Hoắc Thương Châu ngồi trong văn phòng sửa sang lại công văn, có lẽ là quá mệt mỏi, anh xoa xoa hai huyệt thái dương.
Cốc, cốc, cốc
“Mời vào”
Vú Vương nghe tiếng đi vào, trong tay bưng ly sữa bò, cười híp mắt đi về phía Hoắc Thương Châu.
“Vú Vương”
“Thiếu gia, đây là sữa lão phu nhân chuẩn bị, cậu uống đi”. Vú Vương đem sữa tươi đến trước mặt Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu uống một hơi hết sạch, đã nhiều năm anh có thói quen mỗi đêm uống một cốc sữa, cho nên tối nay anh cũng không phòng bị gì…
Vú Vương thấy Hoắc Thương Châu uống một hơi, lòng không khỏi hồi hộp, cầm cốc không cười hỉ hả đi ra ngoài.
Không bao lâu, Hoắc Thương Châu cảm thấy cả người nóng bừng, anh không mặc nhiều quần áo lắm sao lại nóng như vậy… Càng ngày càng thấy nóng ran khiến Hoắc Thương Châu đứng ngồi không yên, khát quá, sao lại thế này? Hoắc Thương Châu cầm cốc nước trên bàn uống, trán không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Hoắc Thương Châu lảo đảo đứng lên đi ra khỏi thư phòng, anh muốn đi tắm, từ từ sờ lần về đến phòng mình, hiển nhiên anh quên mất Cố Chiêu Ninh ở trong phòng, âm thầm vào tắm rửa sạch sẽ, nhưng cảm giác nóng ran ngâm trong nước ấm dịu càng trở nên nghiêm trọng, anh lảo đảo sờ tới giường nằm lên.
Cố Chiêu Ninh ngủ như heo chết không biết gì, cô có cảm giác giường trở nên hẹp nên lật người, tư thế ngủ của cô thật xấu, Chiêu Ninh thuận tiện đưa tay chân gác lên người Hoắc Thương Châu.
Hoắc Thương Châu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Cố Chiêu Ninh, nhưng lúc này không cách nào cự tuyệt, cánh tay mềm mại đang đặt lên ngực trần của anh, một lúc anh thấy thân thể mình biến hóa, anh muốn cô! Đây là thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí anh lúc này.
Trong bóng tối, Hoắc Thương Châu dùng đôi tay nóng bỏng sờ lên mặt Cố Chiêu Ninh, hôn lên đó, tiếp đó bất ngờ đem Cố Chiêu Ninh đè dưới thân mình.
“Ưm” Cố Chiêu Ninh phiền toái kêu lên một tiếng, một tiếng này không ảnh hưởng, toàn bộ ý chí của Hoắc Thương Châu cuối cùng bị phá vỡ, bàn tay anh bắt đầu không an phận di chuyển trên người Cố Chiêu Ninh.
Đôi môi ngọt như mật kia khiến Hoắc Thương Châu muốn ngừng không được, anh bắt đầu cởi quần áo Cố Chiêu Ninh…
Cố Chiêu Ninh ngày càng có cảm giác không giống như nằm mơ, cô cố gắng làm cho mình tỉnh lại, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Cố Chiêu Ninh mở to mắt, cô mơ hồ thấy cái gì như gương mặt Hoắc Thương Châu, anh ta đang hôn mình, hơn nữa tay còn đặt ở…
Cố Chiêu Ninh dùng tất cả sức lực của mình không đẩy được Hoắc Thương Châu ra, cô bắt đầu hốt hoảng… Không thể! Không thể! Ít nhất… Cô còn chưa hề chuẩn bị. Nhưng cô vì sao một chút cũng không ghét nụ hôn của Hoắc Thương Châu. Cố Chiêu Ninh kéo quần ngủ của mình thật chặt, đẩy hắn ra không được, ít nhất có thể giữ được mình.
“Cho ta!” Giọng khàn khàn có chút ma mị, vừa dịu dàng vừa có chút ra lệnh không cho kháng cự, Hoắc Thương Châu rất bất mãn với hành động của Cố Chiêu Ninh, anh không nhanh được, anh cảm giác mình sắp nổ tung.
“Anh làm gì đấy?” Cố Chiêu Ninh rốt cuộc có cơ hội mở miệng, cô thở hổn hển, nhìn cái khuôn mặt người đàn ông chỉ muốn quên đi này, cô có chút không nhận ra.
“Tôi bảo cô buông tay ra!” Hoắc Thương Châu vội vàng muốn giải quyết cái cảm giác nóng ran này, anh không nhịn được.
Cố Chiêu Ninh nổi giận, làm gì có kẻ nào như thế! Thái độ gì đây? Bây giờ hắn đang dùng sức mạnh, cô cũng làm bộ không vừa “Anh đứng lên cho tôi! Đứng lên!”
Cố Chiêu Ninh dùng tay ra sức xô Hoắc Thương Châu, Hoắc Thương Châu không phòng bị bị đẩy sang một bên…