Phi Thiên

Chương 1057: Đánh cờ (2)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Thế mới nói, người không biết rõ thật tình thì đều không nghe ra chút ý tứ gì khác...

Có khách ở đây, Miêu Nghị cũng không có biện pháp yên tâm để tu luyện. Vào lúc này, đã đưa tiễn Bành Ngư rồi, Ổ Mộng Lan cũng đã trở lại sau khi lượn lờ giữa vùng non nước bốn phương.

Miêu Nghị bảo người chuẩn bị biệt viện ổn thỏa cho nàng, nàng lại xua tay mà nói:

- Không cần đâu, ngươi cứ tùy tiện chuẩn bị cho ta một gian nhà ngang giữa cái hậu cung này là được rồi.

Miêu Nghị cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Mạnh tỷ có việc à?

Ổ Mộng Lan cười lạnh nói:

- Ta không có việc gì, chỉ là muốn khiến Hoắc Lăng Tiêu khó chịu một chút, ngươi cũng chớ giả vờ cái huynh đệ tình thâm gì đó ở trước mặt ta, đừng có nói là ngươi không biết ý đồ của Hoắc Lăng Tiêu khi đến đây. Ta cứ ở nơi này, hắn không đi thì ta sẽ không đi, để ta xem hắn lôi kéo làm quen với ngươi như thế nào.

Miêu Nghị cười khổ không nổi, hỏi:

- Mạnh tỷ, làm sao mà ngươi cứ gây khó dễ cho hắn thế?




Hắn rất tò mò về vấn đề rốt cuộc là giữa Ổ Mộng Lan cùng Hoắc Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì.

Ổ Mộng Lan hỏi:

- Thế nào? Hay là không chào đón ta ở trong cung của ngươi hả?

- Đâu có đâu có.

Miêu Nghị vội vàng xua tay, trong tẩm cung này có không ít nữ quyến, những nam nhân khác ở nơi này thì quả thật là rất bất tiện, ngay đến cả Diêm Tu cũng sẽ không ở trong tẩm cung này. Ngược lại, Ổ Mộng Lan là một nữ nhân thì không sao. Nên hắn nghĩ: “Chỉ cần không sợ ta hỏng thanh danh của ngươi là được.” Ngay lập tức, hắn quay đầu lại nói với hai nữ:

- Hãy chuẩn bị một gian nhà cho Mạnh tỷ.

Ổ Mộng Lan thì không khách khí, di chuyển khắp phòng của Miêu Nghị, đi đến thư phòng, xem đến các quân cờ đã được bày sẵn thì nổi lên hứng thú, cầm quân cờ lên, nói:

- Ngươi có hứng thú với vật này à?

Ở bên cạnh, Miêu Nghị cười:

- Ta dốt đặc cán mai, mấy thứ bỏ vào trong thư phòng này đều là vật bài trí. Về cơ bản, ta đều không dùng.

- À!

Ổ Mộng Lan lại chuyển quân cờ sang tay khác, nói:

- Đi, ta dạy cho ngươi, nhân dịp này trò truyện luôn thể.

Miêu Nghị bất đắc dĩ, rốt cuộc thì vẫn lên đài ngắm cảnh cùng nàng, ngồi ở đây thì vẫn có thể vừa ngắm cảnh vừa đánh cờ. Ổ Mộng Lan ngắm nhìn phong cảnh trữ tình xung quanh thì không nhịn được, gật đầu khen một lần nữa:

- Thật sự là chỗ tốt đấy!

Sau khi sắp xếp bàn cờ xong, cũng không cần Ổ Mộng Lan dạy, có Thiên Nhi, Tuyết Nhi thông hiểu hết thảy cầm kỳ thư họa rồi. Thế là Thiên Nhi ở bên cạnh mách nước, còn Tuyết Nhi thì châm trà rót nước.

Thiên Nhi đang giải thích quy tắc đánh cờ cho Miêu Nghị. Tuyết Nhi châm trà rót nước ở một bên lại mắt sắc, thấy được Tần Vi Vi đang đi vào cung, lên tiếng nhắc nhở:

- Đại nhân, Tần phủ chủ đến đây.

Miêu Nghị thuận miệng đáp:

- Mời nàng ấy lên đây!


Tuyết Nhi liền đứng ở trên đài ngắm cảnh, truyền âm cho Tần Vi Vi đang vào cung.

Tần Vi Vi lên đài ngắm cảnh rồi, trông thấy Ổ Mộng Lan cũng ở đây, hơi có chút giật mình, nếu như sớm biết Miêu Nghị vẫn còn có khách thì nàng đã không đến rồi, vội tiến lên rồi hành lễ với hai người.

- Trông vị này có chút quen mắt.

Ổ Mộng Lan hơi quan sát Tần Vi Vi từ trên xuống dưới rồi nói.

Miêu Nghị cười:

- Con gái của Dương tổng quản, Tần Vi Vi.

Ổ Mộng Lan đáp lại bằng một tiếng A, Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:

- Tần phủ chủ có chuyện gì sao?

- Chuyện của ti chức không quan trọng, nếu đại nhân đang có việc bận thì ti chức xin trở lại quấy rầy vào dịp sau.

Vào lúc này, Tần Vi Vi xin cáo từ.

- Đến đây rồi thì lại ngồi đi!

Miêu Nghị chỉ vào bàn cờ, hỏi:

- Biết đánh cờ không?

Tần Vi Vi gật đầu.

- Có hiểu đôi chút.

- Vừa khéo, bổn tọa thì dốt đặc cán mai, nhưng Ô điện chủ vẫn muốn bày trận để nhục nhã ta, đúng lúc này thì ngươi đến làm quân sư cho bổn tọa!

Miêu Nghị chỉ một cái vào vị trí bên cạnh.

- Dọn chỗ!

Cũng không phải là hắn khách sáo, mặc dù Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng có thể mách nước, nhưng mà tôn ti trật tự đã bày ra đấy, không tiện ngồi chung trước mặt Ổ Mộng Lan, mà cứ khom lưng mãi để quan sát thì cũng khó chịu.

Ngay lập tức, Thiên Nhi để cái ghế dựa vào bên cạnh Miêu Nghị. Điện chủ đã lên tiếng, Tần Vi Vi đành phải cung kính không bằng tuân mệnh. Lúc này, nàng vừa ngồi xuống xong, mới phát hiện ra không phải là Miêu Nghị giả vờ không hiểu mà hắn thật sự không hiểu chuyện đánh cờ, vì thế nên dốc lòng chỉ điểm.

Miêu Nghị vung tay, ý bảo Thiên Nhi, Tuyết Nhi xuống dưới để lo việc của bản thân mình đi, ở đây thì đã có Tần Vi Vi hầu hạ, không cần thiết giữ lại nhiều người như vậy để xem tình cảnh lúng túng của hắn.




Giai nhân như ngọc ở bên người, hương thơm thân thể thoang thoảng bay, ngón ngọc thon mềm chỉ trỏ bày vẽ trên bàn cờ, lại có giọng nói thỏ thẻ êm ái đang chỉ điểm bên tai, Miêu Nghị phát hiện việc đánh cờ thật đúng là một sự hưởng thụ lớn, hứng thú tăng cao ngay lập tức.

Tần Vi Vi là người không thường cười. Nhưng vào lúc này, đang ở bên cạnh Miêu Nghị, nàng cũng có chút buồn cười khi thấy hắn dán mắt vào bàn cờ rồi lúc thì trừng mắt, lúc thì thổn thức, có lúc lại bóp cổ tay mà thở dài. Đường nét trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng trở nên nhu hòa, khí chất toàn thân cũng trở nên dịu dàng. Thỉnh thoảng, ánh mắt ôn nhu tình tứ kia xem Miêu Nghị một chút, vẻ đẹp của nàng còn được tôn lên bởi một bộ áo trắng như hoa lê đón tuyết làm nền.

- Khoan khoan, Mạnh tỷ, ta đi sai nước rồi.

Miêu Nghị lượm về quân cờ vừa đặt xuống để tính toán nước đi một lần nữa.

Quân cờ trong tay Ổ Mộng Lan gõ vào mặt bàn.

- Hạ cờ dứt khoát mới là quân tử thật sự.

- Lần đầu lần đầu.

Đây là lý do của Miêu Nghị.

Ổ Mộng Lan cười mỉa, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang Tần Vi Vi. Đều là nữ nhân, huống chi Ổ Mộng Lan còn là người từng trải, dường như là đã nhìn ra chút gì đó từ trong ngôn ngữ và cử chỉ của Tần Vi Vi. Thừa lúc Miêu Nghị đang cân nhắc nước cờ, Ổ Mộng Lan nâng chén trà lên nhấp một hớp, cười:

- Miêu Nghị, ngươi chưa lấy thê thiếp, ngôi vị chính thất trong hậu cung một mực để trống, chuẩn bị khi nào thì bù vào hả?

Ngay tức khắc,Tần Vi Vi im lặng không nói gì nữa. Miêu Nghị đang nhìn chăm chú vào bàn cờ thì ngẩng đầu cười:

- Mạnh tỷ, ngươi nhưng là chăn đơn gối chiếc đã lâu rồi phải không? Không quan tâm đến bản thân mình trước, ngược lại là quan tâm đến chuyện của ta, là đạo lý gì? Không phải là có ý đồ gì với tiểu đệ đấy chứ?

- Hạ lưu!

Ổ Mộng Lan “xì” một tiếng, lại bĩu môi với Tần Vi Vi rồi nói:

- Ta xem Tần phủ chủ cũng không tệ lắm, không ngại thì suy xét một chút!

Tần Vi Vi bị trêu, gò má dần ửng đỏ như áng mây chiều. Miêu Nghị quay đầu lại nhìn nàng một chút, cười ha hả, đáp:

- Mạnh tỷ, ngươi cần gì phải khiến nàng xấu hổ, còn phải nói đến chuyện của ngươi đó, rốt cuộc là ngươi cùng Hoắc Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì?

back top