Bị Lăng Thái cưỡng hôn, tức giận cả ngày trời nhưng Nguy Đồng cũng không dám ra tay với vị sếp lớn này.
Thật sự không hiểu nổi bản thân đã bị làm sao, khi ở bên cạnh Lăng Lạc An, chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay diễn ra như cơm bữa, nhưng khi đối diện với chú của anh ấy, cô lại không dám ra tay nữa.
Sau khi Nguy Đồng về phòng không bao lâu thì Lăng Lạc An gọi điện lại cho cô.
Giọng nói anh hơi khàn, ngữ điệu lạnh lùng, kiêu ngạo hỏi cô có chuyện gì. Có chuyện gì? Người đã bỏ mặc cô trong khách sạn cả ngày trời có phải đã bị mất trí nhớ rồi không?
Nhưng hiện tại điều cô muốn biết nhất không phải chuyện đó, "Lăng Lạc An, cô gái vừa nghe điện thoại vừa rồi là ai?"
Hình như anh có chút khó chịu, tùy tiện trả lời một từ lạnh tanh "Bạn", rồi lại vẫn câu hỏi đó, hỏi cô gọi anh có chuyện gì. Lửa giận trong lòng Nguy Đồng lại bừng bừng, nói không có chuyện gì, rồi lập tức tắt máy.…
Tên Lăng Lạc An đáng ghét, cho rằng cô dễ bị bắt nạt sao?
***
Cuối tuần trở lại thành phố Z, khi uống trà cùng Hình Phong Phong và Tô Sung, Nguy Đồng đem toàn bộ chuyện đó kể lại cho hai người nghe, cả hai cùng tròn mắt nhìn cô, hỏi cô tại sao lại tắt điện thoại như vậy.
"Lúc đó cậu nên tra khảo anh ta cho ra lẽ, chuyện qua rồi muốn truy cứu lại thì rất khó!" Hình Phong Phong bắt đầu tẩy não cho cô.
"Nói như vậy thì Lăng Lạc An có vẻ rất trăng hoa, có nhiều tiền thì phụ nữ cũng nhiều, cậu nói xem có phải anh ta lại... bồ bịch bên ngoài không?" Tô Sung tuy thích tiểu thuyết ngôn tình, nhưng cũng không chịu nổi loại đàn ông đó...
"Anh ta dám!" Nguy Đồng nheo mắt, "Anh ta không phải là không biết tính cách của mình."
Sau cuộc nói chuyện cùng hai người bạn thân, Nguy Đồng trở về nhà, ở lối rẽ trên con phố cũ vào nhà mình, cô phát hiện chiếc Q7 đang đỗ ở đó.
Không bỏ lỡ cơ hội, sau khi lên xe, Nguy Đồng lập tức hỏi anh chuyện về cuộc điện thoại ngày hôm đó.
"Hôm đó anh đang ở trong bệnh viện, vừa lúc cô ấy tới thăm anh thì em gọi điện tới, anh đang tắm nên cô ấy nghe điện giúp anh." Sự giải thích của anh rất đơn giản nhưng lại tìm không ra sơ hở.
"Tại sao anh lại phải vào viện?"
Lăng Lạc An khẽ nhếch môi, nụ cười đầy châm biếm, "Anh đã nằm viện mấy ngày liền, em không biết sao?"
Anh nói cho cô, hôm đó khi anh đưa Jane Vinis ra sân bay, đã xảy ra tai nạn, sau đó anh được đưa tới bệnh viện, sau khi vết thương được xử lí xong, anh gọi điện tới khách sạn thì được biết cô đã để lại lời nhắn và rời khỏi đó.
Đêm đó anh liên tục gọi điện cho cô, nhưng thuê bao luôn trong tình trạng không liên lạc được.
"Anh đã phải nằm viện thật sao? Anh không sao chứ?" Nghe thấy anh nói như vậy, cô cảm thấy có chút tự trách, "Tại sao anh không gọi điện nói cho em biết, mấy ngày nay Lăng Thái rất bận, hầu hết thời gian em đều phải ở lại công ty, sau đó còn tới Hải Nam công tác nữa."
"Lăng Thái?" Anh cười, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, "Em bắt đầu gọi thẳng tên người đó từ khi nào vậy?"
"Chỉ những lúc không có ai thôi. Anh bị thương ở đâu, đã khỏi chưa, để em xem nào."
Anh lập tức giữ chặt bàn tay cô đang đặt trên tay áo mình, đưa lên lồng ngực, "Vết thương của anh ở một nơi mà em không nhìn thấy được, nếu em có hứng thú, tối nay sẽ cho em xem?"
"Anh có thể nghiêm túc một chút được không hả?"
"Được, nghiêm túc một chút. Thật ra anh chỉ ghé qua thăm em một lát thôi, tối nay anh có hẹn ăn cơm, nên em hãy ngoan ngoãn ở nhà nhé!" Anh nhoài người sang phía cô, đặt lên môi cô nụ hôn nồng thắm trước khi đưa cô xuống xe.
Trời dần tối, ánh nắng hoàng hôn heo hắt, hình bóng mảnh mai của cô đổ dài trên con đường quen thuộc.
Trên xe, khóe môi người đàn ông ngồi sau tay lái khẽ cong lên, trong đôi mắt đào hoa phảng phất nụ cười đắc ý chưa từng có trước đây.
***
Thứ hai trở lại công ty làm việc, Nguy Đồng đã nghe được chuyện Lăng Lạc An vào viện từ tổ bảo vệ, nghe nói còn có vài lãnh đạo cấp cao tới thăm anh ta. Xem ra đúng là Lăng Lạc An không gạt cô. Nguy Đồng yên tâm, vui vẻ trở lại.
Sau đó cô bận làm việc, anh bận học hành. Nghe nói anh học đại học những năm năm, cuối cùng cũng sắp tốt nghiệp rồi... Số lần hẹn gặp nhau cũng ít hơn. Nhưng Lăng Lạc An vẫn đúng giờ gọi điện hỏi thăm cô, hỏi cô đã ăn gì chưa, làm việc có mệt không hay những câu hỏi đại loại như vậy. Tính ra thì cuộc tình này cũng kéo dài được gần năm tháng rồi. Từ khi bắt đầu bị động không tình nguyện, cho tới sau này động lòng đồng ý đính hôn, không thể không nói cả một quá trình này đúng là kỳ tích.
Ngay cả thái độ của cha cô - ông Nguy gần đây cũng có thay đổi, có lẽ là mấy tháng gần đây không thấy các tin đồn về chuyện tình cảm của Lăng Lạc An trên báo nữa (kể ra thì ông Nguy cũng thật không dễ dàng chút nào, đã từng tuổi này rồi mà ngày nào cũng phải chạy ra ngoài mua một đống tạp chí các loại về xem...). Thỉnh thoảng còn hỏi thăm Nguy Đồng xem gần đây chuyện tình cảm của cô thế nào. Hôm đó cô ở nhà ăn cơm, ông Nguy còn đánh tiếng với cô, là cuối tuần này ông không đi câu cá, nếu cô muốn mời ai đó về nhà ăn cơm thì báo trước với ông một tiếng, ông đi mua đồ ăn.
Hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô đã bị mười một vị sư huynh đệ bao vây.
"Ý của sư phụ là... Không lẽ đã đồng ý rồi sao?"
"Chuyện này không phải đã rõ mười mươi rồi sao? Sư phụ chẳng phải đã ám chỉ mời người đó về nhà ăn cơm rồi còn gì!"
"Sư tỉ, chị đã thuyết phục sư phụ như thế nào vậy? Đúng là thần kỳ!" Các sư huynh đệ đều thở phào, với thái độ trước kia của ông Nguy, lần này ông xuống nước như vậy quả không dễ dàng.
"Sư phụ quan sát lâu như vậy rồi, còn có thể không xuống nước sao?" Nguy Đồng còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị tứ sư đệ - vốn tự xưng là sát thủ tình trường cướp lời, cậu ngồi bắt chéo chân, xoa xoa chiếc cằm đầy vẻ tự đắc, phân tích tỉ mỉ, "Sư phụ xuống nước lần này, cũng coi như đã thừa nhận chuyện đính hôn của sư tỉ, xem ra không bao lâu nữa chúng ta phải chuẩn bị làm đám cưới rồi. Sư tỉ, đính hôn thì đính hôn, nhưng trước khi chính thức làm đám cưới chị phải cẩn thận đó, đừng để xảy ra sự cố gì. Chị cũng biết, bụng to mà mặc váy cưới là không đẹp đâu."
"Sát thủ tình trường" này vì ăn nói lung tung đã ăn trọn một quyền của đại tiểu thư Nguy gia. Các sư huynh đệ khác thấy tình hình không ổn, lập tức giải tán, ai làm việc người nấy. Nguy Đồng thổi thổi nắm đấm, tâm trạng hân hoan trở về phòng tắm gội.
Đợi sau khi nhân vật Nguy Đồng rời khỏi, mười một sư huynh đệ kia lại tụ tập lại, lần này, không khí còn náo nhiệt hơn trước nhiều.
"Đồng Đồng nhà chúng ta lần này nghiêm túc thật rồi!" Tứ sư đệ vừa nhận trọn cú đấm của Nguy Đồng đến giờ vẫn đang nằm dài dưới đất, thỉnh thoảng lại rên lên vài tiếng than đau đớn, vị sư tỉ này ra tay quả không nhẹ.
Mười một sư huynh đệ than ngắn thở dài, mỗi người một câu. Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, chàng công tử nhiều tiền kia nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin. Bọn họ còn đỡ, chứ nếu đại sư huynh Nhược Thần biết được thì lớn chuyện rồi.
"Vậy thì đừng nói chuyện này cho đại sư huynh biết!" Tam sư huynh lên tiếng quả quyết, sư đệ ngũ lục thất bát lập tức phụ họa.
"Không được! Chuyện lớn như việc kết hôn này không thể giấu được, bất kể thế nào cũng phải thông báo cho đại sư huynh Nhược Thần biết!" Nhị sư huynh phản bác, sư đệ cửu thập nhất gật đầu tán thành.
Ý kiến không thống nhất, các sư huynh đệ chia làm hai phe, dần dần chuyển từ động khẩu sang động thủ.…
Tứ sư đệ vẫn đứng ngoài cuộc nhìn trận chiến, tiểu sư đệ nhỏ nhất thân thủ cũng yếu nhất, lại vốn không thích đánh nhau, nên từ từ tránh qua một bên, nấp sau tứ sư huynh, tránh khỏi bị trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Nhị sư huynh tuy thân thủ giỏi, nhưng người bên phía tam sư huynh lại đông hơn, sau màn đọ sức đầy kịch tính, cuối cùng mọi người thống nhất nghe theo tam sư huynh, quyết định không nói - đánh chết cũng không nói ra chuyện này! Còn về việc khi Nhược Thần từ châu Âu trở về, biết được chuyện này thì họ phải ứng phó thế nào lại là chuyện khác.
***
Trong phòng, Nguy Đồng không hề hay biết gì về tình hình bên ngoài, cô vừa gọi điện thoại cho Lăng Lạc An, hỏi anh cuối tuần này có rảnh không, sau đó nói cho anh biết cha cô có ý mời anh tới nhà dùng cơm.
"Hai tối cuối tuần có thể anh đều bận cả rồi." Anh ngập ngừng giây lát, "Hay là, anh tạm gác những chuyện đó lại?"
Nghe anh nói vậy, Nguy Đồng vội nói không cần, cô biết việc học tập của anh ở trường đại học cũng không dễ dàng gì, còn chuyện ăn cơm thì hôm nào cũng được, đợi khi nào anh có thời gian rồi tính sau.
Khi Nguy Đồng sắp tắt máy, anh đột nhiên gọi tên cô, "Nguy Nguy..." Dường như có gì đó muốn nói nhưng rồi lại thôi, ngay sau đó là giọng nói ấm áp xen lẫn tiếng cười quen thuộc, "Mấy ngày không gặp, có nhớ anh không?"
Cô trườn dài trên giường, cười lớn, "Một chút chút."
"Chỉ có một chút chút thôi sao?" Hình như anh có đôi chút không vui, "Nguy Nguy, anh rất nhớ em!"
Tối đó, Nguy Đồng nhìn ngắm tấm ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại rất lâu. Tấm hình đó vốn là do anh ép cô chụp. Khi cô đang ăn cơm, anh bỗng chạy lại ôm chặt bờ vai cô, khiến cả nửa thân trên của cô không cử động nổi, môi anh đặt trên má cô, còn tay kia đưa điện thoại lên chụp. Khuôn mặt cô đầy vẻ khó chịu, còn anh thì lại cười rất sảng khoái, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Nhớ đến câu nói "Anh rất nhớ em!" của anh, trong lòng Nguy Đồng miên man cảm giác ngọt ngào, lâng lâng, đột nhiên cô muốn nhìn thấy anh. Ôm anh, hôn anh... chuyện tình yêu nam nữ, quả là kỳ diệu.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, cô đã hạ quyết tâm, phải nói cho anh biết chuyện giữa cô và Lăng Thái.
Nếu hai người thật sự ở bên nhau, thì không nên có bí mật, cô hi vọng, có thể tiếp tục ở bên anh như bây giờ, không che dấu, không dối gạt, ở bên nhau thật vui vẻ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nguy Đồng thở phào nhẹ nhõm, tâm sự nặng trĩu trong lòng dường như đã vơi đi một nửa. Cô nắm chặt chiếc điện thoại, từ từ chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
***
Ngày hôm sau, Lăng Lạc An không tới công ty, Lăng Thái cũng không thấy xuất hiện. Nguy Đồng nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy Lục Lộ đã đi ra ngoài, cô mở máy tính của anh bắn zombie. Lần đầu tiên khi cô bị Lục Lộ phát hiện dùng máy tính của anh chơi game, đối phương có chút khó chịu, nhưng gần đây trò chơi này lúc rảnh rỗi Lục Lộ cũng chơi, vì vậy anh không xóa bỏ nó, cũng không phàn nàn gì về việc cô dùng máy tính của anh chơi game.
Trong lúc trò chơi đang đến hồi gay cấn nhất, điện thoại Nguy Đồng bỗng đổ chuông, cô bận nhấp chuột, bấm nghe máy mà không nhìn xem là ai gọi tới. Bên kia đầu dây vang lên giọng đàn ông lạ mặt, người đó nhắc cô kiểm tra hòm thư QQ của mình, nói có một đoạn video quan trọng muốn cô xem.
Cuộc nói chuyện rất ngắn, đối phương nói xong liền tắt máy. Nguy Đồng lập tức quay trở lại trò chơi còn dang dở, nhưng tình hình đã không thể cứu vãn được nữa, zombie tràn qua rào chắn, ăn hết số cây cô đã trồng, cô chán nản bấm thoát trò chơi.
Trên màn hình điện thoại hiển thị số vừa gọi đến là một số lạ, cô nghĩ một lúc, thôi thì thử mở QQ lên xem sao. Ngay sau đó, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, ngồi bất động trên ghế.
Đoạn video không dài, chỉ khoảng hai ba mươi giây, hình ảnh vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã biết là quay lén. Một đoạn video chỉ vẻn vẹn hơn hai mươi giây, nhưng đã khiến cả người cô như rớt xuống hầm băng ngàn năm.
Đây là một đoạn video quay cảnh ân ái, cô gái trong đó hơi thở gấp gáp, đoạn băng quay từ phía sau chỉ thấy tấm lưng trần trắng như tuyết cùng làn tóc rối bời, và người đàn ông đang quấn lấy cô gái đó chính là... Lăng Lạc An.
Nguy Đồng nhấp chuột tắt đoạn video, bàn tay siết chặt, vì dùng lực quá mạnh nên con chuột máy tính bật tung ra.
Cô hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang thiêu đốt tâm can. Trong khi thoát QQ, xóa đoạn video, tắt máy tính, Nguy Đồng không quên đọc thuộc phần thời gian và địa điểm đính kèm với đoạn băng đó.
Rất rõ ràng, đối phương sợ cô không tin, nên đã gửi kèm theo địa điểm để cô đích thân tới kiểm tra.
Là ai đã làm, tại sao lại làm như vậy...? Những nghi vấn này cứ ong ong trong đầu nhưng Nguy Đồng không thể nào lí giải nổi. Sau khi ra khỏi công ty, cô đi thẳng tới khu biệt thự cao cấp phía nam thành phố Z, suốt quãng đường đi cô hoàn toàn yên lặng. Những ngón tay trắng toát nắm chặt lấy tay lái, quai hàm siết chặt là thứ duy nhất thể hiện rõ sự phẫn nộ cũng như sự rối bời trong lòng cô.
Đúng vậy, cô phải tới đó xem, cô phải nhìn cho rõ ràng - cho dù sự thật có đúng như những gì trong đoạn video đó thì cũng phải nhìn tận mắt cô mới tin.
Cô gái nhỏ bé nhanh chóng bước vào khu biệt thự không một tiếng động, tòa nhà đang ở trước mặt, căn biệt thự hai tầng hoa lệ đứng sừng sững trong màn đêm tĩnh lặng.
Ánh mắt cô di chuyển từ chiếc Q7 quen thuộc đang đỗ tại nhà xe tới cánh cửa lớn của ngôi biệt thự.…
Cánh cửa chỉ đóng hờ chứ không khóa, dường như biết trước có người sẽ tới đây.
Bên trong rất yên tĩnh, điều hòa mở nhiệt độ rất cao, cô từ từ bước vào, trên lầu vọng xuống những âm thanh thật mơ hồ. Hai bàn tay cô bất giác nắm chặt lại, cô hướng lên lầu hai, bước từng bước nhẹ nhàng trên cầu thang.
Căn phòng cạnh hành lang không đóng kín, chốc chốc lại vang lên tiếng thở gấp gáp của một người đàn ông và tiếng rên khe khẽ của cô gái, bàn tay đang nắm chặt của cô khẽ thả lỏng, rồi lại siết chặt, cứ như vậy cho đến khi bàn tay cô bị ngón tay làm cho đau rát.
Lần trước gặp anh, là khi hai người cùng đi xem phim, anh đặt vị trí ngồi dành cho tình nhân, suốt cả hai tiếng đồng hồ, anh ôm trọn lấy cô, nhoẻn miệng cười thật tươi, thì thầm bên tai cô những âm thanh đáng yêu.
Lần này gặp anh, lại là ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Hai người trên giường hình như đã quá nóng vội, quần áo trên người còn chưa cởi hết, hai cơ thể quấn lấy nhau dưới ánh đèn mờ ảo của chiếc đèn trùm.
Thật sự không hiểu nổi bản thân đã bị làm sao, khi ở bên cạnh Lăng Lạc An, chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay diễn ra như cơm bữa, nhưng khi đối diện với chú của anh ấy, cô lại không dám ra tay nữa.
Sau khi Nguy Đồng về phòng không bao lâu thì Lăng Lạc An gọi điện lại cho cô.
Giọng nói anh hơi khàn, ngữ điệu lạnh lùng, kiêu ngạo hỏi cô có chuyện gì. Có chuyện gì? Người đã bỏ mặc cô trong khách sạn cả ngày trời có phải đã bị mất trí nhớ rồi không?
Nhưng hiện tại điều cô muốn biết nhất không phải chuyện đó, "Lăng Lạc An, cô gái vừa nghe điện thoại vừa rồi là ai?"
Hình như anh có chút khó chịu, tùy tiện trả lời một từ lạnh tanh "Bạn", rồi lại vẫn câu hỏi đó, hỏi cô gọi anh có chuyện gì. Lửa giận trong lòng Nguy Đồng lại bừng bừng, nói không có chuyện gì, rồi lập tức tắt máy.…
Tên Lăng Lạc An đáng ghét, cho rằng cô dễ bị bắt nạt sao?
***
Cuối tuần trở lại thành phố Z, khi uống trà cùng Hình Phong Phong và Tô Sung, Nguy Đồng đem toàn bộ chuyện đó kể lại cho hai người nghe, cả hai cùng tròn mắt nhìn cô, hỏi cô tại sao lại tắt điện thoại như vậy.
"Lúc đó cậu nên tra khảo anh ta cho ra lẽ, chuyện qua rồi muốn truy cứu lại thì rất khó!" Hình Phong Phong bắt đầu tẩy não cho cô.
"Nói như vậy thì Lăng Lạc An có vẻ rất trăng hoa, có nhiều tiền thì phụ nữ cũng nhiều, cậu nói xem có phải anh ta lại... bồ bịch bên ngoài không?" Tô Sung tuy thích tiểu thuyết ngôn tình, nhưng cũng không chịu nổi loại đàn ông đó...
"Anh ta dám!" Nguy Đồng nheo mắt, "Anh ta không phải là không biết tính cách của mình."
Sau cuộc nói chuyện cùng hai người bạn thân, Nguy Đồng trở về nhà, ở lối rẽ trên con phố cũ vào nhà mình, cô phát hiện chiếc Q7 đang đỗ ở đó.
Không bỏ lỡ cơ hội, sau khi lên xe, Nguy Đồng lập tức hỏi anh chuyện về cuộc điện thoại ngày hôm đó.
"Hôm đó anh đang ở trong bệnh viện, vừa lúc cô ấy tới thăm anh thì em gọi điện tới, anh đang tắm nên cô ấy nghe điện giúp anh." Sự giải thích của anh rất đơn giản nhưng lại tìm không ra sơ hở.
"Tại sao anh lại phải vào viện?"
Lăng Lạc An khẽ nhếch môi, nụ cười đầy châm biếm, "Anh đã nằm viện mấy ngày liền, em không biết sao?"
Anh nói cho cô, hôm đó khi anh đưa Jane Vinis ra sân bay, đã xảy ra tai nạn, sau đó anh được đưa tới bệnh viện, sau khi vết thương được xử lí xong, anh gọi điện tới khách sạn thì được biết cô đã để lại lời nhắn và rời khỏi đó.
Đêm đó anh liên tục gọi điện cho cô, nhưng thuê bao luôn trong tình trạng không liên lạc được.
"Anh đã phải nằm viện thật sao? Anh không sao chứ?" Nghe thấy anh nói như vậy, cô cảm thấy có chút tự trách, "Tại sao anh không gọi điện nói cho em biết, mấy ngày nay Lăng Thái rất bận, hầu hết thời gian em đều phải ở lại công ty, sau đó còn tới Hải Nam công tác nữa."
"Lăng Thái?" Anh cười, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, "Em bắt đầu gọi thẳng tên người đó từ khi nào vậy?"
"Chỉ những lúc không có ai thôi. Anh bị thương ở đâu, đã khỏi chưa, để em xem nào."
Anh lập tức giữ chặt bàn tay cô đang đặt trên tay áo mình, đưa lên lồng ngực, "Vết thương của anh ở một nơi mà em không nhìn thấy được, nếu em có hứng thú, tối nay sẽ cho em xem?"
"Anh có thể nghiêm túc một chút được không hả?"
"Được, nghiêm túc một chút. Thật ra anh chỉ ghé qua thăm em một lát thôi, tối nay anh có hẹn ăn cơm, nên em hãy ngoan ngoãn ở nhà nhé!" Anh nhoài người sang phía cô, đặt lên môi cô nụ hôn nồng thắm trước khi đưa cô xuống xe.
Trời dần tối, ánh nắng hoàng hôn heo hắt, hình bóng mảnh mai của cô đổ dài trên con đường quen thuộc.
Trên xe, khóe môi người đàn ông ngồi sau tay lái khẽ cong lên, trong đôi mắt đào hoa phảng phất nụ cười đắc ý chưa từng có trước đây.
***
Thứ hai trở lại công ty làm việc, Nguy Đồng đã nghe được chuyện Lăng Lạc An vào viện từ tổ bảo vệ, nghe nói còn có vài lãnh đạo cấp cao tới thăm anh ta. Xem ra đúng là Lăng Lạc An không gạt cô. Nguy Đồng yên tâm, vui vẻ trở lại.
Sau đó cô bận làm việc, anh bận học hành. Nghe nói anh học đại học những năm năm, cuối cùng cũng sắp tốt nghiệp rồi... Số lần hẹn gặp nhau cũng ít hơn. Nhưng Lăng Lạc An vẫn đúng giờ gọi điện hỏi thăm cô, hỏi cô đã ăn gì chưa, làm việc có mệt không hay những câu hỏi đại loại như vậy. Tính ra thì cuộc tình này cũng kéo dài được gần năm tháng rồi. Từ khi bắt đầu bị động không tình nguyện, cho tới sau này động lòng đồng ý đính hôn, không thể không nói cả một quá trình này đúng là kỳ tích.
Ngay cả thái độ của cha cô - ông Nguy gần đây cũng có thay đổi, có lẽ là mấy tháng gần đây không thấy các tin đồn về chuyện tình cảm của Lăng Lạc An trên báo nữa (kể ra thì ông Nguy cũng thật không dễ dàng chút nào, đã từng tuổi này rồi mà ngày nào cũng phải chạy ra ngoài mua một đống tạp chí các loại về xem...). Thỉnh thoảng còn hỏi thăm Nguy Đồng xem gần đây chuyện tình cảm của cô thế nào. Hôm đó cô ở nhà ăn cơm, ông Nguy còn đánh tiếng với cô, là cuối tuần này ông không đi câu cá, nếu cô muốn mời ai đó về nhà ăn cơm thì báo trước với ông một tiếng, ông đi mua đồ ăn.
Hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô đã bị mười một vị sư huynh đệ bao vây.
"Ý của sư phụ là... Không lẽ đã đồng ý rồi sao?"
"Chuyện này không phải đã rõ mười mươi rồi sao? Sư phụ chẳng phải đã ám chỉ mời người đó về nhà ăn cơm rồi còn gì!"
"Sư tỉ, chị đã thuyết phục sư phụ như thế nào vậy? Đúng là thần kỳ!" Các sư huynh đệ đều thở phào, với thái độ trước kia của ông Nguy, lần này ông xuống nước như vậy quả không dễ dàng.
"Sư phụ quan sát lâu như vậy rồi, còn có thể không xuống nước sao?" Nguy Đồng còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị tứ sư đệ - vốn tự xưng là sát thủ tình trường cướp lời, cậu ngồi bắt chéo chân, xoa xoa chiếc cằm đầy vẻ tự đắc, phân tích tỉ mỉ, "Sư phụ xuống nước lần này, cũng coi như đã thừa nhận chuyện đính hôn của sư tỉ, xem ra không bao lâu nữa chúng ta phải chuẩn bị làm đám cưới rồi. Sư tỉ, đính hôn thì đính hôn, nhưng trước khi chính thức làm đám cưới chị phải cẩn thận đó, đừng để xảy ra sự cố gì. Chị cũng biết, bụng to mà mặc váy cưới là không đẹp đâu."
"Sát thủ tình trường" này vì ăn nói lung tung đã ăn trọn một quyền của đại tiểu thư Nguy gia. Các sư huynh đệ khác thấy tình hình không ổn, lập tức giải tán, ai làm việc người nấy. Nguy Đồng thổi thổi nắm đấm, tâm trạng hân hoan trở về phòng tắm gội.
Đợi sau khi nhân vật Nguy Đồng rời khỏi, mười một sư huynh đệ kia lại tụ tập lại, lần này, không khí còn náo nhiệt hơn trước nhiều.
"Đồng Đồng nhà chúng ta lần này nghiêm túc thật rồi!" Tứ sư đệ vừa nhận trọn cú đấm của Nguy Đồng đến giờ vẫn đang nằm dài dưới đất, thỉnh thoảng lại rên lên vài tiếng than đau đớn, vị sư tỉ này ra tay quả không nhẹ.
Mười một sư huynh đệ than ngắn thở dài, mỗi người một câu. Kết hôn không phải là chuyện nhỏ, chàng công tử nhiều tiền kia nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin. Bọn họ còn đỡ, chứ nếu đại sư huynh Nhược Thần biết được thì lớn chuyện rồi.
"Vậy thì đừng nói chuyện này cho đại sư huynh biết!" Tam sư huynh lên tiếng quả quyết, sư đệ ngũ lục thất bát lập tức phụ họa.
"Không được! Chuyện lớn như việc kết hôn này không thể giấu được, bất kể thế nào cũng phải thông báo cho đại sư huynh Nhược Thần biết!" Nhị sư huynh phản bác, sư đệ cửu thập nhất gật đầu tán thành.
Ý kiến không thống nhất, các sư huynh đệ chia làm hai phe, dần dần chuyển từ động khẩu sang động thủ.…
Tứ sư đệ vẫn đứng ngoài cuộc nhìn trận chiến, tiểu sư đệ nhỏ nhất thân thủ cũng yếu nhất, lại vốn không thích đánh nhau, nên từ từ tránh qua một bên, nấp sau tứ sư huynh, tránh khỏi bị trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Nhị sư huynh tuy thân thủ giỏi, nhưng người bên phía tam sư huynh lại đông hơn, sau màn đọ sức đầy kịch tính, cuối cùng mọi người thống nhất nghe theo tam sư huynh, quyết định không nói - đánh chết cũng không nói ra chuyện này! Còn về việc khi Nhược Thần từ châu Âu trở về, biết được chuyện này thì họ phải ứng phó thế nào lại là chuyện khác.
***
Trong phòng, Nguy Đồng không hề hay biết gì về tình hình bên ngoài, cô vừa gọi điện thoại cho Lăng Lạc An, hỏi anh cuối tuần này có rảnh không, sau đó nói cho anh biết cha cô có ý mời anh tới nhà dùng cơm.
"Hai tối cuối tuần có thể anh đều bận cả rồi." Anh ngập ngừng giây lát, "Hay là, anh tạm gác những chuyện đó lại?"
Nghe anh nói vậy, Nguy Đồng vội nói không cần, cô biết việc học tập của anh ở trường đại học cũng không dễ dàng gì, còn chuyện ăn cơm thì hôm nào cũng được, đợi khi nào anh có thời gian rồi tính sau.
Khi Nguy Đồng sắp tắt máy, anh đột nhiên gọi tên cô, "Nguy Nguy..." Dường như có gì đó muốn nói nhưng rồi lại thôi, ngay sau đó là giọng nói ấm áp xen lẫn tiếng cười quen thuộc, "Mấy ngày không gặp, có nhớ anh không?"
Cô trườn dài trên giường, cười lớn, "Một chút chút."
"Chỉ có một chút chút thôi sao?" Hình như anh có đôi chút không vui, "Nguy Nguy, anh rất nhớ em!"
Tối đó, Nguy Đồng nhìn ngắm tấm ảnh chụp chung của hai người trong điện thoại rất lâu. Tấm hình đó vốn là do anh ép cô chụp. Khi cô đang ăn cơm, anh bỗng chạy lại ôm chặt bờ vai cô, khiến cả nửa thân trên của cô không cử động nổi, môi anh đặt trên má cô, còn tay kia đưa điện thoại lên chụp. Khuôn mặt cô đầy vẻ khó chịu, còn anh thì lại cười rất sảng khoái, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Nhớ đến câu nói "Anh rất nhớ em!" của anh, trong lòng Nguy Đồng miên man cảm giác ngọt ngào, lâng lâng, đột nhiên cô muốn nhìn thấy anh. Ôm anh, hôn anh... chuyện tình yêu nam nữ, quả là kỳ diệu.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, cô đã hạ quyết tâm, phải nói cho anh biết chuyện giữa cô và Lăng Thái.
Nếu hai người thật sự ở bên nhau, thì không nên có bí mật, cô hi vọng, có thể tiếp tục ở bên anh như bây giờ, không che dấu, không dối gạt, ở bên nhau thật vui vẻ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nguy Đồng thở phào nhẹ nhõm, tâm sự nặng trĩu trong lòng dường như đã vơi đi một nửa. Cô nắm chặt chiếc điện thoại, từ từ chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
***
Ngày hôm sau, Lăng Lạc An không tới công ty, Lăng Thái cũng không thấy xuất hiện. Nguy Đồng nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy Lục Lộ đã đi ra ngoài, cô mở máy tính của anh bắn zombie. Lần đầu tiên khi cô bị Lục Lộ phát hiện dùng máy tính của anh chơi game, đối phương có chút khó chịu, nhưng gần đây trò chơi này lúc rảnh rỗi Lục Lộ cũng chơi, vì vậy anh không xóa bỏ nó, cũng không phàn nàn gì về việc cô dùng máy tính của anh chơi game.
Trong lúc trò chơi đang đến hồi gay cấn nhất, điện thoại Nguy Đồng bỗng đổ chuông, cô bận nhấp chuột, bấm nghe máy mà không nhìn xem là ai gọi tới. Bên kia đầu dây vang lên giọng đàn ông lạ mặt, người đó nhắc cô kiểm tra hòm thư QQ của mình, nói có một đoạn video quan trọng muốn cô xem.
Cuộc nói chuyện rất ngắn, đối phương nói xong liền tắt máy. Nguy Đồng lập tức quay trở lại trò chơi còn dang dở, nhưng tình hình đã không thể cứu vãn được nữa, zombie tràn qua rào chắn, ăn hết số cây cô đã trồng, cô chán nản bấm thoát trò chơi.
Trên màn hình điện thoại hiển thị số vừa gọi đến là một số lạ, cô nghĩ một lúc, thôi thì thử mở QQ lên xem sao. Ngay sau đó, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, ngồi bất động trên ghế.
Đoạn video không dài, chỉ khoảng hai ba mươi giây, hình ảnh vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã biết là quay lén. Một đoạn video chỉ vẻn vẹn hơn hai mươi giây, nhưng đã khiến cả người cô như rớt xuống hầm băng ngàn năm.
Đây là một đoạn video quay cảnh ân ái, cô gái trong đó hơi thở gấp gáp, đoạn băng quay từ phía sau chỉ thấy tấm lưng trần trắng như tuyết cùng làn tóc rối bời, và người đàn ông đang quấn lấy cô gái đó chính là... Lăng Lạc An.
Nguy Đồng nhấp chuột tắt đoạn video, bàn tay siết chặt, vì dùng lực quá mạnh nên con chuột máy tính bật tung ra.
Cô hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang thiêu đốt tâm can. Trong khi thoát QQ, xóa đoạn video, tắt máy tính, Nguy Đồng không quên đọc thuộc phần thời gian và địa điểm đính kèm với đoạn băng đó.
Rất rõ ràng, đối phương sợ cô không tin, nên đã gửi kèm theo địa điểm để cô đích thân tới kiểm tra.
Là ai đã làm, tại sao lại làm như vậy...? Những nghi vấn này cứ ong ong trong đầu nhưng Nguy Đồng không thể nào lí giải nổi. Sau khi ra khỏi công ty, cô đi thẳng tới khu biệt thự cao cấp phía nam thành phố Z, suốt quãng đường đi cô hoàn toàn yên lặng. Những ngón tay trắng toát nắm chặt lấy tay lái, quai hàm siết chặt là thứ duy nhất thể hiện rõ sự phẫn nộ cũng như sự rối bời trong lòng cô.
Đúng vậy, cô phải tới đó xem, cô phải nhìn cho rõ ràng - cho dù sự thật có đúng như những gì trong đoạn video đó thì cũng phải nhìn tận mắt cô mới tin.
Cô gái nhỏ bé nhanh chóng bước vào khu biệt thự không một tiếng động, tòa nhà đang ở trước mặt, căn biệt thự hai tầng hoa lệ đứng sừng sững trong màn đêm tĩnh lặng.
Ánh mắt cô di chuyển từ chiếc Q7 quen thuộc đang đỗ tại nhà xe tới cánh cửa lớn của ngôi biệt thự.…
Cánh cửa chỉ đóng hờ chứ không khóa, dường như biết trước có người sẽ tới đây.
Bên trong rất yên tĩnh, điều hòa mở nhiệt độ rất cao, cô từ từ bước vào, trên lầu vọng xuống những âm thanh thật mơ hồ. Hai bàn tay cô bất giác nắm chặt lại, cô hướng lên lầu hai, bước từng bước nhẹ nhàng trên cầu thang.
Căn phòng cạnh hành lang không đóng kín, chốc chốc lại vang lên tiếng thở gấp gáp của một người đàn ông và tiếng rên khe khẽ của cô gái, bàn tay đang nắm chặt của cô khẽ thả lỏng, rồi lại siết chặt, cứ như vậy cho đến khi bàn tay cô bị ngón tay làm cho đau rát.
Lần trước gặp anh, là khi hai người cùng đi xem phim, anh đặt vị trí ngồi dành cho tình nhân, suốt cả hai tiếng đồng hồ, anh ôm trọn lấy cô, nhoẻn miệng cười thật tươi, thì thầm bên tai cô những âm thanh đáng yêu.
Lần này gặp anh, lại là ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Hai người trên giường hình như đã quá nóng vội, quần áo trên người còn chưa cởi hết, hai cơ thể quấn lấy nhau dưới ánh đèn mờ ảo của chiếc đèn trùm.