Buổi tối, Cố Chiêu Ninh thay trang phục, đúng giờ có mặt ở tiệc sinh nhật Lạc phu nhân.
“Cố tiểu thư, cô đến rồi” Lạc phu nhân thấy Cố Chiêu Ninh, vui vẻ tiến đến tiếp đón.
Cố Chiêu Ninh uyển chuyển cười một tiếng: “Vâng ạ, chúc mừng sinh nhật Lạc phu nhân”. Cố Chiêu Ninh ôm Lạc phu nhân theo phong cách phương tây.
“Cảm ơn.” Lạc phu nhân trả lời, hai người mặt đối mặt.
“Lạc phu nhân”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Cố Chiêu Ninh, cô ngẩn người.
“Thương Châu à, cậu đến rồi” Lạc phu nhân không nhận ra nét kỳ dị của Cố Chiêu Ninh, vội vã chào hỏi Hoắc Thương Châu.
Là anh ấy, đúng là anh ấy, không nghĩ được sau 5 năm lại gặp nhau trong tình cảnh này, Cố Chiêu Ninh cảm thấy cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể trốn tránh nội tâm của mình.
“Lạc phu nhân”
“Đây là… thiểu thư Thiên Mộng Tuyết phải không?” Lạc phu nhân thấy Thiên Mộng Tuyết, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên. “Hoan nghênh cô” Lạc phu nhân bắt tay Thiên Mộng Tuyết một cái.
Bóng lưng này… rất quen thuộc, Hoắc Thương Châu nhìn thấy lưng Cố Chiêu Ninh, hai hàng lông mày của anh chau lại, là cô ấy thật sao? Cố Chiêu Ninh đứng tại chỗ một hồi lâu, thì ra Thiên Mộng Tuyết cũng đến, không được, cô không thể trước mặt Lạc phu nhân mà chính diện gặp gỡ hai người này. Vì vậy, cô sải bước chân, không nói một tiếng với Lạc phu nhân đi vào hội trường.
“Thương Châu? Thương Châu?” Thiên Mộng Tuyết kéo tay anh.
“Ừ?” Cô gái kia thật sự rất giống Cố Chiêu Ninh, nhưng, trừ thân hình ra, những thứ khác kể cả tư thế lại hoàn toàn không giống. Hoắc Thương Châu hồi phục tinh thần nhìn Thiên Mộng Tuyết.
“Chúng ta vào thôi” Thiên Mộng Tuyết cười nhạt.
“Được”. Hai người chào hỏi Lạc phu nhân xong liền đi vào trong.
Cố Chiêu Ninh thật vất vả mới tìm được một chỗ khuất, vừa định ngồi xuống lại nhìn thấy một người cô cũng không muốn nhìn.
“Thật sự là em ư? Cố Chiêu Ninh?” Hứa Cần Dương, lúc Cố Chiêu Ninh đến, anh đã nhìn thấy ngay, chỉ có điều kiểu tóc của cô thay đổi, càng trở nên quyến rũ, nữ tính. Vì vậy anh đi theo cô vào đây, khi cô quay mặt ra, anh mới xác định đúng là cô rồi.
“Ồ, Giám đốc Hứa, thật trùng hợp”. Cô phát hiện ra, thế giới thật nhỏ, những người kia vòng đi vòng lại lại gặp nhau ở một bữa tiệc sinh nhật nhỏ thế này. Cô thật không ngờ, trong tiệc sinh nhật của Lạc phu nhân, hai nhân vật lớn như vậy lại đều đích thân tham gia.
“Đúng vậy, đã 5 năm rồi? Em thế nào?” Hứa Cần Dương cười, đây là cô gái anh thương nhớ từ lâu, giờ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Lúc đầu quả thật anh vì nhất thời xúc động muốn động đến Cố Chiêu Ninh, nhưng sau đó là vì Hoắc Thương Châu, thật đáng chết là đến khi Cố Chiêu Ninh đột nhiên biến mất, anh mới phát hiện mình đã yêu cô gái này từ lúc nào.
“Vâng, rất tốt, còn anh?” Cố Chiêu Ninh nhận một ly rượu người phục vụ mang tới cụng ly với Hứa Cần Dương.
“Vẫn như vậy, như lần đầu tiên thấy cô uống rượu ở Thắng Thiên” Lúc cô uống rượu thật đẹp, Hứa Cần Dương đột nhiên nghĩ đến cô gái giận dữ uống rượu ngày đó, ngốc nghếch bị bỏ thuốc mà không biết gì, hôm nay đã hoàn toàn thành một người phụ nữ. Thời gian đã thay đổi tất cả, dáng vẻ của cô bây giờ đã không còn một chút dấu vết của ngày xưa.
“Đúng vậy, khi đó tôi thật ngốc, ha ha” cô tiếp tục uống một hớp, vì cô nhìn thấy ở chỗ xa xa Thiên Mộng Tuyết đang ngả vào người Hoắc Thương Châu.