Hoắc Thương Châu lo xong việc bên này liền đến thăm Lôi Ảnh, Lôi Ảnh nói cảm thấy rất tốt, những chuyện trong lòng cũng đã được buông bỏ, chỉ có một người là không thể bỏ được.
Đứng dưới lầu công ty của Mạc Nhan, Hoắc Thương Châu dựa cửa xe chờ cô, khi nhìn thấy cô ở cửa công ty dáng vẻ trầm lặng không còn thấy nụ cười, anh biết cô vẫn còn đau lòng.
Hôm nay anh tới đây cũng là vì Lôi Ảnh nhờ.
Mạc Nhan nhìn thấy Hoắc Thương Châu có vẻ hơi kinh ngạc, miễn cưỡng cười đi về phía anh: “Anh vẫn chưa đi Anh sao?”
Hoắc Thương Châu không biết có nên nói những lời Lôi Ảnh nhờ chuyển đến cô không…, nhất định cô ấy sẽ khó chấp nhận, nhưng Lôi Ảnh nói cũng đúng, anh ấy có thể chờ đợi, nhưng Mạc Nhan không thể lãng phí, anh nói: “Lôi Ảnh nhờ tôi đến nói chuyện với cô.”
Vừa nghe nhắc đến Lôi Ảnh, trong mắt Mạc Nhan hiện lên chút đau thương, cô đã đến trại giam hai lần nhưng Lôi Ảnh từ chối gặp, cô không hiểu, tại sao anh lại đối xử với cô như thế.
“Vậy ư?” Cô cười khổ sở, nụ cười gượng ép này càng làm Hoắc Thương Châu khó mở miệng.
“Tôi biết đại khái là chuyện gì rồi, xin anh nhắn với anh ấy, chờ đợi hay không là việc của tôi, anh ấy không cần để ý.” Thấy Hoắc Thương Châu vẫn không nói gì, Mạc Nhan biết nhất định là Lôi Ảnh muốn cô rời bỏ anh, không thể được, cô thực sự không làm được, Lôi Ảnh đã khắc sâu trong tim cô, không thể moi tim ra, cũng không thể khiến anh biến mất.
“Tôi biết thế… nên tôi chưa nói.” Anh cười cười, cô gái quật cường này đúng là bạn thân Cố Chiêu Ninh, tính khí giống hệt nhau, anh không nói cũng vì biết điều này, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi.
Anh rất vui vẻ, Mạc Nhan có thể có tình cảm sâu nặng với Lôi Ảnh như vậy, cũng mừng thay cho anh ấy đã có được một tình yêu đích thực.
Thời gian có thể xóa mờ tất cả nhưng không xóa được tình yêu chân chính, Hoắc Thương Châu biết, thời gian không phải là vấn đề, anh và Cố Chiêu Ninh chia lìa 5 năm, không phải vẫn yêu nhau đấy thôi, kiếp nạn của họ đã qua còn Mạc Nhan và Lôi Ảnh thì mới bắt đầu.
“Vâng… Anh sang đó cho tôi gửi lời hỏi thăm Cố Chiêu Ninh, nói cô ấy có thời gian thì về đây.” Cô vui mừng vì Hoắc Thương Châu chưa nói, anh là người trọng tình nên có thể hiểu được, cô cũng mừng thay bạn mình, đồng thời cũng lo lắng cho mình.
Hoắc Thương Châu cười gật đầu: “Tôi biết rồi, cô giữ gìn sức khỏe, cô đừng tiếp tục hành hạ mình, hãy vui vẻ chờ anh ấy ra, tôi không hi vọng Ninh Ninh trở về sẽ thấy cô như thế này, cô biết là cô ấy nhất định sẽ đau lòng.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Nhan nói chuyện với anh lâu như thế, bỏ qua thành kiến trước đây với Hoắc Thương Châu, bây giờ cô đã hiểu vì sao Cố Chiêu Ninh lại yêu người đàn ông này rồi, lựa chọn của cô ấy là đúng. Cô mỉm cười: “Tôi biết rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Mạc Nhan xoay người đi.
Nhìn bóng lưng gầy gò cô đơn của cô, Hoắc Thương Châu cảm thấy xúc động, thở dài một cái, rốt cuộc anh đã có thể trở về đoàn tụ với Cố Chiêu Ninh, một tháng không gặp nhau, mỗi ngày một cuộc điện thoại không thể làm anh vơi nỗi nhớ, huống hồ giữa Mạc Nhan và Lôi Ảnh không hề có liên hệ, đã rất lâu chưa nói chuyện với nhau, chuyện của Lôi Ảnh anh vẫn chưa dám nói với Cố Chiêu Ninh, sợ cơ thể yếu ớt của cô lại lần nữa bị đả kích.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tư Nham Khi nói với Hoắc Thương Châu chỉ cần anh gọi anh ta sẽ lại trở về.
Hoắc Thương Châu lập tức mỉm cười, anh không hy vọng sẽ lại nhìn thấy anh ta, vì anh không hi vọng sẽ lại có chuyện gì nữa.
Hai người nhìn nhau cười, một cú đấm nhẹ thể hiện tình nghĩa anh em bền chặt.
Bạch Hiên Dật thì gần đây luôn chạy đến bệnh viện, việc này em gái nói cho anh biết, kêu người bạn của anh thật phiền phức, bắt anh trừng trị, Hoắc Thương Châu bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ là đối tượng xem mắt, hơn nữa đều không chờ đến lúc gặp nhau đã bỏ trốn, đúng là một đôi oan gia, anh không muốn nhúng tay vào cuộc chiến này, anh muốn trở về đoàn tụ với Cố Chiêu Ninh và bà nội.
Lúc hạ cánh xuống Anh quốc, trời vừa rạng sáng, về đến nhà, trong phòng rất yên tĩnh, anh không nói trước là mình sẽ về, muốn cho Cố Chiêu Ninh một sự ngạc nhiên.
Đến phòng tắm trước thay quần áo, cạo râu, rồi rón rén bước vào phòng ngủ.
Căn biệt thự này là anh mua khi đưa bà nội đến đây, anh không có thói quen ở cùng gia đình chú, để tiện thăm bà nội, anh đã mua căn nhà này tương đối gần nhà chú.
Bước vào phòng ngủ, Cố Chiêu Ninh đang ngủ say, so với lúc anh đi, khuôn mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn gầy như thế, anh từ từ tiến đến, vuốt ve má cô, lưu luyến nhìn cô say ngủ.
Cố Chiêu Ninh mơ hồ cảm giác có người đi vào, tưởng mình nằm mơ nhưng khi Hoắc Thương Châu chạm vào mặt mình, cô từ từ mở mắt, thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Hoắc Thương Châu, cô đột nhiên mở to mắt ngồi dậy ôm chầm cổ anh: “Anh về rồi à? Không phải em đang mơ đấy chứ? Tại sao không nói cho em biết?” Câu nói sau cùng như có ý trách móc.
Hoắc Thương Châu thấy cô đã tỉnh, ôm lấy cô, tham lam hôn lên cổ cô, thì thầm: “Anh quá nhớ em, muốn cho em một sự ngạc nhiên.” Đôi tay anh vuốt ve sau lưng cô, chỉ cần đụng vào cô, anh đã không thể kìm hãm được mình, tư tưởng không khống chế nổi.
Cố Chiêu Ninh cũng muốn anh, nhưng cô còn muốn biết một chuyện, vì vậy cô đẩy Hoắc Thương Châu đang nồng nàn hăng hái, nghiêm túc hỏi: “Lôi Ảnh đâu?” Sao anh lại trở về một mình? Chuyện của Lôi Ảnh thế nào? Đã giải quyết ra sao? Cô không gọi được điện thoại cho Mạc Nhan, Hoắc Thương Châu thì nói anh sẽ giải quyết, vậy kết quả như thế nào? Bị Cố Chiêu Ninh hỏi như vậy, sự nhiệt tình của anh giảm đi chút ít, kéo tay Cố Chiêu Ninh, khép hờ mắt hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô muốn nói lại thôi.
Cố Chiêu Ninh tò mò chờ đợi câu trả lời của anh.
“Ninh Ninh, Lôi Ảnh bị xử 4 năm.” Anh đành phải nói, nhìn ánh mắt chờ đợi của cô, anh không thể giấu giếm, sớm muộn gì cô cũng biết, tốt hơn là anh nên tự nói.
Cố Chiêu Ninh ngây ngẩn cả người, 4 năm không phải dài cũng không phải ngắn, nhưng trại giam là nơi thế nào, Lôi Ảnh sẽ bảo chịu bao đau khổ trong đó, còn Mạc Nhan thì sao?
“Em đừng kích động, đây là quyết định của Lôi Ảnh.” Thấy Cố Chiêu Ninh nhìn anh có vẻ trách cứ, anh vội vã bổ sung.
“Quyết định của anh ấy? Thế còn Mạc Nhan?” Cố Chiêu Ninh nén khóc.
“Mạc Nhan nói… cô ấy sẽ chờ Lôi Ảnh.” Hoắc Thương Châu kéo tay Cố Chiêu Ninh vuốt ve, ngoài mặt cô ấy tỏ ra kiên cường, nhưng cũng là cô gái vô cùng cảm tính, anh không muốn cô vì chuyện của người khác mà lo lắng, dù sao quyền lựa chọn thuộc về Lôi Ảnh và Mạc Nhan, bọn họ không ngăn cản được cũng không có quyền can thiệp.
Cố Chiêu Ninh không cãi nhau với Hoắc Thương Châu như dự đoán hay khóc ầm lên, ngược lại cô gật đầu cười nhạt: “Em biết rồi, nếu họ lựa chọn như vậy, chúng ta đành tôn trọng và chúc phúc cho họ.”
Hoắc Thương Châu thấy cô nói như vậy lập tức ôm cô vào lòng nằm xuống giường: “Ừ, bọn họ cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta.” Nói xong, hôn lên môi cô, tham lam hút lấy hương thơm thuộc về anh.