Nhị Lại Tự hận tiểu Tô chết đi được, tuy rằng bị tiểu Hắc cắn một cái, nhưng nếu không phải tiểu Tô đuổi tới kịp lúc, nó đã có thể chạy trốn. Cho nên Nhị Lại Tử quyết định rồi, chờ vài ngày nữa khi chuyện này lắng xuống, sẽ đến Tô gia tóm con chó về thịt luôn. Về phần tiểu Tô, tuy rằng đánh không lại, nhưng nó cũng không sợ, đến lúc đó nhất định phải kiếm vài chuyện khiến cho tiểu Tô gặp rắc rối!
"Anh rể, anh đi ra ngoài trễ như vậy, chị em chắc không hỏi gì đâu ha!" Nhị thằng Lại Tử kiếm chuyện để nói, tính toán xem làm cách nào mới ra khỏi đây được. Chiếc còng tay chết tiệt này khiến người ta thật khó chịu."Anh rể, anh có thể thả em ra trước không, để vầy em khó chịu quá."
Trần đội và lão Ngô đang hút thuốc nên không muốn để ý đến nó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu lỡ tên tiểu tử này ở sau lưng mình nói vài câu không tốt với bà xã của mình thì sao, vậy thì tỉnh cảm vợ chồng sẽ rạn nứt mất, nghĩ vậy nên Trần đội đành phải thả Nhị Lại Tử xuống trước."Khi nào thì tên chết tiệt như mày mới sửa được cái tính đó hả, anh với chị mày đã đi lôi mày về bao nhiêu lần rồi?"
"Hơn nữa anh cũng thấy lạ, hàng xóm láng giềng quanh khu này có người nào không biết đội trưởng đội dân quân của thôn có thằng em vợ không có tiền đồ chứ." Sao nhà bà xã lại có thằng con trai như vậy không biết, trước kia cha vợ coi nó như bảo bối trong nhà, việc nặng chưa bao giờ đến tay nó, y như lão phật gia trong cung vậy, muốn gì có đó, không riêng cha vợ mà toàn bộ người trong nhà đều cưng chiều. Cha vợ mất sớm chỉ để lại hai chị em nó, hiện tại thì hay rồi, mình suốt ngày phải đi theo phía sau dọn hậu quả cho nó. Con mẹ nó chứ!
Nhị Lại Tử cũng biết chuyện của mình khiến anh rể rất khó chịu, nhưng tính tình đã vậy rồi, muốn thay đổi cũng không đổi được . Chỉ cần anh rể đối xử tốt với chị, thì kiểu gì anh rể chẳng giúp mình."Anh rể, khi nào thì em mới được ra khỏi đây?"
"Trước tiên mày cứ an phận trong này đi. Về phần ngồi bao lâu thì phải xem biểu hiện của chú mày. Khi nào khai hết toàn bộ số ‘’việc tốt’’ mà mày làm ra rồi thì có thể đi."
"Được rồi, đã biết. Không phải lần nào cũng vậy hay sao? Cái chức đội trưởng đội dân quân của anh để trưng à, có chút chuyện nhỏ mà cũng không giúp được." Nhị Lại Tử nhỏ giọng làu bàu. Vừa nghe xong, Trần đội liền phát hỏa.
"Mày bảo anh phải giúp thế nào hả? Anh chỉ mong mày có thể làm chút chuyện tốt cho anh nở mặt nở mày. Cho dù anh mày có rảnh đi chăng nữa, cũng không muốn tìm mấy chuyện như thế này để làm dâu. Lớn tuổi rồi mà cũng không có đứa con gái nào dám gả cho. Chị mày nhức hết cả đầu về chuyện tìm vợ cho mày kia kìa, toàn bộ những người được đánh tiếng không có một người nào dám đồng ý. Mày đã lớn như vậy rồi, không chưng được bánh bao thì cũng phải biết mở miệng mà nhai chứ?"
"Đi! Đi! Đi! Anh mau về đi, mới ba mươi tuổi mà nói dai như lão già. . . . . ." Kỳ thật Nhị Lại Tử biết rõ hành vi của mình, trước giờ đều trộm vặt móc túi, đào trộm đồ nhà người này, rồi khoắng con gà từ nhà nọ ..., nhưng nếu nói về giết phóng hỏa cướp bóc, thì nó chưa bao giờ và cũng không dám làm. Mặt khác Nhị Lại Tử biết việc mình trộm mấy con gà nhà người ta chỉ khiến nó ngồi trong bốt mấy ngày, vào cục công an cũng chỉ bị phê bình thôi.
Lần này chỉ trộm mấy con gà, số gà đó đã sớm vào bụng lâu rồi, cho nên lần này Nhị Lại Tử chỉ cần ngồi trong bốt hai ngày là ra. Sau khi được thả, Nhị Lại Tử cố ý lượn sang nhà tiểu Tô nhìn một chút. Từ xa nhìn lại chỉ thấy con chó mực đã cắn nó ngồi xổm trước cửa trông nhà, tiểu Hắc thấy Nhị Lại Tử lập tức nhảy chồm lên sủa.
Một khi bị chó cắn thì mười năm sợ chó kêu, Nhị Lại Tử xoa xoa vết thương bị chó cắn chưa lành, quyết định là hảo hán thì không chịu thiệt thòi trước mắt, mấy ngày nữa nói sau. Tiểu Tú nghe được tiếng chó sủa thì chạy đến xem, nhưng quay trái quay phải không thấy ai, chạy lại vỗ đầu tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, nhìn thấy gì à?" Chỉ tiếc tiểu Hắc không thể nói, bằng không nhất định sẽ nói cho tiểu Tú biết Nhị Lại Tử đã trở lại.
Sau khi đàn gà trong nhà suýt bị trộm mất, tiểu Tô lo lắng muốn dựng một cái tường rào mới bao quanh nhà, dùng hàng rào trúc vây quanh không ăn thua. Nếu như một ngày kia trong nhà chỉ có một mình bà Hảo ở trong nhà, bị trộm là chuyện nhỏ, lỡ bà Hảo bị thương thì phải làm sao bây giờ? Tuy vậy, tiểu Tú cảm thấy không được tốt lắm, trong thôn từ trên xuống dưới không có nhà nào lập tường rào, "Tô, anh nhìn xem, không thể vì một thằng Nhị Lại Tử mà phải đau đầu. Nhà chú Lý bị trộm vài con gà rồi mà cũng đâu có làm tường rào!"
Cuối cùng sau khi thương lượng, tường rào không xây được, nhưng nhất định phải sửa chữa lại hàng rào trúc. Sau khi gia cố xong, còn phải trồng thêm vài loại cây ở phía trong hàng rào, như vậy sẽ làm cho người ta không qua được, cho dù trèo qua được thì cũng phải thành con nhím trước đã. Làm như vậy vì còn có nguyên nhân sâu xa nữa. Năm trước sau khi trồng cây ăn quả xong, toàn bộ mùa đông tiểu Tú vẫn thường tưới chút nước lấy từ trong không gian, trưởng thành tốt hơn nhà khác nhiều, hơn nữa còn có phân của gà vịt, tiểu Tú áng chừng, hôm nay đã có chút kết quả .
Cây đã bắt đầu ra trái, vậy sẽ không thiếu người muốn hái. Nếu là trẻ con thèm, thì dù ăn một hai quả cũng không sao, chỉ sợ có người giống như Nhị Lại Tử, vậy thì khó lòng phòng bị. Cho nên luôn phải chuẩn bị tốt trước.
Đến xế chiều, có người tới nói cho tiểu Tô biết, Nhị Lại Tử đã được thả, nhắc tiểu Tô bình thường chú ý một chút. Nhị Lại Tử bình thường lòng dạ hẹp hòi, lần này bị anh túm được nhất định sẽ trả thù.
Tiểu Tô nghe xong thì tức giận: "Nó muốn đến thì cứ việc, ở có tôi ở đây thì đừng mong làm ăn được gì! Ngược lại còn cho nó thêm một trận ấy chứ." Tuy nói vậy nhưng tiểu Tô vẫn cố gắng để ý đến tiểu Tú và bà Hảo, mấy ngày nay hạn chế ra đường ... người ta có câu, chỉ có ngàn ngày làm giặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Liên tục chú ý mấy ngày, đều không thấy Nhị Lại Tử đến gây sự, vì thế tiểu Tú có chút tính toán. Mấy ngày nay cỏ ngoài ruộng đã mọc cao, nhất thời không chú ý nên về nhà trễ một chút, lúc này ngoài đường đã vắng người, vì thế tiểu Tú cũng định rảo bước nhanh về nhà. Không ngờ nhìn thấy Nhị Lại Tử đang ngồi cắn hạt dưa ven đường.
Tiểu Tú nắm chặt cái cuốc đang vác trên vai, làm bộ như không thấy Nhị Lại Tử, đi lướt qua. Nhị Lại Tử thấy tiểu Tú không để ý đến nó, nó cũng không nói chuyện, tiếp tục vừa ăn hạt dưa vừa đi theo phía sau tiểu Tú cho đến khi tới cửa nhà cô. Tiểu Tú đổ mồ hôi lạnh, chạy nhanh vào nhà, vội vàng đóng cửa lại.
Tiểu Tô đang ở phòng bếp sắp chén bát, thấy tiểu Tú trở lại, nhanh chóng đỡ lấy cái cuốc, nhưng gỡ thế nào thì tiểu Tú vẫn nắm chặt cái cuốc không buông tay, tiểu Tô giật vài cái mới khiến cho tiểu Tú nới tay ra được: "Em làm sao vậy, trời còn chưa tối mà, chưa gì đã sợ rồi à?" Tiểu Tú rất sợ mấy thứ quỷ thần gì đó. Đi một mình vào ban đêm luôn cảm thấy trong rừng cây ven đường hoặc là trong rừng trúc tùy sẽ có mấy thứ gì đó nhảy ra dọa người.
"Không phải, là Nhị Lại Tử đi theo em về, cho nên em mới sợ." Tiểu Tú tìm nước uống, cô nghĩ mình cần phải uống chút gì đó mới cảm thấy yên tâm. Vừa nghe tiểu Tú nói như vậy, tiểu Tô không nói gì chạy thẳng ra cửa, nhưng lúc này Nhị Lại Tử đã sớm đi rồi. Tiểu Tô trở về: "Ngày mai anh với em đi cùng nhau. Thế này anh lo lắng lắm."
"Sao lại đi với anh? Anh đi làm thì em cũng phải theo à?" Ngày mai đã hết một tháng, tiểu Tô phải đi gặp Từ xưởng trưởng rồi, ngày mai tiểu Tô phải đi làm!
"Anh lo lắng."
"Có cái gì mà phải lo lắng, nó thì dám làm gì chứ?" Tiểu Tú không muốn ngày đầu tiên đi làm mà tiểu Tô đã gặp vấn đề."Hơn nữa, chờ anh vào đó làm rồi, heo nhà chúng ta nuôi sẽ bán được giá tốt. Cho nên ngày mai anh phải đi làm cho em!"
Sau cùng, vẫn là tiểu Tú chịu chút thiệt thòi cho tiểu Tô vô số nụ hôn, mới khiến tiểu Tô đồng ý. Nhưng tiểu Tú đồng học còn phải đáp ứng một điều kiện. Ba tháng sau là sinh nhật tiểu Tú, đến ngày đó, tiểu Tú phải cho tiểu Tô ăn! Bằng không không đi làm! Tiểu Tú đồng học vì không muốn lãng phí tuyết thảo, đồng thời cũng vì thỏa mãn chút khát vọng trong lòng, cho nên hào sảng đồng ý. . . . . .=)))))