“Hư!” Lôi Ảnh khinh thường hư một tiếng, khẩu súng trong tay cũng được lên đạn.
“Đừng làm loạn! Lôi Ảnh, chúng ta có hiểu nhầm gì chăng?” Nói hắn không sợ hãi thì không đúng, nghe thấy tiếng súng được lên đạn, hắn vô cùng căng thẳng.
Không phải Hứa Cần Dương không biết, Lôi Ảnh là một tay thiện xạ, hắn không thể nào cướp súng của anh, bởi vì chỉ cần 1s hắn động đậy đã có thể mất mạng.
Hắn nhất định phải trấn an Lôi Ảnh trước mới mong một cơ hội xoay chuyển, đứng im không nhúc nhích, ra vẻ rất trấn tĩnh.
Lôi Ảnh lạnh lùng cười: “Hiểu lầm ư? Những hiểu lầm này chẳng phải là anh cố ý tạo ra hay sao?” Anh nắm chặt súng trong tay, nói bằng giọng khinh bỉ, tất cả đều là món nợ của Hứa gia, chuyện đến nước này, từ kẻ giở trò cho đến thân nhân Hứa gia, Hứa Thiên đã gặp báo ứng, mà hắn Hứa Cần Dương… vẫn còn làm càn.
“Anh nói gì tôi không hiểu.” Hứa Cần Dương nhíu mày, liếc mắt về phía Lôi Ảnh ở sau lưng, Bàn ca trước mặt cũng đã bỏ kính xuống, mạng che mặt được gỡ ra, lớp da nhân tạo cũng bị xé bỏ.
Nụ cười của hắn quá trối mắt, vô cùng giận dữ cùng khinh bỉ, Hứa Cần Dương ngẩn người tại chỗ, đây không phải là A Đường đã bị chết trong vụ nổ xe sao? Trí nhớ của hắn phút chốc bị kéo về 20 năm trước.
Hứa Cần Dương 7 tuổi ngồi trong xe, bên cạnh cha hắn. Cha hắn đã nói, sau này hắn sẽ là người tiếp quản Hứa thị cùng Hứa bang, nhất định phải cho hắn tiếp xúc với việc thật, hắn mông lung hiểu được một chút, đơn giản chỉ là đánh đánh giết giết.
Từ một con phố nhỏ, hắn thấy A Đường thúc bê bết máu chạy từ phía biệt thự nhà Lôi Ảnh ra, vì còn bé nên hắn rất sợ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết nắm chặt vạt áo, cắn răng nhìn A Đường thúc khó khăn nhảy lên một chiếc xe chạy trốn.
Lúc đó cha hắn cũng không đuổi theo chỉ nói với hắn: “Dương Dương? Thấy không? Một khi ai đó khiến con không thoải mái hoặc đã không còn giá trị lợi dụng, con nên để cho hắn chết một cách khổ sở, đến lúc chết vẫn không hề biết gì.” Giọng Hứa Thiên chắc như đinh đóng cột, chấm đen vừa biến mất kia trong nháy nổ tung, một đám lửa lớn bốc lên trời, sau đó biến thành một đám mây màu xám.
Khi đó, hắn choáng váng, sợ đến ngây người, cái thế giới này vốn dĩ kinh khủng như vậy, còn nhỏ như thế đã bị cha ruột cố ý cho chứng kiến một màn ám sát, cuối cùng lại không giải quyết được gì.
Chưa kịp hoàn hồn, cha hắn lại nói thêm một câu càng khiến hắn kinh ngạc.
Hứa Thiên cầm dao rạch ngón tay, sau đó đưa lên mồm hắn, Hứa Cần Dương thấy tay rất đau chưa kịp kêu lại nếm được mùi máu tươi mằn mặn khiến hắn nôn mửa, Hứa Thiên lại cười nói: “Nhóc con ngốc, muốn trở thành kẻ thủ đoạn, nhất định phải tàn nhẫn! Nếu không bọn chúng hôm nay cũng chính là con ngày mai, cái thế giới này không có bạn bè vĩnh cửu chỉ có kẻ địch vĩnh cửu. Con phải nhớ, tuyệt đối không thể mềm lòng với đối thủ, nhất định không thể!”
Lời của cha, đến bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ, hắn cũng một lòng phát triển theo hướng mà ông kỳ vọng, cho nên từ lúc trưởng thành hắn không hề thua kém cha mình, thậm chí còn ác độc hơn, mới 17 tuổi, hắn đã lừa Thiên Mộng Tuyết, biến cô thành con tin của mình, sau đó lại tự tay giết chết cha mẹ Hoắc Thương Châu, cảm giác lần đầu tiên được cha tán thưởng thật tuyệt vời. Đã nếm được vị ngọt từ đó hắn không thể buông tay, cho đến tận lúc này.
Nhìn vết sẹo kinh khủng trên mặt A Đường thúc, cùng một mảng sẹo lớn trên cổ vì vụ nổ xe, Hứa Cần Dương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Không ngờ mạng ông lại lớn vậy, đến giờ vẫn chưa chết.”
“Ha ha… Cậu quả thật so với cha còn ác độc hơn nhiều.” Sau khi Lôi Ảnh đi, A Đường thật sự không yên lòng, vì vậy ông sai em trai đi mua một ít quần áo cùng dung dịch hóa trang, rốt cuộc hôm qua đã gọi điện thuyết phục được Lôi Ảnh, ông kiên định muốn tới, mặc dù đã già nhưng vẫn rất bản lĩnh. Trước tiên đưa người Bàn ca phái đến vào khách sạn, bây giờ vẫn đang trói chặt ở một chỗ, sau đó cải trang thành Bàn ca buộc tên thuộc hạ kia gọi điện cho Hứa Cần Dương, nói rằng Bàn ca sẽ tự thân đến, cho nên Hứa Cần Dương không hề nghi ngờ gì.
Lúc này Hứa Cần Dương dường như đã hiểu, ngay từ đầu hắn đã bị vào tròng, hắn quá ngu mới tin tưởng Lôi Ảnh sẽ phản bội Hoắc Thương Châu, đắc ý cho rằng kế hoạch của mình không thể chê vào đâu được, chỉ có thể nói rằng, hắn đánh giá bản thân quá cao mà lại coi thường Lôi Ảnh.
“Lôi Ảnh… anh có phải đã bị ông ta lừa rồi không?” Hứa Cần Dương hơi luống cuống, trán đổ mồ hôi lạnh, lo lắng giải thích với Lôi Ảnh ở sau lưng.
Vừa nghe hắn nói vậy, Lôi Ảnh ngược lại rất vui vẻ: “Tôi bị ông ấy lừa gạt cái gì? Tôi vẫn chưa hề nói… anh đã tự khai.”
“Anh…” Phát hiện ra mình không nén nổi tức giận, hắn không nói nên lời.
“Hứa Cần Dương… Cha cậu năm đó làm nhiều việc ác, khiến cho huynh đệ vợ con ly tán, bây giờ đã gặp báo ứng, cậu không nhìn tấm gương đó mà vẫn không ngừng gây tội ác, sợ là hôm nay ngươi không thể chạy thoát.” A Đường thúc móc súng dí vào gáy Hứa Cần Dương.
Lôi Ảnh không nghĩ là A Đường thúc sẽ làm như vậy, vội vàng nổi giận: “A Đường thúc!”. Mối thù này anh phải là người trả.
“Tiểu Ảnh! Đừng nói nhiều, hôm nay cứ để chú tự mình giải quyết thằng ranh này, coi như cho Lôi gia và Hoắc gia một kết cục thỏa đáng, cháu còn trẻ, tương lại rộng mở, không cần thiết phải hi sinh bản thân vì một kẻ thế này.” A Đường thúc quát lại Lôi Ảnh.
Hứa Cần Dương thấy hai người không ngừng tranh cãi, bản thân bị kẹp ở giữa không thể động đậy, biết hôm nay không qua khỏi, đột nhiên cười lớn: “ ha ha ha… Đúng thật! Năm đó tôi trơ mắt nhìn xe của ông nổ tung, cha mẹ Lôi Ảnh cũng chết trên tay cha tôi, cha mẹ Hoắc Thương Châu lại càng thảm, chết trong tay một kẻ chưa trưởng thành như tôi, chậc chậc. Tôi cũng muốn hỏi, các người kiên quyết coi trọng tình nghĩa, đổi lại được cái gì? Không phải chết thì cũng bị thương? Còn sống cũng hết lần này đến lần khác bị tôi lợi dụng? Hôm nay tôi có chết cũng đáng, tối thiểu các người cũng bại dưới tay tôi.” Hắn đột nhiên không biêt sợ là gì, ánh mắt vô cùng thâm độc.
Tại sao bọn họ ai cũng quan tâm đến nhau, câu hỏi phát ra từ trong tim khiến hắn tức giận. Vì sao hắn từ lúc 7 tuổi đã không được sống đúng với tuổi của mình. Tại sao từ khi ra đời hắn đã không có mẹ, mà cha ruột tại sao lại là một kẻ tàn nhẫn như vậy. Hắn chưa từng được hưởng một chút yêu thương, hắn ghét phải nhìn thấy bộ dạng quan tâm lẫn nhau của họ, cảm thấy thật giả dối.