Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Chương 72: Khốn khổ nhớ lại (2)

Hai người ngày càng gần gũi, tuổi đều đang xuân, trong một đêm mưa gió, Thiên Mộng Tuyết chạy sang phòng anh vì sợ tiếng sấm, hai người cùng ngủ một giường, thân thể đang dậy thì của Hoắc Thương Châu phát sinh phản ứng, hai người vô tình hữu ý mà ăn trái cấm.

 

Sau đó, Hoắc Thương Châu tiếp nhận Hoắc Thị và bang hội. Thiên Mộng Tuyết cũng quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh anh với tư cách là bạn gái. Như cá gặp nước, tuổi trẻ sức lớn, Hoắc Thương Châu chỉnh đốn lại đội ngũ trong bang, vì thế cũng đắc tội không ít người. Năm Hoắc Thương Châu 21 tuổi, Thiên Mộng Tuyết bị tấn công trên đường, vì đắc tội quá nhiều người nên anh cũng không thể xác định ai đã bắt cóc Thiên Mộng Tuyết.

 

Sau đó, đối phương bắt Hoắc Thương Châu giao toàn bộ vật liệu, súng ống của Hắc Bang. Anh hùng hồn đáp ứng, tuy nhiên ở địa điểm đối phương hẹn gặp anh đã sớm mai phục chặt chẽ, anh không dễ gì để kẻ làm thương tổn người phụ nữ anh yêu nhất lại còn dám uy hiếp anh. Khi đối phương mang theo Thiên Mộng Tuyết đến điểm hẹn, anh thấy trên mặt cô bị rạch hai đường dài, bọn chó này dám hủy hoại dung nhan của cô? Trong cơn tức giận, Hoắc Thương Châu mất đi lý trí. Anh tranh thủ cơ hội đoạt lại Thiên Mộng Tuyết đẩy tới bên Lôi Ảnh, nhưng anh không ngờ, đối phương chẳng xem người trong tay anh ra gì, vì vậy một cuộc chiến đẫm máu nổ ra.

 

Anh trơ mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết trúng thương ngã trên vũng máu, nhưng không thể mang cô đi vì hai bên đang giao chiến kịch liệt.

 

Khi trở về anh bị thương, phải tiếp nhận trị liệu, khi tỉnh lại liền liệu mạng bị thương điên cuồng tìm kiếm Thiên Mộng Tuyết, thế nhưng cô như đá chìm xuống biển không một chút tăm tích.

 

Hôm nay, anh lại nghe tin về cô, ba năm… Khi anh đã dần thoát khỏi hồi ức quá khứ và đã ngừng trách móc bản thân thì cô lại trở về. Anh không biết tâm tình của mình lúc này ra sao. Nghe tin cô còn sống, anh thực sự vui vẻ nhưng lại không sung sướng như anh tưởng tượng.

 

Xe rất nhanh về đến Hoắc trạch

 

Ngẩng đầu thấy ánh sáng trong phòng ngủ, Hoắc Thương Châu có phần sửng sốt, sao anh lại lái xe về đây, rõ ràng anh muốn đến chỗ Thiên Mộng Tuyết để tìm kiếm cô. Nhưng ma xui, quỷ khiến thế nào lại muốn đến thăm Cố Chiêu Ninh một chút.

 

“Đáng chết!” Không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, Hoắc Thương Châu phát điên đập mạnh tay xuống tay lái, con ngươi hóa lạnh, anh nổ máy biến mất trong bóng đêm.

 

Xe dừng ở một khu nhà cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ quen thuộc, đèn sáng, như vậy đúng là cô đã trở lại. Đây là nơi khi Thiên Mộng Tuyết ở khi còn sống, trước kia anh thường một mình lái xe đến đây rồi ngồi trong xe ngủ hết đêm. Nhưng kể từ khi Cố Chiêu Ninh xuất hiện, anh không đến đây nữa, rốt cuộc cô đã về lúc nào? Năm đó cô chạy đi đâu suốt ba năm?

 

Tay chậm rãi đưa về phía khóa cửa, do dự có nên xuất hiện hay không, hết mở ra lại đóng vào, cuối cùng anh xuống xe, tựa vào cửa đốt một điếu thuốc nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn.

 

Khi điếu thuốc cháy hết, anh di tàn thuốc dưới chân, bây giờ không phải lúc trốn tránh, đã tới thì nên vào, những gì anh nợ sẽ trả lại cho cô, còn Cố Chiêu Ninh lúc này anh không muốn nghĩ đến. Anh hạ quyết tâm đi vào khu nhà cũ…

back top