Lão trung y bắt đầu kê đơn, hiện tại chưa thể nói được gì cả, tuy rằng không biết tiểu Tô nghĩ thế nào, nhưng tiểu Tú cũng không dám hy vọng nhiều. Trước kia lúc nguyệt sự của cô không đều, vì muốn điều tiết nên uống cả một năm thuốc Đông y nhưng không có kết quả, nhưng khi uống được một tháng phương thuốc cổ truyền táo đỏ hầm đậu đỏ thì nguyệt sự lại được cải thiện. Cho nên đối với trung y không phải tiểu Tú là không tin tưởng. Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của tiểu Tô, tiểu Tú không biết nên nói gì.
Cầm tờ đơn đi lấy thuốc, trấn trên vốn có một tiệm thuốc, còn chưa vào cửa đã nghe mùi thuốc Đông y theo gió bay đến. Vào trong đưa phương thuốc cho ông chủ đứng sau quầy, ông ta bắt đầu nhanh nhẹn mở, đóng từng hộc tủ bốc đúng số thuốc cần dùng khiến cho tiểu Tú bội phục sự chính xác của người bốc. Cần ba lượng thì nhất định không cân hai lạng chín. Xem người ta bốc thuốc cảm thấy thật mãn nhãn.
Thanh toán tiền xong tiểu Tô cầm gói thuốc, cẩn thận xách trên tay, trước khi ra cửa, tiểu Tú quay đầu lại lại hỏi một câu: "Chủ quán, trong tiệm của ông có thu mua dược liệu không?" Ông chủ đứng sau quầy đáp lời: "Có, chỉ cần là hàng tốt sẽ mua. Bọn tôi tự hái thuốc cũng không được bao nhiêu." Nghe xong những lời này, tiểu Tú lại nói vòng vo, rì rầm với ông chủ hơn nửa ngày, còn cầm tờ giấy cẩn thận gấp chung với đơn thuốc.
Tuy rằng tiểu Tô không biết mưu đồ của tiểu Tú, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng một bên không quấy rầy bọn họ nói chuyện. Nói xong rồi tiểu Tú bắt đầu mang theo tiểu Tô đến bưu cục. Vừa vào cửa thì tiểu Tú bắt đầu màn chào hỏi quen thuộc với nhân viên sau quầy."Chị Lý, mới vài ngày không gặp mà nhìn chị càng ngày càng đẹp hơn nha."
Chị Lý là người trẻ nhất ở bưu cục, mọi lần tem phiếu mua khỉ của tiểu Tú đều do chị Lý giữ. Thường xuyên qua lại nên quen thuộc, tiểu Tú nói ngọt vài câu khiến cho chị Lý vui vẻ, chị Lý vui vẻ, thì tem phiếu bán được nhiều hơn. "Miệng cô thật là ngọt, sáng nay đến đây làm gì?" Chị Lý liếc mắt nhìn tiểu Tú một cái, tuy rằng ngoài miệng hung dữ, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười là hiểu cô ấy vui thế nào khi tiểu Tú đến.
"Chị Lý, nghe chị nói kìa, không có chuyện gì thì không thể tới thăm chị sao?" Tiểu Tú chống tay lên quầy cùng chị Lý tán chuyện, chị Lý ra kho hàng phía sau cầm một cái bọc giấy lớn ra. Chị Lý đặt đống tem phiếu mua khỉ ở cạnh nhau, có người đến mua hai tem phiếu, chị Lý thấy tiếc khi phải xé tập tem phiếu mới cho người ta, nên đành phải xé từ một tập tem phiếu khác.
"Lấy tiền ra đây, chị muốn nhìn thử xem, có lẽ lần này em có thể lấy được phiếu rồi." Chị Lý vươn tay đòi tiền tiểu Tú, tiểu Tú cũng thành thật móc tiền từ trong túi ra. Trừ đi một số lát nữa phải mua đồ lặt vặt, tổng số tiền bán đồ ăn và tiền trong nhà mang theo là bảy mươi tám đồng. Giá của một tem phiếu mua khỉ là tám đồng một cái, cần tám mươi cái, tám tám sáu tư, còn thêm sáu đồng tiền phụ chi nữa. Cho nên lần này tiểu Tú vừa đủ mua một tấm tem phiếu đó. Tiền trao cháo múc.
"Tiểu Tú, hình như em còn thiếu mấy cái thì phải?" Chị Lý giúp tiểu Tú tính thử, từ đầu đến giờ tiểu Tú đã mua mười một tem phiếu rồi, thật không hiểu vì sao cô gái nhỏ này lại thích tem phiếu này như vậy.
"Chị Lý, không cần, mua hơn mười cái tem phiếu như vậy đã đủ dùng rồi, chỉ đùa một chút thôi, không chừng cả đời em cũng không đủ tiền mua hết đâu." Tiểu Tú hiểu số tem phiếu này đáng giá như thế nào, nhớ rõ khi đó từ một cái tem phiếu tám đồng biến thành ba ngàn hai trăm đồng, mà đây là chưa cộng thêm mấy thứ phí lặt vặt nữa, giá cao chết người. Làm người phải biết chừng biết mực, chỉ cần giữ cho kỹ hơn mười tấm phiếu này là đủ phần sinh hoạt cho tiểu Tú và bà Hảo sau này rồi.(Di: xin lỗi mọi ng nhưng đoạn này ta ko hiểu, có gì thì sau này ta chỉnh sửa sau)
Cất tấm tem phiếu cẩn thận rồi, tiểu Tú xoay người tìm tiểu Tô, phát hiện tiểu Tô đang nhìn chằm chằm quầy đựng báo và tạp chí của bưu cục. Tiểu Tú cảm thấy lòng mình dao động, với tình huống hiện tại, tiểu Tô không có một chút gì gọi là giải trí. Đã không nghe được,thì âm nhạc cũng coi như không. Nếu vậy thì để tiểu Tô đặt một ít báo chí cũng được. Kéo tiểu Tô chỉ chỉ danh sách, lại phát hiện lời mình muốn nói không biết dùng phương thức gì để diễn đạt. Tiểu Tú đành phải linh động, chạy sang chỗ chị Lý mượn giấy bút.
"Tiểu Tô, có thích đọc báo hay không? Có muốn thì lấy một ít mà xem đi." Chữ của Tiểu Tú rất nắn nót, nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh. Tiểu Tô lắc lắc đầu, chỉ chỉ túi tiền, cầm bút viết: "Bây giờ tôi đứng đây xem, thì làm sao lát nữa cô đưa tôi đi mua nông cụ được? Trời không còn sớm, chúng ta đi sớm một chút đi!" Tiểu Tú ngẫm lại cũng đúng, hay là mua công cụ xong rồi đến xem sau đi.
Sau khi nói cám ơn với chị Lý, tiểu Tú đưa tiểu Tô đến một lò rèn. Thật ra chuyện chọn đồ đạc này nọ tiểu Tú không hiểu, cũng may tiểu Tô có biết một chút, chọn vài món cầm trên tay thử một chút, cảm thấy thích hợp mới kêu tiểu Tú đi hỏi giá. Tiểu Tú nói qua nói lại một hồi cũng được người thợ rèn giảm giá cho một ít, tiểu Tú là người chỉ cần được cho chút gì là đã vui vẻ, nhanh chóng dẫn tiểu Tô đi lấy xe đẩy chuẩn bị về nhà.
Đi ngang qua chỗ bán hạt giống tiểu Tú bỗng nhiên hứng trí, quăng xe một bên lôi tiểu Tô vào. Đứng trong tiệm bán hạt giống, nhìn một đống thượng vàng hạ cám vây quanh mình, tiểu Tú có chút choáng váng. Thấy trong tiệm có một người đàn ông trung niên đang đứng, tiểu Tú lại gần hỏi."Chú, con muốn mua một ít hạt giống về trồng, ở đây có những loại hạt nào ạ?"
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn tiểu Tú: "Con muốn loại gì, chỗ của chú có rất nhiều loại, con tự xem đi." Tiểu Tú gật đầu, cùng tiểu Tô ngó nghiêng xung quanh. Vấn đề là tất cả đều nho nhỏ, tròn tròn, không có người giải thích thì không thể hiểu gì. Tiểu Tú nhớ lại cái sân nhỏ của nhà mình, có cải xanh, ngô, đậu cô-ve các loại..., vốn định muốn gọi người đàn ông trung niên kia giải thích một chút, nhưng thấy bộ dạng như vậy tiểu Tú cũng không muốn kêu, đành thuận tay cầm sáu bảy loại hạt giống trên kệ, định bụng trở về sẽ nhờ bà Hảo giúp đỡ xem là loại hạt giống gì.
"Chú, nơi này có hạt giống thảo dược không?" Tiểu Tú đột nhiên hỏi một câu, kỳ thật tiểu Tú đã có ý tưởng này từ lúc ở trong tiệm thuốc. Nhà mình trồng này nọ tốt hơn bên ngoại, hơn nữa lại rất quen thuộc, nếu tiểu Tô vẫn cần uống thuốc, là nhà mình thì cũng cảm thấy yên tâm hơn. Cho nên lúc tính tiền tiểu Tú mới hỏi câu đó.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười nói: "Chỗ của chú không có hạt giống thảo dược, chỉ bán hạt giống nông nghiệp thôi. Tuy nhiên, con có thể đến tiệm thuốc mà hỏi, có thể trong tiệm của bọn họ có hạt giống đó." Tiểu Tú nói cám ơn, trả tiền xong chạy ra ngoài. Tiểu Tô đẩy cái xe nhỏ đi theo tiểu Tú quay lại tiệm thuốc lúc nãy.
Chủ tiệm thuốc thấy tiểu Tú lại quay lại, hỏi xem cô có chuyện gì, tiểu Tú ngượng ngùng hỏi: "Ở đây có bán hạt giống thảo dược không ạ? Tôi muốn mua một ít hạt giống về nhà trồng thử xem."
Người chủ chỉ vào tủ đựng dược liệu nói: "Tiệm tôi không có hạt giống thảo dược, nếu cô muốn thảo dược, có thể lên ngọn núi gần đây tìm thử xem. Chỗ của tôi thường xuyên có người hái thuốc đem đến bán lấy tiền."
Tiểu Tú thất vọng đi ra khỏi tiệm. Tiểu Tô đứng ở ngoài cửa đợi cô, thấy nét mặt của cô có chút không vui, liền vỗ vai tiểu Tú, cười với cô, an ủi không tiếng động. Tiểu Tú là một người nghĩ được làm được, không vì chút khó khăn mà bỏ cuộc. Cô tự nghĩ:’’ Được rồi, lên núi thì lên núi, đào được thì trồng trong sân. Mình không tin là không tìm được thảo dược!’’ Nghĩ thông suốt rồi, tiểu Tú quay đầu vỗ tay tiểu Tô, sau đó hai người cứ như vậy về nhà.