Ôn Thôn Nương Tử

Chương 5

Trời xanh lam, mây trắng, cỏ cây ngọc bích, những tảng đá mang hình dáng khác nhau, khe suối trong suốt thấy đáy và một thiếu nữ thanh tú, đây là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Duy nhất một điểm tỳ vết nhỏ chính là thiếu nữ không phải nhảy múa, mà là ngồi ở trên tảng đá, ngẩn người.

Không sai, thiếu nữ thanh tú ngồi ở trên tảng đá, không phải là ai khác, chính là chủ tử Tô Tích Nhân nhà nàng.

Phỉ Thúy ngồi chồm hỗm ở một bên, nhìn tiểu thư nhà nàng tay chống cằm. Trong mắt không có tiêu điểm, chỉ nhìn vào trong hồ nước trong suốt, mấy ngày liên tiếp cũng chỉ làm một việc — ngẩn người.

Aiz, tiểu tỳ nữ lặng lẽ than thở. Tiểu thư trước kia chẳng qua là tốc độ nói chậm rãi, hành động ôn thôn, nhưng từ lần tức giận đầu tiên trong đời ở trong rừng lần ấy, lại lâm vào bộ dạng ngẩn người, giống như mọi việc không chạm đến đôi mắt hay bên tai của nàng vậy, khiến cho tiểu tỳ nữ của nàng cũng bắt đầu thấy nhớ tiểu thư chậm rãi, nhưng mềm mại kia.

Tô Tích Nhân đang chu du trong thế giới của mình, không nghe thấy tiếng than thở của tỳ nữ. Aiz, nhớ tới tình huống ngày đó, ngay cả chính nàng cũng nhịn không được mà thở dài. Đều nói con gái hay thay đổi, nhưng nàng thấy hắn, nam nhân ấy thay đổi còn nhanh hơn cả con gái.

Rõ ràng trước đó một khắc còn đang suy nghĩ vì sao hắn không để ý tới mình? Rõ ràng trước đó một khắc gương mặt tuấn tú của hắn lạnh lùng đến vậy, dọa nàng sợ đến mức nổi da gà. Nhưng mà ai biết, một khắc sau, hắn thành kẻ càn rỡ, giễu cợt nàng! Không chỉ như thế, mấy ngày sau, lời nói của hắn càng kỳ quái hơn, khiến nàng tức giận rồi lại không thể làm gì, chưa từng cảm thấy bất lực như thế này.

Trước nay, nàng chưa từng có phiền não trong lòng, nàng là trời sinh ôn thôn, chẳng bao giờ nói to hay phát tiết, càng không thể gầm thét với kẻ đầu sỏ chọc cho nàng phiền não kia.

Thật phiền toái, gương mặt thanh tú vo thành một nắm. Đôi mắt ngắm con suối trong suốt, ngắm nhìn những con cá tự do ngao du, đột nhiên cũng có cảm giác muốn buông thả suy nghĩ.

Không chút nghĩ ngợi, nàng cởi giày tất của mình, đưa bàn chân trần nhẹ nhàng thả vào dòng suối. A… thật mát!Khi bàn chân tiếp xúc với con suối mát lạnh, cảm giác thoải mái dâng lên trong lòng. Khóe miệng không tự chủ mà cong lên, đó là khoái trá, là nụ cười thỏa mãn. Giống như trong thời khắc đó, tất cả phiền não đã biến mất hoàn toàn.

Tuy nhiên, có người nhìn hành động giơ chân này, á!

“Tiểu thư, người đang làm gì đó?!” Phỉ Thúy nhìn Tô Tích Nhân đang chân trần, sợ hãi.

“Mau, đi tất vào, vạn nhất có người đến thì phải làm sao bây giờ?!” Trời ạ, tiểu thư sao có thể lộ chân ở nơi này, nam nhân nào thấy thì phải làm sao?! Đây là chuyện lễ giáo đó!

Phỉ Thúy vội vàng đi tới trước gót chân Tô Tích Nhân, lo lắng cầm lấy đôi tất đặt ở một bên của Tô Tích Nhân, đi vào chân cho nàng.

“A, Phỉ Thúy, không cần phải gấp, để cho ta ngâm chân một lát, thật thoải mái!!” Tô Tích Nhân nói rất chậm, nàng cười với Phỉ Thúy, “Phỉ Thúy à, em có muốn đi chung hay không?!”

“Tiểu thư!” Phỉ Thúy đau đầu bóp bóp trán, “Người không sợ Đan công tử nhìn thấy sao?!” Thật sự không hiểu, tiểu thư mặc dù ôn thôn, nhưng cũng không thất thường giống như mấy ngày này, không phải là ngẩn người, chỉ là bình thường sẽ không làm gì!! Aiz, aiz, aiz, nhức đầu quá đi!!

Đan Ty Tuấn dường như đã trở thành điểm yếu của Tô Tích Nhân. Phỉ Thúy vừa nhắc tới hắn, Tô Tích Nhân lập tức thu chân, nhanh chóng đi tất vào. Nàng không nên, cực kì không nên bị hắn nhìn thấy, ai biết tên bại hoại kia sẽ gây ra chuyện gì nữa?! Đối với sở tác sở vi* của Đan Ty Tuấn, Tô Tích Nhân tức giận, nhưng mà ngoại trừ tức giận, lại có một cảm giác không thể nói ra. Hắn đến gần, sẽ làm nàng nóng bừng cả thân, gương mặt cũng nóng đến độ không thể dừng lại, đỏ ửng. Hắn đụng vào nàng, càng làm cho nàng không biết nên làm sao, biện pháp duy nhất, hình như chỉ có tận lực tránh xa hắn.

(*sở tác sở vi: nhân cách và hành động cử chỉ)

“Tiểu, tiểu thư?” Động tác nhanh chóng của Tô Tích Nhân khiến Phỉ Thúy trợn tròn mắt, wow, xong khi nào vậy? Động tác của tiểu thư nhà nàng trở nên nhanh chóng như thế từ bao giờ vậy?! Chẳng lẽ là bởi vì lời của nàng?! A, có người mừng thầm ở một bên. Nghi ngờ, vân vân, tự cười tự đáp, người khác mới phát hiện có cái gì không đúng! Từ lúc nào thì lời nói của nàng hữu dụng như vậy?! Nàng mới ngẫu nhiên nhắc tới Đan công tử sao, chẳng lẽ Đan công tử là nguyên nhân thay đổi của tiểu thư?! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phỉ Thúy nhăn nhó, minh tư khổ tưởng*.

(*minh tư khổ tưởng: cố gắng suy nghĩ từ mọi khía cạnh)

“Phỉ Thúy, em làm sao vậy?!” Tô Tích Nhân nhìn tiểu nha đầu lúc thì vắt lông mày, lát thì bộ dạng khổ sở, không khỏi lo lắng hỏi.

“Không có, không có gì, không có gì.” Phỉ Thúy vội vàng xua xua tay, đùa à, sao nàng có thể nói ra lời trong lòng! Nhất định sẽ chọc tiểu thư tức giận.

“Tiểu thư, chúng ta nên trở về thôi! Đan công tử, bọn họ đang chờ chúng ta!” Vội vàng nói sang chuyện khác, hắc, đừng nhìn tiểu thư ôn thôn, thực ra tính tình cũng là rất bướng bỉnh.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi!” Dù sao cũng chỉ nói là hóng mát một chút, thời gian cũng không còn nhiều.

Người của Dương Uy Tiêu cục tốp năm tốp ba tụ lại chung một chỗ, nói chuyện phiếm giết thời gian. Chỉ có mình Đan Ty Tuấn đứng một bên, chờ chực Tô Tích Nhân.

Khi bóng dáng chủ tớ Tô Tích Nhân chậm rãi xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng của hắn rốt cục dịu lại. Tốt rồi, nàng đã trở lại! Nếu không trở lại, khó kiềm chế bản thân sẽ phóng đi tìm nàng. Mấy ngày này, hắn trêu cợt nàng, cố ý trêu chọc nàng, đơn giản là muốn xem phản ứng thú vị của nàng. Nhưng mà, tiểu nữ nhân này lại dám lạnh nhạt không chú ý tới hắn. Hừ, phải biết rằng, hắn là Đan Ty Tuấn anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng…, bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành mong được lọt vào mắt xanh của hắn, ngay cả hoa khôi Yên Hà xinh đẹp của Yên Chi Lâu cũng quỳ gối ở dưới chân của hắn. Mà nàng lại không để ý tới hắn, thật là làm tổn thương tự ái của hắn mà!!

Tô Tích Nhân nhìn khuôn mặt lành lạnh từ xa của Đan Ty Tuấn, chẳng biết tại sao trong tim hơi nhói đau. Hắn đang tức giận? Có phải hắn ghét nàng hay không? Hắn cảm thấy nàng phiền toái? Mặc dù trong lòng có mọi nghi vấn, nhưng vẫn theo thói quen tránh ánh mắt của hắn.

“Tô tiểu thư, các vị đã trở lại!” Người trong Tiêu cục nhìn thấy các nàng trở về, rối rít chào hỏi.

“Ừhm.” Tô Tích Nhân mỉm cười, đáp nhẹ.

Thấy Tô Tích Nhân tránh né mình, nhưng lại cười nói với những người khác, Đan Ty Tuấn cảm thấy cả người cũng rục rịch. Cả người không thoải mái, thật giống như trong lòng có quá nhiều ngọn lửa mà không thể phát tiết. Nhất định là bởi vì lúc này không có gió, rất nóng, hắn tự dối gạt mình như thế.

Phỉ Thúy nhìn tiểu thư đang mỉm cười, vừa nhìn Đan Ty Tuấn bên kia. Hic, lạnh quá!

Nàng không nhịn được cả người run lên. Wow, Đan công tử mặt đóng băng, dường như muốn đóng băng mọi người lại, không tốt, xem ra bão táp lại tới rồi! Nàng run sợ cẩn thận đứng ở một bên.

Phảng phất là muốn xác minh suy đoán của Phỉ Thúy, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Đan Ty Tuấn nhảy qua phía bọn họ.

“Đi theo ta.” Kéo Tô Tích Nhân, bước đi.

“Đan công tử, huynh muốn làm gì? Xin buông ra!” Đan Ty Tuấn cậy mạnh như thế dọa Tô Tích Nhân sợ, nàng dùng sức giãy dụa, nhưng không nhúc nhích được nửa phần.

“Đan công tử, người muốn đưa tiểu thư nhà ta đi đâu?” Nhìn khuôn mặt tức giận của Đan Ty Tuấn mạnh mẽ lôi Tô Tích Nhân đi, Phỉ Thúy cũng bất chấp sợ hãi của mình, vội vàng chạy theo ở phía sau hỏi.

“Thiếu chủ.”Nam tử mặc trường sam màu xanh thêu một nhánh cây hòe cũng gấp gáp, Thiếu chủ muốn làm cái gì? Tô tiểu thư là người được bảo vệ của Tiêu cục bọn hắn, Thiếu chủ không thể gây chuyện làm tổn hại danh dự Tiêu cục được!

“Các ngươi lui xuống cho ta!” Đan Ty Tuấn dừng bước, tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Được, nếu muốn chết thì cứ ngăn ta.

“Thiếu chủ!!!”

“Đan công tử!!! “

Nam tử mặc trường sam màu xanh cùng Phỉ Thúy đồng thanh kinh hô.

“Hửh?” Đôi mắt Đan Ty Tuấn càng lạnh hơn, “Các ngươi dám cãi lời của ta!”

“Không dám.”

Sợ hãi khí thế của Đan Ty Tuấn, cho dù lo lắng, nam tử và Phỉ Thúy cũng chỉ biết lui ra.

“Hừ!” phẩy tay áo một cái, Đan Ty Tuấn lôi Tô Tích Nhân đi.”Tiểu thư!!!” Phỉ Thúy lo lắng nặng nề nhìn Tô Tích Nhân bị Đan Ty Tuấn mạnh mẽ lôi đi, aizz, nên làm cái gì bây giờ? Nhỡ tiểu thư xảy ra chuyện gì thì sao? Nàng phải báo cáo với lão gia như thế nào đây?! Ông trời ơi, nhất định người phải phù hộ tiểu thư!!

“Phỉ Thúy cô nương, không cần lo lắng. Thiếu chủ chắc là sẽ không làm Tô tiểu thư bị thương tổn gì đâu.” Nam tử thấy dáng vẻ lo lắng của Phỉ Thúy, không khỏi an ủi. Cho dù trong lòng hắn cũng rất gấp gáp, nhưng hắn vẫn tin tưởng Thiếu chủ sẽ không làm xảy ra chuyện gì!

“Hy vọng thế đi!” Phỉ Thúy lẩm bẩm, thở dài.

* * *

“Buông tay, buông tay, ô ô… Huynh làm ta đau đó?!” Cổ tay truyền đến đau đớn nóng bỏng, khiến Tô Tích Nhân cũng nhịn không được mà khóc lên.

Nước mắt của nàng, dường như nước biển, dập tắt lửa giận của hắn, rốt cục cũng khiến hắn tỉnh táo lại.

“Thật xin lỗi.” Buông tay nàng ra, Đan Ty Tuấn để nàng ngồi xuống trên một tảng đá.

Đứng trước gót chân nàng, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, nhìn da thịt bị mình kéo mà đỏ lên, Đan Ty Tuấn ảo não không dứt, hắn không muốn làm nàng bị thương tổn. Dịu dàng thổi lên vết hồng ấy, nhẹ giọng hỏi:

“Còn đau không?

“Huynh…” Đan Ty Tuấn đột nhiên dịu dàng như thế, khiến Tô Tích Nhân bị mê hoặc một lần nữa. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lúc thì rất hung dữ, lúc thì lại dịu dàng, càng ngày càng khiến nàng hồ đồ, càng làm cho nàng không biết nên theo ai.

“Làm sao, còn đau không?” Thấy Tô Tích Nhân không nói, Đan Ty Tuấn cho là còn rất đau, nhẹ nhàng thổi vào vết thương cho nàng.

“Đan công tử…” Môi anh đào hé mở, vừa định hỏi vấn đề lâu nay mù mịt, lại bị hắn lấy tay che miệng.

“Gọi ta là Tuấn.” Aizz, Đan Ty Tuấn thở dài ở trong lòng. Mình thật là hết thuốc chữa, đối mặt với tiểu nữ nhân lạnh nhạt này, tính tình nóng nảy cũng biến mất trong phút chốc.”Như vậy không hợp lễ!” Gọi thân mật như thế, khiến Tô Tích Nhân đỏ hai gò má. Nhưng cũng cảm thấy không ổn, bọn họ dù sao cũng không phải rất quen thuộc, sao có thể gọi như thế chứ, không hợp lễ nghĩa.

A, Đan Ty Tuấn lần nữa thở dài. Thì ra là nàng chẳng những lạnh nhạt, còn rất cổ hủ.

“Không sao, chúng ta đã ra khỏi cửa nhà, tất cả lễ nghi phiền phức bỏ đi! Nàng gọi ta là Tuấn, ta gọi nàng là Tích Nhân.”

“Chuyện này…” Tô Tích Nhân cảm thấy không ổn, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Đan Ty Tuấn, cũng đành phải thôi, “Được rồi!”

Tô Tích Nhân trả lời chắc chắn, khiến Đan Ty Tuấn rất hài lòng. Tuy nhiên, lúc trước nàng tránh né vấn đề của hắn, không thể không giải quyết.

“Tại sao nàng trốn ta?” Đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, không cho nàng trốn tránh.

“Ôi..” không rõ sao Đan Ty Tuấn đột nhiên đổi đề tài, tuy nhiên, hắn nói thẳng như thế lại làm làm khó nàng. Nàng nên trả lời thế nào? Nói hành vi của hắn sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của nàng sao?

“Tích Nhân, vì sao không trả lời?!” Thấy Tô Tích Nhân cúi đầu, Đan Ty Tuấn vươn hai tay cố định mặt của nàng, “Rất khó trả lời sao?”

“Ta…” Đan Ty Tuấn nhìn thẳng, khiến Tô Tích Nhân cảm thấy hoảng hốt. “Đan công tử…”

“Ta nói rồi, là Tuấn.” Đan Ty Tuấn sửa cách gọi của nàng đối với mình.

“Ôi, Tuấn.” Tô Tích Nhân không tự nhiên gọi, Đan Ty Tuấn hài lòng mỉm cười.

“Huynh có thể buông tay hay không?!” Tô Tích Nhân không tự nhiên nhìn phải ngắm trái, chính là không chịu nhìn Đan Ty Tuấn.

“Nàng đang xấu hổ?!” Nhìn ánh mắt lóe lên của Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn khẳng định nói.

“Không có, không có.” Tô Tích Nhân phản bác, nàng không xấu hổ, nàng chẳng qua là, chẳng qua là không quen thân thiết với nam nhân như thế, đúng, nhất định là như vậy.

“Nàng chính là xấu hổ!” Lần này, trong lời nói tràn đầy tươi cười.”Huynh…” Tô Tích Nhân đỏ mặt, chuyển hướng một bên, chết cũng không chịu để ý đến hắn nữa, hắn dám cười nàng.

“Đừng nóng giận.” Đan Ty Tuấn kéo giai nhân đang không được tự nhiên, “Ta không phải là cười nàng, ta chỉ là đang vui vẻ.”

“Vui vẻ?” Tô Tích Nhân bị mê hoặc nhìn nụ cười của Đan Ty Tuấn, mình xấu hổ, hắn vui vẻ cái gì?

“A, ngốc…” Đan Ty Tuấn thân mật điểm nhẹ lên chóp mũi của Tô Tích Nhân, “Nàng xấu hổ, chứng minh là nàng bị ảnh hưởng từ ta.”

“Vậy thì như thế nào?” Nàng không hiểu, hắn vui vẻ cái gì cơ?!

“Nói đúng ra thì là nàng có ý với ta, thích ta.” Aiz, xem ra, không nói trắng ra, nàng chắc vẫn không hiểu.

“Hả, thích huynh?!” Tô Tích Nhân hiển nhiên bị lời của hắn hù sợ, nàng đến gần hắn, không tự chủ mà lại đỏ mặt, nghĩ đến hắn thì tim đập nhanh… Chẳng lẽ những thứ này là thích sao?

“Đúng rồi.” Đan Ty Tuấn gật đầu, “Giống như ta thích nàng.”

“Huynh, huynh thích ta?” Lời của Đan Ty Tuấn như một … tia sét đánh, nổ đùng đùng trong đầu óc trống rỗng của nàng. “Làm sao có thể? Làm sao có thể? Không phải là huynh ghét ta sao? Làm sao lại thích ta? Chuyện này nhất định không đúng, không phải sự thật.” Mạnh mẽ lắc đầu, nàng không tin được những gì mình nghe.

“Ta thừa nhận, lúc trước ta đối với nàng thật sự có chút không thích, nhưng cũng là bởi vì nàng phạm vào cấm kỵ của ta. Sau này tiếp xúc với nàng, ta phát hiện được ánh mắt của ta rất khó dời khỏi nàng, hơn nữa trái tim ta vì nàng mà ảnh hưởng, ta nghĩ ta thích nàng.” Đan Ty Tuấn giải thích tâm tình của mình, chẳng bao giờ hắn nghĩ sẽ thích nàng, thậm chí còn ghét nàng, nhưng thích không do mình khống chế, nếu đã tới, cũng chỉ có thể làm theo trái tim.

“Huynh cho ta suy nghĩ, ta phải suy nghĩ, suy nghĩ.” Quá nhiều tin tức, thoáng cái đặt ở trong đầu. Tình cảm đối với nàng còn quá xa lạ, phải tỉnh táo suy nghĩ.”Được rồi, ta cho nàng thời gian, nhưng không được cho ta chờ quá lâu đâu đó.” Nhìn bộ dáng phiền não của nàng, Đan Ty Tuấn thật sự không đành lòng. Thôi, cho nàng thời gian, cho nàng nghĩ thử cũng tốt.

back top