Trong thôn vẫn có mở điện, nhưng thời điểm có điện không nhiều lắm, một ngày có thể có mở được hai ba tiếng đã là tốt lắm . Nhưng vào đêm 30, điện lực chuẩn bị rất đầy đủ, khác hẳn những ngày bình thường.
Sự cố về điện cũng không xảy ra. Nhà tiểu Tú và nhà tiểu Tô đều có đèn điện, đêm ba mươi, theo ý bà Hảo nên cả hai nhà đều mở điện sáng trưng cả buổi tối!
"Như vậy mới được chứ, khắp nơi đều sáng trưng, như vậy mới thoải mái!" Bà Hão cười tủm tỉm ngồi cạnh bàn ở nhà chính, nhìn tiểu Tú và tiểu Tô đang bận rộn tại phòng bếp. Một năm đã sắp đến rồi.
Cơm tất niên thực phong phú. Có một con cá chép thật lớn, một tô thịt kho tàu bóng loáng, một con gà trắng phau, còn có cả lưỡi heo nữa. Theo cách phát âm ở địa phương, lưỡi heo đồng âm với từ "Lợi nhuận". Trên bàn có lợi nhuận, sang năm cả nhà nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền!
Phương Bắc có bánh trẻo, Phương Nam có vằn thắn, lễ mừng năm mới không thể thiếu thứ đó. Tuy vằn thắn cũng có nhiều loại, nhưng nhất định phải là vằn thắn nhân rau cần, có ý nghĩa là cần cù chịu khó! Nói thật tiểu Tú thích ăn vằn thắn nhân cải trắng hơn, cải thìa non ăn cùng bánh nhân thịt, hương vị rất ngon. Nhân vằn thắn là do bà Hảo làm, nhìn tiểu Tú và tiểu Tô ăn vui vẻ như vậy, bà Hảo cũng gắp một miếng vằn thắn đưa vào miệng. Trong lòng thầm khen: như vậy mới giống lễ mừng năm mới, tiếng người cười nói vang vọng khắp nơi, chờ tới năm sau trong phòng sẽ có thêm tiếng bi bô của trẻ con, lúc đó còn náo nhiệt hơn nhiều.
Ăn cơm xong, quây lại một chỗ đón giao thừa, tiểu Tô giống như một đứa trẻ, lấy một cái chậu than, thả vào bên trong một ít khoai lang và khoai tây. Lật qua lật lại được mấy cái đã khiến tiểu Tú thèm thuồng, đã rất lâu không được ăn khoai nướng. Vì thế đến bên cạnh tiểu Tô. Đợi tiểu Tô lật lật trở trở thêm mấy lần nữa, tiểu Tú cũng bày đặt ra bới bới lật lật hai cái, tiểu Tô đứng lên về chỗ, tiểu Tú cũng đứng lên về chỗ.
Bà Hảo đã lớn tuổi, thời gian lên giường rất sớm, tiểu Tú đang muốn cùng tiểu Tô đón giao thừa với nhau, thuận tiện nhìn xem có thể chấm mút được quà tân niên hay không cho nên cật lực khuyên bà Hảo trở về phòng ngủ.
Bà Hảo nghĩ đến việc ngày mai còn có người tới chúc tết, nên dặn dò hai câu rồi trở về phòng. Tiểu Tú đưa bà Hảo về phòng, đắp chăn xong, rồi quay về nhà chính đón giao thừa.
Lúc trở về thì thấy tiểu Tô đang ngồi trên bàn cắn hạt dưa. Tiểu Tú ăn hạt dưa hay có thói quen cắn hết một đống lớn, sau đó chờ nhân hạt dưa được kha khá rồi, mới bắt đầu đổ ào ào vào miệng, như vậy khi ăn hạt dưa mới cảm nhận được hương vị. Nhưng tiểu Tú vốn thèm ăn, lột được mấy cái đã quăng hết vào miệng, vì thế ít khi có thể hưởng thụ được cảm giác ném một đống lớn nhân hạt dưa vào miệng.
Tiểu Tú săn sóc bà Hảo ngủ cũng tốn không ít thời gian, trong lúc đó tiểu Tô đã cắn được không ít hạt dưa, vì thế tiểu Tú vui mừng chạy tới ghé vào bàn lượm hạt dưa ăn. Hương vị của chừng mười hạt dưa bỏ vào miệng so với một trăm hạt dưa vào cùng lúc thì khác xa nhau. Tiểu Tô thấy tiểu Tú ăn rất vui, nên tốc độ cắn hạt dưa càng lúc càng nhanh.
Nhà chính chỉ có hai người, một người phụ trách cắn một người phụ trách ăn, phân công chính xác trách nhiệm rõ ràng, rõ ràng không nói lời nào, nhưng tiểu Tú chính vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Viện cớ đi lật khoai lang, tiểu Tú không ăn hạt dưa nữa. Số khoai lang được ném vào trong chậu than khá to con, còn chưa kịp chín, nhưng số khoai tây nho nhỏ thì đã bắt đầu tỏa mùi thơm.
Tiểu Tú là một người khá nôn nóng, chưa kịp nghĩ đã theo bản năng vươn tay định lấy khoai tây ra, nhưng số khoai tây vừa nướng này nóng tới mức nào mọi người đều biết, vì thế hai bàn tay mười ngón bị nóng đỏ bừng lên làm tiểu Tú phải đi tìm tiểu Tô để được an ủi. Tiểu Tú vác theo đôi mắt ầng ậng nước đem hai tay nóng đỏ giơ lên trước mặt tiểu Tô, tiểu Tô kéo qua thổi vù vù.
Vù vù được hai cái thì tiểu Tú ngượng ngùng, nhăn nhó muốn rút hai bàn tay mình trong tay tiểu Tô về. Nhưng mà đã dâng tới miệng ai lại chẳng muốn ăn, nay con cừu trắng đã được đưa đến tận miệng sói sao có thể dễ dàng thả ra được? Tiểu Tô cười như không cười, cẩn thận đỡ tay tiểu Tú, từng chút từng chút kéo cả người tiểu Tú ngồi lên chân mình.
Ngay lúc trời lạnh có người làm đệm thịt thực thoải mái, đặc biệt là còn có kèm miếng đệm dựa lưng. Tiểu Tú cẩn thận ngồi trên đùi tiểu Tô, vươn tay ra thử ước lượng vòng eo của tiểu Tô thì phát hiện vòng eo của tiểu Tô không thô, hơn nữa rất thích hợp để tiểu Tú ôm, ôm đến mức không muốn thả ra tí nào! Ôm tiểu Tô chán, tiểu Tú bắt đầu có suy nghĩ xấu xa.
Tay của tiểu Tú vừa đến mùa đông là lạnh cóng lại, để sưởi ấm tiểu Tú luôn tự mình ôm theo cái bình nước nóng từ đầu mùa, nhưng hiện tại có tiểu Tô rồi, tiểu Tú không cần phải làm khổ mình nữa, vì thế đầu tiên là thử đưa tay bỏ vào vào trong túi tiền của tiểu Tô, không thấy tiểu Tô phản đối, lá gan của tiểu Tú càng lớn.
Rút tay mình ra khỏi túi tiền của tiểu Tô, chậm rãi vươn bàn tay xấu xa ra men theo vạt áo. Tiểu Tô dương khí khá hưng thịnh, trời lạnh như thế này cũng chỉ cần một cái áo khoác, bên trong là quần áo bằng len, còn trong nữa là đồ lót, rất gọn gàng. Nên khi hai bàn tay lạnh như băng của tiểu Tú chen vào trong áo, tiểu Tô rùng mình một cái.
Cúi đầu nhìn về phía tiểu Tú, trong ánh mắt của tiểu Tô lộ ra nghi vấn, đây là trò chơi mới sao? Tiểu Tú ngượng ngùng cười cười, nhưng vẫn không lui tay về. Người tiểu Tô rất ấm áp nên tiểuTú không muốn lấy ra nữa, tiểu Tô cũng không miễn cưỡng, đối với trò chơi nhỏ này, tiểu Tô vẫn có thể chịu đựng được.
Tiểu Tú luôn luôn là sắc nữ, làm sao có thể thoả mãn với trình độ nhà trẻ như vậy? Vì thế sắc tâm nổi lên, một lòng muốn vì mình tìm quà tất niên, cho nên tiểu Tú càng lúc càng lớn mật, một lòng hướng vào con đường tà đạo, vươn tay gỡ một chiếc cúc áo phía trước ngực, mở rộng cổ áo ra thêm chút nữa, sau đó hào phóng đưa tay vào. Cảm giác ấm áp của nhiệt độ cơ thể, còn có phần da thịt trơn mịn, tiểu Tú cảm thấy thực thoải mái.
Tiểu Tú cảm thấy thư thái, nhưng tiểu Tô lại cảm thấy lửa và băng đang đánh nhau trong người. Tiểu Tô đã hơn hai mươi rồi, tuy rằng còn trẻ nhưng những gì nên biết đều đã biết. Hơn nữa tiểu Tô là một người bình thường, đối với việc người trong lòng mình chủ động đùa giỡn như vậy, đương nhiên là anh phải có phản ứng mãnh liệt.
Tay tiểu Tú là băng, nhưng trong lòng anh cũng là lửa nóng . Bây giờ tốt nhất là nên thả cô xuống sau đó cố gắng tự giải tỏa lửa nóng trong mình? Hay cần phải thuận theo tiểu Tú giải khai sức chịu đựng của mình cùng cô làm mưa làm gió? Đó là một vấn đề khá quan trọng, là vấn đề liên quan đến sự tôn nghiêm của đàn ông, cho nên nhất định cần phải cẩn thận suy nghĩ.
Tiểu Tú không hề thoả mãn với sự vuốt ve đơn thuần, một ngón tay nhỏ bé lại lặng lẽ sờ lên hai điểm nhỏ mình rình coi đã lâu. Bình thường hai điểm nhỏ này sẽ không tự nhiên nổi lên, nhưng sau khi bàn tay nhỏ bé sờ soạng qua lại vài cái sau, hai điểm nhỏ màu hồng trước ngực tiểu Tô đã vinh quang dựng đứng. Tiểu Tú cảm thấy hai điểm phập phồng này sờ rất thú vị, vì thế vuốt ve liên tục. Vuốt đuôi hổ quả thực rất nghiêm trọng, sờ soạng ngực đàn ông hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức tiểu Tú bị tiểu Tô hung hăng trừng phạt một hồi. Sau đó tiểu Tú vuốt hai cánh môi có hơi sưng ngoan ngoãn đi ra ngồi bới khoai nướng . . . . . .
Đêm khuya mười hai giờ pháo bắt đầu vang, tiểu Tú kéo tiểu Tô cùng đi đốt chút pháo cho không khí rộn ràng, vì sao lại kéo tiểu Tô theo? Bởi vì động tác của tiểu Tô rất nhanh, phản ứng lại nhạy, mà quan trọng nhất là tiểu Tô không nghe được, cho nên sẽ không vì pháo nổ mà giật mình. Vì thế tiểu Tô bị nô dịch chỉ có thể cầm cây nhang, dùng tốc độ cực nhanh châm ngòi rất cả các cây pháo.
Mà tiểu Tú đang tránh ở dưới mái hiên, nhìn tiểu Tô đốt pháo, nghe liên tiếp từng tràng pháo đinh tai nhức óc, tiểu Tú lại một lần nữa cảm giác được một năm mới đã đến, lại qua thêm một tuổi mới! Đêm khuya qua đi, tiểu Tú đi ăn chè trôi nước. Cái gọi là chè trôi nước chính là đem bột mì vo thành viên nhỏ bằng cỡ một viên thịt viên. Mà bánh trôi nước chính là món mà bất cứ ai cũng phải ăn vào ngày đầu tiên của năm mới.
.
Trước đó tiểu Tú đã bưng cho bà Hảo một chén rồi. Tuy nhiên không cho bà Hảo ăn nhiều lắm, loại chè này vốn không dễ tiêu hóa, ăn rồi ngủ sợ bà Hảo không tiêu! Sau khi chắp hai tay trước ngực chào tiểu Tô năm mới, tiểu Tú mới bắt đầu đi nghỉ ngơi! Buổi sáng sau khi thức dậy, tiểu Tô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán tiểu Tú. Cũng may là lúc này không có người ngoài, bằng không tiểu Tú chắc chắn sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.
Tiểu Tú nằm mơ thấy trước kia vào lễ mừng năm mới, mình hay đi cùng mấy đứa bạn nhỏ lấy cái túi nhỏ đi ra ngoài đòi kẹo mừng. Vì thế sáng sớm ngày mùng một tiểu Tú nhanh chóng lục tung khắp nhà để tìm cho ra hai cái túi nho nhỏ, sau đó quyết định kéo theo tiểu Tô trải nghiệm lại một lần nữa phong tục đòi kẹo thủa ấu thơ.
Tiểu Tô đáng thương cảm thấy rất mất mặt, cũng đã đính hôn rồi mà chẳng khá gì con nít, phải thuận theo cô đi đông đi tây xin kẹo hoặc đậu phộng!