Câu lạc bộ đêm Ngọc Sáng là khu vực sầm uất nhất của A Thị, là A Thị nổi danh nhất vùng, cạnh trang ngang bằng với nó là Thắng Thiên. Câu lạc bộ này có 12 tầng, tầng một là lễ tân, tầng hai là sân khấu, từ tầng 3 trở lên là phòng nghỉ, tầng 11 và 12 là phòng VIP. Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh ngồi nói chuyện trong phòng VIP trên tầng 12.
“Hi man” Nghe tiếng, hai người đồng thời nhìn ra phía cửa phòng, thấy một khuôn mặt cười nham nhở, hai hàng lông mày rậm chuyển động lên xuống, vì nụ cười mà cong lên như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm. Làn da trắng tôn lên đôi môi hồng đào, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là đôi bông tai kim cương sáng lóa khiến anh đẹp tựa ánh mặt trời…
“Hiên Dật?” Hoắc Thương Châu vừa mừng vừa nghi nhìn Bạch Hiên Dật, khó khăn nở một nụ cười.
“Sao? Dạo này ổn chứ?” Bạch Hiên Dật và Hoắc Thương Châu nắm tay rồi ôm nhau một cái.
“Lôi Ảnh, đã lâu không gặp” Bạch Hiên Dật nhìn thấy Lôi Ảnh phía sau, nhíu mày hỏi thăm.
Lôi Ảnh cũng lễ phép gật đầu một cái “Dật thiếu gia”
“Nhóc con về lúc nào, không thấy lên tiếng chào hỏi gì”
Sau đó Bạch Hiên Dật nói rất nhiều, Hoắc Thương Châu đến quầy rượu lấy hai, đưa cho Bạch Hiên Dật một rồi cụng ly còn lại uống cạn.
“Cho cậu bất ngờ! Mình biết cậu ở đây, cho nên… liền mò tới, thế nào? Vẫn cô đơn à?”
Bạch Hiên Dật quay về phía Hoắc Thương Châu, cười xấu xa. “Đã kết hôn...”
Hoắc Thương Châu lập tức thay đổi gương mặt, có chút xấu hổ, lúc làm lễ cưới là anh bị cưỡng ép cho nên không thông báo cho bạn bè, nên cảm thấy có lỗi.
“Cái… cái gì? Kết cái gì? Kết hôn?” B
ạch Hiên Dật chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng được, anh nghi lỗ tai mình có vấn đề, nhưng nhìn Hoắc Thương Châu rồi nhìn sang Lôi Ảnh, thấy Lôi Ảnh âm thầm gật đầu một cái, như vậy đây đúng là sự thật. Hoắc Thương Châu không nói gì, nhếch môi đi thẳng tới ghế salon ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, lười biếng tựa vào lưng ghế, thổi ra một làn khói…
“Chậc chậc chậc! Này Hoắc thiếu gia đã nghĩ thông từ lúc nào thế? Còn nữa, lại dám không cho mình biết” Bạch Hiên Dật không có ý định ngừng lại, anh vỗ tay đi đến ngồi xuống cạnh Hoắc Thương Châu, đoạt lấy điếu thuốc của anh dập tắt. Hoắc Thương Châu nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Cậu biết làm gì, nói một hai câu không rõ ràng được, à mà cậu đổi xì tai từ khi nào thế?”
Hoắc Thương Châu nhìn chiếc áo vest trắng trên người Bạch Hiên Dật đùa bỡn. Bạch Hiên Dật lập tức bị Hoắc Thương Châu đánh lạc hướng, anh nhìn lại quần áo của mình “Có vấn đề gì à?”
Rất bình thường đấy chứ, thói quen phong cách phóng khoáng với hai màu trắng đen. “Giogio Armani đây sao?” Hoắc Thương Châu biết anh chỉ luôn mặc nhãn hiệu này, hơn nữa rất kén cá chọn canh, đa số đều do mình thiết kế.
“Cái này… Lúc đến bệnh viện không cẩn thận bị một cô gái va vào dính bẩn, cho nên cô ấy cầm đi giặt” B
ạch Hiên Dật nhún vai, xác thực chiếc áo này là tiện thể mua ở một shop cạnh bệnh viện, bị Hoắc Thương Châu nói như thế, anh càng thấy không vừa mắt chiếc áo này.
“A? Từ lúc nào có sở thích này thế? Có phải là để ý người ta rồi không?”
Hoắc Thương Châu cũng từng là một người đàn ông phóng túng, thủ đoạn nhỏ này chẳng lẽ lại qua được mắt anh. Bạch Hiên Dật bị bóc mẽ có chút ngượng ngùng, gãi đầu “Không có! Chỉ là cô bé kia rất khác người” Ánh mắt Bạch Hiên Dật có nét trìu mến. Hoắc Thương Châu cười cười, Bạch Hiên Dật… một người mẫu tầm cỡ quốc tế, phụ thân là chủ tịch công ty giải trí Kerry cao cấp nhất nước. Mà anh không thích được người khác tôn trọng vì có người bố như thế, cho nên tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học, tự thân vận động tiến vào làng giải trí.