Tiểu Tú nhớ đám người đó, tuy rằng thời đại này phần lớn quan chức là vì dân phục vụ, nhưng cũng không thiếu những thành phần giống bọn họ. Gặp người như thế, không thể trêu vào nên chỉ có thể trốn! Lúc trước tiểu Tô ngồi đối diện lão sư phụ, còn tiểu Tú thì đứng bên cạnh tiểu Tô, bây giờ tiểu Tú lại núp sau lưng tiểu Tô.
Lão sư phụ chỉ quay sang gật đầu với bọn họ một cái, sau đó tiếp tục thảo luận với tiểu Tô về vấn đề điều dưỡng, rồi việc nên ăn loại thức ăn nào. Tiểu Tô không để ý đến những chuyện này lắm, nhưng tiểu Tú lại ngoan ngoãn lấy giấy bút ghi lại. Người đàn ông của mình chẳng lẽ mình lại không xót, sau khi thân thể đã được điều dưỡng cẩn thận, ngư ông đắc lợi không phải mình hay sao?
Những người đó không đủ kiên nhẫn nữa, lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa ba người: "Nhanh lên lão sư phụ, thời gian của bọn tôi rất eo hẹp, để bọn tôi khám trước đi!" vừa nói vừa động thủ, hất tiểu Tú đang viết ra, rồi định lôi luôn cả tiểu Tô dậy.
Nhìn thấy tiểu Tú bị đẩy, mặc dù không bị gì, nhưng vẫn khiến tiểu Tô cảm thấy phẫn nộ, làm một người đàn ông, bà xã của mình bị người khác khi dễ ngay trước mắt, làm sao tiểu Tô nhịn được. Chờ người nọ tới định kéo mình, anh dùng một chút lực ngồi im khiến cho người khác không thể kéo anh dậy!
Thời điểm tiểu Tô tham gia quân ngũ, có học sơ một chút Thái Cực từ một chiến hữu, tuy rằng chỉ nghe giảng qua loa, nhưng tiểu Tô cũng học được kha khá, đấu tay đôi với bạn mình, mười lần thì hết chín lần thua thê thảm, nhưng nhờ vậy mà khi vận dụng được vào thực tế thì không tồi! Giống như hiện tại người nọ không thể làm gì được anh!
Nếu không phải sợ đem đến phiền toái không cần thiết cho lão sư phụ, tiểu Tô còn muốn ném hắn ra cửa, nhưng tốt nhất là nên chừa cho người ta chút mặt mũi, vì thế cục diện trở nên căng thẳng, lão sư phụ làm như không thấy, tiếp tục nói với tiểu Tú về vấn đề chăm sóc người bệnh. Lần này hai vị quan chức kia không đem theo nhiều người, chỉ có hai người đi theo chỉ đường, cho nên chỉ có thể nhịn. Bởi vì vị quan chức kia hiểu tiểu Tô có chút công phu.
Vị quan chức kia liếc mắt một cái cũng nhận ra, tiểu Tô không phải hạng xoàng, mình lại không thể động tay động chân làm mất thân phận, vì thế đành cắn răng đứng nhìn. Mãi cho đến khi lão sư phụ chủ động tạm biệt tiểu Tú, tiểu Tô mới chịu đứng lên, lúc đứng dậy còn cố ý húc một cái, làm cho người nọ bị ngã, dám đẩy bà xã ông à, ông đây cho mi biết mặt!
Tiểu Tú hưng phấn bám tay tiểu Tô: "Tiểu Tô, bây giờ chúng ta đi tiệm thuốc mua vài dược liệu nhé?’’ Thật ra tiểu Tú còn phân vân một chuyện, bây giờ trong không gian có đất đỏ còn gì, vậy tiết kiệm được tiền mua hạt giống, mua luôn mấy loại trưởng thành rồi về trồng lại cũng mọc thêm được cây con, bớt được cả đống việc!
Tiểu Tú muốn mua đông trùng hạ thảo, muốn mua Hà Thủ Ô, còn muốn mua nhân sâm, tốt nhất là thêm vài cây nghệ tây, thứ đó rất tốt trong việc chăm sóc sắc đẹp của phụ nữ, hơn nữa giá cũng mắc, trước kia không có cơ hội dùng, không bằng nhân lúc mình còn ở nơi này tranh thủ kiếm một ít. Hơn nữa, đến khi trồng được nhiều rồi, có thể buôn bán kiếm lời.
"Lão sư phụ, xin hỏi tuyết thảo lúc trước ông bán cho bọn tôi còn không? Nếu còn thì ra giá đi tôi mua!" Vị quan chức kia thành khẩn bàn bạc với lão sư phụ về chuyện tuyết thảo. Tiểu Tú ở bên cạnh nghe được chuyện có liên quan đến tuyết thảo thì dừng bước. Trong không gian nhiều tuyết thảo phơi khô như vậy, chỉ cần có người chịu bỏ tiền ra mua, vậy tiểu tú sẽ phát tài!
"Các người đã lấy đi toàn bộ số tôi có, tôi không còn tuyết thảo nữa." Lão sư phụ ngạc nhiên, số tuyết thảo giao cho bọn họ, ông đã xem qua, đủ cho quá trình trị liệu của vị kia rồi, sao bây giờ còn muốn mua nữa? Dù sao thì đó là chuyện của người ta, lão sư phụ cũng không hỏi nhiều!
Người đàn ông kia thấy lão sư phụ bảo không có hàng, trở nên nóng nảy: "Lão sư phụ ông nên giúp đỡ chút đi!" Nói xong lấy túi đồ to trên tay người bên cạnh mở ra. Tiểu Tú nhìn được chút ít, mặc dù phần lớn là đồ cô không biết, nhưng cũng hiểu số đó rất đáng giá. Tiểu Tú thè lưỡi, bắt đầu suy tính đến việc phải bán giá cao bao nhiêu cho hắn.
"Lão sư phụ, tôi lấy mấy thứ trong túi này đổi tuyết thảo được không?" người đàn ông kia cũng có nỗi khổ riêng, nếu bao dược liệu mà lão sư phụ đưa được cất kỹ, thì bây giờ tai của ông cụ nhà mình đã tốt lên rồi. Cũng tại con mụ đàn bà nhà mình, đã không biết cách sắc thuốc, mà còn cố tình giành làm định lấy lòng ông cụ, số thuốc này không thể không để ý đến thời gian, cứ thả đại thuốc vào đun là hỏng sạch, nếu là thuốc khác thì không nói, đằng này lại là tuyết thảo giành giật mãi mới được. Vì thế đành phải tới cửa tìm lão sư phụ lần nữa. Đương nhiên cũng đem cho lão sư phụ không ít thuốc Đông y quý, nếu gặp tình huống không thuận lợi cũng dễ nói chuyện hơn.
Lão sư phụ nhìn số dược liệu quý giá, có bày ra đấy cũng vô dụng, trên tay mình không còn tuyết thảo, nhận đồ của người ta mà không đưa tuyết thảo thì không được, lão sư phụ lắc đầu đáng tiếc. Ngay lúc lắc đầu thì thấy tiểu Tú nháy mắt ra dấu với mình.
Lão sư phụ lại cảm thấy không cần phải mơ mới giữ được số dược liệu này. Mẻ tuyết thảo mà đôi vợ chồng son đưa cho ông lúc nãy là hàng tốt, ông biết hai người có rất nhiều tuyết thảo nhưng không biết người ta có chịu cho hay không. Thấy cô gái nhỏ nháy mắt ra hiệu với mình, xem ra là có thể rồi!
Mượn cớ chuyển hướng sang tiểu Tú: "Cô gái nhỏ, con còn tuyết thảo à?" Lão sư phụ đi thẳng vào vấn đề. Tiểu Tú ngoan ngoãn gật đầu: "Cũng có nhưng không nhiều lắm, hơn nữa tiểu Tô nhà con còn phải dùng đến, cho nên không định bán đâu!" Thật ra tiểu Tú rất muốn bán, nhưng không thể vội vàng, chuyện mua bán không dễ làm, vừa rồi ra dấu với lão sư phụ là tự ném đá vào chân mình rồi!
Lão sư phụ cười vỗ đầu tiểu Tú: "Không nhiều là tốt, mất công lại tổn thương hòa khí!" Tiểu Tú thè lưỡi, quya sang nói với người đàn ông kia: "Nhà tôi có một ít tuyết thảo, ông định ra giá bao nhiêu?" (Di: tiểu Tú nghĩ một đằng làm một nẻo @@)
Người đàn ông kia đợi một hồi, thấy tiểu Tú chịu bán một ít tuyết thảo, nên ra giá cực cao, nhưng tiêu Tú không phải là người tham tiền!"Tôi không muốn lấy tiền của ông, chỉ muốn ông đồng ý vài chuyện!"