Pendragon 4 - Thế Giới Ảo

Chương 23

Chương 23
NHẬT KÍ # 15
VEE LOX
(@ Phượng Xồ type)
Tụi mình đã sẵng sàng hành động.
Loor và mình – trong bộ đồ áo liền quần màu lục sẫm - đối diện ba cái đĩa bạc treo trên tường của phòng nhảy alpha. Cô đã hoàn tất thủ tục chuẩn bị: Xét nghiệm máu và đeo vòng bạc kiểm soát. Mình cũng đã đeo vòng, nhưng sau những gì xảy ra trong cuộc nhảy trước, mình không còn hoàn toàn tin tưởng vào cái vòng này nữa.
Sự an toàn của hai đứa mình đặt trong bàn tay Aja Killian. Cô đã nối mạng alpha để cuộc nhảy của tiến sĩ Zetlin trở lại trực tuyến. Bây giờ cô sẽ giám sát cuộc nhảy của tụi mình vào thế giới ảo của Zetlin, và sẽ kéo chúng mình ra khỏi đó nếu xảy ra sự cố. Ít ra, đó là theo kế hoạch. Khi chúng mình lọt vào cuộc nhảy của tiến sĩ Zetlin, rất có thể Con Bọ Thực Tế sẽ có kế hoạch riêng của nó.
Đứng ngoài cửa phòng, Aja nói:
- Còn thắc mắc gì không?
Loor bình tĩnh trả lời:
- Không.
Loor thắc mắc gì được? Cô gái này đến từ một lãnh địa nguyên thuỷ, với những cuộc chiến tranh bộ lạc. Ý tưởng nhảy vào thế giới ảo của người khác quá xa lạ với cô. Mà nói thiệt, mình cũng không chắc dùng từ xa lạ ở đây có chính xác không nữa. Nếu chỉ xa lạ không thôi, cũng đã may.
Aja trở lại Trung Tâm Alpha, ngồi xuống ghế bành. Cô bấm mấy nút của bảng kiểm soát bạc trên tay ghế, từ từ tiến ra. Hai ống này nằm hai bên ống giữa, tiến sĩ Zetlin đang nằm trong đó. Thật dễ sợ khi nghĩ, có một gã đang nằm trong cái ống đó, và tụi mình sắp nhảy vào tâm trí hắn.
Hy vọng có đủ chỗ cho cả ba chúng mình.
Mình hướng dẫn Loor:
- Nằm lên bàn. Thoải mái đi.
Cô làm theo ngay. Loor rất tin tưởng mình. Trời ạ, mong sao cô ấy không tin lầm. Ra khỏi phòng, mình tiến lại Aja, hỏi:
- Cô có thể đoán là chúng tôi sẽ phát hiện ra ông ta ở đâu không?
Aja nhíu mày:
- Rất tiếc, Pendragon. Tất cả tuỳ thuộc vào những mơ tưởng do ông ấy tạo ra.
Cô cho mình xem một bức ảnh. Đó là hình ảnh già của chú nhóc trong bức chân dung sơn dầu ngoài kia. Trông ông ta chẳng có vẻ gì đặc biệt. Chỉ giống như một ông già thông minh. Đầu hói và đeo cặp kính tròn xoe. Mình ghi nhớ khuôn mặt này, rồi hỏi Aja:
- Vậy là, tất cả những gì chúng tôi phải làm chỉ là hỏi ông ta mã số gốc, đúng không?
- Đúng. Cho ông ấy biết mạng chính đã bị treo, vì mã sử lý đã bị hỏng. Nói với ông ấy là chúng tôi phải làm sạch mạng.
- Mã số gốc, mã xử lý hỏng, làm sạch mạng. Nhớ rồi.
Liếc về phía Loor đang nằm yên trên bàn, Aja nói thêm:
- Chắc ông ấy không dễ dàng đồng ý đâu. Có lẽ hai người phải ép ông ấy chấm dứt cuộc nhảy.
Mình bảo:
- Trước hết phải tìm cho ra ông ta đã.
- Đúng vậy.
Mình phải nói ra điều đáng làm mình áy náy.
- Aja, nếu Con Bọ Thực Tế đang làm công việc của nó, có thể cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ý tôi là, hãy nhìn những gì đã xảy ra cho Alex.
Aja nhún vai, kiêu hãnh trả lời:
- Tôi không phải là Alex.
Cô gái này thật dễ nể. Cô ta không hề thiếu tự tin.
- Nhưng vẫn phải thận trọng.
Mình nói, rồi quay trở lại ống nhảy.
- Pendragon.
Aja gọi. Mình dừng lại tại cửa, quay nhìn. Cô ta nói:
- Tôi rất mừng vì cậu đã tới đây.
Đó là điều ngọt ngào nhất Aja Killian chưa từng nói với mình bao giờ. Cố tỏ ra tự tin như cô, mình nói:
- Aja, chúng ta sẽ cùng sữa chữa sự cố này.
- Vì chúng ta không có sự lựa chọn nào nữa.
Cô nói đúng. Nếu có chút hy vọng nào giải thoát Veelox khỏi hiểm nguy của chính nó, và khỏi Saint Dane, thì tụi mình phải thanh lọc được Con Bọ Thực Tế. Vào phòng, mình cúi nhìn Loor. Cô ấy hỏi:
- Pendragon, tôi phải làm gì?
- Không gì hết. Hãy thư giãn. Cô sẽ lướt vào bên trong ống. Sau mấy giây tăm tối, chúng ta sẽ cùng vào cuộc nhảy.
Mình hỏi với ra Aja:
- Đúng thế không?
Aja trả lời:
- Chính xác. Tôi sẽ theo dõi tất cả trên màn hình.
Mình kêu lên:
- Hô hây hô, lên đường.
Loor gọi ra Aja:
- Aja? Vậy tôi phải sẵn sàng để làm gì?
Mình có thể thấy một thoáng căng thẳng trong giọng Loor. Loor là người ít biết đến sợ hãi nhất mà mình từng gặp. Nhưng chuyện này dễ sợ nhất, dù là đối với Loor.
Aja trả lời với một câu đơn giản:
- Tất cả.
Ngộ thật. Đó chính xác là điều mình sợ.
Sợ… tất cả.
Một nguồn sáng chói lòa dội vào mình. Mình phải vùng hai tay bịt kín mắt. Ý nghĩ đầu tiên là có gì trục trặc và mình đang trôi nổi trong cõi u minh. Nhưng một giây sau mình nhận thấy điều gì đang xảy ra.
Mình đang nhìn thẳng lên mặt trời.
Nhìn vội xuống, mình thấy là đang đứng trên nền đất cứng. Mình nghĩ, cõi u minh làm gì có đất cứng và mặt trờì, vì vậy mọi chuyện chắc ổn. Mấy giây sau, mắt đã điều tiết lại, mình nhìn chung quanh. Mình đang đứng chính giữa một hẻm núi đá. Hai bên mình, vách núi dựng đứng. Xa xa, khe núi uốn mấy khúc dịu dàng, rồi đổ xuống một đồng cỏ xanh tươi. Qua khỏi đồng cỏ là những ngọn núi phủ tuyết trắng. Không tệ. Thế giới ảo của tiến sĩ Zetlin là một ngày nắng ấm, trong khung cảnh tuyệt vời của ngoài trời.
- Chúng ta đang ở đâu đây, Pendragon?
Tiếng Loor hỏi. Ôi, còn Loor nữa. Suýt quên. Quay lại, nhìn cô đang đứng sau lưng, mình cười:
- A ha! Chào cô cao bồi.
Ánh mắt Loor như hỏi: “Đang nói chuyện chết tiệt gì vậy?”
Không trách cô tỏ vẻ bực mình, nhưng mình không thể không trêu chọc cô. Vì thật sự lúc này Loor ăn mặc y chang một chàng cao bồi. Hay nữ cao bồi. Hoặc Lữ khách Cao bồi. Cô mặc quần jean xanh, áo sơ mi đỏ, đi đôi ủng cao bồi màu đen. Mái tóc đen buộc đuôi ngựa, thả xuống cái lưng thanh mảnh. Buộc ngang trán là một dải khăn đen. Trông cô rất tuyệt.
Mình mặc cũng gần giống như vậy: quần jean xanh, sơ mi xanh lá cây và đôi ủng đen giống như cô. Lại còn cả một dải khăn buộc quanh cổ nữa. Mộng ảo của tiến sĩ Zetlin là những gì rút ra từ miền viễn tây ngày xưa. Điều này làm dấy lên một thắc mắc khó hiểu: Có một miền viễn tây cổ trên Veelox sao? Chắc là có, vì hai đứa mình đang ở trong đó.
Loor quỳ gối, bốc lên một nắm đất, rồi để đất rơi xuống qua kẽ tay. Cô bảo:
- Đất thật. Sao có thể như thế nhỉ?
- Nó thật là vì tâm trí của chúng ta cho là thật. Hay tâm trí của tiến sĩ Zetlin bảo chúng ta nó là thật.
Loor đứng dậy, nhìn quanh hẻm núi, hỏi;
- Đây là những gì cái ông Zetlin đó đang nghĩ sao?
- Đúng vậy. Chắc ông ta đã mong ước khi lớn sẽ thành một tay cao bồi.
- Cao bồi là gì?
Chưa kịp trả lời thì mình nghe tiếng ì ầm như tiếng sấm xa xa. Mình hỏi:
- Nghe gì không?
Ánh mắt dò hỏi chứng tỏ là cô cũng đang nghe. Hai đứa mình lắng nghe tiếng ì ầm lớn dần.
Loor chỉ tay sâu vào hẻm núi đá:
- Nó phát ra từ hướng đó.
Vách núi sau tụi mình tạo thành một chỗ ngoặt, nên không cách gì biết được đằng sau nó là gì. Nhưng Loor nói đúng. Âm thanh đó từ khoảng núi cong và đang vang dội hơn. Có nghĩa là nó đang tiến lại gần. Mình vội nhìn sang hướng khác. Cửa hèm núi còn cách tụi mình ít nhất là nửa dặm.
Loor kêu lên:
- Nhìn kìa.
Mình quay lại: một đám bụi nâu bốc ra từ khoảng núi cong. Chuyện gì sắp xảy ra? Giông bão? Đá truổi? Tiếng sấm càng mạnh hơn. Âm thanh dội vào vách núi. Dù cái gì tạo nên âm thanh đó, dường như cũng là chuyện kém vui. Mình lại vội nhìn quanh, tìm nơi trú ẩn. Không chỗ nào có thể leo lên được. Những vách đá quanh hai đứa mình đều dốc đứng. Nếu gặp hiểm nguy, nơi an toàn duy nhất của hai đứa mình cách hẻm núi này những… nửa dặm đường.
Mình dán mắt vào khoảng núi cong, nhưng bắt đầu giật lùi ra cửa núi. Mình bảo Loor:
- Chúng ta phải ra khỏi đây.
- Nếu đây là những gì đang xảy ra trong đầu Zetlin, chúng ta có thể bị nguy hiểm không?
- Còn tuỳ.
- Tùy gì?
- Tùy chuyện gì đang tiến ra từ góc núi kia.
Một giây sau tụi mình có câu trả lời ngay. Vòng ra từ khúc cong của núi, một bầy bò phóng chạy tán loạn. Chúng phải đến cả ngàn con, tiến thẳng về phía hai đứa mình.
Mình la lên:
- Chạy!
Loor và mình cắm đầu chạy trốn bầy thú móng guốc đang xông tới. Ngoái lại, mình thấy bầy thú chen vai thích cánh trong hẻm núi, mắt hoang dại, thở hồng hộc. Mình thấy rõ những con chạy trước cũng khiếp đảm như hai đứa mình. Nếu một con gục xuống, sẽ bị những con phía sau đạp nát ngay. Y như hai đứa mình.
Loor hỏi như đứt hơi:
- Chúng là loài gì? Có ăn thịt không?
- Không. Nhưng nếu chúng đuổi kịp, chúng ta cũng sẽ không còn miếng thịt nào nữa đâu.
Không chỗ nào có thể che chở được tụi mình. Chỉ còn cách phải ra khỏi hẻm núi này, nhưng lại quá xa, mà hai đứa thì không thể chạy nhanh hơn bầy thú. Quay lại, mình thấy chúng phóng rất nhanh, gần bắt kịp tụi mình. Chẳng khác nào cuộc đua tốc độ với tuyết lở, mà phần thua đang thuộc về phe mình. Cổ mình bắt đầu ngứa ngáy vì bụi đất mù mịt. Chỉ mấy giây nữa thôi hai đứa sẽ bị chết vì con đường này. Hay chết vì hẻm núi này.
Loor kêu lên:
- Kìa.
Cô chỉ lên vách núi trên đầu. Một thân cây leo màu nâu bò từ trên xuống.
Vừa chạy lại đó, Loor vừa nói:
- Theo tôi.
Chỉ có một dây leo. Nếu nó đủ mạnh – mình không dám chắc – thì mỗi lần cũng chỉ một đứa leo lên được, mà bầy thú đã tới quá gần.
Loor ra lệnh:
- Nhảy lên lưng tôi ngay.
Cái gì? Cô điên rồi sao?
Nắm thân dây leo, Loor kêu lên:
- Mau!
Không còn thời gian tranh cãi nữa. Tiếng móng guốc rung chuyển mặt đất. Loor nắm thân cây. Mình choàng hai tay quanh cổ cô. Loor đu lên, chân đạp vách núi, lần bước tiến lên. Thân hình mình đong đưa dưới cổ cô. Hy vọng cô đủ sức và hy vọng dây leo đủ mạnh, chịu đựng nổi trọng lượng của hai đứa mình.
Bầy thú đã tới nơi, nhưng tụi mình đã ở trên độ cao đủ an toàn. Chúng ào ạt phóng qua, như thể hai đứa mình chưa từng ở đó. Cả bầy đàn rầm rập bên dưới, cách tụi mình có vài phân. Mình cảm thấy hơi nóng bốc ra từ thân thể chúng. Hay có lẽ là hơi nóng của chính mồ hôi mình.


Mình hỏi Loor:
- Không sao chứ?
Cô gật. Không sao. Mình có thể cảm thấy sức mạnh của đôi vai và hai cánh tay Loor. Đáng lẽ mình không nên nghi ngờ khả năng của cô. Vụ này với cô chỉ là chuyện nhỏ. Lúc này mình chỉ còn lo, không biết dây leo có gồng nổi cho đến khi bầy thú qua hết hay không.
Bầy thú vẫn tiếp tục phóng qua. Không thể tin chúng đông đến thế. Cuối cùng, sau một thời gian lâu như cả thế kỷ, chúng thưa thớt dần, nên không chen chúc gần vách núi nữa.
Và rồi dây leo đứt. Mình và Loor lộn nhào xuống đất. May mắn là mình làm giảm cú ngã của Loor. May cho cô ấy, chứ không phải cho mình. Vì Loor rơi bịch lên người mình, làm mình muốn bục cả phổi. Mình nghẹn thở đến cả phút. Nhưng không sao, tụi mình đã sống sót. Mình ngước nhìn mấy con tụt hậu sau bầy đang phóng đi. Tiếng móng guốc rầm rầm giảm dần. Nhìn cuối hẻm núi, mình thấy bầy thú đang tản ra trên đồng cỏ.
Loor hỏi:
- Anh thấy sao?
Cô đang ngồi bệt trên nền đất, gần như đứt hơi sau cuộc thử thách. Mình đáp:
- Thấy như… mình là một thiên tài.
- Hả? Thiên tài?
- Thiên tài mới có hành động chính xác là… rủ cô cùng đi. Chúng ta mới tới đây chừng hai phút, cô đã cứu mạng tôi rồi. Cảm ơn Loor nhiều lắm.
Loor đứng dậy, kéo mình theo. Hai đứa đang phủi đất cát thì nghe tiếng hỏi:
- Hai người làm cái quái quỉ gì ở đây vậy?
Hai đứa vội nhìn lên: Hai tay cao bồi đang phóng ngựa tới. Đây mới đúng là cao bồi chính hiệu xuất hiện từ miền tây cổ, với đầy đủ mũ cao bồi, da thú phủ đùi, cuộn dây bắt bò lủng lẳng bên yên.
Nhưng cả hai trông đều không giống tiến sĩ Zetlin.
Một người hỏi:
- Cô cậu không sao chứ?
Mình đáp:
- Chúng tôi không sao.
- Tụi tôi đã kiểm tra khắp hẻm núi này rồi mới lùa bò qua. Hai người từ đâu xuất hiện vậy?
- Chắc hai đứa tôi lang thang vào đây ngay sau khi hai anh kiểm tra hẻm núi.
Sự thật cũng gần giống như mình nói. Anh ta bảo:
- Hai người xém chết đó. Làm gì mà lên tuốt trên này?
- Chúng tôi đang tìm một người.
- Ở trên này? Trong hẻm núi này?
- À… ừ… hai đứa tôi lạc đường. Chúng tôi tìm một người tên là Zetlin. Các anh biết ông ta không?
Quay lại chàng cao bồi kia, anh ta hỏi:
- Đó là tên của người đang ở dưới Old Glenville, phải không?
Anh chàng kia nhún vai:
- Chắc thế.
Tay cao bồi thứ nhất nhìn mình và Loor, nói:
- Có một người đang ở dưới thị trấn, chắc là người cô cậu đang tìm. Qua thị trấn chưa?
Mình bắt đầu thấy phấn chấn:
- Chưa. Anh làm ơn chỉ đường, được không?
- Được chứ. Nhưng ngựa của hai người đâu?
Loor và mình cùng nhìn nhau, nhún vai. Mình đáp:
- Chúng tôi bị mất ngựa rồi.
Trời, mình còn cách nói chữa nào tệ hơn không vậy? Anh chàng thứ hai kêu lên:
- Mất ngựa? Vậy làm sao có thể lên tận đây, rồi còn xuống thị trấn?
- Chuyện dài lắm. Nhưng chúng tôi có thể đi bộ được mà.
Tay cao bồi thứ nhất bảo:
- Đường còn xa lắm. Chúng tôi cho hai người mượn ngựa.
- Thật hả? Thế thì nhất rồi.
Gã thứ hai hô:
- Leo lên.
Mình và Loor, mỗi đứa leo lên sau một chàng cao bồi. Chúng mình sải ngựa ra khỏi hẻm núi. Không thoải mái lắm, nhưng vẫn tốt hơn đi bộ.
Ra hết hẻm núi, mình được thấy trọn vẹn cảnh đẹp của nơi này. Hẻm đá khô khốc nhường chỗ cho đồng cỏ xanh tươi trải dài mút mắt. Xa xa là những ngọn núi hùng vĩ. Chưa bao giờ mình được thấy dãy Núi Rocky (Rặng núi tại miền tây Bắc Mỹ, trải dài từ New Mexico tới Alaska.), nhưng mình tưởng tượng dãy núi này giống như thế. Thêm một điểm hình cho thấy lãnh địa Veelox giống Trái Đất Thứ Hai. Hay ít ra thì một điển hình trong thế giới ảo của tiến sĩ Zetlin giống Trái Đất Thứ Hai. Kiểu gì thì cũng là một điều tuyệt vời.
Hai chàng cao bồi đưa tụi mình tới một chiếc xe ngựa, có hai con ngựa buộc sẵn. Vừa thắng yên cương cho hai con ngựa đó, họ cắt nghĩa: họ đưa gia súc vào núi tránh đông, và thường ở lại đây mấy tuần một lần. Đó là lý do họ phải cần tới bốn ngựa. Vì nếu một con bị thương, họ sẽ không phải xuống tận thị trấn để lấy ngựa thay thế. Bây giờ công việc sắp hoàn tất, vì vậy họ có thể cho hai đứa mình mượn ngựa và dặn hai đứa để lại ngựa tại lò rèn trong thị trấn. Mấy hôm nữa họ sẽ xuống lấy.
Trời đất! Hai anh chàng cao bồi này dễ tin người thật. Nhưng rồi mình nghĩ, đây chỉ là ảo mộng của tiến sĩ Zetlin. Có lẽ ông ta chỉ đặt toàn người thật thà vào những cuộc nhảy của ông ta thôi.
Đã cưỡi ngựa mấy lần trong trại hè, nên mình có thể lên ngựa và phóng thoải mái. Nhưng không biết Loor thì sao. Câu trả lời đến ngay khi cô thót lên yên như một tay nhà nghề, giật cương cho ngựa quay một vòng qua phải, rồi làm một vòng qua trái. Biểu diễn đó. Mình biết thừa.
Chàng cao bồi thứ nhất dặn dò:
- Theo lối mòn ghồ ghề xuống khỏi hẻm núi. Dễ đi lắm, không lạc đâu. Hai người sẽ tới thị trấn trước khi mặt trời lặn.
Loor nói:
- Cảm ơn.
Mình nói thêm:
- Cám ơn. Thật sự hai anh đã cứu chúng tôi.
- Ồ, có gì đâu. Ít ra chúng tôi cũng phải làm gì để bù vào chuyện cô cậu suýt bị chết ở trên kia chứ.
Sau mấy câu cám ơn rối rít nữa, mình và Loor lên đường vào thị trấn. Chuyến đi thật ấn tượng. Dốc thoai thoải, không khí ấm áp, cánh đồng quê đẹp tuyệt vời.
Trông Loor cũng rất hồ hởi. Từ lần đầu gặp cô, mình đã cố chứng tỏ với cô. Vì Loor là một lực sĩ và là một chiến binh. Mình từng thấy cô đấu với những gã to lớn gấp đôi cô và hạ chúng tơi tả. Bên cô, mình chẳng xi-nhê gì. Nhưng Loor không chỉ có sức mạnh thể chất. Tinh thần cô luôn sáng suốt giữa cái đúng và sai. Cô hoàn toàn tin tưởng vào Lữ khách và nhiệm vụ của Lữ khách. Mẹ cô chết trong cuộc chiến chống lại tội ác của Saint Dane, và mình nghĩ, điều đó càng làm cô thêm quyết tâm hiến thân cho lý tưởng. Nhưng sau tất cả những gì hai đứa mình đã trải qua, không biết Loor nghĩ gì về mình. Thật đó, cô ta sát cánh với mình, vì hai đứa đều là Lữ khách, và mình biết cô nể mình vì vài việc mình đã làm, nhưng mình nghĩ sự việc chỉ tới đó thôi. Mình nghĩ về Loor như một người bạn tốt. Nhưng chắc cô ấy chỉ coi mình như một đồng đội thôi.
Trên con đường dài vào thị trấn, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cô. Theo mình lúc này là thuận tiện nhất. Mình mở đầu:
- Trên Trái Đất Thứ Nhất, tôi đã hành động không suôn sẻ.
- Saint Dane đã bị thất bại. Vấn đề là ở đó.
- Hắn thất bại ư? Chúng ta cứu được lãnh địa đó. Nhưng không phải nhờ có tôi.
- Vậy thì chuyện đó làm anh cảm thấy sao?
- Cảm thấy như không bao giờ tôi muốn để hắn lấn lướt nữa và tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Loor nhìn mình, nói:
- Pendragon, tôi hiểu. Con tim anh đặt đúng chỗ, nhưng anh thiếu tự tin vào chính bản thân và vào nhiệm vụ của chúng ta.
Mình muốn cãi lại nhưng… Loor nói đúng.
- Tôi thấy như Saint Dane đã cố làm anh mất niềm tin, nhưng ngược lại đã làm anh thêm quả quyết. Nếu đúng như vậy, hắn đã quá sai lầm, vì tất cả sự sắp đặt của hắn chỉ là để đưa anh vào cuộc xung đột thật sự. Hắn sẽ phải ân hận vì điều đó.
Trong khoảnh khắc đó, mọi sự bỗng trở nên minh bạch đến bất ngờ. Mình đã vật vã với sự thất bại của mình. Nhưng bây giờ, Loor làm mình tin rằng, sự nhu nhược yếu kém của mình trong giây phút quyết định ấy trên Trái Đất Thứ Nhất, rất có thể lại là điều tốt nhất nên xảy ra. Bao hồ nghi mình nung nấu cho đến lúc đó về mong muốn một cuộc đấu cùng Saint Dane đều biến mất. Cậu Press luôn nói, mỗi xung đột này là một chuyện còn hơn cả một cuộc đấu tay đôi. Quái thật, chính Saint Dane cũng nói thế. Bằng cách đối diện với sự yếu kém của mình, có lẽ bây giờ mình sẽ sẵn sàng cho một cuộc chiến trường kỳ.
- Tôi đã rất nhớ cô, Loor ạ.
Mình nói, và mong cô ta cũng nói là nhớ mình.
Nhưng không. Cô ta bảo:
- Tôi luôn sẵn sàng có mặt khi anh cần. Vì tôi biết, anh cũng sẽ làm như thế. Đó là định mệnh của chúng ta.
Cũng được. Có thể không chính xác là một câu của tình bạn bất tử, nhưng có còn hơn không.
Hai đứa lại lặng lẽ đi suốt một thời gian dài, và mình bắt đầu nghĩ hai chàng cao bồi đã chỉ lầm đường. Bỗng Loor chỉ phía trước, kêu lên:
- Nhìn kìa!
Trước mắt tụi mình là những mái nhà nhô lên khỏi ngọn cây. Chắc đây là Old Glenville rồi.
- Ai tới sau phải mua snigger.
- Mua gì?
Quá muộn. Mình thúc ngựa phóng vào thị trấn. Chắc chắn Loor có thể đánh bại mình, nhưng mình đã cho ngựa phi trước cả đoạn, không cách gì cô bắt kịp. Mấy phút sau, mình đã cưỡi ngựa xuống con đường trung tâm Old Glenville.
Đúng là một thị trấn ma. Mình ghì ngựa và Loor ngừng lại kế bên. Hai đứa ngồi trên ngựa giữa con phố đầy bụi bặm, nhìn quanh thị trấn hoang vắng.
Old Glenville như từ một phim miền Tây xa xưa hiện ra. Hai bên phố chính là những ngôi nhà hai tầng bằng gỗ. Hè đường cũng bằng gỗ, phía trước là những cọc để buộc ngựa. Mình thấy những bảng sơn màu trên các cửa hiệu với những hàng chữ: TẠP HOÁ VÀ THỰC PHẨM KHÔ, HỚT TÓC VÀ NHA SĨ, VĂN PHÒNG CẢNH SÁT TRƯỞNG, PHÒNG ĐIỆN BÁO, có cả một tấm bảng ĐIỀU TRA CÁC ÁN MẠNG BẤT THƯỜNG. Cuối đường là một nhà thờ với tháp chuông vươn cao hơn tất cả những ngôi nhà khác. Một thị trấn biên giới hoàn hảo. Chỉ thiếu một thứ: con người.
Mình bảo:
- Một lần nữa chúng ta lại tái ngộ cảnh này. Y chang thành phố Rubic.
Thúc ngựa đi chậm rãi dọc phố, mình lắng nghe dấu hiệu của sự sống, nhưng không một âm thanh. Mình bảo:
- Tôi lấy làm lạ là không có cỏ bồng cuốn trôi theo gió.
- Cỏ bồng là gì?
Cứ như ám hiệu: một bụi cỏ bồng màu nâu cuốn vèo qua hai đứa mình. Sự việc trở nên lạ lùng, không chỉ ở một khía cạnh. Chắc mình cũng nên tin rằng có một lãnh địa giống y như Trái Đất, nhưng điều này có nghĩa lãnh địa Veelox cũng có cùng lịch sử như Trái Đất. Thị trấn Old Glenville này giống hệt một thị trấn kiểu mẫu Miền Tây Cũ của nước Mỹ. Lạ thật.
- Kìa.
Loor chỉ một ngôi nhà giống như một vựa lúa nằm ngoài con lộ chính. Một tấm bảng dựa hàng rào với hàng chữ viết tay: LÒ RÈN. Đây là nơi tụi mình phải để ngựa lại. Nhưng tới nơi, mình không thấy một bóng người nào. Lạ lùng hơn, dụng cụ hành nghề vương vãi khắp nơi. Búa, đinh, than củi và tất cả những gì cần thiết trong một lò rèn. Thậm chí cái kho này còn có mấy con ngựa trong chuồng, nhưng chúng là dấu hiệu duy nhất của sự sống. Thị trấn này dường như vừa bị bỏ đi.
Chúng mình buộc ngựa vào hai cọc gần kho thóc. Vừa định vào phố, xem xét từng gian nhà, mình chợt nghe một âm thanh là lạ.
Loor nói:
- Âm nhạc.
Đó là loại nhạc dương cầm xưa lắc trong các quán rượu rẻ tiền, giống như nhạc người ta thường nghe thấy ở một thị trấn miền tây. Mình bảo Loor:
- Cá một đô la, quanh đây có quán nhậu.
- Quán nhậu là gì?
- Rồi cô sẽ biết.
Không phải mình từng vào quán nhậu, nhưng mình đã xem khá nhiều phim về miền Tây, đủ để biết loại nhạc này thường được chơi ở đâu. Vả lại hơi hướm miền Tây của thị trấn này làm mình sẽ tin là sẽ tìm ra được một quán nhậu. Vậy là hai đứa đi bộ trở lại con phố chính. Càng lại gần, tiếng nhạc càng lớn hơn. Quả đúng, bên kia đường, mình thấy tấm bảng treo trên một bao lơn, với dòng chữ vàng bay bướm: QUÁN NHẬU OLD GLENVILLE.
Hai đứa bước qua đường như hai tên cướp có súng tiến tới O.K. Corral ( Một địa danh ở miền Viễn Tây nước Mỹ, nơi xảy ra một cuộc đấu súng nổi tiếng). Rõ ràng tiếng nhạc phát ra từ đó. Lại gần hơn, mình thấy mặt tiền có một cửa bật. Đúng là miền Tây cổ điển. Tới hè đường lát gỗ, hai đứa vừa định bước lên, tiếng dương cầm bỗng ngưng bặt.
Loor và mình cũng đứng khựng lại.
Rồi mình nghe có tiếng ghế xê dịch trên sàn, như có người đang đứng dậy. Tiếp theo là tiếng bước chân tiễn ra cửa.
Mình và Loor đứng im. Dù là ai thì hai đứa cũng sắp gặp rồi. Thật sự mình hy vọng đó là tiến sĩ Zetlin.
Nhưng không phải.
Khi cánh cửa bật đó bung ra, điều mình thấy làm mình tự hỏi: đây là ác mộng ảo của tiến sĩ Zetlin hay… của chính mình. Vì đứng trong cửa, trước mặt hai đứa mình, là Saint Dane.
Hắn mặc toàn đồ đen, như một tay súng nhà nghề. Hai bên hông là hai khẩu súng lục. Bờm tóc xăm xoã xuống vai, đầu đội mũ cao bồi màu đen. Con quỷ đó tỏ ra như đang mong chờ hai đứa mình. Hắn mỉm cười, một răng vàng loé sáng, đôi mắt xanh lè lạnh lẽo ngó tụi mình lom lom.
Saint Dane lên tiếng:
- Hình như đã tới thời điểm làm sinh động lại cái thị trấn chết này rồi.

back top