Ông Xã Anh Là Ai

Chương 12

Chương 11

 

XXXX

 

Bốn dấu gạch rất to, rất đen, rất thô, rất tiêu chuẩn, rất rồng bay phượng múa, đúng như bốn ngọn núi lớn đè xuống đầu Thiên Thụ. Tuy cô biết Boss Viên oánh dấu X trông rất đẹp trai, nhưng cầm tờ giấy đầy chữ “X” đó, cô vẫn rất muốn OOXX.

 

“Nào nào, mau đến thử xem, món bánh bao thịt của nhà này là vô địch thiên hạ, tớ phải xếp hàng nửa tiếng đồng hồ đó”, Đồng Tiểu Vi bưng mâm tiến đến chỗ Thiên Thụ, những cái bánh bao nhỏ tròn trong veo trên đĩa tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

 

“Haizzz”, Thiên Thụ thở dài với món bánh bao vỏ mỏng thịt nhiều, nước thịt đang chảy ra trong xửng.

 

“Sao lại làm cái vẻ mặt ép người ta chết thế hả?”, Đồng Tiểu Vi thẳng thừng, thò đũa ra cẩn thận gắp một cái bánh bao.

 

Thiên Thụ gấp tờ giấy XXXX, hai tay khoanh lại, “Đồng Tiểu Vi, tớ thấy cậu sắp phải về nhà lôi bản thân ra gặm rồi.”

 

Sột!

 

Đũa trong tay bạn Đồng lập tức chọc thủng vỏ bánh bao, nước thịt trong đó liền chảy ra.

 

Hạ Thiên Thụ ngồi đối diện nhắm phắt mắt lại, họ đã quen với cái thứ cứ phun tới phun lui thế này rồi.

 

Đồng Tiểu Vi ném đũa đi, “ầm” một cái bắn đến cạnh Thiên Thụ, hai bộ móng vuốt đặt mạnh lên vai cô, bắt đầu lay lắc cật lực, “Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao lại bắt tớ về nhà lôi bản thân ra gặm? Hạ Thiên Thụ, cậu lại đòi ly hôn phải không? Có lương tâm một chút đi chứ, dù sao tớ cũng theo cậu ba năm rồi, cậu có cần nhẫn tâm bỏ mặc tớ thế này không? Cậu cứ thế mà không cần người ta, người ta sau này làm sao sống nổi?!”

 

Tiểu Vi “ca” một bài lâm li bi đát, cứ gọi là thống thiết bi thảm, đầu ngón tay đặt trên vai Thiên Thụ sắp đâm phập vào trong áo len của cô rồi, lay lắc cô mạnh như đang đánh trống, bữa tối sắp nôn ra hết cả. Đáng sợ nhất là cái miệng the thé của cô nàng lại thêm vẻ mặt oán phụ bi thảm, khiến tất cả mọi người trong quán ăn cũ kỹ ồn ào này đều quay sang nhìn hai người họ.

 

Xem hai cô gái trẻ kia kìa, làm gì không làm, lại đi chơi trò GL[1]! Xong rồi phải không, đá rồi phải không, không thèm nữa chứ gì?

 

[1] GL: viết tắt của Girl’s Love, đồng tính nữ.

 

Thiên Thụ cầm khăn giấy lau trán, đúng là sắp đứng hình với cô nàng Tiểu Vi này mất. “Không phải tớ đòi ly hôn, mà là bảng tiêu chuẩn mẹ hiền vợ đảm của Boss Viên, tớ đều bị gạch X hết!”

 

“Ờ”, Đồng Tiểu Vi nghe câu này xong, lập tức “vèo” một tiếng ngồi trở lại ghế, vui vẻ gắp bánh bao lên cho vào miệng.

 

“Này, cậu còn ăn nổi hả?”, Thiên Thụ trừng mắt.

 

“Tại sao tớ ăn không nổi?”, Tiểu Vi ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, “Chỉ cần cậu không đòi ly hôn thì Boss Viên sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”

 

Hả?

 

Thiên Thụ trợn to mắt, “Ý gì đó? Bảng tiêu chuẩn của tớ không đạt, anh ấy đã nói với tớ là nếu không đạt thì sẽ cái đó đó.”

 

“Cái đó nào?”, Đồng Tiểu Vi ăn càng sung sức, “Hôm đó chẳng phải tớ đã bảo dù có sai lầm cách mấy cũng không nhằm nhò còn gì, chỉ cần ‘vợ rảnh’ là cậu gì gì đó trên giường, là mọi thứ sẽ OK hết. Sao nào, đã nếm thử mùi vị của Boss chưa? Ngon không?”

 

Thiên Thụ choáng váng. Mặt trái táo hồng hào lập tức biến thành đít khỉ.

 

Xem Boss Viên là bánh bao thịt hay sao, lại còn ngon hay không, chẳng lẽ còn thè lưỡi ra liếm nước thịt mới được?

 

Đồng Tiểu Vi ngồi đối diện đang ăn sung sướng, đúng là đang thè lưỡi ra liếm nước thịt chảy ra trên tay.

 

Ôi… Liếm như thế hình như càng háo sắc hơn thì phải? Thiên Thụ lập tức cảm thấy trước mắt như có một luồng sáng chói quét qua.

 

Bạn Đồng vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô đã biết hết, “Thiên Thụ à, rốt cuộc là cậu vô dụng hay Boss nhà cậu vô dụng vậy? Còn e dè nỗi gì, cứ lột hết ra rồi nhào vào nhau là được ngay, đúng là cái đó…”

 

Phụt… Thiên Thụ suýt nữa nôn ra máu, bạn Đồng à, cậu tưởng thế gian này mọi người đàn ông đều giống cái tên của nhà cậu chắc, chỉ cần nhào vào là ngoan ngoãn, là xong việc hả? Cô cứ nhìn thấy Boss là run lẩy bẩy, còn cái đó nỗi gì…

 

Không thể tiếp tục nói chuyện với cô nàng này nữa, Thiên Thụ đứng lên.

 

Tiểu Vi cắn bánh bao, hỏi, “Đi đâu đấy?”

 

“Nhà vệ sinh.”

 

“Quý nhân đúng là nhiều XX, ăn cái bánh bao cũng phải rửa…”

 

“Tớ đi rửa tay!”, Thiên Thụ tức giận siết nắm đấm.

 

“Ờ”, Tiểu Vi bị giáo huấn, lập tức cúi đầu.

 

Ôi cái thời thế này, quan to hơn một cấp thì đè bẹp dân chúng. Để không phải về nhà lôi bản thân ra gặm qua ngày, cô nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm động tác “mời” với Thiên Thụ, đồng thời dặn dò, “Thuận buồm xuôi gió nhé, mau về sớm đấy.”

 

“Thuận cái đầu cậu!”, Thiên Thụ bị Tiểu Vi làm cho mặt đầy vạch đen, chẳng qua là đi nhà vệ sinh, chứ có phải xuyên không đến trước công nguyên đâu.

 

Nhưng cô vừa đứng lên, trong tích tắc đã cứng đờ.

 

Ba giây sau, lại “phịch” một cái ngồi xuống, cướp lấy thìa bạc nhỏ sáng lấp lánh trước mặt Tiểu Vi, rồi áp ngay lên mắt mình, biến thân thành người sắt.

 

Bạn Đồng đang ăn bánh bao say sưa, trong phút chốc giật bắn mình, “Cái gì thế này? Sao chưa đi vệ sinh mà lại biến thành siêu nhân thế kia?”

 

Thiên Thụ ấn vào mắt mình, ra sức cúi đầu thật thấp, vừa cúi vừa thì thầm, “Suỵt… Suỵt…”

 

“Suỵt chó hả?”, bạn Đồng đúng là không biết lĩnh hội là gì.

 

Quay đầu lại.

 

Cách một lối đi, bàn ở hàng thứ ba.

 

Có một người đàn ông cao gầy, đeo kính gọng vàng thanh lịch, tóc đen, thần thái phóng khoáng. Mặt mày mang vẻ phong lưu thanh tú, nét bình thản và tao nhã ánh lên trong nụ cười.

 

Trước mặt anh ta bày một xửng bánh bao bốc hơi nghi ngút, còn anh ta cũng đang ần cần gắp bánh bao vào đĩa của cô gái đối diện.

 

Ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ cạnh họ, viên kim cương trên ngón tay đó đang lấp lánh sáng.

 

Khỉ thật, chẳng trách Thiên Thụ lại biến thân như vậy, viên kim cương to thế kia, ai mà không thấy chói mắt chứ, chắc chắn là khoe khoang hay là diễn trò ân ái đây? Bạn Đàm Thiên Ân, giám đốc vàng của công ty quảng cáo Huy Hoàng à, tại sao bạn cứ phải xuất hiện trước mặt Thiên Thụ thế hả?

 

Đồng Tiểu Vi quay lại đưa tay kéo cái thìa trên mắt Thiên Thụ xuống, “Này, bỏ xuống đi!”

 

“Đừng mà!” Thiên Thụ ra sức ấn thìa chặt hơn.

 

“Hạ Thiên Thụ, cậu kiêu lên một tí có được không? Năm đó rõ ràng là hắn ta có lỗi với cậu, cậu tránh cái khỉ gì? Hơn nữa bây giờ là lúc nào rồi, trai đã có vợ gái đã có chồng, sợ hắn cái gì?”, Đồng Tiểu Vi đưa tay kéo Thiên Thụ.

 

“Không phải là sợ, mà là không muốn nhìn”, Thiên Thụ ra sức ấn cái thìa lên mắt.

 

Đồng Tiểu Vi tức đến nỗi sắp phát điên, kéo mạnh tay cô ra, “Được rồi, Hạ Thiên Thụ cậu đã hai mươi tám rồi chứ đâu phải mười tám, đừng chơi trò ngốc nghếch tự bịt mắt mình như vậy nữa có được không? Chẳng phải chỉ là yêu đơn phương bảy năm thôi sao, có cần đến mức như vậy không? Tự cậu chẳng phải đã gả cho người khác rồi còn gì?”

 

Thiên Thụ nghe câu cuối cùng, trái tim bỗng nhảy thót lên.

 

Phải rồi, sao cô lại quên chuyện đó? Cô từ ba năm trước xuyên không đến đây, vẫn cứ cảm thấy mình đang hai mươi tư tuổi nở hoa rực rỡ, trai chưa vợ gái chưa chồng, trong lòng vẫn đang yêu đơn phương ai đó. Thực ra giờ đây… Anh ta đã sớm trở thành chồng của người khác, cô cũng là vợ của người khác, chẳng phải thế sao?

 

Cảm thấy thìa ấn lên mắt rất đau, vừa buông xuống thì mắt đã hoa cả lên, cái gì cũng không nhìn rõ được.

 

Thiên Thụ đưa tay lên dụi mắt.

 

Đồng Tiểu Vi vừa nhìn thấy thế đã vội chụp lấy tay cô, “Đi với tớ!”

 

“Hả? Gì thế?”, Thiên Thụ giật bắn mình.

 

Đồng Tiểu Vi chẳng nói chẳng rằng, kéo Thiên Thụ đến bàn Đàm Thiên Ân rồi đẩy mạnh, “Diễn cảnh ân ái này!”

 

Hả?!

 

Thiên Thụ vốn định lén lút chuồn ra ngoài bằng cửa sau, lại bị Đồng Tiểu Vi kéo tới đẩy mạnh vào bàn của Đàm Thiên Ân.

 

Vợ chồng Đàm Thiên Ân đang ăn thì giật thót người bởi hai cô gái xuất hiện đột ngột, Đồng Tiểu Vi cười híp mắt đập mạnh bánh bao trong tay xuống bàn, “Hi, giám đốc Đàm, trùng hợp quá, anh cũng tới ăn bánh bao à! Ôi trời vẫn là giám đốc Đàm sống thật tốt nhỉ, bọn này chỉ ăn bánh bao nhân tôm, mà anh lại ăn bánh bao thịt cua, không ngại nếu ngồi chung chứ?”

 

Đồng Tiểu Vi không chút khách sáo, ngoáy mông ngồi chen vào ghế dài đối diện Đàm Thiên Ân, tiện tay đẩy Thiên Thụ về phía anh ta.

 

Thiên Thụ bối rối. Không biết cô Đồng này lại làm bậy gì đây.

 

Người đẹp tóc xoăn bị Đồng Tiểu Vi chen vào nửa cái mông thì càng không vui, “Thiên Ân, họ là ai vậy?”

 

Thiên Thụ đỏ mặt, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

 

Thật không ngờ da mặt bạn Đồng lại dày đến thế, vợ chồng người ta đang ân ái cũng không ngại chen vào diễn cùng. Tuy cô biết Tiểu Vi đang giúp cô nhìn thẳng vào sự thật, đối diện với mối tình đơn phương bảy năm, kẻ cuối cùng lại lặng lẽ cưới người khác.

 

Đàm Thiên Ân nhìn hai cô gái chen vào, cười thản nhiên, “Là hai học muội trước kia của anh.”

 

Học muội?

 

Tay đặt dưới gầm bàn của Thiên Thụ siết lại.

 

Đồng Tiểu Vi thì không còn khách sáo, đưa tay gắp bánh bao cua trong đĩa của họ, “Ui chao, mọi người không biết chứ bánh bao của quán này là nhất đấy, hơn nữa ăn cũng không thể tao nhã như hai người được, Thiên Thụ, cậu biểu diễn thử đi, phải ăn thế nào.”

 

“Hả?”, Thiên Thụ bỗng bị điểm danh, lập tức giật bắn người.

 

Đồng Tiểu Vi nhét đũa vào tay cô, “Bánh bao vỏ mỏng nước thịt nhiều, muốn ăn ngon ấy à, phải cẩn thận gắp lấy… Đúng thế đúng thế, Thiên Thụ, cắn đi!”

 

Thiên Thụ vạch đen đầy mặt.

 

Sao cứ cảm thấy mình là con rối bị Đồng Tiểu Vi giật dây, tự dưng lại biểu diễn ăn bánh bao trước mặt Đàm Thiên Ân… Mới định lên tiếng cự tuyệt thì ăn một đạp dưới gầm bàn.

 

Thiên Thụ lập tức kêu thảm, “A…”

 

Một cái bánh bao lập tức nhét vào miệng cô.

 

“Oái, nóng quá!”, bị nước thịt làm bỏng miệng, Thiên Thụ hét lên, bất chấp hình tượng thọc tay lôi nửa cái bánh bao ra, suýt thì nhảy chồm nhổm. Nước thịt lập tức chảy ra theo kẽ ngón tay cô… Thiên Thụ theo bản năng đưa tay lên liếm… Nước thịt trong nửa cái bánh bao thế là…

 

“Á á…”

 

Thực ra bên cạnh tấm bảng vàng của quán này, có một lời nhắc nhở rất hữu nghị:

 

Bánh bao rất nóng, xin đừng đưa cao lên cắn.

 

Mỹ nữ càng phải nhớ lấy.

back top