“Đúng rồi! Em đi đun nước gừng” Lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, Cố Chiêu Ninh đẩy Hoắc Thương Châu ra. Quấn chiếc khăn tắm đáng chết, cô cuống quýt chạy vào phòng ngủ. Đến cửa vẫn không quên quay đầu nói với Hoắc Thương Châu: “Anh tắm nhanh lên”. Nói xong, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Hoắc Thương Châu cười cười, nhìn mình ướt nhẹp thật dơ dáy, nhưng thiếu chút nữa không khống chế được bản thân.
Bất đắc dĩ lắc đầu, lau mặt một cái đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Cố Chiêu Ninh vội vàng tìm quần áo.
Cố Chiêu Ninh thật đánh giá cao năng lực của mình, càng sợ lại càng loạn, cô run rẩy tìm được quần áo, còn lo lắng Hoắc Thương Châu lúc này sẽ nhào tới.
Rốt cuộc cô cũng mặc xong đồ, vội vội vàng vàng đi chuẩn bị canh gừng, nhưng ngay khi cô đến bên phòng tắm, cửa mở ra.
Cố Chiêu Ninh nhất thời không biết phản ứng ra sao, sững sờ tại chỗ, một bước cũng không nhúc nhích.
“Ơ, em ngẩn người ở đó làm gì? Lôi Ảnh tới, đi mở cửa!” Nhà Cố Chiêu Ninh không có quần áo của anh, lúc cô tắm, anh gọi điện bảo Lôi Ảnh mang đến. Vừa nhận được tin nhắn Lôi Ảnh đang ở ngoài cửa, nhưng không ai mở.
Cứ nghĩ Cố Chiêu Ninh ở phòng khách, sao lại không nghe được tiếng chuông? Nhưng vừa mở cửa phòng tắm đã thấy cô ngơ ngác ngẩn người đứng đó, còn không dám nhìn anh.
Cô càng như vậy, anh càng thấy buồn cười, phải nén cười mới nói được một câu như thế.
Nhưng khi anh thấy Cố Chiêu Ninh đóng sai cúc áo, chân mày nhíu lại “À! Cài lại cúc áo ” Nói xong, rầm một cái đóng cửa phòng tắm lại.
Cố Chiêu Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Thương Châu không cho là cô đang nhìn trộm chứ? Đó không phải là mất hồn rồi? Hình như Hoắc Thương Châu nói cúc áo cô cài chưa đúng, mới cúi đầu nhìn, trời ơi! Cúc ngực của cô không cài? Vừa rồi chẳng phải là…
Đỏ bừng cả mặt, cô vội vã cài cúc áo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa, Lôi Ảnh đang đứng bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại Lôi Ảnh sau 5 năm, cô rõ ràng thấy Lôi Ảnh nhìn cô kinh ngạc, vì vậy mỉm cười với anh “Đã lâu không gặp”
“Thiếu… đã lâu không gặp”. Lôi Ảnh định gọi thiếu phu nhân, nhưng cô đã ly hôn với Hoắc Thương Châu. Anh đến địa chỉ thiếu gia bảo, không nghĩ lại là nhà Cố Chiêu Ninh, hơn nữa cô vừa trở về, thiếu gia đã ở cùng cô ở một chỗ. Ruốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? “Vào nhà ngồi đi” Cố Chiêu Ninh mở cửa để một khoảng trống cho Lôi Ảnh vào.
“Không, không cần, đây là đồ của thiếu gia”. Lôi Ảnh vội vàng phất tay, 5 năm qua Cố Chiêu Ninh thay đổi rất nhiều, lúc mới tới Hoắc gia, cô thật bé bỏng, luôn gọi mình là anh đẹp trai, lần nào cũng chọc cho anh đỏ bừng mặt cô mới bỏ qua. Vậy mà hôm nay cô đứng trước mặt anh có vẻ lạnh nhạt, người cũng chững chạc hơn nhiều.
“Vào đi, may quá anh đem quần áo tới cho anh ấy, tôi thấy bất tiện quá”. Cố Chiêu Ninh kéo Lôi Ảnh vào phòng, chỉ vị trí phòng ngủ cho anh.
Lôi Ảnh cúi đầu gật một cái: “Vâng”. Anh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không nói được. Vì vậy anh cầm quần áo đi vào phòng Cố Chiêu Ninh chỉ.
“cộc cộc” Lôi Ảnh gõ cửa phòng tắm.
“Anh… Lôi Ảnh? Sao lại là anh?” Cứ tưởng Cố Chiêu Ninh, anh đang định tiếp tục trêu cô, nhưng nhìn thấy Lôi Ảnh, anh lập tức nghiêm túc.