Pendragon 7 - Đặt Cược Sinh Mạng

Chương 11

Chương 11
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(tiếp theo)
- Bữa ăn sẵn sàng rồi.
Từ dưới nhà vang lên tiếng bà Chetwynde.
Courtney đã đọc xong nhật ký của Bobby. Cô và Mark ngồi lặng lẽ nhìn nhau, cố thấu hiểu những thông tin Bobby mới gửi.
Sau cùng Courtney lên tiếng trước:
- Bạn ấy có vẻ khổ sở quá.
- Trách sao được. Một mình cậu ấy gánh trách nhiệm to lớn nhất của lịch sử mọi thời đại trên vai.
Giọng Courtney đầy thương cảm:
- Ước sao chúng ta có thể làm điều gì đó để bạn ấy biết là bạn ấy không một mình.
Mark buồn rầu:
- Nhưng đang một mình.
Courtney nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô muốn khóc. Bobby đang làm việc ngoài tưởng tượng để chiến đấu với Saint Dane. Thật đau lòng khi biết, bất chấp tất cả những thắng lợi đạt được, cậu đang cảm thấy quá buồn và cô đơn. Điều đó thật không công bằng. Nó làm cô gần như ao ước khi Bobby và Loor bên nhau, Loor đã hôn cậu.
Nhưng chỉ gần như ước thế thôi.
Mark nói:
- Bây giờ cậu ấy càng đơn độc hơn, vì Lữ khách của Quillan đã chết rồi.
Courtney ủ rũ:
- Thật lạ lùng. Cứ như nghe tin một nhân thân chưa từng gặp mặt vừa mới chết.
- Thật vậy. Mình không thể tin lại mất thêm một Lữ khách nữa.
- Mà Bobby thì mới đặt chân lên Quillan. Bạn ấy đang bị lừa gạt vào một chuyện gì đó. Mình biết.
- Mình cũng nghĩ thế.
Mark đứng bật dậy, nóng nảy đi lui đi tới:
- Vì lý do nào khác Sain Dane gửi lời mời đó cho cậu ấy chứ? Lại còn cái thòng lọng và bộ đồ đấu thủ tại ống dẫn? Chắc chắn Saint Dane đã để tại đó.
- Đúng. Lại còn hai con người kỳ lạ, Veego và LaBerge. Họ phải có liên quan gì đó trong vụ thi đấu. Bobby đang bị lôi cuốn vào cuộc thi đấu Toto.
Mark chỉnh lại:
- Tato.
Courtney quát lên:
- Toto, Tato gì cũng được. Bobby đã bước vào một cái bẫy.
Mark cãi:
- Sao cậu ấy có thể làm khác được chứ? Nếu muốn khám phá chuyện gì đang xảy ra trên Quillan, Bobby phải có mặt nơi cần có mặt. Nơi Saint Dane yêu cầu cậu ấy có mặt.
Courtney hít sâu một hơi. Cô biết Mark có lý, nhưng điều ấy không làm cô bớt lo lắng. Cô bĩu môi nói:
- Mình nghĩ là… mình ghét biết chuyện từng mẩu một, ghét hơn nữa là không thể làm gì để giúp Bobby.
- Đúng, vấn đề là ở đó.
Courtney bồn chồn lo lắng gõ bàn chân không bị thương lên sàn. Sau cùng cô nói:
- Có một điều mình không hiểu. Sao Saint Dane không giết ngay bạn ấy.
Mark kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
- Đừng quýnh quáo lên như thế. Đó là một câu hỏi rất chính đáng. Với tất cả quyền năng của Saint Dane, bạn nghĩ hắn chỉ đập Bobby tơi tả rồi thôi sao. Cả với những Lữ khách khác nữa. Mình muốn nói là hắn có quá nhiều cơ hội nếu muốn trừ khử mình trong suốt thời gian qua. Chỉ cần một phát súng thôi.
Mark ngừng lại, ngồi xuống ghế.
- Thú thật, mình cũng từng thắc mắc như vậy.
- Bạn nghĩ, vì họ không thể giết? Chẳng hạn như Loor?
- Nhưng họ có thể bị giết mà. Cả một danh sách dài những Lữ khách đã chết, và còn đang dài hơn nữa.
- Còn Loor thì sao? Cô ta chết và rồi… không chết nữa.
Mark lắc đầu:
- Mình không biết. Có thể như Bobby đã nói. Có thể ảnh hưởng bởi một điều gì đó khi họ ở gần nhau. Bobby ở bên Loor, và cô ấy sống lại. Lữ khách của Quillan chỉ có một mình, nên anh ta đã chết.
- Nếu vậy thì… có thể như thế không? Có thể nào, sau cùng chuyện đó đang xảy ra? Saint Dane đang lôi cuốn các Lữ khách tới Quillan, một cách riêng lẻ, để lần lượt giết họ từng người một?
Hai đứa nhìn nhau lo lắng. Ý nghĩ Lữ khách bị giết một cách có hệ thống thật là rùng r
Courtney hỏi, kinh ngạc với kết luận của chính mình.
- Đây là lần kháng cự cuối cùng của Lữ khách sao?
Mark đứng bật dậy, nện gót tới lui, la lên:
- Không. Không thể. Không thể đơn giản như vậy. Mình đã nghiên cứu từng câu trong nhật ký của Bobby. Mình biết tất cả những gì đã xảy ra với cậu ấy từ khi ra khỏi nhà, và mình thấy… một mô hình.
- Là gì?
- Saint Dane khoái diễn xuất. Hắn rủ Bobby tới một lãnh địa, và chỉ cho cậu ấy đủ thông tin để làm cậu ấy phải động não.
- Nhưng những manh mối đó thường đưa bạn ấy đi sai hướng.
- Theo mình, đó là một phần trong kịch bản của hắn. Saint Dane thách thức Bobby. Hắn bắt cậu ấy phải có những quyết định khó khăn. Bobby chưa bao giờ có được một con đường quang đãng.
- Mục đích là gì? Sao hắn không cho bạn ấy một phát súng?
- Vì – nếu mình nghĩ thay Saint Dane – mình nghĩ còn hơn cả việc chỉ làm cho một lãnh địa rơi vào cảnh hỗn mang, hắn muốn hạ nhục Bobby.
- Vì Bobby buộc hắn phải đương đầu. Bạn ấy ở thế thượng phong so với Saint Dane.
- Phải. Bobby và Lữ khách đang làm hỏng kế hoạch của hắn, nhưng Saint Dane vẫn tiếp tục cho cậu ấy thời cơ. Mình nghĩ bất cứ chuyện gì xảy ra đều không do tình cờ. Tất cả đều do Saint Dane điều khiển. Một phần trong kế hoạch của hắn là đối đầu với Bobby mỗi khi có thể.
Courtney hỏi:
- Kể cả khi hắn mất bình tĩnh, đánh Bobby trên Zadaa? Và cố gắng giết Loor?
Mark đáp.
- Đặc biệt là khi đó. Hắn có thật sự mất bình tĩnh không? Hay chỉ là một sợi dây nữa trong mạng lưới làm cho Bobby bị chao đảo?
Bạn làm mình đau đầu quá. Mình không cảm ơn đâu, vì đó là chỗ duy nhất trên người mình còn chưa bị đau.
- Xin lỗi.
- Vậy bạn nghĩ, Saint Dane chủ tâm quấy rầy Bobby hơn là điều khiển Halla?
- Không. Hoàn toàn ngược lại. Mình tin là, với Saint Dane con đường tiến tới Halla phải đi qua Bobby. Nếu Bobby chưa bị đánh bại, hắn sẽ không bao giờ thật sự thắng. Giết Lữ khách sẽ không đủ giúp hắn. Tất cả những gì hắn làm đều có một mục đích lớn hơn.
- Kể cả việc sắp đặt Lữ khách của Quillan phải chết?
- Phải, thật ghê tởm, nhưng mình nghĩ thế.
Liếc tập giấy vàng Bobby gửi tới từ Quillan, Courtney nói:
- Bạn nói như tất cả chỉ là một trò chơi lớn.
- Mình có cảm giác đó là một trò chơi… với giải thưởng rất lớn.
Courtney lại nhìn ra cửa sổ:
- Càng tìm hiểu lại càng chẳng hiểu gì.
- Thậm chí mình còn làm rối mù hơn. Nếu mình nói đúng về tất cả vụ này, thì câu hỏi thực sự quan trọng là: Tại sao? Nếu đây chỉ là một trò chơi tầm vũ trụ, thì ai đã đặt ra luật chơi? Mục đích gì? Vì sao Bobby lại quá quan trọng thế? Saint Dane đang cố chứng tỏ điều gì? Và…
- Và hắn cố chứng tỏ với ai?
- Chính xác. Nhật ký của Bobby không cho mình một manh mối nào, ngoài câu nói của ông Gunny…
- Đúng. Ông ấy nghĩ là ngoài kia có ai đó đã tuyển chọn Lữ khách.
- Nhưng ông ấy, cũng như Bobby, đều không biết người đó có thể là ai. Như vậy có nghĩa là, tất cả những gì cậu ấy có thể là, chỉ là tiếp tục cuộc chơi và hi vọng vào điều tốt nhất.
Tiếng ông Chetwynde từ dưới nhà vọng lên:
- Courtney! Mark! Đồ n nguội hết cả rồi.
Courtney kêu lên:
- Chúng con xuống ngay đây.
Mark hỏi:
- Chúng ta phải làm gì?
- Ý bạn là sao? Chúng ta không thể nhảy vào ống dẫn phóng tới Quillan để nói cho bạn ấy biết lý thuyết của chúng ta.
- Không. Mình muốn nói về bạn. Saint Dane suýt giết chết bạn. Chúng ta đều đã đồng ý nên cho Bobby biết.
Courtney đứng dậy, dứt khoát nói:
- Mình đổi ý rồi.
- Nhưng…
- Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Kể cả muốn nói với bạn ấy, thì bằng cách nào? Chúng ta không biết Quillan có một phụ tá không? Gửi thư cho ai?
- Chúng ta có thể gửi cho một phụ tá khác, như Saangi, cô ta sẽ cho Loor biết và…
- Và Loor sẽ tới Quillan, rồi sao? Bảo Bobby phải về nhà gấp, vì Saint Dane đang quấy rầy Courtney khốn khổ? Nếu đó chính là điều Saint Dane muốn thì sao? Đã nhiều lần mình tự hỏi vì sao hắn bám theo mình. Mình luôn đi đến một kết luận: Saint Dane muốn Bobby chạy ngay về để bảo vẹ mình.
- Đúng, mình cũng đã nghĩ đến chuyện đó.
- Nghe này, chúng ta không thể du hành qua lãnh địa khác. Đó là sự thật. Chúng ta bị kẹt tại đây. Nhưng bạn biết không, đó lại là điều tốt. Saint Dane đang theo dõi Trái Đất Thứ Hai. Những gì hắn gây ra cho mình có thể là một phần trong âm mưu của hắn tại lãnh địa này, cũng có thể là hắn đang cố làm cho Bobby phân tâm rối trí. Chúng ta không biết. Nhưng vẫn có một sự thật. Trái Đất Thứ Hai đã nằm trong kịch bản. Công việc của chúng ta không là tới can thiệp vào các lãnh địa khác. Công việc của chúng ta là giúp Bobby bảo vệ Trái Đất Thứ Hai. Chúng ta tạm hoãn nói với bạn ấy về những gì đã xảy ra, cho tới khi Quillan vượt qua bược ngoặt, dù với cách nào. Ngay lúc này, cuộc chiến không ở trên Trái Đất Thứ Hai, mà ở trên Quillan. Bobby đang thuộc về nó, chúng ta làm bạn ấy rối trí sẽ là
Mark gật đầu. Courtney nói:
- Bây giờ đi ăn. Mình đói là rồi.
Cô cứng nhắc về phía cửa. Buổi nói chuyện kết thúc.
Bất chấp tất cả những gì đang làm Mark và Courtney bận tâm, bữa ăn tối Mark tham dự cùng gia đình Chetwynde rất vui vẻ. Hai đứa đều cố gắng tạm quên những mối lo lắng về Bobby, chỉ tập trung vào việc đón mừng Courtney về nhà. Sự căng thẳng giữa Courtney và cha mẹ trước khi cô đi học hè đã tan biến. Courtney nhận ra rằng cái chết trong đường tơ kẽ tóc đã làm cho cô biết mình cần điều gì nhất. Chuyện không là cô gái xuất sắc nhất trong đội bóng bỗng như chỉ là chuyện nhỏ. Cha mẹ hạnh phúc vì cô còn sống. Courtney cũng vui sướng vì điều đó. Nếu Saint Dane đã hoàn thành một việc, thì đó chính là việc đưa Courtney và gia đình cô trở lại với nhau.
Với Mark và Courtney, còn thêm lí do nữa để ăn mừng. Chúng đã thoát khỏi âm mưu hãm hại Courtney của Saint Dane. Có thể Courtney có vẻ sa sút, nhưng quyết tâm và sự tự tin của hai đứa mạnh hơn bao giờ hết. Đây là lúc thực sự để ăn mừng, bất cả chấp những tin tức buồn và đáng sợ từ Quillan.
Mark và Courtney quyết định trở lại cuộc sống bình thường như có thể. Mark bắt đầu năm học tại Davis Gregory, còn Courtney tiếp tục qui trình vật lí trị liệu. Cả hai đều biết phải giữ ý thức tỉnh táo, phòng xa Saint Dane xuất hiện lại. Dù không biết chính xác phải làm gì, hay chờ đợi chuyện gì xảy ra. Tất nhiên chúng phải cảnh giác với kẻ lạ, hay bất kì người mời nào xuất hiện. Courtney sẽ không để cho một gã Whitney Wilcox khác lợi dụng lòng tin của cô.
Mark đem nhật ký sau cùng của Bobby tới Ngân hàng Quốc gia Stony Brook, nơi tất cả nhật ký của Bobby được giữ trong một hộp an toàn. Hàng ngày nó theo dõi báo và tin tức trên mạng, tìm kiếm bất kì dấu hiệu gì có thể dẫn tới bước ngoặt trên Trái Đất Thứ Hai mà Saint Dane có thể khai thác. Sau một tuần mất ngủ vì lên mạng, nó thấy không hiệu quả, vì tất cả dường như đều có thể dẫn tới bước ngoặt. Không thiếu chuyện xung đột tại các nước khác cũng như trong nước. Vô số báo cáo về các vụ khủng bố, tranh chấp về biên giới, bệnh tật, tội ác và đủ thứ chuyện có thể làm Mark dễ dàng tưởng tượng một bước ngoặt sắp nổ ra, làm nó muốn phát điên. Rồi nó bắt đầu nhận thấy, thậm chí nếu lướt đúng nguồn tin, nó cũng sẽ không bao giờ biết và kết nối tin đó với Saint Dane. Phải chấp nhận một sự thật: chẳng bao giờ vớ được mẩu tin trên Yahoo viết: KẺ LẠ XUẤT HIỆN ĐƯA RA NHỮNG HỨA HẸN THỊNH VƯỢNG, NHƯNG THẬT SỰ LÀ THẢM HỌA. Tóm lại, biết không đi đến đâu, vì vậy nó bỏ, không nghiên cứu nữa.
Mẹ Courtney hàng ngày để cô xuống xe tại Trung tâm Phục hồi chức năng, nơi cô bị hành hạ xuốt hai tiếng đồng hồ. Cô phải tập trung cũng những người già với vô số vấn đề khó khăn. Một ông bị đột quị, phải tập sử dụng lại đôi chân. Courtney bỗng thành trưởng nhóm cổ vũ và huấn luyện viên cho ông, khuyến khích ông tiếp tục cố gắng. Cô cũng giúp một cậu bé tay bị thương nặng, không cầm nổi nĩa để ăn. Courtney phải ngồi bên nó, kể chuyện khôi hài, làm cho nó cố điều chỉnh tay cầm. Nhiều khi ông già gần như phát khóc vì thất vọng, nhưng Courtney đã có thể làm cho ông nghĩ đến tương lai gần kề phía trước thay vì đắm chìm vào hiện tại. Trong mấy tuần có mặt Courtney, tình trạng của cả ông già và cậu bé đều tiến triển rất tốt. Các nhà vật lý trị liệu bảo cô đã đóng một vai trò to lớn trong sự hồi phục của họ. Courtney cảm thấy thật tuyệt vời.
Bản thân cô cũng phục hồi rất tốt. Hầu hết bệnh nhân khác phải được dỗ dành năn nỉ mới chịu tập, vì tập thường làm người ta đau và nản chí. Courtney thì ngược lại. Các nhà vật lý trị liệu khuyến cáo cô rút lui, vì sợ cô lại bị đau. Nhưng từ “rút lui” không có trong từ vựng của Courteny. Cô tự ra một thời hạn. Cô muốn chơi bóng vào mùa xuân này. Nhưng còn hơn thế, lòng căm thù Saint Dane và những gì hắn gây ra cho cô, đã kích thích và làm cô bình phục.
Tại Derby Falls cuộc điều tra lẻ lạ tên Whitney Wilcox là ai vẫn tiếp tục. Đó là kẻ đã xuất hiện tại trường học mùa hè của Courtney, giả làm một học sinh, suýt giết chết Courtney, rồi biến mất. Courtney phải nói chuyện với các thám tử địa phương và ban giám hiệu nhiều lần, lặp đi lặp lại những câu trả lời giống nhau. Nhưng cô biết là họ chỉ phí thì giờ vô ích. Không bao giờ họ tìm ra kẻ đó. Có khi cô muốn phun ra hết: “Nghe đây, Whitney Wilcox thật sự là con quỷ tên Saint Dane, kẻ đang cố chinh phục toàn thể loài người, và lí do hắn cố giết tôi vì bạn tôi: Bobby Pendragon đang ở trong một thời gian khác, lãnh địa khác để cố ngăn chặn hắn. Tôi nghĩ, hắn muốn lôi kéo Bobby về để bảo vệ tôi. Bây giờ các ông cảm thấy mọi chuyện rõ ràng chưa? Chúc một ngày tốt lành.”
Nhưng cô đã không thể nói thế. Cô trả lời những câu hỏi của họ một cách thành thật nhất có thể được, và thầm cảm thấy tội nghiệp họ vì đã làm họ tốn công vô ích.
Tháng mười một dần qua, Courtney nôn nóng được trở lại trường. Cho đến lúc đó, cô vẫn nhận được tài liệu học tập gửi tới nhà. Cha mẹ cô còn thuê một gia sư giúp cô môn toán (Courtney không khá môn này). Sau học kỳ một, từ bảng điểm thê thảm năm ngoái, cô trở lại bảng danh dự. Dù cảm thấy mừng, nhưng Courtney vẫn chưa thỏa m. Cô muốn trở lại bình thường, mà bình thường có nghĩa là trở lại trường.
Bước cuối cùng là nhận kết quả xét nghiệm. Xương chân tay cô đã lành lặn. Cô có thể đi loanh quanh, dù phải chống gậy cho chắc ăn. Điều các bác sỹ quan tâm là nội thương cô đã bình phục đủ để trở lại đời sống bình thường chưa. Trước Lễ Tạ Ơn một tuần, Courtney có cuộc xét nghiệm mà cô mong đợi. Cô vào phòng bác sỹ, ngồi trên tờ giấy cứng và giòn phủ bàn xét nghiệm của ông ta, tuyên bố:
- Báo cho các vị biết, thứ hai sau Lễ Tạ Ơn, em sẽ trở lại trường.
Bác sĩ nhướng mày, mỉm cười. Sau khi đặt một số câu hỏi như tình trạng cô ra sao, kiểm tra cô, làm vài trắc nghiệm máu, xem xét lại biểu đồ, bác sỹ gọi hai mẹ con Courtney vào phòng, nói:
- Chúc mừng. Em đi học được rồi.
Nếu có một Lễ Tạ Ơn mà Courtney cảm thấy phải cảm ơn thật nhiều, đó chính là lẫn lễ này. Đời sống đã trở lại quỹ đạo cũ. Vẫn còn hơi đau và cảm giác tê cứng, nhất là khi thời tiết trở lạnh, nhưng Courtney tin tưởng chỉ một thời gian, hậu quả còn lại từ vụ chấn thương sẽ hết. Tuy nhiên, cô hơi lo lắng chuyện trở lại trường. Cô đã không đi học từ mùa xuân năm ngoái. Chắc chắn sẽ có những câu hỏi là cô đã đi đâu. Mark đã cho cô biết, khắp trường đồn đại đủ thứ chuyện. Đám học sinh bảo nhau, cô bị suy nhược thần kinh, phải nhốt trong bệnh viện tâm thần, mấy tháng cuối cùng bị trói tay chân trong một phòng bao phủ toàn những tấm đệm của bệnh viện. Những lời đồn đó chỉ làm Courtney phì cười, vì hoàn toàn sai sự thật, trừ một điều: suy nhược. Nhưng cô cũng thầm lo không biết phải nói sao với mọi người. Courtney tự mãn là người mạnh mẽ, vì vậy cô e ngại phải thú nhận trong học kì trước đã phải khó khăn trong việc đương đầu với hoàn cảnh.
Cô cũng không muốn nói sự thật về chuyện gì đã đặt cô vào vòng nguy hiểm. Không thể nói cô và Mark đã du hành tới Eelong, gây ra cái chết của một Lữ khách và làm hai Lữ khách khác bị mắc kẹt. Không thể, trừ khi cô muốn bị trói chân tay và tống vào căn phòng có đệm trong bệnh viện. Courtney không quen thú nhận sai lầm, sự yếu kém, vì vậy mối lo giải thích sự vắng mặt của cô như thế nào làm cô khắc khoải hơn bất kỳ vấn đề gì khác. Sau cùng, cô nghĩ ra một chuyện có một phần sự thật. Dũng cảm nói đang bị căng thẳng và đang gặp khó khăn với nó. Hơn là né tránh tất cả bạn bè, chỉ làm mọi chuyện càng trở nên xấu hơn. Courtney muốn chứng tỏ nghị lực trong việc nói về sự yếu đuối của mình. Rồi cô quyết định sẽ nói về vụ suýt bị giết chết tại Massachusetts. Cô biết chuyện đó sẽ gây chú ý hơn việc cô sa tinh thần, và hy vọng đám bạn sẽ quên việc vì sao cô bỏ đi. Với dự tính đó, Courtney cảm thấy đã sẵn sàng trở lại cuộc sống của mình.
Hôm sau Lễ Tạ Ơn, trước khi trở lại trường, Courtney nhận được điện thoại của Mark. Giọng sôi nổi, Mark nói:
- Mình cần cho bạn biết một chuyện. Mình tới được không?
- Có phải là…
- Không. Chưa có thư mới. Đây là vụ tụi này đang làm.
- Tụi này?
- Ừa. Mình đưa cả Andy Mitchell cùng tới, được chứ?
Courtney lưỡng lự nói:
- Mình vẫn không quen thấy bạn lông bông với thằng ba trợn đó.
Mark cười lớn:
- Biết. Nhưng mọi chuyện đã khác rồi.
- Được. Nhưng trước hết phải đảm bảo là nó đã tắm gội đầu nữa. Tởm phát ớn. Tóc tai lúc nào cũng như vừa được cô tiên Crisco[7] ghé thăm.
- Mình sẽ không cho nó biết bạn nói thế đâu.
- Còn nữa, không được hút thuốc trong nhà mình. Xịt thuốc khử mùi càng tốt. Nhớ đánh răng nữa đó.
Mark sốt ruột hỏi:
- Mình đưa nó đến được hay không?
- Được. Mình không làm khó bạn. Nhưng đảm bảo là nó cởi giầy trước khi vào nhà. Không, khoan đã, mình không muốn hửi mùi bít tất của nó. Nó cứ đi giày cũng được.
Mark phì cười:
- Bye, Courtney. Tụi mình sẽ tới khoảng một giờ nữa.
Đúng giờ, chuông cửa nhà Courtney reo vang. Mở cửa, cô thấy Mark và Andy đang đứng chờ. Ý nghĩ đầu tiên của cô là: Nó chưa gội đầu. Nhưng không muốn làm Mark ngượng, cô không nói gì.
Courtney nghĩ, hai tay này làm một cặp đôi thật kỳ cục. Mark thấp hơn Andy, tóc đen không dài lắm vì lăn quăn bù rối, lúc nào trông cũng như vừa qua một cơn dông gió, kể cả sau khi cắt tóc xong. Cùng tuổi, nhưng trông Andy già hơn nhiều. Courtney nghĩ: có thể vì Mark trông vẫn như trẻ con. Mặt Andy đầy mụn trứng cá đỏ hỏn. Courtney luôn nghĩ, nếu Andy rửa mặt gội đầu thường hơn một chút, có lẽ da nó bớt có vấn đề hơn. Mái tóc vàng dơ bẩn trông như dính bết vào nhau. Hắn cũng không là một đứa bảnh trai. Mark thuộc loại một cậu bé xinh trai. Andy thì như một nhóc già trước tuổi, rất lõi đời.
Mark tươi tỉnh lên tiếng:
- Chào.
Andy hỏi:
- Khỏe không, Chetwynde?
- Khỏe. Gần đây có chôm được cuốn sách nào hay hay không?
Mark gằn giọng:
- Courtney!
Andy lắc đầu, khịt mũi rồn rột. Courtney muốn ói.
Mitchell bảo:


- Cậu bị bệnh thần kinh nhạy cảm đó, Chetwynde. Có ai cho cậu biết thế chưa?
- Xin lỗi. Thói quen cũ thôi. Vào đi.
Đưa cả hai vào nhà, rồi cùng tiến sang gian bếp, Courtney hỏi:
- Các cậu thích ăn mứt bí còn thừa không?
Mark vui vẻ nói:
- Thích
Mitchell hỏi Courtney:
- Cậu làm?
- Cậu châm chọc tôi hả? Không.
- Vậy thì tôi ăn một chút.
Courtney lườm nó, rồi lấy mứt từ tủ lạnh ra. Mark và Andy ngồi bên một quầy cao, đối diện cô. Courtney hỏi:
- Nào, có chuyện gì?
Mark không ngăn được hứng thú, vội vàng nói:
- Đề tài mình và Andy đang nghiên cứu đã được chấp thuận trưng bày trong một cuộc triễn lãm khoa học lớn tại miền đông! Khiếp chưa?
- Ừ... Hay hả.
Giọng cô không tỏ ra sốt sắng lắm.
Mitchell kêu lên:
- Chà chà! Chetwynde, cô vui lên chút coi.
- Xin lỗi, mình khiếm nhã. Chỉ vì mình không biết tí gì về việc này.
Mark giải thích:
- Việc này sẽ dẫn tới cuộc tranh đua khoa học lớn nhất trong năm dành cho trường trung học. Cuộc thi địa phương sẽ là tuần tới tại Orlando. Nếu thắng, hai đứa mình sẽ thi toàn quốc vào tháng giêng.
- Oa! Nghe đã quá!
Lần này Courtney vui thật. Nhưng Mitchell nói:
- Nghe chỉ đã thôi sao? Choáng tới hết hồn luôn ấy chứ. Cậu đang chiêm ngưỡng một cặp thiên tài đó.
Courtney ngừng tay, nhìn cả haiên nào trông giống thiên tài cả, nhưng nghĩ lại, cô không biết một thiên tài trông phải như thế nào. Cô có thể chấp nhận Mark đạt được những điều tốt đẹp, nhưng vẫn không thể chấp nhận được cái sự thật là thằng Andy Mitchell chỉ có thể đánh vần được cái tên nó, lại sáng tạo ra một thứ được ủy ban quốc gia vinh danh. Vì Mark, Courtney không tỏ ra nghi ngờ. Cô đặt những miếng mứt trên quầy, nói:
- Đề tài lớn đó là gì?
Mark cười toét miệng cười:
- Đó là do tụi mình tới đây. Không ai, ngoài câu lạc bộ của trường và ủy ban thẩm định, được thấy cái này. Chúng mình muốn bạn là người đầu tiên được nhìn thấy.
Andy chỉnh lại:
- Mark muốn cậu là người đầu tiên.
Courtney làm lơ câu nói khiêu khích của nó. Mark thọc tay vào ba lô. Trong khi đó Andy bốc một miếng mứt, cắn một nửa. Giường như nó không ngậm miệng để nhai, Courtney kinh ngạc, trừng trừng nhìn. Cô đưa cho nó cái nĩa:
- Dùng cái này cũng được.
- Không… không sao.
Andy lúng túng nói, miệng đầy mứt nhớp nháp.
Mark lấy từ trong ba lô ra một hộp sắt nhỏ. Mở ra, nó đưa tay vào trong nói:
- Đây là cả một cuộc cách mạng. Thầy Pike trong câu lạc bộ khoa học nghĩ là tụi mình nên xin cấp bằng sáng chế.
- Quảng cáo đủ rồi. Cái gì vậy?
Mark lấy từ trong hộp sắt ra một thứ, đặt lên quầy. Đó là một vật tròn, xám xịt, cỡ bằng quả banh gôn. Nó không hoàn toàn tròn trịa, mà có khía và những u sần, như được làm bằng đất sét. Courtney thấy nó giống như... Cô bật nói:
- Silly Putty[8]. Đây là phát minh cách mạng lớn của bạn hả?
Andy và Mark nhìn nhau cười. Mark nói:
- Tụi mình gọi nó là “Lò rèn”.
- Vì…
- Nhìn đi.
Mark cúi gần vật thể, nói:
- Khởi động.
Vật thể không nhúc nhích.
Courtney nhìn hai đứa bạn, tò mò hỏi:
- Nó hoạt động được sao?
Thằng Andy nói ngay:
- Đương nhiên.
Courtney gật đầu thờ ơ nói:
- Hay. Chán phèo nhưng cũng hay.
Mark giải thích:
- Máy móc hơi thô thiển, không có gì quá rắc rối. Lớp da thì Andy đã nghiên cứu từ lâu. Phần đóng góp của mình là bộ não điều khiển nó.
Courtney châm biếm:
- Oa! Hèn chi các cậu được tới Orlando! Nhớ cho mình gửi lời chào tới Mickey và Goofy nghe[9]. Đặc biệt là Goofy.
- Cậu vẫn không hiểu sao?
- Hiểu gì chứ?
Mark cúi đầu xuống, nói một c rõ ràng dứt khoát:
- Khối lập phương.
Vật thể bắt đầu co thắt. Courtney thấy như bên trong vật đó cả đống giun đang cùng ngọ nguậy một lúc. Cô nghe tiếng kim loại lách tách. Năm giây sau, vật tròn như quả bóng đó chuyển thành khối lập phương. Courtney trợn trừng mắt, lom lom nhìn. Andy nhìn Mark, cười tự mãn, Mark rạng rỡ hẳn lên. Andy hỏi Courtney:
- Sao, vẫn nghĩ là tụi này nên bị treo cổ cùng Goofy chứ?
Giọng không còn chút châm biếm nào, Courteny kêu lên:
- Không thể tin nổi! Sao nó làm được như vậy?
Mark cúi xuống nói:
- Hình chóp.
Như lần trước, “Lò rèn” co thắt rồi tự chuyển thành khối hình chóp. Courtney không thể rời mắt khỏi vật đó. Rồi đến lượt Andy. Nó cúi xuống nói:
- Hình cầu.
Vật thể phồng lên, lắc mạnh, rồi trở lại hình tròn. Mắt vẫn mở lớn, Courtney cúi xuống nói:
- Orlando Bloom![10].
Vật thể không nhúc nhích.
Andy hỏi:
- Cậu định làm gì vậy?
Courtney nhún vai:
- Mình tưởng nó có thể biến thành bất cứ thứ gì thú vị hơn chứ.
Mark kêu lên:
- Courtney!
Andy chống chế:
- Ê, tôi đã nói tụi này là thiên tài, chứ có phải là ảo thuật gia đâu.
Courtney vội nói:
- Giỡn thôi mà. Khiếp thật, nó hoạt động như thế nào?
Mark trả lời cô:
- Như mình đã nói, lớp da là do Andy đã nghiên cứu từ lâu rồi. Nó co giãn thành bất cứ hình dạng nào và gần như không thể tiêu hủy nổi. Mình đã lập trình thiết bị khởi động bằng tiếng nói thiết bị bên trong để tạo hình dạng. Còn khá thô sơ, nhưng có nhiều phần chuyển động. Đó là lí do nó mới chỉ biến được thành ba hình khác nhau thôi.
- Ôi, nhưng không có Orlando Bloom?
- Hôm nay thì chưa. Nhưng biết đâu? Ý tưởng của công nghệ Lò rèn là để tạo ra sản phẩm có thể trở thành những hình dạng khác nhau.
Andy nói:
- Nhờ vậy, thay vì một hộp dụng cụ đầy mỏ lết, người ta chỉ cần một mỏ lết có thể tự đúc hình thành kích cỡ cần thiết. Hoặc thành bất cứ dựng cụ nào mà người ta cần.
Mark nói thêm:
- Hoặc hãy tưởng tượng một con đường sẽ không bị rạn nứt vì co giãn do thời tiết. Công nghệ Lò rèn sẽ làm cho những con đường hít thở, người ta sẽ không bao giờ phải sửa chữa đường xá nữa.
Andy tiếp:
- Hoặc người ta có thể có một cái ghế cho đứa con nhỏ, và cái ghế đó sẽ lớn lên cùng thằng bé. Hoặc mũ bảo hiểm túc cầu. Một cỡ vừa khít với tất cả mọi người.
Mark sôi nổi nói:
- Tưởng tượng một xe hơi có thể ép lại còn một phần ba với kích thước thật của nó khi mình ra khỏi xe. Hãy nghĩ xem, sẽ tiết kiệm được không gian đến ngần nào.
Giọng Andy đầy hãnh diện:
- Ý tưởng đó là làm những vật cứng rắnco giãn…
- Theo đúng ý mình.
Mark vừa dứt lời, Courtney lại hỏi:
- Nhưng không tạo ra được Orlando Bloom?
Mark và Andy ngây mặt nhìn nhau. Courtney nói ngay:
- Đùa thôi. Tất cả những điều đó có thật sự khả thi không?
Mark nhún vai:
- Bây giờ thì chưa, nhưng ai có thể biết phát minh này sẽ dẫn tới đâu? Chỉ cần một cục pin là cái thứ này hoạt động được.
Andy cầm Lò rèn lên, quăng xuống sàn. Nó nẩy lên – như một quả bóng. Andy đón bắt, tuyên bố:
- Nó cũng nẩy rất tốt.
Cầm Lò rèn từ tay Andy, Courtney ngắm nghía rồi nói:
- Không biết điều nào làm mình kinh ngạc hơn, công nghệ của nó hay việc hai cậu nghĩ ra nó.
Andy nói ngay:
- Thật sự là cậu muốn nói, không thể tin là tớ đã làm được gì trong vụ này?
Courtney thú nhận:
- Ồ, đúng.
Mark hãnh diện nói:
- Mình không biết cuộc thi sẽ ra sao. Nhưng mình không tin có ai hạ được sáng chế này.
Nhìn Mark, rồi Andy, Courtney nói:
- Mình cũng không thể tin. Sáng chế này thật đáng kinh ngạc. Mình hoàn toàn bị ấn tượng.
Mark cười tươi rói, Andy chỉ nhún vai.
Mark cất Lò rèn lại vào hộp rồi tất cả cùng ăn mứt. Trong khi ăn, Mark hào hứng kể tỉ mỉ chuyện thứ tư tới nó v sẽ bay tới Orlando với Andy như thế nào, để tham gia cuộc thi vào ngày hôm sau. Andy không nói nhiều. Nó không là đứa có tài ăn nói. Trước khi ra về, Mark đi vào phòng vệ sinh, để Courtney với Andy một mình trong bếp. Courtney nhìn Andy vét đĩa bằng ngón tay, liếm sạch mẩu bí ngô còn sót lại. Cô cố nén để khỏi bị ói.
Andy hỏi:
- Vậy là mọi chuyện không diễn ra như cậu tưởng, đúng không?
Courtney bốp lại ngay:
- Vừa thôi nghe. Suốt đời cậu là tên đại ngốc. Muốn tôi tin thình lình cậu trở thành vĩ nhân sao?
- Tớ cóc cần cậu nghĩ gì. Tớ không là vĩ nhân, cũng không là thằng ngốc. Tớ chỉ là tớ. Tớ có thể nói gì nào?
Giọng Courtney đanh lại:
- Cậu có thể nói là đừng làm bất cứ điều gì gây rối cho Mark. Cậu ấy là một người tuyệt vời, nếu cậu làm điều gì ngu xuẩn, sẽ biết tay tôi.
Andy giả bộ rên rỉ:
- Uiii! Sợ quá! Tớ đang run nè.
- Đừng cà chớn nữa, được chưa?
Andy đứng dậy, nói:
- Tôi có thể là thằng cà chớn, nhưng không có tôi, cô vẫn nằm trong cái hốc núi đó.
Câu nói của nó làm Courtney im bặt. Trong một thoáng cô nhớ lại thằng Andy Mitchell cũ. Thằng Andy Mitchell hung thần của lớp. Cô nói nhỏ:
- Cậu nói đúng. Xin lỗi. Tôi còn mắc nợ cậu.
- Không, cậu không nợ gì hết. Chỉ cần cố hơn một chút – nói sao nhỉ – cố nghĩ thoáng ra một chút. Được chứ?
Courtney không trả lời. Biết là nó nói đúng, nhưng thà chết cô cũng không thể chấp nhận.
Mark vừa chạy vào vừa hỏi:
- Vậy là thứ hai này bạn trở lại trường?
- Chính xác. Ngày trở về của Courtney.
Mitchell đùa giỡn kêu lên:
- Oa! Lùi lại, tránh đường.
Cả ba đều cười vang.
Khi Mark và Andy về rồi, Courtney cảm thấy mất thăng bằng. Cô mừng cho Mark và hãnh diện vì nó sắp tham dự cuộc thi tài địa phương. Thậm chí cô thật sự ấn tượng về Lò rèn của chúng. Nhưng chính Andy Mitchell làm cô cảm thấy kỳ quặc. Việc nó trở thành người tốt, thông minh đến bất ngờ, không giống như những gì cô nghĩ về những gì phải xảy ra trong đời. Dù đó là điều tốt đến thế nào, nó vẫn làm cô cảm thấy kỳ dị. Khi dọn dẹp mấy đĩa mứt, cô nhận ra, vấn đề duy nhất về chuyện Andy là do cô. Cô đã quá cứng nhắc. Con người thay đổi, lớn lên và trưởng thành. Cô biết chứ. Vậy thì cô là ai mà dám cho rằng Andy Mitchell không thể trở thành một người như mọi người? Nếu Mark có thể chấp nhận Andy, vì sao cô không thể?
Courtney tự hứa sẽ ngưng phán xét về Andy Mitchell theo thói cũ, và nhìn hắn theo cách Mark nhìn.
Hơn nữa, Courtney nghĩ, cô còn những khó khăn riêng phải giải quyết. Thứ hai cô sẽ trở lại trường.

back top