Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Ngọc phu nhân nháy mắt với An Chính Phong khi lão quay đầu lại nhìn. An Chính Phong lập tức hỏi:
- Hay là hai nữ nhân này có thù với ngươi?
- Coi là vậy đi!
Miêu Nghị cười nói:
- Thiếp thân thị nữ của một tên nào đó chết chết ở dưới tay ta, lẫn vào số nhân mã mà ta mới chiêu mộ, thừa dịp ta không phòng bị đột nhiên hành thích...
Rồi đem tình hình lúc trước thiếu chút nữa trúng chiêu kể ra.
Ngọc phu nhân kỳ quái nói:
- Vậy ngươi vì cái gì không giết hai đứa nó. Chẳng lẽ phải hành hạ hai đứa nó như vậy mới có thể tiết mối hận trong lòng của ngươi?
- Đúng vậy a!?
An Chính Phong nói giúp một tiếng.
Miêu Nghị cười ha hả:
- Giết bọn họ quá dễ dàng, chẳng qua là cấp cho hai đứa một cơ hội để bảo toàn mạng sống mà thôi. Ta thỏa mãn hai người họ tài nguyên tu luyện cần thiết, để cho hai người họ ở chỗ này quét sân một ngàn năm để chuộc tội. Một ngàn năm sau, ta sẽ giúp hai người họ khôi phục song chưởng, nếu hai người vẫn còn muốn giết ta, ta sẽ thả hai người ly khai, chờ hai người tới giết ta! Nếu như vậy coi như là hành hạ bọn họ để tiết hận, ta đây không còn lời gì có thể nói.
Ngọc phu nhân cùng An Chính Phong lập tức nhìn nhau, Ngọc phu nhân hỏi tới:
- Ngươi lưu lại hai người thời khắc nào cũng muốn giết ngươi ở bên cạnh, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm?
Nữ nhân này thật là nhiều chuyện! Miêu Nghị giờ này cũng không có ý đắc tội người nữa, nên trả lời nàng:
- Ta nếu như ngay cả hai người mạng thân tàn phế cũng không ngăn đỡ nổi, chỉ sợ cái đó mới là nguy hiểm thật sự!
Hay cho khí khái của nam nhi! Ngọc phu nhân hai tròng mắt sáng ngời, lóe lên tia sáng kỳ dị, lần nữa nhìn trên nhìn dưới Miêu Nghị một cái, lại hỏi:
- Vậy ngươi vì cái gì mà đưa cho hai đứa nó tài nguyên tu luyện? Nếu như hai đứa đến lúc đó vẫn còn muốn giết ngươi, ngươi thật sự sẽ thả hai đứa ly khai? Không sợ dẫn đến cho mình phiền toái vô cùng vô tận sao?
- Ngọc phu nhân, những cái này đối với ngươi mà nói có trọng yếu hay không?
Miêu Nghị quay đầu lại cười cười, gạt nàng qua một bên, hỏi An Chính Phong:
- An chưởng quỹ, không biết lần này đến đây có gì chỉ giáo?
An Chính Phong quay đầu lại liếc nhìn, kết quả lại thấy Ngọc phu nhân nhìn chằm chằm vào sau lưng của Miêu Nghị hơi hơi gật gật đầu, mặt mày thậm chí lộ ra vẻ hài lòng và mỉm cười. An Chính Phong không nói ra được là biểu tình gì, tóm lại giơ tay lên hung hăng chà xát hai mặt, cười nói với Miêu Nghị:
- Nghe nói ngươi lên chức, đặc biệt đến chúc mừng, thế nào, không hoan nghênh sao?
- An chưởng quỹ chịu hàng thân phận tôn quý đến chúc mừng, ta sao lại có chút cảm giác không thể tiêu thụ được vậy cà?
Miêu Nghị trong lời còn có ý khác.
An Chính Phong hỏi ngược lại:
- Ngươi không tin?
- Đương nhiên là tin, ta tin tưởng An chưởng quỹ là người nói là làm, chắc chắn nói chuyện ra là giữ lời, sẽ không nhắc lại chuyện gì làm khó ta.
Miêu Nghị chận cái miệng của lão trước, phòng bị lão lại làm cái chuyện bừa gì đó nữa.
An Chính Phong ha ha cười nói:
- Tốt! Nói là làm, chẳng qua là đến chúc mừng, không có chuyện gì khác.
Lần này tới đây thật đúng là không có làm về phương diện công vụ, đơn thuần chỉ là việc riêng tư.
Không phải là người nào cũng đều có thể dẫn đến hậu cung của tự bản thân mình, Miêu Nghị dẫn hai người đi tới Lưu Phương viên chuyên đãi khách. Ngọc phu nhân đi theo ở phía sau một mực tỉ mỉ quan sát hết thảy chung quanh, đối với Lưu Phương Viên cảnh trí không tệ lại không có nhiều hứng thú lắm, nhưng lại đối với Thiên Nhi, Tuyết Nhi chờ đón sẵn ở đó thì xem xét trên dưới không ngừng.
Ánh mắt đảo quanh trên người Thiên Nhi, Tuyết Nhi, đi theo tiến vào trong đình, khi Miêu Nghị mời An Chính Phong, thì nàng ta cũng thuận thế ngồi xuống, hỏi:
- Miêu điện chủ có cưới thê thất chưa?
Chậm rãi ngồi xuống, Miêu Nghị lập tức cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân này. Thủ hạ của An Chính Phong đây sao? Làm thế nào mà An Chính Phong còn chưa ngồi xuống, ngươi ngược lại ngồi xuống trước luôn rồi? Có người dưới tay nào như vậy không?
An Chính Phong cũng ý thức được không ổn. Ngọc phu nhân hiển nhiên cũng ý thức được rồi, nhưng mà nếu như đã để xảy ra sơ suất như vậy rồi, thì có sao chứ? Con mắt sáng nhìn thẳng đối thị cùng Miêu Nghị.
Miêu Nghị ha ha cười nói:
- Chưa có vợ chính vợ lẻ gì, không biết Ngọc phu nhân vì cái gì mà có câu hỏi này, hay là muốn làm mai mối cho tại hạ hay sao?
Ngọc phu nhân nói:
- Miêu điện chủ suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi.
Hai nữ dâng nước trà và điểm tâm, Miêu Nghị đưa tay mời dùng, đang muốn nói gần nói xa dò ý đồ đến đây của An Chính Phong. Hắn không tin An Chính Phong lại cố ý chạy tới đây để chúc mừng hắn lên chức, ai ngờ Ngọc phu nhân như có bệnh nói nhiều vậy, lại hỏi hắn:
- Miêu điện chủ ở trong tu hành giới coi như là tuổi trẻ tài cao, vì cái gì vẫn chưa có thê thất?
Miêu Nghị rất muốn hỏi nàng, ngươi bộ coi trọng nhìn trúng ta rồi chứ? Bất quá nghĩ đến đối phương nếu như được xưng là phu nhân, thì chứng minh là người đã có chồng, sẽ không có mong muốn không an phận như vậy, huống chi hắn cũng không cho là mình có thể khiến cho nữ nhân thèm muốn đói khát mình như thế, nên trả lời:
- Loại chuyện như vậy không gấp được, chuyện gì đến dĩ nhiên là sẽ đến thôi.
Ngọc phu nhân nâng tách trà lên, khảy nắp gãy nhẹ vào lá trà nổi lên, nhẹ nhàng tợp một ngụm, nói:
- Con trai có vợ con gái lấy chồng chính là thiên lý luân thường, có cơ hội thích hợp thì không nên bỏ qua, nếu không sẽ làm hỏng cả cuộc đời.
Còn nói không phải là đến để làm mối! Làm thế nào mà càng nghe càng như là để làm mai làm mối vậy? Miêu Nghị nhìn chằm chằm gương mặt nàng, tỏ vẻ hồ nghi.
Ngươi cũng quá nóng lòng rồi chứ, nam nhân cũng không có da mặt dày như nữ nhân các ngươi nghĩ như vậy, sẽ hù dọa người ta đó! An Chính Phong liếc mắt nhìnn Ngọc phu nhân, tằng hắng một cái cắt ngang, hỏi:
- Miêu Nghị, có hứng thú đổi một cái địa phương nhậm chức không?
Ngọc phu nhân nghe vậy hơi hơi gật đầu, cũng cảm thấy Miêu Nghị sống ở chỗ này không thích hợp nữa rồi, là nên thay đổi địa phương.
- Đổi một địa phương?
Lực chú ý của Miêu Nghị lập tức dời đến trên người y, có thể nói là lòng sanh cảnh giác, suy nghĩ cảm thấy chính đề đã đến rồi, hỏi:
- Ta ở nơi này đang tốt quá rồi, tại sao phải đổi cái địa phương nhậm chức?
An Chính Phong ha ha nói:
- Thụ dời thì chết, người dời thì sống, đổi cái địa phương nói không chừng tiền đồ càng thêm sáng rỡ cũng không chừng.
Miêu Nghị không vì thế mà động lòng nói:
- An chưởng quỹ, chuyện của ta ta cần nói rõ trước, ta không quá thích hợp đi đến thương hội làm cái trò lén lén lút lút. Sự tình lần trước quả thực thành ác mộng của ta, đến giờ nhớ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi.
An Chính Phong cười nói:
- Ngươi cũng mò lợi ích từ chỗ ta không ít.
Miêu Nghị nói:
- Ngươi chỉ thấy ta mò được chút lợi ích ấy, chứ không thấy được ta vì hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó mà phải chịu thua thiệt to lớn như thế nào.
An Chính Phong cùng Ngọc phu nhân nhìn nhau như có thần giao cách cảm, dường như đoán được Miêu Nghị đã chịu thua thiệt cái gì, Ngọc phu nhân bình tĩnh bưng trà lên che giấu một chút mất tự nhiên toát ra trên mặt.
An Chính Phong cười khan nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải là bảo ngươi đi làm cho thương hội, là muốn ngươi ly khai Thần Lộ, đổi sang nhậm chức một lộ khác, để có cơ hội phát triển tốt hơn. Dĩ nhiên rồi, ngươi nếu như muốn đến thương hội, ta cũng hoan nghênh y như vậy, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.
Thương hội thì miễn đề đi! Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Đổi một lộ? Đổi một lộ nào?
Ngọc phu nhân nháy mắt với An Chính Phong khi lão quay đầu lại nhìn. An Chính Phong lập tức hỏi:
- Hay là hai nữ nhân này có thù với ngươi?
- Coi là vậy đi!
Miêu Nghị cười nói:
- Thiếp thân thị nữ của một tên nào đó chết chết ở dưới tay ta, lẫn vào số nhân mã mà ta mới chiêu mộ, thừa dịp ta không phòng bị đột nhiên hành thích...
Rồi đem tình hình lúc trước thiếu chút nữa trúng chiêu kể ra.
Ngọc phu nhân kỳ quái nói:
- Vậy ngươi vì cái gì không giết hai đứa nó. Chẳng lẽ phải hành hạ hai đứa nó như vậy mới có thể tiết mối hận trong lòng của ngươi?
- Đúng vậy a!?
An Chính Phong nói giúp một tiếng.
Miêu Nghị cười ha hả:
- Giết bọn họ quá dễ dàng, chẳng qua là cấp cho hai đứa một cơ hội để bảo toàn mạng sống mà thôi. Ta thỏa mãn hai người họ tài nguyên tu luyện cần thiết, để cho hai người họ ở chỗ này quét sân một ngàn năm để chuộc tội. Một ngàn năm sau, ta sẽ giúp hai người họ khôi phục song chưởng, nếu hai người vẫn còn muốn giết ta, ta sẽ thả hai người ly khai, chờ hai người tới giết ta! Nếu như vậy coi như là hành hạ bọn họ để tiết hận, ta đây không còn lời gì có thể nói.
Ngọc phu nhân cùng An Chính Phong lập tức nhìn nhau, Ngọc phu nhân hỏi tới:
- Ngươi lưu lại hai người thời khắc nào cũng muốn giết ngươi ở bên cạnh, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm?
Nữ nhân này thật là nhiều chuyện! Miêu Nghị giờ này cũng không có ý đắc tội người nữa, nên trả lời nàng:
- Ta nếu như ngay cả hai người mạng thân tàn phế cũng không ngăn đỡ nổi, chỉ sợ cái đó mới là nguy hiểm thật sự!
Hay cho khí khái của nam nhi! Ngọc phu nhân hai tròng mắt sáng ngời, lóe lên tia sáng kỳ dị, lần nữa nhìn trên nhìn dưới Miêu Nghị một cái, lại hỏi:
- Vậy ngươi vì cái gì mà đưa cho hai đứa nó tài nguyên tu luyện? Nếu như hai đứa đến lúc đó vẫn còn muốn giết ngươi, ngươi thật sự sẽ thả hai đứa ly khai? Không sợ dẫn đến cho mình phiền toái vô cùng vô tận sao?
- Ngọc phu nhân, những cái này đối với ngươi mà nói có trọng yếu hay không?
Miêu Nghị quay đầu lại cười cười, gạt nàng qua một bên, hỏi An Chính Phong:
- An chưởng quỹ, không biết lần này đến đây có gì chỉ giáo?
An Chính Phong quay đầu lại liếc nhìn, kết quả lại thấy Ngọc phu nhân nhìn chằm chằm vào sau lưng của Miêu Nghị hơi hơi gật gật đầu, mặt mày thậm chí lộ ra vẻ hài lòng và mỉm cười. An Chính Phong không nói ra được là biểu tình gì, tóm lại giơ tay lên hung hăng chà xát hai mặt, cười nói với Miêu Nghị:
- Nghe nói ngươi lên chức, đặc biệt đến chúc mừng, thế nào, không hoan nghênh sao?
- An chưởng quỹ chịu hàng thân phận tôn quý đến chúc mừng, ta sao lại có chút cảm giác không thể tiêu thụ được vậy cà?
Miêu Nghị trong lời còn có ý khác.
An Chính Phong hỏi ngược lại:
- Ngươi không tin?
- Đương nhiên là tin, ta tin tưởng An chưởng quỹ là người nói là làm, chắc chắn nói chuyện ra là giữ lời, sẽ không nhắc lại chuyện gì làm khó ta.
Miêu Nghị chận cái miệng của lão trước, phòng bị lão lại làm cái chuyện bừa gì đó nữa.
An Chính Phong ha ha cười nói:
- Tốt! Nói là làm, chẳng qua là đến chúc mừng, không có chuyện gì khác.
Lần này tới đây thật đúng là không có làm về phương diện công vụ, đơn thuần chỉ là việc riêng tư.
Không phải là người nào cũng đều có thể dẫn đến hậu cung của tự bản thân mình, Miêu Nghị dẫn hai người đi tới Lưu Phương viên chuyên đãi khách. Ngọc phu nhân đi theo ở phía sau một mực tỉ mỉ quan sát hết thảy chung quanh, đối với Lưu Phương Viên cảnh trí không tệ lại không có nhiều hứng thú lắm, nhưng lại đối với Thiên Nhi, Tuyết Nhi chờ đón sẵn ở đó thì xem xét trên dưới không ngừng.
Ánh mắt đảo quanh trên người Thiên Nhi, Tuyết Nhi, đi theo tiến vào trong đình, khi Miêu Nghị mời An Chính Phong, thì nàng ta cũng thuận thế ngồi xuống, hỏi:
- Miêu điện chủ có cưới thê thất chưa?
Chậm rãi ngồi xuống, Miêu Nghị lập tức cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân này. Thủ hạ của An Chính Phong đây sao? Làm thế nào mà An Chính Phong còn chưa ngồi xuống, ngươi ngược lại ngồi xuống trước luôn rồi? Có người dưới tay nào như vậy không?
An Chính Phong cũng ý thức được không ổn. Ngọc phu nhân hiển nhiên cũng ý thức được rồi, nhưng mà nếu như đã để xảy ra sơ suất như vậy rồi, thì có sao chứ? Con mắt sáng nhìn thẳng đối thị cùng Miêu Nghị.
Miêu Nghị ha ha cười nói:
- Chưa có vợ chính vợ lẻ gì, không biết Ngọc phu nhân vì cái gì mà có câu hỏi này, hay là muốn làm mai mối cho tại hạ hay sao?
Ngọc phu nhân nói:
- Miêu điện chủ suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi.
Hai nữ dâng nước trà và điểm tâm, Miêu Nghị đưa tay mời dùng, đang muốn nói gần nói xa dò ý đồ đến đây của An Chính Phong. Hắn không tin An Chính Phong lại cố ý chạy tới đây để chúc mừng hắn lên chức, ai ngờ Ngọc phu nhân như có bệnh nói nhiều vậy, lại hỏi hắn:
- Miêu điện chủ ở trong tu hành giới coi như là tuổi trẻ tài cao, vì cái gì vẫn chưa có thê thất?
Miêu Nghị rất muốn hỏi nàng, ngươi bộ coi trọng nhìn trúng ta rồi chứ? Bất quá nghĩ đến đối phương nếu như được xưng là phu nhân, thì chứng minh là người đã có chồng, sẽ không có mong muốn không an phận như vậy, huống chi hắn cũng không cho là mình có thể khiến cho nữ nhân thèm muốn đói khát mình như thế, nên trả lời:
- Loại chuyện như vậy không gấp được, chuyện gì đến dĩ nhiên là sẽ đến thôi.
Ngọc phu nhân nâng tách trà lên, khảy nắp gãy nhẹ vào lá trà nổi lên, nhẹ nhàng tợp một ngụm, nói:
- Con trai có vợ con gái lấy chồng chính là thiên lý luân thường, có cơ hội thích hợp thì không nên bỏ qua, nếu không sẽ làm hỏng cả cuộc đời.
Còn nói không phải là đến để làm mối! Làm thế nào mà càng nghe càng như là để làm mai làm mối vậy? Miêu Nghị nhìn chằm chằm gương mặt nàng, tỏ vẻ hồ nghi.
Ngươi cũng quá nóng lòng rồi chứ, nam nhân cũng không có da mặt dày như nữ nhân các ngươi nghĩ như vậy, sẽ hù dọa người ta đó! An Chính Phong liếc mắt nhìnn Ngọc phu nhân, tằng hắng một cái cắt ngang, hỏi:
- Miêu Nghị, có hứng thú đổi một cái địa phương nhậm chức không?
Ngọc phu nhân nghe vậy hơi hơi gật đầu, cũng cảm thấy Miêu Nghị sống ở chỗ này không thích hợp nữa rồi, là nên thay đổi địa phương.
- Đổi một địa phương?
Lực chú ý của Miêu Nghị lập tức dời đến trên người y, có thể nói là lòng sanh cảnh giác, suy nghĩ cảm thấy chính đề đã đến rồi, hỏi:
- Ta ở nơi này đang tốt quá rồi, tại sao phải đổi cái địa phương nhậm chức?
An Chính Phong ha ha nói:
- Thụ dời thì chết, người dời thì sống, đổi cái địa phương nói không chừng tiền đồ càng thêm sáng rỡ cũng không chừng.
Miêu Nghị không vì thế mà động lòng nói:
- An chưởng quỹ, chuyện của ta ta cần nói rõ trước, ta không quá thích hợp đi đến thương hội làm cái trò lén lén lút lút. Sự tình lần trước quả thực thành ác mộng của ta, đến giờ nhớ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi.
An Chính Phong cười nói:
- Ngươi cũng mò lợi ích từ chỗ ta không ít.
Miêu Nghị nói:
- Ngươi chỉ thấy ta mò được chút lợi ích ấy, chứ không thấy được ta vì hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó mà phải chịu thua thiệt to lớn như thế nào.
An Chính Phong cùng Ngọc phu nhân nhìn nhau như có thần giao cách cảm, dường như đoán được Miêu Nghị đã chịu thua thiệt cái gì, Ngọc phu nhân bình tĩnh bưng trà lên che giấu một chút mất tự nhiên toát ra trên mặt.
An Chính Phong cười khan nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải là bảo ngươi đi làm cho thương hội, là muốn ngươi ly khai Thần Lộ, đổi sang nhậm chức một lộ khác, để có cơ hội phát triển tốt hơn. Dĩ nhiên rồi, ngươi nếu như muốn đến thương hội, ta cũng hoan nghênh y như vậy, khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.
Thương hội thì miễn đề đi! Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Đổi một lộ? Đổi một lộ nào?