Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

Chương 5

Chương 5
NHẬT KÍ # 5
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Bluepigron8791 và @ nhocsocola type)
Muốn biết cảm giác vô vọng là gì, thì hãy tưởng tượng hoàn cảnh của hai đứa mình lúc này: hai gã bồng bềnh như hai cái nút chai giữa đại dương mênh mông vô tận. Ngó quanh đúng ba trăm sáu mươi độ: không đất, không thuyền bè, không một dấu hiệu gì có thể bám víu. Vậy mà anh chàng Spader còn có thể tuôn ra câu nói:
- Hôm nay trời đẹp quá há?
Đẹp trời? Đang bơ vơ giữa biển mà anh ta lại nói chuyện về thời tiết tốt được? Dù là một tay lạc quan tếu hay thật khùng, hắn bắt đầu làm mình cảm thấy ớn ớn. Đúng lúc đó, chân mình bị giật mạnh một cái. Mình khiếp đảm thét lên. Con quig trở lại? Hay anh em của nó? Chúng rượt theo mình và…
Bên phải mình, nước sủi bọt và thình lình quả cầu phủ kín một cái đầu nhô khỏi mặt nước. Cậu Press. Ông kéo quả cầu khỏi đầu toét miệng cười, hỏi mình:
- Chuyến đi đã đời luôn hả, Bobby? Vụ đó làm gì có trong kế hoạch B.
Mình nổi sung:
- Cậu tưởng cháu khoái bị kéo ào ào như vậy lắm hả?
- Bình tĩnh. Cậu giỡn chút thôi mà.
Dù biết do lỗi tại mình ông mới bắn trật mục tiêu, mình vẫn bảo:
- Cháu tưởng cậu bắn bách phát bách trúng?
- A, rất may là Spader tới kịp lúc.
Spader kêu lên:
- Chào ông Press. Rất vui gặp lại ông.
- Tôi cũng rất vui được gặp chú em. Cậu cháu tôi may mắn nên mới gặp chú em tại đây.
- Tôi đi câu. Ngạc nhiên thấy thuyền trượt nước của ông neo trong vùng này. Ông biết rồi đó, đây là vùng của lũ cá mập mà.
Mình nói ngay:
- Có lẽ chúng ta không nên ở lại nơi này nữa.
Spader la lên:
- Đúng vậy! Chẳng hay ho gì ở đây chờ chúng rủ cả bầy đến.
Vừa nói, Spader vừa chăm chú nhìn một vật giống như đồng hồ lặn màu đen to đùng. Mình đoán đó là la bàn, vì anh ta kiểm tra nó, ngước nhìn lên, đổi vị trí, rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
Chụp lại quả cẩu lên đầu, hướng mũi máy phóng nước về phía trước, Spader vọt lướt trên mặt nước.
Mình nhìn cậu Press, thầm nghĩ anh chàng này điên rồi. Chung quanh toàn nước! Đi đâu? Nhưng cậu Press chỉ bảo:
- Cậu rất khoái tay này.
- Chúng ta ở giữa biển. Anh ta đi đâu vậy?
Đội quả cầu lên, bơi lại gần mình, cậu bảo:
- Hắn đưa cậu cháu mình tới chỗ neo thuyền. Cháu ổn chứ?
- Cháu cảm thấy như bị căng ra trên cái giá treo người của thời trung cổ và bị quất bằng chày khắp thân thể. Ngoài chuyện đó ra thì... ổn. Nhưng cháu không bơi nổi nữa đâu.
- Không cần phải bơi. Chụp quả cầu lên đầu, rồi nắm thắt lưng cậu.
Mình làm theo lời ông. Quả cầu lập tức biến dạng, vừa khít đầu. Mình nắm thắt lưng ông bằng tay trái. Tay phải mình đau rã rời và dường như dài thêm ra mấy phân.
Cậu Press khỏi động máy phóng nước, và hai cậu cháu tiến về hướng có cái thuyền trượt, để rồi... chẳng biết còn tiến về đâu nữa. May là nước rất lặng, nên chuyến đi thật êm ả. Mình nói may là vì mình rất cần được nghỉ ngơi. Trong khi cậu Press kéo mình theo, mình nằm ngửa, nhìn mặt trời. Một mặt trời thôi, không phải ba mặt trời như ở Denduron đâu. Mặ trời tại Cloral ấm áp và cho đến lúc này, tất cả mọi thứ ở Cloral đều làm mình cảm thấy như đang ở trong một vùng nhiệt đới. Cả nước và không khí đều ấm, không quá nóng đến khó chịu. Tất nhiên, vụ mấy con quig làm nơi đây kém đi vẻ giống như một vườn địa đàng. Đành chấp nhận thôi, vì làm sao có thể đòi hỏi sự tuyệt đối được.
Mấy phút sau, cậu Press giảm tốc độ và ngừng lại. Buông tay trôi khỏi thắt lưng ông, mình thấy bập bềnh trước mắt là hai thuyền máy. Quả thật, Spader đã tìm đường bằng cái đồng hồ của anh ta. Cứ như mò kim trong đống rơm vậy. Dễ nể thật!
Spader đã ở trên một trong hai cái thuyền. Trông chúng giống như những đồ chơi trượt tuyết. Nhưng hai cái thuyền láng mượt kia không phải là đồ chơi. Với kỹ thuật quá cao như thế làm sao có thể là đồ chơi được. Khung sườn có kích cỡ của một bồn tắm rất nông. Trắng nõn như được làm bằng nhựa. Mũi thuyền nhọn, phần đuôi phẳng và thẳng. Để điều khiển, người lái đứng trước một cây trụ giống như ghi-đông xe mô tô. Sau không gian của người lái là chỗ ngồi cho một hành khách. Thành thuyền chỉ cao chừng vài phân. Chắc là nước rất dễ tràn vào.
Các bạn tưởng chúng tròng trành, không vững sao? Đừng lo. Chúng có những cái cánh. Hai bạn đã từng thấy loại xuồng có mái chèo với các sườn ngang chĩa ra thành và nối với các pông-tông chưa? (pông-tông (pontoon): là một loại kết cấu rỗng ở giữa, nổi trên mặt nước, có tác dụng như phao (NXB)) Hai cái thuyền trượt này cũng giống vậy đó. Chúng có những cái móc chèo hai bên sườn. Lúc này những cái móc chèo đó được nâng khỏi mặt nước khiến chiếc thuyền trông giống như một con chim bất động - trong tư thế vỗ cánh. Phần cuối của những móc chèo là những pông-tông có hình dạng như những quả ngư lôi. Mình đoán, khi thuyền chạy, những móc chèo sẽ được hạ thấp hơn xuống dưới nước để giữ cho thuyền được vững.
Thuyền của Spader giống hệt thuyền cậu Press, chỉ trừ một vật nổi gắn với đuôi thuyền, giống như buồng kho nhỏ chứa dụng cụ.
Khi cậu Press leo lên thuyền, mình ngắm nghía anh chàng Spader. Anh ta là ai? Một Lữ khách của Cloral? Dù có là ai, anh chàng cũng tỏ ra rất tự tin trong nước. Nhưng đã là dân Cloral thì ai mà chẳng quen với sóng nước. Da anh ta rất đen, những mình không biết đó là đen tự nhiên hay vì ở ngoài nắng quá nhiều. Chắc là cả hai. Cao khoảng hai mét, trông anh ta rất khỏe khoắn. Spader không phải là một anh chàng cơ bắp, nhưng thon chắc, rắn rỏi. Tóc anh đen, rối bù, dài gần tới vai.
Nhưng điều nổi bật nhất ở Spader là tính tình của anh. Nghe có vẻ kỳ cục, nhất là mình chỉ mới gặp anh ta, nhưng ngay từ đầu mình đã biết anh ta là một tay đàng hoàng. Phải quan tâm đến cậu Press thế nào, nên thấy con thuyền của ông neo trong vùng nước có cá mập, anh ta mới đi tìm ông ngay. Sau đó lại còn liều mạng cứu mình. Vậy mà Spader chỉ thản nhiên, coi đó là chuyện nhỏ. Lúc nào anh chàng cũng tươi roi rói. Phóng vù vù trên cái phóng nước, hay đứng trên thuyền trượt, trên môi anh luôn nở nụ cười, cứ như tất cả những chuyện đang làm đều là niềm vui. Ai lại có thể không mến một con người như vậy được chứ. Tóm lại, từ tất cả những gì mình thấy cho tới lúc đó, mình nghĩ anh chàng Spader này rất tuyệt.
- Lại đây, Bobby!
Nghe tiếng cậu Press gọi, mình đạp chân vịt, lướt lại gần thuyền. Ông phải kéo mình lên, vì tay mình gần như không còn sức nữa. Mình nằm lên sàn thuyền, sung sướng được ngả lưng lên bất cứ một vật cứng nào, cho dù đó là sàn của một con thuyền cao tốc nhỏ xíu.
Spader hỏi vọng sang:
- Không sao chứ, Pendragon?
Mình gắng gượng ngồi lên, làm ra vẻ như không hoàn toàn tách biệt với ‘‘đồng đội’’ ở đây, dù thực tình mình thấy rất buốt.
- Tôi không sao.
Mình hét lên đáp, nhưng nghe không thuyết phục chút nào. Nên mình đế thêm, cứ như thể như vậy sẽ làm mình có vẻ vững vàng hơn là tình trạng thực tại của mình:
- Tôi rất khỏe!
Mình không có ý gạt ai cả đâu. Vậy mà Spader cười lớn. Trong một thoáng mình tưởng anh ta cười nhạo mình. Nhưng không, Spader cười rất hồn nhiên, nói:
- Đừng lo, bạn ơi. Bản thân tớ cũng đã từng ở trong tình trạng đó nhiều lần rồi. Về tới nơi, tớ sẽ làm bạn khỏe lại ngay.
- Về đâu?
Lúc này Spader đứng ở trụ điều khiển. Cậu Press cũng vậy. Mình thấy cả hai đã vặn núm công tắc. Hai con thuyền nổ máy. Đồng thời, các móc chèo ban nãy chĩa lên không trung, giờ bắt đầu hạ xuống nước.
Nhưng mình cũng thấy cả cậu Press và Spader đều căng thẳng hẳn lên. Họ im lìm đứng, thoáng lén nhìn nhau. Chuyện gì vậy? Mình không thích cung cách này tí nào. Spader trả lời tiếp câu hỏi của mình:
- Đó là một nơi tuyệt lắm. Chắc chắn bạn sẽ thích.
Cậu Press nói thêm:
- Đúng vậy. Nơi cư trú của Spader đẹp nhất Cloral.
Hai người bình thản nói, nhưng ngôn ngữ cơ thể họ lại không nói lên điều gì ngoài sự bồn chồn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một con quig khác đang nhắm vào mình? Tất cả bốn móc chèo đã ngập trong nước, tiếng mày thuyền rì rì, sẵn sàng chờ lệnh. Spader bảo cậu Press:
- Cám ơn ông quá khen. Ai tới Grallion sau sẽ phải mua Snigger chứ?
Mình vội hỏi:
- Ở đây có kẹo Snicker sao? (Snicker là là kẹo dạng thanh có đậu phộng và cararmen bọc bằng sôcôla sữa, nổi tiếng ở Mỹ, được sản xuất bởi công ty Mar, Incorporated)
Cậu Press nói:
- Snigger, Bobby, đó là một thứ rượu. Nhưng Spader, tôi không biết đường.


Spader cười ha hả:
- Đừng lo. Cứ theo tôi.
Vừa dứt lời, Spader cho thuyền phóng ngay. Cậu Press chỉ kịp la lên ‘‘Giữ chắc nhé’’ là vọt theo liền, làm mình bật ngã ngồi xuống. Giá mà ông báo trước cho mình biết một tiếng! Giờ thì rõ rồi. Hai cha này bày trò đua thuyền. OK, vụ này mình lo được. Mình bò lên cái ghế sau cậu Press. Hai quả cầu khí của cậu cháu mình đang lăn lông lốc trên sàn. Sợ chúng bay xuống nước, mình liền chộp lại, trước khi nhìn xem bọn mình đang đi đến đâu.
Chưa bao giờ mình phóng trên nước nhanh như vậy. Nhìn xuống mấy pông-tông, mình thấy chúng không chỉ để giữ thăng bằng. Chúng chìm dưới nước và ống nào cũng phun ra một tia nước mạnh. Hiểu rồi, chúng là động cơ của thuyền. Khi cậu Press chuyển động cần lái là đã chuyển lực ít hay nhiều xuống các pông-tông. Đó là cách điều khiển con thuyền. Tuyệt chưa?
Mình ngước lên và thấy Spader đã dẫn trước kha khá. Cậu Press thì căng thẳng bên cần lái, nhưng qua nét mặt ông, mình biết ông rất hứng thú với cuộc đua này. Mình không phàn nàn ông đâu, vì chính mình cũng khoái nữa. Mình kêu lớn:
- Grallion là gì?
Khùng thật! Đâu phải gào lên như vậy. Vì tiếng máy của thuyền trượt nước này rất êm, chỉ rì rì đều đều một nhịp. Thay vì tiếng máy nổ, mình chỉ nghe tiếng mạn thuyền lướt đi trong nước. Mà nước lại rất lặng. Cậu cháu mình cứ lao vùn vụt như trượt băng trên mặt kính vậy.
Mắt không rời đối thủ, cậu Press trả lời:
- Grallion là một khu cư trú. Spader sống tại đó.
- Anh ta làm gì?
- Ở đây người ta gọi nghề của anh ta là nghề thủy vụ. Mỗi khu cư trú đều có một đội. Họ giữ cho khu cư trú nổi an toàn trên nước. Đó là một công việc quan trọng. Spader rất có tài và là một người tốt.
- Nhưng anh ta có phải là Lữ khách của Cloral không?
- Nhìn kìa.
Ông la lên và mình nhìn theo tay ông chỉ. Mình thấy nơi đường chân trời hiện ra điểm đến của bọn mình. Lúc đầu chỉ là một vệt xám lờ mờ như một hòn đảo. Nhưng càng lại gần, mình càng thấy những đường nét quá đều đặn, không thể là đảo. Không, đó là một thứ do con người tạo ra. Và rất to lớn. Đó chính là Grallion.
Cậu Press tăng tốc, vượt lên khỏi Spader. Lúc đó mình mới nhận ra chiến thuật của ông. Ông phải kềm lại phía sau, cho đến khi nhìn thấy Grallion. Giờ thì cuộc đua mới thật sự bắt đầu. Ông chọc quê Spader:
- Chú em kéo đồ lê thê quá nhỉ! Cậu cháu tôi bảo đảm thắng cuộc tới ba phần tư.
- Nhưng thuyền ông những hai người. Cũng hơi bị nặng đấy.
Cả hai tăng tốc cho thuyền vọt lên. Thì ra, cho đến lúc này họ mới sử dụng hết tốc lực của thuyền trượt. Thật không tin nổi.
Thú thật, lúc đó mình chẳng quan tâm ai thắng và ai phải mua snigger, mình chỉ nóng lòng mau tới Grallion. Mark, bạn còn nhớ chuyến đi nhà trường tổ chức cho tụi mình đến Manhattan thăm hàng không mẫu hạm Intrepid không? Quá ấn tượng hả? Hãy tưởng tượng ngồi trên thuyền chèo từ từ tiến đến gần Intrepid. Bạn còn nhớ cảnh tượng đó chứ? Nín thở luôn, đúng không? Vậy thì hãy nhân hàng không mẫu hạm đó lên bốn trăm lần, bạn sẽ có hình ảnh của Grallion.
Không giỡn đâu. Đây quả thật là một hòn đảo nổi. Nó lớn tới nỗi mình tưởng chỉ vài giây là tới nơi. Nhưng không đâu. Mỗi giây phút trôi qua, con phà quái quỉ này càng lớn hơn, lớn hơn mãi. Nó cao như ngôi nhà bốn tầng, nhưng mình không nói đến chiều cao. Điều mình muốn nói là, cái phà nổi mà người ta gọi là khu cư trú này hình như trải ra đến mấy dặm. Vì mình đang tiến gần phần đầu của nó, nên không thể biết phần sau nó kéo dài tới bao nhiêu. Nhưng căn cứ theo phần đầu, thì khu cư trú nổi này cũng tầm cỡ bằng thị trấn Stony Brook của chúng mình.
Cậu Press hí hởn kêu lên:
- Chúng ta cho cậu ta rớt lại sau rồi.
Mình nhìn sang thuyền Spader, cậu cháu mình đã vượt khỏi anh ta chừng vài mét. Rõ ràng thùng chứa dụng cụ Spader kéo theo nặng hơn trọng lượng mình trên thuyền cậu Press. Cậu Press chỉ tay ra trước:
- Phao ranh giới kia rồi.
Mình thấy cách khu cư trú chừng hai mươi mét, có những cái phao nổi trên mặt nước. Phía sau những phao đó là những lối vào đủ rộng cho các thuyền nhỏ. Trong chu vi đó, mình thấy nhiều xe trượt nước khác đậu cùng một vài thuyền nhỏ đủ màu sắc, đủ hình dáng. Cậu Press cắt nghĩa:
- Những cái phao đánh dấu ranh giới an toàn. Qua khỏi đó là phải giảm tốc độ ngay.
Chỉ còn vài mét nữa là cậu cháu mình chiến thắng. Không biết điều nào làm mình sướng hơn: thắng cuộc đua hay được nhìn lên Grallion sừng sững trên đầu. Nhưng Spader không chịu thua. Anh ta rồ máy hết cỡ, chỉ còn chưa đầy một mét là bắt kịp thuyền cậu cháu mình. Lằn phao ranh giới ngay đây rồi. Và...
Cậu cháu mình đã thắng! Hai cậu cháu vượt qua lằn phao ranh giới trước. Cậu Press hớn hở la lên: ‘‘Oa!’’ rồi tắt máy. Tuy nhiên...
Spader không ngừng lại, tiếp tục phóng hết tốc độ thẳng tới cầu nước. Cậu cháu mình chỉ biết nhìn theo anh ta, đầy thắc mắc. Mình bảo:
- Anh ta điên rồi chắc?
Cậu Press lại nổ máy, tiến theo nhưng chỉ chạy rất chậm. Mấy giây sau, điều mình chứng kiến mới dễ nể. Spader nhấn hết ga, len lỏi vào khu cư trú. Mà mình đã nói rồi đó, vận tốc của mấy thuyền trượt nước này khiếp đảm lắm. Đám người đang làm việc trên bến tàu trợn mắt hốt hoảng, chạy dạt ra, lường trước cú đâm kinh hoàng chắc chắn sẽ xảy ra.
Spader không nao núng. Anh ta cho thuyền tiến thẳng. Trong tích tắc thôi chắc chắn anh ta sẽ nát nhừ như cháo. Nhưng chỉ với mấy mét còn lại, anh cho thuyền gối sóng, quay 360 độ khiến tốc độ bị hãm ngay lại. Với làn nước tung tóe theo cú xoáy độc chiêu đó, thuyền Spader lướt sang một bên và chạm vào bến tàu như... một nụ hôn nhẹ nhàng. Không chậm một giây, Spader nhảy khỏi thuyền, quay lại phía cậu cháu mình, cúi thấp người chào và nói:
- Quí vị thua rồi.
Hai cậu cháu từ từ tiến vào bến trên chiếc thuyền trượt nước. Mình không biết làm gì hơn là hoan hô Spader. Những màn trình diễn thót tim của các tay cascadeur trên ti-vi không nhằm nhò gì với cảnh tượng ngoạn mục bậc nhất này.
Cậu Press la lên, giả bộ như tức giận lắm:
- Ôi! Không! Phải chơi đúng luật chứ. Cậu cháu tôi vượt phao giới hạn trước.
- Nhưng đích tới là Grallion mà! Mấy cái phao kia đâu phải là Grallion. Không tính!
Cả cậu Press và Spader đều ha hả cười. Có lẽ chuyến đi tới Cloral thú vị thật đấy. Đúng lúc đó một tiếng gọi đầy tức giận từ trên bến vọng xuống:
- Spader!
Bọn mình ngước lên nhìn: Một phụ nữ trong bộ đồ như đồng phục đang đứng ngay lối đi nhỏ phía trên bến tàu. Trông chị ta rất bực bội. Cậu Press nói nhỏ với mình:
- Wu Yenza, đội trưởng đội thủy vụ.
- Sếp của Spader?
- Ừ.
Yenza khoảng ba mươi, tóc đen cắt ngắn, thân hình rất cân đối. Mình đoán tất cả thủy vụ đều có thân hình cân đối. Chị ta mặc đồ đen giống Spader, nhưng tay áo dài và có sọc vàng gần cổ tay, tạo cảm giác rất... nhà binh. Nói quá một tí, chị ta có vẻ nóng nẩy kiểu mấy bà cô già. Trước khi xồng xộc bước đi, Yenza la lớn:
- Spader! Lên đây!
Quay lại cậu cháu mình, anh ta chỉ nhẹ nhún vai, chẳng có vẻ gì lo lắng về việc sắp bị giũa cho tơi bời.
- Coi như huề nhé, đúng không? Tôi sẽ lo vụ snigger ở Grolo. Xong việc, tôi sẽ tới đó ngay.
Nói xong, anh leo thang lên khỏi bến tàu, tiến vào trong lòng Grallion và... vào sự phiền toái đang chờ đợi anh. Mình thì thầm với cậu Press:
- Spader tiêu rồi.
- Không đâu. Anh ta chỉ bị la rầy và cảnh cáo không được bất cẩn như vậy nữa thôi. Họ không làm gì anh ta đâu. Mọi người đều mến Spader. Anh ta là chàng thủy vụ số một đấy.
Cậu cháu mình neo thuyền vào bến, rồi bước lên cái sàn nổi. Mình nói:
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.
- Câu hỏi nào, Bobby? Cháu có quá nhiều câu hỏi.
- Spader có phải là Lữ khách của Cloral không?
Cậu Press không trả lời ngay. Ông còn lo thu nhặt quả cầu dưỡng khí và chân vịt trên thuyền. Biết là ông không lơ câu hỏi của mình, nhưng quả thực chưa nhận được một lời đáp đơn giản là ‘‘có’’ hay ‘‘không’’, mình bồn chồn không yên. Sau cùng ông mới nói:
- Phải. Spader là một Lữ khách của Cloral.
Mình hét toáng:
- Cháu biết ngay mà!
- Nhưng có điều... Spader chưa biết chuyện này. Cậu ta không biết cậu ta là Lữ khách đâu. Chúng ta sẽ phải cho cậu ta biết.
Ôm đồ đạc trong tay, cậu Press bước lại thang. Mình đứng tại đó, thấm thía những lời nói của ông. Nơi này mình đã được gặp một anh chàng dường như thương yêu tất cả những gì thuộc về cuộc đời - đời của anh ta - và bây giờ cậu cháu mình phải lãnh trách nhiệm báo cho anh ta biết rằng cuộc đời đó sắp hoàn toàn thay đổi. Trong thời gian ngắn ngủi làm một Lữ khách, điều gay go nhất mà mình phải đương đầu là phát hiện ra đời mình không giống như mình đã tưởng và phải bỏ nó lại phía sau.
Mình đâu có mong làm người đem đến cho kẻ khác một thế giới tan vỡ quanh họ.

back top