Cảm thấy người trong ngực vẫn đang giãy giụa, Hoắc Thương Châu lại mở miệng: “Em biết không? Bây giờ chính anh cũng không nhận ra, anh điên rồi, những năm em đi anh vô cùng hối hận, nếu có thể phát hiện sớm hơn một chút, anh nhất định sẽ không để em ra đi”.
Mưa ngày càng lớn… Cả con đường chỉ có hai người đứng, mặc cho nước mưa xối xả.
Cố Chiêu Ninh nghe thấy những lời của Hoắc Thương Châu dần nới lỏng cơ thể, cô chậm rãi vươn tay ôm lấy anh, nhỏ giọng lắp bắp: “Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao! Tên khốn kiếp anh!” Không thể kìm hãm nội tâm ức chế, Cố Chiêu Ninh lại lần nữa bị giam hãm bởi sự dịu dàng của Hoắc Thương Châu.
Kể cả ngày mai Hoắc Thương Châu sẽ rời bỏ cô thì giờ khắc này cô cũng không muốn buông tay….
“Phải! Là anh không tốt, anh… yêu em” Hoắc Thương Châu áp vào bên tai Cố Chiêu Ninh, lần đầu tiên nói ba chữ kia, ba chữ này anh chưa từng nói với ai, kể cả Thiên Mộng Tuyết.
Xa xa, bên trong một chiếc Limousine.
“Nhìn thấy chưa? Đây chính là người đàn ông của cô, bây giờ đang ôm vợ cũ của mình”. Người đàn ông cầm ly rượu đỏ nhìn người phụ nữ đối diện đang giận run người nói một câu đùa cợt.
Tầm mắt của Thiên Mộng Tuyết không thể nào rời khỏi Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh, cô hận! Hận Cố Chiêu Ninh đột nhiên xuất hiện, hận Hoắc Thương Châu đã phản bội cô. Vì vậy, tay nắm cửa cô tính đi xuống chất vấn hai kẻ đó một phen.
“Chớ dại dột, cô đột nhiên xuất hiện như vậy, sẽ càng làm Hoắc Thương Châu ghét cô hơn”. Rất đúng lúc cùng với giọng nói kia cất lên, tay anh ta cũng ngăn lại động tác muốn xuống xe của cô.
Đúng vậy, Thiên Mộng Tuyết kích động quá đã quên, ngay từ lúc mới trở về, cô đã cảm thấy Hoắc Thương Châu không còn yêu mình, nhưng cô không buông ra, vì vậy vẫn giả bộ không biết. Cho đến khi biết sự tồn tại của Cố Chiêu Ninh, cô nhiều lần lặp đi lặp lại những gì cô đã phải trải qua, nhắc nhở Hoắc Thương Châu đừng quên cô đã vì ai mà suýt mất mạng.
Quả nhiên, cô giữ được Hoắc Thương Châu bên mình, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, cho dù người phụ nữ này đi, trái tim Hoắc Thương Châu cũng không trở lại, mỗi lần gặp, ánh mắt Hoắc Thương Châu nhìn cô chỉ có đau lòng mà không có thương yêu.
5 năm, cô vẫn nỗ lực để tìm về quá khứ, cho dù không thể quay về chỉ cần Hoắc Thương Châu đồng ý cưới mình cũng được, vì vậy cô muốn đính hôn với anh. Hoắc Thương Châu đã đồng ý, nhưng ngay thời khắc này, Cố Chiêu Ninh lại trở về.
Ngay lúc tối, nhìn cách Hoắc Thương Châu để ý mọi biểu hiện của Cố Chiêu Ninh, cô cũng biết, Hoắc Thương Châu vẫn còn yêu cô ta.
Không thể nào nghĩ được, anh ta lại điềm nhiên tìm đến với cô ta.
Đây không phải Hoắc Thương Châu sẽ lập tức vứt bỏ cô sao? Mà nếu cô lúc này xuống xe xuất hiện trong tầm mắt hai người đang ngọt ngào kia, cô tin tằng, Hoắc Thương Châu tuyệt đối sẽ giận dữ, sau đó không chút do dự từ bỏ mình.
“Tôi nên làm gì?” Cô bất lực hỏi một câu như vậy, bất kể người đàn ông này có mục đích gì, cô cũng không cần biết, lúc này cô chỉ muốn giữ được Hoắc Thương Châu bên mình, thế là đủ.
“Thiên tiểu thư, cô thông minh như vậy nên biết phải làm gì. Muốn buộc được một người đàn ông không yêu mình, phải nắm được chuôi của hắn.” Người đàn ông nhẹ nhàng nâng khóe miệng ẩn chứa một nụ cười gian tà.
Nắm được chuôi? Hoắc Thương Châu đã lâu không đụng vào cô? 5 năm qua, cho dù có gần gũi cũng là lúc anh uống say, miệng cũng gọi tên cô gái kia, cô làm sao nắm được chuôi của anh? Thiên Mộng Tuyết khuôn mặt buồn khổ nhăn nhíu, đây quả là một ý hay, nhưng cũng là vấn đề khó giải quyết.