chân tròn mập mạp đến.

Tô lão gia vội vàng gạt đi nước mắt, nhưng vẫn đưa lưng về phía ngoài, khàn giọng hỏi:

“Quản gia, có chuyện gì sao?”

Nghe giọng nói lão gia rõ ràng cho thấy ông đã khóc, hắn không giấu nổi thở dài. Kể từ khi tiểu thư đi Tô Châu, lão gia thường xuyên như thế. Tuy nhiên, nhớ tới vừa nhận được tin tức, hắn lại cao hứng trở lại:

“Lão gia, Đan phủ vừa gởi thư tới, nói tiểu thư đang trở về.”

“Cái gì?” Tô lão gia sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi nói Tích Nhân đang trở về sao?” Tô lão gia vui mừng nhìn Tân quản gia, có chút không dám tin tưởng.

“Không sai, lão gia. Tiểu thư đã trở về.” Tân quản gia gật đầu, lão gia quả nhiên đã khóc.

Tuy nhiên, may mà tiểu thư đã trở về.

“Tích Nhân đã trở về.” Tô lão gia tin tưởng tin tức này, đứng lên, nhưng bởi vì ông đã ngồi đây một thời gian ngắn, thần kinh có chút chết lặng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào xuống đất.

“Lão gia cẩn thận.” Ttân quản gia vội vàng dùng thân thể mập mạp đỡ Tô lão gia, tránh cho ông ngã trên mặt đất.”Không có chuyện gì.” Tô lão gia cười cười, “Đi thôi, quản gia. Chúng ta mau đi chuẩn bị đón Tích Nhân.”

“Vâng, tiểu nhân biết.” Tân quản gia cũng cười, lại nhớ tới gương mặt lão gia.

“Ha ha…”

Hai lão nhân đã gần năm mươi dìu nhau, cười đi ra cửa trước.

Bên kia.

Từ khi tìm được nơi ngủ trọ ở chùa, đoàn người Đan Ty Tuấn một đường thuận lợi, nhanh chóng trở về kinh thành.

“Thiếu chủ, ngài về rồi!” Tổng quản Đan phủ sớm nhận được tin tức đã suất lĩnh một đám tùy tùng đợi đã lâu.

“Ừ.” Đan Ty Tuấn vẻn vẹn nhướn lông mày, thoáng nhảy xuống khỏi tuấn mã, đi tới trước cỗ kiệu màu xanh ngọc, dìu một cánh tay ngọc bước ra.

“Ách…”

Tất cả mọi người ngạc nhiên đánh giá động tác dịu dàng của Đan Ty Tuấn, Thiếu chủ luôn luôn làm theo ý mình lại có lúc dịu dàng như thế. Thật khó mà tin! Bọn họ chỉ từng thấy một Đan Ty Tuấn quá mức phong lưu khinh bạc. Tò mò quăng ánh mắt tới chủ nhân của cánh tay ngọc, rồi lại cả kinh…

Trời ạ, người khiến Thiếu chủ trở nên ôn nhu như thế lại là Tô cô nương? Tiêu vật của Tiêu cục?

Tiêu cục không phải có quy định không thể đụng vào tiêu vật sao? Chẳng lẽ Thiếu chủ phạm quy?



Mọi người khó hiểu nhìn nhau, quá nhiều vấn đề lóe lên trong đầu bọn họ.

Tô Tích Nhân bị nhiều ánh mắt bối rối nhìn tới, không khỏi cúi đầu.

“Còn đứng đó làm gì? Còn không mau lấy hành lý đi?” Cảm giác được Tô Tích Nhân lúng túng, Đan Ty Tuấn nhướn lông mày, lạnh lùng nói với đám người đến nghênh đón.

“Ách, dạ, dạ…”Tổng quản Đan phủ thấy sắc mặt Thiếu chủ, lập tức phân phó người hầu bắt đầu công việc của mình.

“Chúng ta vào thôi!” Đan Ty Tuấn dịu dàng cười với Tô Tích Nhân, kéo nàng vào phủ.

“Ta còn phải trở về nhà ta!” Tô Tích Nhân có chút chần chừ nói, bây giờ vào Đan phủ, cảm thấy không ổn.

“Đây không phải là nhà nàng sao?” Đan Ty Tuấn nháy mắt mấy cái với Tô Tích Nhân, “Ta sẽ nhanh chóng cầu hôn với Tô lão gia.”

“Huynh?” Câu nói của Đan Ty Tuấn khiến Tô Tích Nhân quên đáp lại, hắn nói sẽ bàn chuyện cầu hôn với phụ thân? Có chút kích động, có chút ngượng ngùng, ngây ngốc chốc lát, khuôn mặt từ từ đỏ ửng, vốn là dung nhan thanh tú nay lại trở nên động lòng người.

“Cầu hôn ai vậy?” Đan Bá Uyên đợi lâu không thấy người vào phủ, liền từ trong phủ đi ra, vừa lúc nghe được Đan Ty Tuấn nói sẽ cầu hôn với Tô lão gia. Tuy nhiên, ông cố ý nói có vẻ nghi ngờ.

Đan Bá Uyên đột nhiên xuất hiện khiến khuôn mặt vốn đỏ của Tô Tích Nhân thêm đỏ bừng, nàng ngượng ngùng bỏ cánh tay Đan Ty ra, khẽ khom người với Đan Bá Uyên:

“Đan lão gia vạn phúc.”

“Tốt.” Đan Bá Uyên mỉm cười, tiện đà cố ý hỏi, “Tô cô nương, dọc đường Tuấn nhi có bắt nạt cô nương không?”

“… Không, không có…” Tô Tích Nhân không được tự nhiên đáp, cúi đầu.

“Lão đầu chết tiệt, cha làm gì thế?” Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn không khỏi nhìn chằm chằm lão cha hồ ly đang cười cợt. Xú lão đầu lại bày trò.

“Hả???”

Tô Tích Nhân giật mình ngẩng đầu, hắn gọi cha mình như vậy ư?

“Tô tiểu thư đừng giật mình, lão gia cùng thiếu gia luôn luôn như thế.” Vu Phong ở bên cạnh hảo tâm giải thích với Tô Tích Nhân.Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn Đan Ty Tuấn, lại nhìn Đan lão gia bị chửi, cũng thấy ông
đang mỉm cười. Xem ra quả thật như lời Vu Phong nói.

Nhưng vào lúc này, kiệu của Tô phủ cũng đến.

“Tích nhi.” Tô lão gia từ trong kiệu đi ra, một cái đã nhìn thấy nữ nhi ngày nhớ đêm mong.

“Cha…”

Tô Tích Nhân thấy phụ thân tới, yên tâm, vui vẻ nghênh đón, “Cha, sao cha đã tới rồi?”

“Tiểu thư, lão gia nghe nói tiểu thư về kinh đến Đan phủ, lập tức chạy tới.” Tân quản gia ở một bên, cười giải thích.

“Cha.” Tô Tích Nhân ôm Tô lão gia, “Nữ nhi nhớ cha quá.” Vừa nói, nước mắt lại rớt xuống.

“Phụ thân cũng nhớ con.” Tô lão gia cảm giác mắt mình ươn ướt, vì không muốn luống cuống trước mặt mọi người, vội vàng chớp mắt.

“Tích Nhân, cha, chúng ta vào trong phủ nói đi.” Nhìn thấy Tô Tích Nhân rơi lệ, Đan Ty Tuấn đau lòng, không khỏi lên tiếng nói.

“Cha?” Tô lão gia nghe Đan Ty Tuấn gọi mình cha, nhất thời lại có chút ngu ngơ. Tô Tích Nhân ngưng tiếng khóc, mặt lại đỏ bừng.

“Tô huynh, chúng ta sắp, sắp, sắp thành thông gia rồi.” Đan Bá Uyên đi lên trước vỗ Tô lão gia còn ngu ngơ, sảng khoái cười nói.

“Các ngươi?” Tô lão gia hoàn hồn, vui mừng nhìn vẻ mặt cười của Đan Ty Tuấn và gương mặt ngượng ngùng của nữ nhi, cũng nở nụ cười, “Đúng rồi, thông gia.”



Người hầu lần nữa giật mình, ách, thiếu gia hay chơi đùa bụi hoa nay sắp thành thân rồi?

Đối tượng là tiêu vật Tô tiểu thư?

????????

Tại sao? Khó giải thích

back top