Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 4: Chuyện xấu sinh ra

 

Tôi nghĩ tôi đang bị Khang Duật nô dịch, tôi đi học cùng hắn (vì ngồi cùng bàn), giữa trưa tập chạy cùng hắn (báo ứng của việc đá hắn), ăn cơm cùng hắn (nhược điểm trong tay hắn, không dám kêu hắn nhường bàn, cũng không dám để hắn ăn cơm với người khác, lỡ may ngồi ăn rồi nói chuyện, lòi ra chuyện gì thì sao?)

 

Nhân quyền của tôi ở nơi nào, ở nơi nào a?

 

Chẳng lẽ tôi cứ như vậy vượt qua kiếp sống học sinh trung học sao?

 

Không được, không được, tuyệt đối không được!!

 

Vậy tôi cũng đi nhìn hắn xi xi đi…

 

Ách…

 

Ý tưởng này thực tà ác, làm không được còn bị người ta kêu là biến thái.

 

Mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình xem làm như thế nào để đoạt lại nhân quyền của mình, chỉnh đốn lại địa vị.

 

Nhưng tôi không có cơ hội, Khang Duật từ đầu tới chân đều không có chỗ nào để tôi có thể chỉnh đốn lại địa vị của mình, hắn học giỏi, chơi thể thao tốt, nhân duyên cũng tốt, không thể tha thứ nhất là hắn rất đẹp trai.

 

Đấm ngưc, đấm ngực a a a a a a a a!!!

 

Vào giờ ra chơi, tôi hay cùng mấy đứa bạn đứng túm tụm lại một chỗ tán phét, nhưng mà dạo này một chút sức lực để tán phét tôi cũng không có, nằm bẹp trên bàn, bi ai rơi nước mắt ING.

 

Tụi nó bàn tán cái gì, tôi cũng không tham gia, nhưng đề tài nói chuyện lại lan tới trên người tôi.

 

“Dạo này quan hệ của Miểu Miểu với Khang Duật rất tốt nha!” Tiểu Phiền nói với mấy đứa kia.

 

“Đúng vây, mấy đứa con trai trong lớp Miểu Miểu không nhớ được tên ai, vậy mà tên của Khang Duật nó lại nhớ kỹ.” Từ Oánh nói.

 

Tiểu Song nói, “Đúng vậy, đúng vậy, trong lúc ngồi học lại còn nói chuyện riêng với hắn tới mức bị phạt đứng, quả thật là từ trước tới giờ chưa từng có.”

 

“Buổi trưa còn ăn cơm với nhau” Lưu Lý Quân nói.

 

“Buổi trưa còn tập chạy 400m với nhau đâu a” Đại Song cũng không thua kém ai nói.

 

Đợi sau khi tất cả đều nói xong, tụi nó đều im re.

 

Im lặng vài giây, tôi chợt nghe được một loạt tiếng hút không khí đầy hưng phấn, cùng với tiếng hút không khí, tôi còn cảm nhận được những ánh mắt đầy nóng bỏng.

 

Tôi không rõ chuyện gì nên quay sang nhìn tụi nó.

 

Ối trời ơi, ánh mắt này là ý gì đây.

 

Lòe lòe sáng, tràn ngập mờ ám, đâm vào làm mắt tôi sắp mù.

 

Mồ hôi lạnh của tôi ứa ra, “Tụi mày…làm…làm gì?” ánh mắt quá nóng bỏng, nóng tới nỗi làm tôi cà lăm luôn.

 

Tụi nó đồng thanh nói, “Nói mày với Khang Duật nha!”

 

“Khang Duật!?”

 

Tụi nó gật đầu, gật thật mạnh.

 

“Tao với Khang Duật làm gì có gì.” Tôi và hắn từ trước tới giờ vốn không phải là người cùng phe nha.

 

Tiểu Phiền đột nhiên giơ tay lên, đập bàn cái rầm, nói giống như bức cung, “Nói, quan hệ của mày với Khang Duật là gì?”

 

Quan hệ? Có thể là quan hệ gì được?

 

Đương nhiên là kẻ thù rồi.

 

Bất quá, tôi không dám nói, nếu không nhất định tụi nó sẽ hỏi vì sao.

 

“Đúng vậy, nói mau, nói mau.” Mấy đứa khác cũng mặt mày hứng thú đầy hào khí ép tôi nói.

 

“Nói cái gì, tao với hắn làm gì có quan hệ gì, thì là bạn cùng lớp, cùng bàn, tụi mày bị gì vậy, hỏi toàn mấy thứ vớ vẩn, làm như tao với hắn có một chân(14) không bằng…” nói tới đó, bỗng nhiên tôi giật mình.

 

Lại nhìn vẻ mặt không tin của tụi nó, đột nhiên tôi hiểu được.

 

“Tụi mày đừng…đừng suy nghĩ lung tung, không thể nào.” Tôi đỏ mặt, điên cuồng xua tay.

 

Có câu nói như thế này – giải thích chính là che dấu.

 

Thật hiển nhiên, lời giải thích của tôi chui vào tai tụi nó chính là ý này.

 

Không chỉ không tin, có đứa còn cười vô cùng quỷ dị.

 

Tay tôi càng xua điên cuồng hơn, “Không phải như vậy, không phải như vậy.”

 

“Vậy mày nói thử xem, hôm bữa tiết văn mày với Khang Duật nói cái gì, nói say mê tới mức thầy Tôn đứng ở bên cạnh rồi cũng không biết?”

 

Tiểu Phiền vẫn luôn như vậy, ngay câu đầu tiên đã nói vào vấn đề chính.

 

Cái gì gọi là lấy thế ép người, đúng là cái kiểu này rồi.

 

Tôi đã hết lời để nói.

 

Tiểu Phiền dùng mũi hừ hừ mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cười âm hiểm, “Nhìn kìa, nhìn kìa, có tật giật mình.”

 

Tôi than thở trong lòng, làm gì có tật mà giật a.

 

Tôi đây là oan ức.

 

Năm tôi đang học sơ trung, tuy không thoáng như bây giờ, nhưng cũng có yêu sớm, tuy nhiên cũng chỉ thổ lộ với nhau, chỉ dừng ở giai đoạn thân thiết hơn một chút, nếu không sẽ bị lún sâu vào.

 

Chúng tôi khi đó không nói yêu, chỉ nói thích.

 

Đơn thuần là thích, thành lập trên ấn tượng tốt đối với người khác phái nào đó, mơ mơ màng màng hưởng thụ hương vị ngọt ngào ê ẩm đó.

 

Có thể nói thứ đó còn trong sáng hơn tuyết, cho dù như vậy nhưng đối với chúng tôi cũng là một loại cấm kỵ.

 

Nhưng mà càng là cấm kỵ, càng làm cho người ta hướng tới, loại kích thích và dụ hoặc này, chúng tôi không dám thử, nhưng có thể tưởng tượng.

 

Hơn nữa khi bên cạnh có người chạm được vào thứ cấm kỵ đó, chúng tôi sẽ rất hưng phấn, ngay cả công việc học tập chán nản buồn tẻ cũng có thêm động lực.

 

Thật hiển nhiên, bầy chị em tốt này của tôi rất hưng phấn.

 

“Mày thích hắn đúng hay không!” Từ Oánh lóe lên ánh mắt chờ đợi hỏi tôi.

 

Đại Song và Tiểu Song cũng nhìn tôi nóng bỏng vạn phần.

 

Ai ui, mẹ ơi chết tôi rồi, to chuyện rồi.

 

Tôi cuống tới nỗi mặt đều biến thành màu gan heo, vội vàng nói, “Tao mới không thèm thích hắn, không thích, tuyệt đối không thích, Khang Duật căn bản chính là đồ xấu xa, ai sẽ…sẽ thích hắn.”

 

Nói xong, tôi gật đầu thật mạnh, để làm vững chắc thêm lập trường của mình.

 

Ai biết vừa nói xong, liền thấy Khang Duật âm trầm đứng ở sau lưng mấy đứa nó nhìn tôi.

 

Ách…

 

Thảm, hình như hắn nghe được.

 

Tôi không quên mất mình còn có nhược điểm trong tay hắn, bắt đầu nóng lên, tôi vừa rồi có mắng hắn là đồ xấu xa, nhất định là hắn nghe được rồi.

 

Tim tôi nhất thời ngừng đập, trong lòng bắt đầu hồi tưởng xem gần đây có làm việc khiến hắn bực mình không.

 

Chắc là không có rồi, chỉ là lúc ăn cơm tôi cố ý làm rớt cánh gà làm người hắn dính đầy mỡ, lúc đi học cố ý để tay lấn qua đường biên làm hắn không viết bài được, lúc chạy bộ cố ý uống hết nước…

 

Càng nghĩ mặt tôi càng đen, thì ra trong lúc tôi bị nô dịch còn làm nhiều chuyện phản động như vậy.

 

Cuối cùng còn làm hắn nghe thấy tôi mắng hắn là đồ xấu xa.

 

Tôi nghĩ, lần này chết chắc rồi.

 

Hắn cứ đứng lặng lẽ như vậy, lũ bạn không phát hiện ra hắn, tôi thấy vẻ mặt của hắn rất xấu.

 

Vớ vẩn, có người mắng tôi xấu xa, còn nói không ai thèm thích tôi, vẻ mặt của tôi cũng sẽ không đẹp chút nào.

 

Tôi nghĩ bây giờ hắn nhất định đang rất tức giận, có lẽ đang định đem chuyện xấu của tôi nói cho mọi người.

 

Mồ hôi lạnh của tôi róc rách chảy, vắt nát óc nghĩ cách cứu vãn, chỉ thấy Khang Duật chậm rãi nói với mấy đứa bạn đứng che phía trước “Xin lỗi, làm ơn xê ra một chút.”

 

Tiểu Phiền hoàn toàn không nhận ra sự mất tự nhiên của tôi, thấy hắn liền hỏi “Khang Duật, lần trước tiết văn cậu với Miểu Miểu nói chuyện gì vậy?”

 

Vài đứa con trai đứng không xa phía sau Khang Duật, bình thường chơi thân với Khang Duật, nghe xong câu hỏi của Tiểu Phiền, cũng rất ngạc nhiên chạy lại, muốn nghe cho rõ ràng mọi chuyện.

 

Tôi nghe xong, ruột đau thắt lại.

 

Đây là ông trời quên tôi a, cái này còn không phải cho hắn cơ hội sao.

 

Đầu tiên Khang Duật sửng sốt, sau đó hắn dùng đôi mắt đen lúng liếng kia của hắn nghiền ngẫm nhìn tôi.

 

Đây là…có ý gì?

 

Hắn đang tra tấn tôi sao?

 

Oan nghiệt, oan nghiệt a.

 

Bi thương muốn chết luôn, cả người tôi đều cương lại.

 

Chỉ nghe thấy Khang Duật lóe lên ánh mắt nham hiểm, trả lời “A, cái đó a, không có gì…”

 

“Không có gì là cái gì?” Tiểu Phiền bám riết không tha truy xét.

 

Hắn ngồi vào chỗ mình, tỉnh bơ lấy sách giáo khoa tiết sau ra, không hề có ý định trả lời.

 

Tôi cảm thấy rất kỳ quái.

 

Chẳng lẽ hắn tính tha thứ tôi.

 

Tôi nghĩ chắc là như vậy, Khang Duật hình như chống không lại sự tra xét của Tiểu Phiền và mấy đứa bạn, trả lời một câu, “Đó là bí mật của mình và lớp trưởng, không thể nói, không thể nói.” nói xong còn nhìn về phía tôi nói “Đúng không? Lớp trưởng!”

 

Cái thái độ kia, cái giọng điệu kia, giống như tôi và hắn có gì vậy!

 

Hắn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, làm cho đám Tiểu Phiền, còn có mấy đứa con trai đều nhìn về phía tôi.

 

Nhìn tao làm gì, cái gì tao cũng không làm nha.

 

Đang lúc không biết nói gì cho tốt thì chuông vào lớp vang lên.

 

Tới bây giờ tôi chưa bao giờ hy vọng nghe chuông vào lớp như vậy, cảm động rớt nước mắt a.

 

Chuông vừa vang lên, mọi người chỉ có thể giải tán.

 

Tôi cũng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Lúc ngồi học, tôi chờ Khang Duật hỏi tôi vì sao mắng hắn, nhưng không có, hắn im lặng dị thường, trông có vẻ ngồi học rất chăm chú, cũng không biết tại sao tôi càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không dám chủ động hỏi, lực chú ý hoàn toàn không đặt ở sách giáo khoa.

 

Tiết này lại là tiết văn, kể từ lần kia thầy Tôn đặc biệt chú ý tôi và Khang Duật, hơn nữa thích kêu chúng tôi trả lời câu hỏi, hoặc là đọc bài.

 

Lần này cũng vậy, lại có chết hay không là tôi bị gọi tên, thầy kêu tôi đọc bài tiếp theo.

 

Nhưng vừa rồi tôi đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Khang Duật, không biết bài tiếp theo là bài nào, đó là bài nào a.

 

Thầy Tôn thấy tôi cứ ngập ngừng mãi, bắt đầu đi tới.

 

Tôi càng sợ hơn, điên cuồng lật sách ngữ văn.

 

Thầy Tôn vẻ mặt không vui nhìn tôi, “Sao em không đọc đi.”

 

Tôi đã cuống muốn chết, đến nỗi chảy mồ hôi.

 

Khang Duật vô cùng tốt bụng chìa sách ra, chỉ vào bài một trong sách.

 

Lúc này tôi đặc biệt cảm kích hắn, lật đật lấy bài hắn vừa chỉ đọc cho thầy Tôn nghe.

 

Thầy Tôn nghe xong, thật nghiền ngẫm nhìn hai chúng tôi nói “Quan hệ của hai em thật là không phải tốt bình thường thôi.”

 

Cả lớp nghe xong mấy lời này, đều nhìn về phía chúng tôi.

 

Mặt tôi tức thì đỏ, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

 

Lúc này, như có chuyện lạ, Khang Duật nói “Thưa thầy, sau lưng mỗi người phụ nữ thành công đều có một người đàn ông thành công, điều này là điều em nên làm, cùng nhau cố gắng mới có thể cùng nhau tiến bộ.”

 

Thầy Tôn vui vẻ nói “Nói đúng, nói đúng, các em tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến bộ.” nói xong, thầy cười ha ha.

 

Tôi cười không nổi, rốt cuộc đây là cái gì a.

 

Tiết học tiếp tục, nhưng tôi cứ cảm thấy có mấy đứa cứ quay lại nhìn về phía tôi và Khang Duật, nhìn tới mức làm tôi thấy ngượng.

 

Giờ giải lao, tôi chỉ muốn đi ra hít thở một phen, lại bị Khang Duật giữ chặt lại.

 

“Làm gì?” tôi hỏi hắn.

 

Hắn dụi dụi mắt, nói với tôi “Hình như có gì trong mắt, nhìn giúp tôi một chút, hơi đau.”

 

Tôi nghĩ tại sao hắn lại tìm tôi, nhưng nghĩ lại hắn vừa mới giúp tôi, nói đi nói lại tôi cũng phải cảm ơn hắn, vậy thì nhìn dùm hắn một lần cũng được.

 

“Trong mắt hả, mắt nào?”

 

“Hình như hai bên đều có, cậu nhìn cả hai luôn xem.”

 

Hắn kêu tôi ngồi xuống, nhìn đối diện mắt hắn, hắn cũng nhìn đối diện tôi.

 

Nhưng mà tôi không thấy trong mắt hắn có gì , thật bình thường, đen lúng liếng rất trong suốt.

 

Nhìn được chừng mấy chục giây, tới lúc tôi đang định nói không có gì, Khang Duật đột nhiên nói, “Được rồi, hình như hết rồi.”

 

Tôi nhíu mày, lúc này có, lúc khác lại không có, làm cái quỷ gì, thôi mặc kệ, đi toilet cái đã.

 

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nhiều đứa đều đang nhìn chúng tôi, còn khe khẽ nói nhỏ:

 

“Thấy chưa, hai đứa nó vừa liếc mắt đưa tình đó.”

 

“Thấy rồi, thấy rồi…”

 

“Giống như đang dùng mắt trao đổi…”

 

Tôi quay đầu lại nhìn về phía Khang Duật, chỉ thấy hắn dùng tay chống đầu cười tủm tỉm nhìn tôi.

 

Đầu tôi trống rỗng.

 

Vì vậy, chuyện xấu của tôi và Khang Duật liền lan tràn.

back top