Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 28

Chương 28
NHẬT KÍ # 12
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(@Ella_mEn type)
Tiếng nổ vang lên đằng trước mình, hướng lên phía Hindenburg đang bay tới. Mình đạp ga, phóng thẳng. Ngay sau đó mình phát hiện một nhóm lều nhỏ bằng gỗ. Chắc đó là lán trại chứa dụng cụ. Nhưng không chỉ vậy, trông chúng như một nơi rất hoàn hảo để ẩn núp và phóng hỏa tiễn. Mình cho xe tiến thẳng tới đó, trong khi thật tình chưa biết sẽ gặp gì và sẽ phải làm gì.
Rồi mình thấy chiếc mô tô Spader đã đi cùng tên găng-xtơ. Vậy là hai người đó đang ở đây. Mình thắng xe sát chiếc mô tô. Lập tức cái xe lại khùng khục rồi chết máy. Không sao. Nó đã đưa mình tới đây rồi.
Rồi mình lại nghe thấy một tiếng nổ khác, phát ra từ góc căn lều nhỏ ở gần mình nhất. Nhảy ra khỏi xe, mình thận trọng tiến tới trước.
Giờ chiếc Hindenburg gần như ở ngay trên đầu.
Tiếng dàn máy của nó rền vang trong không trung. Vì đèn pha đều rọi từ phía bên kia tới nên phần bên này của phi thuyền chìm trong bóng tối. Trông nó như một đám mây khổng lồ báo điềm gở sắp xảy ra.
Đi quanh một góc lều, tim mình đập rộn lên. Trước mắt mình, lom khom sau mấy thùng gỗ che chắn, chính là tên găng-xtơ và Spader. Cả hai đang lén lút nhìn sang một lều gỗ khác cách xa chừng hai mươi mét.
Mình biết, chắc chắn Winn Farrow đang trú ẩn trong lều đó.
Rồi mình lại nghe tiếng súng nữa. Chưa đầy một giây sau, một vật bay thẳng qua đầu mình làm một mảnh gỗ trên vách văng ra. Mình thụp xuống, nhìn kỹ: một viên đạn cắm sâu vào vách gỗ, ngay trên đầu mình. Bây giờ mình đã hiểu vì sao Spader và tên găng-xtơ phải núp. Có kẻ đang bắn họ. Mình lom khom vừa chạy tới vừa thì thầm gọi:
- Spader!
Spader quay phắt lại. Tên găng-xtơ cũng vậy. Thằng cô hồn dí súng ngay mũi mình. Spader kinh ngạc kêu lên:
- Pendragon!
Anh đẩy nòng súng khỏi mình. Tên găng-xtơ cũng nhận ra mình, hắn quay ngay lại chăm chú vào kẻ thù.
Mắt mở lớn, Spader sôi nổi nói:
- Farrow ở trong đó. Chúng có hai thằng.
- Còn một thôi, tao hạ một thằng rồi. Còn mình thằng Farrow.
Ôi trời! Máu đã đổ rồi.
Spader nói như hết hơi:
- Nhộn tới nơi rồi, anh bạn. Hắn sẽ bắn hỏa tiễn ngay đây thôi.
Gã găng-xtơ nói ngay:
- Nếu tao ra tay thì đừng hòng.
Rồi hắn làm một việc mình không thể tin nổi. Nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, hắn chạy như một cảm tử quân trong đội Thần Phong Nhật Bản (Phi đội Nhật: thời chiến tranh Thế Giới Thứ Hai, với các phi công cảm tử chú tâm lái máy bay đâm vào tàu chiến của địch), phóng thẳng tới Farrow. Trời! Thằng cha này quá trung thành! Hắn liều tự sát để cứu Max Rose và đế quốc tội ác của Max. Tên này đáng được bằng khen găng-xtơ trong tháng.
Mặc dù tỏ ra rất dũng cảm, nhưng hắn cũng ngốc đến khó tin. Từ đây tới lều của Winn Farrow là bãi cỏ trống hai mươi mét. Không có gì bảo vệ cho hắn. Chỉ chạy được mấy bước, ba tiếng súng liên tiếp vang lên. Gã găng-xtơ khựng lại, lăn đùng xuống đất.
- Không!
Spader thét lên, chồm mình, định nhảy qua thùng gỗ. Mình vội nắm lấy anh ta, la lên:
- Anh không làm vậy được!
- Nhưng hắn sắp cho nổ phi thuyền. Saint Dane sẽ thắng!
- Không. Nếu anh hành động là đúng ý Saint Dane. Hắn muốn chúng ta ngăn chặn Winn Farrow. Tôi đã nói với anh rồi mà.
- Vô lý! Làm sao cậu có thể biết chuyện đó?
Mình nhìn thẳng vào mắt Spader. Không cách nào giải thích thật nhanh để anh ta hiểu tất cả những gì mình đã thấy trên Trái Đất Thứ Ba. Chỉ còn cách duy nhất có thể thuyết phục anh là bình tĩnh nói thẳng, không để xúc cảm xen vào:
- Anh tin tôi không?
- Cậu biết quá rồi mà.
- Vậy thì hãy tin những gì tôi sắp nói. Công việc của chúng ta là bảo đảm sao cho phi thuyền phải nổ. Tôi biết đó là một chuyện khủng khiếp. Nhưng đó là sự thật. Spader, chúng ta đã từng sát cánh bên nhau. Anh biết rõ tôi, anh biết trở thành một Lữ khách có nghĩa là thế nào. Anh đã đặt niềm tin vào tôi.
Hai đứa mình lẳng lặng nhìn nhau. Mình đã cố làm Spader tin vào mình và mình có thể thấy anh ta đang vật lộn giữa cái cảm giác tin tưởng ở mình và những gì lý trí mách bảo anh là sự thật.
Rất khổ tâm phải nói ra điều này: lý trí của anh ta đã thắng. Anh ta bất ngờ xô mạnh đến nỗi mình không kịp chống đỡ và ngã ngồi xuống.
- Xin lỗi, anh bạn. Mình không thể để chuyện đó xảy ra.
- Đừng, Spader!
Mình kêu lên, nhưng quá muộn!
Nhảy qua thùng gỗ, Spader phóng sang lều của Winn Farrow.
Mình rúm người, sẵn sàng chờ nghe tiếng súng bắn Spader, như đã bắn tên găng-xtơ. Nhưng không có gì xảy ra. Mình bò xuống, nhìn qua cái thùng gỗ, và thấy một cảnh tượng không thể nào tin nổi.
Spader không chạy. Anh ta đứng đờ người trên khoảng trống giữa đống thùng và cái lều nhỏ. Gunny đứng chặn trước mặt anh ta. Ông ấy đã lấy súng của tên găng-xtơ đã chết làm cản đường ông, và lúc này ông đứng giữa Spader và Winn Farrow.


Trên đầu, Hindenburg đang lơ lửng gần mặt đất. Những sợi dây đã được thả ra khỏi khinh khí cầu và những công nhân đang bò ra để nắm dây và điều khiển phi thuyền vĩ đại.
Ông Gunny bình tĩnh nói:
- Xin lỗi, tôi không thể để anh qua được.
Mình không thể tin cơ sự xảy ra như thế này. Một Lữ khách chĩa súng vào một Lữ khách khác.
Spader nhìn lên phi thuyền. Anh biết không còn đủ thời gian. Nhìn Gunny, anh nói:
- Gunny, ông sẽ không bắn tôi. Không thể.
Gunny nao núng, Spader nói đúng. Gunny sẽ không bao giờ bắn anh. Chỉ hù thôi. Ông từ từ hạ súng xuống, nói:
- Phi thuyền phải bị phá hủy.
Nhưng Spader không nghe gì hết. Anh chạy vọt lên, nhất quyết bắt bằng được Winn Farrow. Gunny khom gối, ôm lấy anh ta. Nhưng Spader quá khỏe. Anh ta quật lại ông già như một hậu vệ tấn công, làm ông nằm thẳng cẳng. Giờ thì không còn gì ngăn cản nổi Spader. Mình chờ Farrow bắn anh ta. Nhưng không có tiếng súng nào. Thằng cha này hết đạn, hay đang chăm chú vào trái hỏa tiễn?
Nhảy qua đống thùng, mình đuổi theo Spader:
- Spader! Ngừng lại!
Nhưng tiếng mình la thét chìm trong tiếng máy nổ rầm rầm của Hindenburg. Dù sao, cũng không còn làm gì được nữa. Anh ta đang đi làm nhiệm vụ, không tiếng kêu gào nào của mình có thể ngăn cản nổi.
Vào lều, mình thấy Spader hạ Farrow giống như đã cho ông Gunny đo ván. Anh ta phi vào Farrow, nện gã điên khùng bé nhỏ lăn xuống đất. Giờ hai người họ đang vật nhau dưới đất.
Mình còn thấy một thứ khác. Trên mặt đất, cách họ chưa tới một mét, là trái hỏa tiễn của Farrow. Hỏa tiễn đã được gắn vào một tấm ván làm bệ phóng. Mũi hỏa tiễn hướng lên Hindenburg đang bay tới, và ngòi đã được châm, sẵn sàng hạ phi thuyền.
Cuộc vật lộn giữa Spader và Farrow nghiêng về một phía. Farrow nhỏ con, nhưng là một tay đánh đấm có nghề. Spader làm sao có thể đương đầu nổi với tay trùm xã hội đen. Bởi vậy màn đấu tay đôi chấm dứt chỉ sau vài giây. Farrow mau chóng ghì Spader xuống đất và bẻ quặt tay anh ta ra sau lưng. Spader không còn cách nào mon men gần trái hỏa tiễn được nữa.
Anh bạn mình vươn cổ và thấy mình đang đứng chết trân tại đó. Vẻ đau khổ, tuyệt vọng trên mặt anh làm mình rúm người vì sợ. Anh ấy kêu lên:
- Pendragon ơi! Đừng để những người đó phải chết!
Giọng anh đứt quãng vì xúc động. Nước mắt trào ra. Trong tâm trí anh ấy, tụi mình sắp để cho ba mươi sáu con người phải chết. Anh ấy đã không hiểu được ý nghĩa lớn lao hơn.
Và trong giây phút đó, mình cũng không hiểu.
Thực tế của những gì sắp xảy ra như một cú đấm mạnh vào bụng mình. Chuyện gì sắp xảy ra? Mạng sống của ba mươi sáu con người thình lình nằm trong tay mình. Mình chỉ cần cúi xuống, xê dịch vị trí hỏa tiễn là họ sẽ được cứu sống. Quá dễ dàng! Farrow sẽ không còn khả năng ngăn cản mình, vì hắn còn đang bận tay với Spader.
Farrow ha hả cười:
- Mi không làm gì được nữa đâu! Max Rose sẽ bị thiêu rụi như chính cái phi thuyền của hắn!
Spader năn nỉ mình trong nước mắt:
- Bạn ơi, làm ơn đi. Họ sắp chết cả rồi.
Mình nhìn lên phi thuyền. Đèn trong giỏ khí cầu tỏa sáng. Nơi đó có những con người. Mạng sống của họ sắp tràn ngập kinh hoàng. Mình nhìn xuống hỏa tiễn. Ngòi nổ gần bén, nhưng mình vẫn còn thời gian. Chỉ việc đá văng nó ra xa. Đơn giản vậy thôi! Chỉ cần một động tác nhỏ của mình, phi thuyền sẽ đến trong tiếng reo hò của những người thưởng lãm. Báo chí sẽ loan tin về một câu chuyện thành công khác hẳn, và ba mươi sáu người sẽ được cứu sống.
Chính vào khoảnh khắc đó, mình nhận ra, mình không thể để họ chết được.
Ngay lúc đó, khái niệm lịch sử về chuyện sự đổi thay sẽ dẫn đến việc Quốc xã phát triển bom nguyên tử và chiến thắng, dường như quá mơ hồ. Những người đang ở trên phi thuyền kia mới hoàn toàn có thật. Họ sắp chết, và mình có thể cứu họ. Vậy là mình cúi xuống, vươn tay để di chuyển trái hỏa tiễn.
- Pendragon!
Một giọng nói trầm tĩnh, nhẹ nhàng vang lên.
Mình quay lại. Ông Gunny đứng ngay sau lưng. Bình thản như đang đứng đón khách trong tiền sảnh khách sạn, ông nhìn mình bằng ánh mắt ấm áp, hiểu biết và nói một câu làm mình tỉnh ngộ. Đó là câu nói mình đã nghe nhiều trước đây. Câu nói giúp lý giải cuộc đời bọn mình và của tất cả Lữ khách. Nó cho mình cảm giác tất cả đều tốt lành với Halla, và bọn mình ở về phía chân lý. Nó cắt nghĩa những buồn thương mất mát của mình. Mình đã nghe câu đó khi cậu mình chết, khi bà Osa chết, và khi gia đình mình biến mất. Dường như nó luôn đến trong những thời điểm khó khắn nhất.
Ông Gunny nhẹ nhàng nói:
- Chuyện phải thế thôi.
Mình nhìn ánh mắt ông cả giây. Ông mỉm cười. Mình nhìn trở lại hỏa tiễn. Cả triệu ý nghĩ vụt qua đầu mình. Nhưng một ý nghĩ vượt trội lên tất cả.
Mình không thể để những người kia chết. Điều đó không có trong đầu mình.
Mình nói:
- Xin lỗi, ông Gunny. Cháu không làm thế được.
Tiến một bước gần hỏa tiễn, mình sửa soạn đá nó văng xa. Mọi hậu quả để sau này sẽ tính. Chỉ còn một tích tắc là mình đã cứu được Hindenburg, thì ông Gunny vòng tay ôm ghì lấy mình. Ông nói nhỏ:
- Vậy thì để ta làm.
Ông ấy đang ngăn cản mình. Mình vùng vẫy để thoát ra. Suốt ngày hôm nay, mình đã liều mạng đến bằng được đây để bảo đảm lịch sử đóng vai trò như đã định. Bây giờ mình lại liều mạng để cứu chiếc phi thuyền kia và những con người trên đó.
- Ông Gunny, buông cháu ra!
Mình năn nỉ. Nhưng ông càng xiết chặt hơn. Spader đau đớn gào lên:
- KHÔNG!
Chỉ một thoáng sau, kíp ngòi bén tới thuốc nổ, hỏa tiễn sáng rực lên. Nó bật khỏi bệ phóng, vút lên trời, tiến thẳng tới mục tiêu đồ sộ.

back top