Chương 39
NHẬT KÍ # 31
(Tiếp theo)
IBARA
Trên Denduron có hai cổng ống dẫn, mình không biết được quăng vào cổng nào. Một ở trên đỉnh núi tuyết sừng sững trên làng Milago. Cổng kia bị vùi sâu dưới nhiều tần đá, lối vào ống dẫn đã bị phá hủy kạch tak nổ tung, để triệt tiêu mỏ minh thạch. Nhưng dù cổng nào thì tụi mình cũng đã chuẩn bị. Một là dygo đưa chúng mình từ núi xuống, hoặc đục qua những đường hầm sụp đổ. Việc vượt qua cổng ống dẫn là điều mình ít lo lắng nhất.
Phóng qua ống dẫn trong một cái xe là một trải nghiệm mới. Nếu không đang lãnh một trách nhiệm cấp bách, mình có thể nói là rất thú vị. Mình buông cần điều khiển, vì đã được năng lực của ống dẫn đưa đi. Tầm nhìn của hai chúng mình chỉ là qua khung cửa phía trước dygo. Cũng tốt. Mình không muốn nhìn ra biển thời gian và không gian bên kia vách pha lê, để thấy bất cứ thay đổi nào rất có thể đã xảy ra sau những gì chúng mình làm trên Zadaa.
Vì ở trong dygo khép kín, mình không nghe được tiếng nhạc của ống dẫn. Tiếng nhạc đó luôn báo khi tới cuối cuộc hành trình. Hai mắt căng ra chăm chăm nhìn phía trước, mình tìm kiếm dấu hiệu là đã tới nơi vì sợ dygo lao vào cổng đã bị lấp vùi và đâm sầm phải vách đá.
Mình không cho Siry biết chuyện này. Nó có quá đủ chuyện để lo lắng rồi.
Sau vài phút di chuyển, mình quyết định không dám mạo hiểm khởi động mũi khoan. Mình đoán, mũi khoan sẽ đưa hai đứa mình xuyên qua bất cứ thứ gì. Nhưng hóa ra mình không cần phải lo lắng. Mũi khoa mới vừa khởi động, hai đứa đã được trút xuống miệng ống dẫn. Ánh sáng chói lòa rọi qua cửa sổ hẹp của quả cầu. Dù tụi mình ở đâu, thì cũng không phải bên dưới hàng tấn đá.
Bật tung cửa, mình nói:
- Ra thôi.
Một hình ảnh quen thuộc. Chúng mình đang ở trong hang động trên đỉnh núi, nơi lần đầu mình đặt chân lên một lãnh địa khác hẳn lãnh địa mình đang sống. Denduron. Chợt nghĩ tới cậu Press. Cậu sẽ nghĩ gì về việc mình đang làm? Mình không dám nghĩ xa hơn nữa, vì đó là một ý nghĩ kém vui.
Siry hỏi:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu?
Nó có vẻ mệt mỏi. Mình nghĩ, chẳng còn gì làm nó bất ngờ nữa.
- Denduron là lãnh địa đầu tiên Lữ khách đã đánh đại Saint Dane. Này, mặc những thứ này vào.
Một chồng quần áo da và lông thú đặt gần ống dẫn. Mình không bận tâm chuyện hòa trộn vào lãnh địa. Nếu người ta thấy chúng mình ngồi trong một dygo màu bạc lăn bánh tiến tới, thì chuyện mặc gì đâu còn quan trọng nữa. Sẽ không còn chuyện phải trà trộn hóa mình trên Denduron. Mình quan tâm tới thời tiết hơn. Hai đứa đang mặc áo phong phanh của Ibara nhiệt đới. Sẽ bị chết cóng trên Denduron. Mình quăng quần áo Ibara vào dygo, rồi một lần nữa lại tròng vào bộ đồ da của Denduron. Mình nhận ra ngay một sự khác biệt. Quần áo được làm tốt hơn lần trước mình đến nhiều. Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy người Milago đã tiến bộ sau thất bại của Saint Dane. Sẽ còn nhiều điều khác nữa. Mình giải thích cho Siry:
- Vùng này có hai sắc tộc. Milago và Bedoowan. Người Milago là nhà nông, Bedoowan tiến hóa và tri thức hơn, sống trong một thành phố lâu đài tráng lệ – nơi họ chỉ huy một đội quân đối xử với người Milago như những nô lệ. Nông dân bị ép buộc khai thác mỏ khoáng sản quí giá gọi là minh thạch. Đó là nền tảng sự giàu có của người Bedoowan. Các khu mỏ có thể sập bất cứ lúc nào, còn người Milago thì chết dần mòn. Họ nổi loạn và người Bedoowan bị đánh bại. Lữ khách ở đây tên là Alder. Anh ấy là người Bedoowan. Alder đã nói với tôi, bây giờ hai sắc tộc chung sống hòa bình. Bedoowan cung cấp chuyên môn hiện đại, Milago được thực hành nâng cao tay nghề. Tóm lại, đây là nơi Saint Dane bị ngăn chặn lần đầu tiên.
Thay quần áo xong, tụi mình xỏ chân vào mấy đôi giày đế da. Thật khó tin là mình có thể nói: trang phục rất thoải mái. Da mềm và cắt may tinh xảo. Nếu có đồ lót riêng lúc này, chưa chắc mình đã cần tới. Hai đứa leo lại vào dygo. Mình nổ máy rồi nhẹ nhàng tiến tới. Qua khỏi hang, chúng mình tiến vào vùng sáng chói lòa của Denduron. Hình ảnh đầu tiên là cánh đồng tuyết mênh mông, nơi mình và cậu Press đã bị quig tấn công. Mình vui mừng thông báo, không có cái sừng quig nào nhô lên từ tuyết. Như trên Zadaa, tại đây lũ quig không quấy rầy tụi mình. Bước ngoặt đã qua rồi.
Dydo dễ dàng lăn bánh trên tuyết, tạo ra những vết hằn sâu. Siry gần như hoàn toàn nín lặng, tận hưởng cảnh quan kỳ lạ uy nghi của rặng núi phủ tuyết chung quanh chúng mình. Một lãnh địa vô cùng xinh đẹp. Gồ ghề, nhưng tuyệt đẹp. Trên đường xuống làng Milago, nó chỉ hỏi một câu khi ngước nhìn trời:
- Tôi có bị điên không?
Mình phì cười: Không. Ở đây có ba mặt trời.
Siry chớp mắt, ngồi dựa vào lưng ghế. Nó ngạc nhiên đến sững sờ. Khi quyết định cùng nhóm Jakill ra đi để tìm hiểu sự thật, nó không thể ngờ đến những gì tự mình đang dấn thân vào.
Khi chúng mình xuống thấp hơn, tuyết dần dần nhường lối cho cỏ. Mình tắt máy dygo. Hai đứa bước ra ngoài, quan sát quang cảnh. Từ trên cao, chúng mình nhìn xuống làng Milago mới dưới thung lũng. Lần cuối cùng mình thấy, nơi này chỉ là một cảnh hoang vắng tiêu điều. Vụ nổ mỏ đã tàn phá lâu đài của người Bedoowan và xé nát vùng nông thôn. Nhiều ngôi làng của người Milago cũng bị hủy hoại. Bây giờ không còn chút dấu vết nào của sự tàn phá. Trái lại, những túp lều của người Milago đã được tái thiết tốt hơn nhiều. Trông chúng rộng rãi hơn, vững chắc hơn. Con đường đất nhỏ quanh co giữa các túp lều, giờ trông có trật tự và vững chắc hơn. Hình như chúng được lát đá. Bên kia ngôi làng, mình thấy nông trại mênh mông, hoa màu trù phú. Tất cả đều có vẻ hoàn hảo.
Một thứ khác làm mình mỉm cười. Lúc này là buổi chiều muộn, ba vầng dương đang từ từ xuống nơi chân trời. Dưới làng đã lấp lánh ánh đèn. Khi mình tới đây lần trước, Milago không có đèn. Họ không có bất cứ loại năng lượng nào. Chỉ đến khi bước vào lâu đài của người Bedoowan, mình mới nhận ra lãnh địa này tiến bộ hơn mình tưởng lúc đầu. Bedoowan đã kìm giữ Milago trong thời đại tối tăm. Đúng nghĩa đen. Mình sung sướng đến rợn người khi thấy bây giờ Bedoowan đã chia sẻ kiến thức với Milago. Làng Milago đã sinh động hẳn lên.
Mình bảo Siry:
- Chúng ta xuống thôi kẻo trời quá tối.
Trở lại vào dygo, chúng mình tiếp tục hành trình. Mình bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo. Đó có lẽ là việc khó khăn nhất trong tất cả các việc. Mình không muốn gặp Alder, vì cũng lý do không muốn gặp Loor. Mình không muốn anh ấy trở lại Ibara. Khổ nỗi, chúng mình lại cần anh ta giúp trên Denduron này. Tìm được một vị trí rậm rạp giống như những cây thông, mình kéo dygo vào.
- Chúng ta đi bộ một quãng đường còn lại, để không làm ai phát hoảng.
Ra khỏi quả cầu, chúng mình lấy cành lá phủ sơ sơ lên dygo. Ngụy trang không tốt lắm, nhưng chúng mình chỉ có thể làm tới thế
Vừa đưa Siry xuống làng, mình vừa nói:
- Chúng ta cần phải tìm anh chàng Lữ khách.
Chắc không ai nhận ra mình. Đã mấy năm qua rồi, và mình không còn là thằng nhóc nhút nhát, rời bỏ nơi này ngay sau khi lâu đài của Bedoowan bị phá hủy. Mình vẫn còn hơi sợ, nhưng không còn quá nhỏ nữa. Không ai nhìn hai đứa tới lần thứ hai khi mình và Siry đi qua những con đường làng tấp nập. Bây giờ cộng đồng này đang phát triển. Không còn là một nơi ai cũng biết nhau. Lều đã trở thành nhà. Phố xá không còn ngập bùn, ánh đèn làm nơi này thân thiện và ấm cúng. Chẳng còn gì giống với ngôi làng xơ xác khi mình rời khỏi đây. Trừ một điều. Dọc theo một con phố là một quảng trường. Mới nhìn, trông như một công viên. Hàng rào thấp màu đen bao quanh một bãi cỏ, dễ làm mình tưởng tượng đến một nơi mọi người đến picnic. Nhưng đó không là công viên. Đó là một đài kỷ niệm. Giữa quảng trường là một vòng rộng bằng đá. Mình nhận ra, nó giống như lối vào một mỏ đá minh thạch ngày trước. Chính trên bệ đài đá này, Saint Dane đã chỉ đạo lễ Chuyển vận tàn ác của hắn, nơi một người thợ mỏ đã được chọn để cân với minh thạch thu hoạch được trong ngày. Nếu trọng lượng minh thạch không bằng người thợ mỏ, ông ta sẽ bị quăng vào hầm mỏ cho chết. Hình như kiến trúc này được đặt ở đó như một đài kỷ niệm và… nhắc nhở.
Chúng mình hỏi một dân làng đường tới doanh trại của chiến binh Bedoowan. Mình nghĩ đó là nơi tốt nhất để tìm Alder. Người đó chỉ mình tới triền dốc trên biển, nơi lâu đài Bedoowan từng tọa lạc. Mình biết đường. Đi qua làng và một đồng cỏ, chúng mình thấy ánh đèn phía trước. Mình nói cho Siry biết, trước cuộc chiến triền dốc phủ cỏ trải dài tới biển. Từ trên đỉnh dốc người ta không hể ngờ một lâu đài đồ sộ được xây dựng vào trong vách đá bên dưới, Khi những hầm mỏ bị phá hủy, lâu đài đổ xuống biển, kéo theo nhiều đất đai bên trên nó.
Tới gần hơn, chúng mình thấy ánh đèn phát ra từ nền móng thành phố lâu đài bị phá hủy. Nó đã trở thành doanh trại của những chiến binh Bedoowan. Một bậc thềm đá cổ dẫn xuống một khoảng trống rộng. Mình nhận ra đó là đấu trường, nơi tụi mình đã chiến đấu với lũ quái quig. Kỷ niệm làm mình ớn lạnh. Không bao giờ mình tưởng thấy lại nơi này.
Đứng bên đấu trường đổ nát, Siry và mình nhìn xuống quang cảnh như một trò chơi. Nhiều chiến binh đứng thành vòng tròn, đang chăm chú theo dõi hai chiến binh đấu vật. Cuộc tỉ thí không có vẻ tàn khốc. Các chiến binh hoan hô, tán tụng đối thủ. Có vẻ họ chỉ vui đùa. Cảm giác thật bất ngờ. Trước kia, khi mình có mặt tại đây, họ là những kẻ xấu. Bây giờ không như thế nữa.
- Dám cá cược không?
Một tiếng nói vang lên sau hai đứa. Không cần quay đầu lại mình cũng biết là ai. Mình trả lời:
- Nếu anh là đấu thủ. Tôi chỉ đặt cược vào điều tôi chắc chắn thôi.
Thình lình mình bị nhấc lên bằng một vòng tay ôm mạnh mẽ. Nếu không biết rõ hơn, mình đã tưởng là bị xiết tới nát xương. Không có gì xa hơn sự thật cả. Alder thân mật nói:
- Chào, Pendragon.
- Ôi, gặp anh tôi mừng quá.
Buông mình ra, Alder lùi lại. Mình quên khuấy là anh chàng này to con đến thế nào. Dù mình đã cao thêm mấy phân, anh ta vẫn cao vượt hẳn mình. Mái tóc nâu đã mọc dài hơn, gần chấm vai. Quần áo da nhẹ nhàng như hai đứa mình, thay vì bộ giáp nặng nề của chiến binh Bedoowan. Chắc Alder đã xuống ca trực. Như mình đã viết trước đây. Alder là một chiến binh được đào tạo bài bản, nhưng tính tự tin và lòng dũng cảm có được là từ chiến trường. Đó là một con người thật dễ thương với nụ cười luôn nở trên môi.
Nhưng lúc này thì không. Vẻ mặt u ám, anh nói:
- Ước gì tôi cũng có thể nói là rất mừng được gặp cậu, Pendragon, tôi đã thấy cỗ máy đó. Nhiều người đã thấy. Tôi không biết phải giải thích với họ thế nào. Sao cậu có thể đem một vật từ lãnh địa khác tới đây như vậy?
- Để cứu Halla.
Alder bối rối. Mình hiểu. Mình phải đích thân giải thích. Sau khi giới thiệu Siry, ba chúng mình ngồi trên vành đai đấu trường, mình kể cho Alder nghe mọi chuyện, không giấu diếm điều gì. Anh lắng nghe những gì mình nói. Việc này cũng có ích cho cả Siry. Kế hoạch của mình chiến đấu với Saint Dane trên Ibara đi ngược lại tất cả những gì Lữ khách chúng mình biết là lẽ phải, nhưng đó là cách duy nhất. Sau cùng, khi mình cho Alder biết lý do mình và Siry tới Denduron, mình có cảm giác như vừa thoi một cú vào bụng anh. Mãi một lúc lâu, anh vẫn không nói gì. A nhìn xuống các đồng đội đang cười nói vui đùa. Mình cảm thấy ân hận. Nếu hai đứa mình không có mặt tại đây, chắc Alder đã ở dưới đó cùng họ. Đó không phải là cái cách “chuyện phải thế thôi”. Anh ấy là một Lữ khách.
Sau cùng, Alder mệt mỏi thở dài rồi nói:
- Để làm theo yêu cầu của cậu, chúng ta cũng có thể làm nguy hại tới tương lai của Denduron. Cậu có nghĩ đến điều đó không?
- Có. Nhưng Alder à, đây không chỉ là chuyện vì Veelox, mà là vì Halla. Nếu Saint Dane chiếm được Ibara, anh sẽ phải đối đầu với đoàn quân dado ngay tại nơi này.
- Điều cậu yêu cầu rất nguy hiểm. Chúng ta không thể làm một mình.
- Anh tìm trợ giúp được không?
- Pendragon, mọi người còn nhớ cậu. Họ nhớ cậu đã giúp Milago thoát khỏi sự chuyên chế độc ác của Bedoowan như thế nào. Người duy nhất họ tôn kính hơn, là ông Press. Nhưng ông không còn ở đây nữa, phải không?
Một lần nữa mình lại có cảm giác cậu Press sẽ không tán dương những gì mình đang làm. Nhưng như Alder nói, cậu không còn đây nữa. Bây giờ là màn trình diễn của mình.
Alder nói:
- Tôi có thể tìm người giúp cậu. Với một điều kiện.
- Nói đi.
- Cậu phải đưa tôi tới Ibara.
Mình nhảy dựng lên:
- Không được. Tôi không thể đánh liều sinh mạng anh lần nữa. Hai lần là quá nhiều rồi.
- Pendragon, đây không là việc thương lượng. Vị trí của tôi là ở bên cậu, chiến đấu với Saint Dane. Vì sao cậu từ chối, trừ khi cậu nghi ngờ những gì đang làm.
Mình
- Đúng, tôi nghi ngờ những gì mình đang làm. Vừa hành động, tôi vừa cố tính toán. Nếu có điều gì xảy ra cho tôi, cho chúng ta, thì chuyện gì sẽ xảy đến với các Lữ khách. Đó là lý do tôi đã không liên lạc với Loor. Nếu ba chúng ta không qua khỏi trận này, trong khi ông Gunny và Spader đang bị kẹt lại tại Eelong, chỉ còn lại Patrick, Loor, Aja và Elli trên Quillan. Họ sẽ cần anh, Alder. Chúng ta không thể liều lĩnh được.
Alder bình tĩnh nói:
- Nếu trận đánh này quan trọng như cậu nói, thì chuyện còn lại bao nhiêu Lữ khách không là vấn đề nữa. Chiến tranh sẽ được kết thúc.
- Đồng ý. Nhưng tôi không muốn anh tham gia vào vụ này.
- Vì sao? Nguyên nhân thật sự là gì? Vì cậu sợ tôi bị thương? Hay nghi hoặc những gì cậu đang làm?
- Tôi không nghi hoặc.
Mình quả quyết nói. Alder dứt khoát:
- Vậy là vị trí của tôi không còn gì bàn cãi nữa.
Mình cứng họng. Cố tìm một lý do khác để anh ta ở lại, nhưng tìm không ra.
Siry còn đế thêm:
- Tôi thấy ý kiến anh ấy đi cùng cũng hay đấy chứ.
Sau cùng, mình đành phải nói:
- Tốt thôi. Anh được tiếp nhận. Tôi phản đối, nhưng anh được tiếp nhận.
- Có lẽ cậu nên nói là vui mừng vì có tôi tới đó giúp một tay chứ.
- Cũng được.
Mình nhận ra là đang tỏ ra vô ơn. Một lần nữa, vì mình, Alder lại bước vào vòng nguy hiểm. Anh ấy là một người bạn, một Lữ khách tốt. Đáng lẽ mình không nên nóng gi như vậy. Mình dịu giọng nói:
- Xin lỗi Alder. Tôi mừng có anh giúp đỡ. Chỉ vì không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với anh.
Đứng dậy, Alder đặt tay lên vai mình:
- Từ những gì cậu đã cho tôi biết, thì cách tốt nhất bảo đảm không gì xảy ra cho bất cứ ai trong chúng ta là: đánh bại Saint Dane trên Ibara.
Trời đã khuya, chúng mình cần nghỉ ngơi. Alder tìm cho tụi mình mấy giường thoải mái của doanh trại trong lâu đài đổ nát. Trở lại đây, mình hơi rờn rợn, khi nhớ lại chính mình là kẻ làm nổ tung nơi này. Không thể nào ngủ nổi. Công việc phía trước sẽ rất khó khăn và nguy hiểm. Mình không nói về cuộc chiến với Saint Dane, mà là việc trên Denduron.
Sáng hôm sau Alder dậy sớm để chuẩn bị. Khi mình và Siry thức giấc, ăn chút gì đó, thì Alder đã tập hợp xong hai mươi người tình nguyện từ làng Milago. Chúng mình gặp họ tại bãi đất trống giữa làng và lâu đài đổ nát. Mình nhận ra mấy người. Điều khác biệt lớn nhất với lần trước mình ở đây là: bây giờ trông họ rất khỏe mạnh. Hồi đó, tất cả đàn ông đều xám xịt như người chết, vì phải lao động trong hầm mỏ và hít thở hơi độc khi minh thạch được tách ra khỏi đá. Bây giờ trông họ béo tốt, mạnh khỏe. Mình cảm thấy áy náy khi sắp phải yêu cầu họ làm những gì.
Trưởng nhóm tình nguyện này là một người đàn ông mình còn nhớ rõ. Đó là Rellin, sếp thợ mỏ và là lãnh đạo cuộc cách mạng chống lại Bedoowan. Bây giờ ông là thủ lãnh của người Milago, và vẫn là một thủ lãnh uy quyền, tự tin như mình còn nhớ. Chỉ thiếu một điều: sự phẫn nộ. Bây giờ ông thư thái với thế giới của mình. Hy vọng mình sẽ không làm rộn cái thế giới đó quá nhiều.
Ông thân mật ôm mình, nói:
- Pendragon, cậu đã lớn rồi.
- Cháu không thể tin nổi những gì thấy tại đây. Một ngôi làng hoàn toàn đổi mới.
- Đúng vậy, nhưng phần lớn là nhờ cậu và ông Press. Tôi rất buồn nghe tin ông đã qua đời.
Mình gật đầu cảm kích. Rellin
- Để tưởng nhớ ông, và vì những gì cậu đóng góp tạo nên thế giới này của chúng tôi, chúng tôi sẵn lòng làm những gì cậu yêu cầu. Cậu hiểu là sẽ có nguy hiểm chứ?
- Có, cháu hiểu. Cháu sẽ không xin trợ giúp nếu đây không là việc vô cùng quan trọng.
- Chuyện gì khiến nó quan trọng đến thế?
Mình biết là phải trả lời câu hỏi đó, tất nhiên không thể cho ông ta biết toàn bộ sự thật, nhưng ông xứng đáng được biết một vài chi tiết. Mình nói:
- Một ngôi làng cách xa đây đang cần cháu giúp. Như Milago, họ đang gặp mối nguy hiểm, có thể bị hủy diệt bởi một lực lượng độc ác và dũng mãnh. Cháu đang cố hết sức để giúp họ.
- Cậu đúng là một người thích phiêu lưu mạo hiểm, Pendragon. Một thiên hướng cao thượng, nhưng nguy hiểm, khi bận lòng vào những vụ xung đột như thế.
Rellin nói trúng vấn đề một cách quái đản.
- Dạ, nhưng đó là điều đúng phải làm.
- Vậy thì, vì cậu và vì thiên hướng cao thượng của cậu, tôi sẽ đưa người của mình xuống lại hầm mỏ để tìm tak.
Mình thành thật nói:
- Cảm ơn ông.
Đây là những con người dũng cảm. Ước gì mình có thể nói với họ, việc thai thác tak cũng chính là để bảo vệ tương lai của họ, việc khai thác tak cũng chính là bảo vệ tương lai của họ.
Rellin nói:
- Cậu biết đó, mạch tak đã bị vùi sâu trong lòng đất. Sẽ mất rất nhiều công sức mới mở lại được.
- Không quá tốn công sức như ông
Mình đưa ông Rellin và các thợ mỏ tới dygo. Đi bên mình, Siry thì thầm hỏi:
- Tak có gì đặc biệt đến thế?
- Đó là một chất thiên nhiên họ phát hiện trong khi khai thác minh thạch. Một thứ đất mềm, màu đỏ, có thể nặn thành quả bóng, như đất sét.
- Nó là gì, thuốc độc à?
- Một chất nổ mạnh kinh khủng. Một hạt tí xíu có thể làm nổ tung một trong những ngôi lều kia. Những người thợ mỏ định sử dụng tak chống lại Bedoowan nhưng điều đó sẽ làm thay đổi sự tiến hóa của xã hội. Vì với tak, người Milago sẽ trở thành những chiến binh. Sau khi hạ Bedoowan, Rellin định chinh phục những vùng khác trên Denduron. Ngôi làng thanh bình này sẽ thành một thành phố của chiến binh. Không bao giờ họ có được cơ hội đó. Sau vụ nổ, mỏ tak bị chôn vùi quá sâu, họ không thể khai thác được nữa.
- Trừ khi có dygo.
- Chính xác. Tôi muốn thổi tung Saint Dane về bất kỳ nơi nào mà hắn đã xuất phát. Với một vũ khí như tak, chúng ta sẽ có cơ hội chống lại đoàn quân của hắn, nếu không…
Mình không nói hết câu. Siry hỏi:
- Nhưng sau khi chúng ta đào đường hầm, liệu họ sẽ tiếp tục khai thác không?
- Không. Nơi này đã khác trước, họ không còn chiến tranh nữa.
Siry vẫn chưa hết lo lắng:
- Chỉ mong chúng ta không thổi tung người dân Denduron trở lại như xưa.
Mình gạt đi:
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
Rellin và hai mươi người thợ mỏ thật sự kinh hoàng khi thấy dygo. Kinh hoàng là phải thôi. Mình đặt chuyện để nói với họ dygo đã tới từ một thành phố rất xa, phía bên kia núi, như thế nào. Biết họ có cả đống thắc mắc, nhưng mình không cho họ cơ hội hỏi. Siry và mình lên ngay quả cầu, lái về hướng lâu đài. Không cách nào biết mạch mỏ tak ở đâu. Mình ngưng lại tại nơi hẻo lánh. Trong khi mấy người thợ mỏ sợ hãi đứng nhìn, mình điều khiển mũi khoan hạ xuống. Với một cú nhấn lên bàn đạp, mũi khoa khoét sâu vào đất. Tụi mình “lên đường”.
Khoan mỏ là việc đơn giản. Nhưng tìm thấy tak thì không đơn giản chút nào. Kế hoạch của mình là đào nhiều địa đạo để thợ mở thăm dò tak. Nếu không thấy gì, lại đào tiếp. Công việc nặng nhọc kéo dài nhiều ngày vẫn không có kết quả. Gặp mấy quặng minh thạch nhỏ, nhưng thợ mỏ không dám đào. Để kéo dài mạng sống của mấy trăm con người, họ đã phải chung sống với thứ ngọc xanh đó thế là đủ rồi.
Trong khi tiếp tục khoan đào, một số thợ mỏ khác đóng những thùng gỗ để chúng mình vận chuyển chất nổ. Thùng chứa là phần rất quan trọng. Vì tak phân hủy khi hòa với nước, mà lối vào Ibara phải qua hồ nước nên thùng chứa phải kín để nước không lọt vào. Họ cũng làm một xe trượt lớn và phẳng, để có thể kéo tak lên và vượt xa khỏi núi. Tất nhiên họ không biết là hai đứa mình chỉ đi nửa đường thôi.
Mình thật sự xúc động vì sự làm việc cật lực của mọi người. Khi nghe tin họ đang lao động vì ai, càng lúc càng thêm nhiều người tình nguyện tham gia. Thậm chí có người tình nguyện theo mình đi chiến đấu, nhưng mình không thể nào chấp thuận. Sau cùng, số thợ mỏ đủ đông để chia thành nhiều ca. Vì vậy luôn có người làm việc suốt cả ngày. Mình tin chắc, nếu có tak, chúng mình sẽ tìm ra.
Sống bên Alder thật thú vị. Anh chỉ dẫn cho Siry vài đường tác chiến, biểu diễn kỹ xão sử dụng trường thương bằng gỗ, một môn mà anh và Loor đều tinh thông. Siry là một học trò nhiệt tình, nhưng không cách nào biến nó thành một chiến binh trong thời gian ngắn ngủi như thế. Chủ yếu cho vui. Vui cũng quan trọng lắm. Quá lâu rồi, tụi mình chưa làm điều gì hơi có vẻ vui chơi một tí.
Nhìn hai người luyện đấu với cây gỗ dài, mình chợt nẩy ra một ý tưởng. Sau khi mở thêm một đường hầm mới bằng dygo, mình lái nó trở lại lên núi, tới ống dẫn. Mình không nói với ai, vì không định đi lâu. Đậu xe ngoài cửa hang, mình tiến vào trong, bước vào lòng ống dẫn:
- Quillan!
Vừa dứt lời, ống dẫn lập tức kéo mình tới lãnh địa với toàn kỷ niệm buồn
Tới cổng ống dẫn, mình hấp tấp thay quần áo, mặc vào bộ đồ xám khó tả, đặt gần đó. Mình không gặp con quái quig nhện bằng máy nào. Không hề ngạc nhiên. Vì lãnh địa này đã bị tiêu diệt. Ra khỏi nhà kho mênh mông có cổng vào ống dẫn, mình leo lên khu giải trí mái vòm kỳ lạ, nơi lần đầu mình nếm mùi Quillan. Rất buồn báo cho bạn biết: khu giải trí đang náo nhiệt. Những trò chơi của Quillan đã trở lại, và sầm uất hơn bao giờ. Thật đau lòng khi thấy cảnh này.
Đường phố không có gì thay đổi. Không biết theo tiêu chuẩn trên Quillan, thời gian đã qua là bao lâu rồi, nhưng lãnh địa này trông vẫn giống như lần đầu mình nhìn thấy. Đường phố chật cứng những con người di chuyển như xác ướp vô hồn. Những màn hình khổng lồ trên các nhà cao tầng vẫn chiếu cùng một hình ảnh những mẫu hình học, thỉnh thoảng xen kẽ bản thông báo của một xướng ngôn viên không tên. Mình buồn chết được. Blok đã thắng. Saint Dane đã thắng. Mình đã thất bại thảm hại trên Quillan.
Điểm đến của mình là một khu thương mại ngầm bỏ hoang, nơi mình đã gặp gỡ một nhóm chống đối, tự gọi là “phục hưng”. Mình biết rõ lộ trình. Tìm thấy tòa nhà xây dựng trên khu mua sắm bỏ hoang, mình đi xuống cầu thang cổ lỗ, tiến qua một loạt hành lang quanh co, sau cùng là lỗ hỗng trên bức tường xi măng do những người phục hưng tạo thành lối vào.
Mình không thấy một thành viên phục hưng nào. Cũng không thấy Elli, Lữ khách. Không sao. Mình không tới đây để tìm hiểu về Quillan. Mình tới vì vũ khí. Mình tìm thấy chúng trong một quầy hàng bỏ hoang từ lâu. Thật đau lòng khi không thấy một người phục hưng nào canh gác vũ khí. Thêm một dấu hiệu nữa chứng tỏ cuộc vận động khôi phục đã thất bại. Họ không cần đến vũ khí nữa.
Nhưng mình cần. Mình tìm thấy một đống roi sắt đen, dài gần hai mét. Dụng cụ giết dado. Mình không biết chúng làm bằng gì, hay hoạt động ra sao. Mình chỉ biết, khi đâm trúng dado bằng cây roi đó, nó sẽ làm nguồn điện dado mất tác dụng. Kết quả? Dado chết queo.
Mình đứng nhìn đống vũ khí, tự hỏi vì sao mình đã mất công tới đây? Tụi mình sắp đụng trận với hàng ngàn dado. Nếu dùng vũ khí này, trận chiến sẽ kết thúc. Hơn nữa, mình chỉ biết sử dụng loại vũ khí giống những cây roi đó thôi. Nhìn Alder hướng dẫn Siry, mình đã nhận ra điều đó. Chắc bạn sẽ nói có chúng mình sẽ tự tin hơn. Mà tự tin là điều mình đang rất cần. Cầm một chục vũ khí nhẹ đó, mình trở lại ống dẫn
Mình biết cầm cả nắm roi sắt vào ống dẫn là quá liều. Nếu bị một dado an ninh nào phát hiện, mình tiêu luôn. Mình cố ngụy trang chúng bằng một cái mền cũ rách của những người phục hưng bỏ lại. May ra mọi người sẽ tưởng mình ôm bó củi dài. Hay chổi. Hoặc ván trượt. (Phải, đúng vậy). Hoặc nghĩ là gì cũng được, ngoài vũ khí giết dado. Khi đã lên tới mặt đất, mình đi gần những tòa nhà, cố lẩn tránh mọi người. Tới một điểm, mình thấy hai dado an ninh xăm xăm tiến tới. Ruột gan mình lộn tùng phèo. Thình lình cảm thấy ý tưởng tới Quillan ngu ơi là ngu. Phó mặc cả một trận chiến cho may rủi, chỉ để có một li thỏa mãn. Mình nín thở.
Hai dado đi ngang qua mình.
Chuyến đi trở lại Denduron không có gì xảy ra. Thay lại bộ đồ da tại cổng, mình nhảy vào ống dẫn. Trong hang động trên Denduron, mình đặt đống vũ khí bên cạnh ống dẫn, rồi nhảy ngay vào dygo, trở xuống núi. Tất cả chỉ mất vài tiếng đồng hồ. Không ai biết mình đã ra đi. Kể cả Alder và Siry. Tới Quillan là quá liều lĩnh, nhưng mình mừng là đã làm chuyện đó.
Không biết tính thời gian chính xác trên Denduron như thế nào. Nếu phải đoán, mình nghĩ là đã ở trên lãnh địa này được ba tuần rồi. Mình bắt đầu nghĩ đó là thời gian vô ích. Nếu tak ở sâu hơn dưới những đường hầm nông đã đào, như vậy tụi mình sẽ phải đào bới phức tạp hơn nhiều, để thợ mỏ có thể xuống sâu hơn. Cũng có nghĩa là mất thêm nhiều thời gian nữa. Mà mình thì không muốn mạo hiểm, làm nhiễm độc những con người đang lao động vất vả này. Sau mấy tuần không tìm được gì, mình bất đầu đối diện với khả năng: tụi mình sẽ phải chiến đấu với dado mà không có tak…
Khi thấy vệt đỏ đầu tiên lộ ra, các thợ mỏ xúm lại quan sát. Rellin dùng ngón tay móc một miếng đất đỏ vo tròn thành một quả bóng nhỏ. Trở lại cửa đường hầm, trước mắt mọi người, ông ném quả bóng đất lên một gờ đá. Bùm! Khối đá tan nát tạo thành một cơn mưa đá nho nhỏ. Tiếng nổ lớn đến nỗi mình bị ù tai. Khi không gian lắng xuống. Rellin quay lại nhoẻn miệng cười với mình. Mình quay lại nhìn Siry:
- Đó là… tak.
Siry sững sờ:
- Có lẽ chúng ta thật sự có một cơ hội rồi.
Tiến trìnhhai thác thoáng sản thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu đào không đúng cách thì nó sẽ phát nổ. Mình yêu tâm vì thợ mỏ không hấp tấp. Họ chỉ có những dụng cụ thô sơ, không được dùng tới từ những ngày còn khai thác minh thạch. Phát hiện ra đây là mạch mỏ chính, họ thận trọng đào, đổ đầy vào những cái bao, rồi chuyển lên khỏi đường hầm. Sau nhiều ngày, những thùng gỗ đầy dần. Còn có thể khai thác nhiều hơn nữa, nhưng mình không biết dygo kéo nổi không. Sau đó, các thùng gỗ được bịt kín bằng sáp ong, để nước không thấm vào.
Công việc hoàn tất. Dydo được nối với ván trượt tuyết bằng dây thừng dày, và các thùng gỗ được chất lên ván.
Siry hỏi:
- Anh tin chắc nó không nổ tung trên đường lên núi chứ?
- Không. Tôi không biết cả chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta qua ống dẫn.
Nó rầu rĩ:
- Tôi chẳng muốn nghe câu đó tí nào.
Sau nhiều câu cảm ơn và tạm biệt, chúng mình đã sẵn sàng lên đường. Mình nói với Rellin là ông và người của ông đã làm một việc quan trọng, hy vọng việc làm này sẽ bảo đảm cho quê hương Siry được yên bình trong một thời gian dài. Ông trả lời:
- Pendragon, tôi tin những gì cậu vừa nói. Tak đã đem lại hòa bình cho Milago. Tôi tin nó lại sẽ giúp ích.
Alder, Siry và mình leo vào dygo. Cái xe này không được thiết kế cho ba người, vì vậy tụi mình phải né cùi chỏ và đầu gối của nhau. Siry nhỏ nhất, ngồi chen vào giữa hai ghế. Cả ba chúng mình đều mừng vì đây không là chuyến đi quá dài… vì nhiều lý do.
Alder cảnh cáo:
- Chầm chậm thôi. Tránh dằn xóc.
Quá đúng, không thể đùa được. Mình vào số dygo. Chỉ bị một chút sức căng từ trọng lượng tak, chúng mình tiến tới. Chuyến đi là một sự tra tấn tinh thần. Tụi mình đang kéo theo lượng chất nổ đủ để phá sập cả một quả núi. Chỉ một cú va chạm là đủ cho tụi mình bốc hơi luôn. Mình tự hỏi, bên trong quả cầu thép này, tụi mình được bảo vệ tới đâu. Nó được thiết kế để chịu đựng một số áp lực khá căng. Hy vọng tụi mình sẽ không phải phát hiện ra sức chịu đựng của nó.
Mình chọn một lối đi có vẻ ít ổ gà nhất. Mỗi lần dygo nẩy lên, mình giảm tốc độ tối đa, để tak không bị xô dạt vào nhau. Cả ba đứa mình đều đầm đìa mò hôi, làm trong khoang bốc hơi, vô cùng ngột ngạt. Thỉnh thoảng tụi mình phải dừng lựi, mở cửa cho không khí thoát ra ngoài.
Tới nơi có tuyết, tụi mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Xe chạy trên tuyết êm hơn trên cỏ và đá. Sau cùng mặt đất bằng phẳng dần, và mình đã thấy cổng vào ống dẫn, Một hành trình mệt đứ đừ, nhưng tụi mình đã vượt qua được.
Alder hỏi:
- Sao đây? Lái thẳng và ống dẫn, tiến vào Ibara?
- Không. Chúng ta còn nhiều chuyến đi nữa. Tôi lái dygo đi trước, thu dọn khu cổng bên kia. Hai người xếp các thùng gần ống dẫn, chờ tôi.
Chúng mình tháo xe trượt, rồi mình lái quả cầu vào hang, tiến thẳng tới ống dẫn, kêu lên:
- Ibara!
Một lát sau, mình được hút lên và đưa đi. Mình phải tin, ống dẫn sẽ vẫn tiếp tục đưa mình tới đúng nơi đúng thời điểm cần đến. Nếu bây giờ nó giở chứng thì… Ôi, mình không muốn nghĩ đến trường hợp đó. Không thể làm gì nếu điều đó xảy ra, mình tập trung vào công việc sắp tới. Việc di chuyển. Chỉ thế thôi. Ok, một việc di chuyển đầy nguy hiểm, nhưng vẫn là việc di chuyển.
Khi dydo tới Ibara, mình khởi động mũi khoan. Ngay khi quả cầu nhấp nhô nhoi lên mặt nước, mình bắt đầu khoan. Vừa lên khỏi cái ao đã là miệng ống dẫn, mình phá vỡ một phần vành đai đá, làm nước tràn lên khắp nền hang. Mình không ngừng lại, tiếp tục di chuyển qua cát ướt. Bước tiếp theo là mở một đường hầm mới xuyên qua vách hang. Tụi mình cần chuyển ba mươi thùng tak nặng nề ra khỏi đây. Kéo chúng qua những đường hầm quanh co như mê cung thì sẽ mất mấy tuần. Tụi mình không có mấy tuần. Cái thời bảo toàn bí mật qua rồi. Mình khoan thẳng qua đá, khoan một mạch cho đến khi nhìn thấy ánh nắng trên bãi biển
Quay dygo lại, mình thấy đá đã tạo ra một đường hầm dẫn thẳng lại ống dẫn. Dài một trăm mét. Không ngoằn ngoèo, không góc rẽ, dễ phát hiện. Bất kỳ ai đi qua, cũng sẽ phát hiện ra ống dẫn. Mình cóc cần. Dù sao, sau trận đánh, không thể biết khu vực này sẽ trông như thế nào. Mọi cá cược đã kết thúc. Mình lăn qua đường hầm, trở lại cái ao bị mẻ, bước ra khỏi dygo, rồi bước lên miệng ống dẫn, kêu lên:
- Denduron!
Mình chúi đầu phóng xuống. Suốt chuyến đi, mình nhắm mắt vì không muốn thấy những hình ảnh của Halla lom lom nhìn lại mình. Chẳng bao lâu mình đã trở lại Denduron, nơi Alder và Siry đang chờ. Đáng lẽ mình không nên lo lắng, vì ống dẫn đã làm đúng nhiệm vụ của nó. Những thùng gỗ đã chất cao, sẵn sàng chuyển đi.
Alder cầm một cây vũ khí kim loại mình đã đem tới từ Quillan, hỏi:
- Cái này là gì?
Mình lấy lại, xoay một vòng điệu nghệ, rồi thúc vào Siry:
- Vũ khí giết dado. Từ Quillan.
Siry hỏi:
- Sao chúng tới được đây?
- Mấy ngày trước tôi đã đến đó. Có vấn đề gì sao?
Alder nói:
- Không có vấn đề, nêu xáo trộn các lãnh địa không còn là điều quan trọng nữa.
Bỏ cây roi sắt xuống đống vũ khí, mình nói:
- Không. Không quan trọng nữa. Bây giờ chúng ta đang chơi theo luật chơi của Saint Dane, nhớ không? Đó không là sự chọn lựa của tôi.
Chạm tay vào một thùng tak, Alder nghiêm nghị nhìn mình:
- Tôi nh. Nhưng cậu cũng nên nhớ là chúng ta luôn có một sự chọn lựa.
Mình đốp chát:
- Và chúng ta đã chọn rồi. Mỗi người chúng ta sẽ chuyển một thùng tới Ibara. Đem nhiều hơn sẽ quá khó và chúng ta không muốn làm rơi chất nổ này. Sau khi chuyển hết, tôi sẽ trở lại lấy vũ khí.
Alder gật. Siry nhún vai. Mình đi đầu tiên. Vác một thùng nặng, mình trở vào ống dẫn, kêu lên:
- Ibara!
Phần hóc búa bắt đầu khi qua tới đầu kia. Cái thùng nổi bồng bềnh, nhưng rất khó đẩy lên và đưa qua chỗ vành đá mình đã làm vỡ bằng dygo. Thùng thì nặng, rất khó lấy đủ lực đẩy trong khi đứng nước. Nhưng mình đã làm được, và đặt thùng an toàn xa khỏi ống dẫn.
Một lúc sau, Alder và Siry cũng tới nơi. Mình giúp họ đưa thùng lên khỏi nước, rồi đặt gần thùng đầu tiên.
Sau đó cả ba lại phóng xuống nước với tiếng kêu lớn “Denduron”, và chúng mình ngược lại lộ trình.
Dù đó là một công việc mệt mỏi, chán ngắt nhưng tụi mình luôn cảnh giác. Nếu trượt chân, rơi rớt là… bùm. Mất mấy tiếng mới hoàn tất, nhưng tất cả đều ổn. Ba mươi thùng tak đã được chất đống trên lãnh địa Ibara.
Alder, Siry và mình ngồi bên rìa ống dẫn nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi là thua luôn. Nhưng không kéo dài. Không thể. Mình tuyên bố:
- Chúng ta đã trở lại đúng thời gian.
Siry hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Là chúng ta lại đang ở trong thời gian của Ibara. Một cuộc xâm lăng sắp xảy ra, nhớ không?
Cuortney, mình chấm dứt nhật ký này tại đây. Mình quá lo lắng, đến không thể viết gì hơn nữa. Sẽ cho bạn biết sự chuẩn bị của tụi mình trong nhật ký tới. Giả dụ có nhật ký tới. Mình mừng c Alder đi cùng. Anh ấy luôn chứng tỏ là một trợ thủ đắc lực. Biết anh ở bên mình trong trận chiến, làm mình thêm tin tưởng là chúng mình thật sự có một cơ hội. Cơ hội tốt đến thế nào? Mình không biết. Ít ra, mình có thể nói, tụi mình đã làm tất cả những gì có thể.
Mình vừa sợ vừa phấn khích. Bây giờ nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra, rõ ràng mưu đồ của Saint Dane là để dẫn tới vụ này. Hắn nghĩ Ibara sẽ là con đô-mi-nô đầu tiên bị xô đổ trong kế hoạch lật đổ Halla. Mình nói: hắn sẽ nhận được một bất ngờ lớn. Mình ao ước nhìn mặt hắn khi tụi mình thổi bay đoàn quân của hắn vào quên lãng. Thậm chí, nếu tụi mình thua, bảo đảm là tụi mình sẽ tiêu diệt càng nhiều dado càng tốt. Bây giờ mình đang chơi theo luật của hắn. Hắn đang xáo trộn các lãnh địa, để cố bóp nát Halla. Mình đang xáo trộn các lãnh địa để cố ngăn chặn hắn.
Chỉ một trong hai – mình hoặc hắn – chứng minh được là ai đúng.
Vì vậy, chúng mình tiến tới.
CHẤM DỨT NHẬT KÍ #31
NHẬT KÍ # 31
(Tiếp theo)
IBARA
Trên Denduron có hai cổng ống dẫn, mình không biết được quăng vào cổng nào. Một ở trên đỉnh núi tuyết sừng sững trên làng Milago. Cổng kia bị vùi sâu dưới nhiều tần đá, lối vào ống dẫn đã bị phá hủy kạch tak nổ tung, để triệt tiêu mỏ minh thạch. Nhưng dù cổng nào thì tụi mình cũng đã chuẩn bị. Một là dygo đưa chúng mình từ núi xuống, hoặc đục qua những đường hầm sụp đổ. Việc vượt qua cổng ống dẫn là điều mình ít lo lắng nhất.
Phóng qua ống dẫn trong một cái xe là một trải nghiệm mới. Nếu không đang lãnh một trách nhiệm cấp bách, mình có thể nói là rất thú vị. Mình buông cần điều khiển, vì đã được năng lực của ống dẫn đưa đi. Tầm nhìn của hai chúng mình chỉ là qua khung cửa phía trước dygo. Cũng tốt. Mình không muốn nhìn ra biển thời gian và không gian bên kia vách pha lê, để thấy bất cứ thay đổi nào rất có thể đã xảy ra sau những gì chúng mình làm trên Zadaa.
Vì ở trong dygo khép kín, mình không nghe được tiếng nhạc của ống dẫn. Tiếng nhạc đó luôn báo khi tới cuối cuộc hành trình. Hai mắt căng ra chăm chăm nhìn phía trước, mình tìm kiếm dấu hiệu là đã tới nơi vì sợ dygo lao vào cổng đã bị lấp vùi và đâm sầm phải vách đá.
Mình không cho Siry biết chuyện này. Nó có quá đủ chuyện để lo lắng rồi.
Sau vài phút di chuyển, mình quyết định không dám mạo hiểm khởi động mũi khoan. Mình đoán, mũi khoan sẽ đưa hai đứa mình xuyên qua bất cứ thứ gì. Nhưng hóa ra mình không cần phải lo lắng. Mũi khoa mới vừa khởi động, hai đứa đã được trút xuống miệng ống dẫn. Ánh sáng chói lòa rọi qua cửa sổ hẹp của quả cầu. Dù tụi mình ở đâu, thì cũng không phải bên dưới hàng tấn đá.
Bật tung cửa, mình nói:
- Ra thôi.
Một hình ảnh quen thuộc. Chúng mình đang ở trong hang động trên đỉnh núi, nơi lần đầu mình đặt chân lên một lãnh địa khác hẳn lãnh địa mình đang sống. Denduron. Chợt nghĩ tới cậu Press. Cậu sẽ nghĩ gì về việc mình đang làm? Mình không dám nghĩ xa hơn nữa, vì đó là một ý nghĩ kém vui.
Siry hỏi:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu?
Nó có vẻ mệt mỏi. Mình nghĩ, chẳng còn gì làm nó bất ngờ nữa.
- Denduron là lãnh địa đầu tiên Lữ khách đã đánh đại Saint Dane. Này, mặc những thứ này vào.
Một chồng quần áo da và lông thú đặt gần ống dẫn. Mình không bận tâm chuyện hòa trộn vào lãnh địa. Nếu người ta thấy chúng mình ngồi trong một dygo màu bạc lăn bánh tiến tới, thì chuyện mặc gì đâu còn quan trọng nữa. Sẽ không còn chuyện phải trà trộn hóa mình trên Denduron. Mình quan tâm tới thời tiết hơn. Hai đứa đang mặc áo phong phanh của Ibara nhiệt đới. Sẽ bị chết cóng trên Denduron. Mình quăng quần áo Ibara vào dygo, rồi một lần nữa lại tròng vào bộ đồ da của Denduron. Mình nhận ra ngay một sự khác biệt. Quần áo được làm tốt hơn lần trước mình đến nhiều. Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy người Milago đã tiến bộ sau thất bại của Saint Dane. Sẽ còn nhiều điều khác nữa. Mình giải thích cho Siry:
- Vùng này có hai sắc tộc. Milago và Bedoowan. Người Milago là nhà nông, Bedoowan tiến hóa và tri thức hơn, sống trong một thành phố lâu đài tráng lệ – nơi họ chỉ huy một đội quân đối xử với người Milago như những nô lệ. Nông dân bị ép buộc khai thác mỏ khoáng sản quí giá gọi là minh thạch. Đó là nền tảng sự giàu có của người Bedoowan. Các khu mỏ có thể sập bất cứ lúc nào, còn người Milago thì chết dần mòn. Họ nổi loạn và người Bedoowan bị đánh bại. Lữ khách ở đây tên là Alder. Anh ấy là người Bedoowan. Alder đã nói với tôi, bây giờ hai sắc tộc chung sống hòa bình. Bedoowan cung cấp chuyên môn hiện đại, Milago được thực hành nâng cao tay nghề. Tóm lại, đây là nơi Saint Dane bị ngăn chặn lần đầu tiên.
Thay quần áo xong, tụi mình xỏ chân vào mấy đôi giày đế da. Thật khó tin là mình có thể nói: trang phục rất thoải mái. Da mềm và cắt may tinh xảo. Nếu có đồ lót riêng lúc này, chưa chắc mình đã cần tới. Hai đứa leo lại vào dygo. Mình nổ máy rồi nhẹ nhàng tiến tới. Qua khỏi hang, chúng mình tiến vào vùng sáng chói lòa của Denduron. Hình ảnh đầu tiên là cánh đồng tuyết mênh mông, nơi mình và cậu Press đã bị quig tấn công. Mình vui mừng thông báo, không có cái sừng quig nào nhô lên từ tuyết. Như trên Zadaa, tại đây lũ quig không quấy rầy tụi mình. Bước ngoặt đã qua rồi.
Dydo dễ dàng lăn bánh trên tuyết, tạo ra những vết hằn sâu. Siry gần như hoàn toàn nín lặng, tận hưởng cảnh quan kỳ lạ uy nghi của rặng núi phủ tuyết chung quanh chúng mình. Một lãnh địa vô cùng xinh đẹp. Gồ ghề, nhưng tuyệt đẹp. Trên đường xuống làng Milago, nó chỉ hỏi một câu khi ngước nhìn trời:
- Tôi có bị điên không?
Mình phì cười: Không. Ở đây có ba mặt trời.
Siry chớp mắt, ngồi dựa vào lưng ghế. Nó ngạc nhiên đến sững sờ. Khi quyết định cùng nhóm Jakill ra đi để tìm hiểu sự thật, nó không thể ngờ đến những gì tự mình đang dấn thân vào.
Khi chúng mình xuống thấp hơn, tuyết dần dần nhường lối cho cỏ. Mình tắt máy dygo. Hai đứa bước ra ngoài, quan sát quang cảnh. Từ trên cao, chúng mình nhìn xuống làng Milago mới dưới thung lũng. Lần cuối cùng mình thấy, nơi này chỉ là một cảnh hoang vắng tiêu điều. Vụ nổ mỏ đã tàn phá lâu đài của người Bedoowan và xé nát vùng nông thôn. Nhiều ngôi làng của người Milago cũng bị hủy hoại. Bây giờ không còn chút dấu vết nào của sự tàn phá. Trái lại, những túp lều của người Milago đã được tái thiết tốt hơn nhiều. Trông chúng rộng rãi hơn, vững chắc hơn. Con đường đất nhỏ quanh co giữa các túp lều, giờ trông có trật tự và vững chắc hơn. Hình như chúng được lát đá. Bên kia ngôi làng, mình thấy nông trại mênh mông, hoa màu trù phú. Tất cả đều có vẻ hoàn hảo.
Một thứ khác làm mình mỉm cười. Lúc này là buổi chiều muộn, ba vầng dương đang từ từ xuống nơi chân trời. Dưới làng đã lấp lánh ánh đèn. Khi mình tới đây lần trước, Milago không có đèn. Họ không có bất cứ loại năng lượng nào. Chỉ đến khi bước vào lâu đài của người Bedoowan, mình mới nhận ra lãnh địa này tiến bộ hơn mình tưởng lúc đầu. Bedoowan đã kìm giữ Milago trong thời đại tối tăm. Đúng nghĩa đen. Mình sung sướng đến rợn người khi thấy bây giờ Bedoowan đã chia sẻ kiến thức với Milago. Làng Milago đã sinh động hẳn lên.
Mình bảo Siry:
- Chúng ta xuống thôi kẻo trời quá tối.
Trở lại vào dygo, chúng mình tiếp tục hành trình. Mình bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo. Đó có lẽ là việc khó khăn nhất trong tất cả các việc. Mình không muốn gặp Alder, vì cũng lý do không muốn gặp Loor. Mình không muốn anh ấy trở lại Ibara. Khổ nỗi, chúng mình lại cần anh ta giúp trên Denduron này. Tìm được một vị trí rậm rạp giống như những cây thông, mình kéo dygo vào.
- Chúng ta đi bộ một quãng đường còn lại, để không làm ai phát hoảng.
Ra khỏi quả cầu, chúng mình lấy cành lá phủ sơ sơ lên dygo. Ngụy trang không tốt lắm, nhưng chúng mình chỉ có thể làm tới thế
Vừa đưa Siry xuống làng, mình vừa nói:
- Chúng ta cần phải tìm anh chàng Lữ khách.
Chắc không ai nhận ra mình. Đã mấy năm qua rồi, và mình không còn là thằng nhóc nhút nhát, rời bỏ nơi này ngay sau khi lâu đài của Bedoowan bị phá hủy. Mình vẫn còn hơi sợ, nhưng không còn quá nhỏ nữa. Không ai nhìn hai đứa tới lần thứ hai khi mình và Siry đi qua những con đường làng tấp nập. Bây giờ cộng đồng này đang phát triển. Không còn là một nơi ai cũng biết nhau. Lều đã trở thành nhà. Phố xá không còn ngập bùn, ánh đèn làm nơi này thân thiện và ấm cúng. Chẳng còn gì giống với ngôi làng xơ xác khi mình rời khỏi đây. Trừ một điều. Dọc theo một con phố là một quảng trường. Mới nhìn, trông như một công viên. Hàng rào thấp màu đen bao quanh một bãi cỏ, dễ làm mình tưởng tượng đến một nơi mọi người đến picnic. Nhưng đó không là công viên. Đó là một đài kỷ niệm. Giữa quảng trường là một vòng rộng bằng đá. Mình nhận ra, nó giống như lối vào một mỏ đá minh thạch ngày trước. Chính trên bệ đài đá này, Saint Dane đã chỉ đạo lễ Chuyển vận tàn ác của hắn, nơi một người thợ mỏ đã được chọn để cân với minh thạch thu hoạch được trong ngày. Nếu trọng lượng minh thạch không bằng người thợ mỏ, ông ta sẽ bị quăng vào hầm mỏ cho chết. Hình như kiến trúc này được đặt ở đó như một đài kỷ niệm và… nhắc nhở.
Chúng mình hỏi một dân làng đường tới doanh trại của chiến binh Bedoowan. Mình nghĩ đó là nơi tốt nhất để tìm Alder. Người đó chỉ mình tới triền dốc trên biển, nơi lâu đài Bedoowan từng tọa lạc. Mình biết đường. Đi qua làng và một đồng cỏ, chúng mình thấy ánh đèn phía trước. Mình nói cho Siry biết, trước cuộc chiến triền dốc phủ cỏ trải dài tới biển. Từ trên đỉnh dốc người ta không hể ngờ một lâu đài đồ sộ được xây dựng vào trong vách đá bên dưới, Khi những hầm mỏ bị phá hủy, lâu đài đổ xuống biển, kéo theo nhiều đất đai bên trên nó.
Tới gần hơn, chúng mình thấy ánh đèn phát ra từ nền móng thành phố lâu đài bị phá hủy. Nó đã trở thành doanh trại của những chiến binh Bedoowan. Một bậc thềm đá cổ dẫn xuống một khoảng trống rộng. Mình nhận ra đó là đấu trường, nơi tụi mình đã chiến đấu với lũ quái quig. Kỷ niệm làm mình ớn lạnh. Không bao giờ mình tưởng thấy lại nơi này.
Đứng bên đấu trường đổ nát, Siry và mình nhìn xuống quang cảnh như một trò chơi. Nhiều chiến binh đứng thành vòng tròn, đang chăm chú theo dõi hai chiến binh đấu vật. Cuộc tỉ thí không có vẻ tàn khốc. Các chiến binh hoan hô, tán tụng đối thủ. Có vẻ họ chỉ vui đùa. Cảm giác thật bất ngờ. Trước kia, khi mình có mặt tại đây, họ là những kẻ xấu. Bây giờ không như thế nữa.
- Dám cá cược không?
Một tiếng nói vang lên sau hai đứa. Không cần quay đầu lại mình cũng biết là ai. Mình trả lời:
- Nếu anh là đấu thủ. Tôi chỉ đặt cược vào điều tôi chắc chắn thôi.
Thình lình mình bị nhấc lên bằng một vòng tay ôm mạnh mẽ. Nếu không biết rõ hơn, mình đã tưởng là bị xiết tới nát xương. Không có gì xa hơn sự thật cả. Alder thân mật nói:
- Chào, Pendragon.
- Ôi, gặp anh tôi mừng quá.
Buông mình ra, Alder lùi lại. Mình quên khuấy là anh chàng này to con đến thế nào. Dù mình đã cao thêm mấy phân, anh ta vẫn cao vượt hẳn mình. Mái tóc nâu đã mọc dài hơn, gần chấm vai. Quần áo da nhẹ nhàng như hai đứa mình, thay vì bộ giáp nặng nề của chiến binh Bedoowan. Chắc Alder đã xuống ca trực. Như mình đã viết trước đây. Alder là một chiến binh được đào tạo bài bản, nhưng tính tự tin và lòng dũng cảm có được là từ chiến trường. Đó là một con người thật dễ thương với nụ cười luôn nở trên môi.
Nhưng lúc này thì không. Vẻ mặt u ám, anh nói:
- Ước gì tôi cũng có thể nói là rất mừng được gặp cậu, Pendragon, tôi đã thấy cỗ máy đó. Nhiều người đã thấy. Tôi không biết phải giải thích với họ thế nào. Sao cậu có thể đem một vật từ lãnh địa khác tới đây như vậy?
- Để cứu Halla.
Alder bối rối. Mình hiểu. Mình phải đích thân giải thích. Sau khi giới thiệu Siry, ba chúng mình ngồi trên vành đai đấu trường, mình kể cho Alder nghe mọi chuyện, không giấu diếm điều gì. Anh lắng nghe những gì mình nói. Việc này cũng có ích cho cả Siry. Kế hoạch của mình chiến đấu với Saint Dane trên Ibara đi ngược lại tất cả những gì Lữ khách chúng mình biết là lẽ phải, nhưng đó là cách duy nhất. Sau cùng, khi mình cho Alder biết lý do mình và Siry tới Denduron, mình có cảm giác như vừa thoi một cú vào bụng anh. Mãi một lúc lâu, anh vẫn không nói gì. A nhìn xuống các đồng đội đang cười nói vui đùa. Mình cảm thấy ân hận. Nếu hai đứa mình không có mặt tại đây, chắc Alder đã ở dưới đó cùng họ. Đó không phải là cái cách “chuyện phải thế thôi”. Anh ấy là một Lữ khách.
Sau cùng, Alder mệt mỏi thở dài rồi nói:
- Để làm theo yêu cầu của cậu, chúng ta cũng có thể làm nguy hại tới tương lai của Denduron. Cậu có nghĩ đến điều đó không?
- Có. Nhưng Alder à, đây không chỉ là chuyện vì Veelox, mà là vì Halla. Nếu Saint Dane chiếm được Ibara, anh sẽ phải đối đầu với đoàn quân dado ngay tại nơi này.
- Điều cậu yêu cầu rất nguy hiểm. Chúng ta không thể làm một mình.
- Anh tìm trợ giúp được không?
- Pendragon, mọi người còn nhớ cậu. Họ nhớ cậu đã giúp Milago thoát khỏi sự chuyên chế độc ác của Bedoowan như thế nào. Người duy nhất họ tôn kính hơn, là ông Press. Nhưng ông không còn ở đây nữa, phải không?
Một lần nữa mình lại có cảm giác cậu Press sẽ không tán dương những gì mình đang làm. Nhưng như Alder nói, cậu không còn đây nữa. Bây giờ là màn trình diễn của mình.
Alder nói:
- Tôi có thể tìm người giúp cậu. Với một điều kiện.
- Nói đi.
- Cậu phải đưa tôi tới Ibara.
Mình nhảy dựng lên:
- Không được. Tôi không thể đánh liều sinh mạng anh lần nữa. Hai lần là quá nhiều rồi.
- Pendragon, đây không là việc thương lượng. Vị trí của tôi là ở bên cậu, chiến đấu với Saint Dane. Vì sao cậu từ chối, trừ khi cậu nghi ngờ những gì đang làm.
Mình
- Đúng, tôi nghi ngờ những gì mình đang làm. Vừa hành động, tôi vừa cố tính toán. Nếu có điều gì xảy ra cho tôi, cho chúng ta, thì chuyện gì sẽ xảy đến với các Lữ khách. Đó là lý do tôi đã không liên lạc với Loor. Nếu ba chúng ta không qua khỏi trận này, trong khi ông Gunny và Spader đang bị kẹt lại tại Eelong, chỉ còn lại Patrick, Loor, Aja và Elli trên Quillan. Họ sẽ cần anh, Alder. Chúng ta không thể liều lĩnh được.
Alder bình tĩnh nói:
- Nếu trận đánh này quan trọng như cậu nói, thì chuyện còn lại bao nhiêu Lữ khách không là vấn đề nữa. Chiến tranh sẽ được kết thúc.
- Đồng ý. Nhưng tôi không muốn anh tham gia vào vụ này.
- Vì sao? Nguyên nhân thật sự là gì? Vì cậu sợ tôi bị thương? Hay nghi hoặc những gì cậu đang làm?
- Tôi không nghi hoặc.
Mình quả quyết nói. Alder dứt khoát:
- Vậy là vị trí của tôi không còn gì bàn cãi nữa.
Mình cứng họng. Cố tìm một lý do khác để anh ta ở lại, nhưng tìm không ra.
Siry còn đế thêm:
- Tôi thấy ý kiến anh ấy đi cùng cũng hay đấy chứ.
Sau cùng, mình đành phải nói:
- Tốt thôi. Anh được tiếp nhận. Tôi phản đối, nhưng anh được tiếp nhận.
- Có lẽ cậu nên nói là vui mừng vì có tôi tới đó giúp một tay chứ.
- Cũng được.
Mình nhận ra là đang tỏ ra vô ơn. Một lần nữa, vì mình, Alder lại bước vào vòng nguy hiểm. Anh ấy là một người bạn, một Lữ khách tốt. Đáng lẽ mình không nên nóng gi như vậy. Mình dịu giọng nói:
- Xin lỗi Alder. Tôi mừng có anh giúp đỡ. Chỉ vì không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với anh.
Đứng dậy, Alder đặt tay lên vai mình:
- Từ những gì cậu đã cho tôi biết, thì cách tốt nhất bảo đảm không gì xảy ra cho bất cứ ai trong chúng ta là: đánh bại Saint Dane trên Ibara.
Trời đã khuya, chúng mình cần nghỉ ngơi. Alder tìm cho tụi mình mấy giường thoải mái của doanh trại trong lâu đài đổ nát. Trở lại đây, mình hơi rờn rợn, khi nhớ lại chính mình là kẻ làm nổ tung nơi này. Không thể nào ngủ nổi. Công việc phía trước sẽ rất khó khăn và nguy hiểm. Mình không nói về cuộc chiến với Saint Dane, mà là việc trên Denduron.
Sáng hôm sau Alder dậy sớm để chuẩn bị. Khi mình và Siry thức giấc, ăn chút gì đó, thì Alder đã tập hợp xong hai mươi người tình nguyện từ làng Milago. Chúng mình gặp họ tại bãi đất trống giữa làng và lâu đài đổ nát. Mình nhận ra mấy người. Điều khác biệt lớn nhất với lần trước mình ở đây là: bây giờ trông họ rất khỏe mạnh. Hồi đó, tất cả đàn ông đều xám xịt như người chết, vì phải lao động trong hầm mỏ và hít thở hơi độc khi minh thạch được tách ra khỏi đá. Bây giờ trông họ béo tốt, mạnh khỏe. Mình cảm thấy áy náy khi sắp phải yêu cầu họ làm những gì.
Trưởng nhóm tình nguyện này là một người đàn ông mình còn nhớ rõ. Đó là Rellin, sếp thợ mỏ và là lãnh đạo cuộc cách mạng chống lại Bedoowan. Bây giờ ông là thủ lãnh của người Milago, và vẫn là một thủ lãnh uy quyền, tự tin như mình còn nhớ. Chỉ thiếu một điều: sự phẫn nộ. Bây giờ ông thư thái với thế giới của mình. Hy vọng mình sẽ không làm rộn cái thế giới đó quá nhiều.
Ông thân mật ôm mình, nói:
- Pendragon, cậu đã lớn rồi.
- Cháu không thể tin nổi những gì thấy tại đây. Một ngôi làng hoàn toàn đổi mới.
- Đúng vậy, nhưng phần lớn là nhờ cậu và ông Press. Tôi rất buồn nghe tin ông đã qua đời.
Mình gật đầu cảm kích. Rellin
- Để tưởng nhớ ông, và vì những gì cậu đóng góp tạo nên thế giới này của chúng tôi, chúng tôi sẵn lòng làm những gì cậu yêu cầu. Cậu hiểu là sẽ có nguy hiểm chứ?
- Có, cháu hiểu. Cháu sẽ không xin trợ giúp nếu đây không là việc vô cùng quan trọng.
- Chuyện gì khiến nó quan trọng đến thế?
Mình biết là phải trả lời câu hỏi đó, tất nhiên không thể cho ông ta biết toàn bộ sự thật, nhưng ông xứng đáng được biết một vài chi tiết. Mình nói:
- Một ngôi làng cách xa đây đang cần cháu giúp. Như Milago, họ đang gặp mối nguy hiểm, có thể bị hủy diệt bởi một lực lượng độc ác và dũng mãnh. Cháu đang cố hết sức để giúp họ.
- Cậu đúng là một người thích phiêu lưu mạo hiểm, Pendragon. Một thiên hướng cao thượng, nhưng nguy hiểm, khi bận lòng vào những vụ xung đột như thế.
Rellin nói trúng vấn đề một cách quái đản.
- Dạ, nhưng đó là điều đúng phải làm.
- Vậy thì, vì cậu và vì thiên hướng cao thượng của cậu, tôi sẽ đưa người của mình xuống lại hầm mỏ để tìm tak.
Mình thành thật nói:
- Cảm ơn ông.
Đây là những con người dũng cảm. Ước gì mình có thể nói với họ, việc thai thác tak cũng chính là để bảo vệ tương lai của họ, việc khai thác tak cũng chính là bảo vệ tương lai của họ.
Rellin nói:
- Cậu biết đó, mạch tak đã bị vùi sâu trong lòng đất. Sẽ mất rất nhiều công sức mới mở lại được.
- Không quá tốn công sức như ông
Mình đưa ông Rellin và các thợ mỏ tới dygo. Đi bên mình, Siry thì thầm hỏi:
- Tak có gì đặc biệt đến thế?
- Đó là một chất thiên nhiên họ phát hiện trong khi khai thác minh thạch. Một thứ đất mềm, màu đỏ, có thể nặn thành quả bóng, như đất sét.
- Nó là gì, thuốc độc à?
- Một chất nổ mạnh kinh khủng. Một hạt tí xíu có thể làm nổ tung một trong những ngôi lều kia. Những người thợ mỏ định sử dụng tak chống lại Bedoowan nhưng điều đó sẽ làm thay đổi sự tiến hóa của xã hội. Vì với tak, người Milago sẽ trở thành những chiến binh. Sau khi hạ Bedoowan, Rellin định chinh phục những vùng khác trên Denduron. Ngôi làng thanh bình này sẽ thành một thành phố của chiến binh. Không bao giờ họ có được cơ hội đó. Sau vụ nổ, mỏ tak bị chôn vùi quá sâu, họ không thể khai thác được nữa.
- Trừ khi có dygo.
- Chính xác. Tôi muốn thổi tung Saint Dane về bất kỳ nơi nào mà hắn đã xuất phát. Với một vũ khí như tak, chúng ta sẽ có cơ hội chống lại đoàn quân của hắn, nếu không…
Mình không nói hết câu. Siry hỏi:
- Nhưng sau khi chúng ta đào đường hầm, liệu họ sẽ tiếp tục khai thác không?
- Không. Nơi này đã khác trước, họ không còn chiến tranh nữa.
Siry vẫn chưa hết lo lắng:
- Chỉ mong chúng ta không thổi tung người dân Denduron trở lại như xưa.
Mình gạt đi:
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
Rellin và hai mươi người thợ mỏ thật sự kinh hoàng khi thấy dygo. Kinh hoàng là phải thôi. Mình đặt chuyện để nói với họ dygo đã tới từ một thành phố rất xa, phía bên kia núi, như thế nào. Biết họ có cả đống thắc mắc, nhưng mình không cho họ cơ hội hỏi. Siry và mình lên ngay quả cầu, lái về hướng lâu đài. Không cách nào biết mạch mỏ tak ở đâu. Mình ngưng lại tại nơi hẻo lánh. Trong khi mấy người thợ mỏ sợ hãi đứng nhìn, mình điều khiển mũi khoan hạ xuống. Với một cú nhấn lên bàn đạp, mũi khoa khoét sâu vào đất. Tụi mình “lên đường”.
Khoan mỏ là việc đơn giản. Nhưng tìm thấy tak thì không đơn giản chút nào. Kế hoạch của mình là đào nhiều địa đạo để thợ mở thăm dò tak. Nếu không thấy gì, lại đào tiếp. Công việc nặng nhọc kéo dài nhiều ngày vẫn không có kết quả. Gặp mấy quặng minh thạch nhỏ, nhưng thợ mỏ không dám đào. Để kéo dài mạng sống của mấy trăm con người, họ đã phải chung sống với thứ ngọc xanh đó thế là đủ rồi.
Trong khi tiếp tục khoan đào, một số thợ mỏ khác đóng những thùng gỗ để chúng mình vận chuyển chất nổ. Thùng chứa là phần rất quan trọng. Vì tak phân hủy khi hòa với nước, mà lối vào Ibara phải qua hồ nước nên thùng chứa phải kín để nước không lọt vào. Họ cũng làm một xe trượt lớn và phẳng, để có thể kéo tak lên và vượt xa khỏi núi. Tất nhiên họ không biết là hai đứa mình chỉ đi nửa đường thôi.
Mình thật sự xúc động vì sự làm việc cật lực của mọi người. Khi nghe tin họ đang lao động vì ai, càng lúc càng thêm nhiều người tình nguyện tham gia. Thậm chí có người tình nguyện theo mình đi chiến đấu, nhưng mình không thể nào chấp thuận. Sau cùng, số thợ mỏ đủ đông để chia thành nhiều ca. Vì vậy luôn có người làm việc suốt cả ngày. Mình tin chắc, nếu có tak, chúng mình sẽ tìm ra.
Sống bên Alder thật thú vị. Anh chỉ dẫn cho Siry vài đường tác chiến, biểu diễn kỹ xão sử dụng trường thương bằng gỗ, một môn mà anh và Loor đều tinh thông. Siry là một học trò nhiệt tình, nhưng không cách nào biến nó thành một chiến binh trong thời gian ngắn ngủi như thế. Chủ yếu cho vui. Vui cũng quan trọng lắm. Quá lâu rồi, tụi mình chưa làm điều gì hơi có vẻ vui chơi một tí.
Nhìn hai người luyện đấu với cây gỗ dài, mình chợt nẩy ra một ý tưởng. Sau khi mở thêm một đường hầm mới bằng dygo, mình lái nó trở lại lên núi, tới ống dẫn. Mình không nói với ai, vì không định đi lâu. Đậu xe ngoài cửa hang, mình tiến vào trong, bước vào lòng ống dẫn:
- Quillan!
Vừa dứt lời, ống dẫn lập tức kéo mình tới lãnh địa với toàn kỷ niệm buồn
Tới cổng ống dẫn, mình hấp tấp thay quần áo, mặc vào bộ đồ xám khó tả, đặt gần đó. Mình không gặp con quái quig nhện bằng máy nào. Không hề ngạc nhiên. Vì lãnh địa này đã bị tiêu diệt. Ra khỏi nhà kho mênh mông có cổng vào ống dẫn, mình leo lên khu giải trí mái vòm kỳ lạ, nơi lần đầu mình nếm mùi Quillan. Rất buồn báo cho bạn biết: khu giải trí đang náo nhiệt. Những trò chơi của Quillan đã trở lại, và sầm uất hơn bao giờ. Thật đau lòng khi thấy cảnh này.
Đường phố không có gì thay đổi. Không biết theo tiêu chuẩn trên Quillan, thời gian đã qua là bao lâu rồi, nhưng lãnh địa này trông vẫn giống như lần đầu mình nhìn thấy. Đường phố chật cứng những con người di chuyển như xác ướp vô hồn. Những màn hình khổng lồ trên các nhà cao tầng vẫn chiếu cùng một hình ảnh những mẫu hình học, thỉnh thoảng xen kẽ bản thông báo của một xướng ngôn viên không tên. Mình buồn chết được. Blok đã thắng. Saint Dane đã thắng. Mình đã thất bại thảm hại trên Quillan.
Điểm đến của mình là một khu thương mại ngầm bỏ hoang, nơi mình đã gặp gỡ một nhóm chống đối, tự gọi là “phục hưng”. Mình biết rõ lộ trình. Tìm thấy tòa nhà xây dựng trên khu mua sắm bỏ hoang, mình đi xuống cầu thang cổ lỗ, tiến qua một loạt hành lang quanh co, sau cùng là lỗ hỗng trên bức tường xi măng do những người phục hưng tạo thành lối vào.
Mình không thấy một thành viên phục hưng nào. Cũng không thấy Elli, Lữ khách. Không sao. Mình không tới đây để tìm hiểu về Quillan. Mình tới vì vũ khí. Mình tìm thấy chúng trong một quầy hàng bỏ hoang từ lâu. Thật đau lòng khi không thấy một người phục hưng nào canh gác vũ khí. Thêm một dấu hiệu nữa chứng tỏ cuộc vận động khôi phục đã thất bại. Họ không cần đến vũ khí nữa.
Nhưng mình cần. Mình tìm thấy một đống roi sắt đen, dài gần hai mét. Dụng cụ giết dado. Mình không biết chúng làm bằng gì, hay hoạt động ra sao. Mình chỉ biết, khi đâm trúng dado bằng cây roi đó, nó sẽ làm nguồn điện dado mất tác dụng. Kết quả? Dado chết queo.
Mình đứng nhìn đống vũ khí, tự hỏi vì sao mình đã mất công tới đây? Tụi mình sắp đụng trận với hàng ngàn dado. Nếu dùng vũ khí này, trận chiến sẽ kết thúc. Hơn nữa, mình chỉ biết sử dụng loại vũ khí giống những cây roi đó thôi. Nhìn Alder hướng dẫn Siry, mình đã nhận ra điều đó. Chắc bạn sẽ nói có chúng mình sẽ tự tin hơn. Mà tự tin là điều mình đang rất cần. Cầm một chục vũ khí nhẹ đó, mình trở lại ống dẫn
Mình biết cầm cả nắm roi sắt vào ống dẫn là quá liều. Nếu bị một dado an ninh nào phát hiện, mình tiêu luôn. Mình cố ngụy trang chúng bằng một cái mền cũ rách của những người phục hưng bỏ lại. May ra mọi người sẽ tưởng mình ôm bó củi dài. Hay chổi. Hoặc ván trượt. (Phải, đúng vậy). Hoặc nghĩ là gì cũng được, ngoài vũ khí giết dado. Khi đã lên tới mặt đất, mình đi gần những tòa nhà, cố lẩn tránh mọi người. Tới một điểm, mình thấy hai dado an ninh xăm xăm tiến tới. Ruột gan mình lộn tùng phèo. Thình lình cảm thấy ý tưởng tới Quillan ngu ơi là ngu. Phó mặc cả một trận chiến cho may rủi, chỉ để có một li thỏa mãn. Mình nín thở.
Hai dado đi ngang qua mình.
Chuyến đi trở lại Denduron không có gì xảy ra. Thay lại bộ đồ da tại cổng, mình nhảy vào ống dẫn. Trong hang động trên Denduron, mình đặt đống vũ khí bên cạnh ống dẫn, rồi nhảy ngay vào dygo, trở xuống núi. Tất cả chỉ mất vài tiếng đồng hồ. Không ai biết mình đã ra đi. Kể cả Alder và Siry. Tới Quillan là quá liều lĩnh, nhưng mình mừng là đã làm chuyện đó.
Không biết tính thời gian chính xác trên Denduron như thế nào. Nếu phải đoán, mình nghĩ là đã ở trên lãnh địa này được ba tuần rồi. Mình bắt đầu nghĩ đó là thời gian vô ích. Nếu tak ở sâu hơn dưới những đường hầm nông đã đào, như vậy tụi mình sẽ phải đào bới phức tạp hơn nhiều, để thợ mỏ có thể xuống sâu hơn. Cũng có nghĩa là mất thêm nhiều thời gian nữa. Mà mình thì không muốn mạo hiểm, làm nhiễm độc những con người đang lao động vất vả này. Sau mấy tuần không tìm được gì, mình bất đầu đối diện với khả năng: tụi mình sẽ phải chiến đấu với dado mà không có tak…
Khi thấy vệt đỏ đầu tiên lộ ra, các thợ mỏ xúm lại quan sát. Rellin dùng ngón tay móc một miếng đất đỏ vo tròn thành một quả bóng nhỏ. Trở lại cửa đường hầm, trước mắt mọi người, ông ném quả bóng đất lên một gờ đá. Bùm! Khối đá tan nát tạo thành một cơn mưa đá nho nhỏ. Tiếng nổ lớn đến nỗi mình bị ù tai. Khi không gian lắng xuống. Rellin quay lại nhoẻn miệng cười với mình. Mình quay lại nhìn Siry:
- Đó là… tak.
Siry sững sờ:
- Có lẽ chúng ta thật sự có một cơ hội rồi.
Tiến trìnhhai thác thoáng sản thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu đào không đúng cách thì nó sẽ phát nổ. Mình yêu tâm vì thợ mỏ không hấp tấp. Họ chỉ có những dụng cụ thô sơ, không được dùng tới từ những ngày còn khai thác minh thạch. Phát hiện ra đây là mạch mỏ chính, họ thận trọng đào, đổ đầy vào những cái bao, rồi chuyển lên khỏi đường hầm. Sau nhiều ngày, những thùng gỗ đầy dần. Còn có thể khai thác nhiều hơn nữa, nhưng mình không biết dygo kéo nổi không. Sau đó, các thùng gỗ được bịt kín bằng sáp ong, để nước không thấm vào.
Công việc hoàn tất. Dydo được nối với ván trượt tuyết bằng dây thừng dày, và các thùng gỗ được chất lên ván.
Siry hỏi:
- Anh tin chắc nó không nổ tung trên đường lên núi chứ?
- Không. Tôi không biết cả chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta qua ống dẫn.
Nó rầu rĩ:
- Tôi chẳng muốn nghe câu đó tí nào.
Sau nhiều câu cảm ơn và tạm biệt, chúng mình đã sẵn sàng lên đường. Mình nói với Rellin là ông và người của ông đã làm một việc quan trọng, hy vọng việc làm này sẽ bảo đảm cho quê hương Siry được yên bình trong một thời gian dài. Ông trả lời:
- Pendragon, tôi tin những gì cậu vừa nói. Tak đã đem lại hòa bình cho Milago. Tôi tin nó lại sẽ giúp ích.
Alder, Siry và mình leo vào dygo. Cái xe này không được thiết kế cho ba người, vì vậy tụi mình phải né cùi chỏ và đầu gối của nhau. Siry nhỏ nhất, ngồi chen vào giữa hai ghế. Cả ba chúng mình đều mừng vì đây không là chuyến đi quá dài… vì nhiều lý do.
Alder cảnh cáo:
- Chầm chậm thôi. Tránh dằn xóc.
Quá đúng, không thể đùa được. Mình vào số dygo. Chỉ bị một chút sức căng từ trọng lượng tak, chúng mình tiến tới. Chuyến đi là một sự tra tấn tinh thần. Tụi mình đang kéo theo lượng chất nổ đủ để phá sập cả một quả núi. Chỉ một cú va chạm là đủ cho tụi mình bốc hơi luôn. Mình tự hỏi, bên trong quả cầu thép này, tụi mình được bảo vệ tới đâu. Nó được thiết kế để chịu đựng một số áp lực khá căng. Hy vọng tụi mình sẽ không phải phát hiện ra sức chịu đựng của nó.
Mình chọn một lối đi có vẻ ít ổ gà nhất. Mỗi lần dygo nẩy lên, mình giảm tốc độ tối đa, để tak không bị xô dạt vào nhau. Cả ba đứa mình đều đầm đìa mò hôi, làm trong khoang bốc hơi, vô cùng ngột ngạt. Thỉnh thoảng tụi mình phải dừng lựi, mở cửa cho không khí thoát ra ngoài.
Tới nơi có tuyết, tụi mình cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Xe chạy trên tuyết êm hơn trên cỏ và đá. Sau cùng mặt đất bằng phẳng dần, và mình đã thấy cổng vào ống dẫn, Một hành trình mệt đứ đừ, nhưng tụi mình đã vượt qua được.
Alder hỏi:
- Sao đây? Lái thẳng và ống dẫn, tiến vào Ibara?
- Không. Chúng ta còn nhiều chuyến đi nữa. Tôi lái dygo đi trước, thu dọn khu cổng bên kia. Hai người xếp các thùng gần ống dẫn, chờ tôi.
Chúng mình tháo xe trượt, rồi mình lái quả cầu vào hang, tiến thẳng tới ống dẫn, kêu lên:
- Ibara!
Một lát sau, mình được hút lên và đưa đi. Mình phải tin, ống dẫn sẽ vẫn tiếp tục đưa mình tới đúng nơi đúng thời điểm cần đến. Nếu bây giờ nó giở chứng thì… Ôi, mình không muốn nghĩ đến trường hợp đó. Không thể làm gì nếu điều đó xảy ra, mình tập trung vào công việc sắp tới. Việc di chuyển. Chỉ thế thôi. Ok, một việc di chuyển đầy nguy hiểm, nhưng vẫn là việc di chuyển.
Khi dydo tới Ibara, mình khởi động mũi khoan. Ngay khi quả cầu nhấp nhô nhoi lên mặt nước, mình bắt đầu khoan. Vừa lên khỏi cái ao đã là miệng ống dẫn, mình phá vỡ một phần vành đai đá, làm nước tràn lên khắp nền hang. Mình không ngừng lại, tiếp tục di chuyển qua cát ướt. Bước tiếp theo là mở một đường hầm mới xuyên qua vách hang. Tụi mình cần chuyển ba mươi thùng tak nặng nề ra khỏi đây. Kéo chúng qua những đường hầm quanh co như mê cung thì sẽ mất mấy tuần. Tụi mình không có mấy tuần. Cái thời bảo toàn bí mật qua rồi. Mình khoan thẳng qua đá, khoan một mạch cho đến khi nhìn thấy ánh nắng trên bãi biển
Quay dygo lại, mình thấy đá đã tạo ra một đường hầm dẫn thẳng lại ống dẫn. Dài một trăm mét. Không ngoằn ngoèo, không góc rẽ, dễ phát hiện. Bất kỳ ai đi qua, cũng sẽ phát hiện ra ống dẫn. Mình cóc cần. Dù sao, sau trận đánh, không thể biết khu vực này sẽ trông như thế nào. Mọi cá cược đã kết thúc. Mình lăn qua đường hầm, trở lại cái ao bị mẻ, bước ra khỏi dygo, rồi bước lên miệng ống dẫn, kêu lên:
- Denduron!
Mình chúi đầu phóng xuống. Suốt chuyến đi, mình nhắm mắt vì không muốn thấy những hình ảnh của Halla lom lom nhìn lại mình. Chẳng bao lâu mình đã trở lại Denduron, nơi Alder và Siry đang chờ. Đáng lẽ mình không nên lo lắng, vì ống dẫn đã làm đúng nhiệm vụ của nó. Những thùng gỗ đã chất cao, sẵn sàng chuyển đi.
Alder cầm một cây vũ khí kim loại mình đã đem tới từ Quillan, hỏi:
- Cái này là gì?
Mình lấy lại, xoay một vòng điệu nghệ, rồi thúc vào Siry:
- Vũ khí giết dado. Từ Quillan.
Siry hỏi:
- Sao chúng tới được đây?
- Mấy ngày trước tôi đã đến đó. Có vấn đề gì sao?
Alder nói:
- Không có vấn đề, nêu xáo trộn các lãnh địa không còn là điều quan trọng nữa.
Bỏ cây roi sắt xuống đống vũ khí, mình nói:
- Không. Không quan trọng nữa. Bây giờ chúng ta đang chơi theo luật chơi của Saint Dane, nhớ không? Đó không là sự chọn lựa của tôi.
Chạm tay vào một thùng tak, Alder nghiêm nghị nhìn mình:
- Tôi nh. Nhưng cậu cũng nên nhớ là chúng ta luôn có một sự chọn lựa.
Mình đốp chát:
- Và chúng ta đã chọn rồi. Mỗi người chúng ta sẽ chuyển một thùng tới Ibara. Đem nhiều hơn sẽ quá khó và chúng ta không muốn làm rơi chất nổ này. Sau khi chuyển hết, tôi sẽ trở lại lấy vũ khí.
Alder gật. Siry nhún vai. Mình đi đầu tiên. Vác một thùng nặng, mình trở vào ống dẫn, kêu lên:
- Ibara!
Phần hóc búa bắt đầu khi qua tới đầu kia. Cái thùng nổi bồng bềnh, nhưng rất khó đẩy lên và đưa qua chỗ vành đá mình đã làm vỡ bằng dygo. Thùng thì nặng, rất khó lấy đủ lực đẩy trong khi đứng nước. Nhưng mình đã làm được, và đặt thùng an toàn xa khỏi ống dẫn.
Một lúc sau, Alder và Siry cũng tới nơi. Mình giúp họ đưa thùng lên khỏi nước, rồi đặt gần thùng đầu tiên.
Sau đó cả ba lại phóng xuống nước với tiếng kêu lớn “Denduron”, và chúng mình ngược lại lộ trình.
Dù đó là một công việc mệt mỏi, chán ngắt nhưng tụi mình luôn cảnh giác. Nếu trượt chân, rơi rớt là… bùm. Mất mấy tiếng mới hoàn tất, nhưng tất cả đều ổn. Ba mươi thùng tak đã được chất đống trên lãnh địa Ibara.
Alder, Siry và mình ngồi bên rìa ống dẫn nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi là thua luôn. Nhưng không kéo dài. Không thể. Mình tuyên bố:
- Chúng ta đã trở lại đúng thời gian.
Siry hỏi:
- Nghĩa là sao?
- Là chúng ta lại đang ở trong thời gian của Ibara. Một cuộc xâm lăng sắp xảy ra, nhớ không?
Cuortney, mình chấm dứt nhật ký này tại đây. Mình quá lo lắng, đến không thể viết gì hơn nữa. Sẽ cho bạn biết sự chuẩn bị của tụi mình trong nhật ký tới. Giả dụ có nhật ký tới. Mình mừng c Alder đi cùng. Anh ấy luôn chứng tỏ là một trợ thủ đắc lực. Biết anh ở bên mình trong trận chiến, làm mình thêm tin tưởng là chúng mình thật sự có một cơ hội. Cơ hội tốt đến thế nào? Mình không biết. Ít ra, mình có thể nói, tụi mình đã làm tất cả những gì có thể.
Mình vừa sợ vừa phấn khích. Bây giờ nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra, rõ ràng mưu đồ của Saint Dane là để dẫn tới vụ này. Hắn nghĩ Ibara sẽ là con đô-mi-nô đầu tiên bị xô đổ trong kế hoạch lật đổ Halla. Mình nói: hắn sẽ nhận được một bất ngờ lớn. Mình ao ước nhìn mặt hắn khi tụi mình thổi bay đoàn quân của hắn vào quên lãng. Thậm chí, nếu tụi mình thua, bảo đảm là tụi mình sẽ tiêu diệt càng nhiều dado càng tốt. Bây giờ mình đang chơi theo luật của hắn. Hắn đang xáo trộn các lãnh địa, để cố bóp nát Halla. Mình đang xáo trộn các lãnh địa để cố ngăn chặn hắn.
Chỉ một trong hai – mình hoặc hắn – chứng minh được là ai đúng.
Vì vậy, chúng mình tiến tới.
CHẤM DỨT NHẬT KÍ #31