Nắm tay, khoác vai, ôm eo chỉ là chuyện thường, giờ cứ gặp mặt là kéo cằm cô muốn hôn lên mặt, nhưng sợ nắm đấm của cô nên âm thầm rút lại hành động.
Lúc cố ý không nghe điện thoại của Lăng Lạc An, Nguy Đồng đã đoán trước sau khi trở về, vị công tử kiêu ngạo kia sẽ hung hăng, giận dữ mắng chửi thế nào, nhưng sự thật lại có chút không giống.
Thứ hai, Nguy Đồng theo thường lệ xuất hiện ở ngoài cửa chính Lăng gia, người kia đã tựa vào chiếc xe màu đỏ đợi cô.
Dưới ánh mặt trời, gió khẽ thổi lên sợi tóc màu hạt dẻ, giữa ngón tay có kẹp một điếu thuốc lá, bộ dạng dường như có chút không giống với kẻ kiêu ngạo độc đoán trước đây. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, sau tiếng "hừ" cười, khuôn mặt nghiêm lại.
"Cô rất có gan đấy, sau khi biến tôi thành như vậy còn dám cúp điện thoại của tôi!"
"Đáng đời anh." Cô nhún nhún vai, tâm trạng rất bình thản.
Anh đánh rơi điếu thuốc, "Hai ngày này đi đâu?"
"Làm gì?"
"Làm gì?" Anh từ từ thở hắt ra, "Cô nói xem tôi có thể làm gì? Vô duyên vô cớ mất tích phải nói lý do chứ?"
"Cũng không phải giờ làm việc, đi đâu có liên quan gì đến anh?" Cô có chút khinh ghét kéo tay anh xuống.
"Cô!" Anh giơ tay, có vẻ muốn dạy dỗ cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, sớm như vậy đã muốn bị đánh?
Có lẽ vết thương sai khớp lần trước phát tác, sự tức giận của Lăng Lạc An cũng giảm xuống, "Cô không nói cũng chẳng sao, tôi sẽ có cách để biết."
Anh vừa nói vừa đặt tay lên vai cô, Nguy Đồng lại đẩy ra, tầm mắt hướng về cửa lớn Lăng gia. Biệt thự Lăng gia là ngôi nhà có vị trí đẹp nhất khu này, từ cửa vào nhà chính có một bãi cỏ xanh biếc rất lớn, hai bên đường xe đi trồng hàng cây ngô đồng Pháp. Vào mùa này một nửa lá cây đã vàng, rơi đầy đường lớn, đằng sau là ngôi biệt thự màu xám và bầu trời xanh, có một ảo giác như đang ở trong cảnh cổ tích.
Hầu như sáng nào cô cũng đến Lăng gia chờ Lăng Lạc An, nhưng tới nhiều lần như vậy, chưa bao giờ gặp anh ở đây.
Khuôn mặt tuấn tú đó chắn ngang tầm nhìn của cô, sắc mặt lạnh nhạt, "Không cần nhìn nữa, người sếp khác của cô không ở nơi này."
"Không phải chú cháu sao?"
"Nghe ngóng cũng khá tốt đấy!" Lăng Lạc An chế giễu, "Sao, lại phải lòng Lăng Thái rồi?"
"Lại là sao? Trước giờ tôi chưa phải lòng ai cả!" Nguy Đồng bước hai bước về phía chiếc xe, Lạc An không đi theo, quay đầu lại phát hiện anh vẫn còn đứng đó, sắc mặt có chút nặng nề.
"Rốt cuộc có đi làm không?" Nguy Đồng càng nóng nảy.
Anh bước nhanh lên xe, đợi cô ngồi xong, nổ máy rời đi.
Sau khi tới công ty, khi Nguy Đồng đang muốn xuống xe thì bị Lạc An kéo lại, sắc mặt có chút nghiêm túc, "Cô nghe đây, cô không được yêu Lăng Thái."
"..." Lại nữa, cái tính tự biên tự diễn này thật sự là...
"Nghe rõ lời của tôi rồi chứ!"
"Chuyện này dựa vào cái gì mà phải nghe theo anh?"
Sắc mặt Lạc An tập trung, đáy mắt có vài phần chân thành, môi nở nụ cười, "Bởi vì tôi thích cô trước."
***
Nghe đồn, công tử của Lăng Thị gần đây lại có mục tiêu mới.
Mọi người đều nói, Lăng Lạc An tám phần là chán ngấy hoa tươi, bắt đầu có hứng thú với "hoa ăn thịt người". Nhưng may mà, những người từng gặp "hoa ăn thịt người" này đều cảm thấy bộ dạng cũng không tệ. Chỉ là tác phong không đoan trang lắm, cả ngày thấy cô bá vai bá cổ với mấy anh bảo vệ, nói chuyện hàng ngày dùng từ thô lỗ, hoàn toàn không giống phụ nữ.
Nguy Đồng nghe nói, chỉ hơi nhếch khóe miệng. Như vậy đã kêu dùng từ thô lỗ? Đó là vì mấy người đó chưa nhìn thấy bộ dạng thô lỗ thật sự của cô.
Nhưng về lời bình phẩm có thô lỗ hay không, Lăng Lạc An thật ra hoàn toàn không thèm để ý, anh chỉ quan tâm đến một lời bình phẩm khác.
Nguy Đồng rất nhanh lĩnh ngộ kết quả của sự quan tâm ấy. Hôm nay đi theo Lăng Lạc An đến công ty như thường lệ, vừa vào phòng nghỉ của tổ bảo vệ đã bị một mùi thơm của mỳ thịt bò hấp dẫn. Thì ra mấy anh bảo vệ vừa hết ca trực đêm đang ăn bữa sáng, trên bàn là một đống thức ăn, bên cạnh còn có mấy người đàn ông khác. Cô ngay lập tức tiến lên, ôm lấy cổ một người trong đó, muốn kéo anh ta ra để mình có thể chen vào, kết quả đối phương vừa nhìn thấy cô, a một tiếng, giãy ra rồi nhanh chóng tránh xa.
Những người đàn ông còn lại nhìn thấy Nguy Đồng cũng lần lượt đứng lên, lui ra phía sau giữ khoảng cách.
"Gặp ma sao?" Cô nhìn sau lưng mình, "Có ma đằng sau à?"
"So với gặp ma còn đáng sợ hơn!" Một người đáp, sau đó giải thích cho cô nghe.
Thì ra hôm nay bọn họ nhận được tin mới nhất từ chú tổ trưởng, Lăng Thị công tử đã chính thức nói Nguy Đồng là người của anh, sau này các nhân viên nam làm việc cùng cô phải lịch sự giữ khoảng cách, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Đây tuy không phải mệnh lệnh được phát ra từ kênh chính quy thông thường, nhưng lại do chính miệng Lăng Lạc An nói, hiệu quả tốt rõ rệt. Cả ngày hôm đó, mấy anh bảo vệ đừng nói đến bá vai bá cổ, cho dù có nói chuyện bình thường với cô cũng không dám. Cô đi đến đâu thì chỗ đó giải tán. Giống như là muỗi gặp thuốc diệt côn trùng.
Nguy Đồng ngồi không cả một ngày, lúc hết giờ đi theo Lăng Lạc An về, đến bãi đỗ xe không nhịn được đẩy anh một cái, "Ai là người của anh? Lại muốn bị đánh ư?"
Lăng Lạc An không tức giận, vuốt quần áo, liếc mắt nhìn cô, "Không phải nói đánh là yêu sao, em đánh tôi nhiều lần như vậy, em tự nói xem em yêu tôi đến nhường nào?" Tuy là nói đùa, nhưng ánh mắt đang nhìn cô lại hiện ra vài phần chân thành. Sự chân thành này khiến cô ngạc nhiên.
Nguy Đồng tuy rằng từ nhỏ lớn lên cùng đám đàn ông, nhưng những người đó cô đều xem như người nhà, tính cô lại bướng bỉnh, ở nhà ai cũng thuận theo cô. Bây giờ gặp phải người đàn ông giỏi ăn nói, lúc thật lúc giả, chỉ cảm thấy phiền lòng.
"Tôi không thích công tử đào hoa." Lăng Lạc An đẹp trai, hoàn cảnh tốt, đáng tiếc cuộc sống cá nhân thật hỗn loạn, cô ghét nhất điều này. Lỡ ngày nào đó thực sự yêu anh, kết cục tuyệt đối thảm hại hơn cô gái ở Câu lạc bộ Kiều An hôm đó.
"Em nghĩ rằng sinh ra tôi đã phong lưu?" Lăng Lạc An bước chậm lại, đôi mắt đào hoa nhìn cô lần nữa, "Đổi lại là em, từ lúc sinh ra đã có tiền có quyền, lại có gương mặt đẹp trai như vậy, không cần theo đuổi phụ nữ đã tự ngã vào. Trong trường hợp ấy, em cảm thấy còn có thể chân thật được không? Hơn nữa, cho dù tôi chân thành, cũng phải nhìn đối tượng là ai, tôi không phải đồ ngốc!"
"Anh gọi như vậy là phong lưu? Rõ ràng là hạ lưu..." Nguy Đồng không khách khí nói thầm.
Đường gân xanh trên trán anh như vỡ ra, "Chỉ bị em thấy một lần, sao em nhớ lâu thế hả!" Giống hệt như ở Câu lạc bộ Kiều An lần trước, lại đi nói giúp cho người khác, não toàn nước rồi.
"Xem trực tiếp, còn là ở văn phòng, tôi lớn như vậy mà lần đầu nhìn thấy chuyện đó." Nguy Đồng ngẩng đầu lên.
"Ồ?" Anh đột nhiên cười rộ lên, "Cảm giác đó thế nào?"
Cô cười, nhớ lại cảm xúc lúc ấy, "Nhịn hơn một tháng, đánh thật đã tay..."
Anh nổi đóa, "Ai hỏi em cái đó...!"
***
Xe của Lăng Lạc An còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe Lăng Thị đã nhận được điện thoại của thư ký, nói hôm nay là sinh nhật cô, những người ở bộ phận dưới muốn tổ chức tiệc chúc mừng. Bởi vậy mới đề nghị, sợ Lăng Lạc An không rảnh, vì thế gọi đến hỏi ý kiến anh.
Anh hỏi người bên cạnh, "Có đi hay không?"
"Đi!" Nguy Đồng rất dứt khoát.
Anh lại cười, đôi mắt nhíu lại, dung nhan có thể so với hoa đào.
Thấy Lăng Lạc An mang theo Nguy Đồng xuất hiện, sau mấy ánh mắt kín đáo trao đổi, mọi người ai làm việc nấy, tiếp tục ăn uống hát hò chúc tụng.
Kỳ thật Nguy Đồng không phải đến chơi, dù sao Lăng Lạc An hết giờ làm không thể về nhà, ở cùng một đám người so với ở riêng với anh ta an toàn hơn nhiều. Vào phòng hơn một giờ, Nguy Đồng không hát cũng không uống rượu, Lăng Lạc An nhìn ra tâm tư của cô, nhướng mày, đứng dậy nói "Đi."
Nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, đám người lại có đề tài bàn tán mới.
"Đang chơi vui sao lại đi?" Nguy Đồng oán trách.
"Em có vui không?" Anh dừng bước, "Sao, sợ ở riêng với tôi vậy ư?"
Về mặt này anh rất thông minh. Nguy Đồng giơ tay, có vài phần chân thành, "Lăng Lạc An, anh rốt cuộc thích tôi vì cái gì, không phải tôi đánh anh vài lần sao?"
Lăng Lạc An không nói gì, giống như anh đang bị hành hạ, "Tôi nói thích là thích, em nói nhiều như vậy làm gì? Tôi đâu có nói muốn lấy em!"
"Vậy ý của anh là chuẩn bị đùa giỡn tôi?"
"Em!" Cơn tức giận lại nổi lên, "Tóm lại em nói ít thôi! Dù sao từ giờ trở đi em là người của Lăng Lạc An tôi, trước khi tôi đồng ý chia tay, em đừng hòng tìm người khác!" Thấy cô im lặng tránh xa đi về phía đường lớn, anh lập tức đuổi theo, "Chạy cái gì! Tôi còn chưa nói xong, có kiểu vệ sĩ như em sao?"
"Tôi nhận lương vệ sĩ, không phải vệ sĩ ngủ cùng." Động tác của Nguy Đồng nhìn như không tiếng động, thân hình lại vô cùng nhanh nhẹn, đi như bay, vài bước đã bước ra giữa đường lớn. Con đường này ít xe cộ, cô lại giật lùi, không chú ý phía sau, không may phía khúc cua có một chiếc xe phóng đến. Lăng Lạc An lập tức xông lên trước, ôm cô vọt sang một bên, chiếc xe kia phanh gấp, từ từ dừng lại, một người đàn ông run rẩy bước xuống xe, nhìn thấy Lăng Lạc An vội sợ hãi cúi người, "Giám... Giám đốc Lăng, tôi không thấy anh. Thật... Thật sự xin lỗi..."
Thì ra là một nhân viên Lăng Thị, hết giờ tăng ca lập tức đến tham gia tiệc sinh nhật, có chút vội vàng, thiếu chút nữa gây họa.
"Không liên quan đến anh, đi đi." Lăng Lạc An cúi đầu xem người nằm trong lòng, "Không sao chứ?"
"Không." Mặt Nguy Đồng không chút sợ hãi, chỉ nhìn anh hai cái, liền giãy ra, xoay người, quay đầu lại nhìn anh.
"Sao hả?" Nhìn lại cô, anh dường như có chút đắc ý, "Không cần nói cảm ơn, tôi thích giải thưởng có tính thực tế. Sao, có gì muốn bày tỏ?"
Cô nheo mắt nhìn anh một hồi, "Chuyện vừa rồi không phải là do anh sắp xếp đấy chứ?"
"..." Cô gái này thật sự muốn ăn đòn...
***
Tối đó Nguy Đồng về đến nhà, hoang mang ngồi ngây người ra.
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng nhìn tốc độ xe lúc nãy, không giống như được sắp xếp. Cũng chính vào lúc Nguy Đồng gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Lăng Lạc An là bảo vệ cô, hành động này nghĩ lại khiến cô ít nhiều có chút cảm động.
Anh chân thành như vậy, cô có nên cho anh một cơ hội không?
Thay đổi suy nghĩ rồi, lúc ở cạnh nhau nói chuyện, đối phương sẽ cảm nhận được. Trong lòng anh đã có tính toán, cũng không hỏi nhiều, coi như cô đã đồng ý.
Về mặt phụ nữ trước giờ anh luôn là cao thủ, dù sao người anh để ý trước giờ không chạy được, vì thế có một số lời anh chưa bao giờ nói lại.
Vì thế bắt đầu từ hôm ấy, cô phát hiện anh ngày một xấu xa hơn với mình.
Lúc cố ý không nghe điện thoại của Lăng Lạc An, Nguy Đồng đã đoán trước sau khi trở về, vị công tử kiêu ngạo kia sẽ hung hăng, giận dữ mắng chửi thế nào, nhưng sự thật lại có chút không giống.
Thứ hai, Nguy Đồng theo thường lệ xuất hiện ở ngoài cửa chính Lăng gia, người kia đã tựa vào chiếc xe màu đỏ đợi cô.
Dưới ánh mặt trời, gió khẽ thổi lên sợi tóc màu hạt dẻ, giữa ngón tay có kẹp một điếu thuốc lá, bộ dạng dường như có chút không giống với kẻ kiêu ngạo độc đoán trước đây. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, sau tiếng "hừ" cười, khuôn mặt nghiêm lại.
"Cô rất có gan đấy, sau khi biến tôi thành như vậy còn dám cúp điện thoại của tôi!"
"Đáng đời anh." Cô nhún nhún vai, tâm trạng rất bình thản.
Anh đánh rơi điếu thuốc, "Hai ngày này đi đâu?"
"Làm gì?"
"Làm gì?" Anh từ từ thở hắt ra, "Cô nói xem tôi có thể làm gì? Vô duyên vô cớ mất tích phải nói lý do chứ?"
"Cũng không phải giờ làm việc, đi đâu có liên quan gì đến anh?" Cô có chút khinh ghét kéo tay anh xuống.
"Cô!" Anh giơ tay, có vẻ muốn dạy dỗ cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, sớm như vậy đã muốn bị đánh?
Có lẽ vết thương sai khớp lần trước phát tác, sự tức giận của Lăng Lạc An cũng giảm xuống, "Cô không nói cũng chẳng sao, tôi sẽ có cách để biết."
Anh vừa nói vừa đặt tay lên vai cô, Nguy Đồng lại đẩy ra, tầm mắt hướng về cửa lớn Lăng gia. Biệt thự Lăng gia là ngôi nhà có vị trí đẹp nhất khu này, từ cửa vào nhà chính có một bãi cỏ xanh biếc rất lớn, hai bên đường xe đi trồng hàng cây ngô đồng Pháp. Vào mùa này một nửa lá cây đã vàng, rơi đầy đường lớn, đằng sau là ngôi biệt thự màu xám và bầu trời xanh, có một ảo giác như đang ở trong cảnh cổ tích.
Hầu như sáng nào cô cũng đến Lăng gia chờ Lăng Lạc An, nhưng tới nhiều lần như vậy, chưa bao giờ gặp anh ở đây.
Khuôn mặt tuấn tú đó chắn ngang tầm nhìn của cô, sắc mặt lạnh nhạt, "Không cần nhìn nữa, người sếp khác của cô không ở nơi này."
"Không phải chú cháu sao?"
"Nghe ngóng cũng khá tốt đấy!" Lăng Lạc An chế giễu, "Sao, lại phải lòng Lăng Thái rồi?"
"Lại là sao? Trước giờ tôi chưa phải lòng ai cả!" Nguy Đồng bước hai bước về phía chiếc xe, Lạc An không đi theo, quay đầu lại phát hiện anh vẫn còn đứng đó, sắc mặt có chút nặng nề.
"Rốt cuộc có đi làm không?" Nguy Đồng càng nóng nảy.
Anh bước nhanh lên xe, đợi cô ngồi xong, nổ máy rời đi.
Sau khi tới công ty, khi Nguy Đồng đang muốn xuống xe thì bị Lạc An kéo lại, sắc mặt có chút nghiêm túc, "Cô nghe đây, cô không được yêu Lăng Thái."
"..." Lại nữa, cái tính tự biên tự diễn này thật sự là...
"Nghe rõ lời của tôi rồi chứ!"
"Chuyện này dựa vào cái gì mà phải nghe theo anh?"
Sắc mặt Lạc An tập trung, đáy mắt có vài phần chân thành, môi nở nụ cười, "Bởi vì tôi thích cô trước."
***
Nghe đồn, công tử của Lăng Thị gần đây lại có mục tiêu mới.
Mọi người đều nói, Lăng Lạc An tám phần là chán ngấy hoa tươi, bắt đầu có hứng thú với "hoa ăn thịt người". Nhưng may mà, những người từng gặp "hoa ăn thịt người" này đều cảm thấy bộ dạng cũng không tệ. Chỉ là tác phong không đoan trang lắm, cả ngày thấy cô bá vai bá cổ với mấy anh bảo vệ, nói chuyện hàng ngày dùng từ thô lỗ, hoàn toàn không giống phụ nữ.
Nguy Đồng nghe nói, chỉ hơi nhếch khóe miệng. Như vậy đã kêu dùng từ thô lỗ? Đó là vì mấy người đó chưa nhìn thấy bộ dạng thô lỗ thật sự của cô.
Nhưng về lời bình phẩm có thô lỗ hay không, Lăng Lạc An thật ra hoàn toàn không thèm để ý, anh chỉ quan tâm đến một lời bình phẩm khác.
Nguy Đồng rất nhanh lĩnh ngộ kết quả của sự quan tâm ấy. Hôm nay đi theo Lăng Lạc An đến công ty như thường lệ, vừa vào phòng nghỉ của tổ bảo vệ đã bị một mùi thơm của mỳ thịt bò hấp dẫn. Thì ra mấy anh bảo vệ vừa hết ca trực đêm đang ăn bữa sáng, trên bàn là một đống thức ăn, bên cạnh còn có mấy người đàn ông khác. Cô ngay lập tức tiến lên, ôm lấy cổ một người trong đó, muốn kéo anh ta ra để mình có thể chen vào, kết quả đối phương vừa nhìn thấy cô, a một tiếng, giãy ra rồi nhanh chóng tránh xa.
Những người đàn ông còn lại nhìn thấy Nguy Đồng cũng lần lượt đứng lên, lui ra phía sau giữ khoảng cách.
"Gặp ma sao?" Cô nhìn sau lưng mình, "Có ma đằng sau à?"
"So với gặp ma còn đáng sợ hơn!" Một người đáp, sau đó giải thích cho cô nghe.
Thì ra hôm nay bọn họ nhận được tin mới nhất từ chú tổ trưởng, Lăng Thị công tử đã chính thức nói Nguy Đồng là người của anh, sau này các nhân viên nam làm việc cùng cô phải lịch sự giữ khoảng cách, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Đây tuy không phải mệnh lệnh được phát ra từ kênh chính quy thông thường, nhưng lại do chính miệng Lăng Lạc An nói, hiệu quả tốt rõ rệt. Cả ngày hôm đó, mấy anh bảo vệ đừng nói đến bá vai bá cổ, cho dù có nói chuyện bình thường với cô cũng không dám. Cô đi đến đâu thì chỗ đó giải tán. Giống như là muỗi gặp thuốc diệt côn trùng.
Nguy Đồng ngồi không cả một ngày, lúc hết giờ đi theo Lăng Lạc An về, đến bãi đỗ xe không nhịn được đẩy anh một cái, "Ai là người của anh? Lại muốn bị đánh ư?"
Lăng Lạc An không tức giận, vuốt quần áo, liếc mắt nhìn cô, "Không phải nói đánh là yêu sao, em đánh tôi nhiều lần như vậy, em tự nói xem em yêu tôi đến nhường nào?" Tuy là nói đùa, nhưng ánh mắt đang nhìn cô lại hiện ra vài phần chân thành. Sự chân thành này khiến cô ngạc nhiên.
Nguy Đồng tuy rằng từ nhỏ lớn lên cùng đám đàn ông, nhưng những người đó cô đều xem như người nhà, tính cô lại bướng bỉnh, ở nhà ai cũng thuận theo cô. Bây giờ gặp phải người đàn ông giỏi ăn nói, lúc thật lúc giả, chỉ cảm thấy phiền lòng.
"Tôi không thích công tử đào hoa." Lăng Lạc An đẹp trai, hoàn cảnh tốt, đáng tiếc cuộc sống cá nhân thật hỗn loạn, cô ghét nhất điều này. Lỡ ngày nào đó thực sự yêu anh, kết cục tuyệt đối thảm hại hơn cô gái ở Câu lạc bộ Kiều An hôm đó.
"Em nghĩ rằng sinh ra tôi đã phong lưu?" Lăng Lạc An bước chậm lại, đôi mắt đào hoa nhìn cô lần nữa, "Đổi lại là em, từ lúc sinh ra đã có tiền có quyền, lại có gương mặt đẹp trai như vậy, không cần theo đuổi phụ nữ đã tự ngã vào. Trong trường hợp ấy, em cảm thấy còn có thể chân thật được không? Hơn nữa, cho dù tôi chân thành, cũng phải nhìn đối tượng là ai, tôi không phải đồ ngốc!"
"Anh gọi như vậy là phong lưu? Rõ ràng là hạ lưu..." Nguy Đồng không khách khí nói thầm.
Đường gân xanh trên trán anh như vỡ ra, "Chỉ bị em thấy một lần, sao em nhớ lâu thế hả!" Giống hệt như ở Câu lạc bộ Kiều An lần trước, lại đi nói giúp cho người khác, não toàn nước rồi.
"Xem trực tiếp, còn là ở văn phòng, tôi lớn như vậy mà lần đầu nhìn thấy chuyện đó." Nguy Đồng ngẩng đầu lên.
"Ồ?" Anh đột nhiên cười rộ lên, "Cảm giác đó thế nào?"
Cô cười, nhớ lại cảm xúc lúc ấy, "Nhịn hơn một tháng, đánh thật đã tay..."
Anh nổi đóa, "Ai hỏi em cái đó...!"
***
Xe của Lăng Lạc An còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe Lăng Thị đã nhận được điện thoại của thư ký, nói hôm nay là sinh nhật cô, những người ở bộ phận dưới muốn tổ chức tiệc chúc mừng. Bởi vậy mới đề nghị, sợ Lăng Lạc An không rảnh, vì thế gọi đến hỏi ý kiến anh.
Anh hỏi người bên cạnh, "Có đi hay không?"
"Đi!" Nguy Đồng rất dứt khoát.
Anh lại cười, đôi mắt nhíu lại, dung nhan có thể so với hoa đào.
Thấy Lăng Lạc An mang theo Nguy Đồng xuất hiện, sau mấy ánh mắt kín đáo trao đổi, mọi người ai làm việc nấy, tiếp tục ăn uống hát hò chúc tụng.
Kỳ thật Nguy Đồng không phải đến chơi, dù sao Lăng Lạc An hết giờ làm không thể về nhà, ở cùng một đám người so với ở riêng với anh ta an toàn hơn nhiều. Vào phòng hơn một giờ, Nguy Đồng không hát cũng không uống rượu, Lăng Lạc An nhìn ra tâm tư của cô, nhướng mày, đứng dậy nói "Đi."
Nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, đám người lại có đề tài bàn tán mới.
"Đang chơi vui sao lại đi?" Nguy Đồng oán trách.
"Em có vui không?" Anh dừng bước, "Sao, sợ ở riêng với tôi vậy ư?"
Về mặt này anh rất thông minh. Nguy Đồng giơ tay, có vài phần chân thành, "Lăng Lạc An, anh rốt cuộc thích tôi vì cái gì, không phải tôi đánh anh vài lần sao?"
Lăng Lạc An không nói gì, giống như anh đang bị hành hạ, "Tôi nói thích là thích, em nói nhiều như vậy làm gì? Tôi đâu có nói muốn lấy em!"
"Vậy ý của anh là chuẩn bị đùa giỡn tôi?"
"Em!" Cơn tức giận lại nổi lên, "Tóm lại em nói ít thôi! Dù sao từ giờ trở đi em là người của Lăng Lạc An tôi, trước khi tôi đồng ý chia tay, em đừng hòng tìm người khác!" Thấy cô im lặng tránh xa đi về phía đường lớn, anh lập tức đuổi theo, "Chạy cái gì! Tôi còn chưa nói xong, có kiểu vệ sĩ như em sao?"
"Tôi nhận lương vệ sĩ, không phải vệ sĩ ngủ cùng." Động tác của Nguy Đồng nhìn như không tiếng động, thân hình lại vô cùng nhanh nhẹn, đi như bay, vài bước đã bước ra giữa đường lớn. Con đường này ít xe cộ, cô lại giật lùi, không chú ý phía sau, không may phía khúc cua có một chiếc xe phóng đến. Lăng Lạc An lập tức xông lên trước, ôm cô vọt sang một bên, chiếc xe kia phanh gấp, từ từ dừng lại, một người đàn ông run rẩy bước xuống xe, nhìn thấy Lăng Lạc An vội sợ hãi cúi người, "Giám... Giám đốc Lăng, tôi không thấy anh. Thật... Thật sự xin lỗi..."
Thì ra là một nhân viên Lăng Thị, hết giờ tăng ca lập tức đến tham gia tiệc sinh nhật, có chút vội vàng, thiếu chút nữa gây họa.
"Không liên quan đến anh, đi đi." Lăng Lạc An cúi đầu xem người nằm trong lòng, "Không sao chứ?"
"Không." Mặt Nguy Đồng không chút sợ hãi, chỉ nhìn anh hai cái, liền giãy ra, xoay người, quay đầu lại nhìn anh.
"Sao hả?" Nhìn lại cô, anh dường như có chút đắc ý, "Không cần nói cảm ơn, tôi thích giải thưởng có tính thực tế. Sao, có gì muốn bày tỏ?"
Cô nheo mắt nhìn anh một hồi, "Chuyện vừa rồi không phải là do anh sắp xếp đấy chứ?"
"..." Cô gái này thật sự muốn ăn đòn...
***
Tối đó Nguy Đồng về đến nhà, hoang mang ngồi ngây người ra.
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng nhìn tốc độ xe lúc nãy, không giống như được sắp xếp. Cũng chính vào lúc Nguy Đồng gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Lăng Lạc An là bảo vệ cô, hành động này nghĩ lại khiến cô ít nhiều có chút cảm động.
Anh chân thành như vậy, cô có nên cho anh một cơ hội không?
Thay đổi suy nghĩ rồi, lúc ở cạnh nhau nói chuyện, đối phương sẽ cảm nhận được. Trong lòng anh đã có tính toán, cũng không hỏi nhiều, coi như cô đã đồng ý.
Về mặt phụ nữ trước giờ anh luôn là cao thủ, dù sao người anh để ý trước giờ không chạy được, vì thế có một số lời anh chưa bao giờ nói lại.
Vì thế bắt đầu từ hôm ấy, cô phát hiện anh ngày một xấu xa hơn với mình.